Quyển 4 - Chương 92: Bá đạo
Yêu Dạ
10/12/2014
Thiên Châu có rất nhiều thành trì. Thiên Châu cũng có rất nhiều cường
giả. Nhưng trừ phi thời điểm đại gia tộc tấn công phủ vực, trên căn bản
có rất ít võ giả dám động thủ ở trong thành trì. Bởi vì một khi ra tay ở trong thành trì, đại biểu khiêu khích đối với cả thành trì này, đại
biểu khiêu khích đối với gia tộc trong thành trì này.
Dạ Sâm Phủ trước kia là đại phủ. Hiện tại tuy rằng hai Thiên Đế và vô số cường giả trong gia tộc đều đã chết tại núi Dạ Ma, nhưng giờ phút này Dạ Sâm Phủ vẫn ở trong tay Dạ gia. Điều này đã nói lên một vấn đề, Dạ gia không phải quả hồng mềm - để mọi người đều có thể nắn được.
Hiện tại lại có người đứng ở thành lớn thứ hai của Dạ Sâm Phủ, trước mặt võ giả toàn thành nói muốn đồ thành?
Hơn nữa lại chỉ là một thiếu niên?
Mấy vạn quân hộ vệ trên tường thành, cùng với vô số võ giả trong thành nghe thấy lời ấy đều tưởng như mình đang nằm mộng. Sau đó tất cả đều phát lên cười nhạo. Bọn họ cho rằng mình đã gặp phải một người điên.
- Là ai lại giỏi như vậy? Muốn đồ thành của ta sao?
Cùng lúc đó, giữa quảng trường truyền tống trận phát sáng. Bảy, tám bóng người xuất hiện ở trong truyền tống trận. Chờ sau khi bạch quang dần dần yếu đi, câu nói kia của Tiêu Lãng cũng vừa vặn vang vọng ở trong thành. Bảy, tám người nhất thời bay lên trời. Một võ giả trung niên mặc hoa bào dẫn đầu, cất giọng đầy lạnh lẽo âm trầm, nhất thời vang vọng toàn thành.
- Tham kiến thành chủ đại nhân!
Âm thanh này vừa vang lên, vô số người lập tức quỳ một gối xuống đồng thời hô to. Đám quân hộ vệ trên tường thành đều xoay người lại chắp tay hành lễ. Sau đó tất cả cười lạnh nhìn về phía ba người Tiêu Lãng không chút kiêng kỵ phá không lao đến cửa thành phía.
- Thành chủ đại nhân, tộc trưởng, mau giết ác ma này!
Ba trưởng lão Vưu Gia vừa nhìn thấy, nhất thời giống như gặp được cứu tinh, bay về phía bảy tám người cùng đi với thành chủ Dạ Nguyệt Thành kia.
- Ừm?
Bên cạnh Thành chủ Dạ Nguyệt thành là một lão già tóc trắng. Hắn cả kinh, nhất thời hét lớn:
- Tại sao chỉ có ba người các ngươi? Các võ giả còn lại của gia tộc đâu?
- Chết… chết hết rồi. . . Tất cả đã bị ác ma kia giết chết!
Ba võ giả Nhân Hoàng đều muốn khóc. Giờ phút này, một người dường như vẫn còn bị ám ảnh bởi tình cảnh khủng khiếp vừa nãy, nghẹn ngào hô to.
Tuy rằng có vô số thám tử đã báo cáo lại chiến sự ở phía bắc thành cho các đại gia tộc tại Dạ Nguyệt Thành, nhưng vẫn chưa truyền bá ra ngoài. Giờ phút này trưởng lão Vưu Gia hô to một tiếng, trong nháy mắt toàn thành đều xôn xao.
Vừa nãy Vưu Gia có hơn một vạn võ giả bay ra ngoài, còn có hơn mười cường giả Nhân Hoàng nữa. Vô số người trong thành đều có thể thấy rất rõ rang. Lúc này thời gian mới qua nửa nén hương, tất cả đã chết? Chỉ còn có ba người trốn được về?
- Cái gì?
Gia chủ Vưu Gia cùng với công tử trẻ tuổi đang đứng bên cạnh hắn đồng thời thất thanh kêu to, sắc mặt trở nên trắng bệch. Bọn họ chỉ đi Dạ Sâm Thành một vòng, đã phát hiện mình biến thành tộc trưởng độc nhất và thiếu tộc trưởng độc nhất?
Vèo!
Vô số các đại viện và lầu các trong thành, có vô số thân ảnh đếm không hết bắn mạnh lên, giống như một con mãnh thú xông vào rừng trúc yên tĩnh, khiến vô số chim chóc bên trong hoảng sợ bay bên. Trên bầu trời Dạ Nguyệt Thành có mấy trăm ngàn võ giả bay lên. Tất cả đều tập trung vào chiếc chiến xa Thiên Cơ từ phía bắc phá không đến. Những người này đều muốn nhìn xem võ giả chỉ trong một trong khoảng thời gian ngắn ngủi tàn sát hơn một vạn người, rốt cuộc có cấp bậc thế nào.
Kết quả lại khiến bọn họ rất thất vọng, cũng rất mơ hồ!
Khí tức trên người Tiêu Lãng, chỉ có thể so sánh với một võ giả Chư Vương. Tiêu Phù Đồ chỉ mới là Chư Vương ngũ trọng. Bát gia trực tiếp bị người ta bỏ qua xem như không nhìn thấy. Người duy nhất khiến bọn họ để ý, chính là tốc độ của chiếc chiến xa Thiên Cơ kia nhanh đến mức dọa người.
Trong mắt Thành chủ Dạ Nguyệt thành chớp hiện, đã không còn dáng vẻ ung dung như vừa nãy nữa. Hắn đưa mắt về phía thủ hạ đứng bên cạnh mình. Người kia lập tức đi lấy ngọc phù truyền tin ra, truyền tin cứu viện Dạ Sâm Thành.
Có thể trong một thời gian ngắn ngủi giết chết hơn một vạn cường giả Vưu Gia, chỉ còn lại ba người, còn có thể ngồi trên chiến xa chí tôn, cho dù Tiêu Lãng chỉ có thực lực Chúng Sinh cảnh, cũng đủ làm cho thành chủ cẩn thận!
Vèo!
Chiến xa của Tiêu Lãng trực tiếp phá không đến. Trong thành vẫn không mở vòng bảo hộ ra. Hắn một đường bay vào trong thành. Những hộ vệ kia không nhận được mệnh lệnh, chỉ có thể thi nhau tách ra tránh đường. Mà những võ giả vây xem lập tức lui về phía sau mấy vạn mét. Thậm chí bọn họ còn tránh ở phía sau tường thành, tránh không thể tai vạ trút nhầm xuống đầu mình.
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành thấy Tiêu Lãng không chút kiêng kỵ vọt vào trong thành, còn ngồi chiến xa chí tôn, liền cho rằng hắn công tử siêu cấp của một đại gia tộc nào đó. Hắn vội vàng nghiêm sắc mặt vừa chắp tay, nói:
- Xin hỏi quý tính của công tử? Vì sao lại muốn tàn sát cả nhà Vưu Gia?
Ánh mắt Tiêu Lãng tập trung vào ba cường giả Nhân Hoàng đang đứng đó, trong mắt đầy đầy vẻ vẻ oán độc nhìn tộc trưởng Vưu Gia, không để ý đến thành chủ Dạ Nguyệt Thành. Trái lại hắn cực kỳ bá đạo quát lên:
- Giao thê tử Bát gia ra đây. Chính là nữ tử có thần hồn biến dị Thiên phẩm! Cho thiếu tộc trưởng nhà các ngươi tự sát, việc này coi như xong!
- Chỉ dựa vào các ngươi sap?
Thiếu tộc trưởng Vưu Gia vừa nghe lập tức hiểu ra vấn đề. Ánh mắt hắn quét qua trên người Bát gia và Tiêu Phù Đồ. Hắn nhất thời nổi giận quát:
- Sớm biết như vậy, ta đã đem tất cả đám rác rưởi mấy người cho hung thú ăn. Nhạc phụ đại nhân, mong đại nhân giúp gia tộc ta báo thù cho những cường giả đã chết oan!
- Câm miệng!
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành quát lạnh một tiếng. Mắt hắn nhìn lướt qua thiếu tộc trưởng kia. Tộc trưởng Vưu Gia cũng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giờ phút này nhìn thấy sắc mặt thành chủ Dạ Nguyệt Thành như vậy, hắn chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng lại.
Hiện tại chỉ có năm chiếc chiến xa chí tôn hiện thế. Thời gian trước có một chiếc chiến xa đã tiến vào trong vực sâu tử vong. Bốn chiếc còn lại đều nằm trong tay của mười đại gia tộc. Mười đại gia tộc cường đại tới mức nào?
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành hiểu vô cùng rõ ràng điều này. Giờ phút này Dạ Sâm Phủ không phải có chút quan hệ với Thiên Đế Lạc Diệp, hẳn đã sớm bị đại gia tộc khác công chiếm. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành còn dám trêu chọc công tử của mười đại gia tộc kia sao?
Thật ra các đại gia tộc đều có tư liệu về Tiêu Lãng. Chỉ có điều Tiêu Lãng tới Thiên Châu trong thời gian quá ngắn, tài liệu của hắn chỉ ghi rõ hắn cùng công tử Phá Hài đã rơi vào vực sâu tử vong, ngoài ra còn có một chiếc chiến xa chí tôn.
Hơn nữa trong chuyện này, ngoại trừ người có tâm ra, những người còn lại trên cơ bản đều quan tâm tới Phá Hài nhiều hơn. Dù sao Phá Hài là công tử có tiếng ở phía đông Thiên Châu. Nguyên nhân của chuyện này vẫn bởi vì Phá Hài lén lút quan hệ bất chính với thê tử của thiếu tộc trưởng Trầm gia gây ra. Lại thêm, Tiêu Lãng và Phá Hài đã rơi vào vực sâu tử vong, mọi người đều cho là bọn họ chắc chắn phải chết. Trong khoảng thời gian ngắn không ai lại liên hệ Tiêu Lãng với thân phận thực sự của hắn.
Hơn một vạn võ giả, bao gồm đại trưởng lão Nhân Hoàng ngũ trọng và hơn mười võ giả Nhân Hoàng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bị giết chết. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành không cho rằng Tiêu Lãng có thực lực làm được điều này. Hơn nữa cho dù hắn là Nhân Hoàng bát trọng, cũng tuyệt đối không có năng lực làm được như thế.
Cho nên thành chủ Dạ Nguyệt Thành kết luận, Tiêu Lãng chính là một trong mười công tử đại gia tộc. Bên cạnh hắn vẫn còn có một hộ vệ thực lực Nhân Hoàng đỉnh phong đang ẩn nấp, hoặc là. . . Cường giả Thiên Đế!
Cho nên dù gia tộc của con rể mình bị người ta gần như diệt tộc, giờ phút này Tiêu Lãng còn muốn con rể mình tự sát ở trước mặt mọi người, trong lòng thành chủ Dạ Nguyệt Thành cực kỳ tức giận, nhưng chỉ có thể tâm bình khí hòa nói:
- Vị công tử này, người có thể giao, nhưng nếu như ngươi đã giết nhiều người như vậy, có thể dừng tay tại đây hay không? Xem như cho Dạ Kỳ Nhất ta một chút mặt mũi?
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành nói như vậy, vô số người liền trợn tròn mắt. Tại sao lúc nào thành chủ Dạ Nguyệt Thành nói chuyện dễ nghe như vậy?
Tiêu Lãng cũng có chút kinh ngạc, mắt xoay chuyển một cái, nhưng lập tức nói:
- Trước tiên giao người đã!
Dạ Sâm Phủ trước kia là đại phủ. Hiện tại tuy rằng hai Thiên Đế và vô số cường giả trong gia tộc đều đã chết tại núi Dạ Ma, nhưng giờ phút này Dạ Sâm Phủ vẫn ở trong tay Dạ gia. Điều này đã nói lên một vấn đề, Dạ gia không phải quả hồng mềm - để mọi người đều có thể nắn được.
Hiện tại lại có người đứng ở thành lớn thứ hai của Dạ Sâm Phủ, trước mặt võ giả toàn thành nói muốn đồ thành?
Hơn nữa lại chỉ là một thiếu niên?
Mấy vạn quân hộ vệ trên tường thành, cùng với vô số võ giả trong thành nghe thấy lời ấy đều tưởng như mình đang nằm mộng. Sau đó tất cả đều phát lên cười nhạo. Bọn họ cho rằng mình đã gặp phải một người điên.
- Là ai lại giỏi như vậy? Muốn đồ thành của ta sao?
Cùng lúc đó, giữa quảng trường truyền tống trận phát sáng. Bảy, tám bóng người xuất hiện ở trong truyền tống trận. Chờ sau khi bạch quang dần dần yếu đi, câu nói kia của Tiêu Lãng cũng vừa vặn vang vọng ở trong thành. Bảy, tám người nhất thời bay lên trời. Một võ giả trung niên mặc hoa bào dẫn đầu, cất giọng đầy lạnh lẽo âm trầm, nhất thời vang vọng toàn thành.
- Tham kiến thành chủ đại nhân!
Âm thanh này vừa vang lên, vô số người lập tức quỳ một gối xuống đồng thời hô to. Đám quân hộ vệ trên tường thành đều xoay người lại chắp tay hành lễ. Sau đó tất cả cười lạnh nhìn về phía ba người Tiêu Lãng không chút kiêng kỵ phá không lao đến cửa thành phía.
- Thành chủ đại nhân, tộc trưởng, mau giết ác ma này!
Ba trưởng lão Vưu Gia vừa nhìn thấy, nhất thời giống như gặp được cứu tinh, bay về phía bảy tám người cùng đi với thành chủ Dạ Nguyệt Thành kia.
- Ừm?
Bên cạnh Thành chủ Dạ Nguyệt thành là một lão già tóc trắng. Hắn cả kinh, nhất thời hét lớn:
- Tại sao chỉ có ba người các ngươi? Các võ giả còn lại của gia tộc đâu?
- Chết… chết hết rồi. . . Tất cả đã bị ác ma kia giết chết!
Ba võ giả Nhân Hoàng đều muốn khóc. Giờ phút này, một người dường như vẫn còn bị ám ảnh bởi tình cảnh khủng khiếp vừa nãy, nghẹn ngào hô to.
Tuy rằng có vô số thám tử đã báo cáo lại chiến sự ở phía bắc thành cho các đại gia tộc tại Dạ Nguyệt Thành, nhưng vẫn chưa truyền bá ra ngoài. Giờ phút này trưởng lão Vưu Gia hô to một tiếng, trong nháy mắt toàn thành đều xôn xao.
Vừa nãy Vưu Gia có hơn một vạn võ giả bay ra ngoài, còn có hơn mười cường giả Nhân Hoàng nữa. Vô số người trong thành đều có thể thấy rất rõ rang. Lúc này thời gian mới qua nửa nén hương, tất cả đã chết? Chỉ còn có ba người trốn được về?
- Cái gì?
Gia chủ Vưu Gia cùng với công tử trẻ tuổi đang đứng bên cạnh hắn đồng thời thất thanh kêu to, sắc mặt trở nên trắng bệch. Bọn họ chỉ đi Dạ Sâm Thành một vòng, đã phát hiện mình biến thành tộc trưởng độc nhất và thiếu tộc trưởng độc nhất?
Vèo!
Vô số các đại viện và lầu các trong thành, có vô số thân ảnh đếm không hết bắn mạnh lên, giống như một con mãnh thú xông vào rừng trúc yên tĩnh, khiến vô số chim chóc bên trong hoảng sợ bay bên. Trên bầu trời Dạ Nguyệt Thành có mấy trăm ngàn võ giả bay lên. Tất cả đều tập trung vào chiếc chiến xa Thiên Cơ từ phía bắc phá không đến. Những người này đều muốn nhìn xem võ giả chỉ trong một trong khoảng thời gian ngắn ngủi tàn sát hơn một vạn người, rốt cuộc có cấp bậc thế nào.
Kết quả lại khiến bọn họ rất thất vọng, cũng rất mơ hồ!
Khí tức trên người Tiêu Lãng, chỉ có thể so sánh với một võ giả Chư Vương. Tiêu Phù Đồ chỉ mới là Chư Vương ngũ trọng. Bát gia trực tiếp bị người ta bỏ qua xem như không nhìn thấy. Người duy nhất khiến bọn họ để ý, chính là tốc độ của chiếc chiến xa Thiên Cơ kia nhanh đến mức dọa người.
Trong mắt Thành chủ Dạ Nguyệt thành chớp hiện, đã không còn dáng vẻ ung dung như vừa nãy nữa. Hắn đưa mắt về phía thủ hạ đứng bên cạnh mình. Người kia lập tức đi lấy ngọc phù truyền tin ra, truyền tin cứu viện Dạ Sâm Thành.
Có thể trong một thời gian ngắn ngủi giết chết hơn một vạn cường giả Vưu Gia, chỉ còn lại ba người, còn có thể ngồi trên chiến xa chí tôn, cho dù Tiêu Lãng chỉ có thực lực Chúng Sinh cảnh, cũng đủ làm cho thành chủ cẩn thận!
Vèo!
Chiến xa của Tiêu Lãng trực tiếp phá không đến. Trong thành vẫn không mở vòng bảo hộ ra. Hắn một đường bay vào trong thành. Những hộ vệ kia không nhận được mệnh lệnh, chỉ có thể thi nhau tách ra tránh đường. Mà những võ giả vây xem lập tức lui về phía sau mấy vạn mét. Thậm chí bọn họ còn tránh ở phía sau tường thành, tránh không thể tai vạ trút nhầm xuống đầu mình.
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành thấy Tiêu Lãng không chút kiêng kỵ vọt vào trong thành, còn ngồi chiến xa chí tôn, liền cho rằng hắn công tử siêu cấp của một đại gia tộc nào đó. Hắn vội vàng nghiêm sắc mặt vừa chắp tay, nói:
- Xin hỏi quý tính của công tử? Vì sao lại muốn tàn sát cả nhà Vưu Gia?
Ánh mắt Tiêu Lãng tập trung vào ba cường giả Nhân Hoàng đang đứng đó, trong mắt đầy đầy vẻ vẻ oán độc nhìn tộc trưởng Vưu Gia, không để ý đến thành chủ Dạ Nguyệt Thành. Trái lại hắn cực kỳ bá đạo quát lên:
- Giao thê tử Bát gia ra đây. Chính là nữ tử có thần hồn biến dị Thiên phẩm! Cho thiếu tộc trưởng nhà các ngươi tự sát, việc này coi như xong!
- Chỉ dựa vào các ngươi sap?
Thiếu tộc trưởng Vưu Gia vừa nghe lập tức hiểu ra vấn đề. Ánh mắt hắn quét qua trên người Bát gia và Tiêu Phù Đồ. Hắn nhất thời nổi giận quát:
- Sớm biết như vậy, ta đã đem tất cả đám rác rưởi mấy người cho hung thú ăn. Nhạc phụ đại nhân, mong đại nhân giúp gia tộc ta báo thù cho những cường giả đã chết oan!
- Câm miệng!
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành quát lạnh một tiếng. Mắt hắn nhìn lướt qua thiếu tộc trưởng kia. Tộc trưởng Vưu Gia cũng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giờ phút này nhìn thấy sắc mặt thành chủ Dạ Nguyệt Thành như vậy, hắn chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng lại.
Hiện tại chỉ có năm chiếc chiến xa chí tôn hiện thế. Thời gian trước có một chiếc chiến xa đã tiến vào trong vực sâu tử vong. Bốn chiếc còn lại đều nằm trong tay của mười đại gia tộc. Mười đại gia tộc cường đại tới mức nào?
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành hiểu vô cùng rõ ràng điều này. Giờ phút này Dạ Sâm Phủ không phải có chút quan hệ với Thiên Đế Lạc Diệp, hẳn đã sớm bị đại gia tộc khác công chiếm. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành còn dám trêu chọc công tử của mười đại gia tộc kia sao?
Thật ra các đại gia tộc đều có tư liệu về Tiêu Lãng. Chỉ có điều Tiêu Lãng tới Thiên Châu trong thời gian quá ngắn, tài liệu của hắn chỉ ghi rõ hắn cùng công tử Phá Hài đã rơi vào vực sâu tử vong, ngoài ra còn có một chiếc chiến xa chí tôn.
Hơn nữa trong chuyện này, ngoại trừ người có tâm ra, những người còn lại trên cơ bản đều quan tâm tới Phá Hài nhiều hơn. Dù sao Phá Hài là công tử có tiếng ở phía đông Thiên Châu. Nguyên nhân của chuyện này vẫn bởi vì Phá Hài lén lút quan hệ bất chính với thê tử của thiếu tộc trưởng Trầm gia gây ra. Lại thêm, Tiêu Lãng và Phá Hài đã rơi vào vực sâu tử vong, mọi người đều cho là bọn họ chắc chắn phải chết. Trong khoảng thời gian ngắn không ai lại liên hệ Tiêu Lãng với thân phận thực sự của hắn.
Hơn một vạn võ giả, bao gồm đại trưởng lão Nhân Hoàng ngũ trọng và hơn mười võ giả Nhân Hoàng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bị giết chết. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành không cho rằng Tiêu Lãng có thực lực làm được điều này. Hơn nữa cho dù hắn là Nhân Hoàng bát trọng, cũng tuyệt đối không có năng lực làm được như thế.
Cho nên thành chủ Dạ Nguyệt Thành kết luận, Tiêu Lãng chính là một trong mười công tử đại gia tộc. Bên cạnh hắn vẫn còn có một hộ vệ thực lực Nhân Hoàng đỉnh phong đang ẩn nấp, hoặc là. . . Cường giả Thiên Đế!
Cho nên dù gia tộc của con rể mình bị người ta gần như diệt tộc, giờ phút này Tiêu Lãng còn muốn con rể mình tự sát ở trước mặt mọi người, trong lòng thành chủ Dạ Nguyệt Thành cực kỳ tức giận, nhưng chỉ có thể tâm bình khí hòa nói:
- Vị công tử này, người có thể giao, nhưng nếu như ngươi đã giết nhiều người như vậy, có thể dừng tay tại đây hay không? Xem như cho Dạ Kỳ Nhất ta một chút mặt mũi?
Thành chủ Dạ Nguyệt Thành nói như vậy, vô số người liền trợn tròn mắt. Tại sao lúc nào thành chủ Dạ Nguyệt Thành nói chuyện dễ nghe như vậy?
Tiêu Lãng cũng có chút kinh ngạc, mắt xoay chuyển một cái, nhưng lập tức nói:
- Trước tiên giao người đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.