Yêu Giả Vi Vương

Quyển 4 - Chương 47: Ba ngàn thiên đạo, đạo Phá Hài

Yêu Dạ

05/12/2014

- Cái này...

Tiêu Lãng cũng có chút không hiểu. Hắn chỉ biết điều này có liên quan tới viên huyền thạch to bằng nắm tay kia. Hắn giải thích:

- Ừm, trên đường ta tới Thiên Châu, ở biển Thần Hồn gặp được linh mạch phun trào, vận khí tốt nhận được một viên huyền thạch to bằng nắm tay. Sau khi luyện hóa xong tâm ma tầng thứ hai liền phát động. Sau khi vượt qua tâm ma tầng thứ hai, đã đột phá tam trọng!

- Huyền thạch to bằng nắm tay?

Công tử Phá Hài và Phá Thục lại liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ không tin, lại nghi ngờ chất vấn một tiếng. Sau khi nhận được sự khẳng định của Tiêu Lãng, lúc này trên mặt hai người mới đầy bối rối.

Phá Hài một tiếng thở dài nói:

- Tiểu tử ngươi vận may nghịch thiên. Đây chính là huyền thạch Thiên phẩm ngàn năm khó gặp. Nếu như bán nó cho ta, ta có thể trả cho ngươi ngàn vạn huyền thạch! Huyền thạch Thiên phẩm lại để ngươi lãng phí như vậy, chắc hẳn thần hồn khí bên trong đều bị ngươi làm mất hơn nửa chứ? Liệt Thần Thủ này của ngươi cũng là được huyền thạch truyền thừa cho đúng không?

- Ngàn… ngàn vạn huyền thạch?

Đầu lưỡi Tiêu Lãng đều có chút líu lại. Hắn luyện hóa viên huyền thạch đắt giá như vậy sao?

- Ai... Ngươi không hiểu !

Phá Hài vô cùng tiếc nuối nói:

- Gần ngàn năm qua, chưa từng xuất hiện một viên huyền thạch Thiên phẩm nào. Cho nên giá cả một đường tăng vọt. Năng lượng trong huyền thạch Thiên phẩm này nhiều nhất chỉ bằng mấy ngàn viên huyền thạch Hoàng phẩm, không tính là trân quý. Nhưng bên trong nó chứa thần hồn khí trân quý, cơ bản còn mang theo một loại thần thông. Thần thông ngược lại có tốt có xấu, tạm thời không nói tới. Ở trong đó thần hồn khí là trân quý nhất. Nó chính là bảo vật tốt nhất có thể giúp các cường giả đột phá bình cảnh. Bởi vì bên trong thần hồn khí này chứa ấn ký thiên đạo!

Trên mặt Tiêu Lãng đầy mơ hồ nói:

- Thần hồn khí? Ấn ký thiên đạo? Đó là gì vậy?

- A...

Phá Hài và Phá Thục dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Tiêu Lãng, hoàn toàn không che dấu sự khinh thường của mình. Nhìn thấy Tiêu Lãng thực sự không hiểu, hơn nữa Phá Thục cũng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, giải thích:

- Võ giả tu luyện, sau khi tiến vào Chư Vương cảnh muốn cảm ngộ thiên đạo, huyền lực dễ tu luyện, thiên đạo khó cảm ngộ. Công tử không cảm ngộ thiên đạo, cho dù huyền lực tu luyện tới Chư Vương đỉnh phong cũng phí công. Công tử vĩnh viễn cũng không đột phá được Nhân Hoàng cảnh. Nhân Hoàng cảnh càng phải cảm ngộ thiên đạo. Tới Thiên Đế Cảnh, đại biểu cảm ngộ thiên đạo của công tử đạt đến cảnh giới cực sâu, được thiên đạo tán thành, có thể mượn lực lượng thiên đạo phát ra công kích khủng bố. Thôi! Công tử tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, không cần quan tâm tới những điều này. Chiến kỹ Thiên Ma không tu thiên đạo, chỉ độ tâm ma...

Tiêu Lãng nghe được huyền diệu trong đó, trong con mắt lập lòe tinh quang. Những điều Phá Thục nói hắn không phải là chưa từng nghe thấy. Chỉ có điều hắn nghĩ mình tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, nên không thèm quan tâm.

- Đây là phương pháp luyện hóa huyền thạch. Lần sau huynh trước khi luyện hóa nên cân nhắc một chút!

Phá Hài lấy từ trong Tu Di Giới ra một quyển bí tịch ném cho Tiêu Lãng, tức giận nói:



- Cũng may ta phát hiện sớm, bằng không những huyền thạch này chắc hẳn lại bị huynh lãng phí rất nhiều!

Tiêu Lãng thu hồi bí tịch, lại bắt đầu cùng Phá Hài Phá Thục đi ra khỏi, tiến về nơi truyền tống.

Liên tục truyền tống trăm lần, ngang qua một trăm phủ vực, công tử Phá Hài lại ngừng lại, tìm một lữ quán. Sau đó hắn để Tiêu Lãng đi vào, bản thân lại đi tìm hoa hỏi liễu.

Truyền tống rất nhanh, chỉ thời gian một buổi sáng, đã ngang qua một trăm phủ vực. Tiêu Lãng cũng không đi để ý tới Phá Hài Phá Thục, một mình ở trong lữ quán bắt đầu suy nghĩ về bí tịch luyện hóa huyền thạch kia.

Phương pháp rất đơn giản. Ngộ tính của Tiêu Lãng rất cao, rất nhanh đã nắm được. Phương pháp đó chỉ cần dùng huyền lực tạo thành một vòng bảo hộ bên ngoài thân hình, đề phòng linh khí trong huyền thạch phát ra ngoài mà thôi.

Thảo Đằng phụ thể, hấp thu một chút huyền lực. Tiêu Lãng lập tức thả Thảo Đằng ra, ở bên ngoài thân hình thành một vòng bảo hộ, sau đó bắt đầu luyện hóa huyền thạch.

Một buổi chiều và một buổi tối, Tiêu Lãng lại luyện hóa hơn mười viên huyền thạch, thân thể trở nên mạnh mẽ hơn. Đến sáng ngày hôm sau, Phá Hài và Phá Thục trở lại. Ba người tiếp tục đi truyền tống.

Cứ như vậy buổi sáng mỗi ngày đi truyền tống, buổi chiều và buổi tối nghỉ ngơi. Cuộc sống của Tiêu Lãng và Phá Hài đều vô cùng phong phú. Tiêu Lãng bận rộn không ngừng luyện hóa huyền thạch. Phá Hài lại không ngừng tìm hoa hỏi liễu, quyến rũ các nữ tử.

Đến ngày thứ 10, Tiêu Lãng rốt cuộc cảm thấy nghi ngờ, kéo Phá Hài vừa muốn đi ra hỏi:

- Phá Hài, mỗi ngày ngươi sống phóng túng câu dẫn các nữ nhân, ngươi không cần tu luyện sao?

Thực lực của Phá Hài ngoài mặt chỉ là Chư Vương cảnh, nhưng Tiêu Lãng biết thực lực chân chính của hắn đã đạt đến Nhân Hoàng nhất trọng. Phá Hài tuổi cũng không lớn nhưng đạt được cảnh giới như vậy, hàng ngày lại hoàn toàn không nhìn thấy hắn tu luyện, điều này khiến Tiêu Lãng cảm thấy rất ngạc nhiên nghi ngờ.

Phá Hài cười hì hì nói:

- Ta đang tu luyện. Mỗi ngày ta đều cảm ngộ. Chỉ có điều phương pháp cảm ngộ của ta có chút đặc biệt, chính là chơi nữ nhân!

- Ta xin. Nghiêm túc một chút đi!

Tiêu Lãng cả giận nói. Hắn ở cùng với Phá Hài một thời gian, quan hệ giữa Tiêu Lãng và hắn trở nên vô cùng tốt. Tính tình hai người đều phóng khoáng, cho nên càng ngày càng tùy ý.

- Ta rất nghiêm túc!

Phá Hài có chút ủy khuất nói:

- Đến Nhân Hoàng cảnh, cảm ngộ thiên đạo là chuyện lớn nhất. Còn hồn lực ta tùy tiện luyện hóa huyền thạch đều có thể tăng lên. Ta sống phóng túng quan hệ với nữ nhân, đào góc tường người khác, kỳ thực cũng là một loại thiên đạo. Ba ngàn thiên đạo, mỗi thiên đạo đều có thể thần thông. Ta cho rằng đạo ta cảm ngộ, chính là đạo Phá Hài!

Tiêu Lãng bị Phá Hài doạ đến mức sửng sốt. Sống phóng túng còn có thể cảm ngộ thiên đạo sao? Vậy không phải là mỗi một con cháu hào phú đều có thể trở thành Chí Cường Giả? Hắn biểu thị rất nghi ngờ.

Phá Thục nói xen vào:



- Đạo công tử cảm ngộ rất đặc biệt, nhưng rất cường đại. Thiên Đế Mông Đế Phủ từng nói, công tử tiếp tục cảm ngộ, rất có thể đột phá Thiên Đế!

- Ta ngất. Cái này cũng được sao!

Tiêu Lãng hoàn toàn chịu phục, giơ ngón tay cái hướng về phía Phá Hài.

Phá Hài nhếch miệng nở nụ cười, rất tiêu sái hất đầu, dương dương tự đắt đi ra ngoài. Một đường nhìn thấy mỹ nữ, mắt hắn lập tức đưa tình. Dáng vẻ lả lơi quyến rũ kia khiến Tiêu Lãng nhìn thấy cũng nổi da gà.

Đạo Phá Hài?

Hắn đột nhiên hiểu ra. Lẽ nào Phá Hài thích quý phụ, không thích thiếu nữ, là bởi vì hắn cảm ngộ đạo?

Tiêu Lãng tiếp tục luyện hóa huyền thạch, tiếp tục truyền tống. Một ngày truyền tống một trăm lần, tốc độ thật ra rất nhanh. Tiêu Lãng cũng không biết truyền tống qua bao nhiêu phủ vực, chỉ theo công tử Phá Hài một đường truyền tống, truyền tống xong về lữ quán tu luyện.

Sau hơn một nửa tháng nữa, bọn họ đã truyền tống qua hơn hai vạn phủ vực, rốt cục công tử Phá Hài cũng ngừng lại, đối diện với vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Tiêu Lãng nói:

- Nơi này chính là Hồng Đế Thành một trong thập đại hùng thành của Thiên Châu!

- Đến rồi sao?

Gần đây Tiêu Lãng truyền tống nhiều đầu cũng muốn hôn mê, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía xung quanh. Ngay lập tức trên mặt đầy vẻ tán thưởng.

Hồng Đế Thành!

Thế gia đệ nhất thiên hạ, phủ thành của gia tộc Âu Dương quả nhiên không giống với các phủ thành khác. Chỉ riêng quảng tường gần Truyền Tống Trận đã rộng lớn vô biên. Phía xa lầu các cao vót.

Giờ phút này Tiêu Lãng đứng ở trong truyền tống trận, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài đường nét. Trên quảng trường còn nhiều đến mấy vạn Truyền Tống Trận. Võ giả canh giữ Truyền Tống Trận có tới mấy vạn người. Hơn nữa mỗi người ít nhất đều là Chư Vương đỉnh phong. Có thể thấy được một phần của đệ nhất gia tộc.

Nhìn trên quảng trường có đám người qua lại đông nghìn nghịt, Tiêu Lãng ổn định tâm thần một chút, nhìn Phá Hài hỏi:

- Chúng ta trực tiếp đi tìm tiểu thư Âu Dương, vẫn...

- Trước tiên tìm chỗ ở lại đã!

Phá Hài cười khổ một tiếng nói:

- Tiểu thư Âu Dương sao có thể dễ tìm như vậy? Nếu muốn truyền tin cho nàng, trước hết phải đi tới trước phủ thành chủ trình thiếp, chờ phủ thành chủ xét duyệt, mới có thể chuyển tới sơn trang Âu Dương. Chắc hẳn thiếp này giao đến trong tay tiểu thư Âu Dương phải mất ít nhất muốn bảy, tám ngày. Chúng ta chờ xem!

Tiêu Lãng lại cảm khái một tiếng. Đây mới thực sự là nhà giàu. Trong đầu hắn hiện ra Âu Dương Ấu Trĩ trên người mặc váy màu phấn hồng, cổ quái nhí nhảnh giống như tiểu ác ma, liền thở dài một tiếng. Cũng không biết tiểu nha đầu này có còn nhớ hắn, một đại ca ca đã từng bèo nước gặp nhau này hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook