Quyển 7 - Chương 81: Bàn Nhược chưởng.
Yêu Dạ
10/12/2014
Thế giới kiếp trước thời cổ đại có người từng đi Thần Vực hay không thì Tiêu Lãng không biết, hắn không quá quan tâm. Sinh hoạt của Tiêu Lãng đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới, địa cầu chỉ có thể xem như là cố hương của hắn. Nếu địa cầu ở trong thế giới hỗn độn, có cơ hội thì Tiêu Lãng sẽ trở về nhìn xem. Nói sao thì linh hồn của Tiêu Lãng đến từ địa cầu, có cảm tình rất sâu với văn minh cố quốc.
Tiêu Lãng trở về Tiêu Đế thành, vẫn luôn suy ngẫm làm sao cảm ngộ Tình Sát. Thiên Vũ Đại Thần không cho chút gợi ý. Tiêu Lãng không nghĩ đến Bàn Nhược chưởng, xem như là thần kỹ cũng chỉ là một loại chiến kỹ, sẽ không khó tu luyện.
Tiêu Lãng quay về Tiêu Đế thành, người trong nhà đều bận rộn lên, chuẩn bị làm hôn lễ long trọng cho Mộc Tiểu Yêu. Mộc Tiểu Yêu luôn được đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã yêu thich, nàng vì Tiêu Lãng mà một mình đi vực diện Thiên Ma càng làm mọi người cảm động. Khi biết hai người đã xác định quan hệ thì Đông Phương Hồng Đậu bắt đầu lên kế hoạch.
Tiêu Lãng không quan tâm, tìm Mộc Tiểu Đao, Trà Mộc, Vô Ngân Thiên Đế đi nói chuyện. Tiêu Lãng phát hiện Tiêu Ma Thần lại đi bên Hỏa Tinh phủ, tu luyện trong núi lửa.
Tiêu Lãng biết Tiêu Ma Thần là người kiêu ngạo, thấy cả đám thực lực tăng vọt, ngay cả Tiểu Bạch cũng ngang ngửa với gã thì rất muốn đột phá. Thế nên Tiêu Lãng không hỏi nhiều.
Đến buổi tối mấy thê tử đều vào phòng Tiêu Lãng, chỉ có Mộc Tiểu Yêu ngại ngùng không dám đến. Không phải đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã dâm đãng mà vì ba người sốt ruột muốn một đứa con. Hòa Thuật, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu sốt ruột đến rụng tóc. Bởi vì bụng Tô Triết đã to lên, Trà Mộc sinh một đứa con, Tiêu Lãng có đến ba thê tử mà không ai rục rịch gì.
Những ngày không có Tiêu Lãng, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã rất khổ sở, nếu có đứa con, có ký thác tâm linh thì sẽ không khổ như vậy. Hơn nữa Ma Thanh Thanh nói cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã về thế giới bên ngoài, bọn họ lo có ngày nào Tiêu Lãng đi phiêu bạt thế giới mênh mông kia, trong lòng càng nôn nóng muốn con.
Tiêu Lãng nghỉ ngơi ba tháng, hầu như đêm đêm quấn quýt cùng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã. Nếu không phải Tiêu Lãng có thân thể cường đại chắc đã tinh tẫn nhân vong. Tiêu Lãng thương tiếc nỗi khổ tưởng niệm của ba thê tử nên chiều theo.
Tuy nhiên, bụng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã bằng phẳng.
Tiêu Lãng bắt đầu chú trọng, thân thể của hắn không có vấn đề, mỗi lần đều có thể làm nửa canh giờ. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã càng không có vấn đề, nhưng tại sao không cấn bầu? Người đạt tới thực lực như Tiêu Lãng dĩ nhiên sẽ không bị tật bệnh gì, càng không cần mời dược sư đến xem.
Tiêu Lãng không biết vấn đề nằm ở đâu nhưng càng áy náy với đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã hơn, đêm đêm làm bạn cùng ba người, ân ái triền miên.
Tiêu Lãng không có chuyện gì, Tiêu Lãng làm bạn với đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã vài tháng, Mộc Tiểu Yêu cũng gả qua. Trên giường lớn lại thêm một thân thể tuyệt vời, Tiêu Lãng hưởng hết diễm phúc thì cảm giác sinh hoạt hơi chán.
Tiêu Lãng chuẩn bị tu luyện Bàn Nhược chưởng, còn Tình Sát thì không có đầu mối. Tiêu Lãng biết cảm ngộ thiên đạo không phải muốn là cảm ngộ được.
Tiêu Lãng khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu tự đi chơi, Tiêu Lãng lấy Bàn Nhược chưởng ra xem kỹ. Tiêu Lãng biết chữ tiểu triện nên xem hiểu đa số, liên tưởng một chút sẽ hiểu hết nội dung.
Tiêu Lãng nhìn một buổi chiều thì trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Lãng nhớ đến Thiên Vũ Đại Thần nói rằng nếu không cảm ngộ được Bàn Nhược chưởng, Tình Sát thì khỏi đi tìm gã. Bây giờ Tiêu Lãng mới hiểu ra, không phải tùy tiện tu luyện thần kỹ này là thành công được.
Bàn Nhược chưởng có tam trọng, mỗi tu luyện thành công nhất trọng sẽ tăng phúc gấp đôi cho sức chiến đấu. Tu luyện đến đại viên mãn thì tăng phúc đến tứ trọng. Nếu Tiêu Lãng tu luyện đến cảnh đại viên mãn, tùy tiện vỗ một chưởng có thể phá hủy Khuynh Thành sơn, uy lực vô biên.
Sức chiến đấu của Tiêu Lãng vốn đã mạnh, tăng phúc gấp bốn lần là khái niệm gì? Nghe nói quyển bí tịch này chỉ là thần kỹ tam đẳng, nghĩa là trên nó còn có nhất, nhị đẳng hoặc là chiến kỹ chung cực?
Tiêu Lãng sâu sắc cảm giác sự đáng sợ của ba vực diện chung cực, nhưng hắn không có thời gian nghĩ xa. Tiêu Lãng chưa xác định có đi Thần Vực hay không, hắn không muốn đi nhưng đã hứa với Ma Thanh Thanh, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, cộng với Thiên Vũ Đại Thần từng cứu hắn một mạng. Tiêu Lãng vô cùng rối rắm.
Tiêu Lãng lắc đầu không nghĩ chuyện tương lai, vứt bí tịch đi, nhức đầu.
Bàn Nhược chưởng cực kỳ khó tu luyện, muốn tu luyện nó đầu tiên phải dùng kim đâm một ngàn lẻ tám huyệt vị, kích động tiềm năng thân thể. Không sợ đau vì Tiêu Lãng có thể chịu khổ, vấn đề ở chỗ kim châm phải tẩm vật độc nhất, độc tố càng mạnh càng tốt.
Đây mới chỉ là bước đầu tiên, hơn nữa mỗi ngày phải đâm một lần, liên tục chín mươi chín ngày. Bước thứ hai cần áp súc năng lượng trong người vào huyệt đạo. Huyệt đạo rất nhỏ, trong thân thể Tiêu Lãng có nhiều năng lượng như vậy có thể áp súc đi vào sao? Sơ sẩy một cái là huyệt đạo sẽ nổ.
Bước thứ ba là khó nhất, Tiêu Lãng phải di chuyển năng lượng áp súc cùng lúc qua các huyệt đạo. Cái này không đơn giản là chảy xuôi mà phải dựa theo quy luật nhất định cho một trăm lẻ tám năng lượng chảy. Tiêu Lãng đại khái hiểu nguyên lý, đó là biến thân thể thành đại trận, khiến những năng lượng dựa theo quy luật, thứ tự khác nhau di chuyển, đạt đến công hiệu dao động.
Vấn đề là...
Một người làm sao có thể cùng lúc khống chế một trăm lẻ tám năng lượng? Trừ phi chai linh hồn thành một trăm lẻ tám phần, đây là công pháp không có khả năng tu luyện thành công.
Nếu không phải tự tay Thiên Vũ Đại Thần giao công pháp Bàn Nhược chưởng cho Tiêu Lãng, nếu nó không là thần kỹ thì hắn đã đốt thành tro rồi. Tiêu Lãng không mơ màng sai người chuẩn bị kim châm độc dược mà suy nghĩ làm sao hoàn thành bước thứ ba, làm sao chia linh hồn thành một trăm lẻ tám phần khống chế một trăm lẻ tám năng lượng. Không nghĩ thông vấn đề này thì Tiêu Lãng không cần tu luyện Bàn Nhược chưởng.
Bốp!
Ngẫm nghĩ giây lát, Tiêu Lãng vỗ đầu.
Tiêu Lãng quên một chuyện, hắn có một loại trạng thái rất kỳ diệu, đó là linh hồn xuất khiếu! Hơn nữa hình như Thiên Vũ Đại Thần cũng biết loại trạng thái này nên mới cho Tiêu Lãng quyển thần kỹ Bàn Nhược chưởng.
Tiêu Lãng suy nghĩ một lúc, bế quan.
Tiêu Lãng linh hồn xuất khiếu, tựa như người đứng xem khống chế thân thể của mình. Tiêu Lãng khống chế hai năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma ẩn núp toàn thân di chuyển trong gân mạch. Kết quả bởi vì loại trạng thái mà tất cả đều biến chậm, Tiêu Lãng có thể dễ dàng khống chế cùng lúc.
Nếu đã khống chế được hai năng lượng thi có thể khống chế ba, bốn...
Lòng Tiêu Lãng hơi kích động, liên tục thử, cuối cùng phát hiện có thể khống chế mười tám năng lượng di chuyển trong người, nếu nhiều hơn thì thua, năng lượng sẽ tán loạn.
Tiêu Lãng thu lại linh hồn, khóe môi cong lên ý cười. Nếu có thể khống chế ười tám cái chứng minh hắn có cơ hội khống chế hai mươi, ba mươi, bốn mươi cái. Chỉ cần linh hồn có thể biến mạnh hoài thì không thành vấn đề.
Tiêu Lãng trầm ngâm thật lâu, sau đó đi tìm Trà Mộc.
Tiêu Lãng nói thẳng:
- Chỗ ngươi có bao nhiêu huyền thạch?
Trà Mộc ngạc nhiên. Tiêu Lãng giết đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ, ném hết thứ trong Tu Di Giới cho gã. Gần đây Trà Mộc bận rộn, chưa rảnh sửa sang. Trà Mộc tìm Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao đến cùng nhau thanh lý.
Tính toán tổng kết, giật mình phát hiện huyền thạch trên người mấy cường giả Bán Thần cảnh này cộng lại hơn năm mươi ức.
Tiêu Lãng vững bụng, ra lệnh:
- Lập tức phát ra thông cáo, toàn Thiên Châu tìm vật siêu bổ linh hồn cho ta, cũng tìm giúp ta vật độc nhất Thiên Châu, ta cần tu luyện.
Nếu muốn khiến linh hồn cùng lúc khống chế một trăm lẻ tám năng lượng thì phải biến linh hồn cường đại hơn gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần. Chỉ cần linh hồn đủ mạnh là có thể luyện thành Bàn Nhược chưởng.
Tiêu Lãng thầm nghĩ:
- Tăng phúc gấp bốn lần?
Sau khi tu luyện đại thành thì thực lực của Tiêu Lãng sẽ đạt đến mức nào? Có thể chống lại Đại Thần không?
Tiêu Lãng trở về Tiêu Đế thành, vẫn luôn suy ngẫm làm sao cảm ngộ Tình Sát. Thiên Vũ Đại Thần không cho chút gợi ý. Tiêu Lãng không nghĩ đến Bàn Nhược chưởng, xem như là thần kỹ cũng chỉ là một loại chiến kỹ, sẽ không khó tu luyện.
Tiêu Lãng quay về Tiêu Đế thành, người trong nhà đều bận rộn lên, chuẩn bị làm hôn lễ long trọng cho Mộc Tiểu Yêu. Mộc Tiểu Yêu luôn được đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã yêu thich, nàng vì Tiêu Lãng mà một mình đi vực diện Thiên Ma càng làm mọi người cảm động. Khi biết hai người đã xác định quan hệ thì Đông Phương Hồng Đậu bắt đầu lên kế hoạch.
Tiêu Lãng không quan tâm, tìm Mộc Tiểu Đao, Trà Mộc, Vô Ngân Thiên Đế đi nói chuyện. Tiêu Lãng phát hiện Tiêu Ma Thần lại đi bên Hỏa Tinh phủ, tu luyện trong núi lửa.
Tiêu Lãng biết Tiêu Ma Thần là người kiêu ngạo, thấy cả đám thực lực tăng vọt, ngay cả Tiểu Bạch cũng ngang ngửa với gã thì rất muốn đột phá. Thế nên Tiêu Lãng không hỏi nhiều.
Đến buổi tối mấy thê tử đều vào phòng Tiêu Lãng, chỉ có Mộc Tiểu Yêu ngại ngùng không dám đến. Không phải đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã dâm đãng mà vì ba người sốt ruột muốn một đứa con. Hòa Thuật, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu sốt ruột đến rụng tóc. Bởi vì bụng Tô Triết đã to lên, Trà Mộc sinh một đứa con, Tiêu Lãng có đến ba thê tử mà không ai rục rịch gì.
Những ngày không có Tiêu Lãng, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã rất khổ sở, nếu có đứa con, có ký thác tâm linh thì sẽ không khổ như vậy. Hơn nữa Ma Thanh Thanh nói cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã về thế giới bên ngoài, bọn họ lo có ngày nào Tiêu Lãng đi phiêu bạt thế giới mênh mông kia, trong lòng càng nôn nóng muốn con.
Tiêu Lãng nghỉ ngơi ba tháng, hầu như đêm đêm quấn quýt cùng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã. Nếu không phải Tiêu Lãng có thân thể cường đại chắc đã tinh tẫn nhân vong. Tiêu Lãng thương tiếc nỗi khổ tưởng niệm của ba thê tử nên chiều theo.
Tuy nhiên, bụng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã bằng phẳng.
Tiêu Lãng bắt đầu chú trọng, thân thể của hắn không có vấn đề, mỗi lần đều có thể làm nửa canh giờ. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã càng không có vấn đề, nhưng tại sao không cấn bầu? Người đạt tới thực lực như Tiêu Lãng dĩ nhiên sẽ không bị tật bệnh gì, càng không cần mời dược sư đến xem.
Tiêu Lãng không biết vấn đề nằm ở đâu nhưng càng áy náy với đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã hơn, đêm đêm làm bạn cùng ba người, ân ái triền miên.
Tiêu Lãng không có chuyện gì, Tiêu Lãng làm bạn với đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã vài tháng, Mộc Tiểu Yêu cũng gả qua. Trên giường lớn lại thêm một thân thể tuyệt vời, Tiêu Lãng hưởng hết diễm phúc thì cảm giác sinh hoạt hơi chán.
Tiêu Lãng chuẩn bị tu luyện Bàn Nhược chưởng, còn Tình Sát thì không có đầu mối. Tiêu Lãng biết cảm ngộ thiên đạo không phải muốn là cảm ngộ được.
Tiêu Lãng khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu tự đi chơi, Tiêu Lãng lấy Bàn Nhược chưởng ra xem kỹ. Tiêu Lãng biết chữ tiểu triện nên xem hiểu đa số, liên tưởng một chút sẽ hiểu hết nội dung.
Tiêu Lãng nhìn một buổi chiều thì trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Lãng nhớ đến Thiên Vũ Đại Thần nói rằng nếu không cảm ngộ được Bàn Nhược chưởng, Tình Sát thì khỏi đi tìm gã. Bây giờ Tiêu Lãng mới hiểu ra, không phải tùy tiện tu luyện thần kỹ này là thành công được.
Bàn Nhược chưởng có tam trọng, mỗi tu luyện thành công nhất trọng sẽ tăng phúc gấp đôi cho sức chiến đấu. Tu luyện đến đại viên mãn thì tăng phúc đến tứ trọng. Nếu Tiêu Lãng tu luyện đến cảnh đại viên mãn, tùy tiện vỗ một chưởng có thể phá hủy Khuynh Thành sơn, uy lực vô biên.
Sức chiến đấu của Tiêu Lãng vốn đã mạnh, tăng phúc gấp bốn lần là khái niệm gì? Nghe nói quyển bí tịch này chỉ là thần kỹ tam đẳng, nghĩa là trên nó còn có nhất, nhị đẳng hoặc là chiến kỹ chung cực?
Tiêu Lãng sâu sắc cảm giác sự đáng sợ của ba vực diện chung cực, nhưng hắn không có thời gian nghĩ xa. Tiêu Lãng chưa xác định có đi Thần Vực hay không, hắn không muốn đi nhưng đã hứa với Ma Thanh Thanh, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, cộng với Thiên Vũ Đại Thần từng cứu hắn một mạng. Tiêu Lãng vô cùng rối rắm.
Tiêu Lãng lắc đầu không nghĩ chuyện tương lai, vứt bí tịch đi, nhức đầu.
Bàn Nhược chưởng cực kỳ khó tu luyện, muốn tu luyện nó đầu tiên phải dùng kim đâm một ngàn lẻ tám huyệt vị, kích động tiềm năng thân thể. Không sợ đau vì Tiêu Lãng có thể chịu khổ, vấn đề ở chỗ kim châm phải tẩm vật độc nhất, độc tố càng mạnh càng tốt.
Đây mới chỉ là bước đầu tiên, hơn nữa mỗi ngày phải đâm một lần, liên tục chín mươi chín ngày. Bước thứ hai cần áp súc năng lượng trong người vào huyệt đạo. Huyệt đạo rất nhỏ, trong thân thể Tiêu Lãng có nhiều năng lượng như vậy có thể áp súc đi vào sao? Sơ sẩy một cái là huyệt đạo sẽ nổ.
Bước thứ ba là khó nhất, Tiêu Lãng phải di chuyển năng lượng áp súc cùng lúc qua các huyệt đạo. Cái này không đơn giản là chảy xuôi mà phải dựa theo quy luật nhất định cho một trăm lẻ tám năng lượng chảy. Tiêu Lãng đại khái hiểu nguyên lý, đó là biến thân thể thành đại trận, khiến những năng lượng dựa theo quy luật, thứ tự khác nhau di chuyển, đạt đến công hiệu dao động.
Vấn đề là...
Một người làm sao có thể cùng lúc khống chế một trăm lẻ tám năng lượng? Trừ phi chai linh hồn thành một trăm lẻ tám phần, đây là công pháp không có khả năng tu luyện thành công.
Nếu không phải tự tay Thiên Vũ Đại Thần giao công pháp Bàn Nhược chưởng cho Tiêu Lãng, nếu nó không là thần kỹ thì hắn đã đốt thành tro rồi. Tiêu Lãng không mơ màng sai người chuẩn bị kim châm độc dược mà suy nghĩ làm sao hoàn thành bước thứ ba, làm sao chia linh hồn thành một trăm lẻ tám phần khống chế một trăm lẻ tám năng lượng. Không nghĩ thông vấn đề này thì Tiêu Lãng không cần tu luyện Bàn Nhược chưởng.
Bốp!
Ngẫm nghĩ giây lát, Tiêu Lãng vỗ đầu.
Tiêu Lãng quên một chuyện, hắn có một loại trạng thái rất kỳ diệu, đó là linh hồn xuất khiếu! Hơn nữa hình như Thiên Vũ Đại Thần cũng biết loại trạng thái này nên mới cho Tiêu Lãng quyển thần kỹ Bàn Nhược chưởng.
Tiêu Lãng suy nghĩ một lúc, bế quan.
Tiêu Lãng linh hồn xuất khiếu, tựa như người đứng xem khống chế thân thể của mình. Tiêu Lãng khống chế hai năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma ẩn núp toàn thân di chuyển trong gân mạch. Kết quả bởi vì loại trạng thái mà tất cả đều biến chậm, Tiêu Lãng có thể dễ dàng khống chế cùng lúc.
Nếu đã khống chế được hai năng lượng thi có thể khống chế ba, bốn...
Lòng Tiêu Lãng hơi kích động, liên tục thử, cuối cùng phát hiện có thể khống chế mười tám năng lượng di chuyển trong người, nếu nhiều hơn thì thua, năng lượng sẽ tán loạn.
Tiêu Lãng thu lại linh hồn, khóe môi cong lên ý cười. Nếu có thể khống chế ười tám cái chứng minh hắn có cơ hội khống chế hai mươi, ba mươi, bốn mươi cái. Chỉ cần linh hồn có thể biến mạnh hoài thì không thành vấn đề.
Tiêu Lãng trầm ngâm thật lâu, sau đó đi tìm Trà Mộc.
Tiêu Lãng nói thẳng:
- Chỗ ngươi có bao nhiêu huyền thạch?
Trà Mộc ngạc nhiên. Tiêu Lãng giết đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ, ném hết thứ trong Tu Di Giới cho gã. Gần đây Trà Mộc bận rộn, chưa rảnh sửa sang. Trà Mộc tìm Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao đến cùng nhau thanh lý.
Tính toán tổng kết, giật mình phát hiện huyền thạch trên người mấy cường giả Bán Thần cảnh này cộng lại hơn năm mươi ức.
Tiêu Lãng vững bụng, ra lệnh:
- Lập tức phát ra thông cáo, toàn Thiên Châu tìm vật siêu bổ linh hồn cho ta, cũng tìm giúp ta vật độc nhất Thiên Châu, ta cần tu luyện.
Nếu muốn khiến linh hồn cùng lúc khống chế một trăm lẻ tám năng lượng thì phải biến linh hồn cường đại hơn gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần. Chỉ cần linh hồn đủ mạnh là có thể luyện thành Bàn Nhược chưởng.
Tiêu Lãng thầm nghĩ:
- Tăng phúc gấp bốn lần?
Sau khi tu luyện đại thành thì thực lực của Tiêu Lãng sẽ đạt đến mức nào? Có thể chống lại Đại Thần không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.