Quyển 6 - Chương 5: Binh đến dưới thành.
Yêu Dạ
10/12/2014
Tiêu Lãng không có bất cứ phản ứng, bởi vì giờ phút này hắn đang ở trong Hải Để thần phủ, hoàn toàn không biết chuyện của Thần Hồn phủ. Hiển nhiên Mê Thần cung sẽ không ra mặt vì Tiêu Lãng, bởi vì cung chủ của Mê Thần cung từng nói gã chỉ bảo đảm hắn không chết, Mê Thần cung không nhúng tay vào chuyện Thiên Châu.
Thần Hồn phủ gà bay chó sủa, Tiêu Lãng chậm chạp không lộ mặt khiến các gia tộc trong Thần Hồn phủ luống cuống. Đây chính là ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh!
Tiêu Lãng không xuất hiện, dựa vào mấy người trong Thần Hồn phủ sẽ dễ dàng bị phá phủ. Đại ca không lộ mặt, bọn họ chỉ có thể chạy trốn. Theo tin đồn ân oán giữa Vân Phi Dương và Tiêu Lãng, chắc Trà Mộc sẽ không đầu hàng, cuối cùng sẽ có đại chiến. Một khi khái chiến thì trong Thần Hồn phủ sẽ là máu chảy ba ngàn dặm.
Bọn họ không dám không nghe theo lệnh của Trà Mộc, bọn họ không chọc nổi Vân Phi Dương, vậy thì chỉ có thể trốn. Dù sao Vân Phi Dương công kích Thần Hồn phủ, chạy ra khỏi dây mây thần hồn màu tím liền an toàn.
Trong mấy ngày qua vô số gia tộc, võ giả trong Thần Hồn phủ chạy trốn, không dám ngồi truyền tống trận. Các gia tộc dẫn tộc nhân bay đi.
Thần Hồn phủ giống như Thần Khải phủ trước kia, mới có mấy ngày đã biến vô cùng hoang vắng. Rất nhiều đại thành trì không có bao nhiêu người trong quảng trường, một mảnh tiêu điều.
Trà Mộc không có cách nào trước tình huống này, ngược lại gã phân tán các đệ tử di dời từ Thần Hồn đại lục đi phủ vực bên cạnh tị nạn.
Trong phủ thành chủ, một Trinh sát chạy nhanh đến, quỳ một gối báo cáo:
- Báo, người Phi Dương phủ đã đến Phi Nhứ phủ, dự tính hai ngày sau sẽ tới Thần Hồn phủ. Đương nhiên nếu đi truyền tống trận thì có lẽ chỉ cần mấy canh giờ là đại quân sẽ đến.
Trà Mộc phất tay kêu Trinh sát lùi xuống, quay lại nhìn Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Ẩn Đế, phụ thân của Trà Mộc là Trà Thủy ngồi đối diện với gã.
Trà Mộc quát to:
- Các ngươi đi ngay, nếu còn chần chờ thì muộn rồi!
Bốn người Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Ẩn Đế, Trà Thủy nhìn nhau, cười khổ.
Đông Phương Bạch nhìn Trà Mộc, lắc đầu, nói:
- Trà Mộc, ngươi đi đi, chờ Tiêu Lãng trở về lại bày keo khác. Còn mấy lão già chúng ta sẽ không đi. Chúng ta già rồi, đời này tu luyện không có tương lai gì, không muốn chạy đông chạy tây. Nếu Vân Phi Dương muốn trả thù, không giết vài người thì gã sẽ không cam lòng. Chờ Tiêu Lãng trở lại, kêu bọn họ báo thù cho chúng ta.
Trà Thủy biểu tình nghiêm túc nhìn Trà Mộc, nói:
- Trà Mộc, ngươi còn trẻ, ngươi đi đi! Tìm một chỗ trốn đi, chờ Tiêu Lãng trở về!
Trà Mộc vẻ mặt cay đắng lắc đầu, nói:
- Thế nhân đều biết ta là người quản lý Thần Hồn phủ, bằng hữu tốt nhất của Tiêu Lãng. Ta đi rồi Vân Phi Dương sẽ cam lòng sao? Sợ là Vân Phi Dương sẽ lập tức phát động Tu La điện tìm đến đệ tử của chúng ta rải rác bên ngoài. Bởi vậy ai đều đi được nhưng ta thì không thể. Phụ thân, hài nhi quỳ xuóng cầu xin phụ thân đi đi, Trà gia cần có phụ thân!
Trà Mộc quỳ cái bùm xuống.
Trà Thủy ánh mắt kiên quyết nói:
- Bây giờ Trà gia không cần ta mà là ngươi, ngươi đã chết thì Trà gia có ta hay không đều không sao cả. Ngươi là nhi tử của ta, nếu ngươi không đi thì ta cũng sẽ không đi. Nhiều năm như vậy, ngươi nên hiểu tính tình của ta.
Tất nhiên Trà Mộc hiểu phụ thân của gã, bởi vậy không nói nhiều.
Cuối cùng Trà Mộc bất đắc dĩ thở dài nói:
- Vậy thì chúng ta cùng nhau nghênh chiến đi. Mọi người đừng nản lòng, ta đã truyền tin cho gia gia của Tiểu Đao rồi.
Mọi người im lặng, không ôm nhiều hy vọng.
Bởi vì người Phi Dương phủ đi qua Âu Dương phủ mà Âu Dương Thúy Thúy không có biểu thị gì. Âu Dương gia có quan hệ rất tốt với Tiêu Lãng, Âu Dương Thúy Thúy không quan tâm thì Mộc Sơn Quỷ sẽ đến sao? Mộc gia nhà lớn tiền của nhiều, cho dù Mộc Sơn Quỷ có quan hệ tốt với Tiêu Lãng thì gã phải lo đến ích lợi của tộc nhân trong gia tộc.
Trà Mộc đi ra ngoài nói với Thống lĩnh hộ vệ:
- Triệu tập hạ nhân, Thần Hồn quân trong Tiêu Đế thành lại đây!
Thống lĩnh hộ vệ lập tức vọt ra phát từng mệnh lệnh. Giờ phút này, trong Tiêu Đế thành có vài vạn hộ vệ quân, khá nhiều cường giả Nhân Hoàng cảnh. Những người này là Trà Mộc vất vả bồi dưỡng thu phục , xem như trung thành, đến giờ phút này không có người nào chạy trốn.
Rất nhanh, mấy vạn người trừ số người làm việc ở cửa Tiêu Đế thành ra đều tụ tập trên đất trống phủ thành chủ. Đương nhiên còn có nhiều thị nữ, hạ nhân của phủ thành chủ. Trà Mộc biểu tình phức tạp nhìn mọi người.
Trà Mộc lên tiếng:
- Trước mắt có ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh bay hướng Thần Hồn phủ, mục tiêu của bọn họ rất có khả năng là công kích Thần Hồn phủ. Lúc này Tiêu phủ chủ cùng đại nhân của Mê Thần cung đi ra ngoài làm việc. Ta nói thẳng với mọi người là ta không liên lạc với Tiêu Lãng được! Dĩ nhiên ta và tộc trưởng Thần Khải phủ đã truyền tin cho nhau, nhưng không biết hắn có đến hay không. Tức là nói rất có thể Thần Hồn phủ sẽ bị công kích, có lẽ chúng ta sẽ chết.
Mấy vạn Thần Phủ quân trầm mặc nhìn nhau, biểu tình càng âm trầm. Thị nữ, hạ nhân náo động, nhỏ giọng xì xầm, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
Trà Mộc vung tay lên:
- Được rồi, yên lặng!
Mọi người ngừng nói chuyện. Trà Mộc làm chức phó thành chủ rất giỏi, mọi người cực kỳ tín phục gã. Ánh mắt Trà Mộc nhìn từng khuôn mặt.
Trà Mộc trầm giọng nói:
- Ta không giữ lại mọi người, chắc các người đều nghe nói có nhiều người trong Thần Hồn phủ chạy trốn rồi. Bây giờ các ngươi muốn đi thì ta tuyệt đối không ngăn cản, còn kính tặng Huyền thạch. Nếu ở lại thì sau này chính là chiến sĩ trung thành nhất của Thần Hồn phủ ta!
Mọi người lại xôn xao, bao gồm đa số Thần Hồn quân đều xì xầm nói chuyện. Cuối cùng đa phần thị nữ, hạ nhân rời đi. Một nửa Thần Hồn quân ra đi. Dù sao Tiêu Lãng không có mặt, bọn họ mất đi tụ cột.
Trà Mộc nhìn một nửa Thần Hồn quân ở lại, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, những người ở lại đây nếu lần này không chết thì ta ta đại biểu phủ chủ ban thưởng cho các ngươi một vạn Huyền thạch! Các ngươi không vứt bỏ Thần Hồn phủ, Thần Hồn phủ sẽ không bao giờ từ bỏ các ngươi!
Gần hai vạn Thần Hồn quân cùng quỳ một gối, quát to:
- Thề sống chết hiệu trung với Thần Hồn phủ, thề sống chết truy tùy phủ chủ và đại nhân!
Có nhiều người ở lại vì uy danh của Tiêu Lãng, nhưng đa số càng là vì Trà Mộc.
Sau đó Trà Mộc dán bố cáo trong Tiêu Đế thành, nói rõ ràng tình huống trước mắt, còn người trong thành muốn ở lại hay đi thì tùy ý. Trà Mộc biết rõ Thần Hồn phủ gặp công kích thì Tiêu Đế thành sẽ rất thảm. Vân Phi Dương độc ác, nói không chừng sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, tạo vết thương khó thể xóa nhòa cho Tiêu Lãng.
Bố cáo vừa dán, Tiêu Đế thành hỗn loạn. Vốn bọn họ cho rằng Tiêu Lãng ẩn trong phủ vực, giờ mới biết không liên lạc với hắn được. Mọi người luống cuống. Cây đổ bầy khỉ tán, trong một đêm hơn mười vạn người bỏ đi. Nhiều người không lấy đi đa số tài sản trong gia tộc, dẫn theo tộc nhân chạy vắt giò.
Không còn Huyền thạch có thể kiếm, nếu người đã chết thì không còn gì nữa.
Tiêu Đế thành to lớn biến lạnh lẽo. Tiêu Đế thành có gần trăm vạn nhân khẩu giờ còn chưa đến năm vạn, đó là bao gồm hai vạn Thần Hồn quân. Vẫn liên tục có người chạy trốn.
Hai ngày sau, đại quân Phi Dương phủ bay qua Thạch Đế phủ, đến thành trì tây bộ Thần Hồn phủ, Tiêu Thủy thành. Trong thành còn lại hai ngàn Thần Hồn quân, kết quả... Toàn quân bị diệt! Người Phi Dương phủ không hỏi có đầu hàng hay không, một Thiên Đế trực tiếp công kích. Chớp mắt thành trì bị san bằng.
Vân Phi Dương dùng sự thật sắt thép nói cho Tiêu Lãng rằng... Gã đến báo thù!
Thần Hồn phủ gà bay chó sủa, Tiêu Lãng chậm chạp không lộ mặt khiến các gia tộc trong Thần Hồn phủ luống cuống. Đây chính là ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh!
Tiêu Lãng không xuất hiện, dựa vào mấy người trong Thần Hồn phủ sẽ dễ dàng bị phá phủ. Đại ca không lộ mặt, bọn họ chỉ có thể chạy trốn. Theo tin đồn ân oán giữa Vân Phi Dương và Tiêu Lãng, chắc Trà Mộc sẽ không đầu hàng, cuối cùng sẽ có đại chiến. Một khi khái chiến thì trong Thần Hồn phủ sẽ là máu chảy ba ngàn dặm.
Bọn họ không dám không nghe theo lệnh của Trà Mộc, bọn họ không chọc nổi Vân Phi Dương, vậy thì chỉ có thể trốn. Dù sao Vân Phi Dương công kích Thần Hồn phủ, chạy ra khỏi dây mây thần hồn màu tím liền an toàn.
Trong mấy ngày qua vô số gia tộc, võ giả trong Thần Hồn phủ chạy trốn, không dám ngồi truyền tống trận. Các gia tộc dẫn tộc nhân bay đi.
Thần Hồn phủ giống như Thần Khải phủ trước kia, mới có mấy ngày đã biến vô cùng hoang vắng. Rất nhiều đại thành trì không có bao nhiêu người trong quảng trường, một mảnh tiêu điều.
Trà Mộc không có cách nào trước tình huống này, ngược lại gã phân tán các đệ tử di dời từ Thần Hồn đại lục đi phủ vực bên cạnh tị nạn.
Trong phủ thành chủ, một Trinh sát chạy nhanh đến, quỳ một gối báo cáo:
- Báo, người Phi Dương phủ đã đến Phi Nhứ phủ, dự tính hai ngày sau sẽ tới Thần Hồn phủ. Đương nhiên nếu đi truyền tống trận thì có lẽ chỉ cần mấy canh giờ là đại quân sẽ đến.
Trà Mộc phất tay kêu Trinh sát lùi xuống, quay lại nhìn Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Ẩn Đế, phụ thân của Trà Mộc là Trà Thủy ngồi đối diện với gã.
Trà Mộc quát to:
- Các ngươi đi ngay, nếu còn chần chờ thì muộn rồi!
Bốn người Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Ẩn Đế, Trà Thủy nhìn nhau, cười khổ.
Đông Phương Bạch nhìn Trà Mộc, lắc đầu, nói:
- Trà Mộc, ngươi đi đi, chờ Tiêu Lãng trở về lại bày keo khác. Còn mấy lão già chúng ta sẽ không đi. Chúng ta già rồi, đời này tu luyện không có tương lai gì, không muốn chạy đông chạy tây. Nếu Vân Phi Dương muốn trả thù, không giết vài người thì gã sẽ không cam lòng. Chờ Tiêu Lãng trở lại, kêu bọn họ báo thù cho chúng ta.
Trà Thủy biểu tình nghiêm túc nhìn Trà Mộc, nói:
- Trà Mộc, ngươi còn trẻ, ngươi đi đi! Tìm một chỗ trốn đi, chờ Tiêu Lãng trở về!
Trà Mộc vẻ mặt cay đắng lắc đầu, nói:
- Thế nhân đều biết ta là người quản lý Thần Hồn phủ, bằng hữu tốt nhất của Tiêu Lãng. Ta đi rồi Vân Phi Dương sẽ cam lòng sao? Sợ là Vân Phi Dương sẽ lập tức phát động Tu La điện tìm đến đệ tử của chúng ta rải rác bên ngoài. Bởi vậy ai đều đi được nhưng ta thì không thể. Phụ thân, hài nhi quỳ xuóng cầu xin phụ thân đi đi, Trà gia cần có phụ thân!
Trà Mộc quỳ cái bùm xuống.
Trà Thủy ánh mắt kiên quyết nói:
- Bây giờ Trà gia không cần ta mà là ngươi, ngươi đã chết thì Trà gia có ta hay không đều không sao cả. Ngươi là nhi tử của ta, nếu ngươi không đi thì ta cũng sẽ không đi. Nhiều năm như vậy, ngươi nên hiểu tính tình của ta.
Tất nhiên Trà Mộc hiểu phụ thân của gã, bởi vậy không nói nhiều.
Cuối cùng Trà Mộc bất đắc dĩ thở dài nói:
- Vậy thì chúng ta cùng nhau nghênh chiến đi. Mọi người đừng nản lòng, ta đã truyền tin cho gia gia của Tiểu Đao rồi.
Mọi người im lặng, không ôm nhiều hy vọng.
Bởi vì người Phi Dương phủ đi qua Âu Dương phủ mà Âu Dương Thúy Thúy không có biểu thị gì. Âu Dương gia có quan hệ rất tốt với Tiêu Lãng, Âu Dương Thúy Thúy không quan tâm thì Mộc Sơn Quỷ sẽ đến sao? Mộc gia nhà lớn tiền của nhiều, cho dù Mộc Sơn Quỷ có quan hệ tốt với Tiêu Lãng thì gã phải lo đến ích lợi của tộc nhân trong gia tộc.
Trà Mộc đi ra ngoài nói với Thống lĩnh hộ vệ:
- Triệu tập hạ nhân, Thần Hồn quân trong Tiêu Đế thành lại đây!
Thống lĩnh hộ vệ lập tức vọt ra phát từng mệnh lệnh. Giờ phút này, trong Tiêu Đế thành có vài vạn hộ vệ quân, khá nhiều cường giả Nhân Hoàng cảnh. Những người này là Trà Mộc vất vả bồi dưỡng thu phục , xem như trung thành, đến giờ phút này không có người nào chạy trốn.
Rất nhanh, mấy vạn người trừ số người làm việc ở cửa Tiêu Đế thành ra đều tụ tập trên đất trống phủ thành chủ. Đương nhiên còn có nhiều thị nữ, hạ nhân của phủ thành chủ. Trà Mộc biểu tình phức tạp nhìn mọi người.
Trà Mộc lên tiếng:
- Trước mắt có ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh bay hướng Thần Hồn phủ, mục tiêu của bọn họ rất có khả năng là công kích Thần Hồn phủ. Lúc này Tiêu phủ chủ cùng đại nhân của Mê Thần cung đi ra ngoài làm việc. Ta nói thẳng với mọi người là ta không liên lạc với Tiêu Lãng được! Dĩ nhiên ta và tộc trưởng Thần Khải phủ đã truyền tin cho nhau, nhưng không biết hắn có đến hay không. Tức là nói rất có thể Thần Hồn phủ sẽ bị công kích, có lẽ chúng ta sẽ chết.
Mấy vạn Thần Phủ quân trầm mặc nhìn nhau, biểu tình càng âm trầm. Thị nữ, hạ nhân náo động, nhỏ giọng xì xầm, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
Trà Mộc vung tay lên:
- Được rồi, yên lặng!
Mọi người ngừng nói chuyện. Trà Mộc làm chức phó thành chủ rất giỏi, mọi người cực kỳ tín phục gã. Ánh mắt Trà Mộc nhìn từng khuôn mặt.
Trà Mộc trầm giọng nói:
- Ta không giữ lại mọi người, chắc các người đều nghe nói có nhiều người trong Thần Hồn phủ chạy trốn rồi. Bây giờ các ngươi muốn đi thì ta tuyệt đối không ngăn cản, còn kính tặng Huyền thạch. Nếu ở lại thì sau này chính là chiến sĩ trung thành nhất của Thần Hồn phủ ta!
Mọi người lại xôn xao, bao gồm đa số Thần Hồn quân đều xì xầm nói chuyện. Cuối cùng đa phần thị nữ, hạ nhân rời đi. Một nửa Thần Hồn quân ra đi. Dù sao Tiêu Lãng không có mặt, bọn họ mất đi tụ cột.
Trà Mộc nhìn một nửa Thần Hồn quân ở lại, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, những người ở lại đây nếu lần này không chết thì ta ta đại biểu phủ chủ ban thưởng cho các ngươi một vạn Huyền thạch! Các ngươi không vứt bỏ Thần Hồn phủ, Thần Hồn phủ sẽ không bao giờ từ bỏ các ngươi!
Gần hai vạn Thần Hồn quân cùng quỳ một gối, quát to:
- Thề sống chết hiệu trung với Thần Hồn phủ, thề sống chết truy tùy phủ chủ và đại nhân!
Có nhiều người ở lại vì uy danh của Tiêu Lãng, nhưng đa số càng là vì Trà Mộc.
Sau đó Trà Mộc dán bố cáo trong Tiêu Đế thành, nói rõ ràng tình huống trước mắt, còn người trong thành muốn ở lại hay đi thì tùy ý. Trà Mộc biết rõ Thần Hồn phủ gặp công kích thì Tiêu Đế thành sẽ rất thảm. Vân Phi Dương độc ác, nói không chừng sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, tạo vết thương khó thể xóa nhòa cho Tiêu Lãng.
Bố cáo vừa dán, Tiêu Đế thành hỗn loạn. Vốn bọn họ cho rằng Tiêu Lãng ẩn trong phủ vực, giờ mới biết không liên lạc với hắn được. Mọi người luống cuống. Cây đổ bầy khỉ tán, trong một đêm hơn mười vạn người bỏ đi. Nhiều người không lấy đi đa số tài sản trong gia tộc, dẫn theo tộc nhân chạy vắt giò.
Không còn Huyền thạch có thể kiếm, nếu người đã chết thì không còn gì nữa.
Tiêu Đế thành to lớn biến lạnh lẽo. Tiêu Đế thành có gần trăm vạn nhân khẩu giờ còn chưa đến năm vạn, đó là bao gồm hai vạn Thần Hồn quân. Vẫn liên tục có người chạy trốn.
Hai ngày sau, đại quân Phi Dương phủ bay qua Thạch Đế phủ, đến thành trì tây bộ Thần Hồn phủ, Tiêu Thủy thành. Trong thành còn lại hai ngàn Thần Hồn quân, kết quả... Toàn quân bị diệt! Người Phi Dương phủ không hỏi có đầu hàng hay không, một Thiên Đế trực tiếp công kích. Chớp mắt thành trì bị san bằng.
Vân Phi Dương dùng sự thật sắt thép nói cho Tiêu Lãng rằng... Gã đến báo thù!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.