Quyển 4 - Chương 105: Bốn Thiên Đế
Yêu Dạ
10/12/2014
Nam tử đầu trọc mặc áo giáp trắng đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, lưu lại một câu nói khó hiểu khiến Tiêu Lãng cảm thấy vừa kinh sợ lại
vừa mơ hồ.
Mê Thần Cung? Đó là gì vậy? Núi Khuynh Thành ở đâu? Tiêu Lãng hoàn toàn không rõ. Hắn có địa đồ toàn bộ Thiên Châu, phía trên căn bản cũng không có núi Khuynh Thành.
Còn nữa, người này đột nhiên xuất hiện, nói Mê Thần Cung nợ hắn một món nợ ân tình? Nếu như người này không phải có thực lực cực kỳ cường đại, Tiêu Lãng sẽ cho rằng hắn bị bệnh thần kinh.
- Người này là ai? Ta lại không cảm ứng được thực lực của hắn? Không giống như cường giả Thiên Đế? Tại sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy? Còn nữa, ánh mắt của hắn thật kinh khủng! Nợ ta một món nợ ân tình? Vì sao phải nợ ta? Bất kỳ yêu cầu nào sao? Khẩu khí thật là lớn. Ta nói ta muốn làm đại đế nhất thống Thiên Châu, Mê Thần Cung cũng có thể giúp ta sao?
Trong lòng Tiêu Lãng thầm cân nhắc một hồi, nhưng nghĩ mãi không ra. Chỉ có điều có người nợ mình ân tình cũng là chuyện tốt. Cho dù nhân tình này có chút khó hiểu, không biết gọi là gì.
Vù!
Vào thời khắc này, cửa lớn màu đen phía trước lại chậm rãi đóng lại. Đáy sông cũng chấn động. Thời khắc này, cấm chế trong lăng mộ lại khởi động.
- Ừm? Lẽ nào nhân tình này là bởi vì ta đưa Thanh Đế trở về?
Trong đầu Tiêu Lãng lóe lên, nhưng hắn lại lập tức bác bỏ. Thanh Đế từng bảo mình chiếu cố cho hậu nhân của hắn. Lại nói nữa, năm đó Thanh Đế từng nói kẻ thù của hắn vô cùng cường đại, có khả năng hậu nhân của hắn đều đã bị giết chết, làm sao có khả năng liên quan tới Mê Thần Cung kia?
Lại trầm ngâm một hồi, Tiêu Lãng mới bơi lên trên mặt song. Lên bờ sông hắn bắt đầu do dự. Hắn không biết tiếp theo nên đi đâu làm gì?
Đi vào trong Thanh Mộc Thành tìm hiểu một chút về hành tung của hậu nhân Thanh Đế sao? Đi Thần Khải Phủ tìm kiếm Tiểu Đao? Hoặc là trực tiếp bay vượt qua hư không đi Hắc Lân phủ, đại khai sát giới cứu Đông Phương Hồng Đậu ra?
Cuối cùng hắn không lựa chọn đi cứu Đông Phương Hồng Đậu, bởi vì theo Phá Hài suy tính, hiện nay Đông Phương Hồng Đậu đang an toàn. Quan trọng nhất là một khi đi Hắc Lân phủ khẳng định sẽ có đại chiến. Hắn không chắc chắn sau đó mình còn có thể sống được. Tuy nhiên, cho dù chết hắn cũng sẽ đi một lần. Vấn đề là trước đó hắn cảm thấy vẫn nên đi gặp mặt Tiểu Đao một lần trước, cũng muốn thuận tiện tìm hiểu về nguyện vọng của Thanh Đế một chút.
Cuối cùng hắn quyết định... mạo hiểm tiến vào Thanh Mộc Thành!
Tiêu Lãng đã đến Thanh Châu hơn nửa ngày, giờ phút này vẫn không thấy Thiên Đế đuổi theo. Điều này chứng tỏ đám Thiên Đế kia không có bản lĩnh lần theo dấu vết của mình.
Thanh Mộc Thành là tiểu thành, hắn lại lại dịch dung. Chỉ cần không để lộ Thảo Đằng, chiến xa chí tôn, Liệt Thần Thủ, hắn tin tưởng cho dù Phá Hài đứng ở trước mặt hắn cũng không nhận ra hắn. Quan trọng nhất là hắn có thể bay vượt qua hư không. Công kích của Thảo Đằng cũng trở nên hung tàn như vậy, cho dù gặp phải một Thiên Đế hắn không hẳn không có sức liều mạng.
Tìm một hậu nhân của Thanh Đế, sau đó lập tức trốn thật xa đi tới Thần Khải phủ gặp mặt Tiểu Đao một lần. Không cần quan tâm có thể nhận được sự trợ giúp của Thần Khải phủ hay không, lập tức đi Hắc Lân phủ cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, sau đó trở về đại lục Thần Hồn!
Sau khi Tiêu Lãng đã xác định được hành trình, hắn không còn do dự nữa, thân thể bắn nhanh về phía Thanh Mộc Thành. Hắn đã suy đoán mọi mặt đến cực hạn, nhưng đáng tiếc hắn không biết một điều. Người của Thiên Đế Tùy Phong đã nhận biết được hồn ấn Thiên Châu của hắn. Giờ phút này trong mỗi thành trì đều có người của Thiên đế Tùy Phong, cầm theo linh thạch truy tìm tung tích... đang chờ hắn vào cuộc.
Rất nhanh Tiêu Lãng đã tới cửa bắc Thanh Mộc Thành. Sau khi quan sát xung quanh một lúc, xác định không có gì khác thường, trong thành cũng không có khí tức cường đại, hắn mới nộp một vài huyễn thạch trực tiếp vào thành. Hộ vệ rất bình thường, võ giả đi lại xung quanh cũng rất bình thường. Tất cả đều không có gì khác thường. Điều này khiến toàn thân Tiêu Lãng buông lỏng không ít.
Cẩn thận một chút, Tiêu Lãng nhanh chóng bước vào lữ quán lớn nhất trong thành. Hắn tới chỗ chưởng quỹ thuê một gian phòng, sau đó trực tiếp tung ra một đống huyền thạch, bắt đầu tìm hiểu tin tức gần đây. Đương nhiên cũng nói vòng vo, tìm hiểu chuyện của hậu nhân Thanh Đế.
- Phát hiện ra Tiêu Lãng!
Trong một gian phòng tại tửu lâu ở cửa thành, hai tên mật thám thân thể kích động run rẩy. Bởi vì vừa nãy linh thạch truy tìm dấu vết trên người bọn họ đã cảm ứng với hồn ấn Thiên Châu của Tiêu Lãng!
Hồn ấn Thiên Châu vốn là do các đại gia tộc Thiên Châu phát minh ra để đuổi bắt tội phạm, cũng vì để nhận được một đám lao công miễn phí. Mỗi thời mỗi khắc đều có vô số người từ các vực diện tràn vào Thiên Châu. Những kẻ quê mùa này ở trong vực diện cơ bản đều là nhân vật hô phong hoán vũ. Nay bọn họ đi tới Thiên Châu không gõ một phen, sợ là sẽ dễ dàng gây chuyện.
Những chuyện này, cơ bản mọi người ở Thiên Châu đều biết, nhưng Tiêu Lãng lại không biết! Thời gian hắn tới Thiên Châu quá ngắn, cho nên tuy rằng hắn biết vào thành rất nguy hiểm, nhưng vẫn không biết bị người theo dõi.
- Nhanh, nhanh đưa tin cho đại nhân!
Hai tên mật thám kích động một hồi, không dám lộn xộn, lập tức lấy ra ngọc phù truyền tin.
Rất nhanh, trong Thanh Châu Thành liền có hai thân bay ra ảnh. Thiên Đế Tùy Phong và một gã Thiên Đế khác lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía truyền tống trận. Hắn vẫn chưa yên tâm, lập tức đưa tin cho hai Thiên Đế tọa trấn ở gần Thanh Mộc Thành, để bọn họ cũng lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống lại đây.
- Chưởng quỹ, ngươi có biết Thanh Mộc Thành từng xuất hiện một nhân vật lớn hay không?
Trong lữ quán, Tiêu Lãng vẫn thản nhiên hỏi dò chưởng quỹ của lữ quán. Xem ra lữ quán này có chút niên đại. Nếu như nói về hiểu rõ lịch sử Thanh Mộc Thành, tin tức linh thông nhất, chắc hẳn phải tính đến chưởng quỹ của lữ quán này.
Chưởng quỹ nhìn một đống huyền thạch trên bàn, trong mắt loé lên một tia tham lam. Hắn cười hì hì nói:
- Mấy vạn năm qua Thanh Mộc Thành đã từng xuất hiện không ít nhân vật lớn. Không biết công tử muốn hỏi ai?
- Thanh Đế!
Tiêu Lãng tung mấy chục viên huyền thạch, đi thẳng vào vấn đề nói.
- Ồ?
Kết quả chưởng quỹ thu hồi huyền thạch không để lại chút dấu vết nào, sau đó hắn có chút nghi hoặc nói:
- Công tử lại biết Thanh Đế sao? Vị Thiên Đế Chí Tôn này trời sinh tính tình quái gở, là người biết điều, cũng không nhiều người biết đến! Hơn nữa hắn sau khi từ trong một hiểm địa đi ra trở thành Thiên Đế Chí Tôn, cũng không công chiếm phủ vực, cho nên tại Thiên Châu căn bản không có tiếng tăm gì...
- Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết hắn!
Tiêu Lãng xua tay cắt ngang lời chưởng quỹ đan lải nhải. Hắn không muốn biết về lịch sử của Thanh Đế trước đây, cũng không có thời gian đi quản nhiều như vậy. Hắn thẳng thắn nói:
- Ta muốn biết hậu nhân Thanh Đế ở đâu. Nếu như chưởng quỹ biết, số huyền thạch này đều là của ngươi!
Tiêu Lãng đặt ở trên bàn phải đến một ngàn viên huyền thạch. Mắt chưởng quỹ này quả nhiên sáng ngời, nhưng hắn vẫn tỏ ra tiếc nuối lắc đầu nói:
- Thanh Đế không có hậu nhân, năm đó hắn và gia tộc của hắn đột ngột biến mất, không có bất kỳ người nào biết bọn họ đã đi đâu! Việc này phủ thành chủ vẫn còn ghi chép. Trong dã sử lữ quán chúng ta cũng có ghi chép...
- A... Thì ra là như vậy. Ngươi đi xuống đi!
Tiêu Lãng như trút được gánh nặng. Không ngoài dự đoán của Thanh Đế, tất cả hậu nhân của hắn chắc hẳn bị kẻ thù chém tận giết tuyệt. Tiêu Lãng cũng không cần đau đầu suy nghĩ làm sao giúp đỡ được hậu nhân của hắn. Dù sao giờ phút này bản thân hắn cũng khó bảo toàn. Ngoại trừ cho chút huyền thạch ra hắn cũng không giúp được gì.
Giải quyết xong một việc, Tiêu Lãng cũng không muốn tiếp tục ở lại đây. Hắn lập tức đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị ra khỏi thành trực tiếp bay vượt qua hư không đi Thần Khải phủ.
Đi ra khỏi lữ quán, ánh mắt của hắn tùy tiện liếc nhìn xung quanh, thân thể nhanh như chớp phóng về cửa thành phía bắc. Chạy được vài bước, con ngươi hắn đột nhiên co lại. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía bên trái. Nhưng hắn lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang nhìn hắn cười lạnh.
- Thiên Đế Tùy Phong, trốn!
Tim hắn đập chững lại một nhịp, hai tay lập tức xé rách không gian. Nhưng hai đạo thánh uy Thiên Đế vô cùng cường đại, khiến tất cả võ giả toàn thành đều cảm giác nghẹt thở đồng thời được phóng ra. Trong khoảng khắc, toàn bộ Thanh Mộc Thành bị đông cứng lại.
Vù!
Cùng lúc đó, truyền tống trận tại trung tâm thành phát ra hào quang trùng thiê. Hai thân ảnh sau khi hiện ra lập tức phóng về phía bên này. Một người cười to quát lớn:
- Ha ha ha, Tiêu Lãng lúc này xem ngươi làm sao trốn được?
Bốn Thiên Đế!
Mê Thần Cung? Đó là gì vậy? Núi Khuynh Thành ở đâu? Tiêu Lãng hoàn toàn không rõ. Hắn có địa đồ toàn bộ Thiên Châu, phía trên căn bản cũng không có núi Khuynh Thành.
Còn nữa, người này đột nhiên xuất hiện, nói Mê Thần Cung nợ hắn một món nợ ân tình? Nếu như người này không phải có thực lực cực kỳ cường đại, Tiêu Lãng sẽ cho rằng hắn bị bệnh thần kinh.
- Người này là ai? Ta lại không cảm ứng được thực lực của hắn? Không giống như cường giả Thiên Đế? Tại sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy? Còn nữa, ánh mắt của hắn thật kinh khủng! Nợ ta một món nợ ân tình? Vì sao phải nợ ta? Bất kỳ yêu cầu nào sao? Khẩu khí thật là lớn. Ta nói ta muốn làm đại đế nhất thống Thiên Châu, Mê Thần Cung cũng có thể giúp ta sao?
Trong lòng Tiêu Lãng thầm cân nhắc một hồi, nhưng nghĩ mãi không ra. Chỉ có điều có người nợ mình ân tình cũng là chuyện tốt. Cho dù nhân tình này có chút khó hiểu, không biết gọi là gì.
Vù!
Vào thời khắc này, cửa lớn màu đen phía trước lại chậm rãi đóng lại. Đáy sông cũng chấn động. Thời khắc này, cấm chế trong lăng mộ lại khởi động.
- Ừm? Lẽ nào nhân tình này là bởi vì ta đưa Thanh Đế trở về?
Trong đầu Tiêu Lãng lóe lên, nhưng hắn lại lập tức bác bỏ. Thanh Đế từng bảo mình chiếu cố cho hậu nhân của hắn. Lại nói nữa, năm đó Thanh Đế từng nói kẻ thù của hắn vô cùng cường đại, có khả năng hậu nhân của hắn đều đã bị giết chết, làm sao có khả năng liên quan tới Mê Thần Cung kia?
Lại trầm ngâm một hồi, Tiêu Lãng mới bơi lên trên mặt song. Lên bờ sông hắn bắt đầu do dự. Hắn không biết tiếp theo nên đi đâu làm gì?
Đi vào trong Thanh Mộc Thành tìm hiểu một chút về hành tung của hậu nhân Thanh Đế sao? Đi Thần Khải Phủ tìm kiếm Tiểu Đao? Hoặc là trực tiếp bay vượt qua hư không đi Hắc Lân phủ, đại khai sát giới cứu Đông Phương Hồng Đậu ra?
Cuối cùng hắn không lựa chọn đi cứu Đông Phương Hồng Đậu, bởi vì theo Phá Hài suy tính, hiện nay Đông Phương Hồng Đậu đang an toàn. Quan trọng nhất là một khi đi Hắc Lân phủ khẳng định sẽ có đại chiến. Hắn không chắc chắn sau đó mình còn có thể sống được. Tuy nhiên, cho dù chết hắn cũng sẽ đi một lần. Vấn đề là trước đó hắn cảm thấy vẫn nên đi gặp mặt Tiểu Đao một lần trước, cũng muốn thuận tiện tìm hiểu về nguyện vọng của Thanh Đế một chút.
Cuối cùng hắn quyết định... mạo hiểm tiến vào Thanh Mộc Thành!
Tiêu Lãng đã đến Thanh Châu hơn nửa ngày, giờ phút này vẫn không thấy Thiên Đế đuổi theo. Điều này chứng tỏ đám Thiên Đế kia không có bản lĩnh lần theo dấu vết của mình.
Thanh Mộc Thành là tiểu thành, hắn lại lại dịch dung. Chỉ cần không để lộ Thảo Đằng, chiến xa chí tôn, Liệt Thần Thủ, hắn tin tưởng cho dù Phá Hài đứng ở trước mặt hắn cũng không nhận ra hắn. Quan trọng nhất là hắn có thể bay vượt qua hư không. Công kích của Thảo Đằng cũng trở nên hung tàn như vậy, cho dù gặp phải một Thiên Đế hắn không hẳn không có sức liều mạng.
Tìm một hậu nhân của Thanh Đế, sau đó lập tức trốn thật xa đi tới Thần Khải phủ gặp mặt Tiểu Đao một lần. Không cần quan tâm có thể nhận được sự trợ giúp của Thần Khải phủ hay không, lập tức đi Hắc Lân phủ cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, sau đó trở về đại lục Thần Hồn!
Sau khi Tiêu Lãng đã xác định được hành trình, hắn không còn do dự nữa, thân thể bắn nhanh về phía Thanh Mộc Thành. Hắn đã suy đoán mọi mặt đến cực hạn, nhưng đáng tiếc hắn không biết một điều. Người của Thiên Đế Tùy Phong đã nhận biết được hồn ấn Thiên Châu của hắn. Giờ phút này trong mỗi thành trì đều có người của Thiên đế Tùy Phong, cầm theo linh thạch truy tìm tung tích... đang chờ hắn vào cuộc.
Rất nhanh Tiêu Lãng đã tới cửa bắc Thanh Mộc Thành. Sau khi quan sát xung quanh một lúc, xác định không có gì khác thường, trong thành cũng không có khí tức cường đại, hắn mới nộp một vài huyễn thạch trực tiếp vào thành. Hộ vệ rất bình thường, võ giả đi lại xung quanh cũng rất bình thường. Tất cả đều không có gì khác thường. Điều này khiến toàn thân Tiêu Lãng buông lỏng không ít.
Cẩn thận một chút, Tiêu Lãng nhanh chóng bước vào lữ quán lớn nhất trong thành. Hắn tới chỗ chưởng quỹ thuê một gian phòng, sau đó trực tiếp tung ra một đống huyền thạch, bắt đầu tìm hiểu tin tức gần đây. Đương nhiên cũng nói vòng vo, tìm hiểu chuyện của hậu nhân Thanh Đế.
- Phát hiện ra Tiêu Lãng!
Trong một gian phòng tại tửu lâu ở cửa thành, hai tên mật thám thân thể kích động run rẩy. Bởi vì vừa nãy linh thạch truy tìm dấu vết trên người bọn họ đã cảm ứng với hồn ấn Thiên Châu của Tiêu Lãng!
Hồn ấn Thiên Châu vốn là do các đại gia tộc Thiên Châu phát minh ra để đuổi bắt tội phạm, cũng vì để nhận được một đám lao công miễn phí. Mỗi thời mỗi khắc đều có vô số người từ các vực diện tràn vào Thiên Châu. Những kẻ quê mùa này ở trong vực diện cơ bản đều là nhân vật hô phong hoán vũ. Nay bọn họ đi tới Thiên Châu không gõ một phen, sợ là sẽ dễ dàng gây chuyện.
Những chuyện này, cơ bản mọi người ở Thiên Châu đều biết, nhưng Tiêu Lãng lại không biết! Thời gian hắn tới Thiên Châu quá ngắn, cho nên tuy rằng hắn biết vào thành rất nguy hiểm, nhưng vẫn không biết bị người theo dõi.
- Nhanh, nhanh đưa tin cho đại nhân!
Hai tên mật thám kích động một hồi, không dám lộn xộn, lập tức lấy ra ngọc phù truyền tin.
Rất nhanh, trong Thanh Châu Thành liền có hai thân bay ra ảnh. Thiên Đế Tùy Phong và một gã Thiên Đế khác lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía truyền tống trận. Hắn vẫn chưa yên tâm, lập tức đưa tin cho hai Thiên Đế tọa trấn ở gần Thanh Mộc Thành, để bọn họ cũng lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống lại đây.
- Chưởng quỹ, ngươi có biết Thanh Mộc Thành từng xuất hiện một nhân vật lớn hay không?
Trong lữ quán, Tiêu Lãng vẫn thản nhiên hỏi dò chưởng quỹ của lữ quán. Xem ra lữ quán này có chút niên đại. Nếu như nói về hiểu rõ lịch sử Thanh Mộc Thành, tin tức linh thông nhất, chắc hẳn phải tính đến chưởng quỹ của lữ quán này.
Chưởng quỹ nhìn một đống huyền thạch trên bàn, trong mắt loé lên một tia tham lam. Hắn cười hì hì nói:
- Mấy vạn năm qua Thanh Mộc Thành đã từng xuất hiện không ít nhân vật lớn. Không biết công tử muốn hỏi ai?
- Thanh Đế!
Tiêu Lãng tung mấy chục viên huyền thạch, đi thẳng vào vấn đề nói.
- Ồ?
Kết quả chưởng quỹ thu hồi huyền thạch không để lại chút dấu vết nào, sau đó hắn có chút nghi hoặc nói:
- Công tử lại biết Thanh Đế sao? Vị Thiên Đế Chí Tôn này trời sinh tính tình quái gở, là người biết điều, cũng không nhiều người biết đến! Hơn nữa hắn sau khi từ trong một hiểm địa đi ra trở thành Thiên Đế Chí Tôn, cũng không công chiếm phủ vực, cho nên tại Thiên Châu căn bản không có tiếng tăm gì...
- Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết hắn!
Tiêu Lãng xua tay cắt ngang lời chưởng quỹ đan lải nhải. Hắn không muốn biết về lịch sử của Thanh Đế trước đây, cũng không có thời gian đi quản nhiều như vậy. Hắn thẳng thắn nói:
- Ta muốn biết hậu nhân Thanh Đế ở đâu. Nếu như chưởng quỹ biết, số huyền thạch này đều là của ngươi!
Tiêu Lãng đặt ở trên bàn phải đến một ngàn viên huyền thạch. Mắt chưởng quỹ này quả nhiên sáng ngời, nhưng hắn vẫn tỏ ra tiếc nuối lắc đầu nói:
- Thanh Đế không có hậu nhân, năm đó hắn và gia tộc của hắn đột ngột biến mất, không có bất kỳ người nào biết bọn họ đã đi đâu! Việc này phủ thành chủ vẫn còn ghi chép. Trong dã sử lữ quán chúng ta cũng có ghi chép...
- A... Thì ra là như vậy. Ngươi đi xuống đi!
Tiêu Lãng như trút được gánh nặng. Không ngoài dự đoán của Thanh Đế, tất cả hậu nhân của hắn chắc hẳn bị kẻ thù chém tận giết tuyệt. Tiêu Lãng cũng không cần đau đầu suy nghĩ làm sao giúp đỡ được hậu nhân của hắn. Dù sao giờ phút này bản thân hắn cũng khó bảo toàn. Ngoại trừ cho chút huyền thạch ra hắn cũng không giúp được gì.
Giải quyết xong một việc, Tiêu Lãng cũng không muốn tiếp tục ở lại đây. Hắn lập tức đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị ra khỏi thành trực tiếp bay vượt qua hư không đi Thần Khải phủ.
Đi ra khỏi lữ quán, ánh mắt của hắn tùy tiện liếc nhìn xung quanh, thân thể nhanh như chớp phóng về cửa thành phía bắc. Chạy được vài bước, con ngươi hắn đột nhiên co lại. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía bên trái. Nhưng hắn lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang nhìn hắn cười lạnh.
- Thiên Đế Tùy Phong, trốn!
Tim hắn đập chững lại một nhịp, hai tay lập tức xé rách không gian. Nhưng hai đạo thánh uy Thiên Đế vô cùng cường đại, khiến tất cả võ giả toàn thành đều cảm giác nghẹt thở đồng thời được phóng ra. Trong khoảng khắc, toàn bộ Thanh Mộc Thành bị đông cứng lại.
Vù!
Cùng lúc đó, truyền tống trận tại trung tâm thành phát ra hào quang trùng thiê. Hai thân ảnh sau khi hiện ra lập tức phóng về phía bên này. Một người cười to quát lớn:
- Ha ha ha, Tiêu Lãng lúc này xem ngươi làm sao trốn được?
Bốn Thiên Đế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.