Quyển 4 - Chương 129: Ca!
Yêu Dạ
10/12/2014
- Oa, một chí bảo cuối cùng lại có thể là thần binh chí tôn không trọn vẹn? Chẳng trách đặt ở vị trí then chốt cuối cùng!
- Thần binh chí tôn a, cho dù không trọn vẹn cũng có thiên đạo chi uy. Nếu như cường giả Thiên Đế mua lại, lực công kích tuyệt đối có thể tăng gấp đôi!
- Băng Chi Tiễn? Nếu như tập hợp với Băng Chi Cung, uy lực thần binh chí tôn này ít nhất có thể tăng lên gấp mấy lần. Nhưng binh khí này năm đó đã khiến Băng Đế thành danh, lại bị người đào ra? Vậy Băng Chi Cung ở đâu?
Một bảo vật cuối cùng đã được đưa lên, cũng khiến Tiêu Lãng chú ý. Nghe thấy mọi người xung quanh kinh ngạc kêu lên thành tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, liề thấy một mũi tên màu xanh lam, giống như dùng khối băng điêu khắc ra vậy.
Phía trên mơ hồ để lộ ra hàn khí, khiến người ta liếc mắt nhìn cũng cảm giác nghẹt thở.
Băng Chi Tiễn này rõ ràng đã bị người ta phong ấn, bằng không chỉ riêng uy áp thần binh chí tôn, đã có thể khiến rất nhiều công tử tiểu thư thực lực không cao nghẹt thở mà chết.
Bảo vật như vậy, trên căn bản đều do cường giả Thiên Đế ra tay. Những này tộc trưởng trưởng lão đại gia tộc bình thường đều không dám tham dự đấu giá. Cho dù bọn họ mua lại, sợ là cũng sẽ khiến cường giả Thiên Đế cướp giật.
Thất phu vô tội mang ngọc mắc tội. Loại bảo vật này gia tộc không có cường giả Thiên Đế không thể giữ được. Cũng ví dụ như thân phận Tiêu Lãng truyền khắp thiên hạ, không nói cái khác, chỉ bằng riêng Vô Tình Kiếm chắc hẳn sẽ bị vô số Thiên Đế khắp thế giới truy sát.
- Tám trăm vạn!
Lại một Thiên Đế ra tay. Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Đây đã là vị Thiên Đế thứ tám. Vừa nãy buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mình may mắn không có động thủ. Các nhã các phía trên có nhiều Thiên Đế như vậy, một khi hắn động thủ thì xong đời.
Lần này Nhàn Đế lại không ra tay, lẽ nào nhìn không nổi?
Chỉ có điều Nhàn Đế bản thân đã chính là Thiên Đế Chí Tôn, có thể tạo ra thần binh chí tôn. Thần binh chí tôn do mình tạo ra mới là mạnh nhất, tất nhiên không nhìn nổi của người khác, huống hồ còn là một thần binh chí tôn không trọn vẹn?
Điều khiến Tiêu Lãng vẫn có chút nghi hoặc chính là, Mộc phu nhân Tu La điện Tinh cũng không ra tay. Nghe nói điện chủ Tinh Thần Tu La điện là Thiên Đế Chí Tôn. Nhưng hiển nhiên phu nhân Tinh Mộc này không phải. Hơn nữa vừa nãy nàng và Nhàn Đế đấu giá thất bại, lần này Nhàn Đế không ra tay, nàng không đấu giá có phần không hợp với lẽ thường.
Giá cả một đường tăng vọt, đấu giá càng ngày càng kịch liệt. Tiêu Lãng lại âm thầm thấy khẩn trương. Trong lòng hắn hi vọng có vị kim chủ lớn, vừa ra liền tàn nhẫn kết thúc buổi đấu giá, hắn cũng nhanh chóng nhận được Vũ Y đi cứu viện Hồng Đậu.
- 2 ngàn 5 trăm vạn!
Sau nửa nén hương, giá cuối cùng đã dừng lại. Không còn người nào ra giá nữa. 2 ngàn 5 trăm vạn huyền thạch đã xem là giá trên trời, nhưng đám công tử tiểu thư phía dưới lại có chút thất vọng.
Một Hỏa Vân Vũ Y đã được bán ra với giá 2 ngàn 2 trăm vạn. Cho dù thần binh chí tôn này không trọn vẹn cũng thực dụng hơn nhiều so với Vũ Y này chứ? Nhưng không ngờ mới đưa ra giá như vậy đã dừng, mọi người so sánh, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không đáng.
- Tốt, buổi đấu giá lần này kết thúc mỹ mãn. Mời các vị khác đã mua bán đấu giá bảo vật tới giao nhạn một chút. Buổi đấu giá hôm nay không nói sau có hay không, nhưng trước kia tuyệt đối chưa từng có. Cầm Phi rất kích động. Buổi tối có công tử tiểu thư nào muốn đi tới quý phủ Cầm Phi làm khách không? Cầm Phi nhất định khiến mọi người thoả mãn...
Sau lời nói khiêu khích đầy ám muội của Cầm Phi, buổi đấu giá đã kết thúc. Tiêu Lãng không chờ Cầm Phi nói hết lời, đã lập tức cùng một quản sự tiến vào trong Thiên điện kia.
Tổng quản trong Thiên điện tiến lên đón. Hắn lại mời một Phó tổng quản tới dẫn theo Tiêu Lãng đi tới một Thiên điện nhỏ khác để kết toán. Các khoản được ghi lại rõ ràng. Sau khi tính toán một hồi, lại trừ đi phần thuế của sàn đấu giá, Tiêu Lãng trái lại còn phải giao cho sàn đấu giá ba trăm năm mươi vạn mới có thể nhận được Vũ Y.
Trên người Tiêu Lãng chỉ có một trăm sáu mươi vạn huyền thạch. Cho dù Âu Dương Ấu Trĩ và Tiểu Đao đảm bảo, nhưng cũng không phải cho hắn mượn huyền thạch. Hắn có chút lúng túng mỉm cười, nói:
- Ta còn có một trăm năm mươi vạn huyền thạch. Ngươi xem có thể cho nợ... Hai trăm vạn huyền thạch hay không?
- Có thể! Đại nhân chỉ cần lưu lại một chứng từ là được!
Điều khiến Tiêu Lãng rất bất ngờ là phó quản sự kia đáp ứng hết sức sảng khoái. Tiêu Lãng sửng sốt, lập tức cầm lấy bút viết một chứng từ, cuối cùng còn kí tên lưu lại hai chữ Độc Lang. Điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa chính là, Phó tổng quản kia lại chỉ tùy ý liếc mắt qua, liền thu vào, rất sảng khoái sai người ta đi lấy Hỏa Vân Vũ Y.
Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao cùng nhau đứng ra bảo đảm, vẫn bảo đảm một lúc hơn hai ngàn vạn huyền thạch. Thân phận Tiêu Lãng ở trong sàn đấu giá đã biến thành một kim chủ lớn siêu cấp. Chỉ là hai trăm vạn huyền thạch đừng nói là nợ, cho dù miễn cũng không thành vấn đề. Còn chứng từ cũng chỉ là một chút ý tứ mà thôi.
- Đại nhân, Hỏa Ngọc Vũ Y của ngài đây. Xin xác nhận một chút!
Một chiếc Tu Di Giới được đưa tới. Tiêu Lãng tiếp nhận lập tức lấy Vũ Y phát ra hào quang chói mắt từ bên trong ra. Sau khi xác định ấn ký thiên đạo phía trên không sai, hắn thu vào, sau đó nhanh chân bước ra ngoài. Bước chân của hắn cũng có chút run rẩy. Trong đầu của hắn hiện ra cảnh tượng lúc mình đưa Vũ Y cho Đông Phương Hồng Đậu, trong lòng càng thêm kích động.
Bên ngoài có rất nhiều công tử tiểu thư vẫn còn đứng đó, bàn luận sôi nổi. Hiển nhiên bọn họ vẫn còn chìm đắm trong sự chấn động vừa nãy. Tiêu Lãng xuất hiện khiến cho vô số người chú ý. Cũng có vài người đi về phía hắn, muốn kết giao một chút.
Tiêu Lãng hiện tại không có lòng nào để ý tới bọn họ. Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, đi tới cửa kéo một thị nữ hỏi:
- Tiểu thư Đông Phương còn ở trong nhã các không? Bản công tử muốn trực tiếp tặng Vũ Y này cho nàng!
Tiêu Lãng nói khiến cho tất cả mọi người xôn xao. Vô số người xông tới, muốn cùng Tiêu Lãng đi chứng kiến cảnh tượng mang tính lịch sử này. Bọn họ cũng muốn xem thử Đông Phương Hồng Đậu chưa từng cười, có thật sự sẽ nở một nụ cười của hồng nhan hay không?
Trong mắt người thị nữ cũng lộ ra một sự kích động, nhưng bất đắc dĩ nói:
- Hồi bẩm vị công tử này, nửa canh giờ trước tiểu thư Hồng Đậu và công tử Hắc Kỳ đã rời đi trước!
- Cái gì?
Thân thể Tiêu Lãng chấn động. Nửa canh giờ? Đây không phải là lúc vừa mua được Vũ Y sao? Vì sao bọn họ lại lặng lẽ, lén lút rời đi như vậy? Còn không chờ buổi đấu giá kết thúc?
Trong lòng hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người thị nữ này, giọng điệu lạnh lẽo lại hỏi:
- Ngươi không gạt ta chứ?
Thị nữ bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Tiêu Lãng nhìn, thân thể lạnh lẽo, vội vàng nói:
- Ta làm sao dám lừa gạt công tử? Nửa canh giờ trước công tử Hắc Kỳ và tiểu thư Đông Phương, cùng với công tử Ma Tiêu và cả phu nhân Tinh Mộc, một nhóm người đồng thời rời đi. Nhiều người như vậy ta làm sao có thể nhìn nhầm được?
- Gay go!
Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới một bảo vật cuối cùng, Tinh Mộc phu nhân không ra tay, thì ra đã rời đi? Đồng thời rời đi? Còn có công tử Ma Tiêu? Trong lòng Tiêu Lãng càng ngày càng bất an.
Chuyện khác thường, ắt có vấn đề! Hồng Đậu đừng xảy ra chuyện gì...
Tiêu Lãng càng nghĩ càng gấp. Thân thể hắn lập tức bắn ra ngoài, lưu lại một đám công tử tiểu thư nghi ngờ không thôi.
- Đại ca ca!
Vừa ra khỏi sàn đấu giá, Tiêu Lãng bị một giọng nói quen thuộc gọi lại. Ánh mắt hắn quét qua, lập tức nhìn một nhóm người khác đang ở cách cửa lớn của sàn đấu giá khoảng ngàn mét, ngay chỗ truyền tống trận. Điều khiến thân thể hắn chấn động chính là, Âu Dương Ấu Trĩ lại đứng cạnh Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Đao, thân thể Tiêu Lãng không ngừng run rẩy. Miệng hắn khép mở mấy lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được, chợt kêu lớn một tiếng:
- Tiểu Đao!
Thân thể Tiểu Đao đột nhiên chấn động. Trong mắt hắn lộ vẻ vẻ kinh ngạc càng lúc càng nồng đậm.
Mộc Tiểu Yêu đứng bên canh, trong mắt lại lộ vẻ kinh hoảng. Chỉ có điều Tiểu Đao cố chấp nghĩ về Tiêu Lãng như vậy, nàng cũng không có cách nào.
- Vị công tử này, công tử Hắc Kỳ có lưu lá thư lại cho công tử!
Ngay thời điểm Tiêu Lãng muốn chạy về phía Tiểu Đao, một võ giả mặc áo bào đen, che phủ toàn thân đứng bên cạnh cửa lớn đột ngột lại đây, đưa cho Tiêu Lãng một bức thư, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
- Công tử Hắc Kỳ?
Trong lòng Tiêu Lãng chợt lo lắng, nói thầm một tiếng quả nhiên đã xảy ra chuyện. Hắn cũng không thể nghĩ tới Tiểu Đao được nữa, lập tức xé lá thư kiểm tra.
- Tiêu Lãng, trong vòng ba ngày lăn đến Hắc Lân Thành, bằng không Đông Phương Hồng Đậu chắc chắn phải chết!
Nội dung lá thư rất đơn giản, rất rõ ràng. Sau khi Tiêu Lãng xem xong lá thư này, toàn thân đều run rẩy. Trong mắt hắn chợt hiện ra hào quang huyết sắc. Sắc mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Toàn thân hắn đều bị sát ý ngập trời che phủ. Đúng vào lúc này hắn giống như biến thành một con hung thú thượng cổ, khiến đám hộ vệ cảnh phòng phủ thành chủ phía sau sợ đến mức thân thể run lên.
- Hắc Kỳ, nếu như ngươi dám tổn thương Hồng Đậu, ta tàn sát toàn gia tộc Hắc Lân nhà ngươi!
Một tiếng rống kinh thiên vang lên trong quảng trường Nhàn Đế Thành. Một tiếng rống lớn kia tràn đầy sự hung dữ, sát ý vô tận khiến người ta sợ run người. Tiêu Lãng nổi giận hét lên một tiếng, hai tay đột nhiên xé rách không gian, cũng không để ý tới bất kỳ điều gì trực tiếp bay vượt qua không gian rời đi.
- Ca? Là ca!
Tiếng hét của Tiêu Lãng còn chưa dứt, một tiếng kêu lớn khác lại vang lên. Trong mắt Tiểu Đao không còn ngạc nhiên nữa, thay vào đó chính là vẻ vui mừng như điên.
Sau đó hắn đột nhiên nổi giận, bắp thịt trên người đột ngột nhô lên. Thân thể vốn cao hơn hai mét nhanh chóng cao lơn, biến thành chiều cao ba mét. Chiến giáp màu tím trên người hắn hoàn toàn căng nứt. Hắn lại trực tiếp biến thân, hóa thành thành một con hung thú khủng bố. Khí tức trên người cuồng bạo, khiến Âu Dương Tà đang ở bên cạnh cũng run người xanh cả mặt.
Thân thể hắn bỗng nhiên bắn nhanh về phía truyền tống bên cạnh. Vừa lao nhanh đi, hắn vừa không ngừng rít gào:
- Ca, chờ ta! Tiểu Đao đến đây! Nếu như Hắc Lân Phủ dám tổn thương ca và Hồng Đậu, Tiểu Đao sẽ khiến toàn gia tộc Hắc Lân chết không có chỗ chôn! Đám chó má rác rưởi các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức truyền tống đi tới phủ vực Hắc Lân Phủ!
- Thiếu tộc trưởng!
Vô số hộ vệ gia tộc Thần Khải kinh hãi. Nhưng tức trên người Tiểu Đao khí quá cuồng bạo, hơn nữa hắn đã biến thân nổi khùng. Con cháu gia tộc Thần Khải một khi nổi khùng, có thể hoàn toàn mất lý trí. Bọn họ cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể không ngừng kêu to, trơ mắt nhìn Tiểu Đao vọt vào truyền tống trận, biến mất không thấy bóng dáng nữa!
Vô số hộ vệ hoảng sợ, chỉ có thể nhìn Mộc Tiểu Yêu cầu viện, hỏi:
- Tiểu thư làm sao bây giờ?
- Ai...
Mộc Tiểu Yêu giậm chân một cái, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Thân thể nàng lóe lên bắn nhanh về phía truyền tống trận, đồng thời nhìn đám hộ vệ kia khẽ kêu:
- Còn có thể làm gì nữa? Đi Hắc Lân Phủ! Giác trưởng lão lập tức truyền tin cho gia gia và phụ thân của ta, bảo bọn họ dẫn người lập tức chạy tới Hắc Lân Phủ. Nếu như không đến... vậy nhặt xác cho ca ca ta đi!
- Thần binh chí tôn a, cho dù không trọn vẹn cũng có thiên đạo chi uy. Nếu như cường giả Thiên Đế mua lại, lực công kích tuyệt đối có thể tăng gấp đôi!
- Băng Chi Tiễn? Nếu như tập hợp với Băng Chi Cung, uy lực thần binh chí tôn này ít nhất có thể tăng lên gấp mấy lần. Nhưng binh khí này năm đó đã khiến Băng Đế thành danh, lại bị người đào ra? Vậy Băng Chi Cung ở đâu?
Một bảo vật cuối cùng đã được đưa lên, cũng khiến Tiêu Lãng chú ý. Nghe thấy mọi người xung quanh kinh ngạc kêu lên thành tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, liề thấy một mũi tên màu xanh lam, giống như dùng khối băng điêu khắc ra vậy.
Phía trên mơ hồ để lộ ra hàn khí, khiến người ta liếc mắt nhìn cũng cảm giác nghẹt thở.
Băng Chi Tiễn này rõ ràng đã bị người ta phong ấn, bằng không chỉ riêng uy áp thần binh chí tôn, đã có thể khiến rất nhiều công tử tiểu thư thực lực không cao nghẹt thở mà chết.
Bảo vật như vậy, trên căn bản đều do cường giả Thiên Đế ra tay. Những này tộc trưởng trưởng lão đại gia tộc bình thường đều không dám tham dự đấu giá. Cho dù bọn họ mua lại, sợ là cũng sẽ khiến cường giả Thiên Đế cướp giật.
Thất phu vô tội mang ngọc mắc tội. Loại bảo vật này gia tộc không có cường giả Thiên Đế không thể giữ được. Cũng ví dụ như thân phận Tiêu Lãng truyền khắp thiên hạ, không nói cái khác, chỉ bằng riêng Vô Tình Kiếm chắc hẳn sẽ bị vô số Thiên Đế khắp thế giới truy sát.
- Tám trăm vạn!
Lại một Thiên Đế ra tay. Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Đây đã là vị Thiên Đế thứ tám. Vừa nãy buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mình may mắn không có động thủ. Các nhã các phía trên có nhiều Thiên Đế như vậy, một khi hắn động thủ thì xong đời.
Lần này Nhàn Đế lại không ra tay, lẽ nào nhìn không nổi?
Chỉ có điều Nhàn Đế bản thân đã chính là Thiên Đế Chí Tôn, có thể tạo ra thần binh chí tôn. Thần binh chí tôn do mình tạo ra mới là mạnh nhất, tất nhiên không nhìn nổi của người khác, huống hồ còn là một thần binh chí tôn không trọn vẹn?
Điều khiến Tiêu Lãng vẫn có chút nghi hoặc chính là, Mộc phu nhân Tu La điện Tinh cũng không ra tay. Nghe nói điện chủ Tinh Thần Tu La điện là Thiên Đế Chí Tôn. Nhưng hiển nhiên phu nhân Tinh Mộc này không phải. Hơn nữa vừa nãy nàng và Nhàn Đế đấu giá thất bại, lần này Nhàn Đế không ra tay, nàng không đấu giá có phần không hợp với lẽ thường.
Giá cả một đường tăng vọt, đấu giá càng ngày càng kịch liệt. Tiêu Lãng lại âm thầm thấy khẩn trương. Trong lòng hắn hi vọng có vị kim chủ lớn, vừa ra liền tàn nhẫn kết thúc buổi đấu giá, hắn cũng nhanh chóng nhận được Vũ Y đi cứu viện Hồng Đậu.
- 2 ngàn 5 trăm vạn!
Sau nửa nén hương, giá cuối cùng đã dừng lại. Không còn người nào ra giá nữa. 2 ngàn 5 trăm vạn huyền thạch đã xem là giá trên trời, nhưng đám công tử tiểu thư phía dưới lại có chút thất vọng.
Một Hỏa Vân Vũ Y đã được bán ra với giá 2 ngàn 2 trăm vạn. Cho dù thần binh chí tôn này không trọn vẹn cũng thực dụng hơn nhiều so với Vũ Y này chứ? Nhưng không ngờ mới đưa ra giá như vậy đã dừng, mọi người so sánh, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không đáng.
- Tốt, buổi đấu giá lần này kết thúc mỹ mãn. Mời các vị khác đã mua bán đấu giá bảo vật tới giao nhạn một chút. Buổi đấu giá hôm nay không nói sau có hay không, nhưng trước kia tuyệt đối chưa từng có. Cầm Phi rất kích động. Buổi tối có công tử tiểu thư nào muốn đi tới quý phủ Cầm Phi làm khách không? Cầm Phi nhất định khiến mọi người thoả mãn...
Sau lời nói khiêu khích đầy ám muội của Cầm Phi, buổi đấu giá đã kết thúc. Tiêu Lãng không chờ Cầm Phi nói hết lời, đã lập tức cùng một quản sự tiến vào trong Thiên điện kia.
Tổng quản trong Thiên điện tiến lên đón. Hắn lại mời một Phó tổng quản tới dẫn theo Tiêu Lãng đi tới một Thiên điện nhỏ khác để kết toán. Các khoản được ghi lại rõ ràng. Sau khi tính toán một hồi, lại trừ đi phần thuế của sàn đấu giá, Tiêu Lãng trái lại còn phải giao cho sàn đấu giá ba trăm năm mươi vạn mới có thể nhận được Vũ Y.
Trên người Tiêu Lãng chỉ có một trăm sáu mươi vạn huyền thạch. Cho dù Âu Dương Ấu Trĩ và Tiểu Đao đảm bảo, nhưng cũng không phải cho hắn mượn huyền thạch. Hắn có chút lúng túng mỉm cười, nói:
- Ta còn có một trăm năm mươi vạn huyền thạch. Ngươi xem có thể cho nợ... Hai trăm vạn huyền thạch hay không?
- Có thể! Đại nhân chỉ cần lưu lại một chứng từ là được!
Điều khiến Tiêu Lãng rất bất ngờ là phó quản sự kia đáp ứng hết sức sảng khoái. Tiêu Lãng sửng sốt, lập tức cầm lấy bút viết một chứng từ, cuối cùng còn kí tên lưu lại hai chữ Độc Lang. Điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa chính là, Phó tổng quản kia lại chỉ tùy ý liếc mắt qua, liền thu vào, rất sảng khoái sai người ta đi lấy Hỏa Vân Vũ Y.
Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao cùng nhau đứng ra bảo đảm, vẫn bảo đảm một lúc hơn hai ngàn vạn huyền thạch. Thân phận Tiêu Lãng ở trong sàn đấu giá đã biến thành một kim chủ lớn siêu cấp. Chỉ là hai trăm vạn huyền thạch đừng nói là nợ, cho dù miễn cũng không thành vấn đề. Còn chứng từ cũng chỉ là một chút ý tứ mà thôi.
- Đại nhân, Hỏa Ngọc Vũ Y của ngài đây. Xin xác nhận một chút!
Một chiếc Tu Di Giới được đưa tới. Tiêu Lãng tiếp nhận lập tức lấy Vũ Y phát ra hào quang chói mắt từ bên trong ra. Sau khi xác định ấn ký thiên đạo phía trên không sai, hắn thu vào, sau đó nhanh chân bước ra ngoài. Bước chân của hắn cũng có chút run rẩy. Trong đầu của hắn hiện ra cảnh tượng lúc mình đưa Vũ Y cho Đông Phương Hồng Đậu, trong lòng càng thêm kích động.
Bên ngoài có rất nhiều công tử tiểu thư vẫn còn đứng đó, bàn luận sôi nổi. Hiển nhiên bọn họ vẫn còn chìm đắm trong sự chấn động vừa nãy. Tiêu Lãng xuất hiện khiến cho vô số người chú ý. Cũng có vài người đi về phía hắn, muốn kết giao một chút.
Tiêu Lãng hiện tại không có lòng nào để ý tới bọn họ. Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, đi tới cửa kéo một thị nữ hỏi:
- Tiểu thư Đông Phương còn ở trong nhã các không? Bản công tử muốn trực tiếp tặng Vũ Y này cho nàng!
Tiêu Lãng nói khiến cho tất cả mọi người xôn xao. Vô số người xông tới, muốn cùng Tiêu Lãng đi chứng kiến cảnh tượng mang tính lịch sử này. Bọn họ cũng muốn xem thử Đông Phương Hồng Đậu chưa từng cười, có thật sự sẽ nở một nụ cười của hồng nhan hay không?
Trong mắt người thị nữ cũng lộ ra một sự kích động, nhưng bất đắc dĩ nói:
- Hồi bẩm vị công tử này, nửa canh giờ trước tiểu thư Hồng Đậu và công tử Hắc Kỳ đã rời đi trước!
- Cái gì?
Thân thể Tiêu Lãng chấn động. Nửa canh giờ? Đây không phải là lúc vừa mua được Vũ Y sao? Vì sao bọn họ lại lặng lẽ, lén lút rời đi như vậy? Còn không chờ buổi đấu giá kết thúc?
Trong lòng hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người thị nữ này, giọng điệu lạnh lẽo lại hỏi:
- Ngươi không gạt ta chứ?
Thị nữ bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Tiêu Lãng nhìn, thân thể lạnh lẽo, vội vàng nói:
- Ta làm sao dám lừa gạt công tử? Nửa canh giờ trước công tử Hắc Kỳ và tiểu thư Đông Phương, cùng với công tử Ma Tiêu và cả phu nhân Tinh Mộc, một nhóm người đồng thời rời đi. Nhiều người như vậy ta làm sao có thể nhìn nhầm được?
- Gay go!
Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới một bảo vật cuối cùng, Tinh Mộc phu nhân không ra tay, thì ra đã rời đi? Đồng thời rời đi? Còn có công tử Ma Tiêu? Trong lòng Tiêu Lãng càng ngày càng bất an.
Chuyện khác thường, ắt có vấn đề! Hồng Đậu đừng xảy ra chuyện gì...
Tiêu Lãng càng nghĩ càng gấp. Thân thể hắn lập tức bắn ra ngoài, lưu lại một đám công tử tiểu thư nghi ngờ không thôi.
- Đại ca ca!
Vừa ra khỏi sàn đấu giá, Tiêu Lãng bị một giọng nói quen thuộc gọi lại. Ánh mắt hắn quét qua, lập tức nhìn một nhóm người khác đang ở cách cửa lớn của sàn đấu giá khoảng ngàn mét, ngay chỗ truyền tống trận. Điều khiến thân thể hắn chấn động chính là, Âu Dương Ấu Trĩ lại đứng cạnh Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Đao, thân thể Tiêu Lãng không ngừng run rẩy. Miệng hắn khép mở mấy lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được, chợt kêu lớn một tiếng:
- Tiểu Đao!
Thân thể Tiểu Đao đột nhiên chấn động. Trong mắt hắn lộ vẻ vẻ kinh ngạc càng lúc càng nồng đậm.
Mộc Tiểu Yêu đứng bên canh, trong mắt lại lộ vẻ kinh hoảng. Chỉ có điều Tiểu Đao cố chấp nghĩ về Tiêu Lãng như vậy, nàng cũng không có cách nào.
- Vị công tử này, công tử Hắc Kỳ có lưu lá thư lại cho công tử!
Ngay thời điểm Tiêu Lãng muốn chạy về phía Tiểu Đao, một võ giả mặc áo bào đen, che phủ toàn thân đứng bên cạnh cửa lớn đột ngột lại đây, đưa cho Tiêu Lãng một bức thư, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
- Công tử Hắc Kỳ?
Trong lòng Tiêu Lãng chợt lo lắng, nói thầm một tiếng quả nhiên đã xảy ra chuyện. Hắn cũng không thể nghĩ tới Tiểu Đao được nữa, lập tức xé lá thư kiểm tra.
- Tiêu Lãng, trong vòng ba ngày lăn đến Hắc Lân Thành, bằng không Đông Phương Hồng Đậu chắc chắn phải chết!
Nội dung lá thư rất đơn giản, rất rõ ràng. Sau khi Tiêu Lãng xem xong lá thư này, toàn thân đều run rẩy. Trong mắt hắn chợt hiện ra hào quang huyết sắc. Sắc mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Toàn thân hắn đều bị sát ý ngập trời che phủ. Đúng vào lúc này hắn giống như biến thành một con hung thú thượng cổ, khiến đám hộ vệ cảnh phòng phủ thành chủ phía sau sợ đến mức thân thể run lên.
- Hắc Kỳ, nếu như ngươi dám tổn thương Hồng Đậu, ta tàn sát toàn gia tộc Hắc Lân nhà ngươi!
Một tiếng rống kinh thiên vang lên trong quảng trường Nhàn Đế Thành. Một tiếng rống lớn kia tràn đầy sự hung dữ, sát ý vô tận khiến người ta sợ run người. Tiêu Lãng nổi giận hét lên một tiếng, hai tay đột nhiên xé rách không gian, cũng không để ý tới bất kỳ điều gì trực tiếp bay vượt qua không gian rời đi.
- Ca? Là ca!
Tiếng hét của Tiêu Lãng còn chưa dứt, một tiếng kêu lớn khác lại vang lên. Trong mắt Tiểu Đao không còn ngạc nhiên nữa, thay vào đó chính là vẻ vui mừng như điên.
Sau đó hắn đột nhiên nổi giận, bắp thịt trên người đột ngột nhô lên. Thân thể vốn cao hơn hai mét nhanh chóng cao lơn, biến thành chiều cao ba mét. Chiến giáp màu tím trên người hắn hoàn toàn căng nứt. Hắn lại trực tiếp biến thân, hóa thành thành một con hung thú khủng bố. Khí tức trên người cuồng bạo, khiến Âu Dương Tà đang ở bên cạnh cũng run người xanh cả mặt.
Thân thể hắn bỗng nhiên bắn nhanh về phía truyền tống bên cạnh. Vừa lao nhanh đi, hắn vừa không ngừng rít gào:
- Ca, chờ ta! Tiểu Đao đến đây! Nếu như Hắc Lân Phủ dám tổn thương ca và Hồng Đậu, Tiểu Đao sẽ khiến toàn gia tộc Hắc Lân chết không có chỗ chôn! Đám chó má rác rưởi các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức truyền tống đi tới phủ vực Hắc Lân Phủ!
- Thiếu tộc trưởng!
Vô số hộ vệ gia tộc Thần Khải kinh hãi. Nhưng tức trên người Tiểu Đao khí quá cuồng bạo, hơn nữa hắn đã biến thân nổi khùng. Con cháu gia tộc Thần Khải một khi nổi khùng, có thể hoàn toàn mất lý trí. Bọn họ cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể không ngừng kêu to, trơ mắt nhìn Tiểu Đao vọt vào truyền tống trận, biến mất không thấy bóng dáng nữa!
Vô số hộ vệ hoảng sợ, chỉ có thể nhìn Mộc Tiểu Yêu cầu viện, hỏi:
- Tiểu thư làm sao bây giờ?
- Ai...
Mộc Tiểu Yêu giậm chân một cái, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Thân thể nàng lóe lên bắn nhanh về phía truyền tống trận, đồng thời nhìn đám hộ vệ kia khẽ kêu:
- Còn có thể làm gì nữa? Đi Hắc Lân Phủ! Giác trưởng lão lập tức truyền tin cho gia gia và phụ thân của ta, bảo bọn họ dẫn người lập tức chạy tới Hắc Lân Phủ. Nếu như không đến... vậy nhặt xác cho ca ca ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.