Quyển 1 - Chương 168: Có người đang đánh cờ
Yêu Dạ
07/06/2014
Quân Thần Độc Cô Hành thở ra, lại lần nữa khom người vái chào. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế mang theo hai trưởng lão rời đi.
Đi tới cửa lớn thì Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế bỗng truyền âm nhập mật nói:
- Một lát nữa nữ nhân này sẽ tỉnh lại, ta sẽ sai Cẩu Họa Dược Vương điều dưỡng cho nàng. Ba ngày sau các ngươi hãy cút đi. Ngươi không được quên , ngươi vẫn là Trấn Bắc đại nguyên soái của Chiến Vương triều. Bà nội nó, vì một nữ nhân đáng giá như vậy sao?
Quân Thần Độc Cô Hành bất đắc dĩ thở dài, đã nhìn quen Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế mở miệng là nói tục.
Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành biết rõ lão nhân quái dị này rất bảo vệ gã. Quân Thần Độc Cô Hành dẫn đại quân đi trưởng lão của Cẩu gia mà Ẩn tông không có biểu thị gì, tuy Ẩn tông không nhúng tay vào nội bộ Chiến Vương triều phân tranh, nhưng Vân gia làm hoàng đế hơn một ngàn năm, có quan hệ thân với Ẩn tông hơn Quân Thần Độc Cô Hành. Ẩn tông tùy tiện một mệnh lệnh khiến Thanh Minh rời đi thì Quân Thần Độc Cô Hành sẽ không dám tùy ý làm bậy như vậy. Không có Thanh Minh bảo vệ, cường giả trong trưởng lão của Cẩu gia có thể dễ dàng ám sát gã.
Hoàng đế Vân Phi Dương thấy Ẩn tông không nói gì nên mới không có hành động, nếu không thì dù có là đế vương ngốc nghếch nhất, nguyên soái dẫn binh tự tiện dắt đại quân vào trưởng lão của Cẩu gia sẽ chọc giận hoàng đế, không tiếc mọi cái giá diệt Quân Thần Độc Cô Hành.
Cẩu Họa Dược Vương dẫn theo hai thị nữ đi đến, không khách sáo đuổi Quân Thần Độc Cô Hành, Thanh Minh ra ngoài, giúp Tiêu Thanh Y thanh lý thân thể, an dưỡng.
Quân Thần Độc Cô Hành bước ra liền bị mấy người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão vây quanh, đôi mắt trông chờ nhìn gã. Mới nãy ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão đi ra nhưng mấy người không dám lên tiếng hỏi. Ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão không nói câu nào. Chỉ có hai trưởng lão cười nheo mắt nhìn Tiểu Đao, làm thân hình vạm vỡ run rẩy, người nổi da gà.
Quân Thần Độc Cô Hành cười giải thích rằng:
- Không sao, Ẩn đế đã tiêu trừ độc tố trong huyết mạch cho Cô Cô của ngươi, ít nhất nửa năm sẽ không phát tác độc tính. Nửa năm sau Ẩn đế sẽ làm điều tương tự. Ưm, chắc một lát nữa Cô Cô của ngươi sẽ tỉnh dậy.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão mừng rỡ ra mặt, tảng đá lớn trong lòng không còn. Mọi người không nói gì thêm, nhìn chằm chằm cửa Vân Tuyền các, chờ đợi Tiêu Thanh Y tỉnh lại.
Quân Thần Độc Cô Hành chợt nhớ ra điều gì, trịnh trọng nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi hãy nhớ kỹ, Ẩn đế có thể tẩy trừ hết độc Hoàng Tuyền Diệp nhưng mỗi lần chỉ có thể trừ đi một phần, nên Thanh Y cần ít nhất năm năm mới khỏe được. Đã hiểu chưa? Ta sẽ dặn riêng người Ẩn tông.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão gật gù, hiểu nỗi khổ của Quân Thần Độc Cô Hành. Quân Thần Độc Cô Hành nói dối thiện ý với Tiêu Thanh Y, khiến nàng vô âu lo sống qua năm năm. Đương nhiên nếu tìm được thuốc giải trong năm năm thì không còn gì tốt hơn.
Nửa canh giờ sau, Cẩu Họa Dược Vương dẫn theo thị nữ đi ra, ai oán liếc Quân Thần Độc Cô Hành.
Cẩu Họa Dược Vương nói nhỏ:
- Nàng đã tỉnh, các ngươi có thể đi vào. Chú ý để nàng nghỉ ngơi nhiều, thân thể của nàng rất yếu.
Quân Thần Độc Cô Hành cảm kích gật đầu với Cẩu Họa Dược Vương, kích động lao vào trong. Đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão lập tức chạy theo.
- Thanh Y, Thanh Y!
Quân Thần Độc Cô Hành bước vào thấy Tiêu Thanh Y đang nhìn ra cửa, đôi mắt trong suốt hồi phục lại như trước kia, tuy mặt còn tái nhợt nhưng tốt hơn rất nhiều. Quân Thần Độc Cô Hành mừng khôn xiết, vừa kêu vừa sải bước chạy tới nắm tay Tiêu Thanh Y.
- Cô Cô cảm thấy sao?
- Tiểu thư!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao vây quanh Tiêu Thanh Y, cười toe toét, vui sướng vì bệnh tình của nàng tạm thời bị áp chế.
Tiêu Thanh Y mỉm cười, nhìn bốn khuôn mặt tươi cười thân thiết, rất là cảm động.
Tiêu Thanh Y mở miệng nói:
- Ừm! Cảm giác tốt hơn rất nhiều. Độc Cô, cảm ơn người Ẩn tông giúp ta.
Quân Thần Độc Cô Hành cười gật đầu, mặt mày tràn ngập vui sướng, hỏi han tình hình cụ thể của Tiêu Thanh Y xong mới hoàn toàn yên tâm.
Trò chuyện vài câu xong Tiêu Thanh Y phất tay xua đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão đi ra ngoài trước. Tiêu Lãng biết Tiêu Thanh Y có chuyện gì muốn nói riêng với Quân Thần Độc Cô Hành, thế là gật đầu đi ra Vân Tuyền các.
Không đợi Quân Thần Độc Cô Hành lên tiếng, rèm mi Tiêu Thanh Y run run, ánh mắt dịu dàng nhìn gã.
Tiêu Thanh Y cảm kích nói:
- Độc Cô, đa tạ ngươi!
Từ sau khi Tiêu Lãng trở về Đông Phương Bạch, tuy Tiêu Thanh Y suy yếu mở mắt không được nhưng trong đầu biết hết chuyện xảy ra, bao gồm Tiêu Lãng phát cuồng, Tiểu Đao giận dữ giết hộ vệ của Tiêu gia, Quân Thần Độc Cô Hành dẫn theo một vạn đại quân trùng kích đại viện của Tiêu gia. Tiêu Thanh Y biết nếu không phải Quân Thần Độc Cô Hành chạy tới kịp lúc thì rất có thể nàng đã chết tại Thanh Y các, Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiền lão, Thiên Tầm không thể chạy thoát.
Tuy Tiêu Thanh Y không biết tại sao Quân Thần Độc Cô Hành dám mang đại quân trở về đế đô, không biết gã làm cách nào khiến người Ẩn tông ra tay trị bệnh giúp nàng. Tiêu Thanh Y chỉ biết trên đời này, người nam nhân này đã trả giá rất nhiều cho nàng.
Quân Thần Độc Cô Hành dịu dàng cười nói:
- Giữa chúng ta còn cần nói lời như vậy sao? Nếu muốn cảm tạ ta thì nàng hãy cùng ta suốt đời đi.
Tiêu Thanh Y rũ mi mắt, mặt ửng hồng, nhẹ gật đầu. Quân Thần Độc Cô Hành mặt mày hớn hở, gã chờ mười mấy năm chính là vì giây phút này, tuy hôm nay đến hơi muộn nhưng... đáng giá.
Quân Thần Độc Cô Hành nắm bàn tay mềm mại, mắt chớp lóe, lòng thầm thề phải nghĩ hết mọi cách trong vòng năm năm có được linh dược kia. Quân Thần Độc Cô Hành muốn khiến nữ nhân này suốt đời nở nụ cười đẹp nhất.
Quân Thần Độc Cô Hành im lặng một lúc sau buồn bã nói:
- Ba ngày sau ta phải đi, dẫn theo Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi Bắc Cương. Tiểu Đao, Thiền lão sẽ ở lại. Chờ tình thế ở Bắc Cương ổn định rồi ta sẽ thường đến đây thăm nàng. Mấy năm nay nàng phải ở lại Ẩn tông chữa rị, Ẩn đế nói là... ít nhất cần năm năm thì độc Hoàng Tuyền Diệp trong nàng mới bị tẩy trừ hết.
Tiêu Thanh Y nhíu mày trầm ngâm, thật lâu sau hỏi:
- Lãng nhi không thể ở lại Ẩn tông sao?
Tiêu Thanh Y không biết nhiều về Ẩn tông nhưng nàng hiểu Ẩn tông cường đại, nếu Tiêu Lãng có thể tu luyện trong này thì thành tựu về sau không thể đo lường.
Quân Thần Độc Cô Hành lắc đầu, không giải thích.
Tiêu Thanh Y buồn bã nói:
- Vậy thì đi với ngươi đến Bắc Cương đi. Ngươi đừng nghĩ nhiều về mối thù của phụ thân ta, hãy giao cho Lãng nhi, Tiểu Đao đi báo. Đương nhiên ngươi có thể điều tra ra thế lực Hắc Long hội cấu kết càng tốt, và điều tra Tiêu Thanh Lang giúp ta. Người này có vấn đề lớn, không chừng chính Tiêu Thanh Lang là thủ phạm thật sự mưu hại phụ thân của ta.
Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu, nói:
- Tiêu Thanh Lang phải không? Được!
Mắt Quân Thần Độc Cô Hành lộ tia lo lắng, khẽ thở dài:
- Có người đang bày một ván cờ lớn, chắc chắn Chiến Vương triều sẽ loạn. Cơ nghiệp ngàn năm của Chiến Vương triều sắp bị hủy trong tay người của mình. Chuyện này ta và mấy gia tộc không tiện tra, hoàng thất suy nhược, nếu không thì bọn họ càng dễ dàng điều tra hơn chút. Tuy nhiên, con người Vân Phi Dương ham muốn an dật, ham nữ sắc, tuy rằng giận dữ nhưng qua một thời gian ngắn sẽ quên mất chuyện này. Hắn căn bản không biết việc này ảnh hưởng lớn thế nào với Chiến Vương triều, chờ khi dân tâm tan tác hết thì Vân gia cũng tiêu đời.
Tiêu Thanh Y hỏi ngược lại:
- Ngươi khẳng định nội quỷ là một trong ba nhà còn lại sao? Ta vẫn không thể tin Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu sẽ hồ đô như vậy!
Quân Thần Độc Cô Hành lạnh lùng cười:
- Một nén hoàng kim có thể khiến một tên ăn mày điên cuồng. một cơ hội lên ngôi có thể khiến huynh đệ ruột trở mặt thành thù. Nếu như nói Huyết Vương triều và Tiêu gia các ngươi âm thầm ước định chỉ muốn một phần ba lãnh thổ Chiến Vương triều là sẽ hết sức trợ giúp Tiêu gia của nàng lên đỉnh cao thì Tiêu gia có động lòng không? Dù bá phụ không động lòng nhưng trưởng lão Tiêu gia các người sẽ không động tâm sao? Trung thành chỉ vì tiền cược phản bội chưa đủ, sao nàng vẫn không chịu hiểu thế giới này tàn khốc cỡ nào, hả Thanh Y?
Đi tới cửa lớn thì Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế bỗng truyền âm nhập mật nói:
- Một lát nữa nữ nhân này sẽ tỉnh lại, ta sẽ sai Cẩu Họa Dược Vương điều dưỡng cho nàng. Ba ngày sau các ngươi hãy cút đi. Ngươi không được quên , ngươi vẫn là Trấn Bắc đại nguyên soái của Chiến Vương triều. Bà nội nó, vì một nữ nhân đáng giá như vậy sao?
Quân Thần Độc Cô Hành bất đắc dĩ thở dài, đã nhìn quen Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế mở miệng là nói tục.
Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành biết rõ lão nhân quái dị này rất bảo vệ gã. Quân Thần Độc Cô Hành dẫn đại quân đi trưởng lão của Cẩu gia mà Ẩn tông không có biểu thị gì, tuy Ẩn tông không nhúng tay vào nội bộ Chiến Vương triều phân tranh, nhưng Vân gia làm hoàng đế hơn một ngàn năm, có quan hệ thân với Ẩn tông hơn Quân Thần Độc Cô Hành. Ẩn tông tùy tiện một mệnh lệnh khiến Thanh Minh rời đi thì Quân Thần Độc Cô Hành sẽ không dám tùy ý làm bậy như vậy. Không có Thanh Minh bảo vệ, cường giả trong trưởng lão của Cẩu gia có thể dễ dàng ám sát gã.
Hoàng đế Vân Phi Dương thấy Ẩn tông không nói gì nên mới không có hành động, nếu không thì dù có là đế vương ngốc nghếch nhất, nguyên soái dẫn binh tự tiện dắt đại quân vào trưởng lão của Cẩu gia sẽ chọc giận hoàng đế, không tiếc mọi cái giá diệt Quân Thần Độc Cô Hành.
Cẩu Họa Dược Vương dẫn theo hai thị nữ đi đến, không khách sáo đuổi Quân Thần Độc Cô Hành, Thanh Minh ra ngoài, giúp Tiêu Thanh Y thanh lý thân thể, an dưỡng.
Quân Thần Độc Cô Hành bước ra liền bị mấy người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão vây quanh, đôi mắt trông chờ nhìn gã. Mới nãy ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão đi ra nhưng mấy người không dám lên tiếng hỏi. Ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão không nói câu nào. Chỉ có hai trưởng lão cười nheo mắt nhìn Tiểu Đao, làm thân hình vạm vỡ run rẩy, người nổi da gà.
Quân Thần Độc Cô Hành cười giải thích rằng:
- Không sao, Ẩn đế đã tiêu trừ độc tố trong huyết mạch cho Cô Cô của ngươi, ít nhất nửa năm sẽ không phát tác độc tính. Nửa năm sau Ẩn đế sẽ làm điều tương tự. Ưm, chắc một lát nữa Cô Cô của ngươi sẽ tỉnh dậy.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão mừng rỡ ra mặt, tảng đá lớn trong lòng không còn. Mọi người không nói gì thêm, nhìn chằm chằm cửa Vân Tuyền các, chờ đợi Tiêu Thanh Y tỉnh lại.
Quân Thần Độc Cô Hành chợt nhớ ra điều gì, trịnh trọng nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi hãy nhớ kỹ, Ẩn đế có thể tẩy trừ hết độc Hoàng Tuyền Diệp nhưng mỗi lần chỉ có thể trừ đi một phần, nên Thanh Y cần ít nhất năm năm mới khỏe được. Đã hiểu chưa? Ta sẽ dặn riêng người Ẩn tông.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão gật gù, hiểu nỗi khổ của Quân Thần Độc Cô Hành. Quân Thần Độc Cô Hành nói dối thiện ý với Tiêu Thanh Y, khiến nàng vô âu lo sống qua năm năm. Đương nhiên nếu tìm được thuốc giải trong năm năm thì không còn gì tốt hơn.
Nửa canh giờ sau, Cẩu Họa Dược Vương dẫn theo thị nữ đi ra, ai oán liếc Quân Thần Độc Cô Hành.
Cẩu Họa Dược Vương nói nhỏ:
- Nàng đã tỉnh, các ngươi có thể đi vào. Chú ý để nàng nghỉ ngơi nhiều, thân thể của nàng rất yếu.
Quân Thần Độc Cô Hành cảm kích gật đầu với Cẩu Họa Dược Vương, kích động lao vào trong. Đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão lập tức chạy theo.
- Thanh Y, Thanh Y!
Quân Thần Độc Cô Hành bước vào thấy Tiêu Thanh Y đang nhìn ra cửa, đôi mắt trong suốt hồi phục lại như trước kia, tuy mặt còn tái nhợt nhưng tốt hơn rất nhiều. Quân Thần Độc Cô Hành mừng khôn xiết, vừa kêu vừa sải bước chạy tới nắm tay Tiêu Thanh Y.
- Cô Cô cảm thấy sao?
- Tiểu thư!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao vây quanh Tiêu Thanh Y, cười toe toét, vui sướng vì bệnh tình của nàng tạm thời bị áp chế.
Tiêu Thanh Y mỉm cười, nhìn bốn khuôn mặt tươi cười thân thiết, rất là cảm động.
Tiêu Thanh Y mở miệng nói:
- Ừm! Cảm giác tốt hơn rất nhiều. Độc Cô, cảm ơn người Ẩn tông giúp ta.
Quân Thần Độc Cô Hành cười gật đầu, mặt mày tràn ngập vui sướng, hỏi han tình hình cụ thể của Tiêu Thanh Y xong mới hoàn toàn yên tâm.
Trò chuyện vài câu xong Tiêu Thanh Y phất tay xua đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão đi ra ngoài trước. Tiêu Lãng biết Tiêu Thanh Y có chuyện gì muốn nói riêng với Quân Thần Độc Cô Hành, thế là gật đầu đi ra Vân Tuyền các.
Không đợi Quân Thần Độc Cô Hành lên tiếng, rèm mi Tiêu Thanh Y run run, ánh mắt dịu dàng nhìn gã.
Tiêu Thanh Y cảm kích nói:
- Độc Cô, đa tạ ngươi!
Từ sau khi Tiêu Lãng trở về Đông Phương Bạch, tuy Tiêu Thanh Y suy yếu mở mắt không được nhưng trong đầu biết hết chuyện xảy ra, bao gồm Tiêu Lãng phát cuồng, Tiểu Đao giận dữ giết hộ vệ của Tiêu gia, Quân Thần Độc Cô Hành dẫn theo một vạn đại quân trùng kích đại viện của Tiêu gia. Tiêu Thanh Y biết nếu không phải Quân Thần Độc Cô Hành chạy tới kịp lúc thì rất có thể nàng đã chết tại Thanh Y các, Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiền lão, Thiên Tầm không thể chạy thoát.
Tuy Tiêu Thanh Y không biết tại sao Quân Thần Độc Cô Hành dám mang đại quân trở về đế đô, không biết gã làm cách nào khiến người Ẩn tông ra tay trị bệnh giúp nàng. Tiêu Thanh Y chỉ biết trên đời này, người nam nhân này đã trả giá rất nhiều cho nàng.
Quân Thần Độc Cô Hành dịu dàng cười nói:
- Giữa chúng ta còn cần nói lời như vậy sao? Nếu muốn cảm tạ ta thì nàng hãy cùng ta suốt đời đi.
Tiêu Thanh Y rũ mi mắt, mặt ửng hồng, nhẹ gật đầu. Quân Thần Độc Cô Hành mặt mày hớn hở, gã chờ mười mấy năm chính là vì giây phút này, tuy hôm nay đến hơi muộn nhưng... đáng giá.
Quân Thần Độc Cô Hành nắm bàn tay mềm mại, mắt chớp lóe, lòng thầm thề phải nghĩ hết mọi cách trong vòng năm năm có được linh dược kia. Quân Thần Độc Cô Hành muốn khiến nữ nhân này suốt đời nở nụ cười đẹp nhất.
Quân Thần Độc Cô Hành im lặng một lúc sau buồn bã nói:
- Ba ngày sau ta phải đi, dẫn theo Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi Bắc Cương. Tiểu Đao, Thiền lão sẽ ở lại. Chờ tình thế ở Bắc Cương ổn định rồi ta sẽ thường đến đây thăm nàng. Mấy năm nay nàng phải ở lại Ẩn tông chữa rị, Ẩn đế nói là... ít nhất cần năm năm thì độc Hoàng Tuyền Diệp trong nàng mới bị tẩy trừ hết.
Tiêu Thanh Y nhíu mày trầm ngâm, thật lâu sau hỏi:
- Lãng nhi không thể ở lại Ẩn tông sao?
Tiêu Thanh Y không biết nhiều về Ẩn tông nhưng nàng hiểu Ẩn tông cường đại, nếu Tiêu Lãng có thể tu luyện trong này thì thành tựu về sau không thể đo lường.
Quân Thần Độc Cô Hành lắc đầu, không giải thích.
Tiêu Thanh Y buồn bã nói:
- Vậy thì đi với ngươi đến Bắc Cương đi. Ngươi đừng nghĩ nhiều về mối thù của phụ thân ta, hãy giao cho Lãng nhi, Tiểu Đao đi báo. Đương nhiên ngươi có thể điều tra ra thế lực Hắc Long hội cấu kết càng tốt, và điều tra Tiêu Thanh Lang giúp ta. Người này có vấn đề lớn, không chừng chính Tiêu Thanh Lang là thủ phạm thật sự mưu hại phụ thân của ta.
Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu, nói:
- Tiêu Thanh Lang phải không? Được!
Mắt Quân Thần Độc Cô Hành lộ tia lo lắng, khẽ thở dài:
- Có người đang bày một ván cờ lớn, chắc chắn Chiến Vương triều sẽ loạn. Cơ nghiệp ngàn năm của Chiến Vương triều sắp bị hủy trong tay người của mình. Chuyện này ta và mấy gia tộc không tiện tra, hoàng thất suy nhược, nếu không thì bọn họ càng dễ dàng điều tra hơn chút. Tuy nhiên, con người Vân Phi Dương ham muốn an dật, ham nữ sắc, tuy rằng giận dữ nhưng qua một thời gian ngắn sẽ quên mất chuyện này. Hắn căn bản không biết việc này ảnh hưởng lớn thế nào với Chiến Vương triều, chờ khi dân tâm tan tác hết thì Vân gia cũng tiêu đời.
Tiêu Thanh Y hỏi ngược lại:
- Ngươi khẳng định nội quỷ là một trong ba nhà còn lại sao? Ta vẫn không thể tin Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu sẽ hồ đô như vậy!
Quân Thần Độc Cô Hành lạnh lùng cười:
- Một nén hoàng kim có thể khiến một tên ăn mày điên cuồng. một cơ hội lên ngôi có thể khiến huynh đệ ruột trở mặt thành thù. Nếu như nói Huyết Vương triều và Tiêu gia các ngươi âm thầm ước định chỉ muốn một phần ba lãnh thổ Chiến Vương triều là sẽ hết sức trợ giúp Tiêu gia của nàng lên đỉnh cao thì Tiêu gia có động lòng không? Dù bá phụ không động lòng nhưng trưởng lão Tiêu gia các người sẽ không động tâm sao? Trung thành chỉ vì tiền cược phản bội chưa đủ, sao nàng vẫn không chịu hiểu thế giới này tàn khốc cỡ nào, hả Thanh Y?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.