Quyển 1 - Chương 6: Có tư cách bò lên giường của bản phu nhân
Yêu Dạ
29/03/2014
Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy hơi tò mò nam nhân mà Cầm phu nhân giới thiệu. Có thể khiến Cầm phu nhân, dâm phụ 'cưỡi' vô số 'ngựa' cảm thấy hứng thú, lại làm Bát giá hứng thú, còn là đấu sĩ hạ tiện, hắn là nam nhân như thế nào?
Đáp án rất nhanh công bố.
Cầm phu nhân nhắc nhở, Lãng quả phụ Nhã phu nhân lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn lôi đài đấu thú bên dưới.
Trên lôi đài có cái lồng, hai bên liên tiếp hai con đường. Giờ phút này, trong con đường bên trái có một nam nhân đi tới, nói chính xác hơn là một thiếu niên, một thiếu niên diện mạo bình thường.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân lấy làm lạ hỏi:
- Là thiếu niên này sao?
Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy trong mắt Cầm phu nhân tràn ngập khao khát nhìn chằm chằm thiếu niên, không thèm đáp lời. Lãng quả phụ Nhã phu nhân nhướng mày, càng thêm tò mò nhìn thiếu niên.
Tiêu Lãng không biết đã bị nữ nhân nổi tiếng nhất Dược Vương thành, Lãng quả phụ Nhã phu nhân chú ý. Tiêu Lãng trầm ổn đi tới giữa sân đấu thú, bước tới cái lồng không biết nhuộm bao nhiêu máu rồi.
Tiêu Lãng đi rất nhẹ nhàng, tựa như cuộc liều mạng sống chết trong Đấu Thú Tràng chỉ đơn giản là rèn luyện với hắn.
Không gian lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt tập trung vào Tiêu Lãng, có nóng cháy, có thưởng thức, có vô số quý phụ, tiểu thư không thể che giấu yêu thích trong mắt.
Hắn là vua đấu thú, vào Đấu Thú Tràng nửa năm, liên tục đấu vài chục trận mà chưa từng thất bại, đấu sĩ át chủ bài!
- Trận tiếp theo, đấu sĩ chủ bài Độc Lang đấu với Huyền thú tam giai Liệt Địa Hổ!
Cùng với chủ sự Đấu Thú Tràng quát to, trong sân náo nhiệt. Vô số người hét to cái tên 'Độc Lang', vô số con bạc đánh cược. Mặc dù xác suất đền tiền thấp đến đáng thương nhưng toàn bộ trút vào người Tiêu Lãng. Bởi vì bọn họ tin tưởng, tuy rằng lần này đối thủ là Huyền thú tam giai cao giai thì hắn sẽ không thua!
- Thú vị đây.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân nhìn thấy tình hình trong sân, mắt lộ tia suy tư, giây sau biến thành tràn đầy hứng thú.
Bởi vì Tiêu Lãng bỗng nhiên liếc nhã các, đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng giao nhau vứoi Lãng quả phụ Nhã phu nhân, làm thân thể mềm mại run lên.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy kiêu ngạo, dã tính, kiệt ngạo bất thuần trong đôi mắt kia.
Đây là một con ngựa hoang. Lãng quả phụ Nhã phu nhân là dâm phụ nổi tiếng nhất Dược Vương thành thích nhất chinh phục ngựa hoang!
Tiêu Lãng không nhìn Lãng quả phụ Nhã phu nhân quá lâu, hắn đi thẳng vào trong lòng, sau đó thật quái dị bắt đầu cởi đồ.
Đôi mắt đẹp co rút, Lãng quả phụ Nhã phu nhân hút khí, nàng trông thấy đồ án đẹp nhất và kinh tâm nhất trong đời.
Đó là tấm lưng đầy sẹo.
Thần Hồn đại lục thiện võ, vết sẹo là huân chương của nam nhân. Thiếu niên chỉ có mười sáu, bảy tuổi vậy mà trên người lại có vô số huân chương. Trên tấm lưng dày rộng, vết sẹo trải đầy cơ bắp nhiều vô số kể, sâu cạn dài ngắn không giống nhau, tựa như hoa văn bí ẩn mê hoặc Lãng quả phụ Nhã phu nhân.
Không ngờ hắn có thể sống đến bây giờ?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lãng quả phụ Nhã phu nhân, rất khó tưởng tượng một người chịu nhiều vết thương nặng như vậy vẫn sống tiếp được. Không hiểu sao Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy đau lòng, thiếu niên đã trải qua thơ ấu như thế nào?
- Grao!
Trong con đường khác, Liệt Địa Hổ được một võ giả cường đại dắt tới gầm lên làm Lãng quả phụ Nhã phu nhân tỉnh táo lại.
Liệt Địa Hổ Huyền thú tam giai!
Thiếu niên có thể ứng phó được không? Tuy Lãng quả phụ Nhã phu nhân cũng tu võ nhưng cảnh giới không cao. Tuy nhiên, Lãng quả phụ Nhã phu nhân là hị tiểu thư của Liễu gia, ánh mắt rất cao, nàng biết rõ Liệt Địa Hổ này là Huyền thú tam giai cao giai, dù là Chiến Tướng cảnh tứ giai bình thường muốn đối phó cũng rất khó khăn. Thiếu niên mới mười sáu, bảy tuổi, nếu là đấu sĩ thì chắc chắn không phải là võ giả thế gia. Tư chất của võ giả hàn môn có nghịch thiên cỡ nào, tuổi này có thực lực Chiến Sư cảnh sơ giai đã là đáng quý!
Chiến Sư cảnh sơ giai đấu với Huyền thú tam giai cao giai, chết chắc!
Lãng quả phụ Nhã phu nhân có xúc động muốn kêu Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng ngừng đấu thú, nhưng cố nén lại, trong mắt càng đậm hứng thú.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân trầm ngâm một lúc, dùng thanh âm chỉ bản thân nghe thấy nhỏ giọng nói:
- Thiếu niên, nếu lần này ngươi có thể sống tiếp, ngươi có tư cách bò lên giường của bản phu nhân một lần.
…
Tiêu Lãng không biết bởi vì lưng đầy sẹo đạt được tư cách khiến vô số nam nhân ghen tỵ phát điên. Tiêu Lãng bỏ ao đen vào lồng sắc, sau đó làm hành động khiến toàn trường hút khí lạnh. Tiêu Lãng cầm đai lưng che mắt!
Đây là hành động kiêu ngạo, hoặc nên nói ngu ngốc cỡ nào?
Hắn muốn đi tìm cái chết sao?
Tuy nhiều người chứng kiến đấu sĩ chủ bài có danh hiệu Độc Lang liên tục sáng tạo kỳ ích, tuy những cuộc chiến đấu thú trước thiếu niên dễ dàng đối phó, chiến thắng nhẹ nhàng. Nhưng đối thủ lần này cường đại hơn mọi lần, vậy mà thiếu niên muốn bịt mắt?
Rất nhiều người đặt cược nhiều tức giận chửi, nhiều người thương hắn thì hồi hộp tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. Người có máu điên thì bắt đầu sục sôi, chờ thiếu niên sáng tạo kỳ tích, hoặc khi hắn chết thì họ sẽ điên cuồng.
Mặt Tiêu Lãng bình tĩnh, lưng dựa lồng sắt, hơi cong lưng, đầu giơ lên, bên môi treo nụ cười, tự tin mà thong dong.
- Grao!
Liệt Địa Hổ cao nửa thước, dài hai thước bị ném vào lồng, cửa sắt đóng sầm. Liệt Địa Hổ trải qua hoảng loạn ngắn ngủi, trợn to mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm nhân loại duy nhất trước mặt.
Tiêu Lãng nghiêng đầu, chân di chuyển dọc theo cái lồng. Trong Đấu Thú Tràng tĩnh lặng như chết, mọi người ngừng thở, mở to hai mắt nhìn cuộc chiến kinh dị sắp trình diễn.
Vù vù vù vù vù!
Đột nhiên...
Đôi chân Tiêu Lãng trầm xuống, phát ra khí thế, hắn như thanh kiếm sắc bén không lùi còn lao hướng Liệt Địa Hổ. Liệt Địa Hổ ngẩn ra, bản năng lui lại một bước, con ngươi lóe tia giận dữ. Nó đường đường là Huyền thú tam giai cao giai mà bị một võ giả yếu ớt hù lùi?
Tứ chi trầm xuống, Liệt Địa Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, há to mồm nhảy lên cao, mạnh mẽ nhào hướng Tiêu Lãng.
- A!
Vô số người kinh khủng há mồm kêu lên. Trong sân đa số là người tu võ, dễ dàng tính ra nếu Tiêu Lãng tiếp tục xông tới thì sẽ va chạm với Liệt Địa Hổ từ trên trời giáng xuống.
Đáp án rất nhanh công bố.
Cầm phu nhân nhắc nhở, Lãng quả phụ Nhã phu nhân lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn lôi đài đấu thú bên dưới.
Trên lôi đài có cái lồng, hai bên liên tiếp hai con đường. Giờ phút này, trong con đường bên trái có một nam nhân đi tới, nói chính xác hơn là một thiếu niên, một thiếu niên diện mạo bình thường.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân lấy làm lạ hỏi:
- Là thiếu niên này sao?
Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy trong mắt Cầm phu nhân tràn ngập khao khát nhìn chằm chằm thiếu niên, không thèm đáp lời. Lãng quả phụ Nhã phu nhân nhướng mày, càng thêm tò mò nhìn thiếu niên.
Tiêu Lãng không biết đã bị nữ nhân nổi tiếng nhất Dược Vương thành, Lãng quả phụ Nhã phu nhân chú ý. Tiêu Lãng trầm ổn đi tới giữa sân đấu thú, bước tới cái lồng không biết nhuộm bao nhiêu máu rồi.
Tiêu Lãng đi rất nhẹ nhàng, tựa như cuộc liều mạng sống chết trong Đấu Thú Tràng chỉ đơn giản là rèn luyện với hắn.
Không gian lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt tập trung vào Tiêu Lãng, có nóng cháy, có thưởng thức, có vô số quý phụ, tiểu thư không thể che giấu yêu thích trong mắt.
Hắn là vua đấu thú, vào Đấu Thú Tràng nửa năm, liên tục đấu vài chục trận mà chưa từng thất bại, đấu sĩ át chủ bài!
- Trận tiếp theo, đấu sĩ chủ bài Độc Lang đấu với Huyền thú tam giai Liệt Địa Hổ!
Cùng với chủ sự Đấu Thú Tràng quát to, trong sân náo nhiệt. Vô số người hét to cái tên 'Độc Lang', vô số con bạc đánh cược. Mặc dù xác suất đền tiền thấp đến đáng thương nhưng toàn bộ trút vào người Tiêu Lãng. Bởi vì bọn họ tin tưởng, tuy rằng lần này đối thủ là Huyền thú tam giai cao giai thì hắn sẽ không thua!
- Thú vị đây.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân nhìn thấy tình hình trong sân, mắt lộ tia suy tư, giây sau biến thành tràn đầy hứng thú.
Bởi vì Tiêu Lãng bỗng nhiên liếc nhã các, đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng giao nhau vứoi Lãng quả phụ Nhã phu nhân, làm thân thể mềm mại run lên.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy kiêu ngạo, dã tính, kiệt ngạo bất thuần trong đôi mắt kia.
Đây là một con ngựa hoang. Lãng quả phụ Nhã phu nhân là dâm phụ nổi tiếng nhất Dược Vương thành thích nhất chinh phục ngựa hoang!
Tiêu Lãng không nhìn Lãng quả phụ Nhã phu nhân quá lâu, hắn đi thẳng vào trong lòng, sau đó thật quái dị bắt đầu cởi đồ.
Đôi mắt đẹp co rút, Lãng quả phụ Nhã phu nhân hút khí, nàng trông thấy đồ án đẹp nhất và kinh tâm nhất trong đời.
Đó là tấm lưng đầy sẹo.
Thần Hồn đại lục thiện võ, vết sẹo là huân chương của nam nhân. Thiếu niên chỉ có mười sáu, bảy tuổi vậy mà trên người lại có vô số huân chương. Trên tấm lưng dày rộng, vết sẹo trải đầy cơ bắp nhiều vô số kể, sâu cạn dài ngắn không giống nhau, tựa như hoa văn bí ẩn mê hoặc Lãng quả phụ Nhã phu nhân.
Không ngờ hắn có thể sống đến bây giờ?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lãng quả phụ Nhã phu nhân, rất khó tưởng tượng một người chịu nhiều vết thương nặng như vậy vẫn sống tiếp được. Không hiểu sao Lãng quả phụ Nhã phu nhân thấy đau lòng, thiếu niên đã trải qua thơ ấu như thế nào?
- Grao!
Trong con đường khác, Liệt Địa Hổ được một võ giả cường đại dắt tới gầm lên làm Lãng quả phụ Nhã phu nhân tỉnh táo lại.
Liệt Địa Hổ Huyền thú tam giai!
Thiếu niên có thể ứng phó được không? Tuy Lãng quả phụ Nhã phu nhân cũng tu võ nhưng cảnh giới không cao. Tuy nhiên, Lãng quả phụ Nhã phu nhân là hị tiểu thư của Liễu gia, ánh mắt rất cao, nàng biết rõ Liệt Địa Hổ này là Huyền thú tam giai cao giai, dù là Chiến Tướng cảnh tứ giai bình thường muốn đối phó cũng rất khó khăn. Thiếu niên mới mười sáu, bảy tuổi, nếu là đấu sĩ thì chắc chắn không phải là võ giả thế gia. Tư chất của võ giả hàn môn có nghịch thiên cỡ nào, tuổi này có thực lực Chiến Sư cảnh sơ giai đã là đáng quý!
Chiến Sư cảnh sơ giai đấu với Huyền thú tam giai cao giai, chết chắc!
Lãng quả phụ Nhã phu nhân có xúc động muốn kêu Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng ngừng đấu thú, nhưng cố nén lại, trong mắt càng đậm hứng thú.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân trầm ngâm một lúc, dùng thanh âm chỉ bản thân nghe thấy nhỏ giọng nói:
- Thiếu niên, nếu lần này ngươi có thể sống tiếp, ngươi có tư cách bò lên giường của bản phu nhân một lần.
…
Tiêu Lãng không biết bởi vì lưng đầy sẹo đạt được tư cách khiến vô số nam nhân ghen tỵ phát điên. Tiêu Lãng bỏ ao đen vào lồng sắc, sau đó làm hành động khiến toàn trường hút khí lạnh. Tiêu Lãng cầm đai lưng che mắt!
Đây là hành động kiêu ngạo, hoặc nên nói ngu ngốc cỡ nào?
Hắn muốn đi tìm cái chết sao?
Tuy nhiều người chứng kiến đấu sĩ chủ bài có danh hiệu Độc Lang liên tục sáng tạo kỳ ích, tuy những cuộc chiến đấu thú trước thiếu niên dễ dàng đối phó, chiến thắng nhẹ nhàng. Nhưng đối thủ lần này cường đại hơn mọi lần, vậy mà thiếu niên muốn bịt mắt?
Rất nhiều người đặt cược nhiều tức giận chửi, nhiều người thương hắn thì hồi hộp tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. Người có máu điên thì bắt đầu sục sôi, chờ thiếu niên sáng tạo kỳ tích, hoặc khi hắn chết thì họ sẽ điên cuồng.
Mặt Tiêu Lãng bình tĩnh, lưng dựa lồng sắt, hơi cong lưng, đầu giơ lên, bên môi treo nụ cười, tự tin mà thong dong.
- Grao!
Liệt Địa Hổ cao nửa thước, dài hai thước bị ném vào lồng, cửa sắt đóng sầm. Liệt Địa Hổ trải qua hoảng loạn ngắn ngủi, trợn to mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm nhân loại duy nhất trước mặt.
Tiêu Lãng nghiêng đầu, chân di chuyển dọc theo cái lồng. Trong Đấu Thú Tràng tĩnh lặng như chết, mọi người ngừng thở, mở to hai mắt nhìn cuộc chiến kinh dị sắp trình diễn.
Vù vù vù vù vù!
Đột nhiên...
Đôi chân Tiêu Lãng trầm xuống, phát ra khí thế, hắn như thanh kiếm sắc bén không lùi còn lao hướng Liệt Địa Hổ. Liệt Địa Hổ ngẩn ra, bản năng lui lại một bước, con ngươi lóe tia giận dữ. Nó đường đường là Huyền thú tam giai cao giai mà bị một võ giả yếu ớt hù lùi?
Tứ chi trầm xuống, Liệt Địa Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, há to mồm nhảy lên cao, mạnh mẽ nhào hướng Tiêu Lãng.
- A!
Vô số người kinh khủng há mồm kêu lên. Trong sân đa số là người tu võ, dễ dàng tính ra nếu Tiêu Lãng tiếp tục xông tới thì sẽ va chạm với Liệt Địa Hổ từ trên trời giáng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.