Quyển 2 - Chương 4: Cứ quyết định như vậy đi
Yêu Dạ
10/06/2014
Hai người Tiêu Lãng, Thiên
Tầm liếc nhau, thầm cười khổ. Thiên Tầm biết Tiêu Lãng tuyệt đối không
muốn đi theo vài tiểu thư làm Hồng Y Vệ gì đó. Mắt Tiêu Lãng chớp lóe,
tạm thời chưa nghĩ ra cách nào. Xem bộ dạng của mấy vị tiểu thư, nếu hôm nay hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm dám kháng cự thì sẽ nếm mùi đau khổ. Không sợ xảy ra chuyện, Quân Thần Độc Cô Hành ở Bắc Cương là vị vua
không ngai, nhưng mới tới ngày thứ nhất đã xảy ra chuyện, hai người quá
mất mặt.
tiểu thư cầm roi thấy Thiên Tầm không nhúc nchihs thì tức giấc giơ roi da lên.
tiểu thư cầm roi lạnh lùng quát:
- Còn ngẩn ra đó làm cái gì?
Tiêu Lãng nháy mắt với Thiên Tầm, gã bất đắc dĩ phóng ra thần hồn, sau đó thần hồn phụ thể, thân thể hóa thành tàn ảnh. Thiên Tầm chỉ dùng tám phần tốc độ chạy một vòng trong đại viện.
- Tốc độ thật nhanh!
Tốc độ của Thiên Tầm khiến mấy tiểu thư mắt sáng rỡ. Long Nha Phỉ Nhi mỉm cười làm Liêu Thống lĩnh, hai giáo úy nhìn ngẩn ngơ.
Long Nha Phỉ Nhi nhìn Thiên Tầm, hỏi:
- Tên của ngươi là gì? Có hiểu thuật Trinh sát không?
Thiên Tầm nhận được Tiêu Lãng ám thị, cung kính nói:
- Bẩm tiểu thư, ta tên là... Yêu Kê, lúc trước chúng ta chỉ ở trong tộc, chưa từng xuất hiện bên ngoài, lần đầu tiên nghe nói đến thuật Trinh sát.
Nếu như là người bình thường vào tình huống này chắc chắn sẽ vỗ ngực nói bốc nói phét, dù không hiểu cũng giả bộ hiểu. Dù sao tham gia vào đội của Long Nha Phỉ Nhi, không nói ăn sung mặc sướng, ít nhất dễ dàng bò lên. Chỉ cần khiné mấy vị tiểu thư vui vẻ, lập đại công lao gì đó, bọn họ tùy tiện lên tiếng thì sau này đi vào quân chính thức tuyệt đối có thể một bước lên mây. Nếu mà biểu hiện tốt, được một tiểu thư vừa mắt chính là phượng hoàng nam, như diều gặp gió.
Tiêu Lãng không có hứng thú với mấy tiểu thư này, càng không muốn tham gia vào binh đoàn con nít của họ. Tiêu Lãng đến đây không phải để chơi. Tiêu Thanh Y... Chỉ có năm năm mạng sống. Trong tình huống không gây chuyện thì nhiên phải trăm phương ngàn kế từ chối.
Long Nha Phỉ Nhi nghe vậy nhíu mày, ngần ngừ.
Liêu Thống lĩnh bất an, hình như Long Nha Phỉ Nhi hơi không vừa lòng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm, nếu không được thì gã đi đâu tìm Trinh sát?
Mắt Liêu Thống lĩnh chợt lóe, cười nói:
- Hai người bọn họ từ nhỏ sống trong núi, trời sinh là Trinh sát tốt nhất. Không hiểu thuật Trinh sát thì rất đơn giản, ta mời mấy Trinh sát dày kinh nghiệm huấn luyện bọn họ mấy ngày là được rồi.
Mắt Long Nha Phỉ Nhi sáng lên, quyết định:
- Được rồi, cứ quyết định như vậy. Liêu Thống lĩnh, ngươi nhất định phải huấn luyện bọn họ cho tốt. Yêu... Kê? Sau này ngươi chính là đội trưởng Trinh sát của Hồng Y Vệ ta. Ưm, tạm thời thuộc hạ chỉ có tộc nhân của ngươi. Bổng lộc của ngươi phát theo cấp Hiệu úy, hãy làm thật tốt, sau này Hồng Y Vệ lớn mạnh thì ngươi sẽ thăng quan tiến tước. Liêu Thống lĩnh, huấn luyện xong kêu bọn họ đi phủ tướng quân báo cáo!
Tiêu Lãng thầm chửi thề:
- Bà nội nó!
Tiêu Lãng không biết làm cái gì bây giờ, trừ phi hắn và Thiên Tầm không ở lại Long Nha thành, lén chạy đi. Nhưng nếu như vậy là sẽ khiến Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp pthân phận mới. Có quá nhiều Trinh sát của các gia tộc Bắc Cương, Quân Thần Độc Cô Hành mới trở về Thanh Y thành mà hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm lại đến tìm, nói không chừng sẽ bị người theo dõi.
Tiêu Lãng càng nghĩ càng phát hiện chỉ có thể tạm ở lại Hồng Y Vệ khốn kiếp, chậm rãi nghĩ cách trở lại trong quân đội. Hoặc là chờ Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp người đến tìm Tiêu Lãng, rồi hắn xin gã điều mình đi.
Long Nha Phỉ Nhi mang theo bốn tiểu thư nghênh ngang bỏ đi.
Liêu Thống lĩnh thở phào một hơi, vẫy tay với một Hiệu úy:
- Dẫn hai người này đi Lang Nha vệ, huấn luyện Trinh sát, cứ nói đây là người tiểu thư chuẩn bị chiêu vào Hồng Y Vệ, bọn họ muốn làm sao thì làm.
- Các ngươi hãy đi theo. nhớ kỹ, trong quân không phải trong tộc của các ngươi, mọi chuyện làm theo mệnh lệnh, nếu không thì có chết cũng đừng trách ta không nhắc nhở. Đi phủ tướng quân dù có chịu uất ức cũng phải nhịn. Phỉ nhi tiểu thư muốn giết các ngươi thì dễ dàng như bóp một con kiến, biết chưa?
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ngoan ngoãn đi theo giáo úy chạy hướng thành bắc, trên đường đi Hiệu úy dặn dò họ.
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nhìn Hiệu úy mặt trầm trọng nói nghiêm túc, bọn họ cảm giác như hổ xuống đồng bằng. Đường đường là đệ nhất công tử của đế đô, Thiếu Niên Hầu, thiếu niên thiên tài khiến vô số đại nhân vật đế đô kinh thán. Tại bản doanh của Quân Thần Độc Cô Hành, giờ phút này Tiêu Lãng bị một Hiệu úy răn dạy như dạy tôn tử, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không dám phản bác nửa câu.
Doanh địa Long Nha quân ở ngoài thành bắc. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi theo hiệu uy ra cửa thành bắc. Vừa bước ra cửa thành liền thấy một quân doanh siêu to, hắc trà mộc chắc chắn, cao hơn mười thước liên tiếp thành hàng, bên trong có vô số phòng gỗ nối liền nhau, đông nghiền nghịt vô số kể.
- Grao!
- Grao!
- Giết, giết, giết!
Chưa đến gần đã nghe trong quân doanh vang tiếng quát to, hiển nhiên là những binh sĩ đang tập huấn. Khí thế dương cương nam nhi, ý túc sát ập vào mặt.
Có mấy trăm binh sĩ mặc giáp đen đứng ngoài cửa lớn rộng mấy chục thước, thấy có người đi tới đại doanh thì trầm giọng quát.
- Đứng lại, lệnh bài!
Hiệu úy móc một khối lệnh bài màu đen ra khỏi ngực, mặt trên có hai chữ 'Long Nha'. Các binh sĩ kiểm nghiệm lệnh bài, lập tức biểu tình cung kính chắp tay hành lễ.
- Tham kiến đại nhân!
Hiệu úy hờ hững gật đầu, dẫn theo hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi vào trong quân doanh. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm gật gù, quân kỷ trong quân đội Bắc Cương nghiêm ngặt, không uổng là sư tử trăm trận. Quân Thần Độc Cô Hành trị quân có khuôn phép, nếu không thì dù gã có bày mưu lập kế giỏi đến đâu, binh sĩ èo uột cũng sẽ không đánh thắng trận được.
Đi vào quân doanh, đập vào mắt là quảng trường cực kỳ lớn, có ít nhất mấy vạn người cùng diễn luyện giết địch. Tình hình rộng lớn, rung động, mấy vạn nhân động tác chỉnh tề, không có chiến kỹ hoa xảo, đơn giản đâm, chém, chọc, chặt, quét, chặn, đỡ, nhưng sát khí phóng ra từ chiến đao tỏa sáng khiến sâu trong lòng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có cảm giác không thể đối địch.
Không phải thực lực của hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không bằng những binh sĩ này. Nếu hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm giết vào trận thì ít nhất có thể diệt mấy chục, trăm người. Nhưng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có cảm giác nếu là mấy vạn người vọt tới thì chắc chắn bọn họ sẽ bị giết ngay.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Khí thế cường đại quá, loại khí thế này thế nhưng có thể rối loạn lòng người.
Quân Bắc Cương quả nhiên mạnh mẽ, loại khí thế này dù là Huyết vệ của Tiêu gia cũng không thể so sánh.
Hiệu úy trầm giọng quát:
- Không được nhìn lung tung, đi theo!
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không dám ngó nghiêng, ngoan ngoãn đi theo m qua quảng trường, đi hướng một đại doanh.
Bên ngoài đại doanh, Hiệu úy dặn hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:
- Các ngươi chờ ở đây một lúc.
Hiệu úy một mình đi vào, không lâu sau dẫn một đội trưởng thân hình gầy gò, xấu xí đi ra.
Hiệu úy chỉ vào đội trưởng Trinh sát, nói với hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:
- Vị này là Ninh đội trưởng, giáo đầu trong quân doanh của các ngươi. Từ hắn phụ trách dạy thuật Trinh sát, các ngươi hãy chăm chỉ học tập. nếu Ninh đội trưởng không vừa lòng thì các ngươi không được rời khỏi quân doanh. Đợi khi nào Ninh đội trưởng thấy các ngươi có thể xuất sư thì mang theo thủ lệnh của hắn đi chỗ trưng binh tìm ta, đại nhân sẽ sắp xếp vào phủ tướng quân.
Thiên Tầm ngẩn ra, thực lực giáo quân của họ chỉ có Chiến Suất cảnh, xem khí thế thì chỉ là sơ giai?
Khiến một sơ giai Chiến Suất cảnh huấn luyện một cường giả Chiến Tôn cảnh? Thiên Tầm còn là Thần Hồn Chiến Sĩ!
Mắt Thiên Tầm lóe tia đùa cợt nhưng không nói cái gì, khom người lành lễ với Tiêu Lãng:
- Tham kiến giáo đầu!
Ninh giáo đầu hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Ninh giáo đầu liếc hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm, lúc nhìn về phía Thiên Tầm thì mắt lộ tia độc ác.
Ninh giáo đầu quay đầu nhìn Hiệu úy, biến thành vẻ mặt nịnh nọt.
Ninh giáo đầu cười nói:
- Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện bọn họ thật... Tốt!
tiểu thư cầm roi thấy Thiên Tầm không nhúc nchihs thì tức giấc giơ roi da lên.
tiểu thư cầm roi lạnh lùng quát:
- Còn ngẩn ra đó làm cái gì?
Tiêu Lãng nháy mắt với Thiên Tầm, gã bất đắc dĩ phóng ra thần hồn, sau đó thần hồn phụ thể, thân thể hóa thành tàn ảnh. Thiên Tầm chỉ dùng tám phần tốc độ chạy một vòng trong đại viện.
- Tốc độ thật nhanh!
Tốc độ của Thiên Tầm khiến mấy tiểu thư mắt sáng rỡ. Long Nha Phỉ Nhi mỉm cười làm Liêu Thống lĩnh, hai giáo úy nhìn ngẩn ngơ.
Long Nha Phỉ Nhi nhìn Thiên Tầm, hỏi:
- Tên của ngươi là gì? Có hiểu thuật Trinh sát không?
Thiên Tầm nhận được Tiêu Lãng ám thị, cung kính nói:
- Bẩm tiểu thư, ta tên là... Yêu Kê, lúc trước chúng ta chỉ ở trong tộc, chưa từng xuất hiện bên ngoài, lần đầu tiên nghe nói đến thuật Trinh sát.
Nếu như là người bình thường vào tình huống này chắc chắn sẽ vỗ ngực nói bốc nói phét, dù không hiểu cũng giả bộ hiểu. Dù sao tham gia vào đội của Long Nha Phỉ Nhi, không nói ăn sung mặc sướng, ít nhất dễ dàng bò lên. Chỉ cần khiné mấy vị tiểu thư vui vẻ, lập đại công lao gì đó, bọn họ tùy tiện lên tiếng thì sau này đi vào quân chính thức tuyệt đối có thể một bước lên mây. Nếu mà biểu hiện tốt, được một tiểu thư vừa mắt chính là phượng hoàng nam, như diều gặp gió.
Tiêu Lãng không có hứng thú với mấy tiểu thư này, càng không muốn tham gia vào binh đoàn con nít của họ. Tiêu Lãng đến đây không phải để chơi. Tiêu Thanh Y... Chỉ có năm năm mạng sống. Trong tình huống không gây chuyện thì nhiên phải trăm phương ngàn kế từ chối.
Long Nha Phỉ Nhi nghe vậy nhíu mày, ngần ngừ.
Liêu Thống lĩnh bất an, hình như Long Nha Phỉ Nhi hơi không vừa lòng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm, nếu không được thì gã đi đâu tìm Trinh sát?
Mắt Liêu Thống lĩnh chợt lóe, cười nói:
- Hai người bọn họ từ nhỏ sống trong núi, trời sinh là Trinh sát tốt nhất. Không hiểu thuật Trinh sát thì rất đơn giản, ta mời mấy Trinh sát dày kinh nghiệm huấn luyện bọn họ mấy ngày là được rồi.
Mắt Long Nha Phỉ Nhi sáng lên, quyết định:
- Được rồi, cứ quyết định như vậy. Liêu Thống lĩnh, ngươi nhất định phải huấn luyện bọn họ cho tốt. Yêu... Kê? Sau này ngươi chính là đội trưởng Trinh sát của Hồng Y Vệ ta. Ưm, tạm thời thuộc hạ chỉ có tộc nhân của ngươi. Bổng lộc của ngươi phát theo cấp Hiệu úy, hãy làm thật tốt, sau này Hồng Y Vệ lớn mạnh thì ngươi sẽ thăng quan tiến tước. Liêu Thống lĩnh, huấn luyện xong kêu bọn họ đi phủ tướng quân báo cáo!
Tiêu Lãng thầm chửi thề:
- Bà nội nó!
Tiêu Lãng không biết làm cái gì bây giờ, trừ phi hắn và Thiên Tầm không ở lại Long Nha thành, lén chạy đi. Nhưng nếu như vậy là sẽ khiến Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp pthân phận mới. Có quá nhiều Trinh sát của các gia tộc Bắc Cương, Quân Thần Độc Cô Hành mới trở về Thanh Y thành mà hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm lại đến tìm, nói không chừng sẽ bị người theo dõi.
Tiêu Lãng càng nghĩ càng phát hiện chỉ có thể tạm ở lại Hồng Y Vệ khốn kiếp, chậm rãi nghĩ cách trở lại trong quân đội. Hoặc là chờ Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp người đến tìm Tiêu Lãng, rồi hắn xin gã điều mình đi.
Long Nha Phỉ Nhi mang theo bốn tiểu thư nghênh ngang bỏ đi.
Liêu Thống lĩnh thở phào một hơi, vẫy tay với một Hiệu úy:
- Dẫn hai người này đi Lang Nha vệ, huấn luyện Trinh sát, cứ nói đây là người tiểu thư chuẩn bị chiêu vào Hồng Y Vệ, bọn họ muốn làm sao thì làm.
- Các ngươi hãy đi theo. nhớ kỹ, trong quân không phải trong tộc của các ngươi, mọi chuyện làm theo mệnh lệnh, nếu không thì có chết cũng đừng trách ta không nhắc nhở. Đi phủ tướng quân dù có chịu uất ức cũng phải nhịn. Phỉ nhi tiểu thư muốn giết các ngươi thì dễ dàng như bóp một con kiến, biết chưa?
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ngoan ngoãn đi theo giáo úy chạy hướng thành bắc, trên đường đi Hiệu úy dặn dò họ.
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nhìn Hiệu úy mặt trầm trọng nói nghiêm túc, bọn họ cảm giác như hổ xuống đồng bằng. Đường đường là đệ nhất công tử của đế đô, Thiếu Niên Hầu, thiếu niên thiên tài khiến vô số đại nhân vật đế đô kinh thán. Tại bản doanh của Quân Thần Độc Cô Hành, giờ phút này Tiêu Lãng bị một Hiệu úy răn dạy như dạy tôn tử, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không dám phản bác nửa câu.
Doanh địa Long Nha quân ở ngoài thành bắc. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi theo hiệu uy ra cửa thành bắc. Vừa bước ra cửa thành liền thấy một quân doanh siêu to, hắc trà mộc chắc chắn, cao hơn mười thước liên tiếp thành hàng, bên trong có vô số phòng gỗ nối liền nhau, đông nghiền nghịt vô số kể.
- Grao!
- Grao!
- Giết, giết, giết!
Chưa đến gần đã nghe trong quân doanh vang tiếng quát to, hiển nhiên là những binh sĩ đang tập huấn. Khí thế dương cương nam nhi, ý túc sát ập vào mặt.
Có mấy trăm binh sĩ mặc giáp đen đứng ngoài cửa lớn rộng mấy chục thước, thấy có người đi tới đại doanh thì trầm giọng quát.
- Đứng lại, lệnh bài!
Hiệu úy móc một khối lệnh bài màu đen ra khỏi ngực, mặt trên có hai chữ 'Long Nha'. Các binh sĩ kiểm nghiệm lệnh bài, lập tức biểu tình cung kính chắp tay hành lễ.
- Tham kiến đại nhân!
Hiệu úy hờ hững gật đầu, dẫn theo hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi vào trong quân doanh. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm gật gù, quân kỷ trong quân đội Bắc Cương nghiêm ngặt, không uổng là sư tử trăm trận. Quân Thần Độc Cô Hành trị quân có khuôn phép, nếu không thì dù gã có bày mưu lập kế giỏi đến đâu, binh sĩ èo uột cũng sẽ không đánh thắng trận được.
Đi vào quân doanh, đập vào mắt là quảng trường cực kỳ lớn, có ít nhất mấy vạn người cùng diễn luyện giết địch. Tình hình rộng lớn, rung động, mấy vạn nhân động tác chỉnh tề, không có chiến kỹ hoa xảo, đơn giản đâm, chém, chọc, chặt, quét, chặn, đỡ, nhưng sát khí phóng ra từ chiến đao tỏa sáng khiến sâu trong lòng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có cảm giác không thể đối địch.
Không phải thực lực của hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không bằng những binh sĩ này. Nếu hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm giết vào trận thì ít nhất có thể diệt mấy chục, trăm người. Nhưng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có cảm giác nếu là mấy vạn người vọt tới thì chắc chắn bọn họ sẽ bị giết ngay.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Khí thế cường đại quá, loại khí thế này thế nhưng có thể rối loạn lòng người.
Quân Bắc Cương quả nhiên mạnh mẽ, loại khí thế này dù là Huyết vệ của Tiêu gia cũng không thể so sánh.
Hiệu úy trầm giọng quát:
- Không được nhìn lung tung, đi theo!
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không dám ngó nghiêng, ngoan ngoãn đi theo m qua quảng trường, đi hướng một đại doanh.
Bên ngoài đại doanh, Hiệu úy dặn hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:
- Các ngươi chờ ở đây một lúc.
Hiệu úy một mình đi vào, không lâu sau dẫn một đội trưởng thân hình gầy gò, xấu xí đi ra.
Hiệu úy chỉ vào đội trưởng Trinh sát, nói với hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:
- Vị này là Ninh đội trưởng, giáo đầu trong quân doanh của các ngươi. Từ hắn phụ trách dạy thuật Trinh sát, các ngươi hãy chăm chỉ học tập. nếu Ninh đội trưởng không vừa lòng thì các ngươi không được rời khỏi quân doanh. Đợi khi nào Ninh đội trưởng thấy các ngươi có thể xuất sư thì mang theo thủ lệnh của hắn đi chỗ trưng binh tìm ta, đại nhân sẽ sắp xếp vào phủ tướng quân.
Thiên Tầm ngẩn ra, thực lực giáo quân của họ chỉ có Chiến Suất cảnh, xem khí thế thì chỉ là sơ giai?
Khiến một sơ giai Chiến Suất cảnh huấn luyện một cường giả Chiến Tôn cảnh? Thiên Tầm còn là Thần Hồn Chiến Sĩ!
Mắt Thiên Tầm lóe tia đùa cợt nhưng không nói cái gì, khom người lành lễ với Tiêu Lãng:
- Tham kiến giáo đầu!
Ninh giáo đầu hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Ninh giáo đầu liếc hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm, lúc nhìn về phía Thiên Tầm thì mắt lộ tia độc ác.
Ninh giáo đầu quay đầu nhìn Hiệu úy, biến thành vẻ mặt nịnh nọt.
Ninh giáo đầu cười nói:
- Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện bọn họ thật... Tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.