Quyển 6 - Chương 45: Cửa tử.
Yêu Dạ
10/12/2014
Vô Tình kiếm khí đánh ra, uy lực khỏi nói cũng biết. Cùng với một luồng sáng xanh, hai con thi vương nổ tung, nhân tiện chấn nát một đám thi thú cấp thấp gần đó.
Uy lực Tình Thương to lớn, nhẹ nhàng biến hai con thi vương thành hư vô. Vô Ngân Thiên Đế mang đi sáu con thi vương, bên Tiêu Lãng chỉ có bảy thi vương. Tiêu Lãng một hơi giết bốn thi vương, áp lực giảm nhiều.
- Mị Nhi, dốc sức công kích!
Trăm vạn thảo đằng thần hồn màu tím chia hai phần quấn đùi hai con thi vương, nhanh chóng công kích. Tiêu Lãng lại khống chế chiến xa Chí Tôn liên tục thụt lùi, bởi vì mấy khói đen như mũi tên bắn honwgs chiến xa Chí Tôn, nếu bị bắn trúng thì e rằng vòng bảo hộ sẽ vỡ tan ngay.
Chiến xa Chí Tôn hóa thành một luồng sáng lướt qua các đá núi. Bốn phương tám hướng lại có vô số thi thú cấp thấp hoặc là phun ra, hoặc là bắn ra từng đợt thi khí đuổi theo chiến xa Chí Tôn. Tiêu Lãng thầm kêu khổ, vừa luyện hóa huyền thạch bổ sung năng lượng vừa tìm cách.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, lỡ như vòng bảo hộ bị phá thì rắc rối to. Lực phòng ngự của Tiêu Lãng quá thấp, nếu bị thi hóa thì tổ cha nó. Hơn nữa dường như thi thú vô cùng vô tận, nếu không mau nghĩ cách thì sớm muộn gì sẽ chết tại đây.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thảo đằng thần hồn màu tím dùng sức, tứ chi hai thi vương khổng lồ bị cắn nuốt, thân hình to lớn ngã xuống đất. Tuy thảo đằng thần hồn màu tím không tạo thành vết thương trí mạng cho thi vương nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm chúng mất uy lực. Thảo đằng thần hồn màu tím có trí tuệ, không cần Tiêu Lãng chỉ huy nó liền quấn đôi chân hai con thi vương còn lại.
Bên kia vang tiếng Vô Ngân Thiên Đế hét to:
- Đại nhân, cứu mạng! Nếu ngươi còn không ra tay thì Vô Ngân sẽ đi chầu trời!
Vô Ngân Thiên Đế vận dụng toàn bộ tốc độ chạy nhanh trong đá núi, sau lưng là sáu con thi vương đuổi theo sát. Từng đợt thi khí màu đen liên tục phóng ra, mấy lần vô cùng nguy hiểm. May mắn nói sao thì Vô Ngân Thiên Đế xem như Thiên Đế, tốc độ phản ứng không tệ.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng không dám khinh thường, phóng Tình Thương ra ngay. Mặc dù Tiêu Lãng biết rõ liên tục phóng Tình Thương sẽ khiến tinh thần của hắn mệt mỏi, lát nữa nếu xuất hiện thi thú cường đại thì càng nguy hiểm hơn. Nhưng lúc này Tiêu Lãng không thể trơ mắt nhìn Vô Ngân Thiên Đế chết được.
Vù vù vù vù vù!
chữ tình to lớn ít gào xuyên qua thân thể một con thi vương to lớn. Thân thể thi vương chậm rãi thành bột phấn tan biến trên không trung, chữ tình tiếp tục bay ra sau, lại giết một con thi vương. Chờ khi chữ tình công kích con thi vương thứ ba thì năng lực không đủ, từ từ tan biến trên bầu trời.
Còn có bốn con thi vương, xung quanh có thi thú cấp thấp vô cùng vô tận. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không dám ở lâu, chỉ có thể một đường lùi đến gần Âu Dương Thúy Thúy. Vô Ngân Thiên Đế lên chiến xa Chí Tôn, thay Tiêu Lãng bổ sung năng lượng cho nó. Thảo đằng thần hồn màu tím đi theo, cắn nuốt thi vương truy giết Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, giảm tốc độ của chúng nó.
Trong thời gian ngắn liên tục phóng thích Tình Thương mấy lần làm tinh thần Tiêu Lãng rất là mệt mỏi, thấy buồn ngủ. Trong người Tiêu Lãng nhờ tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể mà tích lũy năng lượng đặc biệt cũng tiêu hao nhiều. Nhưng Tiêu Lãng không thể không lại phóng ra chiến kỹ Thiên Ma luyện thể một lần nữa, bởi vì tốc độ của chiến xa Chí Tôn quá chậm. Trong một giây một phút thảo đằng thần hồn màu tím không thể nuốt hết, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng bị kéo gần khoảng cách.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên Âu Dương Thúy Thúy chiến đấu càng kịch liệt hơn. Lão già đấu riết nổi máu nóng, không giết chết thi hoảng quyết không bỏ qua.
Bên này Tiêu Lãng lại đánh ra một chữ tình giết hai con thi vương, áp lực giảm bớt nhiều. Có thảo đằng thần hồn màu tím liên tục cắn nuốt, nguy cơ được giải trừ rồi. Nhưng Tiêu Lãng hao phí tinh thần quá nhiều, chiến xa Chí Tôn bay xiêu vẹo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con thi vương tứ chi bị cắn nuốt, con thi vương còn lại cũng bị nuốt gần hết tay chân. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế hoàn toàn yên lòng, khiến thảo đằng thần hồn màu tím xoay quanh chiến xa Chí Tôn cắn nuốt thi thú và thi nhân tấn công họ. Tiêu Lãng khống chế chiến xa Chí Tôn bay hướng Âu Dương Thúy Thúy. Thời gian dài như vậy mà Âu Dương Thúy Thúy chưa giết chết thi hoảng được làm Tiêu Lãng hơi lo.
Rất nhanh, chiến xa Chí Tôn bay đến chiến trường của Âu Dương Thúy Thúy, thi hoảng. Bốn phía hỗn độn, đá núi sụp đổ, đá vụn đầy đất. Mặt đất có vô số khe rãnh, rất nhiều xương cốt và thịt thi bốc mùi tanh.
- Grao! Grao!
Tuy thi hoảng đã chết nhưng vẫn có thể phát ra tiếng hú làm người ta rùng rợn. Đây là một con thi thú loại bá vương long khổng lồ, dài hơn mười vạn thước, nhiều chỗ trên người có khe nứt lớn ứa ra máu đen tanh hôi. Miệng thi hoảng liên tục phun ra khí thế đen xen lẫn băng vụn làm tốc độ của Âu Dương Thúy Thúy biến chậm, vòng bảo hộ ngoài người biến cực kỳ mỏng manh.
Âu Dương Thúy Thúy sắc mặt âm trầm, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên đã bị nội thương. Trảm Mã đao trong tay Âu Dương Thúy Thúy liên tục chém ra từng vệt đao mang màu đen chém vào thi hoảng.
Đao mang màu đen nặng nề chém vào chân trái của thi hoảng, lại chém ra một vệt máu. Cái chân to vốn không có bao nhiêu máu thịt rốt cuộc gãy. Thân thể to lớn của thi hoảng ngã xuống.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một khí lưu màu xanh đen phun ra từ miẹng thi hoảng. Âu Dương Thúy Thúy bị buộc né ra sau, ở chỗ quái dị này không thể phi độ hư không. Khí lưu thi hoảng phun ra kèm theo băng sương làm Âu Dương Thúy Thúy giảm tốc độ, thực lực bị giảm mạnh.
Tiêu Lãng thấy Âu Dương Thúy Thúy tốn sức như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể lại lần nữa đánh ra Tình Thương. Chữ tình to lớn ấn xuống đầu to của cự thú. Chữ tình biến mất trong đầu thi hoảng, cái mồm to của nó vỡ nát, trong óc xuất hiện một lỗ hổng. Cuối cùng trong nửa cái đầu xuất hiện lỗ máu rộng trăm thước, sâu vài trăm thước, biến thành con thi thú không đầu.
- Hay!
Âu Dương Thúy Thúy thấy Tiêu Lãng hỗ trợ liền phấn chấn tinh thần, người chớp lóe ánh sáng vàng. Âu Dương Thúy Thúy không giữ sức nữa, dốc sức ra tay. Một vệt đao mang màu đen dài mấy vạn thước xé rách hư không bay ra nặng nề đánh vào cái đầu máu thịt bầy nhầy.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cái đầu của thi hoảng khổng lồ nổ tung, nửa khúc thân thể mấp máy trên mặt đất, không thể tạo thành uy hiếp gì nữa. Làm Tiêu Lãng thấy tiếc là thi hoảng có thể phóng ra lực lượng băng sương thì rõ ràng là có bản mệnh châu. Nhưng bị Âu Dương Thúy Thúy vỗ như thế này, chắc chắn bản mệnh châu đã vỡ nát.
Âu Dương Thúy Thúy vọt lên, ngồi trong chiến xa Chí Tôn, thở hổn hển, mắt trâu trừng to.
Âu Dương Thúy Thúy cực kỳ tức giận quát:
- Tà Chủ này quả nhiên rất mạnh, luyện hóa thi hoảng không cách biệt thực lực bao nhiêu khi còn sống. Tiêu Lãng, nếu ngươi không đến thì lão phu sẽ lưỡng bại câu thương với thi thú rồi.
Tiêu Lãng liếc một con thi vương cứ bám sát sau lưng, còn có vô số thi thú.
Tiêu Lãng cười khổ nói với Âu Dương Thúy Thúy:
- Âu Dương đại nhân, hiện tại nên làm gì đây? Đi hướng nào?
Vô Ngân Thiên Đế chợt lên tiếng:
- Đại nhân, nếu các ngươi tin tưởng ta thì nên tiếp tục đi hướng này. Mới rồi ta bói toán hướng khác đều là cửa tử, chỉ có bên này là gần cửa tử, từ đây còn có một đường sinh cơ.
Âu Dương Thúy Thúy mệt mỏi phất tay nói với Vô Ngân Thiên Đế:
- Vậy thì tin tưởng tiểu Vô tử một lần, bay bên này đi. Tiêu Lãng, ngươi cẩn thận một chút, lão phu cần hồi phục.
Âu Dương Thúy Thúy bế quan, tĩnh tọa trị thương.
- Được rồi!
Tiêu Lãng khống chế mấy trăm thảo đằng thần hồn màu tím trị thương cho Âu Dương Thúy Thúy, hắn thì khống chế chiến xa Chí Tôn bay tới trước. Thảo đằng thần hồn màu tím tiếp tục cắn nuốt vọt tới, quấy nhiễu truy binh phía sau.
Nhưng mà...
Làm Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế trợn to mắt ra bay chưa đến nửa canh giờ thì phía trước có một thân hình to lớn từ từ đi tới. Mặc chiến giáp màu vàng, mắt đầy tử khí, là thi nhân. Nhưng trong tay người này cầm một thanh... Thần binh Chí Tôn.
Bên này hiển nhiên không phải sinh môn, mà là tử môn!
Uy lực Tình Thương to lớn, nhẹ nhàng biến hai con thi vương thành hư vô. Vô Ngân Thiên Đế mang đi sáu con thi vương, bên Tiêu Lãng chỉ có bảy thi vương. Tiêu Lãng một hơi giết bốn thi vương, áp lực giảm nhiều.
- Mị Nhi, dốc sức công kích!
Trăm vạn thảo đằng thần hồn màu tím chia hai phần quấn đùi hai con thi vương, nhanh chóng công kích. Tiêu Lãng lại khống chế chiến xa Chí Tôn liên tục thụt lùi, bởi vì mấy khói đen như mũi tên bắn honwgs chiến xa Chí Tôn, nếu bị bắn trúng thì e rằng vòng bảo hộ sẽ vỡ tan ngay.
Chiến xa Chí Tôn hóa thành một luồng sáng lướt qua các đá núi. Bốn phương tám hướng lại có vô số thi thú cấp thấp hoặc là phun ra, hoặc là bắn ra từng đợt thi khí đuổi theo chiến xa Chí Tôn. Tiêu Lãng thầm kêu khổ, vừa luyện hóa huyền thạch bổ sung năng lượng vừa tìm cách.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, lỡ như vòng bảo hộ bị phá thì rắc rối to. Lực phòng ngự của Tiêu Lãng quá thấp, nếu bị thi hóa thì tổ cha nó. Hơn nữa dường như thi thú vô cùng vô tận, nếu không mau nghĩ cách thì sớm muộn gì sẽ chết tại đây.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thảo đằng thần hồn màu tím dùng sức, tứ chi hai thi vương khổng lồ bị cắn nuốt, thân hình to lớn ngã xuống đất. Tuy thảo đằng thần hồn màu tím không tạo thành vết thương trí mạng cho thi vương nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm chúng mất uy lực. Thảo đằng thần hồn màu tím có trí tuệ, không cần Tiêu Lãng chỉ huy nó liền quấn đôi chân hai con thi vương còn lại.
Bên kia vang tiếng Vô Ngân Thiên Đế hét to:
- Đại nhân, cứu mạng! Nếu ngươi còn không ra tay thì Vô Ngân sẽ đi chầu trời!
Vô Ngân Thiên Đế vận dụng toàn bộ tốc độ chạy nhanh trong đá núi, sau lưng là sáu con thi vương đuổi theo sát. Từng đợt thi khí màu đen liên tục phóng ra, mấy lần vô cùng nguy hiểm. May mắn nói sao thì Vô Ngân Thiên Đế xem như Thiên Đế, tốc độ phản ứng không tệ.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng không dám khinh thường, phóng Tình Thương ra ngay. Mặc dù Tiêu Lãng biết rõ liên tục phóng Tình Thương sẽ khiến tinh thần của hắn mệt mỏi, lát nữa nếu xuất hiện thi thú cường đại thì càng nguy hiểm hơn. Nhưng lúc này Tiêu Lãng không thể trơ mắt nhìn Vô Ngân Thiên Đế chết được.
Vù vù vù vù vù!
chữ tình to lớn ít gào xuyên qua thân thể một con thi vương to lớn. Thân thể thi vương chậm rãi thành bột phấn tan biến trên không trung, chữ tình tiếp tục bay ra sau, lại giết một con thi vương. Chờ khi chữ tình công kích con thi vương thứ ba thì năng lực không đủ, từ từ tan biến trên bầu trời.
Còn có bốn con thi vương, xung quanh có thi thú cấp thấp vô cùng vô tận. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không dám ở lâu, chỉ có thể một đường lùi đến gần Âu Dương Thúy Thúy. Vô Ngân Thiên Đế lên chiến xa Chí Tôn, thay Tiêu Lãng bổ sung năng lượng cho nó. Thảo đằng thần hồn màu tím đi theo, cắn nuốt thi vương truy giết Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, giảm tốc độ của chúng nó.
Trong thời gian ngắn liên tục phóng thích Tình Thương mấy lần làm tinh thần Tiêu Lãng rất là mệt mỏi, thấy buồn ngủ. Trong người Tiêu Lãng nhờ tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể mà tích lũy năng lượng đặc biệt cũng tiêu hao nhiều. Nhưng Tiêu Lãng không thể không lại phóng ra chiến kỹ Thiên Ma luyện thể một lần nữa, bởi vì tốc độ của chiến xa Chí Tôn quá chậm. Trong một giây một phút thảo đằng thần hồn màu tím không thể nuốt hết, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng bị kéo gần khoảng cách.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên Âu Dương Thúy Thúy chiến đấu càng kịch liệt hơn. Lão già đấu riết nổi máu nóng, không giết chết thi hoảng quyết không bỏ qua.
Bên này Tiêu Lãng lại đánh ra một chữ tình giết hai con thi vương, áp lực giảm bớt nhiều. Có thảo đằng thần hồn màu tím liên tục cắn nuốt, nguy cơ được giải trừ rồi. Nhưng Tiêu Lãng hao phí tinh thần quá nhiều, chiến xa Chí Tôn bay xiêu vẹo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con thi vương tứ chi bị cắn nuốt, con thi vương còn lại cũng bị nuốt gần hết tay chân. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế hoàn toàn yên lòng, khiến thảo đằng thần hồn màu tím xoay quanh chiến xa Chí Tôn cắn nuốt thi thú và thi nhân tấn công họ. Tiêu Lãng khống chế chiến xa Chí Tôn bay hướng Âu Dương Thúy Thúy. Thời gian dài như vậy mà Âu Dương Thúy Thúy chưa giết chết thi hoảng được làm Tiêu Lãng hơi lo.
Rất nhanh, chiến xa Chí Tôn bay đến chiến trường của Âu Dương Thúy Thúy, thi hoảng. Bốn phía hỗn độn, đá núi sụp đổ, đá vụn đầy đất. Mặt đất có vô số khe rãnh, rất nhiều xương cốt và thịt thi bốc mùi tanh.
- Grao! Grao!
Tuy thi hoảng đã chết nhưng vẫn có thể phát ra tiếng hú làm người ta rùng rợn. Đây là một con thi thú loại bá vương long khổng lồ, dài hơn mười vạn thước, nhiều chỗ trên người có khe nứt lớn ứa ra máu đen tanh hôi. Miệng thi hoảng liên tục phun ra khí thế đen xen lẫn băng vụn làm tốc độ của Âu Dương Thúy Thúy biến chậm, vòng bảo hộ ngoài người biến cực kỳ mỏng manh.
Âu Dương Thúy Thúy sắc mặt âm trầm, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên đã bị nội thương. Trảm Mã đao trong tay Âu Dương Thúy Thúy liên tục chém ra từng vệt đao mang màu đen chém vào thi hoảng.
Đao mang màu đen nặng nề chém vào chân trái của thi hoảng, lại chém ra một vệt máu. Cái chân to vốn không có bao nhiêu máu thịt rốt cuộc gãy. Thân thể to lớn của thi hoảng ngã xuống.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một khí lưu màu xanh đen phun ra từ miẹng thi hoảng. Âu Dương Thúy Thúy bị buộc né ra sau, ở chỗ quái dị này không thể phi độ hư không. Khí lưu thi hoảng phun ra kèm theo băng sương làm Âu Dương Thúy Thúy giảm tốc độ, thực lực bị giảm mạnh.
Tiêu Lãng thấy Âu Dương Thúy Thúy tốn sức như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể lại lần nữa đánh ra Tình Thương. Chữ tình to lớn ấn xuống đầu to của cự thú. Chữ tình biến mất trong đầu thi hoảng, cái mồm to của nó vỡ nát, trong óc xuất hiện một lỗ hổng. Cuối cùng trong nửa cái đầu xuất hiện lỗ máu rộng trăm thước, sâu vài trăm thước, biến thành con thi thú không đầu.
- Hay!
Âu Dương Thúy Thúy thấy Tiêu Lãng hỗ trợ liền phấn chấn tinh thần, người chớp lóe ánh sáng vàng. Âu Dương Thúy Thúy không giữ sức nữa, dốc sức ra tay. Một vệt đao mang màu đen dài mấy vạn thước xé rách hư không bay ra nặng nề đánh vào cái đầu máu thịt bầy nhầy.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cái đầu của thi hoảng khổng lồ nổ tung, nửa khúc thân thể mấp máy trên mặt đất, không thể tạo thành uy hiếp gì nữa. Làm Tiêu Lãng thấy tiếc là thi hoảng có thể phóng ra lực lượng băng sương thì rõ ràng là có bản mệnh châu. Nhưng bị Âu Dương Thúy Thúy vỗ như thế này, chắc chắn bản mệnh châu đã vỡ nát.
Âu Dương Thúy Thúy vọt lên, ngồi trong chiến xa Chí Tôn, thở hổn hển, mắt trâu trừng to.
Âu Dương Thúy Thúy cực kỳ tức giận quát:
- Tà Chủ này quả nhiên rất mạnh, luyện hóa thi hoảng không cách biệt thực lực bao nhiêu khi còn sống. Tiêu Lãng, nếu ngươi không đến thì lão phu sẽ lưỡng bại câu thương với thi thú rồi.
Tiêu Lãng liếc một con thi vương cứ bám sát sau lưng, còn có vô số thi thú.
Tiêu Lãng cười khổ nói với Âu Dương Thúy Thúy:
- Âu Dương đại nhân, hiện tại nên làm gì đây? Đi hướng nào?
Vô Ngân Thiên Đế chợt lên tiếng:
- Đại nhân, nếu các ngươi tin tưởng ta thì nên tiếp tục đi hướng này. Mới rồi ta bói toán hướng khác đều là cửa tử, chỉ có bên này là gần cửa tử, từ đây còn có một đường sinh cơ.
Âu Dương Thúy Thúy mệt mỏi phất tay nói với Vô Ngân Thiên Đế:
- Vậy thì tin tưởng tiểu Vô tử một lần, bay bên này đi. Tiêu Lãng, ngươi cẩn thận một chút, lão phu cần hồi phục.
Âu Dương Thúy Thúy bế quan, tĩnh tọa trị thương.
- Được rồi!
Tiêu Lãng khống chế mấy trăm thảo đằng thần hồn màu tím trị thương cho Âu Dương Thúy Thúy, hắn thì khống chế chiến xa Chí Tôn bay tới trước. Thảo đằng thần hồn màu tím tiếp tục cắn nuốt vọt tới, quấy nhiễu truy binh phía sau.
Nhưng mà...
Làm Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế trợn to mắt ra bay chưa đến nửa canh giờ thì phía trước có một thân hình to lớn từ từ đi tới. Mặc chiến giáp màu vàng, mắt đầy tử khí, là thi nhân. Nhưng trong tay người này cầm một thanh... Thần binh Chí Tôn.
Bên này hiển nhiên không phải sinh môn, mà là tử môn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.