Yêu Giả Vi Vương

Quyển 4 - Chương 138: Cường giả tập hợp

Yêu Dạ

10/12/2014

- Ừm?

Mắt công tử Ma Tiêu và Tinh Mộc đồng thời sáng lên. Uy lực của Vô Tình Kiếm này vượt xa so với thần binh chí tôn bình thường. Nếu để Thiên Đế sử dụng tuyệt đối có thể quét ngang Thiên Đế. Quan trọng nhất là, Tiêu Lãng không còn Vô Tình Kiếm, hắn chỉ còn là một tên phế vật. Tinh Mộc tùy tiện cũng có thể bắt hắn. Thế cuộc sẽ lại nằm trong sự khống chế của bọn họ. Một khi khống chế được Tiêu Lãng, cho dù người của Mộc Gia và Âu Dương gia tới cũng vô dụng.

Tinh Mộc lập tức truyền âm cho Hắc Kỳ. Hắc Kỳ trầm ngâm một chút mở miệng nói:

- Trước tiên giao thần binh chí tôn ra. Ngươi chỉ cần giao thần binh chí tôn của ngươi ra, ta xin thề nhất định sẽ thả Đông Phương Hồng Đậu!

- Ta không tin ngươi!

Tiêu Lãng lắc đầu, âm thầm khống chế mấy phân thân Thảo Đằng ẩn nấp ở bên trong thân thể trị liệu thương thế của mình, ánh mắt lại nhìn Tinh Mộc nói:

- Đồng thời trao đổi thì sao?

- Được!

Tinh Mộc gật đầu. Vô Tình Kiếm đến tay Tiêu Lãng còn có thể trốn đi đâu được? Nàng nhìn về phía Hắc Kỳ truyền âm vài câu. Cuối cùng Hắc Kỳ gật đầu. Lúc này Tinh Mộc mới nhìn Tiêu Lãng nói:

- Ta nói bắt đầu, hai bên các ngươi đồng thời ném ra!

Chờ Tiêu Lãng gật đầu xong, lúc này ánh mắt Tinh Mộc mới sáng quắc nói:

- Bắt đầu!

Cho dù Hắc Kỳ cực kỳ không muốn, nhưng giờ phút này có Tinh Mộc ở đây, hắn không dám làm càn, chỉ có thể oán hận ném Đông Phương Hồng Đậu về phía Tiêu Lãng.

Trong mắt Ma Tiêu cũng loé lên một sự buồn bã. Nhưng hắn chỉ có thể cắn răng không mở miệng, ánh mắt cũng không nhìn Đông Phương Hồng Đậu, mà nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng chậm rãi giơ tay phải lên, khóe miệng nở nụ cười khiến người ta say lòng, nhìn Đông Phương Hồng Đậu chậm rãi bay trên không trung tới gần mình. Hắn hoàn toàn không luyến tiếc, hất tay ném Vô Tình Kiếm vọt về phía Hắc Lân Thành.

- Thần binh chí tôn!

Vô số ánh mắt sáng rực lên. Không ai còn quan tâm tới Đông Phương Hồng Đậu nữa. Cũng không có ai lại đi quan tâm tới Tiêu Lãng. Tất cả đều tập trung vào thần binh chí tôn kia. Nó có thể cường đại tương đương với thần binh chí cường của đại đế!

Trường kiếm màu xanh phá không đến, mang theo từng hàn ý, lay động vô số trái tim người.

Tim công tử Ma Tiêu đập mạnh liên hồi. Mắt thấy Vô Tình Kiếm này sắp lướt qua Đông Phương Hồng Đậu, hắn nhịn không được nữa, quát lớn:

- Trưởng lão Ma Khuê, ra tay!

một tên trưởng lão Ma gia bắn mạnh ra, tốc độ lại nhanh như chớp giật có thể so sánh với Thiên Đế. Hiển nhiên hắn tu luyện chính là thần thông tốc độ. Tinh Mộc cũng động. Thân thể nàng từ trên tường thành bay tới, quát lớn:

- Cút ngay, thần binh chí tôn là của bản phu nhân!

Vèo!

Trong bầu trời phía tay, một bóng người bắn mạnh đến. Tốc độ nhanh đến dọa người. Một giọng nói vô cùng mững rỡ đồng thời vang lên:



- Cuồng Đế ở đây, trừ ta ra thần binh chí tôn không thể là của ai khác!

- Thiên Đế Luân Hồi ở đây, ai dám làm càn. Bản Thiên Đế nhất định phải lấy được thần binh chí tôn này!

Bầu trời phía đông một dải lụa bảy màu cũng đột ngột xuất hiện, chớp mắt đã cắt phá bầu trời bay tới. Lại là một tên Thiên Đế. Thiên Đế Cuồng Nhân và Thiên Đế Luân Hồi đều là Thiên Đế phủ vực gần đó. Bọn họ đã sớm ẩn nấp ở gần đó, chỉ chờ giờ phút này ra tay cướp giật thần binh chí tôn.

Vèo!

Tiêu Lãng không thời gian đi để ý tới những người này. Trước tiên, hắn khống chế Thảo Đằng ẩn nấp ở dưới mặt đất bay vụt lên, nhanh chóng cuốn lấy Đông Phương Hồng Đậu, sau đó lập tức kéo xuống đất, biến mất không thấy bóng dáng!

- Thành công!

Sau khi Thảo Đằng kéo Hồng Đậu xuống lòng đất, liền nhanh chóng kéo về phía mình. Toàn thân Tiêu Lãng mừng như điên. Thần binh chí tôn có thể không cần, thù cũng có thể không báo. Hắn chỉ muốn Đông Phương Hồng Đậu còn sống, mang theo nàng bay vượt qua hư không rời đi. Sau đó hắn sẽ đón đám người Tiêu Thanh Y, tìm một nơi bí ẩn, ẩn nấp sống một cuộc sống yên tĩnh. Cho dù sau này không tiếp tục đặt chân tới Thiên Châu hắn cũng nguyện ý.

Vù!

Bốn thân ảnh đồng thời bắn nhanh về phía Vô Tình Kiếm. Nhưng giờ phút này trong không gian phía trước Vô Tình Kiếm đột nhiên bị xé rách. Một bàn tay tuyệt đẹp đột ngột thò ra, nhẹ nhàng chộp lấy Vô Tình Kiếm.

Sắc mặt Tinh Mộc nhất thời trầm xuống, nổi giận khẽ kêu lên:

- Âu Dương Lãnh Yên dừng tay. Thần binh chí tôn là của bản phu nhân!

Ma Khuê, Thiên Đế Cuồng Nhân và Thiên Đế Luân Hồi cũng quát lớn:

- Dừng tay!

Bàn tay tuyệt đẹp ôn nhu nắm chặt lấy chuôi kiếm Vô Tình Kiếm, sau đó nhanh như tia chớp kéo vào bên trong. Vết nứt không gian chậm rãi khép lại, biến mất trong ánh mắt mọi người.

Một giây sau đó, một vết nứt không gian xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Lãng. Một quý phụ quyến rũ lặng lẽ thoáng hiện, dùng ánh mắt trách cứ nhìn Tiểu Ấu Trĩ, giận dữ nói:

- Tiểu Ấu Trĩ, ngươi lại nghịch ngợm rồi!

- Yên di!

Tiểu Ấu Trĩ cả kinh lập tức vui mừng, nở nụ cười ngọt ngào. Nhưng sau đó mắt nàng trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên nhìn về phía Hắc Kỳ đang ở trong không trung. Quyền trượng trong tay nàng lập tức vung lên. Một thần lôi kinh thiên đột nhiên đánh xuống, toàn thân Hắc Kỳ nổ thành da tróc thịt bong cháy đen, ầm ầm đập xuống dưới đất, sống chết không rõ.

Sau khi Âu Dương Lãnh Yên xuất hiện, cũng không nhìn Tiêu Lãn. Dường như chuyện tại Thanh Châu Phủ lần trước nàng vẫn còn canh cánh trong lòng. Tiêu Lãng cũng không để ý, nhanh chóng kéo Đông Phương Hồng Đậu lên, ôm vào trong ngực. Hắn nhìn Tiểu Đao gầm thét một tiếng, lập tức chuẩn bị xé rách không gian rời đi:

- Tiểu Đao, ngươi đi mau. Ta mang Hồng Đậu rời khỏi trước!

Tiểu Đao nhếch miệng cười ngây ngô, vỗ vỗ đầu, nói:

- Ca, đừng để ý tới ta! Ca đi trước đi!

Mấy người phía trước Tinh Mộc đã bắn mạnh về bên này. Âu Dương Lãnh Yên lại không có bất kỳ động tác nào, trái lại cười khổ nói:

- Đừng chạy trốn nữa. Trốn... không được!

Vù!



Âu Dương Lãnh Yên nói chưa dứt lời, một bóng người từ phía bắc bắn mạnh đến. Hắn cũng không bay, mà giống như bước đi lướt qua hư không. Vừa nãy thân thể còn ở xa ngàn dặm, chỉ bước ra hai bước trong chớp mắt đã tới giữa sân. Trên người của hắn phát ra một hào quang màu vàng kim trong nháy mắt bao phủ phạm vi vạn dặm gần đó. Đúng vào lúc này, không gian trong phạm vi vạn dặm lập tức bị đông cứng lại.

Thánh uy Thiên Đế!

Yhánh uy Thiên Đế cường đại như vậy, không cần đoán chỉ có một trong mười người mạnh nhất thiên hạ, Thiên Đế Chí Tôn!

- Gia gia!

Thời điểm người kia vẫn không phóng ra thánh uy Thiên Đế, Ma Tiêu đã kích động kêu to. Trong nháy mắt Tiêu Lãng và vô số người đã hiểu rõ ràng thân phận của người này. Đứng thứ năm trong danh sách thực lực Thiên Đế Chí Tôn, Ma Đế tộc trưởng Ma gia!

- Ha ha, cảnh tượng náo nhiệt như vậy, bản điện chủ cũng tới tham gia náo nhiệt!

Điều khiến Tiêu Lãng càng tuyệt vọng hơn chính là, trong bầu trời phía tây có một chiếc chiến xa hoa lệ bay tới. Phía trước chiến xa này lại dùng mười sáu con Thiên Mã màu đen kéo đi. Hai bên còn có những cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong cưỡi Thiên Mã màu đen bốn cánh. Số lượng bọn họ phải có tới mấy ngàn, vô cùng phô trương, khí thế phi phàm.

Điện chủ Tinh Thần, lại một Thiên Đế Chí Tôn!

- Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút!

Sắc mặt Tiêu Lãng xanh lét. Do mất máu quá nhiều, nên mặt hắn còn có vẻ tái nhợt. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ma Đế trên bầu trời. Hắn vẫn có thể cảm thấy điện chủ Tinh Thần càng lúc càng gần. Trong lòng hắn cảm thấy bất lực.

Ở trước mặt Thiên Đế Chí Tôn, cho dù hắn có Vô Tình Kiếm cũng chỉ là giun dế.

Sai rồi!

Bất luận là võ giả nào, bao gồm Thiên Đế bình thường, ở trước mặt Thiên Đế Chí Tôn đều không đỡ nổi một đòn! Thiên Đế Chí Tôn là tồn tại thống trị tuyệt đối của thế giới này, không thể địch lại được!

- Ừm? Không đúng!

Dư quang của hắn đột nhiên nhìn thấy trên mặt Âu Dương Lãnh Yên hoàn toàn không có vẻ kinh hoàng. Hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Hai tên Thiên Đế Chí Tôn đến, Âu Dương Lãnh Yên còn có biện pháp phá cục diện này sao?

Âu Dương Lãnh Yên không có cách phá cục diện này, nhưng nàng lại không có một chút sợ hãi nào. Bởi vì giờ phút này trên bầu trời phía trước các nàng, đột nhiên xuất hiện vô số khe nứt. Vô số cường giả từ bên trong khe nứt đi ra.

Bay vượt qua hư không, người của Âu Dương gia đến rồi!

Dẫn đầu là một lão già tóc bạc, râu mép cũng trắng như tuyết, khí thế như núi. Đôi mắt như mắt trâu, đằng đằng sát khí. Hắn vừa xuất hiện ở trong không trung, ánh mắt lại không hề nhìn Ma Đế và điện chủ Tinh Thần, trái lại nhìn về phía nam, hừ lạnh một tiếng nói:

- Mộc Sơn Quỷ, bảo bối tôn tử tôn nữ của ngươi đều bị rác rưởi bắt nạt, còn chưa cút ra đây? Lão nhân gia ta có thể không giết nổi... Hai tên Thiên Đế Chí Tôn!

- Ha ha ha!

Một tiếng cười lớn rung trời vang lên. Trên mặt đất phía nam, một người mặc áo tang đi chân trần tóc tai bù xù giống như một lão ăn mày nhanh chóng đi tới. Chân hắn căn bản không nhấc lên, giống như trượt ở trên mặt đất, nhưng tốc độ lại không kém hơn so với Ma Đế. Ánh mắt hắn tập trung vào lão già điên Âu Dương gia cười to nói:

- Thúy Thúy, ngươi được lắm. Ma Đế và Tinh Thần chỉ là quả trứng không cứng. Ngươi bóp nát là được, bằng không đệ nhất thiên hạ của ngươi không phải chỉ là hữu danh vô thực sao!

Phía sau lão già là một đám đông, có tới vạn người. Tất cả đều cường giả Nhân Hoàng, vóc người vô cùng cao lớn. Khí thế cuồng bạo hung dữ, giống như một vạn con hung thú.

Người Thần Khải phủ cũng đã tới. Các thế lực xung quanh tập hợp tại Hắc Lân Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook