Yêu Giả Vi Vương

Quyển 4 - Chương 6: Đào mộ

Yêu Dạ

03/12/2014

Tiêu Lãng tất nhiên không muốn muốn chết. Cảm giác của hắn vẫn hết sức biến thái. Sức quan sát cũng rất nhạy bén. Lần đầu tiên công tử Phá Hài nhìn thấy Liệt Thần Thủ của hắn, mắt liền toả sáng. Tiêu Lãng luôn quan sát ánh mắt hắn, trong lòng có một cảm giác mơ hồ, công tử này rất cần Liệt Thần Thủ của hắn làm việc giúp.

Nếu đối phương có nhu cầu, Tiêu Lãng tất nhiên không muốn trở thành thuộc hạ của hắn, bôn ba vì hắn miễn phí, mà vận mệnh vẫn bị hắn nắm giữ trong tay.

Tiêu Lãng quyết định đàm phán, có thể giúp ngươi làm việc, nhưng nhất định phải có điều kiện. Bằng không đều phải chết, ta tại sao lại giúp ngươi?

Công tử Phá Hài và Tiêu Lãng nhìn nhau một chút, hai người bèn phá lên cười. Đều là người thông minh nói những lời vô nghĩa làm gì. Công tử Phá Hài cười một tiếng nói:

- Xuống đây nói chuyện đi!

Xem ra công tử Phá Hài không lớn tuổi hơn so với Tiêu Lãng là mấy. Theo thực lực Tiêu Lãng cảm ứng được, hắn chắc hẳn là Chư Vương ngũ, lục trọng. Hắn mang theo quý phụ yêu diễm bay vào trong trang viên phía dưới.

Đại thống lĩnh lập tức giải tán đám hộ vệ huyết giáp, dẫn theo đám người lão già tóc nâu trung niên mập mạp Tiêu Lãng, Thanh Minh bay tới sân viện lớn nhất.

Thanh Minh bị để ở trong sân. Tiêu Lãng lại bị Đại thống lĩnh dẫn vào nội sảnh. Tên võ giả trung niên mập mạp muốn đi vào, lại bị Đại thống lĩnh lạnh lùng liếc mắt qua, xấu hổ ở lại ngoài cửa.

Trong đại sảnh rất sa hoa. Tấm thảm trắng như tuyết bị Đại thống lĩnh và Tiêu Lãng giẫm vào, tạo ra từng vết chân. Vách tường xung quanh đều có treo những bức vẽ cổ, vẽ một vài hung thú cường đại và mỹ nữ để trần nửa thân, xem ra rất quái dị.

Tóc công tử Phá Hài hơi xoăn, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười bất cần đời, tự có một khí chất tà mị. Giờ phút này hắn ngồi ở trên một chiếc ghế trải lông sư tử màu đen. Thiếu phụ xinh đẹp mặc áo khoác lông cáo màu trắng như tuyết lại ngồi ở trên đùi hắn, đôi mắt long lanh rất câu dẫn lòng người.

Chờ sau khi hai người đi vào, công tử Phá Hài lập tức phất tay nói:

- Phá Quân, ngươi đi xuống đi. Ta và tiểu tử này cần nói chuyện!

- Chuyện này...

Đại thống lĩnh bắt đầu do dự. Vừa nãy Tiêu Lãng có thể giết chết một tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong. Công tử Phá Hài với chút thực lực như vậy, nếu như Tiêu Lãng động sát thủ...

- Không có chuyện gì. Vị tiểu huynh đệ này là người thông minh, sẽ không làm chuyện hồ đồ!

Công tử Phá Hài nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Lãng, nghiêm túc hỏi:

- Ngươi nói phải không, tiểu huynh đệ!

Tiêu Lãng gật đầu. Thật ra vị công tử Phá Hài này có phần hợp với hắn, không giống với đám công tử Thiên Châu coi trời bằng vung, mày cao hơn đầu trong tưởng tượng của hắn. Hắn ôn hòa nói:

- Ta còn không muốn chết!

Đại thống lĩnh xấu hổ đi ra ngoài. Hắn đứng ở bên ngoài có chút khẩn trương. Nếu cảm thấy có gì không ổn, hắn sẽ lập tức xông vào giết người.



Vù!

Công tử Phá Hài vung tay lên, lại mở ra cấm chế của gian phòng. Dường như hắn hoàn toàn không sợ Tiêu Lãng giết chết hắn, hoặc là khống chế hắn để đi ra ngoài.

Nụ cười trên khóe miệng Tiêu Lãng càng lúc càng hiện rõ. Vị công tử Phá Hài này thực sự là một nhân vật không tầm thường. Ban đầu Tiêu Lãng có ý định khống chế hắn để đi ra ngoài. Nhưng giờ phút này, bởi vì đối phương quang minh lỗi lạc như vậy, hắn có phần không tiện hạ thủ.

Công tử Phá Hài cầm lấy một bình rượu ném qua. Bản thân hắn cũng cầm một bình rượu, ngửa đầu uống một hớp, thuận tiện hôn lên trên mặt của quý phụ yêu diễm một cái, lúc này mới cười mà như không cười nói:

- Tiểu tử, ngươi tên gì? Đương nhiên nếu như nói dùng tên giả... vậy không cần nói!

Tiêu Lãng nhìn ánh mắt công tử Phá Hài cười mà như không cười, dường như cảm giác hắn đã nhìn ra thân phận của mình. Tiêu Lãng uống một hớp rượu mạnh, cảm giác giống như có lửa đốt, trong lồng ngực đồng thời dâng lên hào khí, nói:

- Đi không thay tên ngồi không thay đổi họ, Tiêu Lãng!

Công tử Phá Hài cười lớn lên:

- Ha ha, quả nhiên có dũng khí! Chẳng trách lão già Hắc Hà kia đưa ra giá trên trời mua cái đầu của ngươi! Ngươi đến từ vực diện Thần Hồn sao? Thần hồn lân miêu của con gái Hắc Kỳ cũng do ngươi giết chết?

Tiêu Lãng ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra. Trong lòng hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Không ngờ công tử Phá Hài này lại tinh thông tin tức như vậy. Ngay cả chuyện gia tộc Hắc Lân truy sát mình, hắn cũng biết. Ngay cả chuyện thần hồn của Kỳ tiểu thư bị Thảo Đằng nuốt chửng cũng biết?

Mắt Tiêu Lãng lóe lên mấy lần. Hắn nở nụ cười khổ:

- Công tử muốn bắt ta đi gia tộc Hắc Lân nhận phần thưởng sao?

Phì!

Công tử Phá Hài nở nụ cười trào phúng, một tay vỗ vào mông của quý phụ yêu diễm để nàng ngồi sang một bên, lúc này mới nghiêm mặt nói:

- Hắc Kỳ kia ta sớm nhìn không vừa mắt. Gia tộc Hắc Lân cũng có thù oán với bản công tử. Lại nói nữa, bản công tử có một mạch mỏ, ngươi cảm thấy ta sẽ là người thiếu huyền thạch sao?

Tiêu Lãng ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý. Một mạch mỏ một ngày cho hắn bao nhiêu của cải? Công tử Phá Hài làm sao thiếu huyền thạch được? Hắn thẳng thắn nói:

- Công tử muốn ta muốn làm gì?

Công tử Phá Hài cười thần bí:

- Đào mộ!



Chân mày Tiêu Lãng cau lại. Công tử Phá Hài nhiều thủ hạ cường giả như vậy. Cường giả trong Phá Thiên Phủ cũng khẳng định nhiều như mây, vì sao lại muốn hắn đi đào mộ tìm bảo? Hắn chỉ có chút thực lực này, ngoại trừ Liệt Thần Thủ còn có chút nhìn được, còn lại căn bản không đáng chú ý.

Công tử Phá Hài nhìn thấu sự nghi hoặc của Tiêu Lãng, uống một hớp rượu mạnh nói:

- Cụ thể thế nào ngươi không cần quan tâm. Đáp ứng hay không đáp ứng?

Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, đưa ra điều kiện của mình:

- Việc này ta sẽ hết toàn lực phối hợp, sau đó thả chúng ta rời khỏi đây. Ngươi thấy thế nào?

- Sảng khoái. Chỉ cần ngươi giúp ta đào phần mộ kia, ngươi đi hay ở tùy ý!

Trên mặt công tử Phá Hài lộ rõ ý cười. Hắn đứng lên, ôm thiếu phụ xinh đẹp đi ra ngoài. Đi được một đoạn hắn còn quay đầu lại căn dặn một tiếng:

- Trước tiên ngươi ở ở lại trong trang viên này, ta về Phá Thiên Thành sắp xếp một chút. Qua mấy ngày nữa ta sẽ sai người của ta tới đón ngươi qua đó!

Tiêu Lãng không nghĩ tới này công tử Phá Hài nói đi là đi. Hắn vốn còn muốn đưa ra vài điều kiện, ước pháp tam chương gì đó. Nhưng giờ phút này cũng không tiện mở miệng. Chờ công tử Phá Hài sắp đi tới cửa, mở ra cấm chế, hắn không nhịn được mở miệng nói:

- Công tử, mấy ngày tới ta ở trong mạch mỏ đào của ngươi đào được chút huyền thạch. Ngươi... không ngại chứ?

- Đào đi. Ngươi có thể đào được bao nhiêu phải xem bản lĩnh của ngươi! Nhớ kỹ, đừng có chạy lung tung! Bằng không bị thủ hạ của ta giết cũng đừng trách ta!

Công tử Phá Hài rất hào phóng nói, thái độ rất hưng phấn. Hắn mở ra cấm chế đi ra ngoài căn dặn Đại thống lĩnh kia vài tiếng, sau đó lập tức bay lên chiến xa trên bầu trời. Chỉ một lát sau, chiến xa hóa thành một lưu quang biến mất khỏi sơn trang Phá Hài.

- Đào mộ?

Tiêu Lãng nở nụ cười khổ. Mình và phần mộ dường như rất có duyên phận. Tại đại lục Thần Hồn đã bị Tề đại nhân dẫn theo tới lăng mộ trong lòng đất. Tại biển Thần Hồn còn bị hải thú bạch tuộc bắt tới thần phủ dưới đáy biển. Hiện tại lại phải giúp công tử Phá Hài đào mộ.

Nghĩ đến thần phủ dưới đáy biển, thật ra Tiêu Lãng có chút niềm tin. Nếu chẳng may công tử Phá Hài muốn giết mình, thật ra mình có thể dùng tin tức kia đổi lấy một cái mạng.

Tiêu Lãng đi ra khỏi phòng khách, công tử Phá Hài đã sớm đi xa. Tên Đại thống lĩnh kia cũng đã biến mất, chỉ còn lại trung niên kia mập mạp và Thanh Minh ở bên ngoài.

Công tử Phá Hài quả nhiên đã bàn giao tốt. Gã trung niên mập mạp kia cũng không làm khó hắn, cũng không có làm khó dễ gì Thanh Minh, chỉ đi theo sát bên người nửa bước không rời, rất sợ hắn trốn thoát.

Tiêu Lãng cũng không để ý đến hắn, dẫn theo Thanh Minh lại bay vào trong động mỏ. Hắn không biết lúc nào thì công tử Phá Hài sẽ sai người tới đón hắn. Hắn nhất định phải tranh thủ từng giây kiếm thêm mấy viên huyền thạch.

Gã trung niên mập mạp luôn đi theo Tiêu Lãng. Nhìn thấy Tiêu Lãng dùng tốc độ nhanh nhất thả Thảo Đằng ra tìm kiếm huyền thạch, lại vừa đố kị vừa hận. Hắn có chút bất bình lén nói thầm:

- Tiểu tử này đúng là số cứt chó. Công tử lại để cho hắn tùy tiện đào huyền thạch sao? Mạch mỏ này mặc dù là mỏ huyễn thạch, nhưng vẫn là có chút huyền thạch lẫn vào. Mẹ hắn! Lão tử là một phó thống lĩnh, một năm bổng lộc mới được mười viên huyền thạch. Tiểu tử này không ngờ... trong mấy ngày đã đào được mấy viên huyền thạch!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook