Quyển 8 - Chương 40: Đạo phỉ
Yêu Dạ
10/12/2014
Khói độc từ từ mở rộng, bay trên không trung. Những con dơi điên cũng học được thông minh, không tiếp tục phóng vào trong độc tố nữa. Dù sao tuy rằng hoang thú không có linh trí, nhưng không phải ngu xuẩn.
Khói độc giống như mây đen bay ra xung quanh. Nơi nào khói độc đi qua, từng đám thi thể dơi điên rơi xuống. Dơi điên bên kia vội vàng bay đi nơi khác. Dơi điên nhìn thấy đám mây đen từ từ bay tới vội vàng bỏ chạy, căn bản không dám chiến đấu tiếp.
- Võ giả Đại Thần hậu kỳ trở xuống, tất cả xuống! Độc Long tăng nhanh tốc độ tiêu diệt. Nếu chậm nữ sợ sẽ khiến cho nhiều hoang thú khác tới công kích.
Thống lĩnh Thần Quân phía dưới lên tiếng ra lệnh. Dựa vào đám những võ giả này tốc độ giết chết dơi điên quá chậm, còn không ngừng có người bị giết chết. Bậy không bằng để Độc Long và Tiêu Lãng giết, còn không làm bọn họ vướng chân vướng tay.
Vô số võ giả cấp thấp nhanh chóng trốn thoát. Khói độc trên người Độc Long lại tăng vọt gấp đôi. Tiêu Lãng cũng giết tới đỏ mắt. Chỉ cần dơi điên lọt vào trong phạm vi của khói độc, hắn liền giết chết toàn bộ. Linh hồn hắn cũng không xuất khiếu nữa. Ngược lại do độc tố ảnh hưởng, những con dơi điên này căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Ầm ầm ầm!
Thi thể của từng con dơi điên rơi xuống, giống như gặp phải sát thủ u minh vô cùng khủng khiếp, bị tàn sát từng mảng. Lại thêm thống lĩnh Thần Quân trên bầu trời có thực lực cường đại, phối hợp với võ giả Đại Thần hậu kỳ Đại Thần đỉnh phong chém giết, chỉ trong gần nửa canh giờ, đã có hơn một ngàn dơi điên bị giết chết.
- Ục ục!
Rốt cuộc dơi điên hoảng sợ. Một con dơi điên khá là cường đại kêu lên một tiếng quái dị. Tất cả giống như hồ tôn chạy trốn rời đi.
Sau khi Tiêu Lãng giết chết hai con dơi điên nữa, liền thu hồi Liệt Thần Thủ. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Những buồn bã trong lòng vì tách khỏi đám người Tiêu Ma Thần cũng được phát tiết.
- Thu dọn chiến trường, lập tức rời khỏi nơi đây.
Thống lĩnh Thần Quân phía dưới lại hạ lệnh, Độc Long thu hồi khói độc cùng Tiêu Lãng bay xuống phía dưới. Còn chưa bay xuống đất, hai người đã cảm giác được rõ ràng ánh mắt đám hộ vệ nhìn bọn họ có phần bất đồng. Đặc biệt là Độc Long. Ánh mắt rất nhiều hộ vệ nhìn hắn trở nên vô cùng cung kính và sùng bái. Cường giả luôn làm người ta nảy sinh sự sùng bái.
Đương nhiên... ánh mắt rất nhiều hộ vệ rõ ràng xẹt qua Tiêu Lãng. Dưới cái nhìn của bọn họ, Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy, nếu như không phải nhờ Độc Long bảo vệ sợ là đã sớm bị giết. Tiêu Lãng cũng không để ý. Chuyện khoe khoang để Độc Long làm là tốt nhất. Hắn cũng tránh bị người khác quấy nhiễu dây dưa.
Đội buôn rất nhanh liền xuất phát. mà không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, Độc Long bị hai thống lĩnh gọi đi.
Trước khi Độc Long hỏi Tiêu Lãng phải làm sao? Tiêu Lãng cười hì hì nói:
- Độc Long, có lợi cứ cầm rồi nói sau. Nếu muốn ngươi làm đội trưởng gì đó cứ nhận. Nếu như muốn thần phục gia tộc gì đó vậy thì thôi! Nói chung... Ta cần yên tĩnh tu luyện!
Độc Long gật đầu bay tới chiến xa phía trước. Sau gần nửa canh giờ hắn mới trở lại, còn mang theo một vạn tử thánh thạch trở về. Đúng như suy đoán của Tiêu Lãng, Độc Long trở thành tiểu đội trưởng. Bình thường hắn không cần gác đêm, ăn cơm cũng có người thu xếp mang tới. Sau khi đến Hoàn Nhan Lĩnh, thù lao vốn từ một vạn tử thánh thạch biến thành mười vạn.
Đối với kết quả này Tiêu Lãng rất hài lòng. Độc Long đưa tử thánh thạch tới, Tiêu Lãng bảo hắn cầm lấy tự mình tu luyện! Không cần đi gác đêm, vậy đại biểu hắn sẽ có nhiều thời gian hơn để tu luyện, còn có thể thử một chút thần kỹ dung hợp.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của hai người Tiêu Lãng rất thoải mái. Mỗi ngày bọn họ đều ngồi ở bên trong chiến xa, không cần làm bất cứ chuyện gì. Mỗi ngày tới giờ đã định sẽ có người đưa cơm nước nóng hổi. Những thứ này còn không phải là thức ăn bình thường. Ăn vào có thể chậm rãi thay đổi thể chất của võ giả, có tác dụng bồi bổ bản thân.
Tiêu Lãng ăn no lại luyện hóa tử thánh thạch. Luyện mệt mỏi thì tìm hiểu thần kỹ một chút. Cuối cùng hắn vẫn không cam lòng luyện hóa hỗn độn thạch. Hắn cảm thấy làm vậy có chút lãng phí. Hơn nữa dọc đường cũng không an toàn. Nếu chẳng mai trong lúc bế quan gặp phải đạo phỉ cường đại, hoặc là hoang thú thì phải làm sao? Hiện tại đội buôn đã vào trong phạm vi chiến loạn của hơn mười sơn lĩnh.
Thời gian giống như nước chảy trôi đi. Trên đường đi thật ra vô cùng an toàn. Ngẫu nhiên có vài con hoang thú nhỏ được hộ vệ tiêu diệt. Bọn họ cũng gặp phải mấy đoàn đạo phỉ. Chỉ có điều thống lĩnh Thần Quân vừa xuất hiện, bọn chúng đã bị khiếp sợ chạy.
Ba tháng trôi qua, Tiêu Lãng đã luyện hóa hết bảy tám phần tử thánh thạch. Độc Long cũng luyện hóa chỉ còn lại mấy trăm viên dự trữ.
Tiêu Lãng cảm nhận được năng lượng kim châu trong huyệt đạo cường đại thêm một bước. Năng lượng bên trong thân thể dâng trào, không kém gì Đại Thần hậu kỳ. Hắn rất vui mừng. Đáng tiếc tình đạo lại hoàn toàn không có tiến triển. Việc ngưng tụ thần thể lại càng đừng mơ tới...
Thật ra thực lực của Độc Long cũng cường đại lên rất nhiều, sắp đạt được Đại Thần đỉnh phong. Cách một thời gian, hai thống lĩnh kia sẽ gọi Độc Long qua, lôi kéo một phen. Đáng tiếc Độc Long trời sinh tính chất phác dầu muối không ăn.
Đội buôn xuyên qua mấy sơn lĩnh, sắp đến sơn lĩnh đang chiến loạn phía trước. Thật ra Tiêu Lãng đã nghe nói qua về nguyên nhân phát sinh chiến loạn. Nghe nói bởi vì truy sát một con hoang thú?
Dường như con hoang thú này rất quý, thần thông cũng rất quỷ dị. Mọi người truy sát lâu như vậy cũng không bắt được. Cũng bởi vì hoang thú này chạy tới chạy lui trong mười mấy sơn lĩnh, dẫn tới võ giả của mười sơn lĩnh hỗn chiến.
Cụ thể là hoang thú kiểu gì có thể dẫn tới cường giả nhiều sơn lĩnh như vậy truy sát hỗn chiến? Tiêu Lãng không có hứng thú biết. Hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ an tâm tu luyện. Thật ra nếu như xảy ra chuyện, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy là được!
- Cương Quyết Bộ? Thân pháp Vô Ảnh?
Nghĩ đến chạy thoát thân, Tiêu Lãng muốn tìm hiểu hai loại thần kỹ này. Dường như có hai loại thân pháp, nếu như có thể dung hợp, có lẽ khả năng chạy thoát thân sẽ lớn hơn.
Tiêu Lãng chỉ bước đầu cảm ngộ hai loại thân pháp này, vẫn chưa đại thành. Khi đó hắn rất sợ Mai phu nhân thu hồi, cho nên tìm hiểu nhập môn trước rồi nói sau.
- Ừm, Độc Long ta bế quan tìm hiểu thần kỹ một chút. Có chuyện thì đánh thức ta!
Tiêu Lãng thông báo cho Độc Long một tiếng, sau đó chuẩn bị cảm ngộ hai loại thân pháp đến cảnh giới đại thành, thử xem có khả năng dung hợp hay không! Cho dù không thể dung hợp, tìm hiểu hai loại thân pháp này cũng có thể dễ dàng chạy thoát thân không phải sao?
Tiêu Lãng bế quan, Độc Long không dám tu luyện, thành thật ngồi ở cửa hộ pháp. Mười mấy ngày tiếp theo thật ra rất yên tĩnh. Chỉ có điều sau khi tiến vào Phong Hoa Lĩnh, tình hình bắt đầu trở nên khẩn trương.
Bởi vì chỉ đi ba ngày bọn họ đã gặp phải bốn đoàn đạo phỉ, thực lực cũng không tệ lắm! Mỗi một đoàn đạo phỉ đều có tới một, hai trăm người. Nếu không phải đội buôn có cường giả Thần Quân, sợ là đã sớm bị giết chết cướp đoạt...
Ngày thứ tư, đội buôn lại dừng lại. Phía trước là một đám người đông nghịt. Ít nhất phải có hơn một ngàn người. Hơn nữa bên trong còn có một Thần Quân.
- Dừng lại, giao ra ba trăm vạn tử thánh thạch, bằng không giết không tha!
Đạo phỉ rống một tiếng rung trời vang vọng khắp nơi. Tất cả hộ vệ đều bay ra khỏi chiến xa. Hai thống lĩnh Thần Quân cũng xuất hiện. Bất luận đây là nghề nghiệp của đoàn đạo phỉ, hay là quân đoàn của gia tộc tan ra vì chiến loạn, bọn họ đều nhất định phải ứng phó, bằng không đại chiến hết sức căng thẳng.
Độc Long đứng ở cửa nhìn một chút, chân mày nhíu lại. Chỉ có điều sau khi kiểm tra thấy chỉ có một Thần Quân đến, hắn không để ý cũng không đánh thức Tiêu Lãng.
Một thống lĩnh đội buôn bay lên trong không trung, cười làm lành chắp tay nói:
- Chư vị bằng hữu, chúng ta chỉ là đội buôn nhỏ. Lần này lợi nhuận cũng chỉ có ba, bốn mươi vạn tử thánh thạch. Ba trăm vạn tử thánh thạch ngay cả giết tất cả chúng ta đi cũng không có. Hay như vậy... chúng ta lấy ra một nửa số lợi nhuận chuyến này là hai mươi vạn tử thánh thạch hiếu kính chư vị. Mong chư vị giơ cao đánh khẽ có được không?
Làm ăn chú ý nhất là hoà thuận thì phát tài. Đương nhiên thống lĩnh này nói lợi nhuận chỉ có mấy chục vạn, cho dù là tiểu hài cũng không tin. Dù sao nhiều hộ vệ như vậy, tiêu tốn cũng phải tới mấy trăm vạn.
Sắc mặt Thần Quân bên phía đối phương lạnh lùng, tức giận hừ một tiếng nói:
- Ít nói nhảm đi. Ba trăm vạn tử thánh thạch. Thiếu một viên giết mười người!
- Tất cả động thủ!
Sắc mặt thống lĩnh đội buôn sa sầm xuống. Rất nhanh hắn truyền âm nói. Nếu không thể đồng ý vậy không cần nói chuyện nữa. Bọn họ tốn bao nhiêu tử thánh thạch mời những hộ vệ này tới để làm gì? Còn không phải là động thủ giết người sao?
Khói độc giống như mây đen bay ra xung quanh. Nơi nào khói độc đi qua, từng đám thi thể dơi điên rơi xuống. Dơi điên bên kia vội vàng bay đi nơi khác. Dơi điên nhìn thấy đám mây đen từ từ bay tới vội vàng bỏ chạy, căn bản không dám chiến đấu tiếp.
- Võ giả Đại Thần hậu kỳ trở xuống, tất cả xuống! Độc Long tăng nhanh tốc độ tiêu diệt. Nếu chậm nữ sợ sẽ khiến cho nhiều hoang thú khác tới công kích.
Thống lĩnh Thần Quân phía dưới lên tiếng ra lệnh. Dựa vào đám những võ giả này tốc độ giết chết dơi điên quá chậm, còn không ngừng có người bị giết chết. Bậy không bằng để Độc Long và Tiêu Lãng giết, còn không làm bọn họ vướng chân vướng tay.
Vô số võ giả cấp thấp nhanh chóng trốn thoát. Khói độc trên người Độc Long lại tăng vọt gấp đôi. Tiêu Lãng cũng giết tới đỏ mắt. Chỉ cần dơi điên lọt vào trong phạm vi của khói độc, hắn liền giết chết toàn bộ. Linh hồn hắn cũng không xuất khiếu nữa. Ngược lại do độc tố ảnh hưởng, những con dơi điên này căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Ầm ầm ầm!
Thi thể của từng con dơi điên rơi xuống, giống như gặp phải sát thủ u minh vô cùng khủng khiếp, bị tàn sát từng mảng. Lại thêm thống lĩnh Thần Quân trên bầu trời có thực lực cường đại, phối hợp với võ giả Đại Thần hậu kỳ Đại Thần đỉnh phong chém giết, chỉ trong gần nửa canh giờ, đã có hơn một ngàn dơi điên bị giết chết.
- Ục ục!
Rốt cuộc dơi điên hoảng sợ. Một con dơi điên khá là cường đại kêu lên một tiếng quái dị. Tất cả giống như hồ tôn chạy trốn rời đi.
Sau khi Tiêu Lãng giết chết hai con dơi điên nữa, liền thu hồi Liệt Thần Thủ. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Những buồn bã trong lòng vì tách khỏi đám người Tiêu Ma Thần cũng được phát tiết.
- Thu dọn chiến trường, lập tức rời khỏi nơi đây.
Thống lĩnh Thần Quân phía dưới lại hạ lệnh, Độc Long thu hồi khói độc cùng Tiêu Lãng bay xuống phía dưới. Còn chưa bay xuống đất, hai người đã cảm giác được rõ ràng ánh mắt đám hộ vệ nhìn bọn họ có phần bất đồng. Đặc biệt là Độc Long. Ánh mắt rất nhiều hộ vệ nhìn hắn trở nên vô cùng cung kính và sùng bái. Cường giả luôn làm người ta nảy sinh sự sùng bái.
Đương nhiên... ánh mắt rất nhiều hộ vệ rõ ràng xẹt qua Tiêu Lãng. Dưới cái nhìn của bọn họ, Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy, nếu như không phải nhờ Độc Long bảo vệ sợ là đã sớm bị giết. Tiêu Lãng cũng không để ý. Chuyện khoe khoang để Độc Long làm là tốt nhất. Hắn cũng tránh bị người khác quấy nhiễu dây dưa.
Đội buôn rất nhanh liền xuất phát. mà không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, Độc Long bị hai thống lĩnh gọi đi.
Trước khi Độc Long hỏi Tiêu Lãng phải làm sao? Tiêu Lãng cười hì hì nói:
- Độc Long, có lợi cứ cầm rồi nói sau. Nếu muốn ngươi làm đội trưởng gì đó cứ nhận. Nếu như muốn thần phục gia tộc gì đó vậy thì thôi! Nói chung... Ta cần yên tĩnh tu luyện!
Độc Long gật đầu bay tới chiến xa phía trước. Sau gần nửa canh giờ hắn mới trở lại, còn mang theo một vạn tử thánh thạch trở về. Đúng như suy đoán của Tiêu Lãng, Độc Long trở thành tiểu đội trưởng. Bình thường hắn không cần gác đêm, ăn cơm cũng có người thu xếp mang tới. Sau khi đến Hoàn Nhan Lĩnh, thù lao vốn từ một vạn tử thánh thạch biến thành mười vạn.
Đối với kết quả này Tiêu Lãng rất hài lòng. Độc Long đưa tử thánh thạch tới, Tiêu Lãng bảo hắn cầm lấy tự mình tu luyện! Không cần đi gác đêm, vậy đại biểu hắn sẽ có nhiều thời gian hơn để tu luyện, còn có thể thử một chút thần kỹ dung hợp.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của hai người Tiêu Lãng rất thoải mái. Mỗi ngày bọn họ đều ngồi ở bên trong chiến xa, không cần làm bất cứ chuyện gì. Mỗi ngày tới giờ đã định sẽ có người đưa cơm nước nóng hổi. Những thứ này còn không phải là thức ăn bình thường. Ăn vào có thể chậm rãi thay đổi thể chất của võ giả, có tác dụng bồi bổ bản thân.
Tiêu Lãng ăn no lại luyện hóa tử thánh thạch. Luyện mệt mỏi thì tìm hiểu thần kỹ một chút. Cuối cùng hắn vẫn không cam lòng luyện hóa hỗn độn thạch. Hắn cảm thấy làm vậy có chút lãng phí. Hơn nữa dọc đường cũng không an toàn. Nếu chẳng mai trong lúc bế quan gặp phải đạo phỉ cường đại, hoặc là hoang thú thì phải làm sao? Hiện tại đội buôn đã vào trong phạm vi chiến loạn của hơn mười sơn lĩnh.
Thời gian giống như nước chảy trôi đi. Trên đường đi thật ra vô cùng an toàn. Ngẫu nhiên có vài con hoang thú nhỏ được hộ vệ tiêu diệt. Bọn họ cũng gặp phải mấy đoàn đạo phỉ. Chỉ có điều thống lĩnh Thần Quân vừa xuất hiện, bọn chúng đã bị khiếp sợ chạy.
Ba tháng trôi qua, Tiêu Lãng đã luyện hóa hết bảy tám phần tử thánh thạch. Độc Long cũng luyện hóa chỉ còn lại mấy trăm viên dự trữ.
Tiêu Lãng cảm nhận được năng lượng kim châu trong huyệt đạo cường đại thêm một bước. Năng lượng bên trong thân thể dâng trào, không kém gì Đại Thần hậu kỳ. Hắn rất vui mừng. Đáng tiếc tình đạo lại hoàn toàn không có tiến triển. Việc ngưng tụ thần thể lại càng đừng mơ tới...
Thật ra thực lực của Độc Long cũng cường đại lên rất nhiều, sắp đạt được Đại Thần đỉnh phong. Cách một thời gian, hai thống lĩnh kia sẽ gọi Độc Long qua, lôi kéo một phen. Đáng tiếc Độc Long trời sinh tính chất phác dầu muối không ăn.
Đội buôn xuyên qua mấy sơn lĩnh, sắp đến sơn lĩnh đang chiến loạn phía trước. Thật ra Tiêu Lãng đã nghe nói qua về nguyên nhân phát sinh chiến loạn. Nghe nói bởi vì truy sát một con hoang thú?
Dường như con hoang thú này rất quý, thần thông cũng rất quỷ dị. Mọi người truy sát lâu như vậy cũng không bắt được. Cũng bởi vì hoang thú này chạy tới chạy lui trong mười mấy sơn lĩnh, dẫn tới võ giả của mười sơn lĩnh hỗn chiến.
Cụ thể là hoang thú kiểu gì có thể dẫn tới cường giả nhiều sơn lĩnh như vậy truy sát hỗn chiến? Tiêu Lãng không có hứng thú biết. Hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ an tâm tu luyện. Thật ra nếu như xảy ra chuyện, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy là được!
- Cương Quyết Bộ? Thân pháp Vô Ảnh?
Nghĩ đến chạy thoát thân, Tiêu Lãng muốn tìm hiểu hai loại thần kỹ này. Dường như có hai loại thân pháp, nếu như có thể dung hợp, có lẽ khả năng chạy thoát thân sẽ lớn hơn.
Tiêu Lãng chỉ bước đầu cảm ngộ hai loại thân pháp này, vẫn chưa đại thành. Khi đó hắn rất sợ Mai phu nhân thu hồi, cho nên tìm hiểu nhập môn trước rồi nói sau.
- Ừm, Độc Long ta bế quan tìm hiểu thần kỹ một chút. Có chuyện thì đánh thức ta!
Tiêu Lãng thông báo cho Độc Long một tiếng, sau đó chuẩn bị cảm ngộ hai loại thân pháp đến cảnh giới đại thành, thử xem có khả năng dung hợp hay không! Cho dù không thể dung hợp, tìm hiểu hai loại thân pháp này cũng có thể dễ dàng chạy thoát thân không phải sao?
Tiêu Lãng bế quan, Độc Long không dám tu luyện, thành thật ngồi ở cửa hộ pháp. Mười mấy ngày tiếp theo thật ra rất yên tĩnh. Chỉ có điều sau khi tiến vào Phong Hoa Lĩnh, tình hình bắt đầu trở nên khẩn trương.
Bởi vì chỉ đi ba ngày bọn họ đã gặp phải bốn đoàn đạo phỉ, thực lực cũng không tệ lắm! Mỗi một đoàn đạo phỉ đều có tới một, hai trăm người. Nếu không phải đội buôn có cường giả Thần Quân, sợ là đã sớm bị giết chết cướp đoạt...
Ngày thứ tư, đội buôn lại dừng lại. Phía trước là một đám người đông nghịt. Ít nhất phải có hơn một ngàn người. Hơn nữa bên trong còn có một Thần Quân.
- Dừng lại, giao ra ba trăm vạn tử thánh thạch, bằng không giết không tha!
Đạo phỉ rống một tiếng rung trời vang vọng khắp nơi. Tất cả hộ vệ đều bay ra khỏi chiến xa. Hai thống lĩnh Thần Quân cũng xuất hiện. Bất luận đây là nghề nghiệp của đoàn đạo phỉ, hay là quân đoàn của gia tộc tan ra vì chiến loạn, bọn họ đều nhất định phải ứng phó, bằng không đại chiến hết sức căng thẳng.
Độc Long đứng ở cửa nhìn một chút, chân mày nhíu lại. Chỉ có điều sau khi kiểm tra thấy chỉ có một Thần Quân đến, hắn không để ý cũng không đánh thức Tiêu Lãng.
Một thống lĩnh đội buôn bay lên trong không trung, cười làm lành chắp tay nói:
- Chư vị bằng hữu, chúng ta chỉ là đội buôn nhỏ. Lần này lợi nhuận cũng chỉ có ba, bốn mươi vạn tử thánh thạch. Ba trăm vạn tử thánh thạch ngay cả giết tất cả chúng ta đi cũng không có. Hay như vậy... chúng ta lấy ra một nửa số lợi nhuận chuyến này là hai mươi vạn tử thánh thạch hiếu kính chư vị. Mong chư vị giơ cao đánh khẽ có được không?
Làm ăn chú ý nhất là hoà thuận thì phát tài. Đương nhiên thống lĩnh này nói lợi nhuận chỉ có mấy chục vạn, cho dù là tiểu hài cũng không tin. Dù sao nhiều hộ vệ như vậy, tiêu tốn cũng phải tới mấy trăm vạn.
Sắc mặt Thần Quân bên phía đối phương lạnh lùng, tức giận hừ một tiếng nói:
- Ít nói nhảm đi. Ba trăm vạn tử thánh thạch. Thiếu một viên giết mười người!
- Tất cả động thủ!
Sắc mặt thống lĩnh đội buôn sa sầm xuống. Rất nhanh hắn truyền âm nói. Nếu không thể đồng ý vậy không cần nói chuyện nữa. Bọn họ tốn bao nhiêu tử thánh thạch mời những hộ vệ này tới để làm gì? Còn không phải là động thủ giết người sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.