Quyển 2 - Chương 31: Đây tuyệt đối không phải Lãng thiếu gia!
Yêu Dạ
01/07/2014
Qua đêm?
Hai Man di này muốn bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư cùng bọn họ qua đêm? Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới chơi song phi?
Tư Mã tiểu thư ngây ngốc, Cổ tiểu thư tức giận, hai người có thân phận tôn quý, sao có thể phục vụ hai Man di được?
Tuy không khí Bắc Cương thoáng nhưng tiểu thư đại gia tộc rất chú trọng trinh tiết. Quan trọng nhất là nếu hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư không còn trinh tiết thì dù thành công dụ dỗ công tử đế đô cũng không có cơ hội trở thành chính thất , tối đa chỉ được thu làm sủng thiếp.
Cổ tiểu thư chưa lên tiếng Tư Mã tiểu thư đã kinh hoàng nói:
- Không được!
Cổ tiểu thư kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không thể!
Thiên Tầm tiếc nuối vuốt đầu trọc, nhìn tới nhìn lui thân thể hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư.
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Các ngươi đừng từ chối sớm như vậy, ta chỉ néu khiến các ngươi qua đêm chứ không nói muốn lấy trinh. Ta biết nếu các ngươi mất đi thân trong sạch thì không thể gả vào cửal ớn đại gia tộc đế đô được. Sau này chúng ta còn phải trông chờ hai vị tiểu thư vinh hoa phú quý rồi giúp đỡ chúng ta nữa!
Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư thở phào. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nghiêm túc thề thốt:
- Ta là Yêu Tà, Yêu Kê, thề với sơn thần A Lý Sơn vĩ đại tuyệt đối sẽ không làm hai vị mất trinh tiết!
Mắt Cổ tiểu thư chớp lóe, vẫn nghi ngờ hỏi:
- Các ngươi chắc chắn sẽ không làm bậy?
Tiêu Lãng cười ôn hòa nói:
- Nếu chúng ta dám xằng bậy thì lấy thực lực gia tộc của hai vị tiểu thư tùy tiện phái cao thủ đi là có thể giết chết chúng ta ngay. Chúng ta không muốn chết!
Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư liếc nhau, thầm gật đầu, trầm ngâm giây lát, cắn răng nói:
- Đồng ý!
Khóe môi Tiêu Lãng càng nhếch cao, gật đầu đi ra mở cửa phòng, quát to với Hồng Y Vệ canh giữ bên ngoài:
- Ngươi về trước đi, mấy tiểu thư uống say ngủ lại đây một đêm!
Mắt Hồng Y Vệ đầy nghi ngờ nhìn vào trong, thấy Cổ tiểu thư gật đầu. Hồng Y Vệ hâm mộ ghen tỵ liếc Tiêu Lãng, ngượng ngùng rời đi.
Tiêu Lãng xấu xa cười gian chậm rãi đi vào trong phòng, nhưng lúc xoay người thì âm thầm cảnh giác, mắt chớp lóe cảm ứng khắp nơi.
Khi Tiêu Lãng cảm giác ở bên ngoài trong góc âm u hai bóng người chợt lóe thì đáy mắt lóe tia gian kế thành công, cười càng bỉ ổi hơn.
Tiêu Lãng đóng cửa lại.
Tiêu Lãng cười với hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, chỉ vào một gian phòng khác. ikienthuc.org
Tiêu Lãng nói:
- Ban đêm ủy khuất hai vị tiểu thư cùng đại ca của ta một đêm. Đại ca, nhớ kỹ là đừng làm mất trinh tiết của hai vị tiểu thư!
Nói xong Tiêu Lãng xoay người đi hướng gian phòng hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư. Mắt Thiên Tầm sáng lên, mừng như điên. Không làm hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư mất trinh? Vậy có nghĩa là đừng đụng chỗ đó của hai người, nói cách khác trừ chỗ đó ra thì nơi khác đều được?
….. …. …. …. …..
- Điện hạ, Trinh sát đã trở lại.
Trong một gian phòng tầng trên cùng Vân Yên các, Xuân Hỉ nhỏ giọng nói bên tai Vân Tử Sam đứng bên khung cửa sổ.
Vân Tử Sam nhướng mày, mắt bắn ra tia sáng, trầm giọng nói:
- Nói đi!
Xuân Hỉ nhỏ giọng nói bên tai Vân Tử Sam. Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tử Sam biến chán ghét, khinh thường, lạnh lùng đánh gãy lời Xuân Hỉ.
Vân Tử Sam nói:
- Đừng nói nữa, đừng điều tra thêm. Người này chắc chắn không phải là Tiêu Lãng, ta hiểu hắn, nhân cách của Tiêu Lãng tuyệt đối sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy.
Xuân Hỉ cũng lộ vẻ mặt chán ghét, gật đầu, nói:
- Hộ vệ hồi trưa có báo cáo là vết máu trên mặt Tiêu Lãng là thật, không có khả năng dán mặt nạ, xem ra hắn thật sự không phải Tiêu Lãng. Vậy thì Tiêu Lãng thật sự ở đâu? Nếu hắn ẩn núp trong quân thì rắc rối, có đến trăm vạn đại quân, hoặc là hắn không có ở Bắc Cương...
Vân Tử Sam phất tay nói:
- Trước tiên mặc kệ Tiêu Lãng, Tiêu Lãng muốn nổi lên cần ít nhất mười năm, mười năm đủ cho ta làm nhiều chuyện.
Trong một gian phòng khác tại Vân Yên các, một hộ vệ áo đen âm thầm tiến vào nói nhỏ bên tai một công tử áo trắng.
Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư áo trắng vẻ mặt kinh ngạc, cười khổ nói:
- Là ta nhìn lầm, đây tuyệt đối không phải là Lãng thiếu gia. Nhân phẩm của Lãng thiếu gia sẽ không hạ tiện như vậy. Thôi được rồi, ngươi đi xuống đi, về sau không cần điều tra hắn nữa.
Hộ vệ áo đen lùi xuống. Công tử áo trắng vẻ mặt trầm trọng đi tới trước cửa sổ, nhìn nhà nhà chong đèn.
Công tử áo trắng khẽ thở dài:
- Lãng thiếu gia, nếu ngươi thật sự ở Bắc Cương thì hy vọng ngươi sẽ núp sâu một chút. Bây giờ cục diện Bắc Cương cực kỳ phức tạp, nếu xảy ra chuyện gì thì sợ là Trà Mộc không thể giúp ích cho ngươi.
….. …. …. …. …..
Đã hoàn toàn vào đêm, thời gian Di Xuân viện náo nhiệt nhất.
Thanh Y thành có ba mươi vạn đại quân, trong thành có mấy trăm vạn dân chúng. Quá nhiều nam nhân độc thân thì không thể thiếu thanh lâu.
Ba loại nghề nghiệp cổ xưa nhất nhân loại là chính khách, sát thủ, thanh lâu!
Nghề thịnh vượng nhất là nghề cuối cùng. Nghề này có nhu cầu thị trường lớn nhất, kinh nghiệm nghề cũng thấp nhất. Nhìn đêm nay Di Xuân viện náo nhiệt là biết rồi.
Vân Tử Sam phát hàng đống tiền thưởng, trong quân toàn là nam nhân máu nóng, bình thường liếm máu trên sống dao, không ai biết khi nào mình sẽ chết trận sa trường. Cho nên rất nhiều người chọn gửi phần lớn tiền về nhà, số còn lại xài phung phí.
Tối nay Di Xuân viện đông như trẩy hội, vô số người ra vào, trút mồ hôi và con cháu trên người các nữ nhân thanh lâu. Trong lầu các nơi nào cũng vang tiếng nam nhân thở dốc, nữ nhân rên rỉ rất giả.
Vách tường cách âm không tốt nên Tiêu Lãng, hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư nghe kêu giường hơn nửa canh giờ.
Tiêu Lãng đi vào phòng liền nằm xuống giường, hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư run cầm cập trong góc.
Tiêu Lãng không nói chuyện, không có hành động gì. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không dám nói nửa câu, thỉnh thoảng liếc trộm Tiêu Lãng, trong óc tưởng tượng khi nào thì Man di này sẽ nhào lên xé y phục của họ ra, thô lỗ xâm phạm làm nhục ha ingười.
Nhưng Tiêu Lãng không nhúc nhích, không ngủ, mắt mở to nhìn nóc giường. Trong gian phòng bên cạnh thỉnh thoảng vang tiếng rên rỉ lớn tiếng của nữ nhân thanh lâu. Không khí trong phòng càng lúng túng, quái dị hơn.
Tiêu Lãng nghe phòng kế bên vang tiếng hét ngày càng sôi trào, suy nghĩ bị đánh gãy. Tiêu Lãng quay đầu nhìn hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư nhìn chằm chằm vào hắn, bị hắn hù sợ mặt trắng bệch. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư nghe tiếng kêu gọi mùa xuân làm cổ, vành tai đỏ như máu. Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, ngồi dậy.
Màn diễn tối nay rất thành công, cộng với ban ngày mặt Tiêu Lãng đổ máu, chắc những người nghi ngờ thân phận của hắn đã vứt bỏ nghi hoặc rồi. Từ lúc Tiêu Lãng đi xuống Thiên Hi các đã thiết kế màn kịch này, mục đích là khiến người ta hiểu lầm hắn là kẻ hạ lưu xấu xa. Tiêu Lãng của Tiêu gia không xấu xa như vậy.
Tiêu Lãng nhớ đến mới nãy hai Trinh sát rời đi, thể xác và tinh thần nhẹ nhõm hẳn ra. Tiêu Lãng nghĩ cách khiến Long Nha Phỉ Nhi yên ổn ở lại Long Nha thành, vậy là hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng sẽ sống ngày tháng dễ chịu hơn.
Tiêu Lãng lại nhìn hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư run cầm cập, hắn không có tâm tình trêu đùa bọn họ.
Tất nhiên Tiêu Lãng sẽ không đụng vào hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư. Tiêu Lãng thích ngươi tình ta nguyện, hai bên vừa mắt nhau hơn. Tuy bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không phải thứ tốt lành gì nhưng làm người nên có nguyên tắc.
Tiêu Lãng yên lặng một lúc sau lên tiếng:
- Ta cần tu luyện, các ngươi đừng quấy rầy ta, ta sẽ không xâm phạm các ngươi. Sáng sớm ngày mai các ngươi trở về Long Nha thành đi. Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư không phải thứ tốt lành gì, các ngươi đi theo bọn họ sớm muộn gì sẽ bị bán, nên trở về tìm một nhà khá giả gả đi!
Hai Man di này muốn bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư cùng bọn họ qua đêm? Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới chơi song phi?
Tư Mã tiểu thư ngây ngốc, Cổ tiểu thư tức giận, hai người có thân phận tôn quý, sao có thể phục vụ hai Man di được?
Tuy không khí Bắc Cương thoáng nhưng tiểu thư đại gia tộc rất chú trọng trinh tiết. Quan trọng nhất là nếu hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư không còn trinh tiết thì dù thành công dụ dỗ công tử đế đô cũng không có cơ hội trở thành chính thất , tối đa chỉ được thu làm sủng thiếp.
Cổ tiểu thư chưa lên tiếng Tư Mã tiểu thư đã kinh hoàng nói:
- Không được!
Cổ tiểu thư kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không thể!
Thiên Tầm tiếc nuối vuốt đầu trọc, nhìn tới nhìn lui thân thể hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư.
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Các ngươi đừng từ chối sớm như vậy, ta chỉ néu khiến các ngươi qua đêm chứ không nói muốn lấy trinh. Ta biết nếu các ngươi mất đi thân trong sạch thì không thể gả vào cửal ớn đại gia tộc đế đô được. Sau này chúng ta còn phải trông chờ hai vị tiểu thư vinh hoa phú quý rồi giúp đỡ chúng ta nữa!
Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư thở phào. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nghiêm túc thề thốt:
- Ta là Yêu Tà, Yêu Kê, thề với sơn thần A Lý Sơn vĩ đại tuyệt đối sẽ không làm hai vị mất trinh tiết!
Mắt Cổ tiểu thư chớp lóe, vẫn nghi ngờ hỏi:
- Các ngươi chắc chắn sẽ không làm bậy?
Tiêu Lãng cười ôn hòa nói:
- Nếu chúng ta dám xằng bậy thì lấy thực lực gia tộc của hai vị tiểu thư tùy tiện phái cao thủ đi là có thể giết chết chúng ta ngay. Chúng ta không muốn chết!
Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư liếc nhau, thầm gật đầu, trầm ngâm giây lát, cắn răng nói:
- Đồng ý!
Khóe môi Tiêu Lãng càng nhếch cao, gật đầu đi ra mở cửa phòng, quát to với Hồng Y Vệ canh giữ bên ngoài:
- Ngươi về trước đi, mấy tiểu thư uống say ngủ lại đây một đêm!
Mắt Hồng Y Vệ đầy nghi ngờ nhìn vào trong, thấy Cổ tiểu thư gật đầu. Hồng Y Vệ hâm mộ ghen tỵ liếc Tiêu Lãng, ngượng ngùng rời đi.
Tiêu Lãng xấu xa cười gian chậm rãi đi vào trong phòng, nhưng lúc xoay người thì âm thầm cảnh giác, mắt chớp lóe cảm ứng khắp nơi.
Khi Tiêu Lãng cảm giác ở bên ngoài trong góc âm u hai bóng người chợt lóe thì đáy mắt lóe tia gian kế thành công, cười càng bỉ ổi hơn.
Tiêu Lãng đóng cửa lại.
Tiêu Lãng cười với hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, chỉ vào một gian phòng khác. ikienthuc.org
Tiêu Lãng nói:
- Ban đêm ủy khuất hai vị tiểu thư cùng đại ca của ta một đêm. Đại ca, nhớ kỹ là đừng làm mất trinh tiết của hai vị tiểu thư!
Nói xong Tiêu Lãng xoay người đi hướng gian phòng hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư. Mắt Thiên Tầm sáng lên, mừng như điên. Không làm hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư mất trinh? Vậy có nghĩa là đừng đụng chỗ đó của hai người, nói cách khác trừ chỗ đó ra thì nơi khác đều được?
….. …. …. …. …..
- Điện hạ, Trinh sát đã trở lại.
Trong một gian phòng tầng trên cùng Vân Yên các, Xuân Hỉ nhỏ giọng nói bên tai Vân Tử Sam đứng bên khung cửa sổ.
Vân Tử Sam nhướng mày, mắt bắn ra tia sáng, trầm giọng nói:
- Nói đi!
Xuân Hỉ nhỏ giọng nói bên tai Vân Tử Sam. Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tử Sam biến chán ghét, khinh thường, lạnh lùng đánh gãy lời Xuân Hỉ.
Vân Tử Sam nói:
- Đừng nói nữa, đừng điều tra thêm. Người này chắc chắn không phải là Tiêu Lãng, ta hiểu hắn, nhân cách của Tiêu Lãng tuyệt đối sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy.
Xuân Hỉ cũng lộ vẻ mặt chán ghét, gật đầu, nói:
- Hộ vệ hồi trưa có báo cáo là vết máu trên mặt Tiêu Lãng là thật, không có khả năng dán mặt nạ, xem ra hắn thật sự không phải Tiêu Lãng. Vậy thì Tiêu Lãng thật sự ở đâu? Nếu hắn ẩn núp trong quân thì rắc rối, có đến trăm vạn đại quân, hoặc là hắn không có ở Bắc Cương...
Vân Tử Sam phất tay nói:
- Trước tiên mặc kệ Tiêu Lãng, Tiêu Lãng muốn nổi lên cần ít nhất mười năm, mười năm đủ cho ta làm nhiều chuyện.
Trong một gian phòng khác tại Vân Yên các, một hộ vệ áo đen âm thầm tiến vào nói nhỏ bên tai một công tử áo trắng.
Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư áo trắng vẻ mặt kinh ngạc, cười khổ nói:
- Là ta nhìn lầm, đây tuyệt đối không phải là Lãng thiếu gia. Nhân phẩm của Lãng thiếu gia sẽ không hạ tiện như vậy. Thôi được rồi, ngươi đi xuống đi, về sau không cần điều tra hắn nữa.
Hộ vệ áo đen lùi xuống. Công tử áo trắng vẻ mặt trầm trọng đi tới trước cửa sổ, nhìn nhà nhà chong đèn.
Công tử áo trắng khẽ thở dài:
- Lãng thiếu gia, nếu ngươi thật sự ở Bắc Cương thì hy vọng ngươi sẽ núp sâu một chút. Bây giờ cục diện Bắc Cương cực kỳ phức tạp, nếu xảy ra chuyện gì thì sợ là Trà Mộc không thể giúp ích cho ngươi.
….. …. …. …. …..
Đã hoàn toàn vào đêm, thời gian Di Xuân viện náo nhiệt nhất.
Thanh Y thành có ba mươi vạn đại quân, trong thành có mấy trăm vạn dân chúng. Quá nhiều nam nhân độc thân thì không thể thiếu thanh lâu.
Ba loại nghề nghiệp cổ xưa nhất nhân loại là chính khách, sát thủ, thanh lâu!
Nghề thịnh vượng nhất là nghề cuối cùng. Nghề này có nhu cầu thị trường lớn nhất, kinh nghiệm nghề cũng thấp nhất. Nhìn đêm nay Di Xuân viện náo nhiệt là biết rồi.
Vân Tử Sam phát hàng đống tiền thưởng, trong quân toàn là nam nhân máu nóng, bình thường liếm máu trên sống dao, không ai biết khi nào mình sẽ chết trận sa trường. Cho nên rất nhiều người chọn gửi phần lớn tiền về nhà, số còn lại xài phung phí.
Tối nay Di Xuân viện đông như trẩy hội, vô số người ra vào, trút mồ hôi và con cháu trên người các nữ nhân thanh lâu. Trong lầu các nơi nào cũng vang tiếng nam nhân thở dốc, nữ nhân rên rỉ rất giả.
Vách tường cách âm không tốt nên Tiêu Lãng, hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư nghe kêu giường hơn nửa canh giờ.
Tiêu Lãng đi vào phòng liền nằm xuống giường, hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư run cầm cập trong góc.
Tiêu Lãng không nói chuyện, không có hành động gì. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không dám nói nửa câu, thỉnh thoảng liếc trộm Tiêu Lãng, trong óc tưởng tượng khi nào thì Man di này sẽ nhào lên xé y phục của họ ra, thô lỗ xâm phạm làm nhục ha ingười.
Nhưng Tiêu Lãng không nhúc nhích, không ngủ, mắt mở to nhìn nóc giường. Trong gian phòng bên cạnh thỉnh thoảng vang tiếng rên rỉ lớn tiếng của nữ nhân thanh lâu. Không khí trong phòng càng lúng túng, quái dị hơn.
Tiêu Lãng nghe phòng kế bên vang tiếng hét ngày càng sôi trào, suy nghĩ bị đánh gãy. Tiêu Lãng quay đầu nhìn hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư nhìn chằm chằm vào hắn, bị hắn hù sợ mặt trắng bệch. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư nghe tiếng kêu gọi mùa xuân làm cổ, vành tai đỏ như máu. Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, ngồi dậy.
Màn diễn tối nay rất thành công, cộng với ban ngày mặt Tiêu Lãng đổ máu, chắc những người nghi ngờ thân phận của hắn đã vứt bỏ nghi hoặc rồi. Từ lúc Tiêu Lãng đi xuống Thiên Hi các đã thiết kế màn kịch này, mục đích là khiến người ta hiểu lầm hắn là kẻ hạ lưu xấu xa. Tiêu Lãng của Tiêu gia không xấu xa như vậy.
Tiêu Lãng nhớ đến mới nãy hai Trinh sát rời đi, thể xác và tinh thần nhẹ nhõm hẳn ra. Tiêu Lãng nghĩ cách khiến Long Nha Phỉ Nhi yên ổn ở lại Long Nha thành, vậy là hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng sẽ sống ngày tháng dễ chịu hơn.
Tiêu Lãng lại nhìn hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư run cầm cập, hắn không có tâm tình trêu đùa bọn họ.
Tất nhiên Tiêu Lãng sẽ không đụng vào hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư. Tiêu Lãng thích ngươi tình ta nguyện, hai bên vừa mắt nhau hơn. Tuy bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không phải thứ tốt lành gì nhưng làm người nên có nguyên tắc.
Tiêu Lãng yên lặng một lúc sau lên tiếng:
- Ta cần tu luyện, các ngươi đừng quấy rầy ta, ta sẽ không xâm phạm các ngươi. Sáng sớm ngày mai các ngươi trở về Long Nha thành đi. Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư không phải thứ tốt lành gì, các ngươi đi theo bọn họ sớm muộn gì sẽ bị bán, nên trở về tìm một nhà khá giả gả đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.