Quyển 1 - Chương 154: Đồ điên.
Yêu Dạ
28/05/2014
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai vang lên, một đoàn khói như cái nấm to bay lên trời. Cửa lớn Tiêu gia cao hơn mười thước, rộng năm thước, toàn bộ do sắt đúc thành bị chém nát mấy mảnh. Tường thành dày bên cạnh cũng bị nứt vẹt dài mấy thước, bụi đất bay đầy, tình hình rùng rợn.
Bụi đất lắng xuống, tường thành đại viện của Tiêu gia bị chém ra một con đường rộng mười thước. Một vạn Thanh Y vệ áo trắnggiáp trắng, mặt lạnh lùng, Huyền khí vờn quanh, không nhìn hộ vệ Tiêu gia công tử đứng hai bên, nhanh chóng tiến quân hướng Thanh Y các.
Cửa sau Tiêu gia có một con đường đi thông quảng trường, trên đường có vài chốt trạm. Thanh Y vệ chạy nhanh đi, hễ trước mắt có thứ gì ngăn cản là mấy trăm người đi đầu sẽ phóng ra Huyền khí đập nát. Hộ vệ Tiêu gia đuổi theo phía sau kinh hoàng nhìn, nếu mới rồi bọn họ dám ngăn cản trước mặt thì chắc cũng bị chém nát như tương.
Một vạn Thanh Y vệ trong thời gian cực kỳ ngăn ngrui đã đến bên ngoài Thanh Y các, bao vây tầng tầng, Huyền khí vòng quanh bàn tay nắm Huyền khí, tuy thời phóng ra đánh bị thường kẻ địch. Hai trăm chiến sĩ bay lên trời, nhanh nhẹn bò trên tường phòng cao bên cạnh, tay cầm cơ nỗ nhỏ màu bạc, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tất cả cường giả trong Thanh Y các.
Cực kỳ quái dị là nỗ tiễn trên cơ nỗ nhỏ lấp lánh ánh sáng xanh.
- Phá giáp thần nỗ!
Các cường giả hút ngụm khí lạnh, bọn họ biết thứ này, mấy đại gia tộc đều có lưu trữ một, hai thanh. Bọn họ hiểu rõ công năng của thứ này, chuyên phá chiến giáp Huyền khí của các cường giả.
Gần trăm cường giả trong Thanh Y các cực kỳ tin tưởng nếu Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh đồ sát thì trong số họ không quá mười người thành công trốn thoát.
Một vạn chiến sĩ thấp nhất cũng là trên Chiến Suất cảnh.
Thanh Y vệ quả nhiên là cạn vệ doanh mạnh nhất dưới trướng Quân Thần Độc Cô Hành trong truyền thuyết.
Không khí căng thẳng đến tột đỉnh, không ai dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm Quân Thần Độc Cô Hành, chờ đợi bước tiếp theo của gã.
Quân Thần Độc Cô Hành vẫn giữ biểu tình thản nhiên, nhẹ nhàng liếc mọi người, cuối cùng nhìn hướng Tiêu Lãng.
Quân Thần Độc Cô Hành hỏi:
- Tiêu Lãng, là ai thương tổn Cô Cô của ngươi, hãy nói cho ta biết. Độc Cô Hành ta là người biết lý lẽ, có thù báo thù, có oán báo oán, tuyệt đối sẽ không bị thương người vô tội, cũng không muốn đối địch với ai. Ta chỉ muốn... lấy lại công bằng cho Thanh Y!
Quân Thần Độc Cô Hành nói xong chắp tay hành lễ hướng Vân Tử Sam, bình tĩnh nói:
- Công chúa điện hạ, ngươi cũng đừng dùng bệ hạ ra hù ta. Chuyện hôm nay qua đi ta sẽ thỉnh tội với bệ hạ, Độc Cô Hành ta dám thừa nhận mọi xử phạt. Một nam nhân dù có cường đại cỡ nào nếu không thể bảo vệ nữ nhân mình yêu thì sống còn có ý nghĩa gì? Các ngươi nói xem có đúng không?
Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên nói, nhẹ nhàng nhưng những người có mặt tại đây cảm giác sát khí ập vào mặt. Không ai dám chất vấn quyết tâm của Quân Thần Độc Cô Hành. Nếu nói Tiêu Lãng là người điên thì Quân Thần Độc Cô Hành chính là đồ điên trong đám điên.
Không khí trong Thanh Y các nặng nề khó thở, mọi ánh mắt tập trung vào một người, là Tiêu Lãng mái tóc bạc trắng, mặt lạnh băng.
Giờ phút này, Tiêu Lãng trở thành kẻ quyết định sự sống của vô số người.
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, bọn họ cảm giác như bị phi đao cắt qua, nóng rát.
Đặc biệt là đám trưởng lão của Tiêu gia, Tả gia, khi Tiêu Lãng liếc mắt qua thì lòng họ run lên. Nếu Tiêu Lãng chỉ vào bất cứ ai nói là người đó tổn thương Tiêu Thanh Y thì sợ là Quân Thần Độc Cô Hành sẽ không hỏi đỏ đen trực tiếp làm thịt rồi tính.
Không khí ngày càng áp lực, như bình tĩnh trước cơn bão tố sắp đến. Mọi người không dám thở ra, ngay cả Tiêu Bất Hoặc cũng sốt ruột, căng thẳng nhìn Tiêu Lãng. Nếu Tiêu Lãng nói ra chuyện Tiêu Thanh Báo thì...
Lúc này, Tiêu Thanh Y nằm trong vòng tay Tiểu Đao chợt mở to mắt, phun ra một ngụm máu:
- Phụt!
Quân Thần Độc Cô Hành sát ý ngút trời, Tiêu Lãng vẻ mặt hờ hững bị hù nhảy dững. Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng cùng xoay người nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y, kêu lên:
- Cô Cô, Cô Cô, Cô Cô thấy sao?
- Thanh Y, Độc Cô đến đón nàng đây!
Mắt Tiêu Thanh Y trong trẻo nhưng thân thể quá suy yếu, không có tinh thần. Ánh mắt Tiêu Thanh Y lướt qua Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành, khó khăn mấp máy môi lộ ra nụ cười xinh đẹp. Tiếc rằng máu chậm rãi tràn ra khóe môi khiến Tiêu Thanh Y trông như một đóa điệp huyết hoa đỗ quyên.
Tiêu Thanh Y không nói chuyện, Thiền lão lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu. Tiêu Thanh Y dời mắt khỏi Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành, nhìn hướng đám người Tiêu Bất Hoặc.
Tiêu Thanh Y nhìn một vòng, dường như thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại thật lâu sau mới mở ra.
Tiêu Thanh Y suy yếu nói:
- Ta biết rõ mọi chuyện xảy ra hôm nay. Thiên Tầm, thả Tả Hi đi. Độc Cô đừng giết người, mang ta đi được không? Ta không muốn ở lại Tiêu gia nữa. Lãng nhi, Tiểu Đao hãy nghe theo lời Độc Cô thúc thúc.
Quân Thần Độc Cô Hành phất tay có thể hiệu lệnh vài chục vạn quân mã, búng tay có thể giết chết mấy chục vạn người giờ biến thành tiểu bình ngoan ngoãn nhất, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, cười hớn hở như con nít.
- Được, Thanh Y cứ yên tâm nghỉ ngơi, ta nghe lời nàng hết. Người đâu, đi tìm chiếc xe ngựa xa hoa nhất đến đây!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao mắt ngấn lệ liên tục gật đầu. Tiêu Thanh Y lại khó khăn cười cười, nhắm mắt thiếp ngủ, cuộn người trong đôi tay to của Tiểu Đao, như con mèo nhỏ tội nghiệp.
Thiên Tầm nghe lời Tiêu Lãng ý bảo, một tay xách Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lên ném hướng trưởng lão của Tả gia. Khuôn mặt như hoa như ngọc sợ hãi trắng bệch, tuy Tả Hi, tiểu thư của Tả gia được cứu nhưng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, bên trong tràn ngập hận.
Cộp cộp cộp!
Một Thống lĩnh của Thanh Y vệ lập tức dẫn người nhanh chóng chạy đi, lấy một chiếc xe ngựa xa hoa toẻng đại viện của Tiêu gia chạy tới Thanh Y các. Đám cường giả của Tiêu gia, Tả gia, hoàng thất đều tránh đường.
Mọi người như trút được gánh nặng, Tiêu Thanh Y đã lên tiếng, thấy thái độ của Quân Thần Độc Cô Hành thì có thể tránh khỏi đại chiến hôm nay. Nói cách khác, tạm thời đầu của mọi người còn nằm trên cổ.
Tiểu Đao cẩn thận ôm Tiêu Thanh Y lên xe ngựa, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng đi theo, vẻ mặt căng thẳng lên xe. Thiền lão, Thiên Tầm lên xe ngựa, ngồi bên ngoài càng xe.
Một lát sau, bên trong xe ngựa truyền ra giọng Quân Thần Độc Cô Hành:
- Đi!
Một đội Thanh Y vệ và Thanh Minh bảo vệ bên cạnh xe ngựa. Thống lĩnh Thanh Y vệ điều khiển xe ngựa chậm rãi lướt qua mọi người, chạy ra ngoài Thanh Y các.
Chờ xe ngựa ra khỏi Thanh Y các, các Thanh Y vệ sẵn sàng chuẩn bị công kích chậm rãi lùi lại, bảo vệ quanh xe ngựa lao ra cửa lớn đại viện của Tiêu gia.
Vù vù vù vù vù!
Hai thanh phi đao đột nhiên bắn ra từ cửa sổ xe ngựa, lao vào Thanh Y các, mục tiêu rõ ràng là Đông Phương Hồng Đậu đứng bên cạnh trưởng lão Huyết Chiến đường của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ, và Trà Mộc đứng gần đó.
Phi đao bay rất nhanh nhưng sức không mạnh, Trà Mộc nhẹ nhàng đón lấy phi đao. Trưởng lão Huyết Chiến đường của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ đứng bên cạnh đón lấy giùm Đông Phương Hồng Đậu.
Giọng Tiêu Lãng truyền ra từ trong xe ngựa:
- Trà Mộc huynh, Hồng Đậu tiểu thư, hôm nay từ biểt không biết khi nào sẽ gặp lại. Hai thanh phi đao này đại biểu hai lời hứa của Tiêu Lãng. Ngoài ra, Tiêu Bất Hoặc, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn quan hệ gì với Tiêu gia nữa. Các ngươi có ai muốn giết Tiêu Lãng ta, muốn báo thù thì hoan nghênh đến mọi lúc!
Một tiếng nổ điếc tai vang lên, một đoàn khói như cái nấm to bay lên trời. Cửa lớn Tiêu gia cao hơn mười thước, rộng năm thước, toàn bộ do sắt đúc thành bị chém nát mấy mảnh. Tường thành dày bên cạnh cũng bị nứt vẹt dài mấy thước, bụi đất bay đầy, tình hình rùng rợn.
Bụi đất lắng xuống, tường thành đại viện của Tiêu gia bị chém ra một con đường rộng mười thước. Một vạn Thanh Y vệ áo trắnggiáp trắng, mặt lạnh lùng, Huyền khí vờn quanh, không nhìn hộ vệ Tiêu gia công tử đứng hai bên, nhanh chóng tiến quân hướng Thanh Y các.
Cửa sau Tiêu gia có một con đường đi thông quảng trường, trên đường có vài chốt trạm. Thanh Y vệ chạy nhanh đi, hễ trước mắt có thứ gì ngăn cản là mấy trăm người đi đầu sẽ phóng ra Huyền khí đập nát. Hộ vệ Tiêu gia đuổi theo phía sau kinh hoàng nhìn, nếu mới rồi bọn họ dám ngăn cản trước mặt thì chắc cũng bị chém nát như tương.
Một vạn Thanh Y vệ trong thời gian cực kỳ ngăn ngrui đã đến bên ngoài Thanh Y các, bao vây tầng tầng, Huyền khí vòng quanh bàn tay nắm Huyền khí, tuy thời phóng ra đánh bị thường kẻ địch. Hai trăm chiến sĩ bay lên trời, nhanh nhẹn bò trên tường phòng cao bên cạnh, tay cầm cơ nỗ nhỏ màu bạc, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tất cả cường giả trong Thanh Y các.
Cực kỳ quái dị là nỗ tiễn trên cơ nỗ nhỏ lấp lánh ánh sáng xanh.
- Phá giáp thần nỗ!
Các cường giả hút ngụm khí lạnh, bọn họ biết thứ này, mấy đại gia tộc đều có lưu trữ một, hai thanh. Bọn họ hiểu rõ công năng của thứ này, chuyên phá chiến giáp Huyền khí của các cường giả.
Gần trăm cường giả trong Thanh Y các cực kỳ tin tưởng nếu Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh đồ sát thì trong số họ không quá mười người thành công trốn thoát.
Một vạn chiến sĩ thấp nhất cũng là trên Chiến Suất cảnh.
Thanh Y vệ quả nhiên là cạn vệ doanh mạnh nhất dưới trướng Quân Thần Độc Cô Hành trong truyền thuyết.
Không khí căng thẳng đến tột đỉnh, không ai dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm Quân Thần Độc Cô Hành, chờ đợi bước tiếp theo của gã.
Quân Thần Độc Cô Hành vẫn giữ biểu tình thản nhiên, nhẹ nhàng liếc mọi người, cuối cùng nhìn hướng Tiêu Lãng.
Quân Thần Độc Cô Hành hỏi:
- Tiêu Lãng, là ai thương tổn Cô Cô của ngươi, hãy nói cho ta biết. Độc Cô Hành ta là người biết lý lẽ, có thù báo thù, có oán báo oán, tuyệt đối sẽ không bị thương người vô tội, cũng không muốn đối địch với ai. Ta chỉ muốn... lấy lại công bằng cho Thanh Y!
Quân Thần Độc Cô Hành nói xong chắp tay hành lễ hướng Vân Tử Sam, bình tĩnh nói:
- Công chúa điện hạ, ngươi cũng đừng dùng bệ hạ ra hù ta. Chuyện hôm nay qua đi ta sẽ thỉnh tội với bệ hạ, Độc Cô Hành ta dám thừa nhận mọi xử phạt. Một nam nhân dù có cường đại cỡ nào nếu không thể bảo vệ nữ nhân mình yêu thì sống còn có ý nghĩa gì? Các ngươi nói xem có đúng không?
Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên nói, nhẹ nhàng nhưng những người có mặt tại đây cảm giác sát khí ập vào mặt. Không ai dám chất vấn quyết tâm của Quân Thần Độc Cô Hành. Nếu nói Tiêu Lãng là người điên thì Quân Thần Độc Cô Hành chính là đồ điên trong đám điên.
Không khí trong Thanh Y các nặng nề khó thở, mọi ánh mắt tập trung vào một người, là Tiêu Lãng mái tóc bạc trắng, mặt lạnh băng.
Giờ phút này, Tiêu Lãng trở thành kẻ quyết định sự sống của vô số người.
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, bọn họ cảm giác như bị phi đao cắt qua, nóng rát.
Đặc biệt là đám trưởng lão của Tiêu gia, Tả gia, khi Tiêu Lãng liếc mắt qua thì lòng họ run lên. Nếu Tiêu Lãng chỉ vào bất cứ ai nói là người đó tổn thương Tiêu Thanh Y thì sợ là Quân Thần Độc Cô Hành sẽ không hỏi đỏ đen trực tiếp làm thịt rồi tính.
Không khí ngày càng áp lực, như bình tĩnh trước cơn bão tố sắp đến. Mọi người không dám thở ra, ngay cả Tiêu Bất Hoặc cũng sốt ruột, căng thẳng nhìn Tiêu Lãng. Nếu Tiêu Lãng nói ra chuyện Tiêu Thanh Báo thì...
Lúc này, Tiêu Thanh Y nằm trong vòng tay Tiểu Đao chợt mở to mắt, phun ra một ngụm máu:
- Phụt!
Quân Thần Độc Cô Hành sát ý ngút trời, Tiêu Lãng vẻ mặt hờ hững bị hù nhảy dững. Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng cùng xoay người nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y, kêu lên:
- Cô Cô, Cô Cô, Cô Cô thấy sao?
- Thanh Y, Độc Cô đến đón nàng đây!
Mắt Tiêu Thanh Y trong trẻo nhưng thân thể quá suy yếu, không có tinh thần. Ánh mắt Tiêu Thanh Y lướt qua Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành, khó khăn mấp máy môi lộ ra nụ cười xinh đẹp. Tiếc rằng máu chậm rãi tràn ra khóe môi khiến Tiêu Thanh Y trông như một đóa điệp huyết hoa đỗ quyên.
Tiêu Thanh Y không nói chuyện, Thiền lão lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu. Tiêu Thanh Y dời mắt khỏi Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành, nhìn hướng đám người Tiêu Bất Hoặc.
Tiêu Thanh Y nhìn một vòng, dường như thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại thật lâu sau mới mở ra.
Tiêu Thanh Y suy yếu nói:
- Ta biết rõ mọi chuyện xảy ra hôm nay. Thiên Tầm, thả Tả Hi đi. Độc Cô đừng giết người, mang ta đi được không? Ta không muốn ở lại Tiêu gia nữa. Lãng nhi, Tiểu Đao hãy nghe theo lời Độc Cô thúc thúc.
Quân Thần Độc Cô Hành phất tay có thể hiệu lệnh vài chục vạn quân mã, búng tay có thể giết chết mấy chục vạn người giờ biến thành tiểu bình ngoan ngoãn nhất, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, cười hớn hở như con nít.
- Được, Thanh Y cứ yên tâm nghỉ ngơi, ta nghe lời nàng hết. Người đâu, đi tìm chiếc xe ngựa xa hoa nhất đến đây!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao mắt ngấn lệ liên tục gật đầu. Tiêu Thanh Y lại khó khăn cười cười, nhắm mắt thiếp ngủ, cuộn người trong đôi tay to của Tiểu Đao, như con mèo nhỏ tội nghiệp.
Thiên Tầm nghe lời Tiêu Lãng ý bảo, một tay xách Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lên ném hướng trưởng lão của Tả gia. Khuôn mặt như hoa như ngọc sợ hãi trắng bệch, tuy Tả Hi, tiểu thư của Tả gia được cứu nhưng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, bên trong tràn ngập hận.
Cộp cộp cộp!
Một Thống lĩnh của Thanh Y vệ lập tức dẫn người nhanh chóng chạy đi, lấy một chiếc xe ngựa xa hoa toẻng đại viện của Tiêu gia chạy tới Thanh Y các. Đám cường giả của Tiêu gia, Tả gia, hoàng thất đều tránh đường.
Mọi người như trút được gánh nặng, Tiêu Thanh Y đã lên tiếng, thấy thái độ của Quân Thần Độc Cô Hành thì có thể tránh khỏi đại chiến hôm nay. Nói cách khác, tạm thời đầu của mọi người còn nằm trên cổ.
Tiểu Đao cẩn thận ôm Tiêu Thanh Y lên xe ngựa, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng đi theo, vẻ mặt căng thẳng lên xe. Thiền lão, Thiên Tầm lên xe ngựa, ngồi bên ngoài càng xe.
Một lát sau, bên trong xe ngựa truyền ra giọng Quân Thần Độc Cô Hành:
- Đi!
Một đội Thanh Y vệ và Thanh Minh bảo vệ bên cạnh xe ngựa. Thống lĩnh Thanh Y vệ điều khiển xe ngựa chậm rãi lướt qua mọi người, chạy ra ngoài Thanh Y các.
Chờ xe ngựa ra khỏi Thanh Y các, các Thanh Y vệ sẵn sàng chuẩn bị công kích chậm rãi lùi lại, bảo vệ quanh xe ngựa lao ra cửa lớn đại viện của Tiêu gia.
Vù vù vù vù vù!
Hai thanh phi đao đột nhiên bắn ra từ cửa sổ xe ngựa, lao vào Thanh Y các, mục tiêu rõ ràng là Đông Phương Hồng Đậu đứng bên cạnh trưởng lão Huyết Chiến đường của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ, và Trà Mộc đứng gần đó.
Phi đao bay rất nhanh nhưng sức không mạnh, Trà Mộc nhẹ nhàng đón lấy phi đao. Trưởng lão Huyết Chiến đường của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ đứng bên cạnh đón lấy giùm Đông Phương Hồng Đậu.
Giọng Tiêu Lãng truyền ra từ trong xe ngựa:
- Trà Mộc huynh, Hồng Đậu tiểu thư, hôm nay từ biểt không biết khi nào sẽ gặp lại. Hai thanh phi đao này đại biểu hai lời hứa của Tiêu Lãng. Ngoài ra, Tiêu Bất Hoặc, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn quan hệ gì với Tiêu gia nữa. Các ngươi có ai muốn giết Tiêu Lãng ta, muốn báo thù thì hoan nghênh đến mọi lúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.