Quyển 5 - Chương 63: Đồ Thần Hồn Phủ
Yêu Dạ
10/12/2014
Mười ngàn vạn huyền thạch là bao nhiêu?
Lần trước trong buổi đấu giá tại Nhàn Đế Thành, một viên huyền thạch Thiên phẩm được ra giá hai ngàn vạn. Nói cách khác Tiêu Lãng đang yêu cầu Ma gia đưa ra năm viên huyền thạch Thiên phẩm. Một chiếc chiến xa Thiên Cơ Thiên phẩm chỉ cần trăm vạn huyền thạch, mà công tử tiểu thư của gia tộc bình thường cũng mua không nổi. Tiêu Lãng vừa mở miệng liền đòi một trăm chiếc. Hỏa Vân Vũ Y là một trong thập đại chí bảo Thiên Châu. Lúc đó còn có Ma Tiêu tăng giá cũng chỉ bán ra với giá hơn hai ngàn vạn huyền thạch...
Năm đó Hắc Lân Phủ có huyền thạch và bất động sản chắc hẳn miễn cưỡng có thể bán được ba, năm ngàn vạn huyền thạch. Tiêu Lãng muốn hai Hắc Lân Phủ. Phủ vực nhỏ bình thường, nếu như có người định giá cho một hai ngàn vạn huyền thạch, gia tộc bình thường cũng sẽ chuyển nhượng. Dù sao nếu như trong phủ vực không có linh mạch lớn, không có thiên tài địa bảo, nếu muốn kiếm được ngàn vạn huyền thạch ít nhất phải mấy chục đến mấy trăm năm.
Cho nên đừng nói mười ngàn vạn huyền thạch, cho dù là trăm vạn huyền thạch đối với rất nhiều võ giả bên ngoài mà nói đều là một khoản tài sản kếch xù. Ma Đế phủ là đệ nhất gia tộc ở phía bắc Thiên Châu, thời gian chiếm đóng khu vực phía bắc là vạn năm. Nhưng muốn Ma gia lấy ra mười ngàn vạn huyền thạch một lần, sợ là thật sự có chút khó khăn...
Cho nên sau khi Ma Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, hắn lập tức hét loạn:
- Mười ngàn vạn huyền thạch? Không bằng ngươi đi cướp đi. Không có! Đừng nói mười ngàn vạn huyền thạch, một huyền thạch cũng không có! Ngươi muốn giết người cứ việc giết, ngươi muốn gây sự tùy ngươi! Mê Thần Cung có thể bảo vệ ngươi, nhưng không bảo vệ được cả nhà ngươi. Có rất nhiều người từ đại lục Thần Hồn của ngươi đến đây đúng không? Có tin ta phái người giết tất cả bọn họ hay không?
Công tử Ma Tiêu tức điên, hoàn toàn phát cuồng, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng. Hắn căn bản không tin Tiêu Lãng dám cá chết lưới rách? Lại nói nữa, Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy có thể giết được mấy người? Ma gia có Thiên Đế căn bản không sợ hắn. Còn Thần Khải phủ và Âu Dương phủ? Bản thân Thần Khải phủ còn khó bảo toàn, Âu Dương phủ sẽ vì một người ngoài xé rách mặt mũi với Ma Đế phủ sao?
Công tử Ma Tiêu còn chưa nói hết lời, Âu Dương Lãnh Yên đã biến sắc. Thiên đế Phượng Trúc biến sắc. Hơn mười trưởng lão và những thị nữ chưởng quỹ bên trong đại sảnh, cùng với vô số võ giả bên ngoài cũng biến sắc.
Bởi vì khuôn mặt lộ ra ý cười hiền hòa của Tiêu Lãng nhất thời lạnh xuống. Toàn thân hắn phát ra sát khí mãnh liệt. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh. Trên người phóng ra mấy trăm chữ Tình. Thân thể lập tức phóng về phía công tử Ma Tiêu. Trên tay phải chớp hiện hào quang màu vàng sậm. Hắn đã phát ra Liệt Thần Thủ!
Tiêu Lãng ra tay rồi!
Ma Tiêu không hiểu Tiêu Lãng. Thậm chí Âu Dương Lãnh Yên cũng không hoàn toàn hiểu hắn. Nếu như đám người Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y có mặt ở đây khẳng định biết, Tiêu Lãng chắc chắn sẽ ra tay!
Ẩn đế nói hắn là một người có ma tính, có yêu khí, là người hết sức kích động. Một khi liên quan đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không quan tâm tới bất kỳ điều gì, giết trước nói sau!
Hôm nay công tử Ma Tiêu nói đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn!
Hắn xưa nay là một người không chịu bị uy hiếp, bởi vì hắn biết rõ hôm nay hắn bị uy hiếp, hắn thỏa hiệp! Ngày mai sẽ có nhiều người hơn, nắm lấy người thân của hắn uy hiếp ép hắn phải thỏa hiệp.
Hắn vẫn hiểu rõ ràng một đạo lý, nếu muốn bảo vệ người thân của hắn, nhất định phải dùng thủ đoạn máu lạnh khiến thế nhân kinh sợ, nói cho thế nhân biết đây là vảy ngược của hắn, người nào động tới, chết!
Vô Tình Kiếm tập trung vào Thiên đế Phượng Trúc. Âu Dương Lãnh Yên cũng tập trung vào Thiên đế Phượng Trúc trước tiên, khiến cho hắn không dám vọng động. Mấy trăm chữ tình bay về phía hơn mười võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong phía sau công tử Ma Tiêu, khiến bọn họ phải tự vệ! Liệt Thần Thủ lại nhanh như tia chớp bay thẳng đến ngực Ma Tiêu.
Nếu đã động thủ xé rách da mặt, xưa nay hắn quen... không chút lưu tình!
- Tiêu phủ chủ, hạ thủ lưu tình!
Thiên đế Phượng Trúc ngồi không yên, thình lình đứng dậy. Nhưng trong nháy mắt Âu Dương Lãnh Yên cũng động. Bách hoa chớp hiện trên người nàng. Chỉ cần Thiên đế Phượng Trúc dám động nàng sẽ lập tức công kích!
Xưa nay nàng không sợ đắc tội bất kỳ người nào, bởi vì phụ thân nàng là lão già điên cuồng nhất, bao che khuyết điểm nhất Thiên Châu,.
Thiên đế Phượng Trúc không dám động, chủ yếu nhất là vì Vô Tình Kiếm tập trung vào hắn. Hắn biết rõ, hắn chỉ cần hơi động tuyệt đối sẽ phải chết. Năm đó thực lực Thiên đế Ma Kha bị Vô Tình Kiếm chém giết cũng không yếu hơn hắn.
Hơn mười trưởng lão kia lại càng không dám động, trái lại vô cùng kinh sợ. Bởi vì những chữ tình này lần lượt tập trung vào bọn họ, khiến sâu trong linh hồn bọn họ có cảm giác có nguy hiểm trí mạng.
trong không gian chật hẹp như vậy, bọn họ công kích lung tung ngược lại sẽ ngộ thương người của mình! Đương nhiên quan trọng nhất là... Tiêu Lãng động thủ quá đột ngột, bọn họ căn bản không kịp phản ứng!
Ma Tiêu có chút khiếp sợ, nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng của Tiêu Lãng, nhìn cánh tay phải mang theo Liệt Thần Thủ có thể xé rách tất cả bắn mạnh đến, hắn đột nhiên có cảm giác sợ hãi, dường như mình chống đỡ thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có một con đường chết.
- Xì xì!
Liệt Thần Thủ cắt phá trời cao đến, mang theo tiếng rít chói tai, khiến hơn mười thị nữ liên tục gào thét.
Tuy rằng công tử Ma Tiêu bị doạ, nhưng nói như thế nào cũng là công tử thành danh, trước tiên vẫn thả ra vòng bảo hộ hồn lực.
Ầm ầm!
Vòng bảo hộ hồn lực giống như lớp màng của xử nữ, dễ dàng bị Liệt Thần Thủ xé rách. Liệt Thần Thủ giống như bảo kiếm không gì không xuyên thủng tiếp tục đâm xuyên qua!
Vù!
Thân thể công tử Ma Tiêu đột ngột phát ra một ánh hào quang. Nội giáp nổi tiếng bên trong thân thể của hắn bắt đầu bảo vệ chủ. Mà giờ phút này y phục bên ngoài của công tử Ma Tiêu đã bị Liệt Thần Thủ xé rách tất cả, lộ ra bảo giáp với trăm đạo ấn của hắn.
Ầm!
Liệt Thần Thủ bỗng nhiên bắn trúng phía trên nội giáp. Nội giáp nhất thời phát ra hào quang vạn trượng, ngăn cản một đòn công kích cường đại này của Tiêu Lãng. Mà thân thể công tử Ma Tiêu lại giống như bao tải bay ngược ra ngoài cửa trước, kéo theo một trưởng lão cũng bị đánh bay theo, liên tục đập mạnh xuống quảng trường, phun ra một ngụm máu tươi sắc mặt trở nên tái nhợt. Hiển nhiên lực công kích của Liệt Thần Thủ vô cùng cường đại, khiến hắn bị nội thương.
- Ta hận nhất là bị người khác uy hiếp. Dám cả gan dùng người thân của ta uy hiếp ta? Ma Tiêu hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!
Tiêu Lãng nổi giận hét lên. Thân thể hắn lại bắn mạnh ra. Những cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong đứng ở hai bên cửa, vốn đang bị chấn động, chịu ảnh hưởng của chữ Tình nhất thời không kịp phản ứng, giờ phút này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng phóng ra ngoài, đồng thời quát lớn:
- Công tử! !
Sát khí trên người Tiêu Lãng ngút trời. Sau lưng có mấy trăm chữ “Tình” gào thét xoay quanh, giống như một vị ma thần viễn cổ. Trên quảng trường có vô số cường giả, rất nhiều người đều là Nhân Hoàng cảnh. Những người này vốn tồn tại dựa vào Ma gia. Nếu như là tình huống khác bọn họ đã sớm ra tay giúp Ma Tiêu. Nhưng giờ phút này tất cả đều sợ hãi đến mức toàn thân không ngừng bay ngược lại, sợ bị Tiêu Lãng giết chết.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng di chuyển rất nhanh. Bên trong tửu lâu, Thiên đế Phượng Trúc rất quỷ dị vẫn không nhúc nhích. Không ai quấy rầu Tiêu Lãng. Hắn giống như một thanh lợi kiếm bắn nhanh đi. Song song với thân thể nhảy vọt vào trong không trung, Liệt Thần Thủ chớp hiện màu ánh kim, liên tục chộp về phía đầu công tử Ma Tiêu.
- A!
Công tử Ma Tiêu sợ thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Nhìn thấy cặp mắt lạnh như sông băng của Tiêu Lãng, hắn hoàn toàn khiếp sợ, cảm nhận được hàn khí từ sâu trong linh hồn truyền đến. Hắn điên cuồng hét lớn:
- Phụ thân, cứu ta!
Vù!
Một hào quang màu vàng kim đột nhiên sáng lên, trực tiếp bao trùm cả tòa Ma Đế thành. Mấy trăm vạn người trong thành đều không thể động. Đúng vào lúc này, thời gian giống như đông cứng lại.
Tiêu Lãng vẫn duy trì tư thế bắn nhanh về phía trước. Liệt Thần Thủ chỉ còn cách Ma Tiêu khoảng nửa thước. Chỉ một giây sau đầu Ma Tiêu sẽ nổ tung. Tuy rằng giờ phút này thân thể hắn không thể cử động, nhưng trong mắt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, trái lại hào quang trong mắt lại lạnh thêm mấy phần!
Có thể phóng thích ra thánh uy Thiên Đế cường đại như vậy, Ma Đế thành chỉ có một người, Ma Đế!
Một bóng người từ trong phủ thành chủ bắn mạnh ra. Phía sau hắn còn dẫn theo một Thiên Đế, và hơn mười vị Nhân Hoàng đỉnh phong. Một đám người nhanh chóng bay vụt đến.
Ma Đế nổi giận, trong mắt lại phát ra sát khí lẫm liệt, từ phía xa đã gầm thét lên:
- Tiêu Lãng, ngươi lại muốn giết con ta? Hôm nay không cho ta lời giải thích, ta sẽ giết sạch Thần Hồn Phủ các ngươi!
Lần trước trong buổi đấu giá tại Nhàn Đế Thành, một viên huyền thạch Thiên phẩm được ra giá hai ngàn vạn. Nói cách khác Tiêu Lãng đang yêu cầu Ma gia đưa ra năm viên huyền thạch Thiên phẩm. Một chiếc chiến xa Thiên Cơ Thiên phẩm chỉ cần trăm vạn huyền thạch, mà công tử tiểu thư của gia tộc bình thường cũng mua không nổi. Tiêu Lãng vừa mở miệng liền đòi một trăm chiếc. Hỏa Vân Vũ Y là một trong thập đại chí bảo Thiên Châu. Lúc đó còn có Ma Tiêu tăng giá cũng chỉ bán ra với giá hơn hai ngàn vạn huyền thạch...
Năm đó Hắc Lân Phủ có huyền thạch và bất động sản chắc hẳn miễn cưỡng có thể bán được ba, năm ngàn vạn huyền thạch. Tiêu Lãng muốn hai Hắc Lân Phủ. Phủ vực nhỏ bình thường, nếu như có người định giá cho một hai ngàn vạn huyền thạch, gia tộc bình thường cũng sẽ chuyển nhượng. Dù sao nếu như trong phủ vực không có linh mạch lớn, không có thiên tài địa bảo, nếu muốn kiếm được ngàn vạn huyền thạch ít nhất phải mấy chục đến mấy trăm năm.
Cho nên đừng nói mười ngàn vạn huyền thạch, cho dù là trăm vạn huyền thạch đối với rất nhiều võ giả bên ngoài mà nói đều là một khoản tài sản kếch xù. Ma Đế phủ là đệ nhất gia tộc ở phía bắc Thiên Châu, thời gian chiếm đóng khu vực phía bắc là vạn năm. Nhưng muốn Ma gia lấy ra mười ngàn vạn huyền thạch một lần, sợ là thật sự có chút khó khăn...
Cho nên sau khi Ma Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, hắn lập tức hét loạn:
- Mười ngàn vạn huyền thạch? Không bằng ngươi đi cướp đi. Không có! Đừng nói mười ngàn vạn huyền thạch, một huyền thạch cũng không có! Ngươi muốn giết người cứ việc giết, ngươi muốn gây sự tùy ngươi! Mê Thần Cung có thể bảo vệ ngươi, nhưng không bảo vệ được cả nhà ngươi. Có rất nhiều người từ đại lục Thần Hồn của ngươi đến đây đúng không? Có tin ta phái người giết tất cả bọn họ hay không?
Công tử Ma Tiêu tức điên, hoàn toàn phát cuồng, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng. Hắn căn bản không tin Tiêu Lãng dám cá chết lưới rách? Lại nói nữa, Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy có thể giết được mấy người? Ma gia có Thiên Đế căn bản không sợ hắn. Còn Thần Khải phủ và Âu Dương phủ? Bản thân Thần Khải phủ còn khó bảo toàn, Âu Dương phủ sẽ vì một người ngoài xé rách mặt mũi với Ma Đế phủ sao?
Công tử Ma Tiêu còn chưa nói hết lời, Âu Dương Lãnh Yên đã biến sắc. Thiên đế Phượng Trúc biến sắc. Hơn mười trưởng lão và những thị nữ chưởng quỹ bên trong đại sảnh, cùng với vô số võ giả bên ngoài cũng biến sắc.
Bởi vì khuôn mặt lộ ra ý cười hiền hòa của Tiêu Lãng nhất thời lạnh xuống. Toàn thân hắn phát ra sát khí mãnh liệt. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh. Trên người phóng ra mấy trăm chữ Tình. Thân thể lập tức phóng về phía công tử Ma Tiêu. Trên tay phải chớp hiện hào quang màu vàng sậm. Hắn đã phát ra Liệt Thần Thủ!
Tiêu Lãng ra tay rồi!
Ma Tiêu không hiểu Tiêu Lãng. Thậm chí Âu Dương Lãnh Yên cũng không hoàn toàn hiểu hắn. Nếu như đám người Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y có mặt ở đây khẳng định biết, Tiêu Lãng chắc chắn sẽ ra tay!
Ẩn đế nói hắn là một người có ma tính, có yêu khí, là người hết sức kích động. Một khi liên quan đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không quan tâm tới bất kỳ điều gì, giết trước nói sau!
Hôm nay công tử Ma Tiêu nói đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn!
Hắn xưa nay là một người không chịu bị uy hiếp, bởi vì hắn biết rõ hôm nay hắn bị uy hiếp, hắn thỏa hiệp! Ngày mai sẽ có nhiều người hơn, nắm lấy người thân của hắn uy hiếp ép hắn phải thỏa hiệp.
Hắn vẫn hiểu rõ ràng một đạo lý, nếu muốn bảo vệ người thân của hắn, nhất định phải dùng thủ đoạn máu lạnh khiến thế nhân kinh sợ, nói cho thế nhân biết đây là vảy ngược của hắn, người nào động tới, chết!
Vô Tình Kiếm tập trung vào Thiên đế Phượng Trúc. Âu Dương Lãnh Yên cũng tập trung vào Thiên đế Phượng Trúc trước tiên, khiến cho hắn không dám vọng động. Mấy trăm chữ tình bay về phía hơn mười võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong phía sau công tử Ma Tiêu, khiến bọn họ phải tự vệ! Liệt Thần Thủ lại nhanh như tia chớp bay thẳng đến ngực Ma Tiêu.
Nếu đã động thủ xé rách da mặt, xưa nay hắn quen... không chút lưu tình!
- Tiêu phủ chủ, hạ thủ lưu tình!
Thiên đế Phượng Trúc ngồi không yên, thình lình đứng dậy. Nhưng trong nháy mắt Âu Dương Lãnh Yên cũng động. Bách hoa chớp hiện trên người nàng. Chỉ cần Thiên đế Phượng Trúc dám động nàng sẽ lập tức công kích!
Xưa nay nàng không sợ đắc tội bất kỳ người nào, bởi vì phụ thân nàng là lão già điên cuồng nhất, bao che khuyết điểm nhất Thiên Châu,.
Thiên đế Phượng Trúc không dám động, chủ yếu nhất là vì Vô Tình Kiếm tập trung vào hắn. Hắn biết rõ, hắn chỉ cần hơi động tuyệt đối sẽ phải chết. Năm đó thực lực Thiên đế Ma Kha bị Vô Tình Kiếm chém giết cũng không yếu hơn hắn.
Hơn mười trưởng lão kia lại càng không dám động, trái lại vô cùng kinh sợ. Bởi vì những chữ tình này lần lượt tập trung vào bọn họ, khiến sâu trong linh hồn bọn họ có cảm giác có nguy hiểm trí mạng.
trong không gian chật hẹp như vậy, bọn họ công kích lung tung ngược lại sẽ ngộ thương người của mình! Đương nhiên quan trọng nhất là... Tiêu Lãng động thủ quá đột ngột, bọn họ căn bản không kịp phản ứng!
Ma Tiêu có chút khiếp sợ, nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng của Tiêu Lãng, nhìn cánh tay phải mang theo Liệt Thần Thủ có thể xé rách tất cả bắn mạnh đến, hắn đột nhiên có cảm giác sợ hãi, dường như mình chống đỡ thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có một con đường chết.
- Xì xì!
Liệt Thần Thủ cắt phá trời cao đến, mang theo tiếng rít chói tai, khiến hơn mười thị nữ liên tục gào thét.
Tuy rằng công tử Ma Tiêu bị doạ, nhưng nói như thế nào cũng là công tử thành danh, trước tiên vẫn thả ra vòng bảo hộ hồn lực.
Ầm ầm!
Vòng bảo hộ hồn lực giống như lớp màng của xử nữ, dễ dàng bị Liệt Thần Thủ xé rách. Liệt Thần Thủ giống như bảo kiếm không gì không xuyên thủng tiếp tục đâm xuyên qua!
Vù!
Thân thể công tử Ma Tiêu đột ngột phát ra một ánh hào quang. Nội giáp nổi tiếng bên trong thân thể của hắn bắt đầu bảo vệ chủ. Mà giờ phút này y phục bên ngoài của công tử Ma Tiêu đã bị Liệt Thần Thủ xé rách tất cả, lộ ra bảo giáp với trăm đạo ấn của hắn.
Ầm!
Liệt Thần Thủ bỗng nhiên bắn trúng phía trên nội giáp. Nội giáp nhất thời phát ra hào quang vạn trượng, ngăn cản một đòn công kích cường đại này của Tiêu Lãng. Mà thân thể công tử Ma Tiêu lại giống như bao tải bay ngược ra ngoài cửa trước, kéo theo một trưởng lão cũng bị đánh bay theo, liên tục đập mạnh xuống quảng trường, phun ra một ngụm máu tươi sắc mặt trở nên tái nhợt. Hiển nhiên lực công kích của Liệt Thần Thủ vô cùng cường đại, khiến hắn bị nội thương.
- Ta hận nhất là bị người khác uy hiếp. Dám cả gan dùng người thân của ta uy hiếp ta? Ma Tiêu hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!
Tiêu Lãng nổi giận hét lên. Thân thể hắn lại bắn mạnh ra. Những cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong đứng ở hai bên cửa, vốn đang bị chấn động, chịu ảnh hưởng của chữ Tình nhất thời không kịp phản ứng, giờ phút này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng phóng ra ngoài, đồng thời quát lớn:
- Công tử! !
Sát khí trên người Tiêu Lãng ngút trời. Sau lưng có mấy trăm chữ “Tình” gào thét xoay quanh, giống như một vị ma thần viễn cổ. Trên quảng trường có vô số cường giả, rất nhiều người đều là Nhân Hoàng cảnh. Những người này vốn tồn tại dựa vào Ma gia. Nếu như là tình huống khác bọn họ đã sớm ra tay giúp Ma Tiêu. Nhưng giờ phút này tất cả đều sợ hãi đến mức toàn thân không ngừng bay ngược lại, sợ bị Tiêu Lãng giết chết.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng di chuyển rất nhanh. Bên trong tửu lâu, Thiên đế Phượng Trúc rất quỷ dị vẫn không nhúc nhích. Không ai quấy rầu Tiêu Lãng. Hắn giống như một thanh lợi kiếm bắn nhanh đi. Song song với thân thể nhảy vọt vào trong không trung, Liệt Thần Thủ chớp hiện màu ánh kim, liên tục chộp về phía đầu công tử Ma Tiêu.
- A!
Công tử Ma Tiêu sợ thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Nhìn thấy cặp mắt lạnh như sông băng của Tiêu Lãng, hắn hoàn toàn khiếp sợ, cảm nhận được hàn khí từ sâu trong linh hồn truyền đến. Hắn điên cuồng hét lớn:
- Phụ thân, cứu ta!
Vù!
Một hào quang màu vàng kim đột nhiên sáng lên, trực tiếp bao trùm cả tòa Ma Đế thành. Mấy trăm vạn người trong thành đều không thể động. Đúng vào lúc này, thời gian giống như đông cứng lại.
Tiêu Lãng vẫn duy trì tư thế bắn nhanh về phía trước. Liệt Thần Thủ chỉ còn cách Ma Tiêu khoảng nửa thước. Chỉ một giây sau đầu Ma Tiêu sẽ nổ tung. Tuy rằng giờ phút này thân thể hắn không thể cử động, nhưng trong mắt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, trái lại hào quang trong mắt lại lạnh thêm mấy phần!
Có thể phóng thích ra thánh uy Thiên Đế cường đại như vậy, Ma Đế thành chỉ có một người, Ma Đế!
Một bóng người từ trong phủ thành chủ bắn mạnh ra. Phía sau hắn còn dẫn theo một Thiên Đế, và hơn mười vị Nhân Hoàng đỉnh phong. Một đám người nhanh chóng bay vụt đến.
Ma Đế nổi giận, trong mắt lại phát ra sát khí lẫm liệt, từ phía xa đã gầm thét lên:
- Tiêu Lãng, ngươi lại muốn giết con ta? Hôm nay không cho ta lời giải thích, ta sẽ giết sạch Thần Hồn Phủ các ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.