Quyển 3 - Chương 101: Hải thú bạo động
Yêu Dạ
02/12/2014
- Đông Phương Hồng Đậu!
Lại nghe thấy cái tên đã in sâu trong lòng này, cái tên hắn vẫn không muốn nghĩ đến, cũng không dám gọi ra, trong lòng Tiêu Lãng lại run rẩy.
Người này đã biến mất ở trong lòng hắn lâu rồi. Hắn vẫn cho rằng mình đã quên nàng, cũng sẽ không bao giờ nhớ tới nàng. Thật không ngờ giờ phút này lại nghe thấy, vẫn cảm giác đau như vậy. Vô cùng đau đớn.
Ở trong thanh lâu Thần Hồn Thành, trái tim Tiêu Lãng đã nhiều lần vỡ vụn bởi vì cái tên này. Hắn đã bởi vì cái tên này mà đau thấu tim. Cho nên hắn không dám nghĩ, cũng không dám đọc. Bởi vì mỗi một lần hình ảnh nàng xuất hiện trong lòng, tâm của hắn cũng sẽ đau đớn theo từng đợt hít thở.
Hôm nay lại nghe thấy cái tên này, Tiêu Lãng quên mất lời Thanh Minh nói, chỉ nghĩ tới bóng người màu đỏ kia, vóc người như ma quỷ vóc kia, đôi mắt ôn nhu như nước. Nữ tử kia.. tên là Đông Phương Hồng Đậu!
Nàng đã chết!
Tiêu Lãng lại một lần nữa tự nói với mình, để mình không nghĩ quá nhiều, để mình không nên hy vọng xa vời.
Nhưng lời Thanh Minh nói lại khiến Tiêu Lãng đột nhiên thức tỉnh. Chúng Sinh cảnh ngũ trọng? Huyền Âm Thánh Thể? Gia tộc Hắc Lân? Trong lòng hắn dấy lên một hy vọng xa vời. Thân thể hắn run rẩy, ngẩng đầu lên có chút máy móc, run rẩy nhìn Thanh Minh hỏi:
- Thanh Minh đại nhân, không phải Hồng... Đậu đã chết rồi sao? Hồng Đậu kia chỉ là trùng tên thôi chứ?
Thanh Minh nhìn thấy phản ứng của Tiêu Lãng, cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Tiêu Lãng đối với Đông Phương Hồng Đậu, hắn khe khẽ thở dài, trầm ngâm một lát nói:
- Ta cũng cảm thấy có thể là trùng tên. Chỉ có điều... Dựa vào tin tức do gia tộc Hắc Lân truyền ra, thời gian nữ tử này xuất hiện ở Thiên Châu và thời gian Hồng Đậu biến mất chỉ lệch một tháng. Hơn nữa không phải ngươi nói đại lục Thần Hồn là vực diện của gia tộc Hắc Lân sao? Hồng Đậu không có thi thể, có phải bị thành chủ Thần Hồn Thành dẫn tới Thiên Châu hay không? Đương nhiên... Tiểu Lãng Lãng, ngươi không nên kích động. Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi!
- Gì!
Trong đầu Tiêu Lãng nổ ầm một tiếng, sắc mặt hắn vô cùng khẩn trương. Hắn phẫn nộ gần như hét lên:
- Hồng Đậu không có thi thể? Thanh Minh đại nhân xác định?
- Ngươi không biết sao?
Thanh Minh kinh ngạc nói. Hắn lập tức nghĩ đến Đông Phương Gia nói với người ngoài xác định Đông Phương Hồng Đậu đã tử vong. Tiêu Lãng ở Thần Hồn Thành xa như vậy khẳng định không biết tin tức. Hắn vội vàng giải thích:
- Đông Phương Hồng Đậu biến mất thần bí. Sau khi tại tin ngươi chết đi truyền ra ba ngày, Đông Phương Gia tìm khắp cả tất cả các nơi, cuối cùng xác định Đông Phương Hồng Đậu lên Cửu Tinh Phong. Chỉ có điều vẫn không tìm được thi thể. Bọn họ cho rằng nàng bị huyền thú ăn. Nhưng giết chết tất cả huyền thú cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào. Những chuyện này không phải người nào cũng biết!
Thân thể Tiêu Lãng run rẩy càng lợi hại hơn. Trong mắt hắn bắn ra từng đạo tinh quang. Hắn tự nhủ:
- Mất tích sao? Chúng Sinh ngũ trọng không phải là Chiến Soái cảnh sao? Hồng Đậu không phải là Chiến Soái cảnh sao? Chỉ chênh lệch thời gian một tháng? Tên lại như thế, còn xuất hiện ở gia tộc Hắc Lân? Người này rất có thể là Hồng Đậu!
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Tiêu Lãng hận không thể lập tức xông trở về Hắc Ưng đảo, hỏi rõ ràng tình huống. Thân thể hắn không ngừng đi quanh bên trong bụng hải thú, nắm đấm lúc thì nắm chặt, lúc thì buông ra. Sắc mặt hắn lúc hồng lúc trắng. Chỉ có điều trên người hắn ngược lại tràn đầy khí tức hưng phấn.
Đông Phương Hồng Đậu có khả năng vẫn còn sống!
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, tim Tiêu Lãng càng đập mạnh hơn. Hắn còn lén lút xoay người sang chỗ khác lau nước mắt. Chỉ có điều, hắn vẫn từ từ ép mình phải tỉnh táo lại. Hắn không đi Hắc Ưng đảo được. Bây giờ trái lại hắn càng quý trọng tính mạng của mình hơn, cố gắng sống sót, cố gắng trở nên cường đại, chỉ để... gặp mặt nữ tử kia một lần, xác định nàng có thật sự là Hồng Đậu hay không!
Vèo!
Trên mặt biển đột nhiên có một bóng người bắn mạnh lên, khiến Tiêu Lãng đang chìm mình trong chuyện Hồng Đậu liền giật mình tỉnh lại. Vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc. Thảo Đằng xuyên qua thân thể hải thú, tra xét tình huống bên ngoài.
Đến chính là một võ giả Chư Vương cảnh của Hắc Ưng đảo. Võ giả này chỉ tùy ý quét qua con hải thú này, không có để ý, tiếp tục chạy như điên về phía xa.
Chờ võ giả đi xa, Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Hồng Đậu nữa, hết sức chăm chú khống chế con hải thú trốn thoát trước, rồi lại nói sau.
- Thanh Minh đại nhân, thân thể của đại nhân thế nào?
Tiêu Lãng dùng Thảo Đằng trị liệu vết thương cho Thanh Minh. Hắn biết bên trong thân thể Thanh Minh không có chút huyền khí nào, có chút tò mò hỏi.
Thanh Minh cười khổ một tiếng nói:
- Những kẻ buôn bán nô lệ kia không phải là người. Mỗi lần chúng ta vừa tích lũy huyền khí, bọn họ sẽ dùng một loại sâu trùng gọi là Phệ Linh, tiến vào bên trong thân thể của chúng ta, nuốt chửng huyền khí của chúng ta. Sâu trùng này vẫn gặm nhấm thân thể của của chúng ta, hết sức khủng bố!
Tiêu Lãng bảo Thanh Minh nhanh chóng tu luyện huyền khí. Nói thế nào, Thanh Minh cũng là Chiến Hoàng đỉnh phong. Khi cần thiết vẫn một sự giúp đỡ lớn. Thanh Minh gật đầu, lập tức ngồi xếp bằng, giao tất cả mọi chuyện còn lại cho Tiêu Lãng.
Hải thú nhanh chóng bơi về phía nam, Tiêu Lãng không dám đi về phía tây. Tuy rằng phương hướng hắn bỏ chạy ban đầu là hướng đông. Phía tây là hướng đi Thiên Châu. Hắn rất sợ người lục soát sẽ nhiều hơn.
Dọc đường đi mọi người cũng không phải gặp phải người lục soát nào. Hắc Ưng đảo cho mấy ngàn người đi ra, biến hải vực gần đó thành thiên la địa võng. Hà trưởng lão treo giải thưởng là mười viên huyền thạch và một quyển chiến kỹ Địa phẩm, khiến những võ giả Chư Vương cảnh đều đỏ con mắt. Bọn họ ở Hắc Ưng đảo, mấy năm mới có thể nhận được một viên huyền thạch từ gia tộc.
Chỉ có điều những người này đều đang tìm kiếm chiến xa Thiên Cơ, không để ý tới con hải thú kia. Đổi lại là bất kỳ một người nào cũng sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đi tìm chiến xa Thiên Cơ ở khắp nơi. Còn ai lại chú ý tới hải thú nhỏ bình thường trong biển?
Một đường hữu kinh vô hiểm, rời khỏi Hắc Ưng đảo mấy ngàn dặm, hải thú trong biển từ từ trở nên cường đại. Tiêu Lãng lập tức khống chế hải thú bơi lên phía trên, đi gần mặt biển, như vậy có thể tránh gặp phải hải thú cường đại.
- Ừm, có thể đi về phía tây nam. Phía tây nam có vô số hải đảo. Nói vậy hải thú cũng sẽ ít hơn một chút. Hơn nữa hải đảo nhiều như vậy, phụ cận khẳng định hết sức hỗn loạn chứ?
Tiêu Lãng nhìn bản đồ biển Thần Hồn đã mua được từ trong Long Uyên các, lập tức xác định được đường đi. Hắn không biết gia tộc Hắc Lân có bao nhiêu hải đảo trong biển Thần Hồn. Hắn không dám lại tiến lên đảo, cũng không thể nào đi tìm đội tàu để lên tàu. Sau này, hai người chỉ có thể dựa vào chiến xa Thiên Cơ, một đường đi tới Thiên Châu.
Sau mười một ngày, Tiêu Lãng đã tới một hải đảo phía tây nam. Trên đường đi, bọn họ cũng chỉ gặp phải một, hai truy binh. Điều này khiến Tiêu Lãng an tâm hơn rất nhiều. Thanh Minh đã trải qua hơn mười ngày tu luyện, huyền khí cũng tích lũy được một phần, khôi phục thực lực đến Chiến Tôn cảnh. Nếu tiếp tục nữa có thể khôi phục đến đỉnh phong.
Không lên đảo, Tiêu Lãng tiếp tục khống chế hải thú phóng về phía tây nam. Hắn đi vòng một vòng lớn. Cho dù người của gia tộc Hắc Lân có muốn chặn lại cũng rất khó khăn.
- Xuyên qua ba, bốn hải đảo, hay dùng chiến xa Thiên Cơ nhanh chóng đi Thiên Châu?
Tiêu Lãng âm thầm suy nghĩ. Lần này vẫn tính là thuận lợi. Nếu như thuận lợi một đường đi thẳng tới Thiên Châu thì tốt rồi.
Chỉ có điều... sau nửa tháng hy vọng tuyệt vời của hắn liền tan vỡ.
- Thanh Minh đại nhân, phía trước xuất hiện tình huống!
Tiêu Lãng đánh thức Thanh Minh trước tiên, để hắn chuẩn bị chạy thoát thân bất kỳ lúc nào. Bởi vì trong hải vực phía trước đang có vô số hải thú bạo động. Chúng đang điên cuồng vọt về phía bên này. Vô số hải thú đang chiến đấu cắn xé lẫn nhau. Nước biển phía trước đã bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ. Hơn nữa từ bốn phương tám hướng còn có vô số hải thú tập trung về phía bên này!
Hải thú bình thường sẽ không hỗn chiến. Tiêu Lãng không biết tại sao có nhiều hải thú lại hỗn chiến như vậy. Hắn chỉ biết tình cảnh của mình vô cùng nguy hiểm. Bởi vì phía trước có vài con hải thú khí tức vô cùng cường đại. Quan trọng nhất là... Hải thú do hắn khống chế cũng bạo động...
Lại nghe thấy cái tên đã in sâu trong lòng này, cái tên hắn vẫn không muốn nghĩ đến, cũng không dám gọi ra, trong lòng Tiêu Lãng lại run rẩy.
Người này đã biến mất ở trong lòng hắn lâu rồi. Hắn vẫn cho rằng mình đã quên nàng, cũng sẽ không bao giờ nhớ tới nàng. Thật không ngờ giờ phút này lại nghe thấy, vẫn cảm giác đau như vậy. Vô cùng đau đớn.
Ở trong thanh lâu Thần Hồn Thành, trái tim Tiêu Lãng đã nhiều lần vỡ vụn bởi vì cái tên này. Hắn đã bởi vì cái tên này mà đau thấu tim. Cho nên hắn không dám nghĩ, cũng không dám đọc. Bởi vì mỗi một lần hình ảnh nàng xuất hiện trong lòng, tâm của hắn cũng sẽ đau đớn theo từng đợt hít thở.
Hôm nay lại nghe thấy cái tên này, Tiêu Lãng quên mất lời Thanh Minh nói, chỉ nghĩ tới bóng người màu đỏ kia, vóc người như ma quỷ vóc kia, đôi mắt ôn nhu như nước. Nữ tử kia.. tên là Đông Phương Hồng Đậu!
Nàng đã chết!
Tiêu Lãng lại một lần nữa tự nói với mình, để mình không nghĩ quá nhiều, để mình không nên hy vọng xa vời.
Nhưng lời Thanh Minh nói lại khiến Tiêu Lãng đột nhiên thức tỉnh. Chúng Sinh cảnh ngũ trọng? Huyền Âm Thánh Thể? Gia tộc Hắc Lân? Trong lòng hắn dấy lên một hy vọng xa vời. Thân thể hắn run rẩy, ngẩng đầu lên có chút máy móc, run rẩy nhìn Thanh Minh hỏi:
- Thanh Minh đại nhân, không phải Hồng... Đậu đã chết rồi sao? Hồng Đậu kia chỉ là trùng tên thôi chứ?
Thanh Minh nhìn thấy phản ứng của Tiêu Lãng, cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Tiêu Lãng đối với Đông Phương Hồng Đậu, hắn khe khẽ thở dài, trầm ngâm một lát nói:
- Ta cũng cảm thấy có thể là trùng tên. Chỉ có điều... Dựa vào tin tức do gia tộc Hắc Lân truyền ra, thời gian nữ tử này xuất hiện ở Thiên Châu và thời gian Hồng Đậu biến mất chỉ lệch một tháng. Hơn nữa không phải ngươi nói đại lục Thần Hồn là vực diện của gia tộc Hắc Lân sao? Hồng Đậu không có thi thể, có phải bị thành chủ Thần Hồn Thành dẫn tới Thiên Châu hay không? Đương nhiên... Tiểu Lãng Lãng, ngươi không nên kích động. Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi!
- Gì!
Trong đầu Tiêu Lãng nổ ầm một tiếng, sắc mặt hắn vô cùng khẩn trương. Hắn phẫn nộ gần như hét lên:
- Hồng Đậu không có thi thể? Thanh Minh đại nhân xác định?
- Ngươi không biết sao?
Thanh Minh kinh ngạc nói. Hắn lập tức nghĩ đến Đông Phương Gia nói với người ngoài xác định Đông Phương Hồng Đậu đã tử vong. Tiêu Lãng ở Thần Hồn Thành xa như vậy khẳng định không biết tin tức. Hắn vội vàng giải thích:
- Đông Phương Hồng Đậu biến mất thần bí. Sau khi tại tin ngươi chết đi truyền ra ba ngày, Đông Phương Gia tìm khắp cả tất cả các nơi, cuối cùng xác định Đông Phương Hồng Đậu lên Cửu Tinh Phong. Chỉ có điều vẫn không tìm được thi thể. Bọn họ cho rằng nàng bị huyền thú ăn. Nhưng giết chết tất cả huyền thú cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào. Những chuyện này không phải người nào cũng biết!
Thân thể Tiêu Lãng run rẩy càng lợi hại hơn. Trong mắt hắn bắn ra từng đạo tinh quang. Hắn tự nhủ:
- Mất tích sao? Chúng Sinh ngũ trọng không phải là Chiến Soái cảnh sao? Hồng Đậu không phải là Chiến Soái cảnh sao? Chỉ chênh lệch thời gian một tháng? Tên lại như thế, còn xuất hiện ở gia tộc Hắc Lân? Người này rất có thể là Hồng Đậu!
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Tiêu Lãng hận không thể lập tức xông trở về Hắc Ưng đảo, hỏi rõ ràng tình huống. Thân thể hắn không ngừng đi quanh bên trong bụng hải thú, nắm đấm lúc thì nắm chặt, lúc thì buông ra. Sắc mặt hắn lúc hồng lúc trắng. Chỉ có điều trên người hắn ngược lại tràn đầy khí tức hưng phấn.
Đông Phương Hồng Đậu có khả năng vẫn còn sống!
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, tim Tiêu Lãng càng đập mạnh hơn. Hắn còn lén lút xoay người sang chỗ khác lau nước mắt. Chỉ có điều, hắn vẫn từ từ ép mình phải tỉnh táo lại. Hắn không đi Hắc Ưng đảo được. Bây giờ trái lại hắn càng quý trọng tính mạng của mình hơn, cố gắng sống sót, cố gắng trở nên cường đại, chỉ để... gặp mặt nữ tử kia một lần, xác định nàng có thật sự là Hồng Đậu hay không!
Vèo!
Trên mặt biển đột nhiên có một bóng người bắn mạnh lên, khiến Tiêu Lãng đang chìm mình trong chuyện Hồng Đậu liền giật mình tỉnh lại. Vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc. Thảo Đằng xuyên qua thân thể hải thú, tra xét tình huống bên ngoài.
Đến chính là một võ giả Chư Vương cảnh của Hắc Ưng đảo. Võ giả này chỉ tùy ý quét qua con hải thú này, không có để ý, tiếp tục chạy như điên về phía xa.
Chờ võ giả đi xa, Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Hồng Đậu nữa, hết sức chăm chú khống chế con hải thú trốn thoát trước, rồi lại nói sau.
- Thanh Minh đại nhân, thân thể của đại nhân thế nào?
Tiêu Lãng dùng Thảo Đằng trị liệu vết thương cho Thanh Minh. Hắn biết bên trong thân thể Thanh Minh không có chút huyền khí nào, có chút tò mò hỏi.
Thanh Minh cười khổ một tiếng nói:
- Những kẻ buôn bán nô lệ kia không phải là người. Mỗi lần chúng ta vừa tích lũy huyền khí, bọn họ sẽ dùng một loại sâu trùng gọi là Phệ Linh, tiến vào bên trong thân thể của chúng ta, nuốt chửng huyền khí của chúng ta. Sâu trùng này vẫn gặm nhấm thân thể của của chúng ta, hết sức khủng bố!
Tiêu Lãng bảo Thanh Minh nhanh chóng tu luyện huyền khí. Nói thế nào, Thanh Minh cũng là Chiến Hoàng đỉnh phong. Khi cần thiết vẫn một sự giúp đỡ lớn. Thanh Minh gật đầu, lập tức ngồi xếp bằng, giao tất cả mọi chuyện còn lại cho Tiêu Lãng.
Hải thú nhanh chóng bơi về phía nam, Tiêu Lãng không dám đi về phía tây. Tuy rằng phương hướng hắn bỏ chạy ban đầu là hướng đông. Phía tây là hướng đi Thiên Châu. Hắn rất sợ người lục soát sẽ nhiều hơn.
Dọc đường đi mọi người cũng không phải gặp phải người lục soát nào. Hắc Ưng đảo cho mấy ngàn người đi ra, biến hải vực gần đó thành thiên la địa võng. Hà trưởng lão treo giải thưởng là mười viên huyền thạch và một quyển chiến kỹ Địa phẩm, khiến những võ giả Chư Vương cảnh đều đỏ con mắt. Bọn họ ở Hắc Ưng đảo, mấy năm mới có thể nhận được một viên huyền thạch từ gia tộc.
Chỉ có điều những người này đều đang tìm kiếm chiến xa Thiên Cơ, không để ý tới con hải thú kia. Đổi lại là bất kỳ một người nào cũng sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đi tìm chiến xa Thiên Cơ ở khắp nơi. Còn ai lại chú ý tới hải thú nhỏ bình thường trong biển?
Một đường hữu kinh vô hiểm, rời khỏi Hắc Ưng đảo mấy ngàn dặm, hải thú trong biển từ từ trở nên cường đại. Tiêu Lãng lập tức khống chế hải thú bơi lên phía trên, đi gần mặt biển, như vậy có thể tránh gặp phải hải thú cường đại.
- Ừm, có thể đi về phía tây nam. Phía tây nam có vô số hải đảo. Nói vậy hải thú cũng sẽ ít hơn một chút. Hơn nữa hải đảo nhiều như vậy, phụ cận khẳng định hết sức hỗn loạn chứ?
Tiêu Lãng nhìn bản đồ biển Thần Hồn đã mua được từ trong Long Uyên các, lập tức xác định được đường đi. Hắn không biết gia tộc Hắc Lân có bao nhiêu hải đảo trong biển Thần Hồn. Hắn không dám lại tiến lên đảo, cũng không thể nào đi tìm đội tàu để lên tàu. Sau này, hai người chỉ có thể dựa vào chiến xa Thiên Cơ, một đường đi tới Thiên Châu.
Sau mười một ngày, Tiêu Lãng đã tới một hải đảo phía tây nam. Trên đường đi, bọn họ cũng chỉ gặp phải một, hai truy binh. Điều này khiến Tiêu Lãng an tâm hơn rất nhiều. Thanh Minh đã trải qua hơn mười ngày tu luyện, huyền khí cũng tích lũy được một phần, khôi phục thực lực đến Chiến Tôn cảnh. Nếu tiếp tục nữa có thể khôi phục đến đỉnh phong.
Không lên đảo, Tiêu Lãng tiếp tục khống chế hải thú phóng về phía tây nam. Hắn đi vòng một vòng lớn. Cho dù người của gia tộc Hắc Lân có muốn chặn lại cũng rất khó khăn.
- Xuyên qua ba, bốn hải đảo, hay dùng chiến xa Thiên Cơ nhanh chóng đi Thiên Châu?
Tiêu Lãng âm thầm suy nghĩ. Lần này vẫn tính là thuận lợi. Nếu như thuận lợi một đường đi thẳng tới Thiên Châu thì tốt rồi.
Chỉ có điều... sau nửa tháng hy vọng tuyệt vời của hắn liền tan vỡ.
- Thanh Minh đại nhân, phía trước xuất hiện tình huống!
Tiêu Lãng đánh thức Thanh Minh trước tiên, để hắn chuẩn bị chạy thoát thân bất kỳ lúc nào. Bởi vì trong hải vực phía trước đang có vô số hải thú bạo động. Chúng đang điên cuồng vọt về phía bên này. Vô số hải thú đang chiến đấu cắn xé lẫn nhau. Nước biển phía trước đã bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ. Hơn nữa từ bốn phương tám hướng còn có vô số hải thú tập trung về phía bên này!
Hải thú bình thường sẽ không hỗn chiến. Tiêu Lãng không biết tại sao có nhiều hải thú lại hỗn chiến như vậy. Hắn chỉ biết tình cảnh của mình vô cùng nguy hiểm. Bởi vì phía trước có vài con hải thú khí tức vô cùng cường đại. Quan trọng nhất là... Hải thú do hắn khống chế cũng bạo động...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.