Quyển 5 - Chương 43: Hài tử lạc đường
Yêu Dạ
10/12/2014
Công kích trong linh hồn gió lốc, khiến linh hồn hắn cảm giác đau đớn như bị xé rách. Chỉ có điều hiển nhiên công tử Mặc Hàn cảm ngộ thiên đạo gió lốc vẫn không đủ cường đại, Tiêu Lãng miễn cưỡng có thể chịu đựng được. Hơn nữa nhìn tình huống... dường như hắn cố ý để gió lốc công kích linh hồn mình, làm cho linh hồn bị tổn thương?
- Công kích, công kích!
Công tử Mặc Hàn vừa cười to, vừa vượt biển đến. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng máu trên khóe miệng Tiêu Lãng chảy ra ngày càng nhiều. Điều này cho thấy Tiêu Lãng đã bị thương. Nhưng trên mặt Tiêu Lãng không lộ vẻ thống khổ. Dưới cái nhìn của hắn, Tiêu Lãng đang cố gắng chống đỡ.
Trong tay của hắn đột ngột xuất hiện một thanh chiến đao. Thân thể hắn bắn mạnh vào bên trong gió lốc, chuẩn bị nhân lúc linh hồn Tiêu Lãng bị công kích, giết chết Tiên Lãng.
Nhưng giờ phút này, mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra. Trong mắt không có vẻ đau khổ, chỉ có nụ cười tàn nhẫn. Tuy rằng thân thể hắn vẫn xoay tròn ở trong không trung, Vô Tình Kiếm trong tay nhanh chóng lóe lên, vẽ ra một chữ Tình còn lớn gấp đôi so với chữ vừa nãy.
Hắn cười hì hì, mắt lạnh lùng nhìn công tử Mặc Hàn nói:
- Từ xưa đa tình chung quy sẽ bị vô tình tổn thương. Vị công tử này, nhìn ngươi dường như là một người đa tình? Như vậy để ngươi nếm thử mùi vị bị tổn thương đi!
Thân thể Tiêu Lãng bị khí lưu bên trong gió lốc mạnh mẽ xoay tròn, nhưng chữ “Tình” kia lại hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, bay thẳng đến chỗ công tử Mặc Hàn.
Mà điều vô cùng quỷ dị chính là, công tử Mặc Hàn theo bản năng tùy ý di chuyển bên trong gió lốc, giờ phút này lại đứng bất động mặc cho chữ Tình kia bay về phía hắn, cuối cùng tiến vào trong thân thể hắn, biến mất không thấy hình bóng.
- Kết thúc!
Khóe miệng Tiêu Lãng nở nụ cười tàn ác, than nhẹ một tiếng. Hắn vừa dứt lời âm thanh vang lên trong gió lốc đột nhiên tiêu tan.
Trên không trung, toàn thân công tử Mặc Hàn đều ngây dại, trên mặt đầy đau thương, dường như bị nữ tử yêu mến nhất làm tổn thương khiến trái tim tan nát. Giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ bi thương, không muốn quan tâm tới bất kỳ điều gì, chỉ muốn chết!
- Công tử!
- Tiêu Lãng ngươi dám!
Mấy Nhân Hoàng đỉnh phong phía xa sợ hãi đến hồn phi phách tán, vội vàng rống lớn bắn mạnh về phía này. Nhưng thân thể bọn họ chỉ bay ra được một khoảng liền dừng lại.
Bởi vì thân ảnh Tiêu Lãng lóe lên, một thanh trường kiếm màu xanh đã gác lên cổ Mặc Hàn. Trên Vô Tình Kiếm phát ra hàn khí âm u. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức, đầu Mặc Hàn sẽ rơi xuống...
- Ta đã từng nói ngươi không phải là đối thủ của ta! Ngươi có lá gan khiêu khích ta, như vậy phải chuẩn bị sẵn khả năng phải chết đi!
Khí tức lạnh lẽo âm trầm của Vô Tình Kiếm đã đánh thức công tử Mặc Hàn. Tiêu Lãng cũng ghé vào lỗ tai hắn nói. Sắc mặt công tử Mặc Hàn buồn bã, nhưng không động đậy, trái lại cắn răng nói:
- Ngươi giết ta đi, không còn Hòa Nhi ta sống cũng không có ý nghĩa. Tiêu Lãng... xin ngươi cố gắng đối xử tốt với Hòa Nhi. Nàng là một cô nương tốt!
Tiêu Lãng không biết bay. Giờ phút này công tử Mặc Hàn cũng không dám động, cũng không muốn động. Cho nên hai người cứ đối mắt nhìn nhau như vậy, từ trong trời cao đồng thời bay xuống. Cảnh tượng kia vô cùng quỷ dị, cũng khiến người ta thực sự động lòng.
Thần sắc Tiêu Lãng không thay đổi, nhưng trong lòng lại run lên. Hắn nhớ tới khuôn mặt của Hòa Miêu Các, sát khí lẫm liệt trên người dần dần yếu đi. Trường kiếm của hắn đột nhiên vung lên, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, mạnh mẽ… đánh về phía công tử Mặc Hàn....
Hắn sử dụng thân kiếm đánh bay thân thể công tử Mặc Hàn ra ngoài.
Thuyền sắt đã bị hủy. Hinh di cũng bị ba người kia uy hiếp không biết đã đến chỗ nào. Tiêu Lãng có chút mờ mịt nhìn lướt qua xung quanh. Cuối cùng hắn lấy ra chiến xa chí tôn, tự động khởi động chiến xa chí tôn, sau đó quay về phía công tử Mặc Hàn nói:
- Tiểu thư Hòa Nhi là cô nương tốt, cố gắng đối xử tốt với nàng! Ngươi nói cho nàng biết... Ta đi tìm ký ức của ta, có lẽ đời này sẽ không gặp lại!
Nói xong, Tiêu Lãng nhắm hai mắt lại nhìn lên bầu trời không nói gì. Chiến xa chí tôn phá không rời đi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Thân thể công tử Mặc Hàn ở trong không trung phun ra một ngụm máu tươi. Nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, hắn quay đầu nhìn lại. Vừa vặn hắn nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lãng nhắm mắt không nói gì, trong lòng chấn động. Hắn không để ý tới vết máu bên khóe miệng, thất thần thì thầm nói:
- Tiêu Lãng, mặc dù là kẻ địch, Mặc Hàn ta vẫn kính nể ngươi! Phủ chủ Thần Hồn Phủ? Ngươi chờ đấy, một ngày nào đó, Mặc Hàn ta sẽ tu luyện tới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Đế Chí Tôn, đến lúc đó ta sẽ lại tìm ngươi quyết chiến!
Tiêu Lãng hoàn toàn không lưu luyến. Hắn cũng không biết Thiên Châu ở đâu? Hắn tùy tiện bay loạn. Hắn vẫn nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy rất đau khổ. Hắn lại tự mình tổn thương mình một lần nữa. Tình thương!
Thiên đạo vô tình cảnh giới thứ nhất của hắn vẫn chưa đại thành. Cho nên nghiêm khắc mà nói, trên ý nghĩa hắn không phải thật sự lãnh huyết vô tình. Mà trên thực tế bản thân hắn coi trọng tình ý nhất. Cho dù mất trí nhớ nhưng bản năng của hắn vẫn còn.
Hòa Miêu đối xử tốt với hắn, có tình đối với hắn, hắn đều nhìn thấy. Cho dù bởi vì thiên đạo vô tình, hắn tổn thương nàng! Nhưng dù sao hắn cũng không phải đang tổn thương mình sap?
Tình thương, tình thương. Muốn đả thương người nhất định phải tổn thương mình.
Kỳ thực thiên đạo vô tình cảnh giới thứ nhất chính là không ngừng tổn thương mình, khiến mình trở nên vô tình lãnh huyết. Như vậy mới có thể tiếp tục cảm ngộ thiên đạo vô tình, cuối cùng đạt được mức độ thiên hạ vô tình, vạn vật đều có thể giết!
Chiến xa chí tôn phá không rời đi, một lát thì bay về phía nam, một lát lại bay về phía đông. Tiêu Lãng không biết hắn muốn đi đâu. Hắn chỉ biết không thể bay về phía bắc. Hắn vẫn chìm đắm trong sự tổn thương, không muốn gì hơn ngoài rời khỏi Bắc Minh.
Hoa tuyết bay bay. Từ biển Băng Tuyết Tiêu Lãng một mình rời đi, giống như một hài tử lạc đường, lang thang khắp nơi.
...
Thiên Châu gần đây rất yên tĩnh. Ngoại trừ một phủ vực trung đẳng phía tây bị một cường giả thần bí một mình công chiếm phủ vực. Còn có phía nam Thần Khải phủ, ngoài vẫn tiếp tục bị hải thú công kích ra, rất an nhàn.
Phía tây Thiên Châu là địa bàn của điện chủ Tinh Thần. Theo lý thuyết có người muốn công chiếm phủ vực, trước hết phải đánh tiếng với người của Tu La điện, biểu thị sự tôn trọng? Chỉ có điều cường giả thần bí này đột ngột khai chiến, một mình giết chết phần lớn cường giả của Đông Dương phủ, dùng sức mạnh chiếm đoạt phủ vực này, đổi tên thành... Phi Dương Phủ!
Đây vốn là chuyện nhỏ, không đến nỗi truyền khắp Thiên Châu. Vấn đề là người này thực lực chỉ mới đạt tới Nhân Hoàng nhất trọng, nhưng một mình diệt phủ vực kia gần nghìn cường giả Nhân Hoàng, trong đó còn bao gồm gần trăm Nhân Hoàng đỉnh phong.
Điều này vẫn chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là sau khi người này chiếm đoạt phủ vực này, lại không có chào hỏi Tu La điện. Dường như không xem điện chủ Tinh Thần người đứng đầu phía tây Thiên Châu ra gì.
Võ giả Thiên Châu cảnh giới rất nghiêm ngặt. Võ giả cấp thấp khiêu chiến võ giả cao cấp thật sự vô cùng khó khăn. Chuyện giống như Tiêu Lãng lấy Nhân Hoàng cảnh nhất trọng quét ngang Nhân Hoàng cảnh rất ít phát sinh. Người này tất nhiên đã khiến cho tất cả Thiên Châu xôn xao. Hơn nữa hắn còn giỏi như vậy? Dám coi thường điện chủ Tinh Thần?
Tu La điện rất nhanh có phản ứng. Dưới danh nghĩa của điện chủ Tinh Thần, một Thiên Đế cùng một đám cường giả nổi giận truyền tống rời đi.
Kết quả khiến một đám người trợn tròn mắt. Thiên Đế kia ảo não trở lại, cũng không nói chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng Tu La điện lập tức phát biểu. Tu La điện bảo vệ Phi Dương Phủ, bất kỳ người nào công kích Phi Dương Phủ, tương đương với đối địch cùng Tu La điện.
- Công kích, công kích!
Công tử Mặc Hàn vừa cười to, vừa vượt biển đến. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng máu trên khóe miệng Tiêu Lãng chảy ra ngày càng nhiều. Điều này cho thấy Tiêu Lãng đã bị thương. Nhưng trên mặt Tiêu Lãng không lộ vẻ thống khổ. Dưới cái nhìn của hắn, Tiêu Lãng đang cố gắng chống đỡ.
Trong tay của hắn đột ngột xuất hiện một thanh chiến đao. Thân thể hắn bắn mạnh vào bên trong gió lốc, chuẩn bị nhân lúc linh hồn Tiêu Lãng bị công kích, giết chết Tiên Lãng.
Nhưng giờ phút này, mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra. Trong mắt không có vẻ đau khổ, chỉ có nụ cười tàn nhẫn. Tuy rằng thân thể hắn vẫn xoay tròn ở trong không trung, Vô Tình Kiếm trong tay nhanh chóng lóe lên, vẽ ra một chữ Tình còn lớn gấp đôi so với chữ vừa nãy.
Hắn cười hì hì, mắt lạnh lùng nhìn công tử Mặc Hàn nói:
- Từ xưa đa tình chung quy sẽ bị vô tình tổn thương. Vị công tử này, nhìn ngươi dường như là một người đa tình? Như vậy để ngươi nếm thử mùi vị bị tổn thương đi!
Thân thể Tiêu Lãng bị khí lưu bên trong gió lốc mạnh mẽ xoay tròn, nhưng chữ “Tình” kia lại hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, bay thẳng đến chỗ công tử Mặc Hàn.
Mà điều vô cùng quỷ dị chính là, công tử Mặc Hàn theo bản năng tùy ý di chuyển bên trong gió lốc, giờ phút này lại đứng bất động mặc cho chữ Tình kia bay về phía hắn, cuối cùng tiến vào trong thân thể hắn, biến mất không thấy hình bóng.
- Kết thúc!
Khóe miệng Tiêu Lãng nở nụ cười tàn ác, than nhẹ một tiếng. Hắn vừa dứt lời âm thanh vang lên trong gió lốc đột nhiên tiêu tan.
Trên không trung, toàn thân công tử Mặc Hàn đều ngây dại, trên mặt đầy đau thương, dường như bị nữ tử yêu mến nhất làm tổn thương khiến trái tim tan nát. Giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ bi thương, không muốn quan tâm tới bất kỳ điều gì, chỉ muốn chết!
- Công tử!
- Tiêu Lãng ngươi dám!
Mấy Nhân Hoàng đỉnh phong phía xa sợ hãi đến hồn phi phách tán, vội vàng rống lớn bắn mạnh về phía này. Nhưng thân thể bọn họ chỉ bay ra được một khoảng liền dừng lại.
Bởi vì thân ảnh Tiêu Lãng lóe lên, một thanh trường kiếm màu xanh đã gác lên cổ Mặc Hàn. Trên Vô Tình Kiếm phát ra hàn khí âm u. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức, đầu Mặc Hàn sẽ rơi xuống...
- Ta đã từng nói ngươi không phải là đối thủ của ta! Ngươi có lá gan khiêu khích ta, như vậy phải chuẩn bị sẵn khả năng phải chết đi!
Khí tức lạnh lẽo âm trầm của Vô Tình Kiếm đã đánh thức công tử Mặc Hàn. Tiêu Lãng cũng ghé vào lỗ tai hắn nói. Sắc mặt công tử Mặc Hàn buồn bã, nhưng không động đậy, trái lại cắn răng nói:
- Ngươi giết ta đi, không còn Hòa Nhi ta sống cũng không có ý nghĩa. Tiêu Lãng... xin ngươi cố gắng đối xử tốt với Hòa Nhi. Nàng là một cô nương tốt!
Tiêu Lãng không biết bay. Giờ phút này công tử Mặc Hàn cũng không dám động, cũng không muốn động. Cho nên hai người cứ đối mắt nhìn nhau như vậy, từ trong trời cao đồng thời bay xuống. Cảnh tượng kia vô cùng quỷ dị, cũng khiến người ta thực sự động lòng.
Thần sắc Tiêu Lãng không thay đổi, nhưng trong lòng lại run lên. Hắn nhớ tới khuôn mặt của Hòa Miêu Các, sát khí lẫm liệt trên người dần dần yếu đi. Trường kiếm của hắn đột nhiên vung lên, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, mạnh mẽ… đánh về phía công tử Mặc Hàn....
Hắn sử dụng thân kiếm đánh bay thân thể công tử Mặc Hàn ra ngoài.
Thuyền sắt đã bị hủy. Hinh di cũng bị ba người kia uy hiếp không biết đã đến chỗ nào. Tiêu Lãng có chút mờ mịt nhìn lướt qua xung quanh. Cuối cùng hắn lấy ra chiến xa chí tôn, tự động khởi động chiến xa chí tôn, sau đó quay về phía công tử Mặc Hàn nói:
- Tiểu thư Hòa Nhi là cô nương tốt, cố gắng đối xử tốt với nàng! Ngươi nói cho nàng biết... Ta đi tìm ký ức của ta, có lẽ đời này sẽ không gặp lại!
Nói xong, Tiêu Lãng nhắm hai mắt lại nhìn lên bầu trời không nói gì. Chiến xa chí tôn phá không rời đi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Thân thể công tử Mặc Hàn ở trong không trung phun ra một ngụm máu tươi. Nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, hắn quay đầu nhìn lại. Vừa vặn hắn nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lãng nhắm mắt không nói gì, trong lòng chấn động. Hắn không để ý tới vết máu bên khóe miệng, thất thần thì thầm nói:
- Tiêu Lãng, mặc dù là kẻ địch, Mặc Hàn ta vẫn kính nể ngươi! Phủ chủ Thần Hồn Phủ? Ngươi chờ đấy, một ngày nào đó, Mặc Hàn ta sẽ tu luyện tới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Đế Chí Tôn, đến lúc đó ta sẽ lại tìm ngươi quyết chiến!
Tiêu Lãng hoàn toàn không lưu luyến. Hắn cũng không biết Thiên Châu ở đâu? Hắn tùy tiện bay loạn. Hắn vẫn nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy rất đau khổ. Hắn lại tự mình tổn thương mình một lần nữa. Tình thương!
Thiên đạo vô tình cảnh giới thứ nhất của hắn vẫn chưa đại thành. Cho nên nghiêm khắc mà nói, trên ý nghĩa hắn không phải thật sự lãnh huyết vô tình. Mà trên thực tế bản thân hắn coi trọng tình ý nhất. Cho dù mất trí nhớ nhưng bản năng của hắn vẫn còn.
Hòa Miêu đối xử tốt với hắn, có tình đối với hắn, hắn đều nhìn thấy. Cho dù bởi vì thiên đạo vô tình, hắn tổn thương nàng! Nhưng dù sao hắn cũng không phải đang tổn thương mình sap?
Tình thương, tình thương. Muốn đả thương người nhất định phải tổn thương mình.
Kỳ thực thiên đạo vô tình cảnh giới thứ nhất chính là không ngừng tổn thương mình, khiến mình trở nên vô tình lãnh huyết. Như vậy mới có thể tiếp tục cảm ngộ thiên đạo vô tình, cuối cùng đạt được mức độ thiên hạ vô tình, vạn vật đều có thể giết!
Chiến xa chí tôn phá không rời đi, một lát thì bay về phía nam, một lát lại bay về phía đông. Tiêu Lãng không biết hắn muốn đi đâu. Hắn chỉ biết không thể bay về phía bắc. Hắn vẫn chìm đắm trong sự tổn thương, không muốn gì hơn ngoài rời khỏi Bắc Minh.
Hoa tuyết bay bay. Từ biển Băng Tuyết Tiêu Lãng một mình rời đi, giống như một hài tử lạc đường, lang thang khắp nơi.
...
Thiên Châu gần đây rất yên tĩnh. Ngoại trừ một phủ vực trung đẳng phía tây bị một cường giả thần bí một mình công chiếm phủ vực. Còn có phía nam Thần Khải phủ, ngoài vẫn tiếp tục bị hải thú công kích ra, rất an nhàn.
Phía tây Thiên Châu là địa bàn của điện chủ Tinh Thần. Theo lý thuyết có người muốn công chiếm phủ vực, trước hết phải đánh tiếng với người của Tu La điện, biểu thị sự tôn trọng? Chỉ có điều cường giả thần bí này đột ngột khai chiến, một mình giết chết phần lớn cường giả của Đông Dương phủ, dùng sức mạnh chiếm đoạt phủ vực này, đổi tên thành... Phi Dương Phủ!
Đây vốn là chuyện nhỏ, không đến nỗi truyền khắp Thiên Châu. Vấn đề là người này thực lực chỉ mới đạt tới Nhân Hoàng nhất trọng, nhưng một mình diệt phủ vực kia gần nghìn cường giả Nhân Hoàng, trong đó còn bao gồm gần trăm Nhân Hoàng đỉnh phong.
Điều này vẫn chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là sau khi người này chiếm đoạt phủ vực này, lại không có chào hỏi Tu La điện. Dường như không xem điện chủ Tinh Thần người đứng đầu phía tây Thiên Châu ra gì.
Võ giả Thiên Châu cảnh giới rất nghiêm ngặt. Võ giả cấp thấp khiêu chiến võ giả cao cấp thật sự vô cùng khó khăn. Chuyện giống như Tiêu Lãng lấy Nhân Hoàng cảnh nhất trọng quét ngang Nhân Hoàng cảnh rất ít phát sinh. Người này tất nhiên đã khiến cho tất cả Thiên Châu xôn xao. Hơn nữa hắn còn giỏi như vậy? Dám coi thường điện chủ Tinh Thần?
Tu La điện rất nhanh có phản ứng. Dưới danh nghĩa của điện chủ Tinh Thần, một Thiên Đế cùng một đám cường giả nổi giận truyền tống rời đi.
Kết quả khiến một đám người trợn tròn mắt. Thiên Đế kia ảo não trở lại, cũng không nói chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng Tu La điện lập tức phát biểu. Tu La điện bảo vệ Phi Dương Phủ, bất kỳ người nào công kích Phi Dương Phủ, tương đương với đối địch cùng Tu La điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.