Quyển 8 - Chương 47: Hỗn chiến
Yêu Dạ
10/12/2014
Cho dù con hoang thú này đã vào tình trạng đèn cạn dầu, vừa đối mặt đã giết chết mấy vạn con kiến kim thạch. Điều này khiến Tiêu Lãng rất căm tức. Hắn xem số kiến kim thạch này là chiến sủng của mình. Kiến kim thạch không chỉ có phòng ngự cường đại, thân thể còn rất nhỏ, khí tức không mạnh, là công cụ để tra xét tốt nhất. Thoáng một cái đã có gần vạn con bị giết khiến hắn vô cùng đau lòng. Hơn nữa giờ phút này vẫn không ngừng có kiến kim thạch bị giết chết...
Hai người rất nhanh đã chạy đến chiến trường. Tuy rằng Tiêu Lãng đã thông qua kiến kim thạch sớm cảm ứng được khí tức hoang thú này, sắc mặt vẫn không nhịn được trở nên ngưng trọng.
Đó là một con hoang thú có dạng bò sát toàn thân đầy máu. Thân thể có vài cái lộc. trên đầu có ba cái sừng nhỏ, đầu tương tự Tỳ Hưu. Nó còn có hai cái đuôi, một đôi cánh chim. Toàn thân đều có lông màu tím, chỉ có điều đã bị máu nhuộm đỏ. Cánh chim cũng bị gãy một ái. Một chân còn lộ xương, rõ ràng đã bị gãy...
Khí thế trên người con quái thú này vô cùng cường đại. Tiêu Lãng và Độc Long từ phía xa nhìn thoáng qua, cảm giác tim đập rất lợi hại, khí huyết cuồn cuộn, không dám thở mạnh. Khí tức kia còn cường đại hơn so với cường giả Thần Tổ gấp mấy lần. Đây còn là trong tình trạng đèn cạn dầu, trong thời khức đang bị thương nặng. Nếu như nó ở trong thời kỳ toàn thịnh, khí thế kia sợ là có thể trực tiếp đè chết hai người!
Thủ đoạn công kích của nó là dựa vào hắc quang trong mắt. Chỉ cần bị hắc quang của nó bắn trúng, thân thể kiến kim thạch lập tức hóa thành bột mịn, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thốt ra được. Cũng không biết nó còn có thần thông nào khác. Tiêu Lãng và Độc Long từ phía xa nhìn tới, thậm chí không có cả dũng khí tới gần...
Tiêu Lãng cắn răng một cái, tiếp tục ra lệnh cho kiến kim thạch đi chịu chết!
Hắn không biết hoang thú này có chỗ nào quý hiếm, nhưng cường giả mười mấy sơn lĩnh bởi vì con hoang thú này mà phát sinh hỗn chiến, nhiều gia tộc như vậy đều đang đuổi giết nó, tất nhiên là đồ tốt. Miếng thịt đến miệng làm sao có thể nhả ra được? Đây không phải là tác phong củaTiêu Lãng
Từng con kiến kim thạch từ bốn phương tám hướng vọt tới, không ngừng chịu chết. Cho dù khí tức của hoang thú vô cùng cường đại, nhưng kiến kim thạch bị Tiêu Lãng thuần hóa, tương đương với con rối của Tiêu Lãng, tuyệt đối không dám trái lại mệnh lệnh của hắn.
Hào quang trong mắt hoang thú càng ngày càng ảm đạm. Khí tức trên người nó càng ngày càng yếu. Tuy rằng mỗi con kiến kim thạch chỉ tới gần đã bị nó đánh thành bột mịn, nhưng nhiều con kiến kim thạch như vậy, sợ là không bao lâu nữa con hoang thú này sẽ tiêu hao hết năng lượng mà chết.
Tăng nhanh tốc độ!
Tiêu Lãng rất sợ có cường giả tới đây cướp giật, khống chế càng nhiều kiến kim thạch hơn điên cuồng phóng về phía hoang thú. Con hoang thú kia dường như cũng không muốn chạy trốn nữa. Bị đuổi giết lâu như vậy, nó cũng biết mình không sống được nữa. Bởi vậy nó đứng ở tại chỗ không ngừng phóng thích hắc quang, chuẩn bị chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Trong lòng Tiêu Lãng vô cùng khẩn trương. Mắt thấy khí tức của con hoang thú càng ngày càng yếu, rốt cuộc không thể đợi thêm được nữa. Hắn quát lớn, khí thế trên người tuôn ra:
- Tình tuyệt!
Sau lưng hắn chớp hiện một chữ tình cực lớn màu đen, sau đó đột ngột biến mất. Sau một khắc nó bỗng xuất hiện ở trong không trung đánh về phía con hoang thú kia!
Ầm!
Mặt đất lún xuống. Mặt đất xung quanh con hoang thú kia đều bị đập thành một hố sâu. Thân thể hoang thú cũng bị đập lún xuống. Tiêu Lãng cũng cảm giác được thân thể giống như bị lấy sạch năng lượng. Nhưng hắn không hề dừng lại một chút nào, lại thả ra một lần tình tuyệt nữa, lập tức ném vào trong hố sâu.
Ầm!
Con hoang thú vẫn không chết. Tiêu Lãng bất chấp tiếp tục phóng thích. Bên này có động tĩnh lớn như vậy, rất có thể sẽ khiến cho võ giả gần đó chú ý. Hắn không có thời gian từ từ dây dưa đến khi con hoang thú chết nữa!
Ầm ầm ầm!
Lại liên tục hai lần công kích tình tuyệt nữa! Mặt đất bị đập tạo thành một hố sâu không đáy. Cảm nhận được khí tức của con hoang thú kia đã hoàn toàn không còn nữa, lúc này thân thể Tiêu Lãng mới bắn nhanh tới.
Sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn liên tiếp thả ra năm lần tình tuyệt, năng lượng kim châu bên trong 1008 huyệt đạo của hắn đã giảm nhỏ thành hạt gạo! Thân thể hắn cũng cực kỳ suy yếu, linh hồn còn chịu ảnh hưởng, cực kỳ mệt mỏi có cảm giác buồn ngủ.
Nhưng giờ phút này hắn tất nhiên không thể ngủ. Thân thể hắn bay vụt xuống mặt đất. Sau khi lực lượng tinh thần lại lần nữa xác định con hoang thú này đã chết hẳn, Liệt Thần Thủ phóng thích, bỗng nhiên chộp tới đầu của nó, bóp nát đầu nó, thu vào trong nhẫn không gian.
- Độc Long, dẫn ta rời đi lập tức!
Tiêu Lãng ngay cả khí lực bay cũng không còn, hét dài một tiếng. Độc Long bay đến ôm lấy Tiêu Lãng bay về phía tiểu thiếu gia kia.
Tiêu Lãng cảm thấy mệt mỏi ủ rũ, nhưng cố kìm chế không ngủ, khống chế kiến kim thạch tản ra xung quanh, tra xét tình huống.
- Nhanh chạy về phía bắc. Có rất nhiều cường giả đang đến!
Trở lại rừng cây, Tiêu Lãng liền truyền âm. Mọi người hoảng hốt không chọn đường chạy như điên về phía bắc, Tiêu Lãng tiếp tục khống chế kiến kim thạch tra xét xung quanh.
- Bên trái! Bên phải! Đi vào trong rừng cây không nên cử động!
Căn cứ vào tình hình do kiến kim thạch tra xét được, Tiêu Lãng không ngừng chỉ huy mọi người lẩn trốn. Trên đường không ngừng có vô số võ giả bay qua không trung, lại bị mọi người tránh được. Những người này đều phóng về phía Tiêu Lãng vừa chiến đấu, cũng không quá lưu ý tới tình hình phía dưới.
Bọn họ chạy hơn nửa ngày thì trời bắt đầu vào đêm. Cuối cùng Tiêu Lãng coi như đã khôi phục một chút nguyên khí. Hắn nhắm mắt lại, khống chế kiến kim thạch tìm kiếm địa điểm ẩn nấp. Hắn tin tưởng không bao lâu nữa, xung quanh đây nhất định sẽ đại loạn. Một khi không tốt chết không có chỗ chôn.
- Đi bên trái. Bên kia có một cái khe. Chúng ta trốn vào nơi sâu nhất trong khe kia đi.
Rất nhanh Tiêu Lãng phát hiện ra một chỗ. Mọi người nhanh chóng lao nhanh tới. Đứng ở bên trên cái khe, Tiêu Lãng lại không động đậy, khống chế vô số kiến kim thạch lao xuống dưới.
- Xì, xì! Chít chít!
Rất nhanh trong khe rãnh xảy ra đại chiến. Không cần phải nói, rõ ràng trong khe rãnh này có hoang thú đang ẩn nấp. Mọi người thấy cái khe sâu, cảm nhận được khí tức lần này, sắc mặt ngưng trọng.
- Tốt, xuống đi!
Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng thả người bay xuống phía dưới. Mọi người cùng đi theo. Bọn họ liếc mắt qua liền phát hiện phía dưới có rất nhiều độc xà đều bị kiến kim thạch giết chết. Khe rất sâu, ít nhất phải tới mấy chục vạn mét.
- Đào địa đạo, trốn vào đi!
Tiêu Lãng ra lệnh, Độc Long lập tức khởi công, đào ra một địa đạo thật sâu đi vào ẩn nấp.
Lúc này sắc mặt Tiêu Lãng mới khá hơn một chút. Hắn lại để kiến kim thạch lan rộng trong khe sâu. Cho dù có võ giả gần đó lục soát, cũng sẽ bị khí tức kiến kim thạch che dấu được.
Tiêu Lãng đoán không sai!
Giờ phút này bên kia thực sự đã hỗn loạn tới mức muốn lật trời. Bởi vì xung quanh đó có khí tức hoang thú rất nồng đậm. Đó chính là con hoang thú Toan Nghê mọi người đang truy sát!
Con hoang thú Toan Nghê có một loại thần thông rất cường đại có thể Đại Na Di. Tuy rằng nó chỉ Đại Na Di trong khoảng cách tương đối gần, nhưng cũng chính bởi vì điểm này, nhiều người mới phải truy sát lâu như vậy.
Sau khi Đại Na Di, không gian xung quanh sẽ vặn vẹo, sẽ có sóng không gian chấn động mãnh liệt. Nhưng người gần đó còn chưa cảm nhận được không gian vặn vẹo. Mà con hoang thú này đã biến mất, mặt đất còn có dấu vết chiến đấu.
Chỉ có một khả năng! Hoang thú bị người ta giết chết, thu vào trong nhẫn không gian.
Hố sâu gần đó cùng với máu và lông của con hoang thú kia cũng xác nhận điểm này.
Mấy chục võ giả chạy tới trước tiên, tất nhiên bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho nên võ giả đến sau lập tức công kích mấy chục người kia. Võ giả tới sau nữa lại gia nhập vào trận hỗn chiến...
Cấp bậc chiến đấu bên này rất cao. Cường giả Thần Tổ đông đảo. Còn lại đều là Thần Quân. Bọn họ phát sinh động tĩnh cũng lớn vô cùng, kết quả càng ngày càng thu hút nhiều võ giả bay đến gia nhập vào trận hỗn chiến. Cũng không ai biết rốt cuộc là ai giết chết con hoang thú kia. Tất cả nghi ngờ lẫn nhau, không hỗn chiến mới là lạ.
Giờ phút này đám người Tiêu Lãng cách địa điểm hỗn chiến có mấy vạn dặm, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được mặt đất không ngừng chấn động, và những tiếng nổ không ngừng vang lên. Trong sơn động tối đen, Tiêu Lãng mở trừng trừng hai mắt, âm thầm cả kinh nghĩ:
- Rốt cuộc con hoang thú này là kỳ trân dị thú gì lại có thể gây ra hỗn chiến với quy mô lớn như vậy?
Hai người rất nhanh đã chạy đến chiến trường. Tuy rằng Tiêu Lãng đã thông qua kiến kim thạch sớm cảm ứng được khí tức hoang thú này, sắc mặt vẫn không nhịn được trở nên ngưng trọng.
Đó là một con hoang thú có dạng bò sát toàn thân đầy máu. Thân thể có vài cái lộc. trên đầu có ba cái sừng nhỏ, đầu tương tự Tỳ Hưu. Nó còn có hai cái đuôi, một đôi cánh chim. Toàn thân đều có lông màu tím, chỉ có điều đã bị máu nhuộm đỏ. Cánh chim cũng bị gãy một ái. Một chân còn lộ xương, rõ ràng đã bị gãy...
Khí thế trên người con quái thú này vô cùng cường đại. Tiêu Lãng và Độc Long từ phía xa nhìn thoáng qua, cảm giác tim đập rất lợi hại, khí huyết cuồn cuộn, không dám thở mạnh. Khí tức kia còn cường đại hơn so với cường giả Thần Tổ gấp mấy lần. Đây còn là trong tình trạng đèn cạn dầu, trong thời khức đang bị thương nặng. Nếu như nó ở trong thời kỳ toàn thịnh, khí thế kia sợ là có thể trực tiếp đè chết hai người!
Thủ đoạn công kích của nó là dựa vào hắc quang trong mắt. Chỉ cần bị hắc quang của nó bắn trúng, thân thể kiến kim thạch lập tức hóa thành bột mịn, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thốt ra được. Cũng không biết nó còn có thần thông nào khác. Tiêu Lãng và Độc Long từ phía xa nhìn tới, thậm chí không có cả dũng khí tới gần...
Tiêu Lãng cắn răng một cái, tiếp tục ra lệnh cho kiến kim thạch đi chịu chết!
Hắn không biết hoang thú này có chỗ nào quý hiếm, nhưng cường giả mười mấy sơn lĩnh bởi vì con hoang thú này mà phát sinh hỗn chiến, nhiều gia tộc như vậy đều đang đuổi giết nó, tất nhiên là đồ tốt. Miếng thịt đến miệng làm sao có thể nhả ra được? Đây không phải là tác phong củaTiêu Lãng
Từng con kiến kim thạch từ bốn phương tám hướng vọt tới, không ngừng chịu chết. Cho dù khí tức của hoang thú vô cùng cường đại, nhưng kiến kim thạch bị Tiêu Lãng thuần hóa, tương đương với con rối của Tiêu Lãng, tuyệt đối không dám trái lại mệnh lệnh của hắn.
Hào quang trong mắt hoang thú càng ngày càng ảm đạm. Khí tức trên người nó càng ngày càng yếu. Tuy rằng mỗi con kiến kim thạch chỉ tới gần đã bị nó đánh thành bột mịn, nhưng nhiều con kiến kim thạch như vậy, sợ là không bao lâu nữa con hoang thú này sẽ tiêu hao hết năng lượng mà chết.
Tăng nhanh tốc độ!
Tiêu Lãng rất sợ có cường giả tới đây cướp giật, khống chế càng nhiều kiến kim thạch hơn điên cuồng phóng về phía hoang thú. Con hoang thú kia dường như cũng không muốn chạy trốn nữa. Bị đuổi giết lâu như vậy, nó cũng biết mình không sống được nữa. Bởi vậy nó đứng ở tại chỗ không ngừng phóng thích hắc quang, chuẩn bị chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Trong lòng Tiêu Lãng vô cùng khẩn trương. Mắt thấy khí tức của con hoang thú càng ngày càng yếu, rốt cuộc không thể đợi thêm được nữa. Hắn quát lớn, khí thế trên người tuôn ra:
- Tình tuyệt!
Sau lưng hắn chớp hiện một chữ tình cực lớn màu đen, sau đó đột ngột biến mất. Sau một khắc nó bỗng xuất hiện ở trong không trung đánh về phía con hoang thú kia!
Ầm!
Mặt đất lún xuống. Mặt đất xung quanh con hoang thú kia đều bị đập thành một hố sâu. Thân thể hoang thú cũng bị đập lún xuống. Tiêu Lãng cũng cảm giác được thân thể giống như bị lấy sạch năng lượng. Nhưng hắn không hề dừng lại một chút nào, lại thả ra một lần tình tuyệt nữa, lập tức ném vào trong hố sâu.
Ầm!
Con hoang thú vẫn không chết. Tiêu Lãng bất chấp tiếp tục phóng thích. Bên này có động tĩnh lớn như vậy, rất có thể sẽ khiến cho võ giả gần đó chú ý. Hắn không có thời gian từ từ dây dưa đến khi con hoang thú chết nữa!
Ầm ầm ầm!
Lại liên tục hai lần công kích tình tuyệt nữa! Mặt đất bị đập tạo thành một hố sâu không đáy. Cảm nhận được khí tức của con hoang thú kia đã hoàn toàn không còn nữa, lúc này thân thể Tiêu Lãng mới bắn nhanh tới.
Sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn liên tiếp thả ra năm lần tình tuyệt, năng lượng kim châu bên trong 1008 huyệt đạo của hắn đã giảm nhỏ thành hạt gạo! Thân thể hắn cũng cực kỳ suy yếu, linh hồn còn chịu ảnh hưởng, cực kỳ mệt mỏi có cảm giác buồn ngủ.
Nhưng giờ phút này hắn tất nhiên không thể ngủ. Thân thể hắn bay vụt xuống mặt đất. Sau khi lực lượng tinh thần lại lần nữa xác định con hoang thú này đã chết hẳn, Liệt Thần Thủ phóng thích, bỗng nhiên chộp tới đầu của nó, bóp nát đầu nó, thu vào trong nhẫn không gian.
- Độc Long, dẫn ta rời đi lập tức!
Tiêu Lãng ngay cả khí lực bay cũng không còn, hét dài một tiếng. Độc Long bay đến ôm lấy Tiêu Lãng bay về phía tiểu thiếu gia kia.
Tiêu Lãng cảm thấy mệt mỏi ủ rũ, nhưng cố kìm chế không ngủ, khống chế kiến kim thạch tản ra xung quanh, tra xét tình huống.
- Nhanh chạy về phía bắc. Có rất nhiều cường giả đang đến!
Trở lại rừng cây, Tiêu Lãng liền truyền âm. Mọi người hoảng hốt không chọn đường chạy như điên về phía bắc, Tiêu Lãng tiếp tục khống chế kiến kim thạch tra xét xung quanh.
- Bên trái! Bên phải! Đi vào trong rừng cây không nên cử động!
Căn cứ vào tình hình do kiến kim thạch tra xét được, Tiêu Lãng không ngừng chỉ huy mọi người lẩn trốn. Trên đường không ngừng có vô số võ giả bay qua không trung, lại bị mọi người tránh được. Những người này đều phóng về phía Tiêu Lãng vừa chiến đấu, cũng không quá lưu ý tới tình hình phía dưới.
Bọn họ chạy hơn nửa ngày thì trời bắt đầu vào đêm. Cuối cùng Tiêu Lãng coi như đã khôi phục một chút nguyên khí. Hắn nhắm mắt lại, khống chế kiến kim thạch tìm kiếm địa điểm ẩn nấp. Hắn tin tưởng không bao lâu nữa, xung quanh đây nhất định sẽ đại loạn. Một khi không tốt chết không có chỗ chôn.
- Đi bên trái. Bên kia có một cái khe. Chúng ta trốn vào nơi sâu nhất trong khe kia đi.
Rất nhanh Tiêu Lãng phát hiện ra một chỗ. Mọi người nhanh chóng lao nhanh tới. Đứng ở bên trên cái khe, Tiêu Lãng lại không động đậy, khống chế vô số kiến kim thạch lao xuống dưới.
- Xì, xì! Chít chít!
Rất nhanh trong khe rãnh xảy ra đại chiến. Không cần phải nói, rõ ràng trong khe rãnh này có hoang thú đang ẩn nấp. Mọi người thấy cái khe sâu, cảm nhận được khí tức lần này, sắc mặt ngưng trọng.
- Tốt, xuống đi!
Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng thả người bay xuống phía dưới. Mọi người cùng đi theo. Bọn họ liếc mắt qua liền phát hiện phía dưới có rất nhiều độc xà đều bị kiến kim thạch giết chết. Khe rất sâu, ít nhất phải tới mấy chục vạn mét.
- Đào địa đạo, trốn vào đi!
Tiêu Lãng ra lệnh, Độc Long lập tức khởi công, đào ra một địa đạo thật sâu đi vào ẩn nấp.
Lúc này sắc mặt Tiêu Lãng mới khá hơn một chút. Hắn lại để kiến kim thạch lan rộng trong khe sâu. Cho dù có võ giả gần đó lục soát, cũng sẽ bị khí tức kiến kim thạch che dấu được.
Tiêu Lãng đoán không sai!
Giờ phút này bên kia thực sự đã hỗn loạn tới mức muốn lật trời. Bởi vì xung quanh đó có khí tức hoang thú rất nồng đậm. Đó chính là con hoang thú Toan Nghê mọi người đang truy sát!
Con hoang thú Toan Nghê có một loại thần thông rất cường đại có thể Đại Na Di. Tuy rằng nó chỉ Đại Na Di trong khoảng cách tương đối gần, nhưng cũng chính bởi vì điểm này, nhiều người mới phải truy sát lâu như vậy.
Sau khi Đại Na Di, không gian xung quanh sẽ vặn vẹo, sẽ có sóng không gian chấn động mãnh liệt. Nhưng người gần đó còn chưa cảm nhận được không gian vặn vẹo. Mà con hoang thú này đã biến mất, mặt đất còn có dấu vết chiến đấu.
Chỉ có một khả năng! Hoang thú bị người ta giết chết, thu vào trong nhẫn không gian.
Hố sâu gần đó cùng với máu và lông của con hoang thú kia cũng xác nhận điểm này.
Mấy chục võ giả chạy tới trước tiên, tất nhiên bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho nên võ giả đến sau lập tức công kích mấy chục người kia. Võ giả tới sau nữa lại gia nhập vào trận hỗn chiến...
Cấp bậc chiến đấu bên này rất cao. Cường giả Thần Tổ đông đảo. Còn lại đều là Thần Quân. Bọn họ phát sinh động tĩnh cũng lớn vô cùng, kết quả càng ngày càng thu hút nhiều võ giả bay đến gia nhập vào trận hỗn chiến. Cũng không ai biết rốt cuộc là ai giết chết con hoang thú kia. Tất cả nghi ngờ lẫn nhau, không hỗn chiến mới là lạ.
Giờ phút này đám người Tiêu Lãng cách địa điểm hỗn chiến có mấy vạn dặm, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được mặt đất không ngừng chấn động, và những tiếng nổ không ngừng vang lên. Trong sơn động tối đen, Tiêu Lãng mở trừng trừng hai mắt, âm thầm cả kinh nghĩ:
- Rốt cuộc con hoang thú này là kỳ trân dị thú gì lại có thể gây ra hỗn chiến với quy mô lớn như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.