Quyển 6 - Chương 112: Hồng chanh hoàng lục thanh lam tử.
Yêu Dạ
10/12/2014
Nếu Thanh Mộc Ngọc đã ra lệnh có thể vào không gian hư vô thì mọi người thở phào, đêm qua nghỉ ngơi khiến bọn họ hồi phục nhiều thiên lực, hồn lực. Tất cả nhanh chóng bay đi Long Tuyền phủ.
Tiêu Lãng có thể phi độ hư không rời đi thẳng đến mấy không gian hư vô trong tây bộ. Nhưng tây bộ còn có nhiều cường giả có mặt ở đây, Quỷ Vũ Sát quân đoàn còn lại mấy ngàn người. Tiêu Lãng phi độ hư không có thể mang đi một, hai người
Mọi người trốn khá nhanh, những Thiên Ma vương không đuổi theo ngay. Hiển nhiên Thiên Ma vương học khôn, dù sao dẫn đại quân đi có thể dễ dàng càn quét Thiên Châu, một mình truy đuổi dù giết được một phần võ giả nhân loại thì cuối cùng sẽ bị siêu cường giả mai phục, thế là mất nhiều hơn được.
Mọi người thuận lợi rút lui đến Long Tuyền phủ, lao hướng đông bộ. Lối vào không gian hư vô nằm trong một hiểm địa ở đông bộ Long Tuyền phủ, đương nhiên mãnh thú trong hiểm địa đã nhận được lệnh của Vọng Nguyệt Hồ, sẽ không công kích nhân loại. Có một phần mãnh thú bị mang vào không gian hư vô.
Hơn nửa ngày sau đám người đến phủ thành Long Tuyền phủ, thấy liên tục có người được truyền tới, điên cuồng chạy hướng đông bộ. Mọi người bay một đường, nghe vô số người bi thương hét, cầu xin.
- Đại nhân, hãy mnag chúng ta đi đi!
- Mộc đại nhân, ta là Liễu gia ở Thần Khải phủ, xin ngươi hãy mnag chúng ta đi!
- Vị đại nhân nào nguyện ý mang theo ta lão phu nguyện hiến hết huyền thạch cho hắn!
-...
Thanh Mộc Ngọc liếc mắt thấy nhiều người động lòng trắc ẩn liền quát to:
- Muốn dẫn theo người thì tự tìm không gian hư vô!
Âu Dương Thúy Thúy truyền tin bên kia đã bão hòa, bọn họ còn có mấy chục vạn người. Âu Dương Thúy Thúy đã dặn là không thể mang thêm một người nào, nếu không thì ngươi mang một, ta mang vài người vậy sẽ thêm mấy chục vạn người.
- Đi!
Nhiều người nhẫn tâm, gầm một tiếng dùng tốc độ cao nhất bay nhanh đi. Người bên dưới tuyệt vọng gục xuống đất, bi thương la khóc. Phương xa, vô số Vực Ngoại Thiên Ma lao nhanh đến.
Khi đến lối vào không gian hư vô, mọi người giật nảy mình.
- A?
Tiêu Lãng nhướng mày, mặt trắng bệch. Vì trong vòng trăm dặm quanh lối vào toàn là người, lúc nhúc mấy ức người. Trong mắt bọn họ lạc lõng, khi thấy đám cường giả bay qua không ai hét to van xin, đôi mắt trông chờ nhìn, trong con ngươi tràn ngập tuyệt vọng, van xin.
Thanh Mộc Ngọc thấy vậy tức giận quát:
- Các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Lập tức tốn hướng đông nam, tìm không gian hư vô mà núp! Vực Ngoại Thiên Ma sắp tới rồi!
Những người này không có tư cách vào không gian hư vô, ở lại đây chờ chết.
Không ai nhúc nhích, nhiều người khóe môi cong lên giễu cợt.
Trốn hướng đông?
Trốn hôm nay, có thể trốn được ngày mai sao?
Rất ít có không gian hư vô thích hợp cho nhân loại sinh tồn, dù có thì cũng là nơi các đại nhân vật núp. Những võ giả cấp thấp như bọn họ có tư cách đi vào sao? Đều là chết thì chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Vù vù vù vù vù!
Phía bắc có vô số bóng người lao tới, đi đầu là sơn chủ của Phổ Đà sơn, Diệt Hồn. Bọn họ thấy nhiều người tụ tập thì cũng hét to kêu dân chúng chạy trốn, bởi vì... Phương bắc cũng không chống nổi, rất nhiều Vực Ngoại Thiên Ma đuổi theo họ.
Phương xa vọng tiếng hú.
- Grao! Grao!
Vực Ngoại Thiên Ma đã đến gần, khi chúng tới nơi thì mấy ức người sẽ biến thành thực vật cho Vực Ngoại Thiên Ma, vĩnh viễn ở lại mảnh đất này.
Âu Dương Thúy Thúy và mấy chục người Âu Dương gia dốc sức xé rách một khe nứt to trên bầu trời, quát to với đám người Tiêu Lãng.
- Vào trong không gian hư vô đi!
Khóe mắt Thanh Mộc Ngọc rơi lệ, rống to. Các cường giả ở giữa không trung bất lực nhắm mắt lại bay hướng khe hở không gian.
Chính lúc này, phía nam vang tiếng rống:
- Chờ đã!
Mấy bóng người lao nhanh đến, đi trước nhất là Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt Hồ, Hồng Mông tôn giả, Man Thần Yêu Kiệt.
Thanh Mộc Thạch nhìn xung quanh một đống người, giận điên lên quát to:
- Gần Vô Ngân phủ phía đông bộ lại phát hiện một không gian hư vô siêu lớn, các ngươi lập tức trốn qua bên kia, có thể trốn thoát hay không phải nhìn vận may của các ngươi!
Thanh Mộc Thạch liếc đám cường giả định bay vào trong khe hở không gian, hét lên:
- Tất cả võ giả từ đỉnh Nhân Hoàng cảnh trở lên nghe đây. Đông bộ, nam bộ, bắc bộ đều có Vực Ngoại Thiên Ma vây giết, có ít nhất bốn mươi con Thiên Ma vương. Chúng ta không ép các ngươi ngăn cản, muốn vào không gian hư vô thì vào ngay, muốn tranh thủ chút thời gian cho mấy ức người thì đi theo chúng ta ngăn cản giây lát!
- A! Trốn!
- Đi!
Mấy ức người bên dưới nghe Thanh Mộc Thạch nói còn có một không gian hư vô siêu lớn có thể chạy trốn thì nâng cao tinh thần, đôi mắt chết lặng lấp lánh ánh sáng. Đám người điên cuồng chạy hướng đông.
Các cường giả Nhân Hoàng cảnh im lặng.
Nếu bọn họ không ngăn cản chốc lát thì mấy ức người này phải chết, nếu họ ngăn cản thì rất có thể họ sẽ chết.
Đây là lựa chọn rất khó khăn.
Phía đông, nam, bắc vang tiếng hú của Vực Ngoại Thiên Ma ngày càng to.
- Grao! Grao!
Mơ hồ thấy nhiều thú vương, thú hoàng ở phía nam đang đại chiến cùng Vực Ngoại Thiên Ma nhưng liên tục tan tác.
Vù vù vù vù vù!
Một số cường giả Nhân Hoàng cảnh, Thiên Đế lập tức bay vào trong khe hở không gian. Mấy ức người là mạng, mạng của bọn họ cũng là mạng. Lấy mạng của mình đổi mạng người khác, bọn họ không phải thánh nhân cũng không phải cứu thế chủ, bọn họ có người thân, tộc nhân của mình.
Rất nhanh, mấy chục vạn người có một nửa bay vào không gian hư vô. Sáu cường giả Bán Thần cảnh không ai đi vào. Mấy người liếc nhau, bay ba hướng. Một số cường giả Thiên Đế cắn răng đi theo. Bọn họ có thể tùy thời xé rách không gian chạy tốn, bây giờ có thể chống một lúc thì càng nhiều người chạy trốn.
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, quát to ra lệnh:
- Ma Thần, Vô Ngân, Cuồng Nhân, các ngươi dẫn người đi vào!
Cuồng Nhân Thiên Đế ngơ ngác nghe Tiêu Lãng ra lệnh, lập tức dẫn cường giả tây bộ bay vào trong. Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần không nhúc nhích, vì bọn họ thấy Tiêu Lãng đứng im.
Tiêu Lãng thấy vậy tức giận quát:
- Nhìn cái gì? Đi! Ta biết phi độ hư không, sao chết được?
Tiêu Ma Thần giơ cao Mị Ảnh chiến đao, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm khẽ cười
- Vô Ngân, các ngươi đi đi!
Tiêu Ma Thần âm trầm nói:
- Tiêu Lãng, ngươi phi độ hư không dẫn theo một người chắc không thành vấn đề? Đi, dù chúng ta có rời khỏi Thiên Châu cũng quyết giết thêm mấy Vực Ngoại Thiên Ma tạp chủng!
Tiêu Lãng thấy đám người Vô Ngân Thiên Đế, Sát Đế bay vào mới gật đầu, dẫn theo một người không thành vấn đề.
Tiêu Lãng quét Vô Tình kiếm bay ra xa, quát với Tiêu Ma Thần:
- Theo sát ta, lát nữa ta sẽ khiến thảo đằng cột ngươi lại cùng nhau phi độ hư không!
Tiêu Ma Thần đi theo như bóng với mình, Tiêu Lãng tựa hung thú nhảy vọt mấy cái đã đến đằng trước chiến trường. Phía trước có khá nhiều Thiên Đế ở lại, định tranh thủ chút thời gian cho mấy ức người chạy trốn.
Tiêu Lãng quét một luồng Vô Tình kiếm khí giết mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp, chợt nhớ ra cái gì.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- A? Không đúng! Mị Nhi còn chưa trở về!
Linh hồn Tiêu Lãng bản năng quét qua, vẻ mặt hắn kinh ngạc. Thảo đằng thần hồn màu xanh yên lặng nằm trong Mị Nhi của Tiêu Lãng.
- A?
Bỗng nhiên...
Người Tiêu Lãng run lên, vì hắn phát hiện thảo đằng thần hồn màu xanh khác lạ. Bản thể Mị Nhi vốn là thảo đằng thần hồn màu xanh, bây giờ nó từ từ biến thành màu lam.
Hồng chanh hoàng lục thanh lam tử?
Thảo đằng thần hồn màu xanh... Lại một lần nữa tiến hóa !
Tiêu Lãng có thể phi độ hư không rời đi thẳng đến mấy không gian hư vô trong tây bộ. Nhưng tây bộ còn có nhiều cường giả có mặt ở đây, Quỷ Vũ Sát quân đoàn còn lại mấy ngàn người. Tiêu Lãng phi độ hư không có thể mang đi một, hai người
Mọi người trốn khá nhanh, những Thiên Ma vương không đuổi theo ngay. Hiển nhiên Thiên Ma vương học khôn, dù sao dẫn đại quân đi có thể dễ dàng càn quét Thiên Châu, một mình truy đuổi dù giết được một phần võ giả nhân loại thì cuối cùng sẽ bị siêu cường giả mai phục, thế là mất nhiều hơn được.
Mọi người thuận lợi rút lui đến Long Tuyền phủ, lao hướng đông bộ. Lối vào không gian hư vô nằm trong một hiểm địa ở đông bộ Long Tuyền phủ, đương nhiên mãnh thú trong hiểm địa đã nhận được lệnh của Vọng Nguyệt Hồ, sẽ không công kích nhân loại. Có một phần mãnh thú bị mang vào không gian hư vô.
Hơn nửa ngày sau đám người đến phủ thành Long Tuyền phủ, thấy liên tục có người được truyền tới, điên cuồng chạy hướng đông bộ. Mọi người bay một đường, nghe vô số người bi thương hét, cầu xin.
- Đại nhân, hãy mnag chúng ta đi đi!
- Mộc đại nhân, ta là Liễu gia ở Thần Khải phủ, xin ngươi hãy mnag chúng ta đi!
- Vị đại nhân nào nguyện ý mang theo ta lão phu nguyện hiến hết huyền thạch cho hắn!
-...
Thanh Mộc Ngọc liếc mắt thấy nhiều người động lòng trắc ẩn liền quát to:
- Muốn dẫn theo người thì tự tìm không gian hư vô!
Âu Dương Thúy Thúy truyền tin bên kia đã bão hòa, bọn họ còn có mấy chục vạn người. Âu Dương Thúy Thúy đã dặn là không thể mang thêm một người nào, nếu không thì ngươi mang một, ta mang vài người vậy sẽ thêm mấy chục vạn người.
- Đi!
Nhiều người nhẫn tâm, gầm một tiếng dùng tốc độ cao nhất bay nhanh đi. Người bên dưới tuyệt vọng gục xuống đất, bi thương la khóc. Phương xa, vô số Vực Ngoại Thiên Ma lao nhanh đến.
Khi đến lối vào không gian hư vô, mọi người giật nảy mình.
- A?
Tiêu Lãng nhướng mày, mặt trắng bệch. Vì trong vòng trăm dặm quanh lối vào toàn là người, lúc nhúc mấy ức người. Trong mắt bọn họ lạc lõng, khi thấy đám cường giả bay qua không ai hét to van xin, đôi mắt trông chờ nhìn, trong con ngươi tràn ngập tuyệt vọng, van xin.
Thanh Mộc Ngọc thấy vậy tức giận quát:
- Các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Lập tức tốn hướng đông nam, tìm không gian hư vô mà núp! Vực Ngoại Thiên Ma sắp tới rồi!
Những người này không có tư cách vào không gian hư vô, ở lại đây chờ chết.
Không ai nhúc nhích, nhiều người khóe môi cong lên giễu cợt.
Trốn hướng đông?
Trốn hôm nay, có thể trốn được ngày mai sao?
Rất ít có không gian hư vô thích hợp cho nhân loại sinh tồn, dù có thì cũng là nơi các đại nhân vật núp. Những võ giả cấp thấp như bọn họ có tư cách đi vào sao? Đều là chết thì chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Vù vù vù vù vù!
Phía bắc có vô số bóng người lao tới, đi đầu là sơn chủ của Phổ Đà sơn, Diệt Hồn. Bọn họ thấy nhiều người tụ tập thì cũng hét to kêu dân chúng chạy trốn, bởi vì... Phương bắc cũng không chống nổi, rất nhiều Vực Ngoại Thiên Ma đuổi theo họ.
Phương xa vọng tiếng hú.
- Grao! Grao!
Vực Ngoại Thiên Ma đã đến gần, khi chúng tới nơi thì mấy ức người sẽ biến thành thực vật cho Vực Ngoại Thiên Ma, vĩnh viễn ở lại mảnh đất này.
Âu Dương Thúy Thúy và mấy chục người Âu Dương gia dốc sức xé rách một khe nứt to trên bầu trời, quát to với đám người Tiêu Lãng.
- Vào trong không gian hư vô đi!
Khóe mắt Thanh Mộc Ngọc rơi lệ, rống to. Các cường giả ở giữa không trung bất lực nhắm mắt lại bay hướng khe hở không gian.
Chính lúc này, phía nam vang tiếng rống:
- Chờ đã!
Mấy bóng người lao nhanh đến, đi trước nhất là Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt Hồ, Hồng Mông tôn giả, Man Thần Yêu Kiệt.
Thanh Mộc Thạch nhìn xung quanh một đống người, giận điên lên quát to:
- Gần Vô Ngân phủ phía đông bộ lại phát hiện một không gian hư vô siêu lớn, các ngươi lập tức trốn qua bên kia, có thể trốn thoát hay không phải nhìn vận may của các ngươi!
Thanh Mộc Thạch liếc đám cường giả định bay vào trong khe hở không gian, hét lên:
- Tất cả võ giả từ đỉnh Nhân Hoàng cảnh trở lên nghe đây. Đông bộ, nam bộ, bắc bộ đều có Vực Ngoại Thiên Ma vây giết, có ít nhất bốn mươi con Thiên Ma vương. Chúng ta không ép các ngươi ngăn cản, muốn vào không gian hư vô thì vào ngay, muốn tranh thủ chút thời gian cho mấy ức người thì đi theo chúng ta ngăn cản giây lát!
- A! Trốn!
- Đi!
Mấy ức người bên dưới nghe Thanh Mộc Thạch nói còn có một không gian hư vô siêu lớn có thể chạy trốn thì nâng cao tinh thần, đôi mắt chết lặng lấp lánh ánh sáng. Đám người điên cuồng chạy hướng đông.
Các cường giả Nhân Hoàng cảnh im lặng.
Nếu bọn họ không ngăn cản chốc lát thì mấy ức người này phải chết, nếu họ ngăn cản thì rất có thể họ sẽ chết.
Đây là lựa chọn rất khó khăn.
Phía đông, nam, bắc vang tiếng hú của Vực Ngoại Thiên Ma ngày càng to.
- Grao! Grao!
Mơ hồ thấy nhiều thú vương, thú hoàng ở phía nam đang đại chiến cùng Vực Ngoại Thiên Ma nhưng liên tục tan tác.
Vù vù vù vù vù!
Một số cường giả Nhân Hoàng cảnh, Thiên Đế lập tức bay vào trong khe hở không gian. Mấy ức người là mạng, mạng của bọn họ cũng là mạng. Lấy mạng của mình đổi mạng người khác, bọn họ không phải thánh nhân cũng không phải cứu thế chủ, bọn họ có người thân, tộc nhân của mình.
Rất nhanh, mấy chục vạn người có một nửa bay vào không gian hư vô. Sáu cường giả Bán Thần cảnh không ai đi vào. Mấy người liếc nhau, bay ba hướng. Một số cường giả Thiên Đế cắn răng đi theo. Bọn họ có thể tùy thời xé rách không gian chạy tốn, bây giờ có thể chống một lúc thì càng nhiều người chạy trốn.
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, quát to ra lệnh:
- Ma Thần, Vô Ngân, Cuồng Nhân, các ngươi dẫn người đi vào!
Cuồng Nhân Thiên Đế ngơ ngác nghe Tiêu Lãng ra lệnh, lập tức dẫn cường giả tây bộ bay vào trong. Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần không nhúc nhích, vì bọn họ thấy Tiêu Lãng đứng im.
Tiêu Lãng thấy vậy tức giận quát:
- Nhìn cái gì? Đi! Ta biết phi độ hư không, sao chết được?
Tiêu Ma Thần giơ cao Mị Ảnh chiến đao, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm khẽ cười
- Vô Ngân, các ngươi đi đi!
Tiêu Ma Thần âm trầm nói:
- Tiêu Lãng, ngươi phi độ hư không dẫn theo một người chắc không thành vấn đề? Đi, dù chúng ta có rời khỏi Thiên Châu cũng quyết giết thêm mấy Vực Ngoại Thiên Ma tạp chủng!
Tiêu Lãng thấy đám người Vô Ngân Thiên Đế, Sát Đế bay vào mới gật đầu, dẫn theo một người không thành vấn đề.
Tiêu Lãng quét Vô Tình kiếm bay ra xa, quát với Tiêu Ma Thần:
- Theo sát ta, lát nữa ta sẽ khiến thảo đằng cột ngươi lại cùng nhau phi độ hư không!
Tiêu Ma Thần đi theo như bóng với mình, Tiêu Lãng tựa hung thú nhảy vọt mấy cái đã đến đằng trước chiến trường. Phía trước có khá nhiều Thiên Đế ở lại, định tranh thủ chút thời gian cho mấy ức người chạy trốn.
Tiêu Lãng quét một luồng Vô Tình kiếm khí giết mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp, chợt nhớ ra cái gì.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- A? Không đúng! Mị Nhi còn chưa trở về!
Linh hồn Tiêu Lãng bản năng quét qua, vẻ mặt hắn kinh ngạc. Thảo đằng thần hồn màu xanh yên lặng nằm trong Mị Nhi của Tiêu Lãng.
- A?
Bỗng nhiên...
Người Tiêu Lãng run lên, vì hắn phát hiện thảo đằng thần hồn màu xanh khác lạ. Bản thể Mị Nhi vốn là thảo đằng thần hồn màu xanh, bây giờ nó từ từ biến thành màu lam.
Hồng chanh hoàng lục thanh lam tử?
Thảo đằng thần hồn màu xanh... Lại một lần nữa tiến hóa !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.