Quyển 2 - Chương 161: Hồng Đậu, Hồng Đậu!
Yêu Dạ
09/10/2014
Phù Đồ, ngươi muốn đi bên Thần Hồn Hải?
Phía đông Thần Hồn thành, trong một lầu các khá lớn, Bát gia nghe được tin tức cực kỳ đáng kinh ngạc. Giờ phút này, Tiêu Ma Thần đứng trong đại sảnh, vẻ mặt mờ mịt. Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang không bất ngờ, nếu không phải Tiêu Phù Đồ đã cho biết trước thì chính là gã đoán được.
Tiêu Phù Đồ gật đầu, ánh mắt beiné sâu thẳm:
- Thần Hồn đại lục quá nhỏ, cuộc đời Tiêu Phù Đồ ta liên tục đột phá trong giết chóc. Ta đã tuyên bố rồi, sau mười năm sẽ giết Huyết Y và Huyết Nô, san bằng Huyết tông. Cho nên ta phải đi Thần Hồn Hải lang bạt, hoặc đột phá trở về, hoặc là chết ở bên kia. Tộc trưởng Bất Tử đã chết, Thần Hồn đại lục không còn gì để ta lưu luyến. Ta sống nửa đời vì Tiêu gia, nửa đời sau ta phải sống vì mình. Sẽ có một ngày Tiêu Phù Đồ ta đứng trên đỉnh võ giả, độc cô cầu bại!
Tiêu Ma Thần thất thanh hét to:
- Phụ thân!
Mặc dù Tiêu Ma Thần không biết bên Lệ thân vương Kinh Lệ có cái gì nhưng gã cảm nhận được ý quyết chết trong giọng nói của Tiêu Phù Đồ.
Mắt Bát gia nóng cháy:
- Phù Đồ đại nhân!
Bát gia kích động đứng dậy, căng thẳng hỏi:
- Ta có thể đi theo đại nhân không?
- Ngươi?
Tiêu Phù Đồ không nhìn Tiêu Ma Thần, nhướng mày nói với Bát gia:
- Ngươi xác định muốn đi theo? Ngươi nên biết rằng mấy ngàn năm qua có nhiều đỉnh cường giả trong Thần Hồn đại lục đi bên Thần Hồn Hải nhưng chưa từng có ai trở về. Thực lực của ngươi không quá cao, đi bên kia thì xác suất chết rất cao. Ta nói thẳng, nếu gặp nguy hiểm vượt qua năng lực của ta thì ta sẽ mặc kệ ngươi.
Bát gia cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Áo khoác màu tím không gió tự bay, trên người Bát gia dâng lên hào khí.
Bát gia cười nói:
- Phù Đồ đại nhân, thần hồn của Tiêu Bát ta chỉ có địa giai, đời này không có thành tựu lớn gì tại Thần Hồn đại lục. Ta rời khỏi Tiêu gia, giờ phút này thiếu chủ lại biến thành phế nhân. Phù Đồ đại nhân đã sắp xếp xong xuôi, để thiếu chủ ở lại Thần Hồn thành. Ta có ở Thần Hồn thành cũng không ý nghĩa gì, không bằng cùng đại nhân xông Thần Hồn Hải một lần, có lẽ sẽ có cơ duyên lớn đột phá. Đại nhân yên tâm, ngươi mang ta qua bên kia là Tiêu Bát đã rất cảm kích rồi. Còn về chết... Từ ngày trở thành võ giả thì cái chết là số mệnh của chúng ta!
Tiêu Phù Đồ gật gù, hơi công nhận Bát gia.
Tiêu Phù Đồ quay đầu nói với Tiêu Ma Thần:
- Ma Thần, ngươi đi theo ta hay là tu luyện tại Thần Hồn thành? Ta nói thẳng với ngươi, ta đi Thần Hồn Hải cũng hông có nắm chắc tự bảo vệ mình, ngươi theo ta rất có thể sẽ chết. Nhưng nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi.
Bát gia, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang liếc nhau, cùng giật mình kinh ngạc. Ở đâu lại có phụ thân như vậy, không quý trọng nhi tử của mình? Không lẽ Tiêu Phù Đồ nhặt Tiêu Ma Thần về nuôi? Tiêu Phù Đồ đi mạo hiểm thì tohoi, còn hỏi nhi tử có muốn đi chung không? Lỡ như hai người chết hết thì chẳng phải là nhà bọn họ tuyệt hậu rồi sao?
Tiêu Ma Thần không chút do dự, kiên quyết nói:
- Ta đi!
Hai phụ tử nhìnn hau không nói, không ai khuyên nhủ đối phương. Vì Tiêu Phù Đồ, Tiêu Ma Thần hiểu người kia, hai phụ tử đều là tính tình bướng bỉnh, cha nào con nấy. Tiêu Phù Đồ biết khi gã đi thì Tiêu Ma Thần sẽ chạy theo, nếu vậy chẳng bằng dẫn gã đi có thể chăm sóc tốt hơn. Tiêu Ma Thần cũng biết phụ thân của gã đã quyết định rồi thì chín con trâu cũng không kéo lại được, thế là không khuyên bảo.
Cuối cùng Tiêu Phù Đồ nhìn cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang, hỏi:
- Lục Hành, ngươi xác định muốn đi theo ta tiếp sao? Lúc trước cuộc chiến giữa chúng ta chỉ là đánh cuộc người thua tùy tùng đối phương mười năm. Thật ra nếu không đấu với ngươi trận đó thì ta không có khả năng đột phá, vì vậy giờ hãy bỏ chuyện đánh cuộc đó đi. Ngươi có thể rời đi.
Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang cười khổ nói:
- Không cần bỏ ta đi theo đại nhân. Ha ha ha ha ha ha! Thật ra ta đi bên Thần Hồn Hải có chuyện quan trọng cần làm, vốn việc này không cần ta đi nhưng bây giờ ta... Phải đi!
- Vậy thì tốt, Tiêu Lãng đã tỉnh rồi, ta đi sắp xếp, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát đi bên Thần Hồn Hải.
Tiêu Phù Đồ vui vẻ đứng dậy, bỗng đi hướng một hành lang, vì gã cảm giác được Tiêu Lãng đột nhiên tỉnh lại.
Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang nghi hoặc đi theo Tiêu Phù Đồ vào một gian phòng. Tiêu Lãng dùng Quy Tức đan, đúng ra thì hắn không thể mau chóng tỉnh lại như vậy, ít nhất cần ba đến năm ngày sau.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng chợt mở mắt ra, bật người dậy, đầu toát mồ hôi lạnh.
- Hồng Đậu, Hồng Đậu!
Mắt Tiêu Lãng chớp chớp nhìn Thiên Tầm bên cạnh, mờ mịt đưa mắt nhìn cửa sổ bên ngoài. Tiêu Lãng muốn đứng dậy nhưng đụng đến xương chưa lành, đau đớn nhe răng nhếch miệng.
Thiên Tầm ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn, thấy Tiêu Lãng nchú nhích thì vội đứng bật dậy.
Thiên Tầm lo lắng hỏi:
- Công tử, công tử, ngươi làm sao vậy?
- A! Không sao, chỉ là nằm mơ. Bây giờ chúng ta ở đâu?
Tiêu Lãng hoàn toàn tỉnh táo lại, giơ hai tay lau mồ hôi mặt, biểu tình bình tĩnh nhưng lòng nhói đau. Vì Tiêu Lãng mới mơ thấy Đông Phương Hồng Đậu bị Huyết Man tử giết chết.
- Tiêu Lãng!
Lúc này Tiêu Phù Đồ dẫn ba người Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang đi vào trong. Bốn người Tiêu Phù Đồ, Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang vẻ mặt quan tâm.
- Phù Đồ thúc thúc, Ma Thần, các ngươi còn sống thật là tốt quá!
Tiêu Lãng gác chuyện Đông Phương Hồng Đậu qua sau đầu, vẻ mặt kích động cười toe toét. Trong Tiêu gia trừ Tiêu Bất Tử ra thì Tiêu Lãng có hảo cảm với Tiêu Phù Đồ nhất, lúc chỉ mành treo chuông lần này gã đã cứu hắn Tiêu Lãng rấtk ích động, cảm kích.
Mặt Tiêu Phù Đồ nở nụ cười. Bát gia, Tiêu Ma Thần mỉm cười, nhưng nụ cười gượng gạo. Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang Lục Hành đứng ở cửa biểu tình phức tạp.
- Các ngươi ra hết đi, ta có lời muốn nói với Tiêu Lãng.
Tiêu Phù Đồ làm việc mạnh mẽ vang dội, ban đầu có Tiêu gia trói buộc bây giờ gã như mãnh hổ ra khỏi lồng, làm chuyện gì cũng không e ngại nữa. Tiêu Lãng kêu Thiên Tầm, Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang Lục Hành đi ra ngoài.
Tiêu Phù Đồ nói thẳng:
- Có một tin cực kỳ xấu ta phải cho ngươi biết. Tiêu Lãng, đan điền của ngươi đã bị phế.
Tiêu Lãng mới vừa tỉnh, nghe câu này người run lên, vội vàng nội thị. Quả nhiên, tuy đan điền chậm rãi khép lại nhưng có mấy khe nứt.
Mặt Tiêu Lãng biến trắng bệch, không chút do dự phóng thảo đằng thần hồn màu đỏ ra, khởi động thần thông chữa trị. Ánh sáng xanh lấp lánh, vết thương của Tiêu Lãng, đan điền chỉ vài giây sau đã được chữa lành. Tiêu Phù Đồ nhìn mà mắt sáng lên, càng thấy đáng tiếc hơn.
Đợi lành vết thương, Tiêu Lãng ngồi khoanh chân tu luyện Huyền khí. Linh kí trong thiên địa tụ tập hướng Tiêu Lãng hóa thành chút Huyền khí chạy trong gân mạch. Tiêu Lãng vận chuyển Huyền khí chạy hươngs đan điền.
Kết quả...
Rất bi kịch, đan điền như đồng hồ cát, Huyền khí không thể tụ tpậ lại. Tiêu Lãng không tin tà, lại phóng thảo đằng thần hồn màu đỏ chữa trị, lại vận chuyển Huyền khí, một lần lại một lần thí nghiệm. Tiêu Lãng mở mắt ra, vẻ mặt cay đắng.
Tiêu Lãng trở thành một phế nhân!
Dù Tiêu Lãng biết hắn không thể sống được vài năm nhưng hắn chưa từng buồn bã như bây giờ, điều này còn khó chịu hơn cả giết hắn. Một người từng có thực lực cường đại đột nhiên biến thành một phế nhân, điều này giống như một phú ông ngàn vạn bỗng biến thành ăn mày. Cảm giác mất mác này chỉ có người tự mìnhh trải qua mới hiểu.
Tiêu Lãng im lặng một lúc sau chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Phù Đồ, nói:
- Phù Đồ thúc thúc, ta muốn yên lặng một mình.
Phía đông Thần Hồn thành, trong một lầu các khá lớn, Bát gia nghe được tin tức cực kỳ đáng kinh ngạc. Giờ phút này, Tiêu Ma Thần đứng trong đại sảnh, vẻ mặt mờ mịt. Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang không bất ngờ, nếu không phải Tiêu Phù Đồ đã cho biết trước thì chính là gã đoán được.
Tiêu Phù Đồ gật đầu, ánh mắt beiné sâu thẳm:
- Thần Hồn đại lục quá nhỏ, cuộc đời Tiêu Phù Đồ ta liên tục đột phá trong giết chóc. Ta đã tuyên bố rồi, sau mười năm sẽ giết Huyết Y và Huyết Nô, san bằng Huyết tông. Cho nên ta phải đi Thần Hồn Hải lang bạt, hoặc đột phá trở về, hoặc là chết ở bên kia. Tộc trưởng Bất Tử đã chết, Thần Hồn đại lục không còn gì để ta lưu luyến. Ta sống nửa đời vì Tiêu gia, nửa đời sau ta phải sống vì mình. Sẽ có một ngày Tiêu Phù Đồ ta đứng trên đỉnh võ giả, độc cô cầu bại!
Tiêu Ma Thần thất thanh hét to:
- Phụ thân!
Mặc dù Tiêu Ma Thần không biết bên Lệ thân vương Kinh Lệ có cái gì nhưng gã cảm nhận được ý quyết chết trong giọng nói của Tiêu Phù Đồ.
Mắt Bát gia nóng cháy:
- Phù Đồ đại nhân!
Bát gia kích động đứng dậy, căng thẳng hỏi:
- Ta có thể đi theo đại nhân không?
- Ngươi?
Tiêu Phù Đồ không nhìn Tiêu Ma Thần, nhướng mày nói với Bát gia:
- Ngươi xác định muốn đi theo? Ngươi nên biết rằng mấy ngàn năm qua có nhiều đỉnh cường giả trong Thần Hồn đại lục đi bên Thần Hồn Hải nhưng chưa từng có ai trở về. Thực lực của ngươi không quá cao, đi bên kia thì xác suất chết rất cao. Ta nói thẳng, nếu gặp nguy hiểm vượt qua năng lực của ta thì ta sẽ mặc kệ ngươi.
Bát gia cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Áo khoác màu tím không gió tự bay, trên người Bát gia dâng lên hào khí.
Bát gia cười nói:
- Phù Đồ đại nhân, thần hồn của Tiêu Bát ta chỉ có địa giai, đời này không có thành tựu lớn gì tại Thần Hồn đại lục. Ta rời khỏi Tiêu gia, giờ phút này thiếu chủ lại biến thành phế nhân. Phù Đồ đại nhân đã sắp xếp xong xuôi, để thiếu chủ ở lại Thần Hồn thành. Ta có ở Thần Hồn thành cũng không ý nghĩa gì, không bằng cùng đại nhân xông Thần Hồn Hải một lần, có lẽ sẽ có cơ duyên lớn đột phá. Đại nhân yên tâm, ngươi mang ta qua bên kia là Tiêu Bát đã rất cảm kích rồi. Còn về chết... Từ ngày trở thành võ giả thì cái chết là số mệnh của chúng ta!
Tiêu Phù Đồ gật gù, hơi công nhận Bát gia.
Tiêu Phù Đồ quay đầu nói với Tiêu Ma Thần:
- Ma Thần, ngươi đi theo ta hay là tu luyện tại Thần Hồn thành? Ta nói thẳng với ngươi, ta đi Thần Hồn Hải cũng hông có nắm chắc tự bảo vệ mình, ngươi theo ta rất có thể sẽ chết. Nhưng nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi.
Bát gia, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang liếc nhau, cùng giật mình kinh ngạc. Ở đâu lại có phụ thân như vậy, không quý trọng nhi tử của mình? Không lẽ Tiêu Phù Đồ nhặt Tiêu Ma Thần về nuôi? Tiêu Phù Đồ đi mạo hiểm thì tohoi, còn hỏi nhi tử có muốn đi chung không? Lỡ như hai người chết hết thì chẳng phải là nhà bọn họ tuyệt hậu rồi sao?
Tiêu Ma Thần không chút do dự, kiên quyết nói:
- Ta đi!
Hai phụ tử nhìnn hau không nói, không ai khuyên nhủ đối phương. Vì Tiêu Phù Đồ, Tiêu Ma Thần hiểu người kia, hai phụ tử đều là tính tình bướng bỉnh, cha nào con nấy. Tiêu Phù Đồ biết khi gã đi thì Tiêu Ma Thần sẽ chạy theo, nếu vậy chẳng bằng dẫn gã đi có thể chăm sóc tốt hơn. Tiêu Ma Thần cũng biết phụ thân của gã đã quyết định rồi thì chín con trâu cũng không kéo lại được, thế là không khuyên bảo.
Cuối cùng Tiêu Phù Đồ nhìn cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang, hỏi:
- Lục Hành, ngươi xác định muốn đi theo ta tiếp sao? Lúc trước cuộc chiến giữa chúng ta chỉ là đánh cuộc người thua tùy tùng đối phương mười năm. Thật ra nếu không đấu với ngươi trận đó thì ta không có khả năng đột phá, vì vậy giờ hãy bỏ chuyện đánh cuộc đó đi. Ngươi có thể rời đi.
Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang cười khổ nói:
- Không cần bỏ ta đi theo đại nhân. Ha ha ha ha ha ha! Thật ra ta đi bên Thần Hồn Hải có chuyện quan trọng cần làm, vốn việc này không cần ta đi nhưng bây giờ ta... Phải đi!
- Vậy thì tốt, Tiêu Lãng đã tỉnh rồi, ta đi sắp xếp, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát đi bên Thần Hồn Hải.
Tiêu Phù Đồ vui vẻ đứng dậy, bỗng đi hướng một hành lang, vì gã cảm giác được Tiêu Lãng đột nhiên tỉnh lại.
Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang nghi hoặc đi theo Tiêu Phù Đồ vào một gian phòng. Tiêu Lãng dùng Quy Tức đan, đúng ra thì hắn không thể mau chóng tỉnh lại như vậy, ít nhất cần ba đến năm ngày sau.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng chợt mở mắt ra, bật người dậy, đầu toát mồ hôi lạnh.
- Hồng Đậu, Hồng Đậu!
Mắt Tiêu Lãng chớp chớp nhìn Thiên Tầm bên cạnh, mờ mịt đưa mắt nhìn cửa sổ bên ngoài. Tiêu Lãng muốn đứng dậy nhưng đụng đến xương chưa lành, đau đớn nhe răng nhếch miệng.
Thiên Tầm ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn, thấy Tiêu Lãng nchú nhích thì vội đứng bật dậy.
Thiên Tầm lo lắng hỏi:
- Công tử, công tử, ngươi làm sao vậy?
- A! Không sao, chỉ là nằm mơ. Bây giờ chúng ta ở đâu?
Tiêu Lãng hoàn toàn tỉnh táo lại, giơ hai tay lau mồ hôi mặt, biểu tình bình tĩnh nhưng lòng nhói đau. Vì Tiêu Lãng mới mơ thấy Đông Phương Hồng Đậu bị Huyết Man tử giết chết.
- Tiêu Lãng!
Lúc này Tiêu Phù Đồ dẫn ba người Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang đi vào trong. Bốn người Tiêu Phù Đồ, Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang vẻ mặt quan tâm.
- Phù Đồ thúc thúc, Ma Thần, các ngươi còn sống thật là tốt quá!
Tiêu Lãng gác chuyện Đông Phương Hồng Đậu qua sau đầu, vẻ mặt kích động cười toe toét. Trong Tiêu gia trừ Tiêu Bất Tử ra thì Tiêu Lãng có hảo cảm với Tiêu Phù Đồ nhất, lúc chỉ mành treo chuông lần này gã đã cứu hắn Tiêu Lãng rấtk ích động, cảm kích.
Mặt Tiêu Phù Đồ nở nụ cười. Bát gia, Tiêu Ma Thần mỉm cười, nhưng nụ cười gượng gạo. Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang Lục Hành đứng ở cửa biểu tình phức tạp.
- Các ngươi ra hết đi, ta có lời muốn nói với Tiêu Lãng.
Tiêu Phù Đồ làm việc mạnh mẽ vang dội, ban đầu có Tiêu gia trói buộc bây giờ gã như mãnh hổ ra khỏi lồng, làm chuyện gì cũng không e ngại nữa. Tiêu Lãng kêu Thiên Tầm, Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang Lục Hành đi ra ngoài.
Tiêu Phù Đồ nói thẳng:
- Có một tin cực kỳ xấu ta phải cho ngươi biết. Tiêu Lãng, đan điền của ngươi đã bị phế.
Tiêu Lãng mới vừa tỉnh, nghe câu này người run lên, vội vàng nội thị. Quả nhiên, tuy đan điền chậm rãi khép lại nhưng có mấy khe nứt.
Mặt Tiêu Lãng biến trắng bệch, không chút do dự phóng thảo đằng thần hồn màu đỏ ra, khởi động thần thông chữa trị. Ánh sáng xanh lấp lánh, vết thương của Tiêu Lãng, đan điền chỉ vài giây sau đã được chữa lành. Tiêu Phù Đồ nhìn mà mắt sáng lên, càng thấy đáng tiếc hơn.
Đợi lành vết thương, Tiêu Lãng ngồi khoanh chân tu luyện Huyền khí. Linh kí trong thiên địa tụ tập hướng Tiêu Lãng hóa thành chút Huyền khí chạy trong gân mạch. Tiêu Lãng vận chuyển Huyền khí chạy hươngs đan điền.
Kết quả...
Rất bi kịch, đan điền như đồng hồ cát, Huyền khí không thể tụ tpậ lại. Tiêu Lãng không tin tà, lại phóng thảo đằng thần hồn màu đỏ chữa trị, lại vận chuyển Huyền khí, một lần lại một lần thí nghiệm. Tiêu Lãng mở mắt ra, vẻ mặt cay đắng.
Tiêu Lãng trở thành một phế nhân!
Dù Tiêu Lãng biết hắn không thể sống được vài năm nhưng hắn chưa từng buồn bã như bây giờ, điều này còn khó chịu hơn cả giết hắn. Một người từng có thực lực cường đại đột nhiên biến thành một phế nhân, điều này giống như một phú ông ngàn vạn bỗng biến thành ăn mày. Cảm giác mất mác này chỉ có người tự mìnhh trải qua mới hiểu.
Tiêu Lãng im lặng một lúc sau chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Phù Đồ, nói:
- Phù Đồ thúc thúc, ta muốn yên lặng một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.