Quyển 2 - Chương 8: Hung tàn!
Yêu Dạ
12/06/2014
Tuy mặt Ninh giáo đầu bị chà đạp, ngực gãy vô số cây xương sườn, cảm
nhận sát khí từ người Tiêu Lãng, nghe lời hắn làm người gã run lẩy bẩy.
Nhưng, Ninh giáo đầu cắn răng rống to:
- Các ngươi, các ngươi dám can đảm tập kích thượng quan? Các ngươi muốn làm phản sao?
Binh sĩ Bắc Cương không uổng là bò ra từ núi thây biển máu, đều cứng cổ.
Tiêu Lãng cười dịu dàng nói:
- Mưu phản thì không dám, mưu phản là tội lớn giết cửu tộc. Ninh giáo đầu không nên làm chúng ta sợ!
Tiêu Lãng vẫy tay. Ninh giáo đầu rút cái chân đạp mặt Ninh giáo đầu ra nhưng vẫn vận Huyền khí, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Ninh giáo đầu thấy Tiêu Lãng thu lại sát khí, nụ cười càng ôn hòa thì tưởng đâu hắn đổi ý. Ninh giáo đầu biểu tình tức giận ngẩng đầu lên, liếc hướng Thiên Tầm.
Ninh giáo đầu tức giận quát:
- Chuyện hôm nay chưa xong đâu, các ngươi trở về tự đi tìm quân pháp đường tự thú...
Vù vù vù vù vù!
Ninh giáo đầu chưa nói hết câu thì Tiêu Lãng hành động, một thiết quyền to đập vào đầu gã. Ninh giáo đầu là sơ giai Chiến Suất cảnh nhưng lúc này trọng thương, Tiêu Lãng và gã cách gần như vậy làm sao tránh thoát?
Bùm!
Một đấm đập xuống, nửa đầu Ninh giáo đầu lún vào đất, nhưng quái dị là gã không bể đầu mà chỉ có chút vết máu?
Tiêu Lãng thu lại nắm tay, hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện này đúng là còn chưa xong!
Thiên Tầm giơ ngón tay cái lên, gã đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng phút cuối Tiêu Lãng thu lại tám phần lực lượng, nếu không thì đầu Ninh giáo đầu sớm nổ tanh bành. Tốc độ nhanh như vậy mà khống chế cực kỳ càng như vậy, với tuổi của Tiêu Lãng là rất xuất sắc.
Ninh giáo đầu lại ngẩng đầu lên, tuy không bị đánh bể đầu nhưng bị chấn động choáng váng.
Mặt Ninh giáo đầu vặn vẹo chửi ầm lên:
- Ngươi dám hành hung...
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lại giơ nắm đấm đánh xuống, lại khống chế lực lượng chỉ đập đầu Ninh giáo đầu vào đống đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng không nói nhảm một câu, từng cú đấm nối tiếp nhau đập xuống đầu Ninh giáo đầu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng khiến đầu gã vùi hẳn vào đất mới bỏ qua.
Đầu Ninh giáo đầu đẫm máu, không nứt thì cũng bị choáng váng không biết trời trăng. Ninh giáo đầu không còn sức lực nhúc nhích. Thiên Tầm đứng bên cạnh nhìn thầm líu lưỡi. Tiêu Lãng làm như vậy hơi hung tàn đi?
- Bbố tiên sư cha nhà mi, chơi ta? Lão tử hận nhất là bị người chơi!
Tiêu Lãng thu lại nắm tay, bực mình đứng dậy. Dường như chưa hết giận, Tiêu Lãng giơ chân đạp mấy đá nhưng không sử dụng Huyền khí, có tiếng xương cốt gãy vang lên.
Thiên Tầm vuốt mũi nói:
- Yêu Tà công tử, ngươi định giết hắn sao?
Thiên Tầm nhứ đầu, nếu giết Ninh giáo đầu thì hai người hoặc là xa chạy cao bay, hoặc là tìm Quân Thần Độc Cô Hành trợ giúp, hai con đường đều không quá tốt.
Tiêu Lãng nháy mắt với Thiên Tầm, hung tợn nói:
- Phải chết! Tổ cha nó, dám chơi ta? Từ cùng Kiếm công tử chỉ có ta chơi người khác, đội trưởng nho nhỏ mà dám to gan như vậy? Không được, ta phải diệt cả nhà hắn, không thể để hắn chết nhẹ nhàng như vậy được. Ta phải tìm Kiếm công tử trút giận cho ta. Yêu Kê, bắt hắn lại tra hỏi địa chỉ nhà hắn, nếu hắn không nói thì cắt từng đao từng đao!
Thiên Tầm mờ mịt nghe, nhưng nếu Tiêu Lãng đã ra dấu thì gã không chút do dự xách Ninh giáo đầu lên vứt xuống đất.
Thiên Tầm hung ác nói:
- Quê của ngươi ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người? Nói! Không nói thì ta lăng trì ngươi!
Tuy đầu Ninh giáo đầu ngất ngây con gà tây, máu loang lổ nhưng nghe rõc ràng lời Tiêu Lãng nói. Ninh giáo đầu lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút. Suy nghĩ kỹ càng, Ninh giáo đầu biến sắc mặt.
Hình như hai vị này có lai lịch lớn?
Thuộc hạ của Kiếm công tử? Dám can đảm tập sát thượng quan gần quân doanh thì có bao nhiêu Kiếm công tử? Không lẽ là Tả Kiếm công tử của Tả gia?
Tiêu Lãng đột nhiên vẫy tay, người đầy sát ý nói:
- Ài, thôi đi, Yêu Kê, giết luôn đi. Chờ ta khiến Kiếm cười hỏi: Trực tiếp tìm Thống lĩnh của Long Nha quân điều tra rồi diệt cả nhà hắn là được. Tổ cha nó, nếu không phải vì Kiếm công tử muốn theo đuổi Long Nha Phỉ Nhi thì bổn công tử sẽ không chịu nhục như vậy, xui!
Ninh giáo đầu hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng hiểu ra.
Long Nha Phỉ Nhi?
Gần đây người cuồng nhiệt theo đuổi Long Nha Phỉ Nhi tiểu thư chẳng phải là Tả Kiếm công tử sao? Thì ra hai vị này là nội gian Tả Kiếm phái vào Long Nha phủ! Hèn chi thực lực siêu như vậy, thân pháp quái dị, kỹ xảo cạm bẫy cao thâm đến thế.
Nghĩ tới đây Ninh giáo đầu rất muốn chết, nhưng gã không thể. Trong quân đội có ghi chép người nhà già trẻ của Ninh giáo đầu, Tả gia muốn diệt cả nhà gã dễ dàng như bóp chết vài con gà.
Bùm!
Ninh giáo đầu cố nén ngực đau nhức, quỳ xuống đất gào khóc:
- Công tử tha mạng, công tử tha mạng!
Thiên Tầm vận Huyền khí vờn quanh làm bộ muốn ra tay giờ do dự nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng tức giận quát:
- Bà nội nó, bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi sao? Mấy ngày hôm trước ngươi chơi vui lắm mà?
Bốp!
Lại là một cước!
Ninh giáo đầu bị đá văng ra sau đó liều mạng bò lại, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ nói:
- Công tử đừng giết cả nhà ta, ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi! Ninh Tiết có mắt mà không thấy Thái Sơn mạo phạm công tử, chết chưa hết tội! Nhưng phụ mẫu già của ta đã hơn bảy mươi tuổi, nhi tử mới có ba tuổi, cầu xin công tử đại phát từ bi...
Tiêu Lãng nháy mắt ra dấu, Thiên Tầm cũng không phải ngu xuẩn, lập tức giả bộ do dự.
Thiên Tầm khuyên nhủ:
- Công tử, hay là đừng giết. Tuy rằng giết hắn là việc nhỏ, nhưng chỉ sợ làm rối loạn kế hoạch của Kiếm công tử. Nếu Phỉ nhi tiểu thư nghi ngờ thì rắc rối.
Tiêu Lãng trầm ngâm nói:
- Cái này... hình như là vấn đề đây.
Tiêu Lãng trừng Ninh giáo đầu, hung dữ nói:
- Không được, phải giết! Nếu tạp chủng này nói ra thân phận của ta thì sao?
Ninh giáo đầu nghe nói 'Không giết' thì mừng rỡ, đôi mắt trông mong nhìn. Nghe 'lại muốn giết' lập tức khóc la.
- Không, không đâu, sao ta dám làm hỏng việc lớn của Kiếm công tử? Ta thề với trời tuyệt đối không làm lộ thân phận của hai vị công tử!
Thiên Tầm biểu tình nghiêm túc khuyên:
- Công tử, sao hắn dám làm lộ thân phận của chúng ta được? Cùng lắm là về gia tộc tùy tiện phái người diệt cả nhà hắn.
- Việc lớn của Kiếm công tử quan trọng hơn, ngươi so đo với tiểu nhân vật này làm gì?
Ninh giáo đầu gật đầu liên tục nói:
- Đúng, đúng rồi! Công tử cứ xem ta là rác rởi đi, ta bảo đảm sau này nghe lời các ngươi!
- Nghe lời chúng ta?
Tiêu Lãng ngần ngừ, sau đó mắt sáng rỡ nói:
- Ừm! Sắp xếp một mật thám trong Long Nha quân cũng được.
Hình như Tiêu Lãng cảm thấy ý tưởng này rất tốt, gật gù. Tiêu Lãng móc Tu Di Giới ra khỏi ngực, lấy ra hai viên đan dược ném cho Ninh giáo đầu.
- Đây là một đan dược trị thương, một Diệt Hồn đan. Ngươi ăn vào Diệt Hồn đan thì cả đời chính là mật thám của Tả gia, trong năm năm phải dùng giải dược một lần, nếu không thì ngươi chết chắc. Ngươi chọn đi, hoặc là cả nhà ngươi chết hoặc là ăn Diệt Hồn đan.
- Tu Di Giới!
Thấy Tu Di Giới, Ninh giáo đầu hoàn toàn khẳng định Tiêu Lãng là người của Tả gia, nếu là người bình thường thì làm sao sở hữu Tu Di Giới giá trị liên thành được?
Ninh giáo đầu chần chờ giây lát, bắt lấy hai viên đan dược, nuốt xuống.
Đan dược của Cẩu Họa Dược Vương cực kỳ thần diệu, chỉ giây lát sau Ninh giáo đầu cảm giác thương thế đỡ hơn nhiều. Ninh giáo đầu một lần nữa cảm thán thế lực của Tả gia lớn, báu vật nhiều.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng chờ Ninh giáo đầu gần lành hết vết thương.
Tiêu Lãng lạnh lùng ra lệnh:
- Khi về quân doanh ngươi biết nên nói như thế nào rồi đi? Sau khi trở về lập tức sắp xếp, hôm nay chúng ta muốn vào phủ tướng quân. Ngươi trở thành mật thám của gia tộc, có chuyện gì thì người trong gia tộc sẽ liên lạc với ngươi. Hãy cố gắng biểu hiện, gia tộc sẽ âm thầm hỗ trợ ngươi thăng quan.
Ninh giáo đầu liên tục gật đầu, nói:
- Tạ công tử, Tạ đại nhân! Tiểu nhân biết nên làm như thế nào!
Mặt Ninh giáo đầu tràn đầy mừng rỡ và nịnh nọt, không ngờ hôm nay cơ duyên xảo hợp, gã chẳng những không chết mà còn bước lên thuyền lớn Tả gia, xem ra sau này muốn thăng quan phát tài không phải là mộng.
Nhưng, Ninh giáo đầu cắn răng rống to:
- Các ngươi, các ngươi dám can đảm tập kích thượng quan? Các ngươi muốn làm phản sao?
Binh sĩ Bắc Cương không uổng là bò ra từ núi thây biển máu, đều cứng cổ.
Tiêu Lãng cười dịu dàng nói:
- Mưu phản thì không dám, mưu phản là tội lớn giết cửu tộc. Ninh giáo đầu không nên làm chúng ta sợ!
Tiêu Lãng vẫy tay. Ninh giáo đầu rút cái chân đạp mặt Ninh giáo đầu ra nhưng vẫn vận Huyền khí, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Ninh giáo đầu thấy Tiêu Lãng thu lại sát khí, nụ cười càng ôn hòa thì tưởng đâu hắn đổi ý. Ninh giáo đầu biểu tình tức giận ngẩng đầu lên, liếc hướng Thiên Tầm.
Ninh giáo đầu tức giận quát:
- Chuyện hôm nay chưa xong đâu, các ngươi trở về tự đi tìm quân pháp đường tự thú...
Vù vù vù vù vù!
Ninh giáo đầu chưa nói hết câu thì Tiêu Lãng hành động, một thiết quyền to đập vào đầu gã. Ninh giáo đầu là sơ giai Chiến Suất cảnh nhưng lúc này trọng thương, Tiêu Lãng và gã cách gần như vậy làm sao tránh thoát?
Bùm!
Một đấm đập xuống, nửa đầu Ninh giáo đầu lún vào đất, nhưng quái dị là gã không bể đầu mà chỉ có chút vết máu?
Tiêu Lãng thu lại nắm tay, hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện này đúng là còn chưa xong!
Thiên Tầm giơ ngón tay cái lên, gã đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng phút cuối Tiêu Lãng thu lại tám phần lực lượng, nếu không thì đầu Ninh giáo đầu sớm nổ tanh bành. Tốc độ nhanh như vậy mà khống chế cực kỳ càng như vậy, với tuổi của Tiêu Lãng là rất xuất sắc.
Ninh giáo đầu lại ngẩng đầu lên, tuy không bị đánh bể đầu nhưng bị chấn động choáng váng.
Mặt Ninh giáo đầu vặn vẹo chửi ầm lên:
- Ngươi dám hành hung...
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lại giơ nắm đấm đánh xuống, lại khống chế lực lượng chỉ đập đầu Ninh giáo đầu vào đống đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng không nói nhảm một câu, từng cú đấm nối tiếp nhau đập xuống đầu Ninh giáo đầu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng khiến đầu gã vùi hẳn vào đất mới bỏ qua.
Đầu Ninh giáo đầu đẫm máu, không nứt thì cũng bị choáng váng không biết trời trăng. Ninh giáo đầu không còn sức lực nhúc nhích. Thiên Tầm đứng bên cạnh nhìn thầm líu lưỡi. Tiêu Lãng làm như vậy hơi hung tàn đi?
- Bbố tiên sư cha nhà mi, chơi ta? Lão tử hận nhất là bị người chơi!
Tiêu Lãng thu lại nắm tay, bực mình đứng dậy. Dường như chưa hết giận, Tiêu Lãng giơ chân đạp mấy đá nhưng không sử dụng Huyền khí, có tiếng xương cốt gãy vang lên.
Thiên Tầm vuốt mũi nói:
- Yêu Tà công tử, ngươi định giết hắn sao?
Thiên Tầm nhứ đầu, nếu giết Ninh giáo đầu thì hai người hoặc là xa chạy cao bay, hoặc là tìm Quân Thần Độc Cô Hành trợ giúp, hai con đường đều không quá tốt.
Tiêu Lãng nháy mắt với Thiên Tầm, hung tợn nói:
- Phải chết! Tổ cha nó, dám chơi ta? Từ cùng Kiếm công tử chỉ có ta chơi người khác, đội trưởng nho nhỏ mà dám to gan như vậy? Không được, ta phải diệt cả nhà hắn, không thể để hắn chết nhẹ nhàng như vậy được. Ta phải tìm Kiếm công tử trút giận cho ta. Yêu Kê, bắt hắn lại tra hỏi địa chỉ nhà hắn, nếu hắn không nói thì cắt từng đao từng đao!
Thiên Tầm mờ mịt nghe, nhưng nếu Tiêu Lãng đã ra dấu thì gã không chút do dự xách Ninh giáo đầu lên vứt xuống đất.
Thiên Tầm hung ác nói:
- Quê của ngươi ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người? Nói! Không nói thì ta lăng trì ngươi!
Tuy đầu Ninh giáo đầu ngất ngây con gà tây, máu loang lổ nhưng nghe rõc ràng lời Tiêu Lãng nói. Ninh giáo đầu lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút. Suy nghĩ kỹ càng, Ninh giáo đầu biến sắc mặt.
Hình như hai vị này có lai lịch lớn?
Thuộc hạ của Kiếm công tử? Dám can đảm tập sát thượng quan gần quân doanh thì có bao nhiêu Kiếm công tử? Không lẽ là Tả Kiếm công tử của Tả gia?
Tiêu Lãng đột nhiên vẫy tay, người đầy sát ý nói:
- Ài, thôi đi, Yêu Kê, giết luôn đi. Chờ ta khiến Kiếm cười hỏi: Trực tiếp tìm Thống lĩnh của Long Nha quân điều tra rồi diệt cả nhà hắn là được. Tổ cha nó, nếu không phải vì Kiếm công tử muốn theo đuổi Long Nha Phỉ Nhi thì bổn công tử sẽ không chịu nhục như vậy, xui!
Ninh giáo đầu hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng hiểu ra.
Long Nha Phỉ Nhi?
Gần đây người cuồng nhiệt theo đuổi Long Nha Phỉ Nhi tiểu thư chẳng phải là Tả Kiếm công tử sao? Thì ra hai vị này là nội gian Tả Kiếm phái vào Long Nha phủ! Hèn chi thực lực siêu như vậy, thân pháp quái dị, kỹ xảo cạm bẫy cao thâm đến thế.
Nghĩ tới đây Ninh giáo đầu rất muốn chết, nhưng gã không thể. Trong quân đội có ghi chép người nhà già trẻ của Ninh giáo đầu, Tả gia muốn diệt cả nhà gã dễ dàng như bóp chết vài con gà.
Bùm!
Ninh giáo đầu cố nén ngực đau nhức, quỳ xuống đất gào khóc:
- Công tử tha mạng, công tử tha mạng!
Thiên Tầm vận Huyền khí vờn quanh làm bộ muốn ra tay giờ do dự nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng tức giận quát:
- Bà nội nó, bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi sao? Mấy ngày hôm trước ngươi chơi vui lắm mà?
Bốp!
Lại là một cước!
Ninh giáo đầu bị đá văng ra sau đó liều mạng bò lại, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ nói:
- Công tử đừng giết cả nhà ta, ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi! Ninh Tiết có mắt mà không thấy Thái Sơn mạo phạm công tử, chết chưa hết tội! Nhưng phụ mẫu già của ta đã hơn bảy mươi tuổi, nhi tử mới có ba tuổi, cầu xin công tử đại phát từ bi...
Tiêu Lãng nháy mắt ra dấu, Thiên Tầm cũng không phải ngu xuẩn, lập tức giả bộ do dự.
Thiên Tầm khuyên nhủ:
- Công tử, hay là đừng giết. Tuy rằng giết hắn là việc nhỏ, nhưng chỉ sợ làm rối loạn kế hoạch của Kiếm công tử. Nếu Phỉ nhi tiểu thư nghi ngờ thì rắc rối.
Tiêu Lãng trầm ngâm nói:
- Cái này... hình như là vấn đề đây.
Tiêu Lãng trừng Ninh giáo đầu, hung dữ nói:
- Không được, phải giết! Nếu tạp chủng này nói ra thân phận của ta thì sao?
Ninh giáo đầu nghe nói 'Không giết' thì mừng rỡ, đôi mắt trông mong nhìn. Nghe 'lại muốn giết' lập tức khóc la.
- Không, không đâu, sao ta dám làm hỏng việc lớn của Kiếm công tử? Ta thề với trời tuyệt đối không làm lộ thân phận của hai vị công tử!
Thiên Tầm biểu tình nghiêm túc khuyên:
- Công tử, sao hắn dám làm lộ thân phận của chúng ta được? Cùng lắm là về gia tộc tùy tiện phái người diệt cả nhà hắn.
- Việc lớn của Kiếm công tử quan trọng hơn, ngươi so đo với tiểu nhân vật này làm gì?
Ninh giáo đầu gật đầu liên tục nói:
- Đúng, đúng rồi! Công tử cứ xem ta là rác rởi đi, ta bảo đảm sau này nghe lời các ngươi!
- Nghe lời chúng ta?
Tiêu Lãng ngần ngừ, sau đó mắt sáng rỡ nói:
- Ừm! Sắp xếp một mật thám trong Long Nha quân cũng được.
Hình như Tiêu Lãng cảm thấy ý tưởng này rất tốt, gật gù. Tiêu Lãng móc Tu Di Giới ra khỏi ngực, lấy ra hai viên đan dược ném cho Ninh giáo đầu.
- Đây là một đan dược trị thương, một Diệt Hồn đan. Ngươi ăn vào Diệt Hồn đan thì cả đời chính là mật thám của Tả gia, trong năm năm phải dùng giải dược một lần, nếu không thì ngươi chết chắc. Ngươi chọn đi, hoặc là cả nhà ngươi chết hoặc là ăn Diệt Hồn đan.
- Tu Di Giới!
Thấy Tu Di Giới, Ninh giáo đầu hoàn toàn khẳng định Tiêu Lãng là người của Tả gia, nếu là người bình thường thì làm sao sở hữu Tu Di Giới giá trị liên thành được?
Ninh giáo đầu chần chờ giây lát, bắt lấy hai viên đan dược, nuốt xuống.
Đan dược của Cẩu Họa Dược Vương cực kỳ thần diệu, chỉ giây lát sau Ninh giáo đầu cảm giác thương thế đỡ hơn nhiều. Ninh giáo đầu một lần nữa cảm thán thế lực của Tả gia lớn, báu vật nhiều.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng chờ Ninh giáo đầu gần lành hết vết thương.
Tiêu Lãng lạnh lùng ra lệnh:
- Khi về quân doanh ngươi biết nên nói như thế nào rồi đi? Sau khi trở về lập tức sắp xếp, hôm nay chúng ta muốn vào phủ tướng quân. Ngươi trở thành mật thám của gia tộc, có chuyện gì thì người trong gia tộc sẽ liên lạc với ngươi. Hãy cố gắng biểu hiện, gia tộc sẽ âm thầm hỗ trợ ngươi thăng quan.
Ninh giáo đầu liên tục gật đầu, nói:
- Tạ công tử, Tạ đại nhân! Tiểu nhân biết nên làm như thế nào!
Mặt Ninh giáo đầu tràn đầy mừng rỡ và nịnh nọt, không ngờ hôm nay cơ duyên xảo hợp, gã chẳng những không chết mà còn bước lên thuyền lớn Tả gia, xem ra sau này muốn thăng quan phát tài không phải là mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.