Yêu Giả Vi Vương

Quyển 9 - Chương 33: Không thể để nó trốn trở về.

Yêu Dạ

10/12/2014

Đám người Tiêu Lãng đúng là bị kinh động.

Tiếng động lớn như vậy, nguyên Quỷ Tà vực diện đều rung rinh, đám người Tiêu Lãng sớm bị đánh thức. Khi Bệ Ngạn thú ra khỏi vực sâu không đáy thì đám người Tiêu Lãng đã tỉnh lại.

Rất kỳ lạ là Tiêu Lãng không tỉnh lại mà chìm sâu vào tu luyện. Hiên Viên Thiên Cương sốt ruột, đi vòng vòng nhìn Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm.

Hiên Viên Thiên Cương nói:

- Không bằng ta đi ra ngoài thăm dò? Đừng để người ta vây giết mà chúng ta còn ngớ ngẩn ngồi ở chỗ này.

- Đừng hành động!

Mắt Hiên Viên Thiên Tâm xoay tròn, trầm giọng nói:

- Có lẽ là cạm bẫy của kẻ thù cố ý dụ chúng tẩ ngoài. Nếu như bọn họ có thể tìm đến chúng ta thì cần gì làm ra tiếng động lớn như vậy? Trực tiếp tìm đến cửa giết là được rồi.

Hiên Viên Thiên Minh gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Đừng làm bậy, lấy bất biến ứng vạn biến.

Hiên Viên Thiên Minh liếc Tiêu Lãng vài lần, nghi hoặc hỏi:

- Tiêu Lãng làm sao vậy? Tiếng động lớn như vậy nên làm hắn tỉnh lại rồi chứ, vậy mà hắn vẫn đang bế quan? Chẳng lẽ lại có cảm ngộ?

Hiên Viên Thiên Tâm cảm thán rằng:

- Tiểu tử này chính là biến thái.

Hiên Viên Thiên Tâm vẫy tay ý bảo mọi người đừng nói chuyện miễn cho quấy rầy Tiêu Lãng. Hiên Viên Thiên Tâm cảm nhận mặt đất rung rinh, biểu tình ngày càng nghiêm túc hơn. Nhưng thần thức không thể dò xét bên ngoài, bọn họ ở trong mật thất chính là người mù và kẻ điếc, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Không phải Tiêu Lãng không biết bên ngoài xảy ra chuyện lớn, bây giờ hắn đang ở trong trạng thái hồn du thì sao không biết được? Tiêu Lãng có thể rõ ràng cảm ứng được Thổ Lang khủng hoảng.



Tiêu Lãng không tỉnh lại là vì có điều ngộ, hắn rốt cuộc cảm ngộ một chút Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ, phát hiện vài thứ rất kỳ diệu.

Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ và kinh mạch thân thể người có một điểm giống nhau đó là có một ngàn lẻ tám huyệt đạo. Chỉ khác là vị trí huyệt đạo không giống nhau, Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ càng có nhiều kinh mạch hơn, trận hình bên trong càng rườm rà.

Trước kia Tiêu Lãng luôn nghĩ cách dung hợp hai bức tranh lại nên trong đầu mô phỏng ra, xác định từng bức và định dung hợp lại. Gần đây Tiêu Lãng phát hiện mình đã đi nhầm hướng, hắn mặc kệ tranh kinh mạch thân hình người, hoàn toàn quên tranh kinh mạch, tập trung cảm ngộ Mạch Lạc Đồ.

Càng cảm ngộ Tiêu Lãng càng phát hiện Mạch Lạc Đồ kỳ diệu. Bên trong có một đại trận rất là phồn vinh, to lớn. Tiêu Lãng kế hoạch trận pháp trong tranh kinh mạch thân người, phân tích địa khái Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ có tụ năng, trự năng, cộng chân vân vân, các loại thần kỹ.

Đương nhiên thân thể người cũng có tác dụng như vậy nhưng hiệu quả bức tranh này hơn tranh kinh mạch thân người gấp trăm lần.

Giờ phút này, Tiêu Lãng không nghĩ đến chuyện thay đổi gân mạch, huyệt đạo thân thể người mà trước tiên hoàn toàn cảm ngộ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ làm sao tụ năng, trữ năng, cộng chấn? Chỉ cần hiểu những đọa lý này, cảm ngộ tinh túy bên trong thì dù Nhân Thể Kinh Mạch Đồ không thể không biến thành Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ thì sức chiến đấu vẫn tăng lên.

Đạo lý rất đơn giản, cùng là cộng chấn, ban đầu thân thể người có thể cộng chấn năng lượng uy lực gấp ba, năm lần nhưng sau khi cảm ngộ thì có thể lên đến gấp mười, mấy chục lần, công kích cũng tăng lên.

Cho nên bây giờ Tiêu Lãng không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì, dù sao không lan đến bên này, sẽ không có bất cứ võ giả xông hướng bên này. Cho dù bên ngoài trời sụp đất nứt thì sao? Hơn nữa bên ngoài lớn tiếng như vậy, bọn họ ra ngoài chẳng khác nào chui đầu vô lưới. Chẳng bằng yên lặng ở trong này.

Tiêu Lãng tập trung chìm đắm trong bí ẩn Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ, chỉ để lại một chút ý thức thông qua Thổ Lang cảm ứng tình huống bên ngoài. Chỉ cần đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không ra ngoài thì Tiêu Lãng sẽ không tỉnh lại ngăn cản bọn họ.

Tình huống bên ngoài giằng co căng thẳng, võ giả liên tục bị giết. Con Bệ Ngạn thú viễn cổ vẫn không bị thương chút nào, bốn mắt liên tục bắn ra ánh sáng trắng mang đi từng sự sống. Cái đuôi to của Bệ Ngạn thú liên tục đuổi theo võ giả tiền kỳ Thần Tổ cảnh tốc độ chậm, dễ dàng nghiền ép thành bùn.

Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê không thèm để ý võ giả bị thương, một đám võ giả luân lư chia tổ chiến đấu. Chết hơn một nửa thì rút lui, nghỉ ngơi hồi phục, còn lại tiếp tục chịu thương rời đi.

Mỗi giây mỗi phút đều có vô số công kích rơi vào người Bệ Ngạn thú, tuy những công kích này không là gì với Bệ Ngạn thú nhưng kiến nhiều có thể cắn chết con voi, cộng với Bệ Ngạn thú liên tục phát ra công kích, năng lượng trong người nhanh chóng tiêu hao nhưng không được bổ sung, cứ tiếp tục như vậy thì kết cuộc quá rõ.

Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê rất thông minh, không ngừng hấp dẫn Bệ Ngạn thú đi vòng vòng trong đám người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, rời khỏi vực sâu không đáy ngày càng xa, tránh cho nó chạy trốn.

Chiến đấu nửa tháng sau Long Kỵ công tử chợt nghĩ ra một cách, khiến người nhanh chóng báo tin cho nhóm Thanh Lê, Tu Kiếm, công tử của Phó gia:

- Bên trái, bên phải và bên này ngừng công kích, xem có thể dụ Bệ Ngạn thú ra khỏi không gian hỗn độn?

Long Kỵ công tử phái người liên tục dụ Bệ Ngạn thú chạy hướng lối ra.

Ngoài lối ra toàn là Thiên Tôn đóng giữ, chỉ cần Bệ Ngạn thú đi ra ngoài là bị giết ngay. Một đám đỉnh Thiên Tôn muốn giết Bệ Ngạn thú dễ như chơi, mười phút là xong.



Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, linh hồn Tử Phủ cũng cho rằng ý kiến này không tệ. Bên ngoài có cường giả của các thế lực, chưa chắc Bệ Ngạn thú thuộc về Long gia, bọn họ không cho rằng Long Kỵ công tử đang giở trò.

Bệ Ngạn thú từ từ bị dụ đi hướng lối ra. Lối ra nằm tyỏng một hiệp cốc, trọng lực trong hiệp cốc giống như bên ngoài, võ giả có thể dễ dàng bay ra.

- Khốt khốt! Khốt khốt!

Một đường lôi kéo, giết chết võ giả, bốn con mắt Bệ Ngạn thú đỏ hồng lên, trong Quỷ Tà vực diện một đống hỗn độn. Nơi nào Bệ Ngạn thú đi qua thì không có khu rừng nào, ngọn núi nào hoàn chỉnh. Sông khô cạn, hồ nowcs tràn ra, đá núi, mặt đất rạn nứt. Trên bầu trời cuồng phong rít gào, mùi máu tràn ngập Quỷ Tà vực diện.

Sáu ngày sau, Bệ Ngạn thú bị lôi kéo đến bên ngoài hiệp cốc, vô số võ giả theo sau lưng phấn, cànng hiều võ giả cấp thấp thầm cầu nguyện, hy vọng Bệ Ngạn thú bị dụ ra ngoài, vậy thì bọn họ không cần đi tìm chết nữa.

Kết quả!

Không biết là Bệ Ngạn thú không muốn ra ngoài hay là có dự cảm không dám ra. Bệ Ngạn thú từ bỏ truy sát bầy võ giả công kích nó sáu ngày nay, quay đầu xông hướng vực sâu không đáy.

Vù vù vù vù vù!

Võ giả bốn phía vội vã công kích liên tục, nếu để Bệ Ngạn thú tốn về vực sâu không đáy thì là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng mà!

Không biết bây giờ Bệ Ngạn thú bị gì mà biến thông minh hẳn ra, mặc kệ đám người công kích, một lòng chạy nhanh vào vực sâu không đáy.

Long Kỵ công tử sốt ruột:

- Dốc sức công kích, tuyệt đối không thể để nó trốn trở về!

Đã có hai mươi vạn người chết, sao có thể để Bệ Ngạn thú trốn thoát? Long Kỵ công tử quát to, ra lệnh toàn bộ võ giả xông lên, không tiếc mọi cái giá ngăn cản Bệ Ngạn thú.

Vù vù vù vù vù!

Tám mươi vạn võ giả điên cuồng xông hướng Bệ Ngạn thú, các loại công kích như bão tố đập xuống. Long Kỵ công tử đích thân ra trận tập kích. Thần binh Chí Cao Thần chém ra đao mang thành công làm rụng một miếng vảy của Bệ Ngạn thú, lại khiến nó nổi giận lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook