Quyển 4 - Chương 103: Lai lịch của Thảo Đằng
Yêu Dạ
10/12/2014
Cái gì? Thiên đế Mộ Bạch bị giết? Sao có thể như vậy được?
Trong thành phủ chủ tại Thanh Châu Thành đột ngột truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc. Thiên đế Mộ Bạch mới đi chưa đầy nửa ngày, chuyến đi này lại một đi không trở lại. Điều này thực sự khiến Thiên Đế Tùy Phong khiếp sợ. Dù sao một Thiên Đế không phải là võ giả bình thường. Một Thiên Đế chết sẽ có ảnh hưởng trọng đại đối với bố cục của mấy mấy phủ vực gần đó.
Cẩn thận lật xem mật báo 3, 4 lần, Thiên Đế Tùy Phong vẫn không dám tin tưởng. Hắn đi đi lại lại ở trong đại sảnh, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, không ngừng thì thào:
- Tiêu Lãng lại có thực lực giết chết Thiên Đế sao? Sao có thể như vậy được? Không thể nào như vậy được. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Cho dù hắn dùng thần binh chí tôn, cho dù Mộ Bạch bị hắn đánh lén cũng không thể nào giết chết? Tà môn, quá tà môn!
Sau khi Thiên Đế Tùy Phong đi lại mấy vòng ở bên trong đại sảnh, thân thể hắn lập tức bắn ra ngoài, không nhìn thấy thi thể Thiên đế Mộ Bạch, hắn làm sao có thể tin được.
Hộ vệ canh giữ truyền tống trận đang chuẩn bị khởi động truyền tống trận, Thiên Đế Tùy Phong lại cảm thấy không ổn. Thân thể hắn lóe lên nhảy ra khỏi truyền tống trận, lấy ra một khối ngọc phù truyền tin:
- Mộ Bạch chết, chín người các ngươi lập tức chạy tới Thanh Châu Thành!
Hắn dẫn theo mười Thiên Đế, chín người còn lại vốn đang ẩn nấp ở các thành trì trong Thanh Châu Phủ, chờ đợi Tiêu Lãng xuất hiện sẽ lập tức bắt lấy. Hiện tại hắn không dám để bọn họ tiếp tục ẩn nấp ở đó nữa. Nếu như Tiêu Lãng thật sự có thực lực giết chết Thiên Đế, làm không tốt sẽ khiến hắn lại giết chết thêm một, hai Thiên Đế, đến lúc đó Thiên Đế Lạc Diệp tuyệt đối sẽ đập chết hắn. Quan trọng nhất là... Bản thân hắn cũng có chút sợ sệt khi đi lại một mình. Bởi vì thực lực của hắn cũng không mạnh hơn Thiên đế Mộ Bạch bao nhiêu.
Rất nhanh, truyền tống trận không ngừng sáng lên, truyền tống từng Thiên Đế tới đây. Trên mặt những Thiên Đế cũng không thái độ gì đặc biệt, nhưng trong mắt bọn họ vẫn ngẫu nhiên hiện ra hào quang, vẫn khó có thể che giấu được sự ngạc nhiên của bọn họ.
Thiên Đế Tùy Phong cũng không giải thích gì. Chờ sau khi chín người đến đông đủ, hắn lập tức mở truyền tống trận ra đi thẳng đến Vạn Duy Phủ.
Mười người chạy hết tốc lực, chỉ gần nửa canh giờ đã chạy tới địa điểm Tiêu Lãng và Thiên đế Mộ Bạch chiến đấu. Xung quanh đã sớm có mấy tên cường giả Nhân Hoàng ẩn núp. Chờ đám người Thiên Đế Tùy Phong vừa đến, bọn họ lập tức từ chỗ ẩn nấp xông ra.
- Quả nhiên là Thiên đế Mộ Bạch!
Mười Thiên Đế chỉ thản nhiên nhìn lướt qua hài cốt kia, lập tức xác định được thân phận. Bởi vì trên hài cốt này có khí tức của Thiên đế Mộ Bạch. Sắc mặt mười người nhất thời trở nên cực kỳ ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ chấn động kinh ngạc.
Trong mười người, thực lực của Mộ Bạch không tính là mạnh, nhưng tuyệt đối không thể xem là yếu. Theo lý, đừng nói một Tiêu Lãng, cho dù mấy vạn võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong bao vây tấn công cũng không có khả năng giết chết hắn. Nhưng bây giờ sự thực bày ra ở trước mặt mọi người, không phụ thuộc vào việc bọn họ có tin hay không.
- Lúc đó ai ở đây? Mộ Bạch chết như thế nào?
Trong mắt Thiên Đế Tùy Phong bắn ra hàn ý lạnh lẽo, quét về phía mấy tên mật thám gần đó.
Lúc đó Thiên đế Mộ Bạch dẫn theo một mật thám. Tuy rằng hắn không dám tới gần trung tâm chiến trường, nhưng đã ẩn nấp ở phía xa quan sát. Khi đó toàn bộ tinh thân của Tiêu Lãng đều tập trung ở trên người Thiên Đế kia. Sau khi giết chết hắn lập tức rời khỏi, làm sao phát hiện được gần đó còn có mật thám đang ẩn nấp?
Dựa vào lời mật thám kia nói, Tiêu Lãng đột nhiên từ dưới đất phóng lên, lập tức bắt đầu chạy thoát thân. Lúc đó, Thiên đế Mộ Bạch đã dùng thánh uy Thiên Đế bao phủ hắn, đồng thời đánh hắn bị thương. Nhưng cuối cùng Thiên đế Mộ Bạch đột nhiên bị Thảo Đằng của hắn bao phủ, đột ngột chết đi hóa thành một đống hài cốt. Cuối cùng, Tiêu Lãng xé rách không gian lập tức trốn đi!
- Thảo Đằng?
Thiên Đế Tùy Phong và mấy Thiên Đế liếc mắt nhìn nhau, vô cùng nghi hoặc, Tiêu Lãng ở Dạ Nguyệt Thành giết chết hơn một vạn võ giả ở Vưu Gia thực sự đã sử dụng Thảo Đằng. Nhưng căn cứ vào lời những người vây xem lúc đó thuật lại, Thảo Đằng của Tiêu Lãng cũng không có thực lực giết chết võ giả Nhân Hoàng, chứ đừng nói là thuấn sát Thiên Đế!
Đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?
Mười người nghĩ mãi không ra, cũng không cách nào khảo chứng. Tuy nhiên, mười người lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì căn cứ vào tình hình trận chiến lúc đó có thể thấy, Tiêu Lãng không có thực lực trực tiếp đối mặt giết chết Thiên Đế. Hơn nữa thánh uy Thiên Đế cũng có thể khiến Tiêu Lãng đông cứng. Điều này nói rõ cái chết của Mộ Bạch chỉ do bất ngờ.
Nếu như Tiêu Lãng thật sự có thể dễ dàng thuấn sát Thiên Đế, vậy sẽ lớn chuyện. Tiêu Lãng biết bay vượt qua hư không, có khả năng Tiêu Lãng sẽ ghi hận bọn họ vì chuyện này, giết chết từng người.
Thiên Đế Tùy Phong trầm ngâm một hồi, quyết định báo cho Thiên Đế Lạc Diệp biết trước tiên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không thể nào không báo lên. Hơn nữa cũng cần Thiên Đế Lạc Diệp lên tiếng khắc phục hậu quả cho Mộ Bạch Phủ.
Rất nhanh, tin tức của Thiên Đế Lạc Diệp đã được truyền đến, bảo Tùy Phong cứ cho hai người Thiên Đế ghép làm một tổ. Hắn đã hạ lệnh triệu tập thêm mười Thiên Đế đến đây, bảo đám người Thiên Đế Tùy Phong lập tức chạy tới Thanh Châu Phủ, nhất định phải bắt bằng được Tiêu Lãng.
Thiên Đế Lạc Diệp đã lên tiếng, Thiên Đế Tùy Phong cũng không còn kiêng kỵ nữa. Hắn bảo những mật thám này thu thập tốt di cốt của Thiên đế Mộ Bạch đưa đến Lạc Diệp Phủ. Hắn lại dẫn theo chín Thiên Đế lập tức chạy về phía Thanh Châu Phủ, chuẩn bị dựa theo kế hoạch ban đầu lùng bắt Tiêu Lãng.
...
...
Thiên Đế Tùy Phong không làm rõ được, vấn đề xuất hiện ở đâu. Mà giờ phút này Tiêu Lãng cũng cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Sau khi hắn từ Vạn Duy Phủ bay vượt qua không gian rời đi, hết sức may mắn lại bay đến Thanh Châu Phủ. Hắn không biết giờ phút này khắp nơi trong Thanh Châu Phủ đều là mật thám. Cho nên sau khi xác định được vị trí chỗ mình đang ở, hắn lập tức dựa theo địa đồ tìm được Thanh Mộc Thành ở phía bắc, liền chạy đi.
Trên đường, hắn không dám vào thành trì, cũng không dám dùng đến chiến xa Thiên Cơ. Hắn chỉ chọn nơi hẻo lánh để đi. Hơn nữa hắn còn để Thảo Đằng phân ra mấy ngàn phần thân, liên tục tra xét xung quanh.
Có phân thân Thảo Đằng từ dưới mặt đất tra xét bốn phía, trong phạm vi cách Tiêu Lãng mấy vạn mét, có người hoặc là hung thú thậm chí dã thú nhỏ ẩn nấp hắn đều có thể biết được. Cho nên hắn không lo lắng bị người lần theo dấu vết đến chỗ hắn. Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ hoang mang, không hiểu vì sao Thảo Đằng lại trở nên hung tàn như vậy?
Bản mệnh châu là nguyên tinh của hung thú trăm vạn năm. Phá Hài đã nói cắn nuốt bản mệnh châu này Thảo Đằng tuyệt đối có thể trở nên càng cường đại hơn. Vấn đề là... Hiện tại có chút cường đại hơn, nhưng trái lại khiến Tiêu Lãng có chút lo lắng bất an.
Thần hồn sau khi luyện hóa bản mệnh châu bình thường cũng sẽ có một ít biến hóa. Nhưng Tiêu Lãng khẳng định tuyệt đối không thể thái quá như Thảo Đằng được.
Tiêu Lãng lại nghĩ tới quan tài tử ngọc kia, nghĩ tới tàn hồn Thiên Đế ở phía bắc Đế Đô Thành, nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn Thảo Đằng màu xanh cúi lạy nó trong sơn động Tu Di không đáy, Tiêu Lãng càng thêm tò mò đối với thân phận của Thảo Đằng.
Lai lịch của Thảo Đằng khẳng định không hề tầm thường. Chỉ có điều, nó có lai lịch lớn như vậy, vì sao lại xuất hiện ở vực diện nho nhỏ như Thần Hồn?
Suy nghĩ hồi lâu Tiêu Lãng vẫn không nghĩ ra được. Tiêu Lãng hỏi dò Thảo Đằng lại nhận được câu trả lời máy móc giống như trước kia, hắn chỉ có thể đặt việc này sang một bên trước, sau đó từ từ suy nghĩ, hoặc là chờ đợi Thảo Đằng lại tiến hóa linh trí tăng cao giải đáp nghi hoặc giúp hắn.
Cố hương của Thanh Đế ở tại Thanh Mộc Thành. Vừa nãy, từ phía xa hắn đã nhìn thấy một thành trì. Hắn xác định nơi này cách Thanh Mộc Thành cũng không xa. Nếu như toàn lực chạy nhanh, cũng chỉ mất thời gian một, hai ngày. Chỉ có điều hắn không đi quan đạo, còn muốn tránh xa mọi người, như vậy ít nhất cũng phải mất ba ngày.
Giết chết một Thiên Đế, Tiêu Lãng cũng không cảm thấy quá vui sướng. Trái lại hắn cảm giác chuyện càng ngày càng lớn.
Hắn biết không được bao lâu nữa, có lẽ tất cả Thiên Đế Thiên Châu đều sẽ chạy tới truy sát mình. Hắn cũng không xác định mình còn có thể an toàn sống sót nữa hay không. Hắn chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất, trước tiên đưa di thể Thanh Đế vào bên trong lăng mộ của hắn, sau đó mới quyết định tiếp sau sẽ đi như thế nào.
Trong thành phủ chủ tại Thanh Châu Thành đột ngột truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc. Thiên đế Mộ Bạch mới đi chưa đầy nửa ngày, chuyến đi này lại một đi không trở lại. Điều này thực sự khiến Thiên Đế Tùy Phong khiếp sợ. Dù sao một Thiên Đế không phải là võ giả bình thường. Một Thiên Đế chết sẽ có ảnh hưởng trọng đại đối với bố cục của mấy mấy phủ vực gần đó.
Cẩn thận lật xem mật báo 3, 4 lần, Thiên Đế Tùy Phong vẫn không dám tin tưởng. Hắn đi đi lại lại ở trong đại sảnh, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, không ngừng thì thào:
- Tiêu Lãng lại có thực lực giết chết Thiên Đế sao? Sao có thể như vậy được? Không thể nào như vậy được. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Cho dù hắn dùng thần binh chí tôn, cho dù Mộ Bạch bị hắn đánh lén cũng không thể nào giết chết? Tà môn, quá tà môn!
Sau khi Thiên Đế Tùy Phong đi lại mấy vòng ở bên trong đại sảnh, thân thể hắn lập tức bắn ra ngoài, không nhìn thấy thi thể Thiên đế Mộ Bạch, hắn làm sao có thể tin được.
Hộ vệ canh giữ truyền tống trận đang chuẩn bị khởi động truyền tống trận, Thiên Đế Tùy Phong lại cảm thấy không ổn. Thân thể hắn lóe lên nhảy ra khỏi truyền tống trận, lấy ra một khối ngọc phù truyền tin:
- Mộ Bạch chết, chín người các ngươi lập tức chạy tới Thanh Châu Thành!
Hắn dẫn theo mười Thiên Đế, chín người còn lại vốn đang ẩn nấp ở các thành trì trong Thanh Châu Phủ, chờ đợi Tiêu Lãng xuất hiện sẽ lập tức bắt lấy. Hiện tại hắn không dám để bọn họ tiếp tục ẩn nấp ở đó nữa. Nếu như Tiêu Lãng thật sự có thực lực giết chết Thiên Đế, làm không tốt sẽ khiến hắn lại giết chết thêm một, hai Thiên Đế, đến lúc đó Thiên Đế Lạc Diệp tuyệt đối sẽ đập chết hắn. Quan trọng nhất là... Bản thân hắn cũng có chút sợ sệt khi đi lại một mình. Bởi vì thực lực của hắn cũng không mạnh hơn Thiên đế Mộ Bạch bao nhiêu.
Rất nhanh, truyền tống trận không ngừng sáng lên, truyền tống từng Thiên Đế tới đây. Trên mặt những Thiên Đế cũng không thái độ gì đặc biệt, nhưng trong mắt bọn họ vẫn ngẫu nhiên hiện ra hào quang, vẫn khó có thể che giấu được sự ngạc nhiên của bọn họ.
Thiên Đế Tùy Phong cũng không giải thích gì. Chờ sau khi chín người đến đông đủ, hắn lập tức mở truyền tống trận ra đi thẳng đến Vạn Duy Phủ.
Mười người chạy hết tốc lực, chỉ gần nửa canh giờ đã chạy tới địa điểm Tiêu Lãng và Thiên đế Mộ Bạch chiến đấu. Xung quanh đã sớm có mấy tên cường giả Nhân Hoàng ẩn núp. Chờ đám người Thiên Đế Tùy Phong vừa đến, bọn họ lập tức từ chỗ ẩn nấp xông ra.
- Quả nhiên là Thiên đế Mộ Bạch!
Mười Thiên Đế chỉ thản nhiên nhìn lướt qua hài cốt kia, lập tức xác định được thân phận. Bởi vì trên hài cốt này có khí tức của Thiên đế Mộ Bạch. Sắc mặt mười người nhất thời trở nên cực kỳ ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ chấn động kinh ngạc.
Trong mười người, thực lực của Mộ Bạch không tính là mạnh, nhưng tuyệt đối không thể xem là yếu. Theo lý, đừng nói một Tiêu Lãng, cho dù mấy vạn võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong bao vây tấn công cũng không có khả năng giết chết hắn. Nhưng bây giờ sự thực bày ra ở trước mặt mọi người, không phụ thuộc vào việc bọn họ có tin hay không.
- Lúc đó ai ở đây? Mộ Bạch chết như thế nào?
Trong mắt Thiên Đế Tùy Phong bắn ra hàn ý lạnh lẽo, quét về phía mấy tên mật thám gần đó.
Lúc đó Thiên đế Mộ Bạch dẫn theo một mật thám. Tuy rằng hắn không dám tới gần trung tâm chiến trường, nhưng đã ẩn nấp ở phía xa quan sát. Khi đó toàn bộ tinh thân của Tiêu Lãng đều tập trung ở trên người Thiên Đế kia. Sau khi giết chết hắn lập tức rời khỏi, làm sao phát hiện được gần đó còn có mật thám đang ẩn nấp?
Dựa vào lời mật thám kia nói, Tiêu Lãng đột nhiên từ dưới đất phóng lên, lập tức bắt đầu chạy thoát thân. Lúc đó, Thiên đế Mộ Bạch đã dùng thánh uy Thiên Đế bao phủ hắn, đồng thời đánh hắn bị thương. Nhưng cuối cùng Thiên đế Mộ Bạch đột nhiên bị Thảo Đằng của hắn bao phủ, đột ngột chết đi hóa thành một đống hài cốt. Cuối cùng, Tiêu Lãng xé rách không gian lập tức trốn đi!
- Thảo Đằng?
Thiên Đế Tùy Phong và mấy Thiên Đế liếc mắt nhìn nhau, vô cùng nghi hoặc, Tiêu Lãng ở Dạ Nguyệt Thành giết chết hơn một vạn võ giả ở Vưu Gia thực sự đã sử dụng Thảo Đằng. Nhưng căn cứ vào lời những người vây xem lúc đó thuật lại, Thảo Đằng của Tiêu Lãng cũng không có thực lực giết chết võ giả Nhân Hoàng, chứ đừng nói là thuấn sát Thiên Đế!
Đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?
Mười người nghĩ mãi không ra, cũng không cách nào khảo chứng. Tuy nhiên, mười người lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì căn cứ vào tình hình trận chiến lúc đó có thể thấy, Tiêu Lãng không có thực lực trực tiếp đối mặt giết chết Thiên Đế. Hơn nữa thánh uy Thiên Đế cũng có thể khiến Tiêu Lãng đông cứng. Điều này nói rõ cái chết của Mộ Bạch chỉ do bất ngờ.
Nếu như Tiêu Lãng thật sự có thể dễ dàng thuấn sát Thiên Đế, vậy sẽ lớn chuyện. Tiêu Lãng biết bay vượt qua hư không, có khả năng Tiêu Lãng sẽ ghi hận bọn họ vì chuyện này, giết chết từng người.
Thiên Đế Tùy Phong trầm ngâm một hồi, quyết định báo cho Thiên Đế Lạc Diệp biết trước tiên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không thể nào không báo lên. Hơn nữa cũng cần Thiên Đế Lạc Diệp lên tiếng khắc phục hậu quả cho Mộ Bạch Phủ.
Rất nhanh, tin tức của Thiên Đế Lạc Diệp đã được truyền đến, bảo Tùy Phong cứ cho hai người Thiên Đế ghép làm một tổ. Hắn đã hạ lệnh triệu tập thêm mười Thiên Đế đến đây, bảo đám người Thiên Đế Tùy Phong lập tức chạy tới Thanh Châu Phủ, nhất định phải bắt bằng được Tiêu Lãng.
Thiên Đế Lạc Diệp đã lên tiếng, Thiên Đế Tùy Phong cũng không còn kiêng kỵ nữa. Hắn bảo những mật thám này thu thập tốt di cốt của Thiên đế Mộ Bạch đưa đến Lạc Diệp Phủ. Hắn lại dẫn theo chín Thiên Đế lập tức chạy về phía Thanh Châu Phủ, chuẩn bị dựa theo kế hoạch ban đầu lùng bắt Tiêu Lãng.
...
...
Thiên Đế Tùy Phong không làm rõ được, vấn đề xuất hiện ở đâu. Mà giờ phút này Tiêu Lãng cũng cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Sau khi hắn từ Vạn Duy Phủ bay vượt qua không gian rời đi, hết sức may mắn lại bay đến Thanh Châu Phủ. Hắn không biết giờ phút này khắp nơi trong Thanh Châu Phủ đều là mật thám. Cho nên sau khi xác định được vị trí chỗ mình đang ở, hắn lập tức dựa theo địa đồ tìm được Thanh Mộc Thành ở phía bắc, liền chạy đi.
Trên đường, hắn không dám vào thành trì, cũng không dám dùng đến chiến xa Thiên Cơ. Hắn chỉ chọn nơi hẻo lánh để đi. Hơn nữa hắn còn để Thảo Đằng phân ra mấy ngàn phần thân, liên tục tra xét xung quanh.
Có phân thân Thảo Đằng từ dưới mặt đất tra xét bốn phía, trong phạm vi cách Tiêu Lãng mấy vạn mét, có người hoặc là hung thú thậm chí dã thú nhỏ ẩn nấp hắn đều có thể biết được. Cho nên hắn không lo lắng bị người lần theo dấu vết đến chỗ hắn. Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ hoang mang, không hiểu vì sao Thảo Đằng lại trở nên hung tàn như vậy?
Bản mệnh châu là nguyên tinh của hung thú trăm vạn năm. Phá Hài đã nói cắn nuốt bản mệnh châu này Thảo Đằng tuyệt đối có thể trở nên càng cường đại hơn. Vấn đề là... Hiện tại có chút cường đại hơn, nhưng trái lại khiến Tiêu Lãng có chút lo lắng bất an.
Thần hồn sau khi luyện hóa bản mệnh châu bình thường cũng sẽ có một ít biến hóa. Nhưng Tiêu Lãng khẳng định tuyệt đối không thể thái quá như Thảo Đằng được.
Tiêu Lãng lại nghĩ tới quan tài tử ngọc kia, nghĩ tới tàn hồn Thiên Đế ở phía bắc Đế Đô Thành, nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn Thảo Đằng màu xanh cúi lạy nó trong sơn động Tu Di không đáy, Tiêu Lãng càng thêm tò mò đối với thân phận của Thảo Đằng.
Lai lịch của Thảo Đằng khẳng định không hề tầm thường. Chỉ có điều, nó có lai lịch lớn như vậy, vì sao lại xuất hiện ở vực diện nho nhỏ như Thần Hồn?
Suy nghĩ hồi lâu Tiêu Lãng vẫn không nghĩ ra được. Tiêu Lãng hỏi dò Thảo Đằng lại nhận được câu trả lời máy móc giống như trước kia, hắn chỉ có thể đặt việc này sang một bên trước, sau đó từ từ suy nghĩ, hoặc là chờ đợi Thảo Đằng lại tiến hóa linh trí tăng cao giải đáp nghi hoặc giúp hắn.
Cố hương của Thanh Đế ở tại Thanh Mộc Thành. Vừa nãy, từ phía xa hắn đã nhìn thấy một thành trì. Hắn xác định nơi này cách Thanh Mộc Thành cũng không xa. Nếu như toàn lực chạy nhanh, cũng chỉ mất thời gian một, hai ngày. Chỉ có điều hắn không đi quan đạo, còn muốn tránh xa mọi người, như vậy ít nhất cũng phải mất ba ngày.
Giết chết một Thiên Đế, Tiêu Lãng cũng không cảm thấy quá vui sướng. Trái lại hắn cảm giác chuyện càng ngày càng lớn.
Hắn biết không được bao lâu nữa, có lẽ tất cả Thiên Đế Thiên Châu đều sẽ chạy tới truy sát mình. Hắn cũng không xác định mình còn có thể an toàn sống sót nữa hay không. Hắn chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất, trước tiên đưa di thể Thanh Đế vào bên trong lăng mộ của hắn, sau đó mới quyết định tiếp sau sẽ đi như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.