Yêu Giả Vi Vương

Quyển 7 - Chương 17: Lão Loan, lão Loan!

Yêu Dạ

10/12/2014

Loan Hoành!

Người trên quảng trường thấy nhiều Thiên Đế xông ra thì yên bụng, nhưng ngược lại có nhiều người nghi ngờ sao thực lực, khí thế của Tiêu Ma Thần cường đại quá. Hình như công tử nổi danh trong Thiên Châu không có người như vậy. Đây là cường giả nào từ đâu chui ra?

Vù vù vù vù vù!

Loan Hoành dẫn người lao tới, thấy tuổi Tiêu Ma Thần còn trẻ thì ngẩn ra, đầu óc xoay chuyển suy nghĩ xem gã là ai. Tuổi còn trẻ như vậy đã đột phá Thiên Đế, là thật sự trẻ tuổi hay có thuật trú nhan?

Tiêu Ma Thần luôn rất điệu thấp, thời gian nổi danh không dài, mặt trên còn có ánh sáng của Tiêu Lãng che lấp. Tiêu Ma Thần ít khi xuất hiện trong tiệc mừng công ở tây bộ, người nơi đó không bao nhiêu người biết gã chứ nói chi là một phủ vực mé tây nam. Lúc tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma, người trong phủ vực này trốn hướng Thần Khải phủ, chưa từng gặp Tiêu Ma Thần. Nhiều người ở đây gần như không thấy Tiêu Lãng, cho dù ngẫu nhiên gặp thì cũng không dám xác định.

Tiêu Ma Thần như không nghe thấy Loan Hoành gầm rống, trong khoảnh khắc này gã mặc kệ bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm Tô Triết. Tiêu Ma Thần chờ đợi một câu nói của Tô Triết.

Tô Triết nhiều Thiên Đế thì sợ ngây ngốc, Tiêu Ma Thần còn quậy nữa thì đừng nói hôm nay gã không có đường sống, phụ thân và gia tộc của nàng cũng sẽ gặp nạn.

Loan Phi Đao công tử đứng bên cạnh tức điên lên, một ngón tay chỉ vào Tiêu Ma Thần, rống to:

- Phụ thân, giết người này đi!

Tô Triết quay đầu nhìn Loan Phi Đao công tử, thấy trong mắt gã tràn ngập sát khí thì người mềm nhũn.

Tô Triết quay đầu lại quát:

- Ma, mau chạy đi, chạy đi! Xem như Triết Nhi cầu xin ngươi được không?

- Trả lời ta! Tô Triết, nàng có đồng ý theo ta không? Trả lời ta!

Tiêu Ma Thần sải bước đi tới, mắt nhiếp hồn người. Tiêu Ma Thần không sợ cái gì, không cầu cái gì, chỉ mong Tô Triết nói một tiếng nguyện ý!

Vù vù vù vù vù!

Mười mấy hộ vệ bên cạnh Loan Phi Đao công tử thấy Loan Hoành thì không sợ gì nữa, hóa thành cái bóng xông hướng Tiêu Ma Thần. Bốn phía đều là người, đám hộ vệ không dám phóng thích hồn lực công kích, chỉ có thể áp sát Tiêu Ma Thần.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Ma Thần không chút ngừng lại, vẫn tiến tới trước. Võ giả nào xông tới dễ dàng bị Tiêu Ma Thần đánh bay, thân thể gã không lắc lư bao nhiêu. Tiêu Ma Thần chỉ dưaọ vào tốc độ công kích của Thiên Đế trước tiên đánh văng đám hộ vệ ra.

Tiêu Ma Thần đi hơn mười bước, đánh bay hơn mười người, bao gồm mấy đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Mặt Tiêu Ma Thần không biểu tình, mắt chưa từng dời đi, luôn nhìn chằm chằm vào Tô Triết, thế không thể đỡ, dũng mãnh như hổ!

Tô Triết nhắm mắt lại, lòng cảm động và tràn ngập tình cảm. Thiếu niên này đã từng cứu Tô Triết, hôm đó nàng ở trong bầy mãnh thú, gã cũng là từng bước một đi tới như vậy. Hễ mãnh thú nào tới gần sẽ bị gã dễ dàng đánh bay, như chiến thần vô địch.

Tô Triết đột nhiên mở to mắt, cắn răng nói:

- Ma, Tô Triết thích ngươi, Tô Triết nguyện ý đi cùng ngươi, chết chung!

Tiêu Ma Thần liên tục hét lên:

- Tốt, tốt, tốt!

Khuôn mặt lạnh băng tràn ngập mừng như điên. Tiêu Ma Thần dừng bước, ngửa đầu, điên cuồng gào thét, tóc đen bay phần phật, cực kỳ sung sướng.

- Tiện nhân!

Mắt Loan Phi Đao công tử lóe tia hung ác. Chỉ một câu của Tô Triết xem như thanh danh của gã đã bị hủy, đời này không thể ngẩng đầu trong tây nam nữa. Loan Phi Đao công tử giơ tay tát một cái hất bay Tô Triết, hồn lực như bão tô, muốn giết người.



- Hừ!

Loan Hoành ở trên bầu trời cũng biến sắc mặt. Loan Hoành nổi danh trong tây nam đã lâu, hôm nay nhiều Thiên Đế đến đây, lão còn có mặt mũi nào nữa?

Loan Hoành quát to:

- Loan Lực, Loan Tình, giết người này!

Loan Hoành kêu hai đường huynh đệ của mình, một người thuộc Loan Đao phủ, một người là phủ chủ gần đó. Loan Hoành cho rằng mình có thực lực cường đại, uy danh ngút trời, một tiểu nhân vật không cần lão ra tay.

Hai Thiên Đế lắc người, thiên lực vờn quanh lao xuống chỗ Tiêu Ma Thần. Ai ngờ mới vọt tới một nửa thì hai người biến sắc mặt, bởi vì... Tiêu Ma Thần rút kiếm ra.

Vù vù vù vù vù!

Thanh chiến đao hẹp dài bỗng xuất hiện trong tay Tiêu Ma Thần, mặt gã biến dữ tợn thì gã thây Tô Triết bị Loan Phi Đao công tử đánh bay đi. Mới rồi tâm tình Tiêu Ma Thần còn vui vẻ giờ trầm xuống.

Vù vù vù vù vù!

Người Tiêu Ma Thần lấp lánh ánh sáng đỏ, không kiêng nể gì ra tay. Tiêu Ma Thần tùy tiện chém ra một nhát đao khí đỏ rực bắn hướng hai Thiên Đế vọt tới, gã xông lên, trường đao hóa thành cái bóng quét hướng Loan Phi Đao công tử.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai Thiên Đế Loan Lực, Loan Tinh có thực lực thấp nhất trong Thiên Đế trung cấp, cách Tiêu Ma Thần gần như vậy làm sao tránh thoát? Tiêu Ma Thần tu luyện hỏa chi thiên đạo, phối hợp lực lượng thần binh Đại Đế có thể so với Chí Tôn Thiên Đế. Hai Thiên Đế bình thường làm sao đỡ nổi? Một luồng sáng đỏ chợt lóe, vòng bảo hộ trên người hai Thiên Đế Loan Lực, Loan Tinh vỡ tung, tiếp theo là... eo bị chém làm hai.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Ma Thần tiến quân thần tốc như mãnh hổ xuống núi. Loan Phi Đao công tử bị Mị Ảnh chiến đao chấn nhiếp không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn thanh chiến đao như lửa đỏ xẹt qua cổ mình. Loan Phi Đao công tử sợ muốn teo tim.

Loan Phi Đao công tử hét chói tai:

- Phụ thân cứu ta với!

- Thằng nhãi kia, ngươi dám?

Loan Hoành biến sắc mặt, tay cầm cây quạt, đó cũng là một thanh thần binh Chí Tôn! Loan Hoành xông hướng Tiêu Ma Thần.

Loan Hoành hét to:

- Nếu ngươi dám giết nhi tử của ta thì lão phu thề diệt cả tộc ngươi!

Vù vù vù vù vù!

Mị Ảnh chiến đao không chút tạm dừng, rạch phá không gian mang theo một cái đầu người. Đối với Tiêu Ma Thần thì trên đời này trừ người thân ra còn lại giết hết. Cả đời Tiêu Phù Đồ tâm ngoan thủ lạt, Tiêu Ma Thần còn ác hơn gã.

- Phi Đao, a a!

Loan Hoành nhìn cái đầu của Loan Phi Đao công tử, phát điên lên. Nhưng hơn mười Thiên Đế sau lưng Loan Hoành thì người run lên, vẻ mặt kinh khủng.

Một người lập tức truyền âm nói:

- Loan Hoành đại ca dừng tay, hắn cầm Mị Ảnh chiến đao, hắn là... Tiêu Ma Thần!



Mặc dù mọi người không biết mặt Tiêu Ma Thần nhưng biết Mị Ảnh chiến đao của gã. Thanh Mị Ảnh chiến đao quá nổi tiếng, năm đó cùng Mị Ảnh Đại Đế chinh chiến suốt đời, nhuộm máu của vô số người. Các gia tộc đều có tư liệu kỹ càng về Mị Ảnh chiến đao.

Người Loan Hoành run lên, bản năng đứng giữa không trung, trong mắt tràn ngập độc ác. Loan Hoành không công kích mà lấy ra một ngọc phù truyền tin báo cáo đi đâu đó.

Loan Hoành đứng giữa không trung rống to:

- Tất cả mọi người cút đi, nếu không thì chút nữa bị ngộ sát, lão sẽ không chịu trách nhiệm!

Tuy Loan Hoành có thần binh Chí Tôn nhưng Tiêu Ma Thần cầm thần binh Đại Đế, lão không ngu đi lên chịu chết. Loan Hoành đi cầu viện. Tiêu Ma Thần giết hai đường huynh đệ của Loan Hoành, lại giết chết nhi tử của lão, hôm nay lão phải giết gã. Nếu không giết được thì Loan Hoành chỉ có nước cầu người, gã họ Loan, có một thúc phụ tên là... Loan Nguyệt!

Loan Nguyệt Thiên Đế!

Tiêu Ma Thần thấy Loan Hoành lùi lại thì không để ý, mặt lộ nụ cười sải bước bế Tô Triết lên.

Tiêu Ma Thần dịu dàng nói:

- Tô Triết, ta mang nàng về nhà. Chỉ cần có ta ở thì không ai có thể tổn thương nàng, bất cứ ai!

Vù vù vù vù vù!

Một truyền tống trận lóe sáng, mấy bóng người ngưng tụ lại. Loan Hoành thấy người đến thì mừng như điên bay hướng truyền tống trận, quỳ trước mặt một lão nhân.

Loan Hoành khóc sướt mướt méc:

- Thúc phụ, hôm nay là ngày đại hôn của Phi Đao, người này đến không chỉ cướp thân mà còn giết chết Phi Đao, Loan Lực, Loan Tinh, xin thúc phụ hãy làm chủ!

Loan Nguyệt Thiên Đế nhướng mày, mắt lóe tia sáng lạnh liếc qua, chợt ngây người.

Loan Nguyệt Thiên Đế trầm giọng hỏi:

- Tiêu Ma Thần? Ngươi có ý gì? Có thể cho lão phu một lời giải thích không?

Tiêu Ma Thần nét mặt sa sầm, một tay bế Tô Triết, tay kia cầm Mị Ảnh chiến đao.

Tiêu Ma Thần trầm giọng nói:

- Không có gì giải thích, tránh đường, nếu không thì... Giết không tha!

- A?

Loan Nguyệt Thiên Đế xưng bá tây nam nhiều năm, Tiêu Ma Thần không nể mặt làm lão khó chịu. Thiên lực vờn quanh người Loan Nguyệt Thiên Đế sắp bùng nổ.

Lúc này, một thanh âm trầm trầm vang lên:

- Lão Loan!

Thanh âm không lớn nhưng vang vọng toàn thành, có ma lực kỳ diệu hấp dẫn sức chú ý của mọi người.

Mọi người nhìn hướng phát ra thanh âm đến từ một thanh lâu bên cạnh quảng trường. Bọn họ thấy một thiếu niên tóc bạc ngồi trước khung cửa sổ, đang phất tay, vẻ mặt cười cợt nhìn Loan Nguyệt Thiên Đế.

Thiếu niên nói:

- Lão Loan, lão Loan, cô nương trong lâu này không tệ, ta kêu hai người cho ngươi rồi, mau đến đây, mau!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook