Quyển 3 - Chương 42: Lấy của cải người chết
Yêu Dạ
18/11/2014
Sau khi khuôn mặt nữ nhân này ngưng tụ ra, Thảo Đằng màu đỏ càng vui vẻ lắc lư. Nó chỉ phóng ra nửa đoạn. Một nửa còn lại vẫn ở trong thân thể Tiêu Lãng. Nửa đoạn Thảo Đằng lộ ra một khí tức vui vẻ. Tình cảnh xem ra cực kỳ dọa người.
Nữ nhân xinh đẹp mặt nhìn Thảo Đằng. Giờ phút này, trong đôi mắt cô đơn lại bắn ra một tia sáng chói mắt. Khuôn mặt này vốn là hư ảnh, giờ phút này lại nở nụ cười, trên mặt đầy vẻ từ ái.
Vù!
Khuôn mặt ngưng kết giữa không trung đột ngột bay về phía trước, bao phủ lấy Thảo Đằng. Chuyện càng quỷ dị hơn đã xảy ra.
Thảo Đằng vui vẻ lắc lư, hào quang chói lọi. Thảo Đằng màu đỏ chợt bắt đầu biến sắc, biến thành màu cam. Đồng thời nó trở nên to lớn hơn một phần. Bản thân nó phát ra hào quang cũng càng sáng hơn. Nó lắc lư trong không trung cũng càng vui vẻ hơn.
Vù!
Khuôn mặt của nữ nhân xinh đẹp kia từ từ biến mất khỏi không trung, ngay trước cái nhìn chăm chú của thần hồn Thảo Đằng. Trong con mắt của nàng đầy vẻ cưng chiều.
Quan tài tử ngọc run rẩy càng lợi hại hơn. Sau đó toàn bộ cung điện trong lòng đất cũng bắt đầu rung động. Trên vách tường tản ra hào quang với đủ mọi màu sắc. Cấm chế ẩn giấu bên trong rõ ràng đã bị kích phát toàn bộ.
Rào, rào, rào!
Lăng mộ trong lòng đất không ngừng rung động. Trên trần nhà không ngừng có đá vụn bắt đầu rơi xuống. Vách tường bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt càng lúc càng lớn. Đất đá rơi xuống càng lúc càng nhiều. Lăng mộ trong lòng đất này xem ra đã có dấu hiệu sụp đổ.
Vèo!
Quan tài tử ngọc lại tản ra hào quang bảy màu, cuối cùng lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Chuyện càng doạ người hơn chính là... Giữa không trung lại xuất hiện một khe nứt. Khe nứt chậm rãi mở ra.
Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng tỉnh lại, nhất định sẽ sợ hãi đến mức linh hồn xuất khiếu. Bởi vì trong không gian lại xuất hiện một cánh cửa lớn. Mà quan tài tử ngọc lại bay về phía cánh cửa đó, cuối cùng biến mất ở trong không gian hư vô tối đen kia.
Ầm!
Vết nứt không gian chậm rãi khép lại. Lăng mộ trong lòng đất đã hoàn toàn sụp đổ. Tiêu Lãng và mấy người Tề đại nhân bị chôn sống ở dưới lòng đất.
Chẳng biết tại sao, vào đúng lúc này mấy người Tề đại nhân giống như Tiêu Lãng hoàn toàn không có tri giác. Thân thể đều bị bùn đất đột nhiên đè xuống ép tới mức xương vỡ vụn, máu tươi giàn giụa.
Tình trạng Tiêu Lãng là tốt nhất. Bởi vì đúng vào lúc này, Thảo Đằng lại chủ động biến thành thực thể, bao vây xung quanh Tiêu Lãng, trụ vững dưới đất đá rơi xuống. Sau đó ánh sáng xanh lục lóe lên, trị liệu tốt thương thế cho Tiêu Lãng. Cuối cùng nó biến mất ở trong thân thể Tiêu Lãng.
- A...
Không biết qua bao lâu, Tiêu Lãng chợt tỉnh lại. Nhìn thấy phía trước mắt chỉ có một màu tối đen, hắn đã bị doạ.
Chẳng lẽ hắn đã tới âm tào địa phủ hay sao?
Rất nhanh hắn đã tỉnh lại. Hắn sờ vào thân thể phát hiện có hơi ấm. Trên thân thể hoàn toàn không có thương thế. Hắn cố gắng nhớ lại mọi chuyện diễn ra trước khi mình bị hôn mê. Cuối cùng hắn chỉ nhớ quan tài tử ngọc vừa phát uy, bản thân mình đã chấn động ngất đi.
- Ta lại không chết sao? Nơi này là nơi nào vậy? Đám người thành chủ Thần Hồn Thành kia đâu rồi?
Tiêu Lãng cảm giác vô cùng kinh ngạc. Hắn quét mắt nhìn xung quanh phát hiện mình lại bị chôn sống. Hắn vội vàng thả Thảo Đằng ra. Chỉ có điều Thảo Đằng vừa xuất hiện, hắn lại bị doạ...
Giờ phút này Thảo Đằng đã mọc dài thành vạn mét. Hơn nữa ban đầu nó vốn là màu đỏ hiện tại đã biến thành màu cam. Thực lực cũng tăng lên mấy phần!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Lãng cảm giác giống như là chuyện linh dị vậy. Nhưng hắn không dám suy nghĩ nhiều, lập tức khống chế Thảo Đằng hóa thành hư ảnh tra xét xung quanh.
Ầm!
Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng sợ đến mức nhảy dựng lên. Nhưng hắn quên bản thân mình đang ở trong một không gian chật hẹp. Đỉnh đầu hắn bị thúc một cái vô cùng đau đớn. bùn đất phía trên đầu hắn bị động, thi nhau rơi xuống.
Không thể lo nổi tới nỗi đau đớn trên đầu, mắt Tiêu Lãng trợn tròn, không dám tin tưởng thất thanh nói:
- Tề đại nhân, thành chủ Thần Hồn Thành, Già đại nhân! Tất cả lại... lại... Chết hết rồi sao?
Đúng là ban ngày thấy ma rồi!
Tiêu Lãng sợ đến mức cảm thấy tê dại cả da đầu. Thực lực ba người như vậy lại chết một cách quỷ dị. Vấn đề là ba nhân vật lớn chết, mình lại không chết. Điều này còn quỷ dị hơn.
Hơn nữa, hắn vẫn tra xét được, mình còn ở trong lăng mộ dưới lòng đất. Chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì lăng mộ trong lòng đất đã sụp đổ...
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Lãng sợ hãi tự hỏi. Rất nhanh hắn lại hoàn toàn tỉnh táo. Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chạy trốn trước rồi nói sau. Hiện tại rời khỏi chỗ này, đi càng xa càng tốt!
Thảo Đằng hóa thành thực thể, mang theo hắn di chuyển trong lòng đất với tốc độ nhanh nhất. Sau khi chạy ra ngoài được mấy ngàn mét, Tiêu Lãng đột nhiên dừng lại. Mắt hắn chợt lóe sáng, dường như trong lòng đang giẫy dụa.
- Mẹ nó. Người chết chim hướng lên trời. Cái mạng này dù sao cũng đã kiếm về được. Liều mạng!
Tiêu Lãng cắn răng một cái nói. Thảo Đằng lại xuyên qua lòn đất, nhưng lại quay một vòng mang theo hắn trở lại lăng mộ trong lòng đất kia.
Rất nhanh hắn đã tới bên cạnh thi thể của đám người thành chủ Thần Hồn Thành. Hắn nhanh chóng tìm được Tu Di Giới trên tay của ba người. Cầm ba Tu Di Giới lên, Tiêu Lãng lập tức chạy trốn!
Không sai!
Hắn là trở về lấy của cải của người chết!
Thành chủ Thần Hồn Thành làm người đứng đầu đại lục Thần Hồn. Nàng chắc chắn có nhiều bảo vật. Tề đại nhân lại là cường giả còn cường đại hơn so với thành chủ Thần Hồn Thành, càng không cần phải nói. Võ giả bình thường có bảo vật gì, chắc chắn sẽ được giữ lại ở trong Tu Di Giới.
Ba cái Tu Di Giới tới tay, thân thể Tiêu Lãng khẽ run lên. Trong lòng thật ra đang mừng như điên. Hắn không biết bên trong có gì, nhưng hắn biết lần này mình phát tài rồi!
Lại đi xuyên qua lòng đất ra ngoài được mấy ngàn mét, hắn lại dừng lại, hai mắt mở trừng trừng. Tiếp đó hắn lại bảo Thảo Đằng dẫn hắn trở về.
Chờ tới khi trở lại bên cạnh ba thi thể, hắn lập tức cởi y phục trên người ra, cuối cùng nhẫn tâm chém nửa đoạn Thảo Đằng, bỏ vào bên cạnh y phục của mình.
Cố nhẫn nhịn cảm giác đau đớn kịch liệt từ trong linh hồn truyền đến, lần này hắn thật sự chạy trốn. Vừa trốn, Tiêu Lãng vừa bảo Thảo Đằng phá hủy toàn bộ địa đạo phía sau.
Trốn, trốn, trốn!
Tiêu Lãng vội vàng vừa chạy trốn, vừa phá hủy địa đạo. Hắn dùng toàn lực khống chế Thảo Đằng, không một giây phút nào dám thư giãn. Tinh thần hắn vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn tới cực điểm.
Tiêu Lãng không biết mình đã đi trong lòng đất bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa, hắn chỉ che đầu phóng về phía trước.
Điều khiến Tiêu Lãng càng cảm thấy kinh ngạc nghi ngờ hơn chính là, Thảo Đằng không chỉ thay đổi về hình dáng, tốc độ còn nhanh gấp đôi. Giờ phút này tốc độ xuyên qua tuyệt đối có thể so sánh với tốc độ cường giả Chiến Vương cấp cao toàn lực chạy.
Đại khái xuyên qua lòng đất nửa ngày, ít nhất cũng di chuyển được mấy trăm ngàn dặm đường, Tiêu Lãng sắp bị nghẹt thở.
Nhưng Tiêu Lãng không dám lên phía trên. Cuối cùng vào thời điểm hắn sắp không nhịn được nữa, hắn lại phát hiện một mạch nước ngầm.
Mạch nước ngầm rất nhỏ, nhưng toàn thân Tiêu Lãng đều run rẩy, trực tiếp tiến vào trong mạch nước. Hắn đưa đầu vào trong dòng nước lạnh lẽo, cảm giác thân thể sảng khoái hơn. Hắn tiến tới phía đầu mạch nước ngầm, hít thở không khí mới. Trên mặt Tiêu Lãng đầy lệ rơi xuống. Hóa ra hạnh phúc... đến đột ngột như vậy!
- Đi!
Chờ sau khi hít đủ dưỡng khí, Tiêu Lãng lập tức theo dòng nước ngầm chạy xuống. Tốc độ lúc này đã đạt được cực hạn, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Thành chủ Thần Hồn Thành chết, Tề đại nhân đã chết, Già Khôn chết, Tông chủ Huyết Tông chết!
Bốn người này bất luận một người nào chết, đại lục Thần Hồn cũng sẽ phát sinh chấn động lớn. Nhưng không ngờ, giờ phút này cả bốn người đều chết hết!
Hắn không biết sẽ khiến đại lục phát sinh ra chuyện gì. Nhưng hắn biết nếu như bị người khác biết hắn còn sống, hắn sẽ bị thần hồn của tất cả mọi người trên khắp thế giới truy sát!
Hắn là tội phạm truy nã của Huyết Vương Triều, Chiến Vương Triều. Nói vậy, giờ phút này hẳn Vũ Vương Triều cũng đang truy nã hắn. Thần Hồn các cũng truy nã hắn. Hắn sẽ trở thành kẻ đầu tiên tại đại lục Thần Hồn, bị tất cả người trong đại lục truy sát! Đây chính là cảm giác... cả thế gian đều là kẻ địch!
Hắn nhất định phải lập tức rời khỏi đây, trốn đi càng xa càng bí mật càng tốt. Tốt nhất là không nên để người ta biết được hắn còn sống!
Hắn có huyền thạch, có hai viên huyền thạch, còn có ba Tu Di Giới. Bên trong khẳng định có huyền thạch hoặc là bảo vật. Hắn không muốn chết, hắn muốn tìm một nơi ẩn tu, khiến thực lực trở nên cường đại!
Theo mạch nước ngầm hắn một đường xuyên qua. Sau nửa ngày dưới mạch nước ngầm này lại đổ vào một mạch nước ngầm lớn siêu cấp. Mắt hắn sáng lên.
Mạch nước ngầm khổng lồ như vậy, nhất định sẽ có sơn động ngầm. Chỉ cần theo mạch nướcn gầm đi thêm trăm vạn dặm, tìm một sơn động ngầm, mình có thể ở bên trong đó tu luyện!
Hắn rốt cuộc có cơ hội luyện hóa huyền thạch. Đó là hai viên huyền thạch. Thậm chí có khả năng còn nhiều hơn. Một huyền thạch đã khiến thân thể hắn cường đại đến Chiến Vương cảnh vô địch. Hắn cũng không biết, nếu luyện hóa hết số huyền thạch còn lại, có thể sẽ đạt đến mức nào...
Nữ nhân xinh đẹp mặt nhìn Thảo Đằng. Giờ phút này, trong đôi mắt cô đơn lại bắn ra một tia sáng chói mắt. Khuôn mặt này vốn là hư ảnh, giờ phút này lại nở nụ cười, trên mặt đầy vẻ từ ái.
Vù!
Khuôn mặt ngưng kết giữa không trung đột ngột bay về phía trước, bao phủ lấy Thảo Đằng. Chuyện càng quỷ dị hơn đã xảy ra.
Thảo Đằng vui vẻ lắc lư, hào quang chói lọi. Thảo Đằng màu đỏ chợt bắt đầu biến sắc, biến thành màu cam. Đồng thời nó trở nên to lớn hơn một phần. Bản thân nó phát ra hào quang cũng càng sáng hơn. Nó lắc lư trong không trung cũng càng vui vẻ hơn.
Vù!
Khuôn mặt của nữ nhân xinh đẹp kia từ từ biến mất khỏi không trung, ngay trước cái nhìn chăm chú của thần hồn Thảo Đằng. Trong con mắt của nàng đầy vẻ cưng chiều.
Quan tài tử ngọc run rẩy càng lợi hại hơn. Sau đó toàn bộ cung điện trong lòng đất cũng bắt đầu rung động. Trên vách tường tản ra hào quang với đủ mọi màu sắc. Cấm chế ẩn giấu bên trong rõ ràng đã bị kích phát toàn bộ.
Rào, rào, rào!
Lăng mộ trong lòng đất không ngừng rung động. Trên trần nhà không ngừng có đá vụn bắt đầu rơi xuống. Vách tường bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt càng lúc càng lớn. Đất đá rơi xuống càng lúc càng nhiều. Lăng mộ trong lòng đất này xem ra đã có dấu hiệu sụp đổ.
Vèo!
Quan tài tử ngọc lại tản ra hào quang bảy màu, cuối cùng lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Chuyện càng doạ người hơn chính là... Giữa không trung lại xuất hiện một khe nứt. Khe nứt chậm rãi mở ra.
Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng tỉnh lại, nhất định sẽ sợ hãi đến mức linh hồn xuất khiếu. Bởi vì trong không gian lại xuất hiện một cánh cửa lớn. Mà quan tài tử ngọc lại bay về phía cánh cửa đó, cuối cùng biến mất ở trong không gian hư vô tối đen kia.
Ầm!
Vết nứt không gian chậm rãi khép lại. Lăng mộ trong lòng đất đã hoàn toàn sụp đổ. Tiêu Lãng và mấy người Tề đại nhân bị chôn sống ở dưới lòng đất.
Chẳng biết tại sao, vào đúng lúc này mấy người Tề đại nhân giống như Tiêu Lãng hoàn toàn không có tri giác. Thân thể đều bị bùn đất đột nhiên đè xuống ép tới mức xương vỡ vụn, máu tươi giàn giụa.
Tình trạng Tiêu Lãng là tốt nhất. Bởi vì đúng vào lúc này, Thảo Đằng lại chủ động biến thành thực thể, bao vây xung quanh Tiêu Lãng, trụ vững dưới đất đá rơi xuống. Sau đó ánh sáng xanh lục lóe lên, trị liệu tốt thương thế cho Tiêu Lãng. Cuối cùng nó biến mất ở trong thân thể Tiêu Lãng.
- A...
Không biết qua bao lâu, Tiêu Lãng chợt tỉnh lại. Nhìn thấy phía trước mắt chỉ có một màu tối đen, hắn đã bị doạ.
Chẳng lẽ hắn đã tới âm tào địa phủ hay sao?
Rất nhanh hắn đã tỉnh lại. Hắn sờ vào thân thể phát hiện có hơi ấm. Trên thân thể hoàn toàn không có thương thế. Hắn cố gắng nhớ lại mọi chuyện diễn ra trước khi mình bị hôn mê. Cuối cùng hắn chỉ nhớ quan tài tử ngọc vừa phát uy, bản thân mình đã chấn động ngất đi.
- Ta lại không chết sao? Nơi này là nơi nào vậy? Đám người thành chủ Thần Hồn Thành kia đâu rồi?
Tiêu Lãng cảm giác vô cùng kinh ngạc. Hắn quét mắt nhìn xung quanh phát hiện mình lại bị chôn sống. Hắn vội vàng thả Thảo Đằng ra. Chỉ có điều Thảo Đằng vừa xuất hiện, hắn lại bị doạ...
Giờ phút này Thảo Đằng đã mọc dài thành vạn mét. Hơn nữa ban đầu nó vốn là màu đỏ hiện tại đã biến thành màu cam. Thực lực cũng tăng lên mấy phần!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Lãng cảm giác giống như là chuyện linh dị vậy. Nhưng hắn không dám suy nghĩ nhiều, lập tức khống chế Thảo Đằng hóa thành hư ảnh tra xét xung quanh.
Ầm!
Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng sợ đến mức nhảy dựng lên. Nhưng hắn quên bản thân mình đang ở trong một không gian chật hẹp. Đỉnh đầu hắn bị thúc một cái vô cùng đau đớn. bùn đất phía trên đầu hắn bị động, thi nhau rơi xuống.
Không thể lo nổi tới nỗi đau đớn trên đầu, mắt Tiêu Lãng trợn tròn, không dám tin tưởng thất thanh nói:
- Tề đại nhân, thành chủ Thần Hồn Thành, Già đại nhân! Tất cả lại... lại... Chết hết rồi sao?
Đúng là ban ngày thấy ma rồi!
Tiêu Lãng sợ đến mức cảm thấy tê dại cả da đầu. Thực lực ba người như vậy lại chết một cách quỷ dị. Vấn đề là ba nhân vật lớn chết, mình lại không chết. Điều này còn quỷ dị hơn.
Hơn nữa, hắn vẫn tra xét được, mình còn ở trong lăng mộ dưới lòng đất. Chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì lăng mộ trong lòng đất đã sụp đổ...
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Lãng sợ hãi tự hỏi. Rất nhanh hắn lại hoàn toàn tỉnh táo. Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chạy trốn trước rồi nói sau. Hiện tại rời khỏi chỗ này, đi càng xa càng tốt!
Thảo Đằng hóa thành thực thể, mang theo hắn di chuyển trong lòng đất với tốc độ nhanh nhất. Sau khi chạy ra ngoài được mấy ngàn mét, Tiêu Lãng đột nhiên dừng lại. Mắt hắn chợt lóe sáng, dường như trong lòng đang giẫy dụa.
- Mẹ nó. Người chết chim hướng lên trời. Cái mạng này dù sao cũng đã kiếm về được. Liều mạng!
Tiêu Lãng cắn răng một cái nói. Thảo Đằng lại xuyên qua lòn đất, nhưng lại quay một vòng mang theo hắn trở lại lăng mộ trong lòng đất kia.
Rất nhanh hắn đã tới bên cạnh thi thể của đám người thành chủ Thần Hồn Thành. Hắn nhanh chóng tìm được Tu Di Giới trên tay của ba người. Cầm ba Tu Di Giới lên, Tiêu Lãng lập tức chạy trốn!
Không sai!
Hắn là trở về lấy của cải của người chết!
Thành chủ Thần Hồn Thành làm người đứng đầu đại lục Thần Hồn. Nàng chắc chắn có nhiều bảo vật. Tề đại nhân lại là cường giả còn cường đại hơn so với thành chủ Thần Hồn Thành, càng không cần phải nói. Võ giả bình thường có bảo vật gì, chắc chắn sẽ được giữ lại ở trong Tu Di Giới.
Ba cái Tu Di Giới tới tay, thân thể Tiêu Lãng khẽ run lên. Trong lòng thật ra đang mừng như điên. Hắn không biết bên trong có gì, nhưng hắn biết lần này mình phát tài rồi!
Lại đi xuyên qua lòng đất ra ngoài được mấy ngàn mét, hắn lại dừng lại, hai mắt mở trừng trừng. Tiếp đó hắn lại bảo Thảo Đằng dẫn hắn trở về.
Chờ tới khi trở lại bên cạnh ba thi thể, hắn lập tức cởi y phục trên người ra, cuối cùng nhẫn tâm chém nửa đoạn Thảo Đằng, bỏ vào bên cạnh y phục của mình.
Cố nhẫn nhịn cảm giác đau đớn kịch liệt từ trong linh hồn truyền đến, lần này hắn thật sự chạy trốn. Vừa trốn, Tiêu Lãng vừa bảo Thảo Đằng phá hủy toàn bộ địa đạo phía sau.
Trốn, trốn, trốn!
Tiêu Lãng vội vàng vừa chạy trốn, vừa phá hủy địa đạo. Hắn dùng toàn lực khống chế Thảo Đằng, không một giây phút nào dám thư giãn. Tinh thần hắn vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn tới cực điểm.
Tiêu Lãng không biết mình đã đi trong lòng đất bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa, hắn chỉ che đầu phóng về phía trước.
Điều khiến Tiêu Lãng càng cảm thấy kinh ngạc nghi ngờ hơn chính là, Thảo Đằng không chỉ thay đổi về hình dáng, tốc độ còn nhanh gấp đôi. Giờ phút này tốc độ xuyên qua tuyệt đối có thể so sánh với tốc độ cường giả Chiến Vương cấp cao toàn lực chạy.
Đại khái xuyên qua lòng đất nửa ngày, ít nhất cũng di chuyển được mấy trăm ngàn dặm đường, Tiêu Lãng sắp bị nghẹt thở.
Nhưng Tiêu Lãng không dám lên phía trên. Cuối cùng vào thời điểm hắn sắp không nhịn được nữa, hắn lại phát hiện một mạch nước ngầm.
Mạch nước ngầm rất nhỏ, nhưng toàn thân Tiêu Lãng đều run rẩy, trực tiếp tiến vào trong mạch nước. Hắn đưa đầu vào trong dòng nước lạnh lẽo, cảm giác thân thể sảng khoái hơn. Hắn tiến tới phía đầu mạch nước ngầm, hít thở không khí mới. Trên mặt Tiêu Lãng đầy lệ rơi xuống. Hóa ra hạnh phúc... đến đột ngột như vậy!
- Đi!
Chờ sau khi hít đủ dưỡng khí, Tiêu Lãng lập tức theo dòng nước ngầm chạy xuống. Tốc độ lúc này đã đạt được cực hạn, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Thành chủ Thần Hồn Thành chết, Tề đại nhân đã chết, Già Khôn chết, Tông chủ Huyết Tông chết!
Bốn người này bất luận một người nào chết, đại lục Thần Hồn cũng sẽ phát sinh chấn động lớn. Nhưng không ngờ, giờ phút này cả bốn người đều chết hết!
Hắn không biết sẽ khiến đại lục phát sinh ra chuyện gì. Nhưng hắn biết nếu như bị người khác biết hắn còn sống, hắn sẽ bị thần hồn của tất cả mọi người trên khắp thế giới truy sát!
Hắn là tội phạm truy nã của Huyết Vương Triều, Chiến Vương Triều. Nói vậy, giờ phút này hẳn Vũ Vương Triều cũng đang truy nã hắn. Thần Hồn các cũng truy nã hắn. Hắn sẽ trở thành kẻ đầu tiên tại đại lục Thần Hồn, bị tất cả người trong đại lục truy sát! Đây chính là cảm giác... cả thế gian đều là kẻ địch!
Hắn nhất định phải lập tức rời khỏi đây, trốn đi càng xa càng bí mật càng tốt. Tốt nhất là không nên để người ta biết được hắn còn sống!
Hắn có huyền thạch, có hai viên huyền thạch, còn có ba Tu Di Giới. Bên trong khẳng định có huyền thạch hoặc là bảo vật. Hắn không muốn chết, hắn muốn tìm một nơi ẩn tu, khiến thực lực trở nên cường đại!
Theo mạch nước ngầm hắn một đường xuyên qua. Sau nửa ngày dưới mạch nước ngầm này lại đổ vào một mạch nước ngầm lớn siêu cấp. Mắt hắn sáng lên.
Mạch nước ngầm khổng lồ như vậy, nhất định sẽ có sơn động ngầm. Chỉ cần theo mạch nướcn gầm đi thêm trăm vạn dặm, tìm một sơn động ngầm, mình có thể ở bên trong đó tu luyện!
Hắn rốt cuộc có cơ hội luyện hóa huyền thạch. Đó là hai viên huyền thạch. Thậm chí có khả năng còn nhiều hơn. Một huyền thạch đã khiến thân thể hắn cường đại đến Chiến Vương cảnh vô địch. Hắn cũng không biết, nếu luyện hóa hết số huyền thạch còn lại, có thể sẽ đạt đến mức nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.