Quyển 7 - Chương 4: Lộc về tay ai.
Yêu Dạ
10/12/2014
Tiêu Lãng bế quan, Tiêu Đế thành náo động.
Đám người Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế được Tiêu Lãng ban cho sẽ không giấu giếm gì, tin tức rất nhanh truyền khắp tây bộ và Thiên Châu. Thiên Châu chấn động. Dù sao ban cho thần binh Chí Tôn là việc lớn, Tiêu Lãng vừa ra tay liền tặng mười cái. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng còn ban cho thần binh Đại Đế!
Thần binh Chí Tôn là cái gì?
Đấy là chí bảo mà đám Thiên Đế khao khát. Rất nhiều Thiên Đế cả đời này cảm ngộ thiên đạo không tiến bộ bao nhjiêu, mơ ước có ngoại lực giúp mình tăng tiến. Thần binh Chí Tôn là chí bảo chớp mắt kéo thực lực của bọn họ lên một đẳng cấp.
Ngay cả một số Chí Tôn Thiên Đế đều khao khát chí bảo thần binh Đại Đế. Tiêu Lãng tùy tay ban cho một hạ nhân làm đám người Ma Đế bực mình ói máu. Người so với người tức chết người.
Bây giờ sức chiến đấu của tây bộ cường đại hơn nhiều rồi. Thiên Đế có được thần binh Chí Tôn, không nói đến thực lực đối chiến lại Chí Tôn Thiên Đế nhưng dễ dàng càn quét Thiên Đế. Ba, năm Thiên Đế có được thần binh Chí Tôn đối chiến một Chí Tôn Thiên Đế thì có hy vọng giết chết rất lớn. Sát Đế được thần binh Đại Đế gàn là thực lực mạnh gấp mấy lần, phối hợp cùng quân đoàn Quỷ Vũ Sát chắc miễn cưỡng có thể đánh một trận.
Tây bộ quân tâm đại chấn, trước đó không lâu bởi vì Diệt Hồn Điện gây hấn khiến tây bộ lòng người hoảng sợ giờ càng vững tin đi theo Tiêu Lãng thì chắc chắn có tương lai sáng sủa.
Thực lực, chỗ dựa, nhân phẩm, danh vọng!
Tiêu Lãng có hết mọi thứ. Tuy Diệt Hồn Điện có cường giả Bán Thần cảnh nhưng sau lưng hắn cũng có tàn hồn cực kỳ cường đại. Quan trọng nhất là... Tiêu Lãng còn rất trẻ, mười năm, hai mươi năm sau ai chìm ai nổi là ẩn số trong Thiên Châu.
Trong khoảng thời gian này Trà Mộc phấn chấn tinh thần, không phải vì sức chiến đấu của tây bộ tăng mạnh mà là vì... Quân Thần Độc Cô Hành xuống núi.
Quân Thần Độc Cô Hành nghỉ ngơi hơn một tháng, ở suốt trong Thanh Y các mới xây, uống trà, chơi cờ. Hơn một tháng nay Quân Thần Độc Cô Hành lấy nhiều quyển sách, Trà Mộc không quá để ý nhưng ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành bỗng nhiên chạy tới đòi giúp đỡ.
Trong thời gian này Trà Mộc nghe lời Tiêu Lãng không quấy rầy Quân Thần Độc Cô Hành, định để gã sống yên lặng. Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành nguyện ý xuống núi là quá tốt rồi. Trà Mộc nói ngay muốn nhường vị trí cho Quân Thần Độc Cô Hành, gã thì làm trợ thủ nhưng đã bị từ chối.
Quân Thần Độc Cô Hành chỉ yêu cầu một quân bội, làm chức nguyên soái, thống lĩnh toàn bộ quân đội, cường giả tây bộ.
Cái này làm Trà Mộc khó xử. Thống soái quân đội tây bộ không thành vấn đề, nhưng chút thực lực, danh vọng của Quân Thần Độc Cô Hành mà đi thống soái cường giả tây bộ thì sợ là mọi người không ai chịu phục.
Đừng nói là Quân Thần Độc Cô Hành, dù là Trà Mộc còn phải khách sáo với các cường giả tây bộ. Những cường giả tây bộ như Thiên Đế, Nhân Hoàng cảnh trừ Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần ra thì không phục ai. Đây không phải vấn đề tôn ti mà là thiên tính của võ giả.
Trà Mộc muốn mời Tiêu Lãng xuất quan, lợi dụng sức uy hiếp của hắn giúp Quân Thần Độc Cô Hành lập uy, nếu không thì e rằng nguyên soái như gã chỉ có thể ra lệnh cho tiểu binh.
Ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành từ chối, chỉ muốn Trà Mộc sai người tụ tập hết cường giả tây bộ lại, một mình gã gặp mặt.
Làm đám người Trà Mộc, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch trợn tròn mắt là...
Chỉ ba ngày, một mình Quân Thần Độc Cô Hành chấn phục toàn bộ cường giả tây bộ, rất nhanh vung đại đao bắt đầu cải cách, điều chỉnh quân đội, cường giả tây bộ, thành lập mười vệ với mười vạn đại quân.
Tất cả cường giả Thiên Đế đều vào biên chế. Tiêu Ma Thần, Sát Đế làm phó nguyên soái. Mười người nhóm Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế làm thượng tướng quân. Cường giả các gia tộc dưới tay Thiên Đế thì làm thiên tướng quân, thống lĩnh vân vân.
Không nói đến cường giả Thiên Đế, dù là võ giả Nhân Hoàng cảnh cũng xem như hào cường một phương. Bọn họ vốn là đại nhân vật, sẽ không dễ dàng phục ai. Không nói đến Trà Mộc, dù là Tiêu Ma Thần muốn dạy dỗ họ ngoan ngonã nghe theo cũng là không thể nào. Ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành là thư sinh không một chút sức chiến đấu, một người đã dễ dàng chấn phục bọn họ.
Nhất đại Quân Thần, quả nhiên bất phàm!
Đám người Trà Mộc trừ cảm thán ra không biết nên nói cái gì. Quân Thần Độc Cô Hành quân kỷ nghiêm minh khiến một đám đại nhân vật sống sung sướng ở trong quân doanh tạm thời tại thành tây, vậy mà mọi người rất nghe lời. Xung quanh dày đặc Trinh sát, Trà Mộc không biết Quân Thần Độc Cô Hành mang một đám cường giả làm cái gì bên trong.
Trà Mộc bỏ mặc, gã chủ nội, mấy năm xử lý chính vụ rất thuận tay. Quân Thần Độc Cô Hành xử lý quân vụ thì Trà Mộc còn vui hơn, tiếp tục sắp xếp người xây dựng thành trì, hồi phục trật tự tây bộ, khai phát mạch khoáng, các chuyện lặt vặt.
Trinh sát của Trà Mộc còn không tra xét được càng đừng nói tới người ngoài. Các thế lực Thiên Châu chỉ biết cường giả tây bộ tụ tập trong một quân doanh thành tây, đóng cửa không ra, không ai biết bọn họ đang làm gì.
Tiêu Lãng càng không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, dù hắn có xuất quan biết chuyện thì cũng sẽ cho Quân Thần Độc Cô Hành toàn quyền phụ trách. Quân Thần Độc Cô Hành thông minh tuyệt đỉnh, gã làm cái gì đều có đạo lý.
Tiêu Lãng liên tục luyện hóa huyền thạch, bây giờ hắn không cần tạo đại trận. Năng lượng huyền thạch thì để linh hồn hấp thu trước, phần còn lại cho thân thể.
Trạng thái linh hồn xuất khiếu ngày càng quen thuộc, tốc độ luyện hóa huyền thạch tăng gấp đôi. Chỉ mới ba tháng mà Tiêu Lãng đã luyện hóa một ức huyền thạch rồi, nhưng hắn vẫn không cảm giác mình đến đỉnh đệ thất trọng, không cảm giác tâm ma lần thứ bảy ập đến. Tiêu Lãng chỉ có thể tiếp tục luyện hóa, dù sao hắn còn ba ức huyền thạch, xài rồi tính sau.
Thiên Châu cực kỳ yên lặng.
Nhưng Trà Mộc phát hiện một chuyện hơi quái. Ma Đế phủ, Lăng Đế phủ, Lãnh Đế phủ, Loan Nguyệt phủ, Nhà Đế phủ, Dạ Đế phủ lần lượt ngừng viện trợ tây bộ. Nói cách khác bọn họ không đưa tài liệu nữa, đưa đi nhân lực cũng bị kêu về. Lý do rất đầy đủ, như là bên bọn họ cũng hao tổn nhiều tây bộ, như là chỗ nào mãnh thú bạo động.
Mới đầu Trà Mộc không để ý, còn tự mình dẫn đội đến cảm ơn. Sau này Trà Mộc cảm giác không đúng, vì gã cảm nhận một chút thương hại từ trong mắt một Thiên Đế trong Dạ Đế phủ.
Sau này Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng cũng rút người về thì Trà Mộc cảm giác sự việc nghiêm trọng. Vì nữ tế Phá Hài của Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng là huynh đệ tốt của Tiêu Lãng. Quan hệ giữa Lạc Diệp phủ và Thần Hồn phủ có thể nói là rất thân, hành động của Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng thật vô lý.
Trà Mộc không biết xảy ra chuyện gì nhưng gã có cảm giác giông tố sắp đến. Tựa như có một bàn tay vô hình khống chế phía sau màn, mục đích cuối cùng là khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.
Tiêu Lãng vẫn đang bế quan, Trà Mộc tự đi Hồng Đế thành, Thần Khải thành nói ra nghi vấn trong lòng cho Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ nghe. Biểu tình Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ nghiêm túc nhưng hai người không nhận được tin tức gì.
Cuối cùng Trà Mộc bất đắc dĩ đi quân doanh bên ngoài Tiêu Đế thành, nhờ Quân Thần Độc Cô Hành phân tích.
Quân Thần Độc Cô Hành nghe xong không chút úy nghĩ mỉm cười nói:
- Có gì mà nghi ngờ, chuyện rất rõ ràng, có người muốn đối phó Lãng nhi. Bảy thế lực nhận được tin, sợ trúng miểng nên giữa trung lập. Thế lực kia vẫn không ra tay giờ bắt đầu bố trí một hơi tóm gọn. Theo ta nghĩ thì tối đa một năm là đại quân sẽ đến Tiêu Đế thành.
Trà Mộc con ngươi co rút, thốt ra một cái tên:
- Diệt Hồn Điện?
Quân Thần Độc Cô Hành đưa mắt nhìn phương tây xa xôi, chắc chắn nói:
- Xem tình hình thì Vân Tử Sam có nắm chắc tất thắng. Lần trước Quân Thần Độc Cô Hành ta bị Vân Tử Sam hố một lần, không biết lần này chúng ta đấu với nàng thì lộc về tay ai?
Đám người Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế được Tiêu Lãng ban cho sẽ không giấu giếm gì, tin tức rất nhanh truyền khắp tây bộ và Thiên Châu. Thiên Châu chấn động. Dù sao ban cho thần binh Chí Tôn là việc lớn, Tiêu Lãng vừa ra tay liền tặng mười cái. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng còn ban cho thần binh Đại Đế!
Thần binh Chí Tôn là cái gì?
Đấy là chí bảo mà đám Thiên Đế khao khát. Rất nhiều Thiên Đế cả đời này cảm ngộ thiên đạo không tiến bộ bao nhjiêu, mơ ước có ngoại lực giúp mình tăng tiến. Thần binh Chí Tôn là chí bảo chớp mắt kéo thực lực của bọn họ lên một đẳng cấp.
Ngay cả một số Chí Tôn Thiên Đế đều khao khát chí bảo thần binh Đại Đế. Tiêu Lãng tùy tay ban cho một hạ nhân làm đám người Ma Đế bực mình ói máu. Người so với người tức chết người.
Bây giờ sức chiến đấu của tây bộ cường đại hơn nhiều rồi. Thiên Đế có được thần binh Chí Tôn, không nói đến thực lực đối chiến lại Chí Tôn Thiên Đế nhưng dễ dàng càn quét Thiên Đế. Ba, năm Thiên Đế có được thần binh Chí Tôn đối chiến một Chí Tôn Thiên Đế thì có hy vọng giết chết rất lớn. Sát Đế được thần binh Đại Đế gàn là thực lực mạnh gấp mấy lần, phối hợp cùng quân đoàn Quỷ Vũ Sát chắc miễn cưỡng có thể đánh một trận.
Tây bộ quân tâm đại chấn, trước đó không lâu bởi vì Diệt Hồn Điện gây hấn khiến tây bộ lòng người hoảng sợ giờ càng vững tin đi theo Tiêu Lãng thì chắc chắn có tương lai sáng sủa.
Thực lực, chỗ dựa, nhân phẩm, danh vọng!
Tiêu Lãng có hết mọi thứ. Tuy Diệt Hồn Điện có cường giả Bán Thần cảnh nhưng sau lưng hắn cũng có tàn hồn cực kỳ cường đại. Quan trọng nhất là... Tiêu Lãng còn rất trẻ, mười năm, hai mươi năm sau ai chìm ai nổi là ẩn số trong Thiên Châu.
Trong khoảng thời gian này Trà Mộc phấn chấn tinh thần, không phải vì sức chiến đấu của tây bộ tăng mạnh mà là vì... Quân Thần Độc Cô Hành xuống núi.
Quân Thần Độc Cô Hành nghỉ ngơi hơn một tháng, ở suốt trong Thanh Y các mới xây, uống trà, chơi cờ. Hơn một tháng nay Quân Thần Độc Cô Hành lấy nhiều quyển sách, Trà Mộc không quá để ý nhưng ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành bỗng nhiên chạy tới đòi giúp đỡ.
Trong thời gian này Trà Mộc nghe lời Tiêu Lãng không quấy rầy Quân Thần Độc Cô Hành, định để gã sống yên lặng. Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành nguyện ý xuống núi là quá tốt rồi. Trà Mộc nói ngay muốn nhường vị trí cho Quân Thần Độc Cô Hành, gã thì làm trợ thủ nhưng đã bị từ chối.
Quân Thần Độc Cô Hành chỉ yêu cầu một quân bội, làm chức nguyên soái, thống lĩnh toàn bộ quân đội, cường giả tây bộ.
Cái này làm Trà Mộc khó xử. Thống soái quân đội tây bộ không thành vấn đề, nhưng chút thực lực, danh vọng của Quân Thần Độc Cô Hành mà đi thống soái cường giả tây bộ thì sợ là mọi người không ai chịu phục.
Đừng nói là Quân Thần Độc Cô Hành, dù là Trà Mộc còn phải khách sáo với các cường giả tây bộ. Những cường giả tây bộ như Thiên Đế, Nhân Hoàng cảnh trừ Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần ra thì không phục ai. Đây không phải vấn đề tôn ti mà là thiên tính của võ giả.
Trà Mộc muốn mời Tiêu Lãng xuất quan, lợi dụng sức uy hiếp của hắn giúp Quân Thần Độc Cô Hành lập uy, nếu không thì e rằng nguyên soái như gã chỉ có thể ra lệnh cho tiểu binh.
Ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành từ chối, chỉ muốn Trà Mộc sai người tụ tập hết cường giả tây bộ lại, một mình gã gặp mặt.
Làm đám người Trà Mộc, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch trợn tròn mắt là...
Chỉ ba ngày, một mình Quân Thần Độc Cô Hành chấn phục toàn bộ cường giả tây bộ, rất nhanh vung đại đao bắt đầu cải cách, điều chỉnh quân đội, cường giả tây bộ, thành lập mười vệ với mười vạn đại quân.
Tất cả cường giả Thiên Đế đều vào biên chế. Tiêu Ma Thần, Sát Đế làm phó nguyên soái. Mười người nhóm Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế làm thượng tướng quân. Cường giả các gia tộc dưới tay Thiên Đế thì làm thiên tướng quân, thống lĩnh vân vân.
Không nói đến cường giả Thiên Đế, dù là võ giả Nhân Hoàng cảnh cũng xem như hào cường một phương. Bọn họ vốn là đại nhân vật, sẽ không dễ dàng phục ai. Không nói đến Trà Mộc, dù là Tiêu Ma Thần muốn dạy dỗ họ ngoan ngonã nghe theo cũng là không thể nào. Ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành là thư sinh không một chút sức chiến đấu, một người đã dễ dàng chấn phục bọn họ.
Nhất đại Quân Thần, quả nhiên bất phàm!
Đám người Trà Mộc trừ cảm thán ra không biết nên nói cái gì. Quân Thần Độc Cô Hành quân kỷ nghiêm minh khiến một đám đại nhân vật sống sung sướng ở trong quân doanh tạm thời tại thành tây, vậy mà mọi người rất nghe lời. Xung quanh dày đặc Trinh sát, Trà Mộc không biết Quân Thần Độc Cô Hành mang một đám cường giả làm cái gì bên trong.
Trà Mộc bỏ mặc, gã chủ nội, mấy năm xử lý chính vụ rất thuận tay. Quân Thần Độc Cô Hành xử lý quân vụ thì Trà Mộc còn vui hơn, tiếp tục sắp xếp người xây dựng thành trì, hồi phục trật tự tây bộ, khai phát mạch khoáng, các chuyện lặt vặt.
Trinh sát của Trà Mộc còn không tra xét được càng đừng nói tới người ngoài. Các thế lực Thiên Châu chỉ biết cường giả tây bộ tụ tập trong một quân doanh thành tây, đóng cửa không ra, không ai biết bọn họ đang làm gì.
Tiêu Lãng càng không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, dù hắn có xuất quan biết chuyện thì cũng sẽ cho Quân Thần Độc Cô Hành toàn quyền phụ trách. Quân Thần Độc Cô Hành thông minh tuyệt đỉnh, gã làm cái gì đều có đạo lý.
Tiêu Lãng liên tục luyện hóa huyền thạch, bây giờ hắn không cần tạo đại trận. Năng lượng huyền thạch thì để linh hồn hấp thu trước, phần còn lại cho thân thể.
Trạng thái linh hồn xuất khiếu ngày càng quen thuộc, tốc độ luyện hóa huyền thạch tăng gấp đôi. Chỉ mới ba tháng mà Tiêu Lãng đã luyện hóa một ức huyền thạch rồi, nhưng hắn vẫn không cảm giác mình đến đỉnh đệ thất trọng, không cảm giác tâm ma lần thứ bảy ập đến. Tiêu Lãng chỉ có thể tiếp tục luyện hóa, dù sao hắn còn ba ức huyền thạch, xài rồi tính sau.
Thiên Châu cực kỳ yên lặng.
Nhưng Trà Mộc phát hiện một chuyện hơi quái. Ma Đế phủ, Lăng Đế phủ, Lãnh Đế phủ, Loan Nguyệt phủ, Nhà Đế phủ, Dạ Đế phủ lần lượt ngừng viện trợ tây bộ. Nói cách khác bọn họ không đưa tài liệu nữa, đưa đi nhân lực cũng bị kêu về. Lý do rất đầy đủ, như là bên bọn họ cũng hao tổn nhiều tây bộ, như là chỗ nào mãnh thú bạo động.
Mới đầu Trà Mộc không để ý, còn tự mình dẫn đội đến cảm ơn. Sau này Trà Mộc cảm giác không đúng, vì gã cảm nhận một chút thương hại từ trong mắt một Thiên Đế trong Dạ Đế phủ.
Sau này Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng cũng rút người về thì Trà Mộc cảm giác sự việc nghiêm trọng. Vì nữ tế Phá Hài của Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng là huynh đệ tốt của Tiêu Lãng. Quan hệ giữa Lạc Diệp phủ và Thần Hồn phủ có thể nói là rất thân, hành động của Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng thật vô lý.
Trà Mộc không biết xảy ra chuyện gì nhưng gã có cảm giác giông tố sắp đến. Tựa như có một bàn tay vô hình khống chế phía sau màn, mục đích cuối cùng là khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.
Tiêu Lãng vẫn đang bế quan, Trà Mộc tự đi Hồng Đế thành, Thần Khải thành nói ra nghi vấn trong lòng cho Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ nghe. Biểu tình Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ nghiêm túc nhưng hai người không nhận được tin tức gì.
Cuối cùng Trà Mộc bất đắc dĩ đi quân doanh bên ngoài Tiêu Đế thành, nhờ Quân Thần Độc Cô Hành phân tích.
Quân Thần Độc Cô Hành nghe xong không chút úy nghĩ mỉm cười nói:
- Có gì mà nghi ngờ, chuyện rất rõ ràng, có người muốn đối phó Lãng nhi. Bảy thế lực nhận được tin, sợ trúng miểng nên giữa trung lập. Thế lực kia vẫn không ra tay giờ bắt đầu bố trí một hơi tóm gọn. Theo ta nghĩ thì tối đa một năm là đại quân sẽ đến Tiêu Đế thành.
Trà Mộc con ngươi co rút, thốt ra một cái tên:
- Diệt Hồn Điện?
Quân Thần Độc Cô Hành đưa mắt nhìn phương tây xa xôi, chắc chắn nói:
- Xem tình hình thì Vân Tử Sam có nắm chắc tất thắng. Lần trước Quân Thần Độc Cô Hành ta bị Vân Tử Sam hố một lần, không biết lần này chúng ta đấu với nàng thì lộc về tay ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.