Yêu Giả Vi Vương

Quyển 4 - Chương 58: Lợi thế không còn?

Yêu Dạ

05/12/2014

Ầm!

Tiêu Lãng lần lượt bị đánh lui. Trên người Phá Thục máu me đầm đìa. Phá Hài rốt cuộc đã phán đoán sai lầm, bị một cường giả Nhân Hoàng đánh một đại chưởng ấn khiến người cùng thuyền Thiên Cơ đập vào trong một thành bảo.

Ầm!

Chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng lại một lần nữa đánh bay ra ngoài. Chiến xa ở trong không trung đột nhiên lồng ánh sáng bên ngoài lóe lên. Năng lượng đã tiêu hao hết. Lần này hắn không thể tiếp tục khống chế chiến xa tiếp tục phóng về phía trước được nữa. Hắn chỉ có thể bị cường đại xung quanh đánh vào một thành bảo trong, khiến cho vô số võ giả trong thành bảo náo loạn.

- Bắt lấy người này cho ta. Không nên giết.

Hai mắt công tử Trầm gia lập tức lập lòe tinh quang, quát lớn. Mấy trăm võ giả Chư Vương cảnh nhanh chóng phóng vào trong thành bảo. Công tử Trầm gia không để ý tới phía Tiêu Lãng, trái lại quay đầu nhìn về phía Phá Hài. Bởi vì chiến xa của công tử Phá Hài bị đập vào trong thành bảo, lại từ một phía khác bay ra.

Trong mắt hắn đầy vẻ oán độc, tức giận bắt đầu liên tục rống lên:

- Mấy người các ngươi là phế vật sao? Nhanh công kích hắn, không cần kiêng kỵ gì. Bắt lấy tên rác rưởi này cho ta. Ta muốn để một trăm, không một vạn nam tử cường bạo hắn. Ta muốn khiến hắn muốn sống không được uốn chết không được!

Bốn võ giả Nhân Hoàng cảnh nhất thời ra chiêu lợi hại, tất cả hồn lực phóng ra ngoài, liên tục ném về phía chiến xa của Phá Hài.

Công kích cường đại kia khiến vô số thành bảo nổ tung. Võ giả bên trong chạy trốn khắp nơi, trong thành vô cùng hỗn loạn. Chiến xa của Phá Hài không ngừng bị công kích. Chỉ có điều trong tay Phá Hài có rất nhiều huyền thạch. Hắn liên tục bổ sung năng lượng, mỗi lần bổ sung còn đều là huyền thạch Huyền phẩm.

- Tiểu tử, đừng phản kháng nữa. Bằng không ngươi chỉ có một con đường chết!

Tiêu Lãng bị đập vào trong thành bảo, lập tức thu hồi chiến xa. Hắn còn chưa kịp có bất kỳ động tác nào, từ lỗ thủng trên vách tường và cửa lớn liền có mười mấy võ giả tràn vào. Trong thành bảo cũng có vô số người chạy trốn khắp nơi. Bên trong vô cùng hỗn loạn.

- Giết!

Tiêu Lãng hét lớn một tiếng, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, không hề khiếp sợ phóng về mấy võ giả đi đầu. Thiết quyền bỗng nhiên nện xuống, đập trúng vai của một võ giả, nhưng lại bị một người khác đánh một chưởng trúng vào phía sau lưng, bay ngược ra ngoài.

Không có thời gian để ý tới vết thương trên thân thể, Tiêu Lãng lập tức lăn sang một bên, thân thể áp sát với mặt đất phóng ra phía cửa trước. Giờ phút này trong thành bảo có vô số người đang chạy trốn ra ngoài. Đám hộ vệ kia có chỗ cố kỵ không dám công kích lung tung. Tiêu Lãng nhân lúc hỗn loạn xông ra ngoài.

Chỉ có điều mấy trăm người này cũng không quá kinh hãi. Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, xem khí tức thực lực của hắn cũng không quá cường đại. Nnhiều võ giả Chư Vương đỉnh phong như vậy, còn không bắt được người này?

Sự thực chứng minh, bọn họ thực sự không bắt được Tiêu Lãng.

Cho dù thực lực của bọn họ cường đại, cho dù bọn họ liên tục đánh bay Tiêu Lãng, đâm hắn bị thương, nhưng Tiêu Lãng dường như có loại năng lực thần kỳ, mỗi lần đều có thể tránh thoát được, không bị người nào bắt, không ngừng bỏ chạy về phía quảng trường.

Thân thể Tiêu Lãng đã đầm đìa máu thịt. Rất nhiều nơi trong thân thể còn lộ ra xương trắng. Tốc độ di chuyển của hắn đã bị ảnh hưởng. Mấy trăm võ giả tiếp tục truy sát Tiêu Lãng, trên mặt đều vẻ trêu tức, nhưng không dám lại xuống nặng tay. Công tử Trầm đã căn dặn phải để người này sống.



Vèo!

Một gã hộ vệ lại đập một gậy vào phía trên lưng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng dường như bị thương quá nặng, muốn tránh nhưng tránh không kịp. Thân thể hắn lại một lần nữa bị đập bay về phía trước. Một gã hộ vệ thân thể nhảy lên thật cao, một chân đập ầm ầm xuống. Tiếng xương vỡ vang lên. Mặt đất bị đập xuất hiện một hố sâu,. Nửa người Tiêu Lãng bị đập lún xuống mặt đất.

- Bắt lại, giao cho công tử!

Trúng một đòn nặng nề như vậy, cho dù thân thể Tiêu Lãng có cường đại hơn nữa, cũng sẽ mất đi năng lực chiến đấu. Một gã hộ vệ chợt quát một tiếng. Tên hộ vệ đang đạp lên người Tiêu Lãng lập tức rút chân ra, chuẩn bị dung một tay nhấc Tiêu Lãng lên.

Nhưng vào thời điểm này, thân thể Tiêu Lãng đột nhiên bị một Thảo Đằng màu xanh lục từ dưới đất nhô ra quấn chặt lấy, đột ngột kéo vào trong lòng đất. Điều đó diễn ra quá đột ngột khiến tên hộ vệ kia vô cùn mơ hồ. Chỉ một lát sau hắn mới giật mình tỉnh lại, thân thể phóng vào trong lòng đất.

- Ừm?

Đám võ giả còn lại cũng mơ hồ. Bên dưới thành tại sao lại xuất hiện Thảo Đằng được. Đây là quái vật gì vậy? Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Không đúng!

Trong thành có vòng bảo hộ cấm chế. Cho dù có là quái vật làm sao có khả năng xuyên qua vòng bảo hộ được?

Vô số hộ vệ lập tức tỉnh ngộ, thân thể hóa thành từng con xuyên sơn giáp phóng vào trong lòng đất. Cuối cùng còn có mấy người không phóng vào trong lòng đất, trái lại nhìn về phía Trầm công tử cách đó mấy ngàn mét kêu lên:

- Thiếu tộc trưởng, cẩn thận!

Giờ phút này Trầm công tử đang đứng ở phía xa quan sát, nhìn chiến xa của công tử Phá Hài lần lượt bị đánh bay ra ngoài. Hắn nghe thấy có mấy người gọi, có chút nghi hoặc quét qua.

Trong mắt hắn đầy vẻ mơ hồ? Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?

Sau một khắc, hắn biết vấn đề xuất hiện ở đâu. Bởi vì mặt đất phía dưới hắn bắt đầu thoáng rung động. Thực lực bản thân hắn không cao, lực chiến đấu càng thấp, nhưng hộ vệ bên cạnh hắn hiển nhiên không phải là phế vật. Mấy người lập tức phát ra huyền lực bao quanh đột nhiên đập xuống mặt đất. Một gã hộ vệ khác trong nháy mắt kéo Trầm công tử bay lên trên không trung.

Ầm!

Mấy hộ vệ đồng thời công kích về phía mặt đất. Nhất thời bùn đất phía dưới tung bay hóa thành bột phấn. Vài thiết quyền đánh về phía đầu Tiêu Lãng vừa từ từ dưới đất xông lên.

- Thảo Đằng xuất hiện! Liệt Thần Thủ!

Trên mặt Tiêu Lãng đầy vết máu. Chỉ có điều vết thương trên người đã gần như đã khép lại. Trong mắt hắn ánh lên vẻ điên cuồng. Hắn chợt quát một tiếng. Hơn một ngàn Thảo Đằng lao ra, bao phủ lấy không gian nơi này. Đồng thời tay phải của hắn phát ra hào quang màu vàng sậm đại thịnh. Hắn phóng ra sát chiêu Liệt Thần Thủ mang theo khí thế phá hủy tất cả, điên cuồng lao về phía mấy người kia.

Máu thịt tung bay. Liên tục có những tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Không có bất kỳ bất ngờ nào, nắm đấm của mấy người hóa thành bột mịn. Nửa thân thể cũng bị Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng không ngừng chớp hiện bóp thành thịt nát. Hơn một ngàn Thảo Đằng hoàn toàn che chắn cho thân thể Tiêu Lãng, không dừng lại nửa khắc, lao về phía Trầm công tử đang ở trong không trung.



Thành bại chính là một lần như vậy!

Cho tới nay Tiêu Lãng yếu thế, bao gồm lần mới bị đập như chó vừa rồi, vẫn không thả Thảo Đằng và phát động Liệt Thần Thủ, chính là chờ giờ phút này.

Thảo Đằng lay động ở trong không trung. Thi thể của mấy hộ vệ phía dưới đã hoàn toàn hiển lộ ra. Đám hộ vệ còn lại kinh hãi. Chỉ có điều giờ phút này Tiêu Lãng đã bay tới, cho dù bọn họ lập tức cứu viện đã muộn.

Trầm công tử đang được một gã hộ vệ kéo theo ở giữa không trung. Hắn nhìn phía Tiêu Lãng đang từ bên dưới nương theo Thảo Đằng lao tới, nhìn cặp mắt lạnh như sông băng vạn năm, trong lòng run lên. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn nở nụ cười trào phúng, thâm trầm nói:

- Tiểu rác rưởi, ngươi muốn bắt thiếu tộc trưởng ta để uy hiếp sao? Nằm mơ, Lưu lão giết hắn!

Vù!

Một uy áp khổng lồ phóng ra. Con ngươi của Tiêu Lãng đột nhiên co lại. Quả nhiên bên cạnh Trầm công tử này có một cường giả Nhân Hoàng đang ẩn nấp! Hơn nữa nhìn khí tức này, người này tuyệt đối là võ giả Nhân Hoàng nhị trọng.

Tên võ giả Nhân Hoàng kia ném Trầm công tử về phía xa, tiện tay đập xuống một chưởng. Cảm nhận thiết chưởng kia chứa khí tức mạnh mẽ. Tiêu Lãng không lùi còn tiến tới. Thân thể chớp hiện một cách quỷ dị, đồng thời cuồng loạn quát lớn:

- Thảo Đằng!

Liệt Thần Thủ điên cuồng lao về phía bàn tay của người này chộp tới. Mê Hồn Thuật được phát động. Đồng thời hơn một ngàn phân thân Thảo Đằng ngưng tụ thành một Thảo Đằng siêu cấp lớn dài vạn mét, hóa thành hư ảnh lao về phía Trầm công tử.

Ầm!

Mê Hồn Thuật mất đi hiệu lực, Liệt Thần Thủ và bàn tay kia đối đầu, không ngờ cũng hoàn toàn không có tác dụng, trái lại cảm giác một lực lượng khổng lồ đến cực hạn truyền lại lòng bàn tay. Liệt Thần Thủ cứng rắn vô cùng nên cánh tay không có chuyện gì, nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn lại đồng thời bị chấn động. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ầm ầm rơi xuống phía dưới.

- Thiếu tộc trưởng!

Tuy rằng cường giả Nhân Hoàng này đánh lui đuọc Tiêu Lãng, nhưng vô cùng kinh hãi kêu to lên. Bởi vì Thảo Đằng đã thành công quấn lấy Trầm công tử, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt vòng bảo hộ huyền lực bên ngoài!

- Lưu lão, cứu ta!

Trầm công tử quả nhiên là một người ngu ngốc. Vòng bảo hộ huyền lực bên ngoài nhanh chóng bị cắn nuốt, lại không công kích, trái lại sợ hãi kêu to.

- Nguy rồi!

Thân thể Tiêu Lãng liên tục bị đập xuống mặt đất, nội tạng bị thương vô cùng khó chịu. Nhưng hắn không để ý tới nỗi đau đớn của thân thể, trong lòng lo lắng, thân thể bắn mạnh lên.

Bởi vì giờ phút này Thảo Đằng không ở trong phạm vi cách thân thể của hắn ba mét, hoàn toàn không bị hắn khống chế. Hiện tại Thảo Đằng có linh trí đơn giản, đang tự động cắn nuốt Trầm công tử kia. Vạn nhất Trầm công tử bị cắn nuốt đi, lợi thế để bọn họ thoát khỏi nơi đây cũng không còn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook