Quyển 3 - Chương 92: Long Kỳ đảo
Yêu Dạ
02/12/2014
- Lẽ nào không còn năng lượng?
Tiêu Lãng nhớ tới lúc mình luyện hóa chiến xa, bởi vì đưa vào rất nhiều huyền khí chiến xa này mới khởi động. Hắn vội vàng nói với Tiểu Bạch đang ở trong lòng:
- Tiểu Bạch, ngươi có thể biến to lên không? Thể tích càng tốt càng tốt!
Tiểu Bạch mở trừng hai mắt, gật cái đầu nhỏ. Trên người nó chớp hiện bạch quang, biến thành một con hải quy cực lớn. Tiêu Lãng dùng sức nhấc chiến xa, nhảy lên lưng Tiểu Bạch, ngẩng đầu lên nhìn nó nói:
- Tiểu Bạch, cảnh giới một chút. Gặp nguy hiểm lập tức gọi ta!
Tiêu Lãng ngồi xếp bằng ở trên lưng Tiểu Bạch, lập tức dùng thần hồn phụ thể, tu luyện huyền khí. Chờ sau khi huyền khí đầy, hắn phóng huyền khí ra lòng bàn tay đưa tới gần chiến xa.
Quả nhiên, chiến xa lại bắt đầu hấp thu huyền khí.
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động, chỉ cần không hỏng là được. Năng lượng này dễ có. Mình có Thảo Đằng tu luyện huyền khí nhanh vô cùng.
Ngồi thiền, tích lũy huyền khí, để chiến xa nuốt chửng.
Tiêu Lãng làm như vậy nhiều lần, cuối cùng sau ba ngày, chiến xa lại một lần nữa phát ra hào quang rực rỡ. Tiểu Bạch vẫn không cảnh báo, Tiêu Lãng đơn giản tiếp tục truyền huyền khí vào. Bằng không bay hơn nửa ngày lại không năng lượng, đến lúc đó sẽ phải làm một lần nữa. Nếu như vừa lúc bị quái thú cường đại truy sát, vậy thì nguy rồi.
Tiêu Lãng ngày đêm liên tục bận rộn. Trừ ăn uống ra, hắn cơ bản đều truyền huyền khí vào chiến xa. Tiểu Bạch ở trên mặt biển cũng không di chuyển, chỉ khẩn trương quan sát xung quanh. Nếu phát hiện nguy hiểm nó sẽ phải thông báo cho Tiêu Lãng trước tiên.
- Chít chít!
Ngày thứ mười hai, Tiểu Bạch đột ngột kêu to. Mắt Tiêu Lãng bỗng nhiên mở ra. Thân thể hắn không chút do dự nhảy lên chiến xa, quay về Tiểu Bạch quát lớn:
- Tiểu Bạch biến thân, tới đây!
Trên người Tiểu Bạch lóe lên bạch quang, hóa thành con mèo nhỏ bắn vào. Chiến xa lập tức khởi động, bay về phía xa.
Ầm!
Một lực lượng cường đại quét tới. Chiến xa bị quét bay ra ngoài mấy vạn mét. Một cái đuôi dài mấy ngàn mét, chợt lóe lên trong biển rồi biến mất. Mặt nước biển xung quanh không ngừng cuộn sóng, bọt nước bắn tung toé.
Tiêu Lãng lén lút quan sát một chút, lập tức tâm thần chấn động. Một cái đuôi lại dài khoảng mấy ngàn mét? Rốt cuộc con hải thú này khủng bố tới mức nào? Cũng may chiến xa có lực phòng ngự cường đại, bằng không giờ phút này hắn và Tiểu Bạch đều hóa thành thịt nát.
Trốn, trốn, trốn!
Tiêu Lãng cố hết sức điều khiển chiến xa bay cao hơn một chút. Nhưng hắn cũng không dám cho bay quá cao. Hắn biết rõ trong không trung của biển Thần Hồn tuyệt đối còn nguy hiển hơn nhiều so với dưới biển.
Vèo!
Chỉ một lát sau, cái đuôi cực lớn kia lại từ trong biển quét ngang ra. Tiêu Lãng chỉ nhìn thấy ánh sáng trước mắt chợt tối sầm lại. Chiến xa lại bị đánh bay ra ngoài.
Tiểu Bạch sợ đến mức thân thể liên tục run rẩy. Tiêu Lãng cắn chặt hàm răng, không dám thở mạnh. Tình huống như vậy, hắn ngoại trừ điều khiển chiến xa tiếp tục trốn ra, hiện tại không có biện pháp nào khác.
- Mặc kệ!
Trong mắt Tiêu Lãng xuất hiện một sự tàn nhẫn. Hắn dùng ý niệm khống chế chiến xa nhanh chóng bay về phía tây, bản thân cũng không để ý tới con hải thú phía dưới, trái lại nhắm mắt ngồi xếp bằng hấp thu huyền khí.
Trong tình huống như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bỏ mình, nhưng Tiêu Lãng lại có thể ngồi thiền nhập định sao?
Không thể không nói năng lực chịu đựng của Tiêu Lãng khủng bố khác thường. Nếu đổi lại là bất kỳ một võ giả nào khác, trong tình huống như thế cũng không thể tĩnh tâm ngồi thiền?
Thời điểm tu luyện huyền khí, trong đầu cũng không thể có chút tạp niệm nào.
Tiêu Lãng rất nhanh đã tích lũy đầy huyền khí trong gân mạch, vội vàng truyền vào chiến xa. Hắn ý niệm khống chế chiến xa, mặc kệ bất kỳ tình huống nào cũng phải bay về phía tây.
Hắn nghĩ thật ra thực lực bản thân thấp, cũng hoàn toàn không có biện pháp nào khác. Nếu như chiến xa nát, mình chắc hẳn phải chết. So với ở đây lo lắng nóng ruột, không bằng truyền thêm vào chiến xa một chút huyền khí, khiến chiến xa kiên trì được càng lâu càng tốt.
Ầm!
Cái đuôi cực lớn kia hết lần này tới lần khác từ trong nước biển đập ra, mang theo một cơn sóng gió động trời, khiến nước biển hải vực gần đó cuộn trào. Mỗi lần như vậy đều có thể đánh chiến xa văng đi mấy vạn mét. Tốc độ của con hải thú này rõ ràng nhanh hơn so với chiến xa. Chỉ một lát sau con hải thú đã đuổi kịp tiếp tục đập. Dường như nó phát hiện ra món đồ chơi mới, chơi đến quên cả trời đất.
Phía ngoài chiến xa có lồng ánh sáng bao phủ. Tiêu Lãng ở bên trong căn bản không bị ảnh hưởng. Hắn không quan tâm tới tất cả những điều khác. Ngược lại chết thì chết, không chết cứ tiếp tục truyền huyền khí vào chiến ra.
May là trước đó Tiêu Lãng đã truyền vào chiến xa vô số huyền khí. Hiện tại hắn cũng không ngừng truyền huyền khí vào, bằng không bị công kích không ngừng như vậy, sợ là nguồn năng lượng bên trong chiến xa chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu hao. Hắn và Tiểu Bạch cũng sẽ biến thành thịt nát.
Cứ một đường bay như vậy, thỉnh thoảng lại bị đập bay, chiến xa lại bay thêm mấy triệu dặm, lồng ánh sáng bên ngoài vẫn không vỡ!
Mà con hải thú cường đại kia lại không lộ toàn thân ra. Dường như nó cảm thấy chơi như vậy không có ý nghĩa, dã biến mất ở trong biển.
Tiêu Lãng lại hoàn toàn không hay biết. Hắn vẫn nhắm mắt lại, chỉ biết không ngừng truyền huyền khí vào.
Một tháng trôi qua, Tiêu Lãng đột nhiên phát hiện, chiến xa không hấp thu huyền khí nữa. Hắn nghi hoặc mở mắt ra, nhìn chung quanh, phát hiện con hải thú kinh khủng kia đã biến mất từ lâu. Tiểu Bạch lại an nhàn ở bên cạnh ngủ thiếp đi...
Phù!
Thở ra một hơi dài, Tiêu Lãng thầm cảm thấy khiếp đảm. Hắn còn không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng vượt qua biển Thần Hồn. Nếu như không có chiến xa này, không biết hắn đã chết bao nhiêu lần...
- Không biết đám người Phù Đồ thúc thúc, Ma thần Bát gia Lục Minh thế nào rồi? Biển Thần Hồn nguy hiểm như vậy, mọi người không có chuyện gì chứ?
Tiêu Lãng nhớ tới một chuyện, nhớ tới hai cha con lạnh giống như băng vạn năm kia, nhớ tới Bát gia toàn mặc áo khoác màu tím, trong lòng có chút phiền muộn.
- Không biết biển Thần Hồn này còn xa nữa không. Bao giờ mới có thể đến Thiên Châu đây?
Tiêu Lãng mở trừng hai mắt, sau đó con ngươi đột nhiên co lại, lập tức quát lớn:
- Dừng lại!
Chiến xa dừng lại ở trong không trung. Tiêu Lãng đột nhiên đứng lên, mắt nóng rực nhìn một bóng đen phía trước. Dưới sương mù, phía trước là một mảnh tối đen như mực, giống như... là một đường ven biển?
Lẽ nào đã đến Thiên Châu?
tâm tình Tiêu Lãng nhất thời trở nên kích động. Con ngươi xoay chuyển một lát, hắn đánh thức Tiểu Bạch dạy, nhìn nó quát lên:
- Tiểu Bạch, biến thành hải quy, đưa ta đi tới phía trước!
Tiểu Bạch mơ mơ màng màng, nghe thấy Tiêu Lãng nói chuyện, lập tức biến thành một con hải quy. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa, nhảy lên trên lưng Tiểu Bạch, bảo Tiểu Bạch bơi về phía trước.
Tiểu Bạch biến thành hắc quy, tốc độ cũng không nhanh. Chỉ có điều đường ven biển phía trước cũng không xa. Rất nhanh Tiêu Lãng đã nhìn rõ được cảnh sắc phía trước. Lông mày hắn nhíu lên, vô cùng kinh ngạc.
Phía trước thật sự là lục địa. Đó là lục địa rất rộng, hai bên không nhìn thấy giới hạn. Nhưng phía trên đường ven biển đều là tường thành cao lớn, phải cao tới vạn mét. Hơn nữa trên tường thành lại phát ra hào quang màu trắng, khiến hắn không nhìn thấy rõ cảnh tượng phía trên tường thành.
- Đây chính là Thiên Châu sao?
Tiêu Lãng không xác định được. Bởi vì Thiên Châu lớn như vậy, làm sao có khả năng bị tường thành bao vây được? Càng lúc càng tới gần, Tiêu Lãng có thể thấy rõ ràng trên tường thành kia vẫn lóe lên hào quang.
Tường thành này có cấm chế!
Tiêu Lãng cảm thấy buồn hiền. Làm sao để đi vào đây? Bên trong có thể bị nguy hiểm gì hay không?
Nhìn tường thành rất lâu, Tiêu Lãng cuối cùng quyết định, bảo Tiểu Bạch bơi theo tường thành phía bên phải. Bản thân hắn nhưng hết sức chăm chú, chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng rốt cuộc phát hiện có một cái cửa thành cực lớn phía xa. Trên cửa thành còn mơ hồ nhìn thấy có bốn cường giả đang canh gác. Mà trên hải vực ở cửa thành còn có mấy chục chiếc thiết thuyền cực lớn đang đỗ.
- Long Kỳ đảo?
Sau khi nhìn rõ ràng ba chữ lớn bên trên cửa thành, Tiêu Lãng tự giễu. Hắn còn tưởng nhanh như vậy đã đến Thiên Châu. Không nghĩ tới đây chỉ là một hòn đảo trong biển Thần Hồn.
Tiêu Lãng nhớ tới lúc mình luyện hóa chiến xa, bởi vì đưa vào rất nhiều huyền khí chiến xa này mới khởi động. Hắn vội vàng nói với Tiểu Bạch đang ở trong lòng:
- Tiểu Bạch, ngươi có thể biến to lên không? Thể tích càng tốt càng tốt!
Tiểu Bạch mở trừng hai mắt, gật cái đầu nhỏ. Trên người nó chớp hiện bạch quang, biến thành một con hải quy cực lớn. Tiêu Lãng dùng sức nhấc chiến xa, nhảy lên lưng Tiểu Bạch, ngẩng đầu lên nhìn nó nói:
- Tiểu Bạch, cảnh giới một chút. Gặp nguy hiểm lập tức gọi ta!
Tiêu Lãng ngồi xếp bằng ở trên lưng Tiểu Bạch, lập tức dùng thần hồn phụ thể, tu luyện huyền khí. Chờ sau khi huyền khí đầy, hắn phóng huyền khí ra lòng bàn tay đưa tới gần chiến xa.
Quả nhiên, chiến xa lại bắt đầu hấp thu huyền khí.
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động, chỉ cần không hỏng là được. Năng lượng này dễ có. Mình có Thảo Đằng tu luyện huyền khí nhanh vô cùng.
Ngồi thiền, tích lũy huyền khí, để chiến xa nuốt chửng.
Tiêu Lãng làm như vậy nhiều lần, cuối cùng sau ba ngày, chiến xa lại một lần nữa phát ra hào quang rực rỡ. Tiểu Bạch vẫn không cảnh báo, Tiêu Lãng đơn giản tiếp tục truyền huyền khí vào. Bằng không bay hơn nửa ngày lại không năng lượng, đến lúc đó sẽ phải làm một lần nữa. Nếu như vừa lúc bị quái thú cường đại truy sát, vậy thì nguy rồi.
Tiêu Lãng ngày đêm liên tục bận rộn. Trừ ăn uống ra, hắn cơ bản đều truyền huyền khí vào chiến xa. Tiểu Bạch ở trên mặt biển cũng không di chuyển, chỉ khẩn trương quan sát xung quanh. Nếu phát hiện nguy hiểm nó sẽ phải thông báo cho Tiêu Lãng trước tiên.
- Chít chít!
Ngày thứ mười hai, Tiểu Bạch đột ngột kêu to. Mắt Tiêu Lãng bỗng nhiên mở ra. Thân thể hắn không chút do dự nhảy lên chiến xa, quay về Tiểu Bạch quát lớn:
- Tiểu Bạch biến thân, tới đây!
Trên người Tiểu Bạch lóe lên bạch quang, hóa thành con mèo nhỏ bắn vào. Chiến xa lập tức khởi động, bay về phía xa.
Ầm!
Một lực lượng cường đại quét tới. Chiến xa bị quét bay ra ngoài mấy vạn mét. Một cái đuôi dài mấy ngàn mét, chợt lóe lên trong biển rồi biến mất. Mặt nước biển xung quanh không ngừng cuộn sóng, bọt nước bắn tung toé.
Tiêu Lãng lén lút quan sát một chút, lập tức tâm thần chấn động. Một cái đuôi lại dài khoảng mấy ngàn mét? Rốt cuộc con hải thú này khủng bố tới mức nào? Cũng may chiến xa có lực phòng ngự cường đại, bằng không giờ phút này hắn và Tiểu Bạch đều hóa thành thịt nát.
Trốn, trốn, trốn!
Tiêu Lãng cố hết sức điều khiển chiến xa bay cao hơn một chút. Nhưng hắn cũng không dám cho bay quá cao. Hắn biết rõ trong không trung của biển Thần Hồn tuyệt đối còn nguy hiển hơn nhiều so với dưới biển.
Vèo!
Chỉ một lát sau, cái đuôi cực lớn kia lại từ trong biển quét ngang ra. Tiêu Lãng chỉ nhìn thấy ánh sáng trước mắt chợt tối sầm lại. Chiến xa lại bị đánh bay ra ngoài.
Tiểu Bạch sợ đến mức thân thể liên tục run rẩy. Tiêu Lãng cắn chặt hàm răng, không dám thở mạnh. Tình huống như vậy, hắn ngoại trừ điều khiển chiến xa tiếp tục trốn ra, hiện tại không có biện pháp nào khác.
- Mặc kệ!
Trong mắt Tiêu Lãng xuất hiện một sự tàn nhẫn. Hắn dùng ý niệm khống chế chiến xa nhanh chóng bay về phía tây, bản thân cũng không để ý tới con hải thú phía dưới, trái lại nhắm mắt ngồi xếp bằng hấp thu huyền khí.
Trong tình huống như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bỏ mình, nhưng Tiêu Lãng lại có thể ngồi thiền nhập định sao?
Không thể không nói năng lực chịu đựng của Tiêu Lãng khủng bố khác thường. Nếu đổi lại là bất kỳ một võ giả nào khác, trong tình huống như thế cũng không thể tĩnh tâm ngồi thiền?
Thời điểm tu luyện huyền khí, trong đầu cũng không thể có chút tạp niệm nào.
Tiêu Lãng rất nhanh đã tích lũy đầy huyền khí trong gân mạch, vội vàng truyền vào chiến xa. Hắn ý niệm khống chế chiến xa, mặc kệ bất kỳ tình huống nào cũng phải bay về phía tây.
Hắn nghĩ thật ra thực lực bản thân thấp, cũng hoàn toàn không có biện pháp nào khác. Nếu như chiến xa nát, mình chắc hẳn phải chết. So với ở đây lo lắng nóng ruột, không bằng truyền thêm vào chiến xa một chút huyền khí, khiến chiến xa kiên trì được càng lâu càng tốt.
Ầm!
Cái đuôi cực lớn kia hết lần này tới lần khác từ trong nước biển đập ra, mang theo một cơn sóng gió động trời, khiến nước biển hải vực gần đó cuộn trào. Mỗi lần như vậy đều có thể đánh chiến xa văng đi mấy vạn mét. Tốc độ của con hải thú này rõ ràng nhanh hơn so với chiến xa. Chỉ một lát sau con hải thú đã đuổi kịp tiếp tục đập. Dường như nó phát hiện ra món đồ chơi mới, chơi đến quên cả trời đất.
Phía ngoài chiến xa có lồng ánh sáng bao phủ. Tiêu Lãng ở bên trong căn bản không bị ảnh hưởng. Hắn không quan tâm tới tất cả những điều khác. Ngược lại chết thì chết, không chết cứ tiếp tục truyền huyền khí vào chiến ra.
May là trước đó Tiêu Lãng đã truyền vào chiến xa vô số huyền khí. Hiện tại hắn cũng không ngừng truyền huyền khí vào, bằng không bị công kích không ngừng như vậy, sợ là nguồn năng lượng bên trong chiến xa chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu hao. Hắn và Tiểu Bạch cũng sẽ biến thành thịt nát.
Cứ một đường bay như vậy, thỉnh thoảng lại bị đập bay, chiến xa lại bay thêm mấy triệu dặm, lồng ánh sáng bên ngoài vẫn không vỡ!
Mà con hải thú cường đại kia lại không lộ toàn thân ra. Dường như nó cảm thấy chơi như vậy không có ý nghĩa, dã biến mất ở trong biển.
Tiêu Lãng lại hoàn toàn không hay biết. Hắn vẫn nhắm mắt lại, chỉ biết không ngừng truyền huyền khí vào.
Một tháng trôi qua, Tiêu Lãng đột nhiên phát hiện, chiến xa không hấp thu huyền khí nữa. Hắn nghi hoặc mở mắt ra, nhìn chung quanh, phát hiện con hải thú kinh khủng kia đã biến mất từ lâu. Tiểu Bạch lại an nhàn ở bên cạnh ngủ thiếp đi...
Phù!
Thở ra một hơi dài, Tiêu Lãng thầm cảm thấy khiếp đảm. Hắn còn không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng vượt qua biển Thần Hồn. Nếu như không có chiến xa này, không biết hắn đã chết bao nhiêu lần...
- Không biết đám người Phù Đồ thúc thúc, Ma thần Bát gia Lục Minh thế nào rồi? Biển Thần Hồn nguy hiểm như vậy, mọi người không có chuyện gì chứ?
Tiêu Lãng nhớ tới một chuyện, nhớ tới hai cha con lạnh giống như băng vạn năm kia, nhớ tới Bát gia toàn mặc áo khoác màu tím, trong lòng có chút phiền muộn.
- Không biết biển Thần Hồn này còn xa nữa không. Bao giờ mới có thể đến Thiên Châu đây?
Tiêu Lãng mở trừng hai mắt, sau đó con ngươi đột nhiên co lại, lập tức quát lớn:
- Dừng lại!
Chiến xa dừng lại ở trong không trung. Tiêu Lãng đột nhiên đứng lên, mắt nóng rực nhìn một bóng đen phía trước. Dưới sương mù, phía trước là một mảnh tối đen như mực, giống như... là một đường ven biển?
Lẽ nào đã đến Thiên Châu?
tâm tình Tiêu Lãng nhất thời trở nên kích động. Con ngươi xoay chuyển một lát, hắn đánh thức Tiểu Bạch dạy, nhìn nó quát lên:
- Tiểu Bạch, biến thành hải quy, đưa ta đi tới phía trước!
Tiểu Bạch mơ mơ màng màng, nghe thấy Tiêu Lãng nói chuyện, lập tức biến thành một con hải quy. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa, nhảy lên trên lưng Tiểu Bạch, bảo Tiểu Bạch bơi về phía trước.
Tiểu Bạch biến thành hắc quy, tốc độ cũng không nhanh. Chỉ có điều đường ven biển phía trước cũng không xa. Rất nhanh Tiêu Lãng đã nhìn rõ được cảnh sắc phía trước. Lông mày hắn nhíu lên, vô cùng kinh ngạc.
Phía trước thật sự là lục địa. Đó là lục địa rất rộng, hai bên không nhìn thấy giới hạn. Nhưng phía trên đường ven biển đều là tường thành cao lớn, phải cao tới vạn mét. Hơn nữa trên tường thành lại phát ra hào quang màu trắng, khiến hắn không nhìn thấy rõ cảnh tượng phía trên tường thành.
- Đây chính là Thiên Châu sao?
Tiêu Lãng không xác định được. Bởi vì Thiên Châu lớn như vậy, làm sao có khả năng bị tường thành bao vây được? Càng lúc càng tới gần, Tiêu Lãng có thể thấy rõ ràng trên tường thành kia vẫn lóe lên hào quang.
Tường thành này có cấm chế!
Tiêu Lãng cảm thấy buồn hiền. Làm sao để đi vào đây? Bên trong có thể bị nguy hiểm gì hay không?
Nhìn tường thành rất lâu, Tiêu Lãng cuối cùng quyết định, bảo Tiểu Bạch bơi theo tường thành phía bên phải. Bản thân hắn nhưng hết sức chăm chú, chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng rốt cuộc phát hiện có một cái cửa thành cực lớn phía xa. Trên cửa thành còn mơ hồ nhìn thấy có bốn cường giả đang canh gác. Mà trên hải vực ở cửa thành còn có mấy chục chiếc thiết thuyền cực lớn đang đỗ.
- Long Kỳ đảo?
Sau khi nhìn rõ ràng ba chữ lớn bên trên cửa thành, Tiêu Lãng tự giễu. Hắn còn tưởng nhanh như vậy đã đến Thiên Châu. Không nghĩ tới đây chỉ là một hòn đảo trong biển Thần Hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.