Quyển 8 - Chương 114: Ly biệt
Yêu Dạ
10/12/2014
Tiêu Lãng chưa bao giờ cho rằng hắn là một người tốt. Từ nhỏ hắn sống ở nơi hoang dã lớn lên trong phố phường, Tiêu Thanh Y cơ bản cũng không quản hắn. Vì sinh tồn hắn có rất nhiều thói quen. Chỉ có điều con người hắn có một ưu điểm rất tốt, đó chính là kiên trì với điểm mấu chốt.
Hắn bị thế giới tàn khốc này nhuộm, tâm hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ví dụ như ở trong biển sao Hỗn Loạn nếu phát hiện có hải tặc giết chết võ giả cấp thấp, điều đầu tiên hắn suy nghĩ tới, tuyệt đối tránh đi. Cho dù thực lực của hắn có thể khá hơn hải tặc, cũng sẽ không gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ gì đo.
Chân, thiện, mỹ!
Bao nhiêu lần ban đêm hắn đều hồi tưởng lại, ba phẩm chất tốt đẹp nhất của con người đã lặng lẽ rời khỏi hắn từ lức nào? Mền lòng, nhân ái, coi trọng cảm tình, phẩm chất tốt đẹp như vậy tại sao lại bị người phỉ nhổ?
Hắn không tiếp tục nhẹ dạ, nhưng hắn vẫn rất coi trọng cảm tình. Tuy rằng vô số người nói cho hắn biết, như vậy sẽ hại chết hắn, nhưng hắn vẫn cho rằng, khi con người không còn coi trọng tình cảm nữa, như vậy có khác gì một con hoang thú lạnh lùng chứ?
Cho nên sau khi Tiêu Lãng biết được vật Mị Nhi đưa cho hắn là máu Thần Chí Cao do phụ thân nàng đưa cho, hắn liền giận tím mặt. Hắn chưa bao giờ mắng Mị Nhi một lần nào, thậm chí chưa từng nói nặng với nàng một câu, nhưng lúc này hắn lại mắng nàng không chút lưu tình.
Hắn hi vọng Mị Nhi vẫn giữ nguyên vẻ thuần khiết, giữ nguyên một trái tim chấn thiện mỹ. Hắn không hy vọng Mị Nhi biến thành người như hắn. Cũng có lẽ hắn muốn Mị Nhi trở thành một người lý tưởng trong lòng hắn, một người hắn muốn trở thành nhưng không thể làm được.
Cho nên trong mấy ngày ở lại, mỗi ngày hắn đều ở cùng Mị Nhi. Hai người cả ngày đều nói chuyện phiếm. Hắn nói rất nhiều đạo lý cho Mị Nhi, nói cho nàng nghe những điều hắn cảm ngộ được trong những năm qua. Đương nhiên... tất cả đều là điều tốt.
Tiểu nha đầu này là một tờ giấy trắng, phải vẽ lên trên tờ giấy trắng ánh mặt trời tuyệt đẹp, chứ không phải những thứ dơ bẩn và xấu xí.
Thời gian năm ngày có đôi khi rất dài có đôi khi lại rất ngắn. Chí ít giờ phút này ở trong mắt Tiêu Lãng và Mị Nhi là rất ngắn.
- Mị Nhi, ta đi! Chờ khi muội đạt được Thiên Tôn, hoặc là phụ hoàng mẫu hậu muội đồng ý cho muội ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm, muội có thể tới Thần Vực hoặc là Thiên Châu tìm ta. Đương nhiên ta cũng sẽ nỗ lực. Khi thực lực của ta đạt được Thiên Tôn, ta sẽ trở lại tìm muội. Ta hi vọng tới lúc đó muội đã biến thành một đại cô nương mỹ lệ, có thể mê chết nam tử trong thiên hạ.
Ly biệt đều thương cảm như vậy. Tiêu Lãng đứng ở bên ngoài Tử Đế Cung, nhẹ nhàng xoa mái tóc tím của Mị Nhi. Mị Nhi đã khóc thành lệ. Nàng không nói một lời nào chỉ ngây người nhìn Tiêu Lãng. Dạ Hậu dẫn theo một đám thị nữ đứng ở phía sau mỉm cười nói từ biệt.
Nhìn hai bàn tay nhỏ nắm chặt bắp đùi, nhìn hai mắt đẫm lệ, Tiêu Lãng cố nén cảm giác lưu luyến trong lòng. Hắn ngồi xổm xuống khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi, ôn nhu giúp nàng lau nước mắt, nói rất chân thành:
- Không được khóc. Đã quên lời Tiêu đại ca dạy muội rồi sao? Muội phải kiên cường phải tự cường tự lập tự ái.
Mị Nhi lập tức ngừng khóc, nhưng trong đôi mắt tinh thuần vẫn lộ vẻ đau khổ và thương tâm. Tiêu Lãng mím môi, sau đó cười nói:
- Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, không có ly biệt nào không buồn, không có lần gặp lại nào không vui sướng? Mị Nhi nghe lời phụ hoàng mẫu hậu muội, không thể tùy hứng, nỗ lực tu luyện. Ca ca sẽ nhớ muội.
Nói xong, Tiêu Lãng cúi người hôn lên trên trán Mị Nhi, sau đó dứt khoát xoay người cùng Thiên Tôn Hiên Viên nhanh chân rời đi, để lại bóng lưng thẳng tắp, kiên định không có chút lưu luyến nào. Chỉ có Thiên Tôn Hiên Viên đi song song với hắn mới có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trên mặt của hắn, mắt cũng nhắm lại, dường như không muốn để người ta nhìn thấy sự đau khổ trong mắt hắn...
- Tiêu đại ca...
Mị Nhi giơ hai tay ra, theo bản năng muốn đuổi theo, lại bị một bàn tay kéo ôm vào trong lòng. Dạ Hậu nhìn thấy Mị Nhi ngân ngấn nước mắt, từ ái nói:
- Mị Nhi, Tiêu đại ca của con nói con phải học kiên cường, đừng để hắn nhìn thấy... con yếu đuối!
Mị Nhi quả nhiên không tiếp tục khóc nữa, chỉ quay đầu vùi đầu sâu vào trong lòng Dạ Hậu, không đành lòng quay đầu lại. Dạ Hậu nhìn Tiêu Lãng đang đi ra khỏi Tử Đế Cung, đột nhiên có cảm giác Tử Mị Hoàng dành cho Tiêu Lãng đủ sự coi trọng bởi vì hắn là thần khí thể, hành động này rốt cuộc là đúng hay là sai?
Vèo!
Đi ra ngoài cửa lớn, hai người xuất hiện ở ngoài Tử Đế Cung. Tử Thiên Nhận đã sớm dẫn theo đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Độc Long chờ ở bên ngoài. Tiêu Lãng không quay đầu lại, chỉ nhìn Tử Thiên Nhận gật đầu nói:
- Đi thôi!
Tử Thiên Nhận tự mình hộ tống. Hai chiếc phi vân bàn rời đi. Mãi đến khi chỉ còn lại hai điểm nhỏ, ở ngoài Tử Đế Cung mới lóe lên tử quang. Dạ Hậu cùng Mị Nhi xuất hiện ở ngoài cung điện.
Trong mắt Mị Nhi không tiếp tục rơi lệ, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kiên cường. Nàng liên tục gật đầu nói:
- Tiêu đại ca, chờ sau khi Mị Nhi có đủ thực lực, nhất định sẽ đi Thần Vực tìm đại ca.
...
Phi vân bàn rời đi, Tiêu Lãng không có hứng thú cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, một mình trở về phòng. Độc Long thành thật trở lại tu luyện. Những người còn lại sau khi biết được sen ngũ sắc đã tới tay, tinh thần tất cả chấn động mạnh.
Lần này bọn họ đến Yêu Vực một chuyến, tuy rằng chết mười người, nhưng cũng khiến bọn họ tăng thêm được rất nhiều kiến thức, gặp rất nhiều người, rèn luyện kinh nghiệm một hồi cũng coi như đáng giá.
Có Tử Thiên Nhận tự mình hộ tống, nên mọi người cực kỳ an toàn. Tử Thiên Nhận chình là một trong những nhân vật đại biểu cho bộ tộc Tử Mị Đằng, có ai không nhận ra? Hắn không cần lên tiếng chỉ phóng thích một chút khí thế, đi ngang qua nơi nào, tất cả Yêu tộc đều ảo não tiễn đi.
Sau hơn mười ngày, mọi người đến được trên quảng trường kia. Đám người Tiêu Lãng ra khỏi phi vân bàn nói lời từ biệt với Tử Thiên Nhận. Sắc mặt Tiêu Lãng không mấy tốt. Qua một thời gian dài như vậy, vẫn không có tin tức gì về Tiểu Bạch. Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Tiêu Lãng, đây là lệnh bài Dạ Hậu bảo ta giao cho ngươi. Có lệnh bài này ngươi có thể đi lại trong Yêu Vực! Chuyện Tiểu Bạch ngươi cứ yên tâm. Chúng ta vẫn nghiêm túc tìm kiếm. Cho dù không tìm được nó cũng sẽ tìm được một vài manh mối. Còn đây là một ngọc phù truyền tin siêu cấp, có thể trực tiếp truyền tin cho Dạ Hậu. Chỉ có điều ngọc phù này chỉ có thể truyền tin một lần, ngươi sử dụng thận trọng.
Tử Thiên Nhận đưa cho Tiêu Lãng hai tấm lệnh bài. Một cái là lệnh bài màu đen, phía trên có khắc một cây Tử Mị Đằng tuyệt đẹp. Một cái là ngọc phù màu tím. Tiêu Lãng cũng không bất ngờ khi nhận được lệnh bài thứ nhất, nhưng lại rất bất ngờ về lệnh bài thứ hai. Hắn nhận lấy rất cảm kích nói:
- Đại nhân Thiên Nhận, nhờ đại nhân gửi lời cảm ơn Dạ Hậu giúp ta! Cũng cảm ơn mọi người giúp ta tìm kiếm Tiểu Bạch.
Tử Thiên Nhận khách khí chắp tay nói:
- Tiêu Lãng ngươi đừng quá khách khí. Năm đó, tiểu công chúa Mị Nhi may mắn được ngươi chiếu cố, chúng ta cũng nên làm chút chuyện.
Thiên Tôn Hiên Viên cười dài nói:
- Lần này đa tạ Thiên Nhận huynh khoản đãi. Lần sau đi Thần Vực nhất định phải tới Hủy Diệt Chi Địa, để Huyết Kỵ thể hiện chút lòng thành.
Tử Thiên Nhận cũng nở nụ cười, chắp tay nói:
- Huyết Kỵ huynh khách khí. Lần này nói thế nào vẫn là Thiên Cừu sai. Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng ta rất kính phục.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!
Tiêu Lãng và đám người Thiên Tôn Hiên Viên đồng thời chắp tay tiến vào trong phi vân bàn. Rất nhanh phi vân bàn liền phá không rời đi, bay đi trong biển sao Hỗn Loạn vô tận.
Tử Thiên Nhận đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới khe khẽ thở dài nói:
- Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, ngươi cũng được xem là một người có phúc duyên thâm hậu. Đáng tiếc... tại sao lại là một thần khí thể?
Hắn bị thế giới tàn khốc này nhuộm, tâm hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ví dụ như ở trong biển sao Hỗn Loạn nếu phát hiện có hải tặc giết chết võ giả cấp thấp, điều đầu tiên hắn suy nghĩ tới, tuyệt đối tránh đi. Cho dù thực lực của hắn có thể khá hơn hải tặc, cũng sẽ không gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ gì đo.
Chân, thiện, mỹ!
Bao nhiêu lần ban đêm hắn đều hồi tưởng lại, ba phẩm chất tốt đẹp nhất của con người đã lặng lẽ rời khỏi hắn từ lức nào? Mền lòng, nhân ái, coi trọng cảm tình, phẩm chất tốt đẹp như vậy tại sao lại bị người phỉ nhổ?
Hắn không tiếp tục nhẹ dạ, nhưng hắn vẫn rất coi trọng cảm tình. Tuy rằng vô số người nói cho hắn biết, như vậy sẽ hại chết hắn, nhưng hắn vẫn cho rằng, khi con người không còn coi trọng tình cảm nữa, như vậy có khác gì một con hoang thú lạnh lùng chứ?
Cho nên sau khi Tiêu Lãng biết được vật Mị Nhi đưa cho hắn là máu Thần Chí Cao do phụ thân nàng đưa cho, hắn liền giận tím mặt. Hắn chưa bao giờ mắng Mị Nhi một lần nào, thậm chí chưa từng nói nặng với nàng một câu, nhưng lúc này hắn lại mắng nàng không chút lưu tình.
Hắn hi vọng Mị Nhi vẫn giữ nguyên vẻ thuần khiết, giữ nguyên một trái tim chấn thiện mỹ. Hắn không hy vọng Mị Nhi biến thành người như hắn. Cũng có lẽ hắn muốn Mị Nhi trở thành một người lý tưởng trong lòng hắn, một người hắn muốn trở thành nhưng không thể làm được.
Cho nên trong mấy ngày ở lại, mỗi ngày hắn đều ở cùng Mị Nhi. Hai người cả ngày đều nói chuyện phiếm. Hắn nói rất nhiều đạo lý cho Mị Nhi, nói cho nàng nghe những điều hắn cảm ngộ được trong những năm qua. Đương nhiên... tất cả đều là điều tốt.
Tiểu nha đầu này là một tờ giấy trắng, phải vẽ lên trên tờ giấy trắng ánh mặt trời tuyệt đẹp, chứ không phải những thứ dơ bẩn và xấu xí.
Thời gian năm ngày có đôi khi rất dài có đôi khi lại rất ngắn. Chí ít giờ phút này ở trong mắt Tiêu Lãng và Mị Nhi là rất ngắn.
- Mị Nhi, ta đi! Chờ khi muội đạt được Thiên Tôn, hoặc là phụ hoàng mẫu hậu muội đồng ý cho muội ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm, muội có thể tới Thần Vực hoặc là Thiên Châu tìm ta. Đương nhiên ta cũng sẽ nỗ lực. Khi thực lực của ta đạt được Thiên Tôn, ta sẽ trở lại tìm muội. Ta hi vọng tới lúc đó muội đã biến thành một đại cô nương mỹ lệ, có thể mê chết nam tử trong thiên hạ.
Ly biệt đều thương cảm như vậy. Tiêu Lãng đứng ở bên ngoài Tử Đế Cung, nhẹ nhàng xoa mái tóc tím của Mị Nhi. Mị Nhi đã khóc thành lệ. Nàng không nói một lời nào chỉ ngây người nhìn Tiêu Lãng. Dạ Hậu dẫn theo một đám thị nữ đứng ở phía sau mỉm cười nói từ biệt.
Nhìn hai bàn tay nhỏ nắm chặt bắp đùi, nhìn hai mắt đẫm lệ, Tiêu Lãng cố nén cảm giác lưu luyến trong lòng. Hắn ngồi xổm xuống khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi, ôn nhu giúp nàng lau nước mắt, nói rất chân thành:
- Không được khóc. Đã quên lời Tiêu đại ca dạy muội rồi sao? Muội phải kiên cường phải tự cường tự lập tự ái.
Mị Nhi lập tức ngừng khóc, nhưng trong đôi mắt tinh thuần vẫn lộ vẻ đau khổ và thương tâm. Tiêu Lãng mím môi, sau đó cười nói:
- Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, không có ly biệt nào không buồn, không có lần gặp lại nào không vui sướng? Mị Nhi nghe lời phụ hoàng mẫu hậu muội, không thể tùy hứng, nỗ lực tu luyện. Ca ca sẽ nhớ muội.
Nói xong, Tiêu Lãng cúi người hôn lên trên trán Mị Nhi, sau đó dứt khoát xoay người cùng Thiên Tôn Hiên Viên nhanh chân rời đi, để lại bóng lưng thẳng tắp, kiên định không có chút lưu luyến nào. Chỉ có Thiên Tôn Hiên Viên đi song song với hắn mới có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trên mặt của hắn, mắt cũng nhắm lại, dường như không muốn để người ta nhìn thấy sự đau khổ trong mắt hắn...
- Tiêu đại ca...
Mị Nhi giơ hai tay ra, theo bản năng muốn đuổi theo, lại bị một bàn tay kéo ôm vào trong lòng. Dạ Hậu nhìn thấy Mị Nhi ngân ngấn nước mắt, từ ái nói:
- Mị Nhi, Tiêu đại ca của con nói con phải học kiên cường, đừng để hắn nhìn thấy... con yếu đuối!
Mị Nhi quả nhiên không tiếp tục khóc nữa, chỉ quay đầu vùi đầu sâu vào trong lòng Dạ Hậu, không đành lòng quay đầu lại. Dạ Hậu nhìn Tiêu Lãng đang đi ra khỏi Tử Đế Cung, đột nhiên có cảm giác Tử Mị Hoàng dành cho Tiêu Lãng đủ sự coi trọng bởi vì hắn là thần khí thể, hành động này rốt cuộc là đúng hay là sai?
Vèo!
Đi ra ngoài cửa lớn, hai người xuất hiện ở ngoài Tử Đế Cung. Tử Thiên Nhận đã sớm dẫn theo đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Độc Long chờ ở bên ngoài. Tiêu Lãng không quay đầu lại, chỉ nhìn Tử Thiên Nhận gật đầu nói:
- Đi thôi!
Tử Thiên Nhận tự mình hộ tống. Hai chiếc phi vân bàn rời đi. Mãi đến khi chỉ còn lại hai điểm nhỏ, ở ngoài Tử Đế Cung mới lóe lên tử quang. Dạ Hậu cùng Mị Nhi xuất hiện ở ngoài cung điện.
Trong mắt Mị Nhi không tiếp tục rơi lệ, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kiên cường. Nàng liên tục gật đầu nói:
- Tiêu đại ca, chờ sau khi Mị Nhi có đủ thực lực, nhất định sẽ đi Thần Vực tìm đại ca.
...
Phi vân bàn rời đi, Tiêu Lãng không có hứng thú cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, một mình trở về phòng. Độc Long thành thật trở lại tu luyện. Những người còn lại sau khi biết được sen ngũ sắc đã tới tay, tinh thần tất cả chấn động mạnh.
Lần này bọn họ đến Yêu Vực một chuyến, tuy rằng chết mười người, nhưng cũng khiến bọn họ tăng thêm được rất nhiều kiến thức, gặp rất nhiều người, rèn luyện kinh nghiệm một hồi cũng coi như đáng giá.
Có Tử Thiên Nhận tự mình hộ tống, nên mọi người cực kỳ an toàn. Tử Thiên Nhận chình là một trong những nhân vật đại biểu cho bộ tộc Tử Mị Đằng, có ai không nhận ra? Hắn không cần lên tiếng chỉ phóng thích một chút khí thế, đi ngang qua nơi nào, tất cả Yêu tộc đều ảo não tiễn đi.
Sau hơn mười ngày, mọi người đến được trên quảng trường kia. Đám người Tiêu Lãng ra khỏi phi vân bàn nói lời từ biệt với Tử Thiên Nhận. Sắc mặt Tiêu Lãng không mấy tốt. Qua một thời gian dài như vậy, vẫn không có tin tức gì về Tiểu Bạch. Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Tiêu Lãng, đây là lệnh bài Dạ Hậu bảo ta giao cho ngươi. Có lệnh bài này ngươi có thể đi lại trong Yêu Vực! Chuyện Tiểu Bạch ngươi cứ yên tâm. Chúng ta vẫn nghiêm túc tìm kiếm. Cho dù không tìm được nó cũng sẽ tìm được một vài manh mối. Còn đây là một ngọc phù truyền tin siêu cấp, có thể trực tiếp truyền tin cho Dạ Hậu. Chỉ có điều ngọc phù này chỉ có thể truyền tin một lần, ngươi sử dụng thận trọng.
Tử Thiên Nhận đưa cho Tiêu Lãng hai tấm lệnh bài. Một cái là lệnh bài màu đen, phía trên có khắc một cây Tử Mị Đằng tuyệt đẹp. Một cái là ngọc phù màu tím. Tiêu Lãng cũng không bất ngờ khi nhận được lệnh bài thứ nhất, nhưng lại rất bất ngờ về lệnh bài thứ hai. Hắn nhận lấy rất cảm kích nói:
- Đại nhân Thiên Nhận, nhờ đại nhân gửi lời cảm ơn Dạ Hậu giúp ta! Cũng cảm ơn mọi người giúp ta tìm kiếm Tiểu Bạch.
Tử Thiên Nhận khách khí chắp tay nói:
- Tiêu Lãng ngươi đừng quá khách khí. Năm đó, tiểu công chúa Mị Nhi may mắn được ngươi chiếu cố, chúng ta cũng nên làm chút chuyện.
Thiên Tôn Hiên Viên cười dài nói:
- Lần này đa tạ Thiên Nhận huynh khoản đãi. Lần sau đi Thần Vực nhất định phải tới Hủy Diệt Chi Địa, để Huyết Kỵ thể hiện chút lòng thành.
Tử Thiên Nhận cũng nở nụ cười, chắp tay nói:
- Huyết Kỵ huynh khách khí. Lần này nói thế nào vẫn là Thiên Cừu sai. Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng ta rất kính phục.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!
Tiêu Lãng và đám người Thiên Tôn Hiên Viên đồng thời chắp tay tiến vào trong phi vân bàn. Rất nhanh phi vân bàn liền phá không rời đi, bay đi trong biển sao Hỗn Loạn vô tận.
Tử Thiên Nhận đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới khe khẽ thở dài nói:
- Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, ngươi cũng được xem là một người có phúc duyên thâm hậu. Đáng tiếc... tại sao lại là một thần khí thể?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.