Yêu Giả Vi Vương

Quyển 4 - Chương 90: Mọi người đều phải chết

Yêu Dạ

10/12/2014

Giờ phút này Dạ Nguyệt Thành rất náo nhiệt!

Mấy chục dặm xung quanh sơn trang Vọng Nguyệt đều có sơn trang. Tiêu Lãng ở ngay trước cửa lớn của sơn trang đại khai sát giới. Nhiều võ giả như vậy liên tục kêu la thảm thiết, đã sớm kinh động tới sơn trang gần đó. Chỉ có điều trong sơn trang Vọng Nguyệt có hai cường giả Nhân Hoàng còn bị tiêu diệt toàn sơn trang, võ giả trong các sơn trang còn lại tất nhiên không dám tới gần xem xét tình hình.

Tuy nhiên, bọn họ lại lấy tốc độ nhanh nhất truyền tin trở về các đại gia tộc. Sau đó tin tức lập tức được truyền bá trong Dạ Nguyệt Thành.

Trong nháy mắt Vưu Gia chủ nhân sơn trang Vọng Nguyệt bạo động. Gia chủ Vưu Gia Vưu Kim và thiếu tộc trưởng Vưu Vượng Đạt cũng không có ở trong gia tộc. Bọn họ đã cùng thành chủ Dạ Nguyệt Thành đi tới Dạ Sâm Thành. Đại trưởng lão trong tộc một mặt sai người ta đi tới Dạ Sâm Thành đưa tin, một mặt dẫn theo toàn bộ lực lượng cường giả trong tộc, đi thẳng đến sơn trang Vọng Nguyệt.

Vưu Gia có hơn mười cường giả Nhân Hoàng, và có hơn một vạn võ giả Chư Vương. Nhiều cường giả như vậy lũ lượt bay về phía núi Dạ Ma, đã khiến toàn thành chú ý.

Thám tử của các đại gia tộc cùng với vô số võ giả muốn xem trò vui thi nhau bay theo về hướng núi Dạ Ma. Trong một khắc, khắp bầu trời phía bắc Dạ Nguyệt Thành đều bị đoàn người kia che kín, đông nghịt không nhìn thấy điểm cuối.

Sơn trang Vọng Nguyệt cũng không xa. Chỉ có điều hơn một vạn người của Vưu Gia cũng không cần phải đi. Bởi vì vừa bay ra khỏi phía bắc thành mấy chục dặm, phía trước đã có một chiếc chiến xa Thiên Cơ phá không bay đến. Trên xe có ba người đang đứng. Một thiếu niên khắp người đầy máu, sắc mặt lạnh lẽo. Một nam tử trên người mặc áo khoác màu tím, trên mặt đầy vẻ lo lắng sợ hãi chán nản. Còn có một võ giả trung niên đằng đằng sát khí, lạnh lùng như sông băng vạn năm.

Tốc độ chiến xa Thiên Cơ không nhanh không chậm. Chỉ có điều có thể người ngồi nổi chiến xa Thiên Cơ, thân phận hiển nhiên không hề tầm thường.

Người của Vưu Gia cũng không biết người đã tiêu diệt toàn sơn trang Vọng Nguyệt là ai. Bọn họ chỉ nhận được tin tức mà thôi. Nhưng toàn thân Tiêu Lãng đầy máu, lại vừa vặn từ núi Dạ Ma bay xuống. Điều này khiến người của Vưu Gia rất nghi ngờ.

Đại trưởng lão Vưu gia đang chuẩn bị sai người ta ngăn chiến xa Thiên Cơ này lại, không ngờ chiến xa Thiên Cơ lại lao thẳng về phía bọn họ.

- Dừng lại!

Đại trưởng lão vung tay lên. Hơn một vạn người lập tức tản ra thành hình quạt. Hơn mười cường giả Nhân Hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc chiến xa Thiên Cơ đang phá không lao đến. Đám võ giả đi tới xem phía sau lập tức tản ra bốn phương tám hướng, ẩn nấp chuẩn bị xem cuộc vui.

- Người đến có phải là người của Vưu Gia hay không?

Đại trưởng lão Vưu gia còn chưa nói gì, người thanh niên toàn thân đầy máu đang ở trên chiếc chiến xa đối diện lại đột nhiên quát lớn một tiếng, giọng điệu vô cùng bá đạo.

Đại trưởng lão Vưu gia hơi nhíu mày, đáp lại:

- Đúng vậy. Xin hỏi các hạ là. . .

Lời còn chưa nói hết, chiến xa đối diện đột nhiên tăng tốc. Ban đầu chiến xa chỉ có tốc độ của Nhân Hoàng tam trọng, lại đột nhiên bắn mạnh đến cực hạn, đạt được tốc độ Nhân Hoàng đỉnh phong. Khoảng cách hai bên vốn chưa tới mười dặm, chỉ trong mấy lần chớp mắt, chiến xa đã vọt tới trước mặt đại trưởng lão.

- Giết!



Hơn một vạn người võ giả của Vưu gia, cùng với mấy vạn võ giả đứng phía xa xem trò vui đều giật mình trước tốc độ của chiến xa này. Chỉ có điều đại trưởng lão và hơn mười cường giả Nhân Hoàng đã nhanh chóng có phản ứng. Tất cả vận dụng hồn lực, công kích về phía chiến xa.

- Đến hay lắm!

Chiến xa Thiên Cơ kia tất nhiên là của Tiêu Lãng. Nhìn thấy đại trưởng lão đánh một quyền tới trước, trên mặt Tiêu Lãng lộ ra một nụ cười tàn ác. Ngày cả cường giả Thiên Đế chí tôn cũng không đập nát được chiếc chiến xa này, hắn còn sợ chỉ một đại trưởng lão Nhân Hoàng ngũ trọng hay sao?

Trên nắm đấm của đại trưởng lão có từng đạo hắc khí che phủ, hiển nhiên đã phối hợp với thiên đạo công kích hắn cảm ngộ được. Nhưng Tiêu Lãng không chút sợ hãi, thân thể đứng ngạo nghễ ở trên chiến xa, trơ mắt nhìn nắm đấm với hắc khí vờn quanh đập về phía vòng bảo hộ trên chiến xa.

Ầm!

Thiết quyền của đại trưởng lão đạp vào vòng bảo hộ trên chiến xa. Vòng bảo hộ run lên, quả nhiên vỡ. Mà đúng vào lúc này, Tiêu Lãng bắt đầu hành động. Thân thể hắn từ bên trong chiến xa bắn mạnh ra, tay trái chộp về phía đầu của đại trưởng lão.

- Tiểu tử, muốn chết!

Đại trưởng lão tuy rằng kinh ngạc về phòng ngự cường đại của chiếc chiến xa, nhưng đã kịp phản ứng lại. Bàn tay hắn từ quyền biến ra một con dao, đánh mạnh về phía tay trái của Tiêu Lãng.

Vèo!

Công kích thực sự của Tiêu Lãng không phải là tay trái, mà là tay phải. Hắn hoàn toàn không để ý tới con dao của đại trưởng lão, tay phải nhanh như tia chớp đưa ra. Giờ phút này trên tay phải của hắn chớp hiện hào quang màu vàng sậm. Liệt Thần Thủ phóng thích, chộp về phía hồn lực đang vờn quanh ngực đại trưởng lão.

Răng rắc!

Tay trái Tiêu Lãng bị con dao của đại trưởng lão đánh trúng, một tiếng xương vỡ vụn vang lên. Phòng ngự của hắn cường đại như vậy lại bị một con dao chém gãy mất cánh tay. Có thể thấy được công kích của đại trưởng lão này sắc bén tới mức nào.

Ầm!

Nhưng Tiêu Lãng càng công kích sắc bén hơn. Vòng bảo vệ hồn lực quanh than thể đại trưởng lão đối với Liệt Thần Thủ mà nói hoàn toàn chỉ để trang trí. Vuốt rồng màu ánh kim dễ dàng đâm vào ngực đại trưởng lão, vồ nát trái tim của hắn!

Ầm!

Tiêu Lãng một cước đá bay đại trưởng lão đang trừng tròn mắt, dường như đến chết vẫn không thể tin được, mình lại bị giết chết dễ dàng như vậy. Đồng thời thân thể hắn mượn lực bay ngược vào trong chiến xa Thiên Cơ.

Nói thì chậm, mọi chuyện khi đó diễn ra nhanh!



Chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng và đại trưởng lão va chạm vào nhau. Đại trưởng lão bị Tiêu Lãng đạp một cước bay ra ngoài, Tiêu Lãng bay ngược vào trong chiến xa Thiên Cơ, tất cả thực sự chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Hơn mười cường giả Nhân Hoàng ở gần đó vừa ra tay, phóng ra từng đạo hồn lực, chờ tới thời điểm Tiêu Lãng trở lại chiến xa, những công kích này mới vừa đến.

Ầm!

Chiến xa vừa nãy bị đại trưởng lão đánh bay ra ngoài, giờ phút này lại gặp phải mấy đạo công kích, giống như bao tải rách bị quét bay ra ngoài. Lồng ánh sang phía trên lập lòe, dường như sẽ nổ tung bất kỳ lúc nào.

Vấn đề là. . . Cuối cùng lồng ánh sáng lại không vỡ!

Mà thân thể đại trưởng lão đã giống như một cánh diều đứt dây từ từ bay ngược ra ngoài, liên tục đập xuống mặt đất, khiến một đám bụi bay lên. Trên ngực đại trưởng lão còn có một lỗ thủng máu tươi không ngừng phun ra, con mắt trợn ngược. Tất cả mọi người ở đó nhìn thấy đều run rẩy.

Chết rồi sao?

Nhân Hoàng ngũ trọng, cường giả đứng thứ hai tại Vưu Gia bị một thiếu niên thuấn sát?

Điều này rất không hợp lý. Vô số người nhìn chằm chằm vào thi thể của đại trưởng lão, con mắt mê man dường như muốn xác định lại xem, đại trưởng lão là chết thật, hay là đang diễn kịch?

Vèo!

Chiến xa Thiên Cơ phát ra tiếng xé gió, đánh thức mọi người.

Trong tay Tiêu Lãng có huyền lực vờn quanh. Từng viên huyền thạch Huyền phẩm nhanh chóng được truyền vào bên trong chiến xa. Hăn tiếp tục khống chế chiến xa vô cùng bá đạo phóng về phía cường giả Nhân Hoàng của Vưu Gia. Cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng mạnh nhất đã bị giết chết. Còn lại mấy vạn người ở đây đối với hắn mà nói, không khác gì với một đám người chết.

Bát gia nắm chặt lấy chiến xa, liên tục nuốt nước miếng, trên trán nhỏ xuống từng giọt mồ hôi. Hắn không phải quá nóng mà là quá kích động, quá dọa người. Hắn có phần chịu không được!

- Quá mạnh! Thực lực Tiêu Lãng lại trưởng thành nhanh như vậy sao?

Tiêu Phù Đồ cũng ngây ngẩn cả người. Hắn không quan tâm tới tình huống bên ngoài, chỉ si ngốc nhìn bóng lưng Tiêu Lãng đứng ngạo nghễ, ánh mắt bắt đầu trở nên mông lung. Hắn than nhẹ một tiếng, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm nói:

- Tộc trưởng Bất Tử, thiếu gia Thanh Đế các người có nhìn thấy không? Hài tử của các người, kỳ tài thiên cổ của đại lục Thần Hồn chúng ta, giờ phút này ở Thiên Châu cũng có thể giết người kiêu ngạo bá đạo như vậy!

Tiêu Lãng khống chế chiến xa rời đi, ánh mắt giống như Tử thần, đảo qua trên mặt từng võ giả Nhân Hoàng đang vô cùng sợ hãi. Giọng nói của hắn mang theo sát khí lạnh lùng vang vọng khắp nơi:

- Dám tổn thương tới nữ nhân của Bát gia? Hại Ma Thần, Lục Minh rơi vào núi Dạ Ma? Ngày hôm nay, tất cả người trong Vưu Gia các ngươi đều phải chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook