Quyển 6 - Chương 40: Mỹ nữ chiêu đãi.
Yêu Dạ
10/12/2014
Có Âu Dương Thúy Thúy thì tốc độ phi độ hư không rất nhanh, nếu như có thể mau chóng tìm được Diệt Hồn Điện, dựa vào hai người có thể nhẹ nhàng giết gã rồi quayvề tham gia hôn lễ, có thể kê cao gối ngủ rồi. Tiêu Lãng dẫn theo Vô Ngân Thiên Đế là muốn kiểm nghiệm thiên đạo bói toán thần kỳ, để xem rốt cuộc nó có thể xu cát tị hung không?
Diệt Hồn Điện là Chí Tôn Thiên Đế, đã từng san bằng Tiêu Đế thành, giết mấy vạn người của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng từng diệt mấy chục vạn người của Tu La điện, chiếm vị trí bá chủ tây bộ của Diệt Hồn Điện, thuận tiện chiếm luôn Tu La điện. Giữa hai người không thể nói ai đúng ai sai, nhưng đã kết thù. Tiêu Lãng phát hiện Diệt Hồn Điện chắc chắn sẽ giết gã. Nếu Diệt Hồn Điện có cơ hội chắc chắn sẽ không tha cho Tiêu Lãng.
Tây hoang, Tây hoang.
Tên như ý nghĩa nơi này rất là hoang vu, không có nhiều vực diện, cỡ mấy chục đại vực diện nhưng rất ít vực diện có thể thống nhất. Trong những vực diện này có rất nhiều chủng tộc, bộ lạc viễn cổ, tự do và công kích nhau.
Người Tây hoang ít khi đến Thiên Châu, thậm chí nhiều chủng tộc, bộ lạc không hay biết về Thiên Châu. Người chỗ này sinh hoạt trong thế giới của mình, chỉ cần người ta không chọc vào họ thì bọn họ tuyệt đối sẽ không gây chiến tranh.
Âu Dương Thúy Thúy dẫn theo hai người phi độ hư không, chỉ mất một ngày đã đến một vực diện Tây hoang, Tạp Trát Tây vực diện. Tiêu Lãng bay vào Tạp Trát Tây vực diện không lâu sau lập tức cảm giác Tây hoang hoang vắng.
Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy bay đi mấy trăm dặm vẫn chưa thấy một thành trì, chỉ phát hiện một bộ lạc. Người trong bộ lực có thực lực thấp đến tội. Đại bộ lạc đó có mấy vạn người nhưng thực lực mạnh nhất chỉ cỡ Chiến Đế cảnh, sinh hoạt rất lạc hậu, mặc da thú, ăn thịt nướng, ở trong hốc cây.
Tiêu Lãng rất kinh ngạc hỏi:
- Âu Dương đại nhân, bộ lạc nơi này đều lạc hậu như vậy sao?
Tây hoang và Thiên Châu như hai văn minh khác nhau, người nơi này giống như dân bản xứ. Tiêu Lãng gọi Âu Dương Thúy Thúy là Âu Dương đại nhân bởi vì dựa theo tuổi thì lão có thể làm gia gia của Tiêu Lãng, nhưng vì quan hệ với Âu Dương Lãnh Yên nên không thể gọi gia gia, càng không thể kêu nhạc phụ, thế là hắn gọi đại nhân.
Âu Dương Thúy Thúy trợn to mắt trâu quét bốn phía, gật đầu, nói:
- Mấy chục vạn năm trước Tây hoang từng xảy ra chuyện rất quái dị, gần như mọi người chết hết. Lúc đó Hồng Đế tổ tiên phái người đi điều tra nhưng không phát hiện được gì, Tây hoang không có đại linh mạch, linh khí nơi này cực kỳ ít ỏi, không ai muốn dời qua. Văn mình chỗ này mới phát triển mấy vạn năm, lạc hậu cũng bình thường. Đa số bộ lạc chỗ này rất lạc hậu, thực lực thấp. Nhưng có mấy chủng tộc cường đại có thần thông kỳ dị. Từng có một Thiên Đế Thiên Châu vọng tưởng thống nhất Tây hoang làm thổ hoàng đế, kết quả chết bất ngờ. Bởi vậy Thiên Châu không thích đặt chân tới đây.
- Thì ra là vậy.
Tiêu Lãng nhìn bốn phía đều là núi non mênh mông, cảm thán. Tiêu Lãng thấy Âu Dương Thúy Thúy không định phi độ hư không đi thì rất nghi hoặc.
Tiêu Lãng hỏi:
- Âu Dương đại nhân, chúng ta đang đi đâu?
Âu Dương Thúy Thúy chỉ phía trước nói:
- Mấy ngàn dặm đằng trước có một bộ lạc rất lớn, ta có quan hệ khá tốt với thủ lĩnh bộ lạc kia. Chính là người của bộ lạc đó nói trông thấy tộc nhân của Diệt Hồn Điện.
Tiêu Lãng gật đầu, không nói tiếp, tập trung khống chế chiến xa Chí Tôn bay tới trước. Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế nhàn nhã bay đi. Chiến xa Chí Tôn của Tiêu Lãng chậm hơn Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy rất nhiều.
- Grao! Grao!
Giữa dãy núi, khe rãnh bao phủ trong khói đen, bên dưới liên tục vang tiéng mãnh thú gầm gừ điếc tai. Thỉnh thoảng thấy vô số hồng hoang mãnh thú hoành hành, phóng thích làm lòng người run sợ.
Tiêu Lãng rốt cuộc hiểu tại sao không có cường giả thống nhất Tây hoang vực diện. Nehièu mãnh thú như vậy, Tây hoang không có nheiuè linh khí, cường giả thưa thớt, các bộ lạc có thể tự bảo vệ mình đã là giỏi rồi, làm gì dư sức công chiếm bộ lạc khác?
Có khí thế cường đại của Âu Dương Thúy Thúy nên không mãnh thú nào tự đi tìm chết. Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy một đường thẳng tiến, bay qua núi cao trập tùng, xuyên qua rừng mưa rậm rạp, vượt qua con sông rộng vạn thước, cuối cùng đi tới một sơn cốc nằm trong lòng ba ngọn núi vây quanh.
Sơn cốc rất lớn, bên trong đều là lều, nhà gỗ, bên trong đầy người, đưa mắt nhìn có ít nhất hơn mười vạn người, là đại bộ lạc.
Khiến Tiêu Lãng rất kỳ quái là trong bộ lạc thủ vệ mặc giáp thú, cầm trường mâu đứng khắp nơi thủ vệ đều là nữ nhân. Nhiều nam nhân ôm con nít bên ngoài nhà gỗ, sợ hãi nhìn ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy đột nhiên tìm đến. Các nữ nhân nhìn ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy đầy dâm tà.
Âu Dương Thúy Thúy không để ý ánh mắt của mấy nữ nhân, ngạo nghễ đứng, hờ hững truyền âm cho Tiêu Lãng.
- Nơi này là nữ nhi quốc, nữ nhân đặc biệt cường đại, chiếm byảp hần nhân khẩu bộ lạc. Nam nhân chỉ có thể làm việc nhà, nuôi con.
Tiêu Lãng xấu hổ sờ mũi, ngại ngùng liếc bốn phía, lòng thầm thở dài. Nữ nhân trong bộ lạc này cơ khát quá. Tuy Âu Dương Thúy Thúy lớn lên cao to vạm vỡ, thực lực cường đại nhưng già bảy, tám chục tuổi mà cũng không buông tha?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người mau chóng bay ra, là một nữ nhân nhưng mặc trang phục Thiên Châu. Nữ nhân quỳ một gối trước ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy.
- Tham kiến tộc trưởng, tham kiến Tiêu phủ chủ! Tham kiến Vô Ngân Thiên Đế!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trong nahf gỗ hình tòn lớn nhất đằng trước có một đám nữ nhân đi ra. Nữ nhân đi đằng trước nhất đầu đội vươn miện vàng, rất trẻ tuổi. Sau lưng nữ nhân có sáu phụ nhân dáng người cao to, khí thế cực kỳ cường đại. Tiêu Lãng liếc sơ, chợt kinh ngạc, vì sáu phụ nhân đều là cường giả Nhân Hoàng cảnh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thấy nữ nhân đội vương miện xuất hiện, mọi người đều quỳ xuống. Các nam nhân quỳ rạp dưới đất hành đại lễ. Nữ nhân đầu đội vương miện nhìn chằm chằm ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, yêu kiều cười, hai tay giao nhau đặt trước ngực, nói ngôn ngữ thông dụng ở Thiên Châu.
- Hoan nghênh ba vị khách nhân tôn quý đến Tạp Tạp bộ lạc. Tạp Tạp Tây đại biểu toàn bộ con dân bộ lạc hoan nghênh các ngươi!
Âu Dương Thúy Thúy lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Xin chào Tạp Tạp Tây tộc trưởng.
Tiêu Lãng và Vô Ngân Thiên Đế khách sáo gật đầu. Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc rất đẹp, da màu vàng, ăn mặc hở hang, thân dưới mặc váy da ngắn màu hồng, thân trên chỉ có một miếng da thú đỏ che bộ ngực đầy đặn, lộ một nửa ra. Mắt Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc nóng cháy, tràn ngập phong tình dị vực. Khiến Tiêu Lãng nghi hoặc là hắn không cảm nhận được chút hơi thở võ giả nào từ người Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc.
Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc yêu kiều cười làm độngtác mời, khách sáo nói:
- Mời ba vị khách nhân vào, đểm ỹ nữ Tạp Tạp bộ lạc chiêu đãi các ngươi.
Âu Dương Thúy Thúy nét mặt sa sầm. Tiêu Lãng lúng túng. Vô Ngân Thiên Đế cười tủm tỉm.
Khiến mỹ nữ chiêu đãi? Âu Dương Thúy Thúy đã già bảy, tám chục tuổi rồi còn chiêu đãi cái gì? Tiêu Lãng không có ý định ôm người đẹp. Nhưng đến bộ lạc của người ta, còn cần hỏi thăm tin tức của Diệt Hồn Điện, ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy không tiện từ chối, đành nhấc chân đi vào trong.
Bên trong nhà gỗ rất rộng, trang sức khá đẹp, toàn bộ phu da thú trắng, sau lưng ghế dựa cũng trải da thú. Bốn bức tường treo các loại trang sức thiên nhiên, rất khá.
Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy mới ngồi xuống thì cực kỳ chấn đọng, vì sáu phụ nữ Nhân Hoàng cảnh đi hướng ba người. Sáu phụ nữ người cao to, trông như người khổng lồ, vóc dáng mập mạp nhưng giờ thì ánh mắt cực kỳ quyến rũ, động tác dâm đãng, nhảy thoát y trước mặt ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy.
Âu Dương Thúy Thúy suýt nổi khùng. Vô Ngân Thiên Đế sợ hãi mặt trắng bệch. Dạ dày Tiêu Lãng quặn thắt suýt ói ra.
Diệt Hồn Điện là Chí Tôn Thiên Đế, đã từng san bằng Tiêu Đế thành, giết mấy vạn người của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng từng diệt mấy chục vạn người của Tu La điện, chiếm vị trí bá chủ tây bộ của Diệt Hồn Điện, thuận tiện chiếm luôn Tu La điện. Giữa hai người không thể nói ai đúng ai sai, nhưng đã kết thù. Tiêu Lãng phát hiện Diệt Hồn Điện chắc chắn sẽ giết gã. Nếu Diệt Hồn Điện có cơ hội chắc chắn sẽ không tha cho Tiêu Lãng.
Tây hoang, Tây hoang.
Tên như ý nghĩa nơi này rất là hoang vu, không có nhiều vực diện, cỡ mấy chục đại vực diện nhưng rất ít vực diện có thể thống nhất. Trong những vực diện này có rất nhiều chủng tộc, bộ lạc viễn cổ, tự do và công kích nhau.
Người Tây hoang ít khi đến Thiên Châu, thậm chí nhiều chủng tộc, bộ lạc không hay biết về Thiên Châu. Người chỗ này sinh hoạt trong thế giới của mình, chỉ cần người ta không chọc vào họ thì bọn họ tuyệt đối sẽ không gây chiến tranh.
Âu Dương Thúy Thúy dẫn theo hai người phi độ hư không, chỉ mất một ngày đã đến một vực diện Tây hoang, Tạp Trát Tây vực diện. Tiêu Lãng bay vào Tạp Trát Tây vực diện không lâu sau lập tức cảm giác Tây hoang hoang vắng.
Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy bay đi mấy trăm dặm vẫn chưa thấy một thành trì, chỉ phát hiện một bộ lạc. Người trong bộ lực có thực lực thấp đến tội. Đại bộ lạc đó có mấy vạn người nhưng thực lực mạnh nhất chỉ cỡ Chiến Đế cảnh, sinh hoạt rất lạc hậu, mặc da thú, ăn thịt nướng, ở trong hốc cây.
Tiêu Lãng rất kinh ngạc hỏi:
- Âu Dương đại nhân, bộ lạc nơi này đều lạc hậu như vậy sao?
Tây hoang và Thiên Châu như hai văn minh khác nhau, người nơi này giống như dân bản xứ. Tiêu Lãng gọi Âu Dương Thúy Thúy là Âu Dương đại nhân bởi vì dựa theo tuổi thì lão có thể làm gia gia của Tiêu Lãng, nhưng vì quan hệ với Âu Dương Lãnh Yên nên không thể gọi gia gia, càng không thể kêu nhạc phụ, thế là hắn gọi đại nhân.
Âu Dương Thúy Thúy trợn to mắt trâu quét bốn phía, gật đầu, nói:
- Mấy chục vạn năm trước Tây hoang từng xảy ra chuyện rất quái dị, gần như mọi người chết hết. Lúc đó Hồng Đế tổ tiên phái người đi điều tra nhưng không phát hiện được gì, Tây hoang không có đại linh mạch, linh khí nơi này cực kỳ ít ỏi, không ai muốn dời qua. Văn mình chỗ này mới phát triển mấy vạn năm, lạc hậu cũng bình thường. Đa số bộ lạc chỗ này rất lạc hậu, thực lực thấp. Nhưng có mấy chủng tộc cường đại có thần thông kỳ dị. Từng có một Thiên Đế Thiên Châu vọng tưởng thống nhất Tây hoang làm thổ hoàng đế, kết quả chết bất ngờ. Bởi vậy Thiên Châu không thích đặt chân tới đây.
- Thì ra là vậy.
Tiêu Lãng nhìn bốn phía đều là núi non mênh mông, cảm thán. Tiêu Lãng thấy Âu Dương Thúy Thúy không định phi độ hư không đi thì rất nghi hoặc.
Tiêu Lãng hỏi:
- Âu Dương đại nhân, chúng ta đang đi đâu?
Âu Dương Thúy Thúy chỉ phía trước nói:
- Mấy ngàn dặm đằng trước có một bộ lạc rất lớn, ta có quan hệ khá tốt với thủ lĩnh bộ lạc kia. Chính là người của bộ lạc đó nói trông thấy tộc nhân của Diệt Hồn Điện.
Tiêu Lãng gật đầu, không nói tiếp, tập trung khống chế chiến xa Chí Tôn bay tới trước. Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế nhàn nhã bay đi. Chiến xa Chí Tôn của Tiêu Lãng chậm hơn Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy rất nhiều.
- Grao! Grao!
Giữa dãy núi, khe rãnh bao phủ trong khói đen, bên dưới liên tục vang tiéng mãnh thú gầm gừ điếc tai. Thỉnh thoảng thấy vô số hồng hoang mãnh thú hoành hành, phóng thích làm lòng người run sợ.
Tiêu Lãng rốt cuộc hiểu tại sao không có cường giả thống nhất Tây hoang vực diện. Nehièu mãnh thú như vậy, Tây hoang không có nheiuè linh khí, cường giả thưa thớt, các bộ lạc có thể tự bảo vệ mình đã là giỏi rồi, làm gì dư sức công chiếm bộ lạc khác?
Có khí thế cường đại của Âu Dương Thúy Thúy nên không mãnh thú nào tự đi tìm chết. Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy một đường thẳng tiến, bay qua núi cao trập tùng, xuyên qua rừng mưa rậm rạp, vượt qua con sông rộng vạn thước, cuối cùng đi tới một sơn cốc nằm trong lòng ba ngọn núi vây quanh.
Sơn cốc rất lớn, bên trong đều là lều, nhà gỗ, bên trong đầy người, đưa mắt nhìn có ít nhất hơn mười vạn người, là đại bộ lạc.
Khiến Tiêu Lãng rất kỳ quái là trong bộ lạc thủ vệ mặc giáp thú, cầm trường mâu đứng khắp nơi thủ vệ đều là nữ nhân. Nhiều nam nhân ôm con nít bên ngoài nhà gỗ, sợ hãi nhìn ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy đột nhiên tìm đến. Các nữ nhân nhìn ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy đầy dâm tà.
Âu Dương Thúy Thúy không để ý ánh mắt của mấy nữ nhân, ngạo nghễ đứng, hờ hững truyền âm cho Tiêu Lãng.
- Nơi này là nữ nhi quốc, nữ nhân đặc biệt cường đại, chiếm byảp hần nhân khẩu bộ lạc. Nam nhân chỉ có thể làm việc nhà, nuôi con.
Tiêu Lãng xấu hổ sờ mũi, ngại ngùng liếc bốn phía, lòng thầm thở dài. Nữ nhân trong bộ lạc này cơ khát quá. Tuy Âu Dương Thúy Thúy lớn lên cao to vạm vỡ, thực lực cường đại nhưng già bảy, tám chục tuổi mà cũng không buông tha?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người mau chóng bay ra, là một nữ nhân nhưng mặc trang phục Thiên Châu. Nữ nhân quỳ một gối trước ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy.
- Tham kiến tộc trưởng, tham kiến Tiêu phủ chủ! Tham kiến Vô Ngân Thiên Đế!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trong nahf gỗ hình tòn lớn nhất đằng trước có một đám nữ nhân đi ra. Nữ nhân đi đằng trước nhất đầu đội vươn miện vàng, rất trẻ tuổi. Sau lưng nữ nhân có sáu phụ nhân dáng người cao to, khí thế cực kỳ cường đại. Tiêu Lãng liếc sơ, chợt kinh ngạc, vì sáu phụ nhân đều là cường giả Nhân Hoàng cảnh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thấy nữ nhân đội vương miện xuất hiện, mọi người đều quỳ xuống. Các nam nhân quỳ rạp dưới đất hành đại lễ. Nữ nhân đầu đội vương miện nhìn chằm chằm ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, yêu kiều cười, hai tay giao nhau đặt trước ngực, nói ngôn ngữ thông dụng ở Thiên Châu.
- Hoan nghênh ba vị khách nhân tôn quý đến Tạp Tạp bộ lạc. Tạp Tạp Tây đại biểu toàn bộ con dân bộ lạc hoan nghênh các ngươi!
Âu Dương Thúy Thúy lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Xin chào Tạp Tạp Tây tộc trưởng.
Tiêu Lãng và Vô Ngân Thiên Đế khách sáo gật đầu. Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc rất đẹp, da màu vàng, ăn mặc hở hang, thân dưới mặc váy da ngắn màu hồng, thân trên chỉ có một miếng da thú đỏ che bộ ngực đầy đặn, lộ một nửa ra. Mắt Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc nóng cháy, tràn ngập phong tình dị vực. Khiến Tiêu Lãng nghi hoặc là hắn không cảm nhận được chút hơi thở võ giả nào từ người Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc.
Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc yêu kiều cười làm độngtác mời, khách sáo nói:
- Mời ba vị khách nhân vào, đểm ỹ nữ Tạp Tạp bộ lạc chiêu đãi các ngươi.
Âu Dương Thúy Thúy nét mặt sa sầm. Tiêu Lãng lúng túng. Vô Ngân Thiên Đế cười tủm tỉm.
Khiến mỹ nữ chiêu đãi? Âu Dương Thúy Thúy đã già bảy, tám chục tuổi rồi còn chiêu đãi cái gì? Tiêu Lãng không có ý định ôm người đẹp. Nhưng đến bộ lạc của người ta, còn cần hỏi thăm tin tức của Diệt Hồn Điện, ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy không tiện từ chối, đành nhấc chân đi vào trong.
Bên trong nhà gỗ rất rộng, trang sức khá đẹp, toàn bộ phu da thú trắng, sau lưng ghế dựa cũng trải da thú. Bốn bức tường treo các loại trang sức thiên nhiên, rất khá.
Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy mới ngồi xuống thì cực kỳ chấn đọng, vì sáu phụ nữ Nhân Hoàng cảnh đi hướng ba người. Sáu phụ nữ người cao to, trông như người khổng lồ, vóc dáng mập mạp nhưng giờ thì ánh mắt cực kỳ quyến rũ, động tác dâm đãng, nhảy thoát y trước mặt ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy.
Âu Dương Thúy Thúy suýt nổi khùng. Vô Ngân Thiên Đế sợ hãi mặt trắng bệch. Dạ dày Tiêu Lãng quặn thắt suýt ói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.