Quyển 4 - Chương 142: Nắm lấy Hắc Lân Phủ
Yêu Dạ
10/12/2014
Nam tử đầu trọc giáp trắng vừa dứt lời, vô số tiếng hít sâu vang lên. Rất nhiều người không nhận ra nam tử đầu trọc này, nhưng dường như rất nhiều cường giả Nhân Hoàng đều nghe nói qua về đại danh của Mê Thần Cung?
Xem phản ứng của mọi người có thể biết Mê Thần Cung cường đại đến mức nào!
Sau khi nam tử đầu trọc nói xong, cũng không chờ phản ứng của mọi người, cũng không nhìn Tiêu Lãng nữa, thân thể đột ngột biến mất. Chiếc cờ kia cũng phóng lên trời, lại phát ra một tiếng rít chói tai, bắn vào trong bầu trời biến mất không thấy nữa.
Bầu không khí yên tĩnh không hề có một tiếng động nào. Vô số ánh mắt đồng thời đều tập trung về phía Tiêu Lãng. Tay Lạc Diệp Tùng đã đưa qua, truyền vào trong cơ thể Tiêu Lãng năng lượng, hiện tại đột nhiên thu trở về.
Sau đó trên mặt hắn nở nụ cười khổ nói:
- Tiêu Lãng, lúc trước có đắc tội, nếu như ngày sau ngươi muốn trả thù, cứ đến Lạc Diệp Phủ. Lạc Diệp Tùng ta sẽ tiếp! Cáo từ!
Thân thể Lạc Diệp Tùng hóa thành u ảnh biến mất ở phía nam. Nhưng lão già điên lại bắt đầu cười ha hả, chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Ma Sát, Tinh Thần, Tiêu Lãng ở chỗ này, các ngươi không phải nhất quyết muốn bắt hắn, giết hắn sao? Đi đi, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản!
Mộc Sơn Quỷ cũng cười hì hì nói:
- Tiêu Lãng, ngươi xem ai khó chịu cứ việc động thủ! Muốn giết muốn róc xương lóc thịt muốn truy sát, tùy ý. Cho dù ngươi muốn chơi lão bà của Ma Đế cũng thoải mái đi. Dưới thiên hạ này, trong vòng mười năm Thiên Châu không người dám động tới ngươi, ha ha ha!
Tiếng cười của Lão già điên và Mộc Sơn Quỷ vang vọng khắp nơi. Mọi người nhìn nhau. Nhưng sắc mặt Ma Đế và điện chủ Tinh Thần lại âm trầm đến cực điểm. Ma Đế hừ lạnh vài tiếng, quát lớn:
- Đi. Tiêu Lãng, Mê Thần Cung có thể bảo vệ ngươi mười năm, nhưng không thể bảo vệ được ngươi cả đời. Ngươi muốn trả thù cứ việc ra tay. Lão phu ở trong Ma Đế Thành chờ ngươi!
Người của Ma gia lập tức theo Ma Đế bay về hướng bắc. Ma Tiêu cũng được hộ vệ bảo vệ rời đi, trong mắt hết sức buồn bã.
- Tiêu Lãng, chuyện hôm nay có đắc tội bao nhiêu, ngày sau Tu La điện tất sẽ bồi thường!
Điện chủ Tinh Thần cũng cười khổ một tiếng. Mười sáu, mười bảy con Thiên Mã bay lên trời. Thân thể phu nhân Tinh Mộc lóe lên, phóng lên chiến xa. Người của Tu La điện cũng đi sạch.
Vèo!
Nhàn Đế, Lãnh Đế, Thiên Đế Cuồng Nhân, Thiên Đế Luân Hồi chắp tay về phía Tiêu Lãng, sau đó mỗi người đều rời đi với thần sắc phức tạp.
Ở phía ngoài Hắc Lân Thành chỉ còn lại người của Âu Dương gia và Thần Khải phủ. Đương nhiên còn có toàn bộ gia tộc Hắc Lân đang trợn tròn mắt...
- Oa oa, gia gia, Mê Thần Cung thật trâu bò. Không ngờ lại có thể khiến đám người Thiên Đế Lạc Diệp, Ma Đế đến rắm cũng không dám thả một cái. Ha ha ha! Vậy không phải sau này tại Thiên Châu, Đại ca ca có thể nghênh ngang mà đi sao? Ấu Trĩ đại nhân ta cũng có thể theo đại ca ca, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt ai rồi!
Trong mắt Âu Dương Ấu Trĩ đầy hưng phấn, sôi nổi đi đến bên cạnh lão già điên, líu ríu nói không ngừng!
Âu Dương Thúy Thúy nắm lấy cánh tay Âu Dương Ấu Trĩ phóng lên trời, từ phía xa nhìn lại thấy Tiêu Lãng vẫn sững sờ ở tại chỗ, cười nói:
- Tiêu Lãng, bất cứ lúc nào Hồng Đế Thành cũng hoan nghênh ngươi tới làm khách. Lãnh Yên truyền tin cho Tà Nhi, bảo hắn đừng tới chỗ này nữa, về Hồng Đế Thành đi!
Nói xong lão già điên không chờ Ấu Trĩ kháng nghị, trực tiếp nắm lấy nàng xé rách không gian rời đi. Cường giả Âu Dương Gia đều bay vượt qua hư không rời đi. Âu Dương Lãnh Yên u oán nhìn Tiêu Lãng một chút, cũng lập tức rời đi.
- Ha ha ha, Mộc Tinh Dã, các ngươi đi về trước!
Mộc Sơn Quỷ tươi cười đầy mặt, quay về phía người gia tộc Thần Khải khoát tay áo. Đám người kia lập tức khom mình hành lễ, sau đó cười bay về phía nam.
Mới vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng, cường giả nhiêu như mây. Cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên ít nhất mấy vạn người, Thiên Đế Chí Tôn đã có sáu người đến. Nhưng giờ phút này tất cả đi không còn một mống, chỉ còn lại Tiêu Lãng và Tiểu Đao, Tiểu Yêu, Mộc Sơn Quỷ cùng với mười mấy hộ vệ gia tộc Thần Khải.
Một trận đại chiến siêu cấp, bởi vì một lá cờ, công chúa Mê Thần Cung truyền đến một câu nói liền đột ngột hạ màn.
- Ca!
Nhìn trên mặt Tiêu Lãng vẫn đầy vẻ nghi ngờ không thôi nhanh chóng chạy về phía bên này, Tiểu Đao tự động tới gần nhếch miệng cười ngây ngô.
Trong đôi mắt đẹp linh động của Mộc Tiểu Yêu lại đột nhiên sáng lên, nhìn khuôn mặt rất bình thường của Tiêu Lãng ạ, trong lòng có chút chấn động.
Hôm nay Tiêu Lãng khiến nàng quá nhiều chấn động!
Đi ra trong phần mộ Kiếm Ảnh Đại Đế, nơi không người nào có thể đi. Vừa xuất hiện tại Nhàn Đế Thành đã bỏ ra hơn hai ngàn vạn huyền thạch mua Hỏa Vân Vũ Y. Còn nắm giữ thần thông bay vượt qua hư không? Dựa vào thần hồn Thảo Đằng vô địch trong Nhân Hoàng cảnh, dựa vào Vô Tình Kiếm chém giết một Thiên Đế. Đưa tới vô số Thiên Đế Chí Tôn. Cuối cùng còn có quan hệ với Mê Thần Cung, tồn tại thần bí cường đại trong truyền thuyết?
Một võ giả trong vực diện, một phế vật tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, từ trong vực diện đi tới Thiên Châu, lúc này mới được mấy năm? Nhưng hắn lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Không quan tâm sau này hắn còn có thể gây ra chuyện chấn động hơn nữa hay không, chí ít giờ phút này tên của hắn sẽ danh dương tứ hải. Chí ít giờ phút này hắn tuyệt đối là nhân vật chói mắt nhất Thiên Châu!
Nghĩ tới một năm trước kia, tại Thần Hồn Thành, trò đùa của nàng và Tiêu Lãng giống như lời ước hẹn, trên mặt Mộc Tiểu Yêu thoáng ửng đỏ. Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng thật sự đứng ở trước mặt gia gia, cầu hôn nàng, sợ là gia gia nàng sẽ thận trọng cân nhắc?
Tiêu Lãng không có thời gian suy nghĩ tới những điều này. Trên thực tế, giờ phút này trong đầu hắn không thể nghĩ được gì.
Trong cục diện nguy hiểm như vậy, nhiều Thiên Đế Chí Tôn như vậy, lại bị một câu nói của một người doạ lui tất cả?
Bảo vệ hắn mười năm?
Lẽ nào mười năm này trong thật sự không ai dám động vào mình? Mê Thần Cung thật sự cường đại như vậy sao? Hắn cảm giác dường như mình đang nằm mơ, thực sự không có chút cảm giác chân thực nào.
- Tiêu Lãng, ta không thể nói cho ngươi biết tình hình cụ thể về Mê Thần Cung. Toàn bộ Thiên Châu ngoại trừ Thiên Đế Chí Tôn ra, người còn lại cũng không có tư cách hiểu tình hình thật sự của Mê Thần Cung. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, không người nào dám nghi ngờ cung chủ Mê Thần Cung. Cho nên trong mười năm này, Thiên Châu thực sự không có một người nào dám động vào ngươi! Chúng ta sẽ truyền mệnh lệnh của Mê Thần Cung cho tất cả Thiên Đế. Võ giả Nhân Hoàng cảnh đối với ngươi mà nói, không có uy hiếp chứ?
Tiếng Mộc Sơn Quỷ truyền âm vang lên ở bên tai Tiêu Lãng, khiến Tiêu Lãng từ trong mộng tỉnh lại. Nhưng trên mặt hắn vẫn rất bối rối. Hắn mở miệng một hồi, muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Mộc Sơn Quỷ quay đầu thoáng nhìn qua Tiểu Đao, tiếp tục cười nói:
- Ký ức của Tiểu Đao vốn bị phong ấn. Nhưng nếu giờ phút này các ngươi đã nhận ra nhau, ta cũng không tiếp tục phong ấn nữa. Tuy rằng như vậy sẽ làm lỡ tu luyện của hắn. Nhưng tình nghĩa giữa huynh đệ các ngươi quan trọng hơn. Sau này ngươi có tính toán gì không? Nếu không theo ta về Thần Khải phủ? Ta có thể cho ngươi trở thành trưởng lão vinh dự của Thần Khải phủ. Đương nhiên ngươi cũng có thể tấn công một phủ vực, tự mình làm phủ chủ! Cho dù ngươi lựa chọn thế nào, Thần Khải phủ cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.
- Ta...
Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Lãng cảm thấy có chút mơ hồ. Đi Thần Khải phủ làm trưởng lão, hắn nhất định sẽ không đi. Hắn không có thói quen ăn nhờ ở đậu.
Về phần tấn công một phủ vực, hắn càng chưa nghĩ tới. Thật ra hắn đã từng nói với Thiên Tầm và Thanh Minh, muốn dẫn mọi người tấn công một phủ vực, thành lập thế lực thuộc về đại lục Thần Hồn. Đây chẳng qua là một hy vọng xa vời tùy tiện nói mà thôi.
- Ta muốn về đại lục Thần Hồn một chuyến trước!
Trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng Tiêu Lãng đưa ra quyết định. Hắn cần yên tĩnh một chút, cần suy nghĩ xem sau này hắn nên đi đường nào. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hắc Lân Thành nào xa. Đột nhiên hắn nghĩ dường như về đại lục Thần Hồn có một con đường tắt? Có thể từ Hắc Lân Thành qua truyền tống trận trở lại đó? Dường như vực diện Thần Hồn thuộc về Hắc Lân Phủ?
Hắn đột nhiên có một chủ ý, khóe miệng cũng lạnh xuống. Hắn trầm giọng nói:
- Chỉ có điều trước khi về đại lục Thần Hồn, ta nghĩ cần phải... nắm được Hắc Lân Phủ đã!
Xem phản ứng của mọi người có thể biết Mê Thần Cung cường đại đến mức nào!
Sau khi nam tử đầu trọc nói xong, cũng không chờ phản ứng của mọi người, cũng không nhìn Tiêu Lãng nữa, thân thể đột ngột biến mất. Chiếc cờ kia cũng phóng lên trời, lại phát ra một tiếng rít chói tai, bắn vào trong bầu trời biến mất không thấy nữa.
Bầu không khí yên tĩnh không hề có một tiếng động nào. Vô số ánh mắt đồng thời đều tập trung về phía Tiêu Lãng. Tay Lạc Diệp Tùng đã đưa qua, truyền vào trong cơ thể Tiêu Lãng năng lượng, hiện tại đột nhiên thu trở về.
Sau đó trên mặt hắn nở nụ cười khổ nói:
- Tiêu Lãng, lúc trước có đắc tội, nếu như ngày sau ngươi muốn trả thù, cứ đến Lạc Diệp Phủ. Lạc Diệp Tùng ta sẽ tiếp! Cáo từ!
Thân thể Lạc Diệp Tùng hóa thành u ảnh biến mất ở phía nam. Nhưng lão già điên lại bắt đầu cười ha hả, chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Ma Sát, Tinh Thần, Tiêu Lãng ở chỗ này, các ngươi không phải nhất quyết muốn bắt hắn, giết hắn sao? Đi đi, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản!
Mộc Sơn Quỷ cũng cười hì hì nói:
- Tiêu Lãng, ngươi xem ai khó chịu cứ việc động thủ! Muốn giết muốn róc xương lóc thịt muốn truy sát, tùy ý. Cho dù ngươi muốn chơi lão bà của Ma Đế cũng thoải mái đi. Dưới thiên hạ này, trong vòng mười năm Thiên Châu không người dám động tới ngươi, ha ha ha!
Tiếng cười của Lão già điên và Mộc Sơn Quỷ vang vọng khắp nơi. Mọi người nhìn nhau. Nhưng sắc mặt Ma Đế và điện chủ Tinh Thần lại âm trầm đến cực điểm. Ma Đế hừ lạnh vài tiếng, quát lớn:
- Đi. Tiêu Lãng, Mê Thần Cung có thể bảo vệ ngươi mười năm, nhưng không thể bảo vệ được ngươi cả đời. Ngươi muốn trả thù cứ việc ra tay. Lão phu ở trong Ma Đế Thành chờ ngươi!
Người của Ma gia lập tức theo Ma Đế bay về hướng bắc. Ma Tiêu cũng được hộ vệ bảo vệ rời đi, trong mắt hết sức buồn bã.
- Tiêu Lãng, chuyện hôm nay có đắc tội bao nhiêu, ngày sau Tu La điện tất sẽ bồi thường!
Điện chủ Tinh Thần cũng cười khổ một tiếng. Mười sáu, mười bảy con Thiên Mã bay lên trời. Thân thể phu nhân Tinh Mộc lóe lên, phóng lên chiến xa. Người của Tu La điện cũng đi sạch.
Vèo!
Nhàn Đế, Lãnh Đế, Thiên Đế Cuồng Nhân, Thiên Đế Luân Hồi chắp tay về phía Tiêu Lãng, sau đó mỗi người đều rời đi với thần sắc phức tạp.
Ở phía ngoài Hắc Lân Thành chỉ còn lại người của Âu Dương gia và Thần Khải phủ. Đương nhiên còn có toàn bộ gia tộc Hắc Lân đang trợn tròn mắt...
- Oa oa, gia gia, Mê Thần Cung thật trâu bò. Không ngờ lại có thể khiến đám người Thiên Đế Lạc Diệp, Ma Đế đến rắm cũng không dám thả một cái. Ha ha ha! Vậy không phải sau này tại Thiên Châu, Đại ca ca có thể nghênh ngang mà đi sao? Ấu Trĩ đại nhân ta cũng có thể theo đại ca ca, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt ai rồi!
Trong mắt Âu Dương Ấu Trĩ đầy hưng phấn, sôi nổi đi đến bên cạnh lão già điên, líu ríu nói không ngừng!
Âu Dương Thúy Thúy nắm lấy cánh tay Âu Dương Ấu Trĩ phóng lên trời, từ phía xa nhìn lại thấy Tiêu Lãng vẫn sững sờ ở tại chỗ, cười nói:
- Tiêu Lãng, bất cứ lúc nào Hồng Đế Thành cũng hoan nghênh ngươi tới làm khách. Lãnh Yên truyền tin cho Tà Nhi, bảo hắn đừng tới chỗ này nữa, về Hồng Đế Thành đi!
Nói xong lão già điên không chờ Ấu Trĩ kháng nghị, trực tiếp nắm lấy nàng xé rách không gian rời đi. Cường giả Âu Dương Gia đều bay vượt qua hư không rời đi. Âu Dương Lãnh Yên u oán nhìn Tiêu Lãng một chút, cũng lập tức rời đi.
- Ha ha ha, Mộc Tinh Dã, các ngươi đi về trước!
Mộc Sơn Quỷ tươi cười đầy mặt, quay về phía người gia tộc Thần Khải khoát tay áo. Đám người kia lập tức khom mình hành lễ, sau đó cười bay về phía nam.
Mới vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng, cường giả nhiêu như mây. Cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên ít nhất mấy vạn người, Thiên Đế Chí Tôn đã có sáu người đến. Nhưng giờ phút này tất cả đi không còn một mống, chỉ còn lại Tiêu Lãng và Tiểu Đao, Tiểu Yêu, Mộc Sơn Quỷ cùng với mười mấy hộ vệ gia tộc Thần Khải.
Một trận đại chiến siêu cấp, bởi vì một lá cờ, công chúa Mê Thần Cung truyền đến một câu nói liền đột ngột hạ màn.
- Ca!
Nhìn trên mặt Tiêu Lãng vẫn đầy vẻ nghi ngờ không thôi nhanh chóng chạy về phía bên này, Tiểu Đao tự động tới gần nhếch miệng cười ngây ngô.
Trong đôi mắt đẹp linh động của Mộc Tiểu Yêu lại đột nhiên sáng lên, nhìn khuôn mặt rất bình thường của Tiêu Lãng ạ, trong lòng có chút chấn động.
Hôm nay Tiêu Lãng khiến nàng quá nhiều chấn động!
Đi ra trong phần mộ Kiếm Ảnh Đại Đế, nơi không người nào có thể đi. Vừa xuất hiện tại Nhàn Đế Thành đã bỏ ra hơn hai ngàn vạn huyền thạch mua Hỏa Vân Vũ Y. Còn nắm giữ thần thông bay vượt qua hư không? Dựa vào thần hồn Thảo Đằng vô địch trong Nhân Hoàng cảnh, dựa vào Vô Tình Kiếm chém giết một Thiên Đế. Đưa tới vô số Thiên Đế Chí Tôn. Cuối cùng còn có quan hệ với Mê Thần Cung, tồn tại thần bí cường đại trong truyền thuyết?
Một võ giả trong vực diện, một phế vật tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, từ trong vực diện đi tới Thiên Châu, lúc này mới được mấy năm? Nhưng hắn lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Không quan tâm sau này hắn còn có thể gây ra chuyện chấn động hơn nữa hay không, chí ít giờ phút này tên của hắn sẽ danh dương tứ hải. Chí ít giờ phút này hắn tuyệt đối là nhân vật chói mắt nhất Thiên Châu!
Nghĩ tới một năm trước kia, tại Thần Hồn Thành, trò đùa của nàng và Tiêu Lãng giống như lời ước hẹn, trên mặt Mộc Tiểu Yêu thoáng ửng đỏ. Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng thật sự đứng ở trước mặt gia gia, cầu hôn nàng, sợ là gia gia nàng sẽ thận trọng cân nhắc?
Tiêu Lãng không có thời gian suy nghĩ tới những điều này. Trên thực tế, giờ phút này trong đầu hắn không thể nghĩ được gì.
Trong cục diện nguy hiểm như vậy, nhiều Thiên Đế Chí Tôn như vậy, lại bị một câu nói của một người doạ lui tất cả?
Bảo vệ hắn mười năm?
Lẽ nào mười năm này trong thật sự không ai dám động vào mình? Mê Thần Cung thật sự cường đại như vậy sao? Hắn cảm giác dường như mình đang nằm mơ, thực sự không có chút cảm giác chân thực nào.
- Tiêu Lãng, ta không thể nói cho ngươi biết tình hình cụ thể về Mê Thần Cung. Toàn bộ Thiên Châu ngoại trừ Thiên Đế Chí Tôn ra, người còn lại cũng không có tư cách hiểu tình hình thật sự của Mê Thần Cung. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, không người nào dám nghi ngờ cung chủ Mê Thần Cung. Cho nên trong mười năm này, Thiên Châu thực sự không có một người nào dám động vào ngươi! Chúng ta sẽ truyền mệnh lệnh của Mê Thần Cung cho tất cả Thiên Đế. Võ giả Nhân Hoàng cảnh đối với ngươi mà nói, không có uy hiếp chứ?
Tiếng Mộc Sơn Quỷ truyền âm vang lên ở bên tai Tiêu Lãng, khiến Tiêu Lãng từ trong mộng tỉnh lại. Nhưng trên mặt hắn vẫn rất bối rối. Hắn mở miệng một hồi, muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Mộc Sơn Quỷ quay đầu thoáng nhìn qua Tiểu Đao, tiếp tục cười nói:
- Ký ức của Tiểu Đao vốn bị phong ấn. Nhưng nếu giờ phút này các ngươi đã nhận ra nhau, ta cũng không tiếp tục phong ấn nữa. Tuy rằng như vậy sẽ làm lỡ tu luyện của hắn. Nhưng tình nghĩa giữa huynh đệ các ngươi quan trọng hơn. Sau này ngươi có tính toán gì không? Nếu không theo ta về Thần Khải phủ? Ta có thể cho ngươi trở thành trưởng lão vinh dự của Thần Khải phủ. Đương nhiên ngươi cũng có thể tấn công một phủ vực, tự mình làm phủ chủ! Cho dù ngươi lựa chọn thế nào, Thần Khải phủ cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.
- Ta...
Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Lãng cảm thấy có chút mơ hồ. Đi Thần Khải phủ làm trưởng lão, hắn nhất định sẽ không đi. Hắn không có thói quen ăn nhờ ở đậu.
Về phần tấn công một phủ vực, hắn càng chưa nghĩ tới. Thật ra hắn đã từng nói với Thiên Tầm và Thanh Minh, muốn dẫn mọi người tấn công một phủ vực, thành lập thế lực thuộc về đại lục Thần Hồn. Đây chẳng qua là một hy vọng xa vời tùy tiện nói mà thôi.
- Ta muốn về đại lục Thần Hồn một chuyến trước!
Trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng Tiêu Lãng đưa ra quyết định. Hắn cần yên tĩnh một chút, cần suy nghĩ xem sau này hắn nên đi đường nào. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hắc Lân Thành nào xa. Đột nhiên hắn nghĩ dường như về đại lục Thần Hồn có một con đường tắt? Có thể từ Hắc Lân Thành qua truyền tống trận trở lại đó? Dường như vực diện Thần Hồn thuộc về Hắc Lân Phủ?
Hắn đột nhiên có một chủ ý, khóe miệng cũng lạnh xuống. Hắn trầm giọng nói:
- Chỉ có điều trước khi về đại lục Thần Hồn, ta nghĩ cần phải... nắm được Hắc Lân Phủ đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.