Quyển 1 - Chương 12: Ngày sau?
Yêu Dạ
29/03/2014
Tiêu Lãng mở miệng hỏi:
- Có thể cho ta suy nghĩ không?
- Bao lâu?
Mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã sáng lên, yêu kiều cười, vẻ mặt hớn hở, lại quay về khí chất thục nữ vô địch.
Tiêu Lãng không chút suy nghĩ nói đáp án:
- Sau khi thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
Nhã phu nhân Liễu Nhã cho câu trả lời mập mờ:
- Đợc, cửa nhà ta tùy thời mở ra vì ngươi, Tiêu Lãng công tử.
Tiêu Lãng toát mồ hôi lạnh từ biệt, sợ ở chung với nữ nhân dày dạn kinh nghiệm này lâu thì định lực bất động như núi sẽ sụp đổ.
Tiêu Lãng đi ra khỏi phòng, cười lạnh lùng:
- Giúp ta trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ? Nghĩ ta là con nít ba tuổi sao?
Mặc dù Tiêu Lãng là võ giả hàn môn nhưng Cô Cô hiểu biết rất nhiều, hắn có nghe Cô Cô kể cho nghe đôi chút về Thần Hồn Chiến Sĩ.
Võ giả đến mười tám tuổi có thể đi Thần Hồn các thức tỉnh thần hồn, nhưng trong một vạn người chỉ có một thật sự thức tỉnh. Một vạn võ giả sinh ra một Thần Hồn Chiến Sĩ đã là cực kỳ may mắn. Ví dụ như Dược Vương thành, Thần Hồn tiết năm ngoái có vài trăm võ giả đi Thần Hồn các thức tỉnh, kết quả không sinh ra một Thần Hồn Chiến Sĩ.
Còn việc Nhã phu nhân Liễu Nhã nói giúp Tiêu Lãng trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ chỉ là nói nhảm. Gia tộc Liễu gia nho nhỏ nếu thật sự có thể tùy tiện giúp người trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì Liễu gia sớm xưng bá Dược Vương thành rồi.
Tiêu Lãng thầm quyết định:
- Chờ lấy được Phượng Linh đan trong thi đấu võ viện mười thành tây bộ xong lập tức rời khỏi Dược Vương thành.
Mặc kệ Nhã phu nhân Liễu Nhã có quỷ kế gì, chạy là thượng sách, dù sao mười mấy năm qua hắn và Cô Cô, Tiểu Đao đã quen phiêu bạt. Nếu không phải nghe nói đến Phượng Linh đan thì Tiêu Lãng, Cô Cô, Tiểu Đao sẽ không đến Dược Vương thành.
Nhã phu nhân Liễu Nhã dựa vào cửa sổ nhìn Tiêu Lãng đi xa, ánh mắt mông lung như hồ ly tinh ngàn năm.
- Chiến Sư cảnh trung giai? Có thể diệt Huyền thú Liệt Địa Hổ tam giai cao giai? Cảnh giới thật sự ít nhất cũng là Chiến Sư cảnh cao giai đi. Chiến Sư cảnh cao giai mười bảy tuổi, còn là võ giả hàn môn? Tư chất nghịch thiên như vậy hèn chi được Bát gia chú trọng. Ha ha ha ha ha ha! Nhưng nam nhân Liễu Nhã ta nhìn trúng thì ai có thể cướp được?
….. …. …. …. …..
Tiếp theo đến võ khóa, Tiêu Lãng giống như bình thường không đến quảng trường, đi Diễn võ đường luyện tập mà một người núp trong bụi cỏ bên cạnh rừng cây nhỏ tu luyện Huyền khí.
Kiếp trước hay kiếp này thì trí tuệ của Tiêu Lãng rất là trưởng thành, sẽ không ở chung với đám thiếu nữ, thiếu niên. Nếu không phải vì Cô Cô thì đánh chết Tiêu Lãng cũng sẽ không tiến vào Phi Tuyết võ viện buồn tẻ.
Tiêu Lãng ăn lương khô mang theo, tu luyện đến khi ráng chiều mới đứng dậy. Tiêu Lãng theo đám học sinh Phi Tuyết võ viện lấy về tọa kỵ của mình, bước ra ngoài.
Con lừa gầy của Tiêu Lãng có vẻ rất phong cách trong đám tuấn mã. Tiêu Lãng chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, nhàn nhã chạy hướng Thanh Ngưu Trấn.
Tiêu Lãng quay về nhà vẫn là lúc trăng lên cao, người mở cửa là Tiểu Đao cười khở, giống con thú to thời tiền sử. Cô Cô vẻ mặt hiền lành ngồi trên xe lăn chờ Tiêu Lãng cùng ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong Tiêu Lãng bưng nước nóng xoa bóp chân cho Cô Cô, kiềm không được mở miệng hỏi:
- Cô Cô, nếu như không thể thức tỉnh Thần Hồn Chiến Sĩ thì sau này có thể bồi dưỡng không?
- Thần Hồn Chiến Sĩ?
Cô Cô đặt quyển sách xuống, kỳ quái liếc Tiêu Lãng, mở miệng nói:
- Đương nhiên có thể.
- Cái này...
Giờ thì đến lượt Tiêu Lãng giật mình. Không lẽ Nhã phu nhân Liễu Nhã thật sự có thể giúp hắn trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ sao?
Tiêu Lãng nghi ngờ hỏi:
- Dễ không?
- Chắc chắn không dễ.
Cô Cô không hỏi tại sao Tiêu Lãng đột nhiên nêu vấn đề này, kiên nhẫn giải thích nói:
- Trong óc mỗi người trên Thần Hồn đại lục có hồn cổ thần, mười tám tuổi đi Thần Hồn các thức tỉnh. Nếu như thức tỉnh thất bại, chỉ có một cách để trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ, đó là cắn nuốt thần hồn.
Tiêu Lãng càng nghi hoặc hỏi:
- Căn nuốt thần hồn?
- Ừm!
Cô Cô uống hớp nước trà, tiếp tục bảo:
- Thiên địa to lớn không gì không có. Có một số nơi kỳ lạ dựng dục tiên thiên thần hồn. Nếu võ giả không thức tỉnh được, có cơ duyên lớn kiếm được những tiên thiên thần hồn, thành công cắn nuốt thì vẫn có cơ hội trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ. Nhưng xác suất rất thấp, nguyên Chiến Vương triều, lịch sử hơn một ngàn năm chỉ có ba người thành công cắn nuốt.
- Vậy à.
Tiêu Lãng cười, đã hiểu Nhã phu nhân Liễu Nhã đúng là lừa mình.
Mắt Tiêu Lãng lóe tia hy vọng hỏi:
- Cô Cô nói xem ta có thể thức tỉnh thần hồn không?
- Còn ba tháng nữa là ngươi tròn mười tám tuổi rồi.
Cô Cô cười nói:
- Có thể trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ hay không thì chờ Thần Hồn tiết cuối năm liền biết.
- Ừm! Cô Cô, ta đi Đấu Thú Tràng đây.
Tiêu Lãng không hỏi thêm. Cô Cô rất bí ẩn, có nhiều chuyện giấu hắn, Tiêu Lãng biết khi Cô Cô nói sau này ngươi sẽ biết ý nghĩa hắn đừng hỏi nữa vì nàng sẽ không nói.
Tiêu Lãng cưỡi con lừa đi hướng Đấu Thú Tràng, bắt đầu rèn luyện mỗi ngày.
Đấu Thú Tràng quen thuộc, không khí náo nhiệt alanx mùi máu thoang thoảng, Tiêu Lãng ở chỗ này thấy rất thoải mái, tựa như trở lại Tử Vong sơn mạch, Ma Quỷ sơn.
Lần này đối thủ của Tiêu Lãng vẫn là Huyền thú tam giai, yếu hơn Liệt Địa Hổ hôm qua một chút. Trực giác nhạy bén đến khủng bố, năng lực tính toán, bản năng chiến đấu dưỡng thành từ trong sinh tử khiến Tiêu Lãng dễ dàng giết chết con Huyền thú này.
Chiến đấu kết thúc, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lại đến đưa tin, Nhã phu nhân Liễu Nhã kêu.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ đành lên nhã các lầu hai, uống một ly rượu, tán gẫu vài câu xong không có lễ độ nghênh ngang đi.
Mấy ngày kế tiếp bình tĩnh trôi qua.
Tiêu Lãng ở Phi Tuyết võ viện, Đấu Thú Tràng, Thanh Ngưu Trấn, ba điểm đi tới đi lui, chỉ khác là trong võ viện có thêm một đạo sư mỹ nữ, trong Đấu Thú Tràng có một Nhã phu nhân Liễu Nhã.
- Có thể cho ta suy nghĩ không?
- Bao lâu?
Mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã sáng lên, yêu kiều cười, vẻ mặt hớn hở, lại quay về khí chất thục nữ vô địch.
Tiêu Lãng không chút suy nghĩ nói đáp án:
- Sau khi thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
Nhã phu nhân Liễu Nhã cho câu trả lời mập mờ:
- Đợc, cửa nhà ta tùy thời mở ra vì ngươi, Tiêu Lãng công tử.
Tiêu Lãng toát mồ hôi lạnh từ biệt, sợ ở chung với nữ nhân dày dạn kinh nghiệm này lâu thì định lực bất động như núi sẽ sụp đổ.
Tiêu Lãng đi ra khỏi phòng, cười lạnh lùng:
- Giúp ta trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ? Nghĩ ta là con nít ba tuổi sao?
Mặc dù Tiêu Lãng là võ giả hàn môn nhưng Cô Cô hiểu biết rất nhiều, hắn có nghe Cô Cô kể cho nghe đôi chút về Thần Hồn Chiến Sĩ.
Võ giả đến mười tám tuổi có thể đi Thần Hồn các thức tỉnh thần hồn, nhưng trong một vạn người chỉ có một thật sự thức tỉnh. Một vạn võ giả sinh ra một Thần Hồn Chiến Sĩ đã là cực kỳ may mắn. Ví dụ như Dược Vương thành, Thần Hồn tiết năm ngoái có vài trăm võ giả đi Thần Hồn các thức tỉnh, kết quả không sinh ra một Thần Hồn Chiến Sĩ.
Còn việc Nhã phu nhân Liễu Nhã nói giúp Tiêu Lãng trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ chỉ là nói nhảm. Gia tộc Liễu gia nho nhỏ nếu thật sự có thể tùy tiện giúp người trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì Liễu gia sớm xưng bá Dược Vương thành rồi.
Tiêu Lãng thầm quyết định:
- Chờ lấy được Phượng Linh đan trong thi đấu võ viện mười thành tây bộ xong lập tức rời khỏi Dược Vương thành.
Mặc kệ Nhã phu nhân Liễu Nhã có quỷ kế gì, chạy là thượng sách, dù sao mười mấy năm qua hắn và Cô Cô, Tiểu Đao đã quen phiêu bạt. Nếu không phải nghe nói đến Phượng Linh đan thì Tiêu Lãng, Cô Cô, Tiểu Đao sẽ không đến Dược Vương thành.
Nhã phu nhân Liễu Nhã dựa vào cửa sổ nhìn Tiêu Lãng đi xa, ánh mắt mông lung như hồ ly tinh ngàn năm.
- Chiến Sư cảnh trung giai? Có thể diệt Huyền thú Liệt Địa Hổ tam giai cao giai? Cảnh giới thật sự ít nhất cũng là Chiến Sư cảnh cao giai đi. Chiến Sư cảnh cao giai mười bảy tuổi, còn là võ giả hàn môn? Tư chất nghịch thiên như vậy hèn chi được Bát gia chú trọng. Ha ha ha ha ha ha! Nhưng nam nhân Liễu Nhã ta nhìn trúng thì ai có thể cướp được?
….. …. …. …. …..
Tiếp theo đến võ khóa, Tiêu Lãng giống như bình thường không đến quảng trường, đi Diễn võ đường luyện tập mà một người núp trong bụi cỏ bên cạnh rừng cây nhỏ tu luyện Huyền khí.
Kiếp trước hay kiếp này thì trí tuệ của Tiêu Lãng rất là trưởng thành, sẽ không ở chung với đám thiếu nữ, thiếu niên. Nếu không phải vì Cô Cô thì đánh chết Tiêu Lãng cũng sẽ không tiến vào Phi Tuyết võ viện buồn tẻ.
Tiêu Lãng ăn lương khô mang theo, tu luyện đến khi ráng chiều mới đứng dậy. Tiêu Lãng theo đám học sinh Phi Tuyết võ viện lấy về tọa kỵ của mình, bước ra ngoài.
Con lừa gầy của Tiêu Lãng có vẻ rất phong cách trong đám tuấn mã. Tiêu Lãng chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, nhàn nhã chạy hướng Thanh Ngưu Trấn.
Tiêu Lãng quay về nhà vẫn là lúc trăng lên cao, người mở cửa là Tiểu Đao cười khở, giống con thú to thời tiền sử. Cô Cô vẻ mặt hiền lành ngồi trên xe lăn chờ Tiêu Lãng cùng ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong Tiêu Lãng bưng nước nóng xoa bóp chân cho Cô Cô, kiềm không được mở miệng hỏi:
- Cô Cô, nếu như không thể thức tỉnh Thần Hồn Chiến Sĩ thì sau này có thể bồi dưỡng không?
- Thần Hồn Chiến Sĩ?
Cô Cô đặt quyển sách xuống, kỳ quái liếc Tiêu Lãng, mở miệng nói:
- Đương nhiên có thể.
- Cái này...
Giờ thì đến lượt Tiêu Lãng giật mình. Không lẽ Nhã phu nhân Liễu Nhã thật sự có thể giúp hắn trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ sao?
Tiêu Lãng nghi ngờ hỏi:
- Dễ không?
- Chắc chắn không dễ.
Cô Cô không hỏi tại sao Tiêu Lãng đột nhiên nêu vấn đề này, kiên nhẫn giải thích nói:
- Trong óc mỗi người trên Thần Hồn đại lục có hồn cổ thần, mười tám tuổi đi Thần Hồn các thức tỉnh. Nếu như thức tỉnh thất bại, chỉ có một cách để trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ, đó là cắn nuốt thần hồn.
Tiêu Lãng càng nghi hoặc hỏi:
- Căn nuốt thần hồn?
- Ừm!
Cô Cô uống hớp nước trà, tiếp tục bảo:
- Thiên địa to lớn không gì không có. Có một số nơi kỳ lạ dựng dục tiên thiên thần hồn. Nếu võ giả không thức tỉnh được, có cơ duyên lớn kiếm được những tiên thiên thần hồn, thành công cắn nuốt thì vẫn có cơ hội trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ. Nhưng xác suất rất thấp, nguyên Chiến Vương triều, lịch sử hơn một ngàn năm chỉ có ba người thành công cắn nuốt.
- Vậy à.
Tiêu Lãng cười, đã hiểu Nhã phu nhân Liễu Nhã đúng là lừa mình.
Mắt Tiêu Lãng lóe tia hy vọng hỏi:
- Cô Cô nói xem ta có thể thức tỉnh thần hồn không?
- Còn ba tháng nữa là ngươi tròn mười tám tuổi rồi.
Cô Cô cười nói:
- Có thể trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ hay không thì chờ Thần Hồn tiết cuối năm liền biết.
- Ừm! Cô Cô, ta đi Đấu Thú Tràng đây.
Tiêu Lãng không hỏi thêm. Cô Cô rất bí ẩn, có nhiều chuyện giấu hắn, Tiêu Lãng biết khi Cô Cô nói sau này ngươi sẽ biết ý nghĩa hắn đừng hỏi nữa vì nàng sẽ không nói.
Tiêu Lãng cưỡi con lừa đi hướng Đấu Thú Tràng, bắt đầu rèn luyện mỗi ngày.
Đấu Thú Tràng quen thuộc, không khí náo nhiệt alanx mùi máu thoang thoảng, Tiêu Lãng ở chỗ này thấy rất thoải mái, tựa như trở lại Tử Vong sơn mạch, Ma Quỷ sơn.
Lần này đối thủ của Tiêu Lãng vẫn là Huyền thú tam giai, yếu hơn Liệt Địa Hổ hôm qua một chút. Trực giác nhạy bén đến khủng bố, năng lực tính toán, bản năng chiến đấu dưỡng thành từ trong sinh tử khiến Tiêu Lãng dễ dàng giết chết con Huyền thú này.
Chiến đấu kết thúc, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lại đến đưa tin, Nhã phu nhân Liễu Nhã kêu.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ đành lên nhã các lầu hai, uống một ly rượu, tán gẫu vài câu xong không có lễ độ nghênh ngang đi.
Mấy ngày kế tiếp bình tĩnh trôi qua.
Tiêu Lãng ở Phi Tuyết võ viện, Đấu Thú Tràng, Thanh Ngưu Trấn, ba điểm đi tới đi lui, chỉ khác là trong võ viện có thêm một đạo sư mỹ nữ, trong Đấu Thú Tràng có một Nhã phu nhân Liễu Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.