Yêu Giả Vi Vương

Quyển 9 - Chương 36: Người Long gia đều đáng chết.

Yêu Dạ

10/12/2014

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Công kích của Tình Nộ rất bá đạo. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không phải ăn chay, toàn bộ phát ra công kích. Dù sao cùng đẳng cấp, có đánh cũng không chết. Nếu đối phương muốn giết bọn họ thì họ chỉ có thể liều mạng.

Vù vù vù vù vù!

Tốc độ phản ứng của Tiêu Lãng rất nhanh, khi đám người Long Ưng hành động thì hắn cũng nhích người. Tiêu Lãng phóng ra Toan Nghê Sát bắn hướng Long Kỵ công tử. Hai luồng sáng đen lấp lánh, không gian trước mặt nứt ra khe hở. Ánh sáng đen rít gào bay qua như hai tia chớp giao nhau, uy thế kinh người.

- Công tử cẩn thận!

Bên cạnh Long Kỵ công tử có hơn mười người bảo hộ, giờ bọn họ kinh hoàng rống to. Uy lực công kích của Tiêu Lãng mạnh cỡ một kích toàn lực của đỉnh Thần Tổ cảnh.

- A... Quả nhiên Tiêu Lãng luyện hóa Linh Manh Điểu rồi, đáng giết!

Long Kỵ công tử biết chút ít về Toan Nghê Sát. Lần trước đấu với Tiêu Lãng xong Long Kỵ công tử liền điều tra, biết nó là tổ hợp năng lượng, linh hồn cường đại tăng phúc. Giờ phút này, uy lực Toan Nghê Sát đạt đến đỉnh Thần Tổ cảnh, khỏi nói cũng biết là linh hồn của Tiêu Lãng trướng mạnh.

Tốc độ Toan Nghê Sát quá nhanh, Long Kỵ công tử không thể tránh khỏi. Long Kỵ công tử không phóng đao khí ngăn cản Toan Nghê Sát mà chỉ giơ cao thần binh Chí Cao Thần che trước mặt.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lực lượng mạnh mẽ làm Long Kỵ công tử suýt rớt thần binh Chí Cao Thần. Tuy thần binh Chí Cao Thần lấp lánh ánh sáng triệt tiêu phần lớn năng lượng nhưng thân thể Long Kỵ công tử bị sức mạnh hất bay ra, vòng bảo hộ năng lượng trên người suýt vỡ tan.

- Công tử!

Hơn mười hộ vệ bay ngay tới chỗ Long Kỵ công tử.

Long Kỵ công tử ở giữa không trung hét chói tai:

- Mặc kệ ta, Tiêu Lãng không giết ta được, cướp nguyên đan!

Mười mấy người giật mình. Biểu tình Long Kỵ công tử kiên quyết, bọn họ không dám đuổi theo, đành căn răng xông tới bên xác Bệ Ngạn thú.

Vù vù vù vù vù!

Không ai chú ý Tiêu Lãng, sau đó đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương chiến đấu nhóm Long Ưng. Tiêu Lãng nhẫn tâm vọt hướng Long Kỵ công tử. Lần này Long gia mang đến rất nhiều người, Tiêu Lãng không biết lối ra ở đâu, hôm nay nếu muốn sống thì hắn phải bắt giữ Long Kỵ công tử. Đương nhiên Tiêu Lãng không cho rằng hắn có năng lực bắt giữ Long Kỵ công tử, dù sao trong tay gã có thần binh Chí Cao Thần, gã có thể tiểu na di.

- Ha ha ha ha ha ha!

Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê thấy Tiêu Lãng bỗng nhiên chạy ra bám đuôi Long Kỵ công tử thì mừng rỡ. Trong tay Long Kỵ công tử có thần binh Chí Cao Thần, còn biết tiểu na di, là đối thủ mạnh mẽ tranh cướp nguyên đan. Thế là một đám người như ong vỡ tổ xông tới bên xác Bệ Ngạn thú, chỉ cần ai cầm được trước thì những người khác sẽ không dám cướp giật.

- Grao!

Vù vù vù vù vù!

Đến tay rồi thì tất nhiên không dám đụng, nhưng trước khi vào tay thì có thể hành động. Một người thuộc Tu gia có tốc độ nhanh nhất, đã đến gần nguyên đan, nhưng bị một sợi roi củ người theo sau gã đứng hàng thứ hai quấn eo. Một hướng khác, một bóng đen định đến gần nhưng bị mấy đợt công kích vội thụt lùi lại.



Cuộc chiến cướp đoạt kịch liệt đã bắt đầu, ai mà đến gần nguyên đan của Bệ Ngạn thú là sẽ bị đánh hội đồng ngay. Có người cắn răng xông thẳng đến, nhưng chưa tới gần đã bị trọng thương văng ra ngoài.

Mọi người không dám sử dụng năng lượng công kích, nếu làm vỡ nguyên đan thì không ai có được. Trong phút chốc cường giả các gia tộc đều lộ thần thông, rất là náo nhiệt.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng liên tục phóng ra Toan Nghê Sát giằng co với Long Kỵ công tử, khiến gã không kịp phản kích chỉ có thể không ngừng ngăn cản. Long Kỵ công tử liên tục bị đánh bay đi, nhưng mỗi lần đều có thần binh Chí Cao Thần ngăn cản nên không bị thương. Nhưng cứ bị đánh văng ra mấy thước làm Long Kỵ công tử cách thi thể Bệ Ngạn thú ngày càng xa.

Trong đầu Tiêu Lãng xẹt qua một ý nghĩ:

- Tại sao Long Kỵ không phản kích? Rõ ràng hắn có thể phản kích, không lẽ có trá?

Một chữ tình bay ra khỏi người ngưng tụ Tình Nộ. Mặc kệ Long Kỵ công tử có âm mưu quỷ kế gì, hôm nay Tiêu Lãng quyết tâm không cho gã có cơ hội đến gần thi thể Bệ Ngạn thú.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Rốt cuộc Long Kỵ công tử phản kích. Thần binh Chí Cao Thần trong tay Long Kỵ công tử tỏa sáng rực rỡ, gã phóng ra một đao lãng màu đen rồi chợt biến mất giữa không trung.

- Đi!

Tình Nộ của Tiêu Lãng rít gào bay đi đụng vào đao khí. Tiêu Lãng tiến vào trạng thái hồn du xét không gian xung quanh dao động, đề phòng Long Kỵ công tử tập kích hay cướp nguyên đan.

Nhưmg mà...

Khiến Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc là Long Kỵ công tử không xuất hiện bên cạnh hắn, cũng không đến gần thi thể Bệ Ngạn thú mà xuất hiện quanh đầu quỷ ở phía xa. Thần binh Chí Cao Thần trong tay Long Kỵ công tử bỗng chặt xuống cái đầu quỷ, vẻ mặt mừng như điên vì gian kế thực hiện được.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đao lãng máu đen đụng với Tình Nộ xảy ra vụ nổ dữ dội hất văng Tiêu Lãng ra.

- A? Hoang thú này quý nhất không phải nguyên đan mà là hồn phách trong óc?

Tiêu Lãng bay ngược ra, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ. Mắt Tiêu Lãng bắn ra Toan Nghê Sát bay hướng Long Kỵ công tử ở phía xa.

Long Kỵ công tử không sợ, quát to:

- Long Ngọc, đi ra giết Tiêu Lãng cho ta!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mặt đất bên cạnh Long Kỵ công tử bỗng rung rinh, có hơn mười võ giả bay ra quay quanh gã. Bốn, năm người lao hướng Tiêu Lãng.

Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê cũng chú ý tình huống bên này, thấy đầu quy bị chém ra lộ hạt châu màu đỏ ở bên trong thì hiểu ra.

Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê kinh kêu:

- Chúng ta đã bị lừa!



Mới rồi Long Kỵ công tử khiến người chặt cổ Bệ Ngạn thú làm đầu mình đứt lìa, khi Tiêu Lãng tấn công thì gã không đánh trả, mục đích thật sự là hạt châu trong cái đầu. Chắc hạt châu mới là thứ quý nhất của Bệ Ngạn thú, nguyên đan thì không khác gì hoang thú bình thường.

Trong không gian hỗn độn chỉ có Long Ngạo Chí Cao Thần là biết cách dùng Bệ Ngạn thú, Long Kỵ công tử cố ý dụ mọi người đi giành nguyên đan. Một giây vừa rồi Long Kỵ công tử còn khiến hộ vệ mặc kệ gã, một mình chịu đựng công kích từ Tiêu Lãng, thành công gạt mọi người đoạt được chí bảo.

Long Kỵ công tử một tay cầm hạt châu đỏ giơ cao, cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Dựa theo ước định, các ngươi không được cướp đoạt, nếu không là phá hỏng ước định!

Long Kỵ công tử nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, vẻ mặt độc ác hét to:

- Tiêu Lãng, hôm nay ngươi phải chết!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng bị mấy người công kích cùng lúc, thân thể văng ra. Tiêu Lãng bò dậy, dán mặt đất nhanh như chớp xông hướng Long Kỵ công tử. Tiêu Lãng biết hắn không giết chết Long Kỵ công tử được, cũng không thể trốn thoát. Nhưng Tiêu Lãng cố gắng hết sức mình dù không thể giết Long Kỵ công tử cũng quyết hủy hạt châu trong tay gã.

Trong tay Tiêu Lãng còn có lệnh bài Dạ Hậu, Hình Thiên Tinh Quân, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Trong Quỷ Tà vực diện này Thiên Tôn, Chí Cao Thần đều không thể vào, cho nên không ai có thể cứu Tiêu Lãng. Long Kỵ công tử đã quyết giết Tiêu Lãng, cho dù hắn chết thì Dạ Hậu, Hình Thiên Tinh Quân sẽ không vì hắn mà trở mặt với Long Ngạo Chí Cao Thần.

Sát khí trên người Tiêu Lãng hùng hổ, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng. Tiêu Lãng đã bất chấp tất cả, hôm nay đánh đến hơi thở cuối cùng cũng quyết không để Long Kỵ công tử sống yên.

Tiêu Lãng rống to:

- Long Kỵ, chết đi!

Vù vù vù vù vù!

Chính lúc này, hạt châu trong tay Long Kỵ công tử chợt sáng ngời, hơi thở cực kỳ khủng bố bao phủ toàn trường. Mọi người rất quen thuộc hơi thở này, chính là hung uy của Bệ Ngạn thú, còn là vào lúc nó mạnh nhất. Hơi thở vừa xuất hiện, Long Kỵ công tử và người xung quanh bị trấn áp không thể nhúc nhích.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Năng lượng trong hạt châu bắn ra, Long Kỵ công tử văng đi. Hạt châu bỗng biến thành ảo ảnh Bệ Ngạn thú khổng lồ bềnh bồng giữa không trung. Bốn con mắt ảo ảnh nhìn chằm chằm Long Kỵ công tử, tràn ngập thù hận và giận dữ.

Ảo ảnh nghiến răng nghiến lợi rống lên:

- Long Kỵ? Người... Long gia... Đều đáng chết! Nhà các ngươi... Đừng mơ... Có được... Hồn châu của ta!

Thanh âm này rất mơ hồ, còn có chút mịt mờ khó hiểu, nhưng mọi người đều nghe hiểu. Tập thể nhìn ảo ảnh Bệ Ngạn thú, ngẩn ngơ. Sau khi võ giả chết có thể giữ lại tàn hồn, tại sao con hoang thú này cũng giữ được tàn hồn và có uy lực mạnh như vậy?

- Chết đi... Chết đi... Chết đi! Mọi người... Đều chết hết...

Ảo ảnh gầm lên, người phát ra khí thế cuồn cuộn. Nguyên Quỷ Tà vực diện rung rinh, trời lay đất động, núi sụp đất nứt. Trên bầu trời khói đen cuồn cuộn. Mọi người cảm giác trọng lực lại mạnh gấp vạn lần, không ai đứng vững, đều té xuống đất kinh khủng nhìn bốn phía.

- Nguy rồi, Bệ Ngạn thú khởi động cấm chế thiên nhiên trong vực diện này, Quỷ Tà vực diện sắp nổ, chúng ta sẽ bị không gian vặn vẹo nghiền nát...

Thanh Lê nhìn bốn phía, kinh khủng hét to. Mặt mọi người trắng bệch như tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook