Quyển 7 - Chương 75: Người nhà của ngươi để ta nuôi!
Yêu Dạ
10/12/2014
Vân Tử Sam có trí tuệ rất cao. Quân Thần Độc Cô Hành bị Vân Tử Sam tính kế một lần, nàng rất giỏi diễn kịch. Không chỉ là ánh mắt, lời nói hay cảm giác cho Tiêu Lãng đều dường như Vân Tử Sam có chút thích hắn. Con người Tiêu Lãng ăn mềm không ăn cứng, nhiều lần không thể đặt quyết tâm giết Vân Tử Sam.
Ví dụ như lần trước Tiêu Lãng không giết Vân Tử Sam ngay, nếu không thì Thanh Mộc Thạch đã chẳng lại bán đứng hắn, rất có thể Diệt Hồn đều thay đổi quan niệm.
Bởi vậy tuy Tiêu Lãng đồng ý đơn độc đấu nhưng tuyệt đối không phải mềm lòng.
Mắt Tiêu Lãng chợt lóe ánh sáng phóng ra Tình Diệt, không công kích Vân Tử Sam mà bắn hướng Diệt Hồn đang bị mấy chục con Thiên Ma Vương truy sát. Tuy nhiên, Diệt Hồn đã sớm có chuẩn bị, tránh thoát. Tiêu Lãng không để ý, liên tục phát ra Tình Diệt công kích Diệt Hồn, không có ý định đánh lẻ với Vân Tử Sam.
Diệt Hồn ứng đối một đám Thiên Ma Vương đã mệt toát mồ hôi, tuy liên tục có Thiên Ma Vương bị gã giết nhưng thân thể gã bị thương, lực lượng Bán Thần cảnh trong người tiêu hao như nước chảy. Giờ phút này, có Tiêu Lãng phối hợp công kích thì Diệt Hồn càng khổ không thể tả.
Vân Tử Sam lại khẽ quát:
- Tiêu Lãng, không phải ngươi nói đơn đấu sao? Ngươi còn chờ cái gì?
Tiêu Lãng phớt lờ Vân Tử Sam, tiếp tục công kích.
Rốt cuộc!
Diệt Hồn tránh hơn mười đợt công kích của Tiêu Lãng thì trúng chiêu, đứng ngây ra một giây. Không có gì bất ngờ, bốn, năm Thiên Ma Vương công kích vào người Diệt Hồn. Diệt Hồn mới phát ra vòng bảo hộ lập tức phá vỡ, chờ khi gã tỉnh táo lại thì đã muộn. Bụng, vai trái, sau lưng bị cào máu thịt bầy nhầy, ruột nát bấy.
- Phụt.
Diệt Hồn hộc bãi máu, năng lượng màu đen bùng nổ hóa thành một con hắc long vòng quanh bốn, năm Thiên Ma Vương. Tay Diệt Hồn lấp lánh ánh sáng, thần binh Đại Đế xuất hiện quét qua. Năm Thiên Ma Vương đầu lìa khỏi xác, Diệt Hồn đẫm máu chạy vắt giò lên cổ.
Tiêu Lãng không để ý tới Diệt Hồn nữa mà công kích Vọng Nguyệt các chủ. Giờ phút này, Vọng Nguyệt các chủ biến ra Thao Thiết, con ngươi màu bạc và đỏ làm người ta hoảng hốt. Mỗi lần bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ công kích có thể đánh bay một con Thiên Ma Vương, nhưng bản thể cũng mình đầy vết thương.
Tiêu Lãng phóng ra công kích Loan Nguyệt Thiên Đế, bản thể Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ bị Thiên Ma Vương ùa lên cào rớt vảy tùm lum, gãy nhiều khúc xương, máu đỏ sậm rải đầy không gian. Bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ đã bị trọng thương.
- Grao! Grao!
Thần thú tổn hại nặng sắp chết, những mãnh thú, hải thú ở phương xa bị Vọng Nguyệt các chủ ra lệnh không cho nhúc nhích rốt cuộc kiềm không được bạo động công kích Thiên Ma Vương. Thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải cũng nằm trong số đó.
Tiêu Lãng thấy vậy đành ngừng công kích Vọng Nguyệt các chủ, quay sang dặn dò Ma Thanh Thanh dời một phần Thiên Ma Vương công kích gã đi, vây quanh nguyên chiến trường Thiên Ma.
Tiêu Lãng ra lệnh đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao chú ý, đừng để Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ chạy trốn. Sau đó Tiêu Lãng nhìn Thanh Mộc Thạch.
Đám người này từng giúp đỡ Tiêu Lãng, khiến Thanh Mộc Ngọc cứu hắn. Nhưng sau lần đầu tiên phản bội thì Tiêu Lãng và Thanh Mộc Thạch ngày càng xa cách, lần thứ hai bị bán, lòng hắn lạnh băng.
Khi Tiêu Lãng thấy Thanh Mộc Thạch bị Thiên Ma Vương truy sát vô cùng thê thảm, trong lòng hắn không chút gợn sóng. Nếu Thanh Mộc Thạch chọn Vân Tử Sam vậy lão phải gánh chịu hậu quả phạm sai lầm.
Thế nên Tiêu Lãng khiến Mộc Tiểu Yêu, Ma Thanh Thanh đứng gần đại quân. Mộc Tiểu Yêu không ngốc, đầu tiên là mặc y phục, rồi chậm rãi biến ra bản thể. Mộc Tiểu Đao nhìn thấy, cực kỳ kinh ngạc rồi mừng như điên, nhưng rất e ngại Ma Thanh Thanh.
Tiêu Lãng bay xuống, nặng nề giẫm mặt đất, hắn vọt hướng Thanh Mộc Thạch. Tay phải Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng sắc ám kim, năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma vòng quanh thân thể, trong mắt không có con ngươi khiến Thanh Mộc Thạch cảm giác linh hồn lạnh lẽo.
Tiêu Lãng vọt tới, khí thế cực kỳ cường đại, vượt qua tất cả Vực Ngoại Thiên Ma, cộng với vừa rồi Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ bị thương nặng, trong lòng Thanh Mộc Thạch biết gã tuyệt đối không phải là địch thủ của hắn.
Thanh Mộc Thạch truyền âm van xin:
- Tiêu Lãng, đừng giết ta! Nể mặt Thanh Đế lão tổ, tha cho ta một mạng đi!
- Thanh Đế?
Tiêu Lãng không chút tạm dừng mà tiếp tục lao tới, khóe môi cong lên châm chọc.
Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Ta biết hậu đại gia tộc Thanh Mộc các ngươi luôn ẩn núp trong một không gian hư vô, tu luyện trong ấy. Vì vậy, nể mặt Thanh Đế, ta sẽ chăm sóc cho bọn họ. Nhưng ngươi và Thanh Mộc Ngọc... Phải chết! Ta không muốn bị người bán lần thứ ba!
Hai luồng sáng trắng đen lấp lánh bắn ra, Tình Diệt khởi động. Tiêu Lãng với tốc độ khủng bố lao tới. Mắt Thanh Mộc Thạch bắn ra luồng sáng lam, hiển nhiên cũng phóng thích linh hồn công kích. Nhưng linh hồn của Tiêu Lãng đã cường đại đến khủng bố, vòng xoáy chiếm nguyên không gian linh hồn của hắn. Công kích linh hồn mà Thanh Mộc Thạch bắn vào bị vòng xoáy nghiền nát, không tạo thành ảnh hưởng gì cho hắn.
Xẹt!
Liệt Thần Thủ với thế không thể đỡ đâm vào ngực Thanh Mộc Thạch. Con ngươi Thanh Mộc Thạch co rút, sau đó cười khổ, không nói gì thêm, chỉ để lại tiếng thở dài nặng nề.
- Phụ thân...
Bên Thanh Mộc Ngọc càng thảm, gã bị mấy con Thiên Ma Vương truy sát lên trời xuống đất mà vẫn không thể thoát khỏi. Thanh Mộc Ngọc thấy Thanh Mộc Thạch bị giết thì phát ra tiếng hét bi thương, không tránh né nữa, ngơ ngác nhìn xác Thanh Mộc Thạch rớt xuống từ giữa không trung.
Tiêu Lãng không biết tiếng Vực Ngoại Thiên Ma, thấy Thanh Mộc Ngọc sắp bị Thiên Ma Vương giết thì vội truyền âm với tàn hồn của Tà Chủ:
- Tà Chủ, để mấy Thiên Ma Vương dừng tay!
Tàn hồn của Tà Chủ lập tức hú mấy tiếng, những Thiên Ma Vương nghi hoặc nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng vỗ người Thiên Ma Vương mượn lực bay hướng Thanh Mộc Ngọc, trong mắt không có chút tình cảm dao động, nhìn chằm chằm Thanh Mộc Ngọc.
Tiêu Lãng truyền âm:
- Thanh Mộc đại nhân, trong lòng ta vẫn cho rằng chúng ta là bằng hữu, tại sao cục diện biến thành như hôm nay? Ta nghĩ nguyên nhân không nằm ở ta. Ngươi yên tâm đi đi, tộc nhân, hậu đại của ngươi... Để ta nuôi, đây là hứa hẹn ta cho ngươi.
Thanh Mộc Ngọc liếc Tiêu Lãng, gật đầu, người bỗng tràn ra dòng máu. Thanh Mộc Ngọc tự đoạn gân mạch, mắt nhìn chằm chằm bầu trời và bốn phía, cuối cùng vô lực khép lại.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch trước sau đpậ xuống đất. Mê Thần Cung oai phong một cõi mấy trăm năm tại Thiên Châu xem như hoàn toàn tan biến.
Diệt Hồn vẫn đang chạy trốn. Khuôn mặt tuyệt trần của Vân Tử Sam lộ vẻ tuyệt vọng. Nếu Tiêu Lãng có thể giết Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch chứng minh hắn không mềm lòng nữa. Nhược điểm duy nhất của Tiêu Lãng đã biến mất, mặc kệ Vân Tử Sam dùng muôn vàn mưu kế cũng không dùng được.
Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao thấy vậy thì rất vui mừng và sung sướng. Đám người Lăng Đế, Lãnh Đế thì lòng bàn chân lạnh toát. Tiêu Lãng biến thành máu lạnh, bọn họ còn có đường sống không?
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Thanh Y à, Lãng nhi rốt cuộc trưởng thành, nàng có thể yên tâm.
Gần như mọi người đều biết tật mềm lòng của Tiêu Lãng, nếu ở Thần Hồn vực diện đại lục thì không sao, chỉ có một mình hắn thì không có gì đáng lo.
Nhưng mà...
Nơi này là Thiên Châu, Tiêu Lãng là chủ soái của một đám người, sau lưng hắn có vô số gia tộc có mấy chục, gần trăm vạn võ giả đi theo hắn, tật mềm lòng của hắn có khi trở thành mối họa trí mạng. Nếu Tiêu Lãng đối xử với kẻ địch chần chờ thiếu dứt khoát thì dù lần này mọi người không bị hắn liên lụy cũng toàn qunâ bị diệt vào lần sau.
Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều, hắn đưa mắt nhìn Diệt Hồn. Tiêu Lãng khiến tàn hồn của Tà Chủ kêu đám Thiên Ma Vương này dừng tay, hắn lao nhanh hướng Diệt Hồn.
Thanh âm lạnh lẽo chui vào tai Diệt Hồn:
- Chó già Diệt Hồn, ngươi tự sát hay để ta tiễn ngươi lên đường?
Ví dụ như lần trước Tiêu Lãng không giết Vân Tử Sam ngay, nếu không thì Thanh Mộc Thạch đã chẳng lại bán đứng hắn, rất có thể Diệt Hồn đều thay đổi quan niệm.
Bởi vậy tuy Tiêu Lãng đồng ý đơn độc đấu nhưng tuyệt đối không phải mềm lòng.
Mắt Tiêu Lãng chợt lóe ánh sáng phóng ra Tình Diệt, không công kích Vân Tử Sam mà bắn hướng Diệt Hồn đang bị mấy chục con Thiên Ma Vương truy sát. Tuy nhiên, Diệt Hồn đã sớm có chuẩn bị, tránh thoát. Tiêu Lãng không để ý, liên tục phát ra Tình Diệt công kích Diệt Hồn, không có ý định đánh lẻ với Vân Tử Sam.
Diệt Hồn ứng đối một đám Thiên Ma Vương đã mệt toát mồ hôi, tuy liên tục có Thiên Ma Vương bị gã giết nhưng thân thể gã bị thương, lực lượng Bán Thần cảnh trong người tiêu hao như nước chảy. Giờ phút này, có Tiêu Lãng phối hợp công kích thì Diệt Hồn càng khổ không thể tả.
Vân Tử Sam lại khẽ quát:
- Tiêu Lãng, không phải ngươi nói đơn đấu sao? Ngươi còn chờ cái gì?
Tiêu Lãng phớt lờ Vân Tử Sam, tiếp tục công kích.
Rốt cuộc!
Diệt Hồn tránh hơn mười đợt công kích của Tiêu Lãng thì trúng chiêu, đứng ngây ra một giây. Không có gì bất ngờ, bốn, năm Thiên Ma Vương công kích vào người Diệt Hồn. Diệt Hồn mới phát ra vòng bảo hộ lập tức phá vỡ, chờ khi gã tỉnh táo lại thì đã muộn. Bụng, vai trái, sau lưng bị cào máu thịt bầy nhầy, ruột nát bấy.
- Phụt.
Diệt Hồn hộc bãi máu, năng lượng màu đen bùng nổ hóa thành một con hắc long vòng quanh bốn, năm Thiên Ma Vương. Tay Diệt Hồn lấp lánh ánh sáng, thần binh Đại Đế xuất hiện quét qua. Năm Thiên Ma Vương đầu lìa khỏi xác, Diệt Hồn đẫm máu chạy vắt giò lên cổ.
Tiêu Lãng không để ý tới Diệt Hồn nữa mà công kích Vọng Nguyệt các chủ. Giờ phút này, Vọng Nguyệt các chủ biến ra Thao Thiết, con ngươi màu bạc và đỏ làm người ta hoảng hốt. Mỗi lần bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ công kích có thể đánh bay một con Thiên Ma Vương, nhưng bản thể cũng mình đầy vết thương.
Tiêu Lãng phóng ra công kích Loan Nguyệt Thiên Đế, bản thể Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ bị Thiên Ma Vương ùa lên cào rớt vảy tùm lum, gãy nhiều khúc xương, máu đỏ sậm rải đầy không gian. Bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ đã bị trọng thương.
- Grao! Grao!
Thần thú tổn hại nặng sắp chết, những mãnh thú, hải thú ở phương xa bị Vọng Nguyệt các chủ ra lệnh không cho nhúc nhích rốt cuộc kiềm không được bạo động công kích Thiên Ma Vương. Thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải cũng nằm trong số đó.
Tiêu Lãng thấy vậy đành ngừng công kích Vọng Nguyệt các chủ, quay sang dặn dò Ma Thanh Thanh dời một phần Thiên Ma Vương công kích gã đi, vây quanh nguyên chiến trường Thiên Ma.
Tiêu Lãng ra lệnh đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao chú ý, đừng để Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ chạy trốn. Sau đó Tiêu Lãng nhìn Thanh Mộc Thạch.
Đám người này từng giúp đỡ Tiêu Lãng, khiến Thanh Mộc Ngọc cứu hắn. Nhưng sau lần đầu tiên phản bội thì Tiêu Lãng và Thanh Mộc Thạch ngày càng xa cách, lần thứ hai bị bán, lòng hắn lạnh băng.
Khi Tiêu Lãng thấy Thanh Mộc Thạch bị Thiên Ma Vương truy sát vô cùng thê thảm, trong lòng hắn không chút gợn sóng. Nếu Thanh Mộc Thạch chọn Vân Tử Sam vậy lão phải gánh chịu hậu quả phạm sai lầm.
Thế nên Tiêu Lãng khiến Mộc Tiểu Yêu, Ma Thanh Thanh đứng gần đại quân. Mộc Tiểu Yêu không ngốc, đầu tiên là mặc y phục, rồi chậm rãi biến ra bản thể. Mộc Tiểu Đao nhìn thấy, cực kỳ kinh ngạc rồi mừng như điên, nhưng rất e ngại Ma Thanh Thanh.
Tiêu Lãng bay xuống, nặng nề giẫm mặt đất, hắn vọt hướng Thanh Mộc Thạch. Tay phải Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng sắc ám kim, năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma vòng quanh thân thể, trong mắt không có con ngươi khiến Thanh Mộc Thạch cảm giác linh hồn lạnh lẽo.
Tiêu Lãng vọt tới, khí thế cực kỳ cường đại, vượt qua tất cả Vực Ngoại Thiên Ma, cộng với vừa rồi Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ bị thương nặng, trong lòng Thanh Mộc Thạch biết gã tuyệt đối không phải là địch thủ của hắn.
Thanh Mộc Thạch truyền âm van xin:
- Tiêu Lãng, đừng giết ta! Nể mặt Thanh Đế lão tổ, tha cho ta một mạng đi!
- Thanh Đế?
Tiêu Lãng không chút tạm dừng mà tiếp tục lao tới, khóe môi cong lên châm chọc.
Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Ta biết hậu đại gia tộc Thanh Mộc các ngươi luôn ẩn núp trong một không gian hư vô, tu luyện trong ấy. Vì vậy, nể mặt Thanh Đế, ta sẽ chăm sóc cho bọn họ. Nhưng ngươi và Thanh Mộc Ngọc... Phải chết! Ta không muốn bị người bán lần thứ ba!
Hai luồng sáng trắng đen lấp lánh bắn ra, Tình Diệt khởi động. Tiêu Lãng với tốc độ khủng bố lao tới. Mắt Thanh Mộc Thạch bắn ra luồng sáng lam, hiển nhiên cũng phóng thích linh hồn công kích. Nhưng linh hồn của Tiêu Lãng đã cường đại đến khủng bố, vòng xoáy chiếm nguyên không gian linh hồn của hắn. Công kích linh hồn mà Thanh Mộc Thạch bắn vào bị vòng xoáy nghiền nát, không tạo thành ảnh hưởng gì cho hắn.
Xẹt!
Liệt Thần Thủ với thế không thể đỡ đâm vào ngực Thanh Mộc Thạch. Con ngươi Thanh Mộc Thạch co rút, sau đó cười khổ, không nói gì thêm, chỉ để lại tiếng thở dài nặng nề.
- Phụ thân...
Bên Thanh Mộc Ngọc càng thảm, gã bị mấy con Thiên Ma Vương truy sát lên trời xuống đất mà vẫn không thể thoát khỏi. Thanh Mộc Ngọc thấy Thanh Mộc Thạch bị giết thì phát ra tiếng hét bi thương, không tránh né nữa, ngơ ngác nhìn xác Thanh Mộc Thạch rớt xuống từ giữa không trung.
Tiêu Lãng không biết tiếng Vực Ngoại Thiên Ma, thấy Thanh Mộc Ngọc sắp bị Thiên Ma Vương giết thì vội truyền âm với tàn hồn của Tà Chủ:
- Tà Chủ, để mấy Thiên Ma Vương dừng tay!
Tàn hồn của Tà Chủ lập tức hú mấy tiếng, những Thiên Ma Vương nghi hoặc nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng vỗ người Thiên Ma Vương mượn lực bay hướng Thanh Mộc Ngọc, trong mắt không có chút tình cảm dao động, nhìn chằm chằm Thanh Mộc Ngọc.
Tiêu Lãng truyền âm:
- Thanh Mộc đại nhân, trong lòng ta vẫn cho rằng chúng ta là bằng hữu, tại sao cục diện biến thành như hôm nay? Ta nghĩ nguyên nhân không nằm ở ta. Ngươi yên tâm đi đi, tộc nhân, hậu đại của ngươi... Để ta nuôi, đây là hứa hẹn ta cho ngươi.
Thanh Mộc Ngọc liếc Tiêu Lãng, gật đầu, người bỗng tràn ra dòng máu. Thanh Mộc Ngọc tự đoạn gân mạch, mắt nhìn chằm chằm bầu trời và bốn phía, cuối cùng vô lực khép lại.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch trước sau đpậ xuống đất. Mê Thần Cung oai phong một cõi mấy trăm năm tại Thiên Châu xem như hoàn toàn tan biến.
Diệt Hồn vẫn đang chạy trốn. Khuôn mặt tuyệt trần của Vân Tử Sam lộ vẻ tuyệt vọng. Nếu Tiêu Lãng có thể giết Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch chứng minh hắn không mềm lòng nữa. Nhược điểm duy nhất của Tiêu Lãng đã biến mất, mặc kệ Vân Tử Sam dùng muôn vàn mưu kế cũng không dùng được.
Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao thấy vậy thì rất vui mừng và sung sướng. Đám người Lăng Đế, Lãnh Đế thì lòng bàn chân lạnh toát. Tiêu Lãng biến thành máu lạnh, bọn họ còn có đường sống không?
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Thanh Y à, Lãng nhi rốt cuộc trưởng thành, nàng có thể yên tâm.
Gần như mọi người đều biết tật mềm lòng của Tiêu Lãng, nếu ở Thần Hồn vực diện đại lục thì không sao, chỉ có một mình hắn thì không có gì đáng lo.
Nhưng mà...
Nơi này là Thiên Châu, Tiêu Lãng là chủ soái của một đám người, sau lưng hắn có vô số gia tộc có mấy chục, gần trăm vạn võ giả đi theo hắn, tật mềm lòng của hắn có khi trở thành mối họa trí mạng. Nếu Tiêu Lãng đối xử với kẻ địch chần chờ thiếu dứt khoát thì dù lần này mọi người không bị hắn liên lụy cũng toàn qunâ bị diệt vào lần sau.
Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều, hắn đưa mắt nhìn Diệt Hồn. Tiêu Lãng khiến tàn hồn của Tà Chủ kêu đám Thiên Ma Vương này dừng tay, hắn lao nhanh hướng Diệt Hồn.
Thanh âm lạnh lẽo chui vào tai Diệt Hồn:
- Chó già Diệt Hồn, ngươi tự sát hay để ta tiễn ngươi lên đường?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.