Quyển 9 - Chương 11: Ngươi sẽ cưới Nhược Thủy sao?
Yêu Dạ
10/12/2014
Tiêu Đế thành bị hủy, nhiều người đến không có chỗ sắp xếp gụ ở. May mắn Trà Mộc xây nhiều phòng gỗ trong Tiêu Đế thành, lấy mấy tòa cung điện của Thiên Vũ Đại Thần ra.
Tiêu Lãng mang người bay qua, Trà Mộc tiếp đãi với quy cách tối cao. Đông Phương Hồng Đậu, Mộc Tiểu Yêu cố nén bi thương đi ra ngoài tiếp khách, nghênh Hoàn Nhan Nhược Thủy vào trong.
Tiêu Lãng tùy tiện sắp xếp rồi một người trốn vào phòng. Tiêu Lãng rất khó vượt qua, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số khuôn mặt. Ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch, vân vân và vân vân.
Tiêu Lãng hại chết bọn họ, hại chết mấy ức vạn người Thiên Châu. Nếu không phải Tiêu Lãng lỗ mãng, nếu ngay từ đầu hắn sử dụng những lệnh bài thì chắc có thể hòa bình cứu ra đám Tiêu Ma Thần. Chính vì Tiêu Lãng cậy mạnh, so can đảm mới khiến Ma Đằng công tử ghi hận, dẫn đến mọi người chết đi.
Tiêu Lãng đi Thần Vực rất thuận lợi, dược nhiều người khen, kết nhiều thiện duyên. Tuy Tiêu Lãng không cho rằng mình vênh váo kiêu ngạo nhưng có nhiều chuyện không suy nghĩ nhiều.
Có khi một sai lầm có lẽ sẽ khiến Tiêu Lãng rơi vào tình thế nguy hiểm, đôi khi sai lầm khiến mấy vạn dân chúng Thiên Châu chết thay cho hắn.
Tiêu Lãng ngồi trong một gian phòng trong Thiên Vũ điện, cảm thấy nhạt nhẽo, cảm giác đứng ngồi không yên. Tiêu Lãng không muốn tu luyện, thậm chí không quan tâm lần này thực lực có tiến triển gì, huyệt đạo biến ảo trong người.
Tiêu Lãng lấy mấy vò rượu ra khỏi không gian giới chỉ, giờ phút này có lẽ uống say là kết quả tốt nhất.
Một vò, hai vò, mười vò.
Không giống như Tiêu Lãng uống rượu mà muốn chuốc say, để mình không suy nghĩ nhiều chuyện, để khi mắt khép, trong đầu sẽ không xuất hiện các khuôn mặt nữa.
Tiêu Lãng huống hơn hai mươi vò rượu, uống say bất tỉnh nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Khóe môi Tiêu Lãng đầy cay đắng, tư trách. Tiêu Lãng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ.
Phòng mở ra cấm chế, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu rất muốn đi vào, cũng có thể khống chế cấm chế mở cửa phòng nhưng họ không dám tiến vào. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cực kỳ hiểu Tiêu Lãng. Con người Tiêu Lãng giống con sói cô độc, có lẽ hắn cùng các ngươi chai vui nhưng tuyệt đối không muốn cho người ta thấy hắn yếu ớt. Tiêu Lãng thích yên lặng liếm vết thương, hoặc là hồi phục bước ra, hoặc là hoàn toàn trầm luân.
Hiên Viên Thiên Tôn ngồi trong Thiên Vũ các uống trà, ra một mệnh lệnh không cho ai đi quấy rầy Tiêu Lãng. Có nhiều thứ phải trải qua mới trưởng thành. Hiên Viên Thiên Tôn thà khiến Tiêu Lãng đau một lần, sẽ có tác dụng lớn cho tương lai phát triển.
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đi hỗ tợ, ổn định quân tâm Thiên Châu, cứu trị người bị thương, trùng kiến thành trì.
Một đại mỹ nữ đến, còn tự xưng là muội muội kết bái của Tiêu Lãng? Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu không có lòng đối địch. Tiêu Lãng cực kỳ thành thật kể chuyện trong Thần Vực cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu nghe. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu thật lòng tiếp nhận đại mỹ nữ lan tâm huệ chất này, xem như tỷ muội ruột, rất hòa hợp.
Nhưng Tiêu Lãng nhốt mình trong phòng nửa tháng không ló mặt ra khiến mọi người lo lắng. Thân nhân đã chết đi, nếu Tiêu Lãng cứ suy sụp như vậy thì ai dẫn dắt Thiên Châu tiếp tục đi tới?
Tiêu Ma Thần, Vô Ngân trở về nhưng không hỗ trợ gì, ở chung với người nhà hai ngày rồi bế quan. Mộc Tiểu Đao cũng bế quan. Bọn họ chôn giấu thù hận trong lòng, chờ khi Tiêu Lãng nói muốn động đồ đao sẽ nhe nanh dữ tợn.
Hiên Viên Thiên Tôn chờ hai mươi ngày sau thì nhích người, một mình đi ra ngoài gian pohòng Tiêu Lãng ở, ngăn cản mọi người đi theo. Hiên Viên Thiên Tôn đánh ra một đoàn năng lượng, mở cấm chế căn phòng ra.
Hiên Viên Thiên Tôn đi vào, nhíu mày. Không khí đầy mùi rượu, căn phòng toàn là vò rượu, có nhiều cái vỡ vụn, chắc bị Tiêu Lãng giận dữ đập vỡ.
Hiên Viên Thiên Tôn nhìn Tiêu Lãng say ngã trên mặt đất, như con chó chết, trong mắt có đau lòng. Đầu tiên Hiên Viên Thiên Tôn đóng cấm chế căn phòng, chút cấm chế này với gã như là không có.
Năng lượng chậm rãi chảy ra từ tay Hiên Viên Thiên Tôn, gã tùy tiện đánh ra một luồng năng lượng trúng Tiêu Lãng, đánh tỉnh hắn. Hiên Viên Thiên Tôn ngồi xuống ghế bên cạnh, liếc Tiêu Lãng ngồi dậy.
Hiên Viên Thiên Tôn nói:
- Như thế nào? Không chịu được đả kích?
Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu, không lên tiếng, chân mày rũ xuống.
- Ta từng gặp tình huống giống như ngươi.
Hiên Viên Thiên Tôn thở hắt ra nói:
- Ta từng giống ngươi, một mình xông Thần Vực. Khi đó ta là đệ nhất nhân trong vực diện của mình,t a rất kiêu ngạo, không ai bì nổi, ăn chút thiệt thòi, mấy lần bò ra khỏi đống xác chết, ta biết Thần Vực tàn khốc. Ta bắt đầu nhẫn nhịn, chậm rãi tu luyện. Nhưng trong lòng ta vẫn có sự kiêu ngạo, nên cuối cùng ta hại chết mấy trăm tộc nhân. Cũng vì lần đó tiểu Vũ bị phế thực lực, đời này khựng lại ở Đại Thần cảnh. Lần đó đả kích ta lớn nhất.
Hiên Viên Thiên Tôn không nói đạo lý lớn, Tiêu Lãng thông minh, có nhiều chuyện hắn hiểu chẳng qua trong lòng khó thể thoải mái. Hiên Viên Thiên Tôn kể chuyện quá khứ hấp dẫn Tiêu Lãng.
Thấy Tiêu Lãng ngẩng đầu lên một chút, Hiên Viên Thiên Tôn gật gù.
Hiên Viên Thiên Tôn tiếp tục bảo:
- Lần đó tộc nhân của ta chỉ còn lại mấy chục người, ta nhốt mình bảy, tám năm. Sau lần đó ta đại triệt đại ngộ, tâm tình tăng lên, thực lực tiến bộ rất nhanh, một hơi đột phá Thiên Tôn, bắt lấy Hiên Viên sơn lĩnh. Nhưng tiếc là sau chuyện đó Tiểu Vũ mất tích, ta quá tức giận điên cuồng giết vô số người, đánh ra uy danh, được Tu La đại nhân xem trọng, đi theo đến Tinh Hải Hỗn Loạn.
- Nhưng mà...
Tiêu Lãng chìm trong chuyện kể, Hiên Viên Thiên Tôn đổi giọng, vô cùng tiếc nuối nói:
- Sau khi quay về từ Tinh Hải Hỗn Loạn thì thực lực của ta tăng thêm một bước, trở thành mười người hàng đầu hủy diệt chi địa. Kiêu ngạo thấm trong xương ta lại dấy lên, kết quả bài học rất thảm thiết. Lần trước cùng ngươi đi Trinh sát, gia tộc lại có mười đỉnh Thần Tổ cảnh chết. Chuyện sau đó thì ngươi đã biết rồi, ta không nói thêm. Ta nói nhiều như vậy là chỉ muốn cho ngươi một câu.
Hiên Viên Thiên Tôn đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa thì xoay lại nói:
- Trên thế giới không có tuyệt đối an toàn, cũng không có bất cứ người nào có thể giúp ngươi suốt đời. Ngươi muốn bảo vệ tộc nhân, người thân của ngươi, tránh cho thảm kịch tương tự xảy ra thì chỉ có thể dựa vào ngươi. Muốn thật sự tiêu dao thì ngươi phải từng bước một đi lên, đặt chân trên đỉnh, thành tựu Chí Cao Thần!
Hiên Viên Thiên Tôn đi rồi, lần này không phải đi ra bên ngoài mà dẫn đoàn người bay về Thần Vực, chỉ để lại hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Vũ.
Tiêu Lãng đứng trong căn phòng đầy vò rượu, im lặng thật lâu, vẻ mặt buồn bã giảm bớt nhiều.
Vù vù vù vù vù!
Cấm chế trong phòng sáng lên, Tiêu Lãng nhìn lại thấy một bóng áo vàng và khuôn mặt không chút tỳ vết.
Hoàn Nhan Nhược Thủy đi đến, nhìn Tiêu Lãng biểu tình không tệ.
Hoàn Nhan Nhược Thủy mỉm cười nói:
- Tiêu đại ca, ta sẽ trở về. Lão tổ tông đã phái người bắt ta về. Có một hậu đại Chí Cao Thần đến gia tộc, mọi mặt đều rất ưu tú, lão tổ tông định gả tỷ muội chúng ta cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Lãng biến sắc bén nhưng không nói gì, chỉ cảm giác khóe môi cay đắng.
Hoàn Nhan Nhược Thủy thấy ánh mắt của Tiêu Lãng thì nở nụ cười, cực kỳ rạng rỡ.
Hoàn Nhan Nhược Thủy xoay người rời đi, để lại một câu:
- Tiêu đại ca, kỳ thực... Nếu phải gả cho người thì tỷ muội chúng ta hy vọng gả cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi chưa đạt tới yêu cầu của lão tổ tông nhà ta. Chúng ta chỉ chờ ngươi năm năm, nếu trong năm năm mà ngươi không đến tìm chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể gả cho công tử kia. Tiêu đại ca, một ngày nào đó ngươi sẽ đến cưới Nhược Thủy sao?
Tiêu Lãng mang người bay qua, Trà Mộc tiếp đãi với quy cách tối cao. Đông Phương Hồng Đậu, Mộc Tiểu Yêu cố nén bi thương đi ra ngoài tiếp khách, nghênh Hoàn Nhan Nhược Thủy vào trong.
Tiêu Lãng tùy tiện sắp xếp rồi một người trốn vào phòng. Tiêu Lãng rất khó vượt qua, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số khuôn mặt. Ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch, vân vân và vân vân.
Tiêu Lãng hại chết bọn họ, hại chết mấy ức vạn người Thiên Châu. Nếu không phải Tiêu Lãng lỗ mãng, nếu ngay từ đầu hắn sử dụng những lệnh bài thì chắc có thể hòa bình cứu ra đám Tiêu Ma Thần. Chính vì Tiêu Lãng cậy mạnh, so can đảm mới khiến Ma Đằng công tử ghi hận, dẫn đến mọi người chết đi.
Tiêu Lãng đi Thần Vực rất thuận lợi, dược nhiều người khen, kết nhiều thiện duyên. Tuy Tiêu Lãng không cho rằng mình vênh váo kiêu ngạo nhưng có nhiều chuyện không suy nghĩ nhiều.
Có khi một sai lầm có lẽ sẽ khiến Tiêu Lãng rơi vào tình thế nguy hiểm, đôi khi sai lầm khiến mấy vạn dân chúng Thiên Châu chết thay cho hắn.
Tiêu Lãng ngồi trong một gian phòng trong Thiên Vũ điện, cảm thấy nhạt nhẽo, cảm giác đứng ngồi không yên. Tiêu Lãng không muốn tu luyện, thậm chí không quan tâm lần này thực lực có tiến triển gì, huyệt đạo biến ảo trong người.
Tiêu Lãng lấy mấy vò rượu ra khỏi không gian giới chỉ, giờ phút này có lẽ uống say là kết quả tốt nhất.
Một vò, hai vò, mười vò.
Không giống như Tiêu Lãng uống rượu mà muốn chuốc say, để mình không suy nghĩ nhiều chuyện, để khi mắt khép, trong đầu sẽ không xuất hiện các khuôn mặt nữa.
Tiêu Lãng huống hơn hai mươi vò rượu, uống say bất tỉnh nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Khóe môi Tiêu Lãng đầy cay đắng, tư trách. Tiêu Lãng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ.
Phòng mở ra cấm chế, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu rất muốn đi vào, cũng có thể khống chế cấm chế mở cửa phòng nhưng họ không dám tiến vào. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cực kỳ hiểu Tiêu Lãng. Con người Tiêu Lãng giống con sói cô độc, có lẽ hắn cùng các ngươi chai vui nhưng tuyệt đối không muốn cho người ta thấy hắn yếu ớt. Tiêu Lãng thích yên lặng liếm vết thương, hoặc là hồi phục bước ra, hoặc là hoàn toàn trầm luân.
Hiên Viên Thiên Tôn ngồi trong Thiên Vũ các uống trà, ra một mệnh lệnh không cho ai đi quấy rầy Tiêu Lãng. Có nhiều thứ phải trải qua mới trưởng thành. Hiên Viên Thiên Tôn thà khiến Tiêu Lãng đau một lần, sẽ có tác dụng lớn cho tương lai phát triển.
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đi hỗ tợ, ổn định quân tâm Thiên Châu, cứu trị người bị thương, trùng kiến thành trì.
Một đại mỹ nữ đến, còn tự xưng là muội muội kết bái của Tiêu Lãng? Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu không có lòng đối địch. Tiêu Lãng cực kỳ thành thật kể chuyện trong Thần Vực cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu nghe. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu thật lòng tiếp nhận đại mỹ nữ lan tâm huệ chất này, xem như tỷ muội ruột, rất hòa hợp.
Nhưng Tiêu Lãng nhốt mình trong phòng nửa tháng không ló mặt ra khiến mọi người lo lắng. Thân nhân đã chết đi, nếu Tiêu Lãng cứ suy sụp như vậy thì ai dẫn dắt Thiên Châu tiếp tục đi tới?
Tiêu Ma Thần, Vô Ngân trở về nhưng không hỗ trợ gì, ở chung với người nhà hai ngày rồi bế quan. Mộc Tiểu Đao cũng bế quan. Bọn họ chôn giấu thù hận trong lòng, chờ khi Tiêu Lãng nói muốn động đồ đao sẽ nhe nanh dữ tợn.
Hiên Viên Thiên Tôn chờ hai mươi ngày sau thì nhích người, một mình đi ra ngoài gian pohòng Tiêu Lãng ở, ngăn cản mọi người đi theo. Hiên Viên Thiên Tôn đánh ra một đoàn năng lượng, mở cấm chế căn phòng ra.
Hiên Viên Thiên Tôn đi vào, nhíu mày. Không khí đầy mùi rượu, căn phòng toàn là vò rượu, có nhiều cái vỡ vụn, chắc bị Tiêu Lãng giận dữ đập vỡ.
Hiên Viên Thiên Tôn nhìn Tiêu Lãng say ngã trên mặt đất, như con chó chết, trong mắt có đau lòng. Đầu tiên Hiên Viên Thiên Tôn đóng cấm chế căn phòng, chút cấm chế này với gã như là không có.
Năng lượng chậm rãi chảy ra từ tay Hiên Viên Thiên Tôn, gã tùy tiện đánh ra một luồng năng lượng trúng Tiêu Lãng, đánh tỉnh hắn. Hiên Viên Thiên Tôn ngồi xuống ghế bên cạnh, liếc Tiêu Lãng ngồi dậy.
Hiên Viên Thiên Tôn nói:
- Như thế nào? Không chịu được đả kích?
Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu, không lên tiếng, chân mày rũ xuống.
- Ta từng gặp tình huống giống như ngươi.
Hiên Viên Thiên Tôn thở hắt ra nói:
- Ta từng giống ngươi, một mình xông Thần Vực. Khi đó ta là đệ nhất nhân trong vực diện của mình,t a rất kiêu ngạo, không ai bì nổi, ăn chút thiệt thòi, mấy lần bò ra khỏi đống xác chết, ta biết Thần Vực tàn khốc. Ta bắt đầu nhẫn nhịn, chậm rãi tu luyện. Nhưng trong lòng ta vẫn có sự kiêu ngạo, nên cuối cùng ta hại chết mấy trăm tộc nhân. Cũng vì lần đó tiểu Vũ bị phế thực lực, đời này khựng lại ở Đại Thần cảnh. Lần đó đả kích ta lớn nhất.
Hiên Viên Thiên Tôn không nói đạo lý lớn, Tiêu Lãng thông minh, có nhiều chuyện hắn hiểu chẳng qua trong lòng khó thể thoải mái. Hiên Viên Thiên Tôn kể chuyện quá khứ hấp dẫn Tiêu Lãng.
Thấy Tiêu Lãng ngẩng đầu lên một chút, Hiên Viên Thiên Tôn gật gù.
Hiên Viên Thiên Tôn tiếp tục bảo:
- Lần đó tộc nhân của ta chỉ còn lại mấy chục người, ta nhốt mình bảy, tám năm. Sau lần đó ta đại triệt đại ngộ, tâm tình tăng lên, thực lực tiến bộ rất nhanh, một hơi đột phá Thiên Tôn, bắt lấy Hiên Viên sơn lĩnh. Nhưng tiếc là sau chuyện đó Tiểu Vũ mất tích, ta quá tức giận điên cuồng giết vô số người, đánh ra uy danh, được Tu La đại nhân xem trọng, đi theo đến Tinh Hải Hỗn Loạn.
- Nhưng mà...
Tiêu Lãng chìm trong chuyện kể, Hiên Viên Thiên Tôn đổi giọng, vô cùng tiếc nuối nói:
- Sau khi quay về từ Tinh Hải Hỗn Loạn thì thực lực của ta tăng thêm một bước, trở thành mười người hàng đầu hủy diệt chi địa. Kiêu ngạo thấm trong xương ta lại dấy lên, kết quả bài học rất thảm thiết. Lần trước cùng ngươi đi Trinh sát, gia tộc lại có mười đỉnh Thần Tổ cảnh chết. Chuyện sau đó thì ngươi đã biết rồi, ta không nói thêm. Ta nói nhiều như vậy là chỉ muốn cho ngươi một câu.
Hiên Viên Thiên Tôn đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa thì xoay lại nói:
- Trên thế giới không có tuyệt đối an toàn, cũng không có bất cứ người nào có thể giúp ngươi suốt đời. Ngươi muốn bảo vệ tộc nhân, người thân của ngươi, tránh cho thảm kịch tương tự xảy ra thì chỉ có thể dựa vào ngươi. Muốn thật sự tiêu dao thì ngươi phải từng bước một đi lên, đặt chân trên đỉnh, thành tựu Chí Cao Thần!
Hiên Viên Thiên Tôn đi rồi, lần này không phải đi ra bên ngoài mà dẫn đoàn người bay về Thần Vực, chỉ để lại hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Vũ.
Tiêu Lãng đứng trong căn phòng đầy vò rượu, im lặng thật lâu, vẻ mặt buồn bã giảm bớt nhiều.
Vù vù vù vù vù!
Cấm chế trong phòng sáng lên, Tiêu Lãng nhìn lại thấy một bóng áo vàng và khuôn mặt không chút tỳ vết.
Hoàn Nhan Nhược Thủy đi đến, nhìn Tiêu Lãng biểu tình không tệ.
Hoàn Nhan Nhược Thủy mỉm cười nói:
- Tiêu đại ca, ta sẽ trở về. Lão tổ tông đã phái người bắt ta về. Có một hậu đại Chí Cao Thần đến gia tộc, mọi mặt đều rất ưu tú, lão tổ tông định gả tỷ muội chúng ta cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Lãng biến sắc bén nhưng không nói gì, chỉ cảm giác khóe môi cay đắng.
Hoàn Nhan Nhược Thủy thấy ánh mắt của Tiêu Lãng thì nở nụ cười, cực kỳ rạng rỡ.
Hoàn Nhan Nhược Thủy xoay người rời đi, để lại một câu:
- Tiêu đại ca, kỳ thực... Nếu phải gả cho người thì tỷ muội chúng ta hy vọng gả cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi chưa đạt tới yêu cầu của lão tổ tông nhà ta. Chúng ta chỉ chờ ngươi năm năm, nếu trong năm năm mà ngươi không đến tìm chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể gả cho công tử kia. Tiêu đại ca, một ngày nào đó ngươi sẽ đến cưới Nhược Thủy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.