Quyển 3 - Chương 57: Nói mớ giữa ban ngày
Yêu Dạ
24/11/2014
Miếng vải đen che trên mặt
đã rách tả tơi. Nếu đã bị nhận ra thân phận, Tiêu Lãng dứt khoát xé rách những mảnh vải rách còn lại ra. Ngay cả tấm vải đen trên mặt cũng gỡ
xuống. Trên người hắn chỉ còn lại một cái quần còn tính là nhìn được.
Thảo Đằng không có tiếp tục đuổi xuống, trái lại cuốn quanh thân thể hắn. Ánh sáng màu xanh lục chói lòa. Chờ sau khi trị liệu tốt thương thế, lúc này Tiêu Lãng mới thu hồi Thảo Đằng. Thân thể hắn giống như như đạn pháo bắn ra, đuổi theo hướng Phùng Ngưng vừa chạy.
Vừa nãy, Thảo Đằng thật ra có thể làm trọng thương thần hồn của Phùng Ngưng. Nhưng Tiêu Lãng không làm như vậy. Hắn muốn xem thử, dựa vào chiến kỹ Thiên Ma, mình có thể giết chết cường giả Chiến Hoàng đỉnh phong hay không.
Phùng Ngưng đã chạy được mấy ngàn mét. Tốc độ của Tiêu Lãng còn nhanh hơn hắn một chút. Phùng Ngưng bay trong không trung bay. Tiêu Lãng lại không thể bay, giống như một con báo săn đuổi theo ở phía dưới. Hai người một trước một sau tốc độ không ngừng rút ngắn. Chỉ một lát bọn họ đã vượt qua khoảng cách trăm dặm.
Phía trước mơ hồ nhìn thấy một thành thị. Tiêu Lãng lại hoàn toàn không để ý tới. Hôm nay chỉ có một tên Chiến Hoàng để truy sát mình. Không cần phải nói thân phận mình chưa bại lộ. Người này rất có thể là thành chủ của thành lớn phía trước. Loại thành thị này không phải không có giới hạn. Nhiều nhất bên trong cũng chỉ có một, hai tên Chiến Hoàng.
Tuy rằng Phùng Ngưng đã phóng hai đạn tín hiệu, nhưng Tiêu Lãng vẫn chuẩn bị giết chết người này, thông báo cho đám cường giả đại lục Thần Hồn, đế đô Chiến Vương Triều biết mình đã trở về.
Vèo!
Thành lớn phía xa vừa vặn có vô số võ giả đang chạy ra khỏi thành. Ít nhất có tới mấy trăm người. Trong đó còn có rất nhiều quân hộ về đều đạt tới Chiến Soái cảnh.
- Ngăn cản hắn, để bản thành chủ giết Tiêu Lãng!
Phùng Ngưng lập tức mừng như điên, rống lớn. Tốc độ của hắn đã nhanh hơn mấy phần.
Giờ phút này, Tiêu Lãng chỉ cách hắn khoảng trăm mét. Tuy rằng hắn không biết Tiêu Lãng có thể đánh tan chiến giáp huyền khí của mình hay không, có tạo thành tổn thương đối với hắn hay không, chí ít hắn không có cách nào giết chết được Tiêu Lãng. Bởi vậy hắn chỉ có chạy trốn trước rồi mới nói sau!
Quan trọng nhất là thanh danh của Tiêu Lãng quá hiển hách. Tại Huyết Đế Thành đánh chết hoàng tử Huyết Vương Triều. Sau đó chạy trốn ở ngay trước mắt Huyết Y, Huyết Nô, Tông chủ Huyết Tông. Tiếp đó hắn lại giết hoàng đế vương triều Thiên Vũ Thành, lại chạy trốn. Huyết Tông, Chiến Vương Triều, Thần Hồn Thành đều đuổi giết hắn, hắn vẫn có thể sống tiêu dao như vậy. Thủ đoạn quá quỷ dị.
Giờ phút này trong lòng Phùng Ngưng căn bản hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.
Tiêu Lãng ở trần, ánh mắt lạnh lẽo giống như một con hung thú, thân thể hoàn toàn không có dừng lại, cũng không để ý tới đám võ giả cấp thấp kia đấu đá lung tung. Hắn rời đi.
- Giết!
- Các huynh đệ, giết Tiêu Lãng!
- Giết hắn. Trăm vạn hoàng kim, vị trí phó thành chủ Thần Hồn Thành sẽ là của ta!
Trong đám võ giả chạy vội ra kia có một vài cường giả Chiến Tôn Chiến Vương thật ra cũng không phải là kẻ ngu si.
Thành chủ đại nhân Chiến Hoàng cảnh còn bị truy sát, bọn họ đến chính là chịu chết. Tuy nhiên, bọn họ thật ra rất thông minh, vừa hét lớn, huyền khí vờn quanh, giả vờ giả vịt phóng ra thần hồn. Nhưng tốc độ bọn họ đều chậm lại. Trái lại một đám quân hộ vệ Chiến Soái cảnh vô cùng hưng phấn kêu lớn phóng về phía Tiêu Lãng.
Ầm! Ầm!
Tiêu Lãng cũng lười đánh giết những võ giả cấp thấp này. Thân thể hắn giống như một chiếc xe tăng phóng đi. Bất kể võ giả nào tới gần hắn đều bị đánh thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Thời điểm Tiêu Lãng còn cách Phùng Ngưng mấy chục mét, hai chân hắn bỗng nhiên giẫm xuống một cái. Thân thể hắn giống như như đạn pháo vọt về phía Phùng Ngưng. Hai tay hắn giống như hai bàn tay truy hồn đoạt mệnh của Tử thần, chộp về phía sau lưng Phùng Ngưng.
- Hừ!
Phùng Ngưng hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn đối với Chiến Tôn Chiến Vương phía dưới. Giờ phút này hắn lại chỉ có thể xoay người. Một thiết quyền với huyền khí vờn quanh, hóa thành từng tàn ảnh, mang theo tiếng sấm rền vang, toàn lực đánh xuống đầu Tiêu Lãng.
Hắn rất tự tin đối với lực lượng của chính mình. Nếu như Tiêu Lãng dám tiếp tục công kích, hắn cũng dám đập nát đầu Tiêu Lãng!
Tiêu Lãng không dám đánh cược. Cảm giác đầu bị chấn động cũng không dễ chịu lắm. Những vị trí khác trên thân thể thì không sao, nhưng nếu như đầu xảy ra chút vấn đề thì phiền toái. Cho nên hắn như tia chớp hóa trảo làm quyền, va chạm với nắm đấm của Phùng Ngưng đang lao tới.
Ầm!
Từng tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Cánh tay của Phùng Ngưng vỡ nát lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Tay áo trên cánh tay trực tiếp hóa thành bột mịn. Thân thể hắn giống như bao tải rách bay ra ngoài.
Tiêu Lãng cũng bay ngược ra ngoài. Tuy nhiên, cánh tay hắn chỉ có chút tê dại, ngực có chút khó chịu mà thôi.
- A a...
Những võ giả Chiến Soái cảnh phía vừa liền tỉnh táo lại, đã nhìn thấy Tiêu Lãng lại bò lên, thân thể lại phóng về phía này, cả đám giống như hồ tôn chạy khắp nơi.
Ầm!
Thân thể Phùng Ngưng liên tục bị nện xuống dưới mặt đất, khiến lòng đất bị đập thành một hố sâu nửa mét. Có thể thấy được một quyền này của Tiêu Lãng có lực lượng lớn tới mức nào.
Thân thể Tiêu Lãng lại nhảy lên. Con mắt hắn lạnh lẽo, khiến Phùng Ngưng nhìn thấy, linh hồn cũng run rẩy. Hắn bị trọng thương muốn tiếp tục bò dậy chạy thoát thân, nhưng thân thể thoáng động, một ngụm máu tươi đã phun ra. Hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Lãng càng ngày càng gần, tinh thần càng thêm cuồng loạn rống lớn:
- Tiêu Lãng, ngươi không thể giết ta. Phụ thân ta là Phùng Hi Phạn. Ngươi giết ta, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ầm!
Tiêu Lãng giơ lên một chân thật cao, sau đó hóa thành từng tàn ảnh ầm ầm giẫm xuống, đập Phùng Ngưng trực tiếp lún sâu vào trong lòng đất đến vài mét trong. Ngực hắn cũng bị đập thủng một lỗ lớn. Mắt thấy hắn không sống nổi nữa.
Tiêu Lãng nhảy ra hố sâu, lạnh lùng nhìn Phùng Ngưng chết không nhắm mắt, lãnh đạm nói:
- Phùng Hi Phạn là ai? Ta không biết!
Phùng Hi Phạn là tộc trưởng Phùng gia, một trong bốn đại Vương sư của Vũ Vương Triều, cường giả Chiến Đế, không người nào trong Vũ Vương Triều không biết.
Tiêu Lãng chưa từng nghe nói về người này, chỉ có điều cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ giết không tha.
Cho dù hắn không giết Phùng Ngưng, Phùng Hi Phạn sẽ bỏ qua cho hắn sao? Chuyện nực cười!
Vèo!
Giết chết một tên Chiến Hoàng, Tiêu Lãng cũng không mấy hưng phấn. Phùng Ngưng dùng toàn lực công kích chỉ khiến hắn bị thương không nhẹ không nặng, Tiêu Lãng đã biết hôm nay Phùng Ngưng chắc chắn phải chết.
Thân thể Tiêu Lãng lóe lên một phát, đã nắm được cổ của một tên Chiến Vương, trầm giọng hỏi:
- Có phải Vân Tử Sam đã phát thông báo, còn hơn mười ngày sẽ chém đầu cô cô ta, và các nàng Liễu Nhã Thiên Tầm hay không?
Tất cả võ giả xung quanh câm như hến, một câu nói không dám nói, cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng. Chiến Vương bị Tiêu Lãng nắm lấy như vậy cũng không dám nói lời nào, chỉ liên tục gật đầu.
Tay Tiêu Lãng thoáng động, ném người này ra xa trăm mét, sau đó quét mắt nhìn mọi người một lượt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi giúp ta truyền lời cho Vân Tử Sam, trong vòng nửa tháng ta sẽ đi đế đô. Nếu như các nàng dám đụng đến đám người cô cô ta dù chỉ một cọng tóc, ta xin thề tất cả con cháu gia tộc của những người tham dự vào chuyện này sẽ bị ta giết chết không còn một mống. Ví dụ như Thần Hồn Thành tham dự, ngay cả chó gà Thần Hồn Thành ta cũng sẽ không tha!
Thân ảnh Tiêu Lãng đã biến mất trong ánh trăng. Tất cả võ giả ở đây vẫn không dám động. Mấy tên Chiến Vương mang thi thể Phùng Ngưng ra, thân thể không ngừng run rẩy, chờ đợi gia chủ Phùng gia Phùng Hi Phạn đến nổi trận kinh thiên.
Chỉ sau hai canh giờ, Phùng Hi Phạn đã chạy đến, còn cưỡi huyền thú bay đến. Hắn nổi giận, dưới một chiêu đánh bay mấy tên võ giả ở đây ra ngoài. Sau đó hắn đuổi theo hướng Tiêu Lãng trốn chạy.
Tin tức rất nhanh đã được truyền khắp Vũ Vương Triều, sau đó lan truyền đến toàn bộ đại lục. Tất cả đại lục lập tức xôn xao. Tiêu Lãng lại có thể trực tiếp đối mặt giết chết một tên Chiến Hoàng cao giai, còn đường đường chính chính đánh chết trước mặt vô số người?
Đan điền Tiêu Lãng không phải đã bị phế bỏ rồi sao? Cho dù đan điền hắn còn tốt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực của hắn làm sao có thể tăng lên tới Chiến Hoàng đỉnh phong? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Dường như còn chưa đầy hai mươi tuổi chứ?
Hắn đang nói mớ giữa ban ngày sao?
Sau khi Chiến Đế và Tông chủ Vũ Tông, đám người Vân Tử Sam ở trong đế đô Chiến Vương Triều nghe được tin tức, toàn thân chấn động, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Lãng quả nhiên không chết. Sau khi đặc sứ Thiên Châu tới, rốt cuộc đã có người có thể thay các nàng, chịu sự tức giận của đặc sứ.
Thảo Đằng không có tiếp tục đuổi xuống, trái lại cuốn quanh thân thể hắn. Ánh sáng màu xanh lục chói lòa. Chờ sau khi trị liệu tốt thương thế, lúc này Tiêu Lãng mới thu hồi Thảo Đằng. Thân thể hắn giống như như đạn pháo bắn ra, đuổi theo hướng Phùng Ngưng vừa chạy.
Vừa nãy, Thảo Đằng thật ra có thể làm trọng thương thần hồn của Phùng Ngưng. Nhưng Tiêu Lãng không làm như vậy. Hắn muốn xem thử, dựa vào chiến kỹ Thiên Ma, mình có thể giết chết cường giả Chiến Hoàng đỉnh phong hay không.
Phùng Ngưng đã chạy được mấy ngàn mét. Tốc độ của Tiêu Lãng còn nhanh hơn hắn một chút. Phùng Ngưng bay trong không trung bay. Tiêu Lãng lại không thể bay, giống như một con báo săn đuổi theo ở phía dưới. Hai người một trước một sau tốc độ không ngừng rút ngắn. Chỉ một lát bọn họ đã vượt qua khoảng cách trăm dặm.
Phía trước mơ hồ nhìn thấy một thành thị. Tiêu Lãng lại hoàn toàn không để ý tới. Hôm nay chỉ có một tên Chiến Hoàng để truy sát mình. Không cần phải nói thân phận mình chưa bại lộ. Người này rất có thể là thành chủ của thành lớn phía trước. Loại thành thị này không phải không có giới hạn. Nhiều nhất bên trong cũng chỉ có một, hai tên Chiến Hoàng.
Tuy rằng Phùng Ngưng đã phóng hai đạn tín hiệu, nhưng Tiêu Lãng vẫn chuẩn bị giết chết người này, thông báo cho đám cường giả đại lục Thần Hồn, đế đô Chiến Vương Triều biết mình đã trở về.
Vèo!
Thành lớn phía xa vừa vặn có vô số võ giả đang chạy ra khỏi thành. Ít nhất có tới mấy trăm người. Trong đó còn có rất nhiều quân hộ về đều đạt tới Chiến Soái cảnh.
- Ngăn cản hắn, để bản thành chủ giết Tiêu Lãng!
Phùng Ngưng lập tức mừng như điên, rống lớn. Tốc độ của hắn đã nhanh hơn mấy phần.
Giờ phút này, Tiêu Lãng chỉ cách hắn khoảng trăm mét. Tuy rằng hắn không biết Tiêu Lãng có thể đánh tan chiến giáp huyền khí của mình hay không, có tạo thành tổn thương đối với hắn hay không, chí ít hắn không có cách nào giết chết được Tiêu Lãng. Bởi vậy hắn chỉ có chạy trốn trước rồi mới nói sau!
Quan trọng nhất là thanh danh của Tiêu Lãng quá hiển hách. Tại Huyết Đế Thành đánh chết hoàng tử Huyết Vương Triều. Sau đó chạy trốn ở ngay trước mắt Huyết Y, Huyết Nô, Tông chủ Huyết Tông. Tiếp đó hắn lại giết hoàng đế vương triều Thiên Vũ Thành, lại chạy trốn. Huyết Tông, Chiến Vương Triều, Thần Hồn Thành đều đuổi giết hắn, hắn vẫn có thể sống tiêu dao như vậy. Thủ đoạn quá quỷ dị.
Giờ phút này trong lòng Phùng Ngưng căn bản hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.
Tiêu Lãng ở trần, ánh mắt lạnh lẽo giống như một con hung thú, thân thể hoàn toàn không có dừng lại, cũng không để ý tới đám võ giả cấp thấp kia đấu đá lung tung. Hắn rời đi.
- Giết!
- Các huynh đệ, giết Tiêu Lãng!
- Giết hắn. Trăm vạn hoàng kim, vị trí phó thành chủ Thần Hồn Thành sẽ là của ta!
Trong đám võ giả chạy vội ra kia có một vài cường giả Chiến Tôn Chiến Vương thật ra cũng không phải là kẻ ngu si.
Thành chủ đại nhân Chiến Hoàng cảnh còn bị truy sát, bọn họ đến chính là chịu chết. Tuy nhiên, bọn họ thật ra rất thông minh, vừa hét lớn, huyền khí vờn quanh, giả vờ giả vịt phóng ra thần hồn. Nhưng tốc độ bọn họ đều chậm lại. Trái lại một đám quân hộ vệ Chiến Soái cảnh vô cùng hưng phấn kêu lớn phóng về phía Tiêu Lãng.
Ầm! Ầm!
Tiêu Lãng cũng lười đánh giết những võ giả cấp thấp này. Thân thể hắn giống như một chiếc xe tăng phóng đi. Bất kể võ giả nào tới gần hắn đều bị đánh thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Thời điểm Tiêu Lãng còn cách Phùng Ngưng mấy chục mét, hai chân hắn bỗng nhiên giẫm xuống một cái. Thân thể hắn giống như như đạn pháo vọt về phía Phùng Ngưng. Hai tay hắn giống như hai bàn tay truy hồn đoạt mệnh của Tử thần, chộp về phía sau lưng Phùng Ngưng.
- Hừ!
Phùng Ngưng hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn đối với Chiến Tôn Chiến Vương phía dưới. Giờ phút này hắn lại chỉ có thể xoay người. Một thiết quyền với huyền khí vờn quanh, hóa thành từng tàn ảnh, mang theo tiếng sấm rền vang, toàn lực đánh xuống đầu Tiêu Lãng.
Hắn rất tự tin đối với lực lượng của chính mình. Nếu như Tiêu Lãng dám tiếp tục công kích, hắn cũng dám đập nát đầu Tiêu Lãng!
Tiêu Lãng không dám đánh cược. Cảm giác đầu bị chấn động cũng không dễ chịu lắm. Những vị trí khác trên thân thể thì không sao, nhưng nếu như đầu xảy ra chút vấn đề thì phiền toái. Cho nên hắn như tia chớp hóa trảo làm quyền, va chạm với nắm đấm của Phùng Ngưng đang lao tới.
Ầm!
Từng tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Cánh tay của Phùng Ngưng vỡ nát lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Tay áo trên cánh tay trực tiếp hóa thành bột mịn. Thân thể hắn giống như bao tải rách bay ra ngoài.
Tiêu Lãng cũng bay ngược ra ngoài. Tuy nhiên, cánh tay hắn chỉ có chút tê dại, ngực có chút khó chịu mà thôi.
- A a...
Những võ giả Chiến Soái cảnh phía vừa liền tỉnh táo lại, đã nhìn thấy Tiêu Lãng lại bò lên, thân thể lại phóng về phía này, cả đám giống như hồ tôn chạy khắp nơi.
Ầm!
Thân thể Phùng Ngưng liên tục bị nện xuống dưới mặt đất, khiến lòng đất bị đập thành một hố sâu nửa mét. Có thể thấy được một quyền này của Tiêu Lãng có lực lượng lớn tới mức nào.
Thân thể Tiêu Lãng lại nhảy lên. Con mắt hắn lạnh lẽo, khiến Phùng Ngưng nhìn thấy, linh hồn cũng run rẩy. Hắn bị trọng thương muốn tiếp tục bò dậy chạy thoát thân, nhưng thân thể thoáng động, một ngụm máu tươi đã phun ra. Hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Lãng càng ngày càng gần, tinh thần càng thêm cuồng loạn rống lớn:
- Tiêu Lãng, ngươi không thể giết ta. Phụ thân ta là Phùng Hi Phạn. Ngươi giết ta, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ầm!
Tiêu Lãng giơ lên một chân thật cao, sau đó hóa thành từng tàn ảnh ầm ầm giẫm xuống, đập Phùng Ngưng trực tiếp lún sâu vào trong lòng đất đến vài mét trong. Ngực hắn cũng bị đập thủng một lỗ lớn. Mắt thấy hắn không sống nổi nữa.
Tiêu Lãng nhảy ra hố sâu, lạnh lùng nhìn Phùng Ngưng chết không nhắm mắt, lãnh đạm nói:
- Phùng Hi Phạn là ai? Ta không biết!
Phùng Hi Phạn là tộc trưởng Phùng gia, một trong bốn đại Vương sư của Vũ Vương Triều, cường giả Chiến Đế, không người nào trong Vũ Vương Triều không biết.
Tiêu Lãng chưa từng nghe nói về người này, chỉ có điều cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ giết không tha.
Cho dù hắn không giết Phùng Ngưng, Phùng Hi Phạn sẽ bỏ qua cho hắn sao? Chuyện nực cười!
Vèo!
Giết chết một tên Chiến Hoàng, Tiêu Lãng cũng không mấy hưng phấn. Phùng Ngưng dùng toàn lực công kích chỉ khiến hắn bị thương không nhẹ không nặng, Tiêu Lãng đã biết hôm nay Phùng Ngưng chắc chắn phải chết.
Thân thể Tiêu Lãng lóe lên một phát, đã nắm được cổ của một tên Chiến Vương, trầm giọng hỏi:
- Có phải Vân Tử Sam đã phát thông báo, còn hơn mười ngày sẽ chém đầu cô cô ta, và các nàng Liễu Nhã Thiên Tầm hay không?
Tất cả võ giả xung quanh câm như hến, một câu nói không dám nói, cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng. Chiến Vương bị Tiêu Lãng nắm lấy như vậy cũng không dám nói lời nào, chỉ liên tục gật đầu.
Tay Tiêu Lãng thoáng động, ném người này ra xa trăm mét, sau đó quét mắt nhìn mọi người một lượt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi giúp ta truyền lời cho Vân Tử Sam, trong vòng nửa tháng ta sẽ đi đế đô. Nếu như các nàng dám đụng đến đám người cô cô ta dù chỉ một cọng tóc, ta xin thề tất cả con cháu gia tộc của những người tham dự vào chuyện này sẽ bị ta giết chết không còn một mống. Ví dụ như Thần Hồn Thành tham dự, ngay cả chó gà Thần Hồn Thành ta cũng sẽ không tha!
Thân ảnh Tiêu Lãng đã biến mất trong ánh trăng. Tất cả võ giả ở đây vẫn không dám động. Mấy tên Chiến Vương mang thi thể Phùng Ngưng ra, thân thể không ngừng run rẩy, chờ đợi gia chủ Phùng gia Phùng Hi Phạn đến nổi trận kinh thiên.
Chỉ sau hai canh giờ, Phùng Hi Phạn đã chạy đến, còn cưỡi huyền thú bay đến. Hắn nổi giận, dưới một chiêu đánh bay mấy tên võ giả ở đây ra ngoài. Sau đó hắn đuổi theo hướng Tiêu Lãng trốn chạy.
Tin tức rất nhanh đã được truyền khắp Vũ Vương Triều, sau đó lan truyền đến toàn bộ đại lục. Tất cả đại lục lập tức xôn xao. Tiêu Lãng lại có thể trực tiếp đối mặt giết chết một tên Chiến Hoàng cao giai, còn đường đường chính chính đánh chết trước mặt vô số người?
Đan điền Tiêu Lãng không phải đã bị phế bỏ rồi sao? Cho dù đan điền hắn còn tốt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực của hắn làm sao có thể tăng lên tới Chiến Hoàng đỉnh phong? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Dường như còn chưa đầy hai mươi tuổi chứ?
Hắn đang nói mớ giữa ban ngày sao?
Sau khi Chiến Đế và Tông chủ Vũ Tông, đám người Vân Tử Sam ở trong đế đô Chiến Vương Triều nghe được tin tức, toàn thân chấn động, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Lãng quả nhiên không chết. Sau khi đặc sứ Thiên Châu tới, rốt cuộc đã có người có thể thay các nàng, chịu sự tức giận của đặc sứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.