Quyển 5 - Chương 69: Núi chôn sống
Yêu Dạ
10/12/2014
- Hoạt tham trăm vạn niên? Đó là vật gì?
Tiêu Lãng uống rượu tới mơ mơ màng màng, nghi hoặc quay đầu hỏi. Trà Mộc ngẩn ra, lập tức cười khổ giải thích:
- Lão đại, ngươi tới Thiên Châu đã một thời gian, ngay cả chút kiến thức thông thường tính như vậy cũng không biết hay sao? Hoạt tham trăm vạn niên là một trong mười vật đại bổ cho linh hồn!
- Ồ! Giống như nội đan của xích thú sao?
Tiêu Lãng hiểu ra. Thấy Trà Mộc gật đầu, tinh thần hắn lập tức chấn động. Lần trước nội đan của Xích Thú bị Thảo Đằng cắn nuốt. Giờ phút này hắn cảm ngộ được một tia thiên đạo, có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Huyền thạch không thiếu, tốc độ luyện hóa cũng rất nhanh. chắc hẳn rất nhanh có thể đạt được tứ trọng đỉnh phong. Đến lúc đó tâm ma sẽ đến. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp khiến linh hồn trở nên cường đại, mới có thể tăng thêm cơ hội vượt qua tâm ma.
Nghĩ đến Xích Thú, Tiêu Lãng lại nghĩ tới Thảo Đằng. Thảo Đằng luôn ngủ say. Giờ phút này nó đã ngủ hơn hai tháng. Cũng không biết sau khi nó thức tỉnh sẽ tốt hơn hay tệ hơn.
Tiêu Lãng lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm nữa. Hắn quay người đi vào trong phòng nghỉ. Ngày mai xem ra phải đi Nhàn Đế Thành một chuyến. Vật đại bổ cho linh hồn kia, hắn nhất định phải lấy được. Điều này có thể liên quan đến tính mạng của hắn.
Ngày hôm sau, Tiêu Lãng đã sớm lên đường. Bởi vì buổi đấu giá sẽ diễn ra vào mười ngày sau. Thời gian khá khẩn trương. Hôm trước, Ma Đế Thành truyền đến tin tức, huyền thạch đang trên đường vận chuyển đến. Xem ra không thể chờ kịp. Chỉ có điều trên người Tiêu Lãng cũng có hơn một ngàn vạn huyền thạch. Theo lý mà nói có thể mua được.
Tiêu Lãng một đường bay vượt qua hư không rời đi, lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía Nhàn Đế Thành. Không thể không nói tốc độ của bay vượt qua hư không rất nhanh. Tiêu Lãng chỉ dùng tám ngày đã chạy tới gần Nhàn Đế Thành. Tiêu Lãng tìm một tiểu thành, sử dụng lệnh bài truyền tống đi.
Khi lại truyền tống đến Nhàn Đế Thành, Tiêu Lãng xúc động. Lần trước hắn đến Nhàn Đế Thành còn nơm nớp lo sợ, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, xong lập tức chạy thoát thân. Nếu không phải nhờ có Âu Dương Ấu Trĩ, sợ là hắn còn không thể vào được sàn đấu giá.
- Tham kiến Tiêu phủ chủ!
Lần này đến đây, Tiêu Lãng lại được người ta nhận ra. Tuy rằng đám hộ vệ kia không quỳ một gối xuống, nhưng tất cả đều cúi mình hành lễ, vô cùng cung kính.
Tiêu Lãng gật đầu. Bởi vì còn hai ngày nữa, buổi đấu giá mới bắt đầu, hắn đi về phía một lữ quán gần đó. Sau khi thuê một gian phòng tốt nhất, Tiêu Lãng không đi gặp Nhàn Đế, trực tiếp tiến vào trong gian phòng chuẩn bị tu luyện hai ngày.
Chỉ có điều, Hắn không nghĩ tới lại lập tức có người trình bái thiếp. Chỉ nửa canh giờ, hắn đã nhận được bốn tấm bái thiếp!
- Công tử Dật Hiên? Tiểu thư Tô Tiểu Bảo? Cháu gái Nhàn Đế? Còn có... Phó sơn chủ núi chôn sống? Gì thế này?
Tiêu Lãng cầm bốn tấm bái thiếp, cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn hận nhất loại giao tiếp không hề có dinh dưỡng này. Gặp mặt nói các loại chuyện như tâng bốc lẫn nhau, ngưỡng mộ nhau.
Đang lúc hắn đau đầu suy nghĩ xem có nên gặp người ta hay là từ chối, thị nữ ngoài cửa đột nhiên hoảng hốt la lên:
- Vị tiểu thư này, vị tiểu thư này, sao tiểu thư lại xông loạn như vậy?
Tiêu Lãng hơi nhíu mày. Một thân ảnh phấn hồng đã đẩy cửa xông vào. Vừa mới vào cửa, nàng đã khẽ kêu lên:
- Đại ca ca Tiêu Lãng, ta hận đại ca ca chết đi được!
- A...
Tiêu Lãng lập tức cười khổ đứng lên, đón tiếp. Khi hắn định thần nhìn lại, người ở bên ngoài phòng khách đang nhanh chân đi đến không phải là Âu Dương Ấu Trĩ sao?
Âu Dương Ấu Trĩ lại cao hơn một chút, chỉ có điều xem ra vẫn nhỏ nhắn yêu kiều khả ái, giống như tinh linh từ trong rừng cây đi ra, vô cùng xinh đẹp. Mắt nàng trợn lên, miệng nhỏ dẩu ra, lộ vẻ khó chịu.
- Tiểu Ấu Trĩ, đã lâu không gặp? Tại sao tâm tình lại xấu như vậy? Là ai bắt nạt muội sao? Ca ca giúp muội đánh hắn!
Tiêu Lãng ôn hòa nói, sau đó đi tới xoa xoa đầu Âu Dương Ấu Trĩ, thần sắc rất cưng chiều. Hắn thật lòng thích tiểu nha đầu này, đương nhiên chỉ là thích thuần khiết.
Trên mặt Tiểu Ấu Trĩ lộ vẻ khó chịu, tức giận nói:
- Chính là đại ca ca bắt nạt Ấu Trĩ, hừ hừ! Một mình lén lút chạy đi Bắc Minh chơi cũng không gọi Ấu Trĩ. Trở lại cũng không truyền tin cho ta! Không được... Đại ca ca đến lập tức đưa Ấu Trĩ tới Bắc Minh chơi đùa một chút!
- Chuyện này...
Tiêu Lãng dở khóc dở cười, vội vàng giải thích:
- Ấu Trĩ, ta đi Bắc Minh là có chính sự! Được, coi như ta không đúng. Chờ tới buổi đấu giá, muội coi trọng vật gì, ta mua giúp muội! Bắc Minh không đi được. Buổi đấu giá kết thúc ta còn phải đi Thần Khải phủ!
- Hừ hừ, vậy còn tạm được!
Âu Dương Ấu Trĩ nở nụ cười, đôi mắt đẹp chớp một cái. Đột nhiên nàng có một chủ ý:
- Đại ca ca muốn đi Thần Khải phủ, ta cũng muốn đi. Ta rất nhớ tỷ tỷ Tiểu Yêu! Hừ hừ, lần này đại ca ca nhất định phải đưa ta đi cùng, bằng không ta sẽ không để đại ca ca được yên!
- Ách... Người nhà muội thì sao? Lần này muội đi với ai tới Nhàn Đế Thành?
Tiêu Lãng khó xử. Tiểu ma tinh này đi tới đâu sẽ gây chuyện tới đó. Dẫn nàng theo, dọc đường nhất định sẽ phải giúp nàng chùi đít.
Âu Dương Ấu Trĩ dửng dưng như không nói:
- Không sao, Âu Dương Tà không dám quản ta. Hắn dám quản ta, ta cầm thần lôi đánh hắn. Chờ lát nữa ta nói chuyện với hắn, truyền tin cho ông nội ta là được!
- Được rồi!
Tiêu Lãng bất đắc dĩ thở dài nói:
- Chỉ cần người nhà muội không phản đối, ta sẽ đưa muội đi chơi!
Đi Thần Khải phủ chẳng khác nào đến nhà mình. Gơn nữa Ấu Trĩ có bảo giáp hộ thân, hung thú trăm vạn năm bình thường đều không thể tổn thương nàng được. Đến lúc đó để nàng và Tiểu Yêu cùng nhau chơi đùa là được.
- Đại nhân, công tử Âu Dương cầu kiến!
Vào thời khắc này, bên ngoài vang lên tiếng truyền báo của thị nữ. Tiêu Lãng nhìn thoáng về phía Âu Dương Ấu Trĩ mỉm cười, đứng dậy đón tiếp. Hắn đã gặp Âu Dương Tà mấy lần. Bởi vì là người của Âu Dương gia, thật ra cảm giác của Tiêu Lãng đối với hắn không tồi.
- Tiêu phủ chủ, quấy rầy!
Âu Dương Tà dẫn theo hai Nhân Hoàng đỉnh phong đi đến, vẫn phong độ như lúc trước, phong thần như ngọc. Đệ nhất công tử Thiên Châu quả nhiên danh bất hư truyền.
- Công tử Âu Dương, chào công tử! Mời vào!
Tiêu Lãng rất khách khí đón ba người vào trong. Ấu Trĩ rất kiêu ngạo ngồi ở một bên, một mình ăn linh quả trên bàn, bộ dạng xa cách.
Âu Dương Tà liếc mắt nhìn Âu Dương Ấu Trĩ một cái, nở nụ cười khổ nói:
- Tiêu phủ chủ, Ấu Trĩ không hiểu chuyện, quấy rầy ngài. Mong ngài không lấy làm phiền lòng!
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Làm gì có. Ấu Trĩ và ta là bằng hữu. Ta xem nàng là muội muội, không thể nói là quấy rầy!
Âu Dương Ấu Trĩ xen vào nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Âu Dương Tà! Tiêu Lãng là đại ca ca của Ấu Trĩ. Ta đến chỗ hắn chơi một chút, ngươi cũng muốn quản sao? Đúng... Âu Dương Tà, khi buổi đấu giá kết thúc, Ấu Trĩ muốn cùng đại ca ca đi Thần Khải phủ. Ngươi truyền tin cho ông nội của ta một chút!
- Chuyện này...
Trên mặt Âu Dương Tà và hai trưởng lão Âu Dương gia lộ vẻ khó xử. Cuối cùng Âu Dương Tà không nói gì, chỉ lấy ngọc phù truyền tin ra truyền tin. Kết quả, Âu Dương Thúy Thúy nhanh chóng đáp lại, để Ấu Trĩ đi theo Tiêu Lãng, nói Âu Dương Tà không cần để ý tới.
- Ha ha, ta biết gia gia tốt nhất!
Âu Dương Ấu Trĩ nhận được đáp án, cười đến mắt cong thành vầng trăng khuyết, vô cùng hài lòng.
Tiêu Lãng mỉm cười. Khi nhìn mấy tờ bái thiếp kia, hắn đột nhiên cầm lấy một tấm trong đó, hỏi Âu Dương Tà:
- Công tử Âu Dương, núi chôn sống này là chỗ thế nào, sao lại đưa bái thiếp tới? Ta tại sao chưa nghe nói qua?
Âu Dương Tà cầm lấy bái thiếp, nhìn qua một chút, giải thích:
- A... Đây là một sát thủ tổ chức Thiên Châu, rất thần bí. Người bình thường thực sự không biết. Trong mấy chục năm gần nay, núi chôn sống mới nổi lên. Chỉ có điều bọn họ mơ hồ có thể sánh ngang với đệ nhất tổ chức sát thủ Long Đàm. Sơn chủ của bọn họ lấy danh hiệu là chôn sống, ý tứ chỉ cần giết không cần chôn. Trên căn bản, nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận, rất ít khi thất thủ... Thiên Đế bình thường cũng dám ám sát. Hơn nữa bọn họ cũng đã thành công giết giết ba Thiên Đế!
- Hung tàn như vậy sao?
Tiêu Lãng thầm giật mình. Tổ chức sát thủ này ngay cả Thiên Đế cũng có thể ám sát, như vậy thực lực của núi chôn sống này sợ là có thể so sánh với đại gia tộc Thiên Châu. Kỳ quái chính là... vì sao nhân vật số hai của tổ chức sát thủ lại ngang nhiên muốn gặp mình?
Tiêu Lãng uống rượu tới mơ mơ màng màng, nghi hoặc quay đầu hỏi. Trà Mộc ngẩn ra, lập tức cười khổ giải thích:
- Lão đại, ngươi tới Thiên Châu đã một thời gian, ngay cả chút kiến thức thông thường tính như vậy cũng không biết hay sao? Hoạt tham trăm vạn niên là một trong mười vật đại bổ cho linh hồn!
- Ồ! Giống như nội đan của xích thú sao?
Tiêu Lãng hiểu ra. Thấy Trà Mộc gật đầu, tinh thần hắn lập tức chấn động. Lần trước nội đan của Xích Thú bị Thảo Đằng cắn nuốt. Giờ phút này hắn cảm ngộ được một tia thiên đạo, có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Huyền thạch không thiếu, tốc độ luyện hóa cũng rất nhanh. chắc hẳn rất nhanh có thể đạt được tứ trọng đỉnh phong. Đến lúc đó tâm ma sẽ đến. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp khiến linh hồn trở nên cường đại, mới có thể tăng thêm cơ hội vượt qua tâm ma.
Nghĩ đến Xích Thú, Tiêu Lãng lại nghĩ tới Thảo Đằng. Thảo Đằng luôn ngủ say. Giờ phút này nó đã ngủ hơn hai tháng. Cũng không biết sau khi nó thức tỉnh sẽ tốt hơn hay tệ hơn.
Tiêu Lãng lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm nữa. Hắn quay người đi vào trong phòng nghỉ. Ngày mai xem ra phải đi Nhàn Đế Thành một chuyến. Vật đại bổ cho linh hồn kia, hắn nhất định phải lấy được. Điều này có thể liên quan đến tính mạng của hắn.
Ngày hôm sau, Tiêu Lãng đã sớm lên đường. Bởi vì buổi đấu giá sẽ diễn ra vào mười ngày sau. Thời gian khá khẩn trương. Hôm trước, Ma Đế Thành truyền đến tin tức, huyền thạch đang trên đường vận chuyển đến. Xem ra không thể chờ kịp. Chỉ có điều trên người Tiêu Lãng cũng có hơn một ngàn vạn huyền thạch. Theo lý mà nói có thể mua được.
Tiêu Lãng một đường bay vượt qua hư không rời đi, lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía Nhàn Đế Thành. Không thể không nói tốc độ của bay vượt qua hư không rất nhanh. Tiêu Lãng chỉ dùng tám ngày đã chạy tới gần Nhàn Đế Thành. Tiêu Lãng tìm một tiểu thành, sử dụng lệnh bài truyền tống đi.
Khi lại truyền tống đến Nhàn Đế Thành, Tiêu Lãng xúc động. Lần trước hắn đến Nhàn Đế Thành còn nơm nớp lo sợ, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, xong lập tức chạy thoát thân. Nếu không phải nhờ có Âu Dương Ấu Trĩ, sợ là hắn còn không thể vào được sàn đấu giá.
- Tham kiến Tiêu phủ chủ!
Lần này đến đây, Tiêu Lãng lại được người ta nhận ra. Tuy rằng đám hộ vệ kia không quỳ một gối xuống, nhưng tất cả đều cúi mình hành lễ, vô cùng cung kính.
Tiêu Lãng gật đầu. Bởi vì còn hai ngày nữa, buổi đấu giá mới bắt đầu, hắn đi về phía một lữ quán gần đó. Sau khi thuê một gian phòng tốt nhất, Tiêu Lãng không đi gặp Nhàn Đế, trực tiếp tiến vào trong gian phòng chuẩn bị tu luyện hai ngày.
Chỉ có điều, Hắn không nghĩ tới lại lập tức có người trình bái thiếp. Chỉ nửa canh giờ, hắn đã nhận được bốn tấm bái thiếp!
- Công tử Dật Hiên? Tiểu thư Tô Tiểu Bảo? Cháu gái Nhàn Đế? Còn có... Phó sơn chủ núi chôn sống? Gì thế này?
Tiêu Lãng cầm bốn tấm bái thiếp, cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn hận nhất loại giao tiếp không hề có dinh dưỡng này. Gặp mặt nói các loại chuyện như tâng bốc lẫn nhau, ngưỡng mộ nhau.
Đang lúc hắn đau đầu suy nghĩ xem có nên gặp người ta hay là từ chối, thị nữ ngoài cửa đột nhiên hoảng hốt la lên:
- Vị tiểu thư này, vị tiểu thư này, sao tiểu thư lại xông loạn như vậy?
Tiêu Lãng hơi nhíu mày. Một thân ảnh phấn hồng đã đẩy cửa xông vào. Vừa mới vào cửa, nàng đã khẽ kêu lên:
- Đại ca ca Tiêu Lãng, ta hận đại ca ca chết đi được!
- A...
Tiêu Lãng lập tức cười khổ đứng lên, đón tiếp. Khi hắn định thần nhìn lại, người ở bên ngoài phòng khách đang nhanh chân đi đến không phải là Âu Dương Ấu Trĩ sao?
Âu Dương Ấu Trĩ lại cao hơn một chút, chỉ có điều xem ra vẫn nhỏ nhắn yêu kiều khả ái, giống như tinh linh từ trong rừng cây đi ra, vô cùng xinh đẹp. Mắt nàng trợn lên, miệng nhỏ dẩu ra, lộ vẻ khó chịu.
- Tiểu Ấu Trĩ, đã lâu không gặp? Tại sao tâm tình lại xấu như vậy? Là ai bắt nạt muội sao? Ca ca giúp muội đánh hắn!
Tiêu Lãng ôn hòa nói, sau đó đi tới xoa xoa đầu Âu Dương Ấu Trĩ, thần sắc rất cưng chiều. Hắn thật lòng thích tiểu nha đầu này, đương nhiên chỉ là thích thuần khiết.
Trên mặt Tiểu Ấu Trĩ lộ vẻ khó chịu, tức giận nói:
- Chính là đại ca ca bắt nạt Ấu Trĩ, hừ hừ! Một mình lén lút chạy đi Bắc Minh chơi cũng không gọi Ấu Trĩ. Trở lại cũng không truyền tin cho ta! Không được... Đại ca ca đến lập tức đưa Ấu Trĩ tới Bắc Minh chơi đùa một chút!
- Chuyện này...
Tiêu Lãng dở khóc dở cười, vội vàng giải thích:
- Ấu Trĩ, ta đi Bắc Minh là có chính sự! Được, coi như ta không đúng. Chờ tới buổi đấu giá, muội coi trọng vật gì, ta mua giúp muội! Bắc Minh không đi được. Buổi đấu giá kết thúc ta còn phải đi Thần Khải phủ!
- Hừ hừ, vậy còn tạm được!
Âu Dương Ấu Trĩ nở nụ cười, đôi mắt đẹp chớp một cái. Đột nhiên nàng có một chủ ý:
- Đại ca ca muốn đi Thần Khải phủ, ta cũng muốn đi. Ta rất nhớ tỷ tỷ Tiểu Yêu! Hừ hừ, lần này đại ca ca nhất định phải đưa ta đi cùng, bằng không ta sẽ không để đại ca ca được yên!
- Ách... Người nhà muội thì sao? Lần này muội đi với ai tới Nhàn Đế Thành?
Tiêu Lãng khó xử. Tiểu ma tinh này đi tới đâu sẽ gây chuyện tới đó. Dẫn nàng theo, dọc đường nhất định sẽ phải giúp nàng chùi đít.
Âu Dương Ấu Trĩ dửng dưng như không nói:
- Không sao, Âu Dương Tà không dám quản ta. Hắn dám quản ta, ta cầm thần lôi đánh hắn. Chờ lát nữa ta nói chuyện với hắn, truyền tin cho ông nội ta là được!
- Được rồi!
Tiêu Lãng bất đắc dĩ thở dài nói:
- Chỉ cần người nhà muội không phản đối, ta sẽ đưa muội đi chơi!
Đi Thần Khải phủ chẳng khác nào đến nhà mình. Gơn nữa Ấu Trĩ có bảo giáp hộ thân, hung thú trăm vạn năm bình thường đều không thể tổn thương nàng được. Đến lúc đó để nàng và Tiểu Yêu cùng nhau chơi đùa là được.
- Đại nhân, công tử Âu Dương cầu kiến!
Vào thời khắc này, bên ngoài vang lên tiếng truyền báo của thị nữ. Tiêu Lãng nhìn thoáng về phía Âu Dương Ấu Trĩ mỉm cười, đứng dậy đón tiếp. Hắn đã gặp Âu Dương Tà mấy lần. Bởi vì là người của Âu Dương gia, thật ra cảm giác của Tiêu Lãng đối với hắn không tồi.
- Tiêu phủ chủ, quấy rầy!
Âu Dương Tà dẫn theo hai Nhân Hoàng đỉnh phong đi đến, vẫn phong độ như lúc trước, phong thần như ngọc. Đệ nhất công tử Thiên Châu quả nhiên danh bất hư truyền.
- Công tử Âu Dương, chào công tử! Mời vào!
Tiêu Lãng rất khách khí đón ba người vào trong. Ấu Trĩ rất kiêu ngạo ngồi ở một bên, một mình ăn linh quả trên bàn, bộ dạng xa cách.
Âu Dương Tà liếc mắt nhìn Âu Dương Ấu Trĩ một cái, nở nụ cười khổ nói:
- Tiêu phủ chủ, Ấu Trĩ không hiểu chuyện, quấy rầy ngài. Mong ngài không lấy làm phiền lòng!
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Làm gì có. Ấu Trĩ và ta là bằng hữu. Ta xem nàng là muội muội, không thể nói là quấy rầy!
Âu Dương Ấu Trĩ xen vào nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Âu Dương Tà! Tiêu Lãng là đại ca ca của Ấu Trĩ. Ta đến chỗ hắn chơi một chút, ngươi cũng muốn quản sao? Đúng... Âu Dương Tà, khi buổi đấu giá kết thúc, Ấu Trĩ muốn cùng đại ca ca đi Thần Khải phủ. Ngươi truyền tin cho ông nội của ta một chút!
- Chuyện này...
Trên mặt Âu Dương Tà và hai trưởng lão Âu Dương gia lộ vẻ khó xử. Cuối cùng Âu Dương Tà không nói gì, chỉ lấy ngọc phù truyền tin ra truyền tin. Kết quả, Âu Dương Thúy Thúy nhanh chóng đáp lại, để Ấu Trĩ đi theo Tiêu Lãng, nói Âu Dương Tà không cần để ý tới.
- Ha ha, ta biết gia gia tốt nhất!
Âu Dương Ấu Trĩ nhận được đáp án, cười đến mắt cong thành vầng trăng khuyết, vô cùng hài lòng.
Tiêu Lãng mỉm cười. Khi nhìn mấy tờ bái thiếp kia, hắn đột nhiên cầm lấy một tấm trong đó, hỏi Âu Dương Tà:
- Công tử Âu Dương, núi chôn sống này là chỗ thế nào, sao lại đưa bái thiếp tới? Ta tại sao chưa nghe nói qua?
Âu Dương Tà cầm lấy bái thiếp, nhìn qua một chút, giải thích:
- A... Đây là một sát thủ tổ chức Thiên Châu, rất thần bí. Người bình thường thực sự không biết. Trong mấy chục năm gần nay, núi chôn sống mới nổi lên. Chỉ có điều bọn họ mơ hồ có thể sánh ngang với đệ nhất tổ chức sát thủ Long Đàm. Sơn chủ của bọn họ lấy danh hiệu là chôn sống, ý tứ chỉ cần giết không cần chôn. Trên căn bản, nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận, rất ít khi thất thủ... Thiên Đế bình thường cũng dám ám sát. Hơn nữa bọn họ cũng đã thành công giết giết ba Thiên Đế!
- Hung tàn như vậy sao?
Tiêu Lãng thầm giật mình. Tổ chức sát thủ này ngay cả Thiên Đế cũng có thể ám sát, như vậy thực lực của núi chôn sống này sợ là có thể so sánh với đại gia tộc Thiên Châu. Kỳ quái chính là... vì sao nhân vật số hai của tổ chức sát thủ lại ngang nhiên muốn gặp mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.