Yêu Giả Vi Vương

Quyển 6 - Chương 142: Phàm Tâm Diệt Thần kiếm.

Yêu Dạ

10/12/2014

- Tiểu Bạch?

Tiêu Lãng lật ống tay áo, xác định Huyễn ma thú Tiểu Bạch thật sự biến mất. Tiêu Lãng rất giật mình. Vốn Tiêu Lãng chỉ định để Huyễn ma thú Tiểu Bạch bắn ra ánh sangs xanh hù dọa Vân Tử Sam, không ngờ nàng bị hù chạy, Huyễn ma thú Tiểu Bạch cũng bị cấm chế truyền tống đi.

Tiêu Lãng nghĩ đến ánh sáng xanh trong mắt Huyễn ma thú Tiểu Bạch kỳ diệu mở cấm chế cánh cửa, Tiêu Lãng bớt lo hơn. Nếu cấm chế đã truyền tống Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi thì chắc là chuyện tốt, nếu muốn giết nó sẽ không rắc rối như vậy.

Tiêu Lãng thấy nhức đầu là... Huyễn ma thú Tiểu Bạch đã đi, hắn làm sao trở ra ngoài đây?

Cánh cửa bên cạnh ngai vàng băng đã đóng, không có Huyễn ma thú Tiểu Bạch, Tiêu Lãng tiến lùi không được. Hơn nữa Vân Tử Sam có thể tự do ra vào cung điện này làm Tiêu Lãng hoảng sợ.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng trầm ngâm một phen, xông hướng ngia vàng băng. Một chiêu Tình Thương, Vô Tình kiếm khí hoàn toàn đánh nát cường giả Đại Đế cương thi. Tiêu Lãng thu lấy quyền trượng và gom một số binh khí xung quanh, có mười bốn thanh thần binh Chí Tôn.

Sinh mệnh nguyên châu đã vào tay, thu được mười bốn thanh thần binh Chí Tôn, một thanh thần binh Đại Đế, Tiêu Lãng rất vừa lòng. Nhưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch bị truyền tống đi, không biết Vô Ngân Thiên Đế sống chết thế nào, điều này làm Tiêu Lãng thấy buồn bã.

Tiêu Lãng đi tới cánh cửa bên cạnh ngai vàng, thử đẩy mở. Nhưng Tiêu Lãng dùng hết cách mà cánh cửa không nhúc nhích chút nào.

Tiêu Lãng hét với tàn hồn của Tà Chủ ở phía xa:

- Tà Chủ, hãy xem cánh cửa này!

Tàn hồn của Tà Chủ chạy lại xem, truyền âm nói:

- Cánh cửa này giống với cửa bên ngoài, không có tiểu linh thú ngươi thì không thể mở ra.

- Vậy thử xem có thể lùi ra ngoài không.

Tiêu Lãng nhìn cánh cửa một lúc sau quay đầu chạy ngược lại, chạy vắt giò lên cổ, sợ Vân Tử Sam đi rồi quay về. Trên đường đi Tiêu Lãng ngẫu nhiên đụng một, hai con thi đế. Tiêu Lãng nhẹ nhàng chấn giết, nửa canh giờ ua hắn đã chạy trở lại lối vào đại điện.

- Mở!

Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đẩy ra, kết quả... Cánh cửa nhẹ nhàng mở, là mở ra ngoài.

- Lạ thật, cánh cửa này vốn làm ở vào trong mà?

Tiêu Lãng trầm ngâm, tiếp tục lao nhanh ra ngoài. Trên đường đi Tiêu Lãng nhẹ nhàng mở cửa, lùi ra ngoài Phàm Tâm đại thần.

- Không ngờ nhẹ nhàng đi ra ngoài?

Tiêu Lãng nhìn hải vực xanh biếc bên ngoài, lòng hơi kích động, có cảm giác như đang năm mờ.



Bây giờ Tiêu Lãng có xúc động lập tức chạy về Thiên Vũ điện, truyền tống ra khỏi cấm địa cổ thần. Tiêu Lãng có sinh mệnh nguyên châu, trở về Khuynh Thành sơn liền có thể sống lại Độc Cô Hành. Nhưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch bị truyền tống đi rồi, không biết Vô Ngân Thiên Đế sống chết ra sao, làm sao Tiêu Lãng có thể đi một mình?

Tiêu Lãng rối rắm giây lát sau quyết định đi Thiên Vũ điện trước rồi tính, nếu chờ Vân Tử Sam đi ra hắn sẽ lại rơi vào tình thế nguy hiểm. Vân Tử Sam có quá nhiều báu vật khủng bố, bây giờ Tiêu Lãng không phải là đối thủ của nàng. Nếu không nhờ Huyễn ma thú Tiểu Bạch hù lùi Vân Tử Sam thì mới rồi Tiêu Lãng đã chết.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng tùy tiện bày hai cơ quan nhỏ ngoài cửa lớn, chiến xa Chí Tôn xé gió bay đi. Tiêu Lãng đẳng tới Chúc Âm điện, để xem Vô Ngân Thiên Đế có đi ra hay không. Một ngày rưỡi sau, Tiêu Lãng đến bên ngoài Chúc Âm điện, thấy tờ giấy hắn để lại vẫn còn y nguyên, không thấy bóng dáng Vô Ngân Thiên Đế đâu.

Tiêu Lãng đứng bên ngoài Chúc Âm điện, trầm ngâm giây lát lại lần nữa bố trí một cơ quan nhỏ. Tiêu Lãng bay hướng Thiên Vũ điện. Nếu Vô Ngân Thiên Đế, Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi ra chắc chắn sẽ đến Thiên Vũ điện tìm Tiêu Lãng. Tại Thiên Vũ điện, Tiêu Lãng có thể điuềk hiển cấm chế, Vân Tử Sam đến thì hắn có thể tránh thoát trước tiên.

Hơn nửa ngày sau, Tiêu Lãng đến Thiên Vũ điện. Tiêu Lãng dựa vào lệnh bài dễ dàng tiến vào Thiên Vũ điện. Tiêu Lãng chạy thẳng đến đại điện có truyền tống trận mới đứng lại, sau đó bế quan tu luyện gần truyền tống trận.

Linh hồn xuất khiếu, một bên Tiêu Lãng thông qua lệnh bài cảm ứng cấm chế trong Thiên Vũ điện, một bên luyện hóa huyền thạch. Tuy rằng làm như vậy sẽ chậm rất nhiều nhưng an toàn hơn.

Tiêu Lãng quyết định chờ một tháng, núe Vô Ngân Thiên Đế, Huyễn ma thú Tiểu Bạch không đi ra thì hắn đành rời đi. Tiêu Lãng không thể mở cánh cửa Chúc Âm điện, Phàm Tâm đại thần, có ở lại cũng vô dụng.

Tu luyện huyền thạch, thời gian qua nhanh, thân thể của Tiêu Lãng mạnh dần từng bước nhưng vẫn không đạt đến đỉnh. Tiêu Lãng có cảm giác còn rất xa mới tới đỉnh.

Một tháng chớp mắt qua đi. Trong Thiên Vũ điện một mảnh yên tĩnh, Vân Tử Sam không trở về. Tiêu Lãng cố ý đi ra ngoài cửa lớn thăm dò, thấy cơ quan nhỏ hắn bố trí không bị xúc động, Vô Ngân Thiên Đế, Huyễn ma thú Tiểu Bạch không đến.

Tiêu Lãng rối rắm, cuối cùng hắn quyết định chờ một tháng nữa. Nếu Vô Ngân Thiên Đế, Huyễn ma thú Tiểu Bạch vẫn không đi ra thì Tiêu Lãng đành rời đi.

Một tháng sau, Thiên Vũ điện vẫn rất yên tĩnh. Tiêu Lãng đi đi ra ngoài cửa lớn thăm dò cơ quan nhỏ, vẫn không ai xúc động nó. Tiêu Lãng trầm ngâm, cưỡi chiến xa Chí Tôn tới bên ngoài Phàm Tâm đại thần, Chúc Âm điện dò xét một lần, thấy cơ quan nhỏ không cửa không bị ai đụng vào.

Mắt Tiêu Lãng tràn đầy thất vọng nhìn Phàm Tâm đại thần nguy nga, âm thầm cầu nguyện. Sau đó Tiêu Lãng dứt khoát xoay người rời đi. Lần này Tiêu Lãng bay thẳng tới Thiên Vũ điện, vào truyền tống trận. Truyền tống trận lấp lánh ánh sáng, Tiêu Lãng biến mất trong đại điện.

Vù vù vù vù vù!

Khi Tiêu Lãng lại mở mắt ra hắn đã bị truyền tống đến nửa cái bệ đằng sau Khuynh Thành sơn. Tiêu Lãng dò xét bốn phía, không thấy có ai, hắn đưa mắt nhìn mây mù bên dưới, lòng đầy cảm thán.

Chuyến đi cấm địa cổ thần này Tiêu Lãng sống sót trở về xem như may mắn.

Tuy không có được truyền thừa, chăm sóc của bất cứ một vị đại thần nào nhưng có thể thành công được sinh mệnh nguyên châu, nhiều thần binh Chí Tôn, Đại Đế thì lòng Tiêu Lãng đã rất thỏa mãn. Điều đáng tiếc duy nhất là không biết Vô Ngân Thiên Đế, Huyễn ma thú Tiểu Bạch sống chết thế nào, đạt được cơ duyên lớn hay đã chết?

Vù vù vù vù vù!

Không gian sau lưng Tiêu Lãng dao động. Lòng Tiêu Lãng run lên, ngoái đầu lại. Tiêu Lãng trông thấy Thanh Mộc Ngọc mới thả lỏng cảnh giác.

Mắt Thanh Mộc Ngọc tràn ngập vui sướng lớn tiếng hỏi:



- Tiêu Lãng, ngươi còn sống trở về? Ngươi có lấy được sinh mệnh nguyên châu không? Có được truyền thừa của đại thần?

Tiêu Lãng liếc Thanh Mộc Ngọc, thản nhiên nói:

- Có lấy được sinh mệnh nguyên châu nhưng không được truyền thừa của đại thần, tuy nhiên suýt bị... Vân Tử Sam giết.

Vẻ mặt Thanh Mộc Ngọc có chút xấu hổ nhưng không che giấu, nói thẳng:

- Sau khi các ngươi đi vào thì Vân Tử Sam đòi vào theo. Năm dó Diệt Hồn Điện và phụ thân của ta đã có ước hẹn, ênú ngươi của họ muốn vào thì chúng ta không được ngăn cản. Tiêu Lãng, xin lỗi.

Tiêu Lãng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Thanh Mộc Ngọc.

Tiêu Lãng hỏi:

- Vân Tử Sam đã ra chưa?

Thanh Mộc Ngọc lắc đầu, nói:

- Trừ ngươi ra không có ai đi ra. Phải rồi, đồng bạn và con Huyễn ma thú của ngươi sao rồi?

Tiêu Lãng im lặng, vẻ mặt buồn bã, lấy ra một hạt châu màu xanh từ Tu Di Giới giao cho Thanh Mộc Ngọc.

Tiêu Lãng nói:

- Chắc đây là sinh mệnh nguyên châu? Làm phiền khi nào cung chủ xuất quan thì sống lại nghĩa phụ giúp ta, Tiêu Lãng vô cùng cảm kích.

Thanh Mộc Ngọc nhận lấy sinh mệnh nguyên châu, liếc sơ, gật đầu, nói:

- Không sai, đây chính là sinh mệnh nguyên châu. Năm xưa Diệt Hồn dẫn ra một viên. Ta đi mời phụ thân ngay, có sinh mệnh nguyên châu thì chắc chắn nghĩa phụ của ngươi sẽ sống lại, mời đi theo ta!

- Được!

Tiêu Lãng sải bước theo Thanh Mộc Ngọc đi vào trong đại điện. Trong đầu Tiêu Lãng tràn ngập thân hình Quân Thần Độc Cô Hành áo trắng bay bay, tuyệt thế. Lòng Tiêu Lãng rất kích động.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng, Thanh Mộc Ngọc đi không lâu sau trên nửa bệ đá chợt lóe ánh sáng trắng, một bóng áo tím ngưng tụ ra.m thân thể nữ nhân áo tím không dừng lại, tay lấp lánh ánh sáng, xé rách hư không hiện ra một cánh cửa màu vàng. Nữ nhân áo tím chạy vào trong cánh cửa, rồi mới xoay người nhìn đại điện phía xa.

Nữ nhân áo tím lạnh lùng cười:

- Tiêu Lãng, không thể ngờ ngươi ra sớm hơn ta một bước. Hừ hừ, Tiêu Lãng, chờ ta một năm đi! Ngươi hãy đợi đến khi ta luyện hóa Phàm Tâm Diệt Thần kiếm xong, đó cũng chính là lúc ngươi mất mạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook