Quyển 4 - Chương 31: Phát tài
Yêu Dạ
03/12/2014
Kỳ thực Tiêu Lãng không biết, sở dĩ những cường giả Nhân Hoàng này dứt khoát tự sát như vậy, không phải bởi vì bọn họ lo ngại cường giả Thiên Đế này. Đều là một lần chết, vì sao phải tự sát không tự sát có tôn nghiêm như vậy? Thậm chí không có một người nào nóng máu, đi liều mạng đánh một trận?
Nóng máu tất nhiên có, ngoại trừ hai trưởng lão Phá gia ra, trong những năm qua số cường giả Nhân Hoàng còn lại đều làm sơn phỉ đốt nhà giết người cướp của, bản thân tất nhiên có tính cách của một sơn phỉ. Nếu như đổi lại là tình huống khác sợ là đã sớm liều mạng.
Bọn họ sở dĩ nghe lời như thế, bởi vì bọn họ đắc tội không phải là một Thiên Đế, mà một đại thế gia siêu cấp vạn năm, là gia tộc tối cao đứng đầu Thiên Châu.
Nếu cường giả Thiên Đế này đã mở miệng, chứng tỏ chỉ cần bọn họ tự sát việc này rất có thể sẽ không truy cứu nữa. Những người này mặc dù là sơn phỉ, nhưng rất nhiều người cũng có vợ, có tộc nhân, có thân nhân. Nếu thật sự trêu chọc khiến gia tộc Âu Dương tức giận, toàn lực ra tay, sợ là mỗi một người thân nhân, người trong tộc bọn họ đều sẽ bị tìm ra giết chết...
Đừng nói bọn họ, cho dù có cường giả Thiên Đế của đại gia tộc khi đối mặt với gia tộc Âu Dương đều phải quỳ lạy!
Nội tình của gia tộc Âu Dương quá cường đại. Ngươi không thấy một tiểu cô nương cũng có thể mặc bảo giáp Nghê Thường một trong thập đại chí bảo trong thiên hạ, nắm giữ thần binh chí tôn sao?
Mấy trăm ngàn sơn phỉ đỏ mắt nhìn cường giả Thiên Đế đang đứng trên không trung, tim mọi người đều đập rất lợi hại. Bọn họ rất sợ nếu chẳng may người này lại nói thêm một câu, tất cả các ngươi cũng tự sát đi...
Sau khi cường giả Thiên Đế chờ đợi một cường giả Nhân Hoàng cuối cùng tự sát xong, mới tỏ ra hài lòng thu hồi ánh mắt, nhìn Âu Dương Ấu Trĩ đang ở trong không trung, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều, ôn hòa nói:
- Tiểu Ấu Trĩ, về nhà đi! Đi ra ngoài chơi hơn nửa năm, nếu còn không trở lại gia gia ngươi sẽ tức giận!
Âu Dương Ấu Trĩ nhẩu cái miệng nhỏ lên, không nói một lời nào, cúi thấp đầu. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Cường giả Thiên Đế nhìn dáng vẻ giống như một trung niên, khẽ mỉm cười thân thể lóe lên bay đến bên cạnh Âu Dương Ấu Trĩ. Hắn mang theo nàng trực tiếp xé rách không gian, biến mất trong không trung.
- Đi rồi sao?
Tiêu Lãng mở trừng hai mắt, trên mặt lộ vẻ mất mát. Hắn và Âu Dương Ấu Trĩ đã ở cùng nhau nửa tháng. Trước khi đi lại không chào hỏi một tiếng nào? Thậm chí còn không nhìn hắn?
Thanh Minh lại sợ đến mức thân thể run lên. Ban đầu hắn còn mừng như điên, cho rằng gặp được một chỗ dựa siêu cấp. Dựa vào mối quan hệ giữa Tiêu Lãng và tiểu cô nương kia, lập tức có thể lăn lộn vui vẻ sung sướng. Không nghĩ tới Âu Dương Ấu Trĩ lại đi dứt khoát như vậy, bỏ hai người bọn họ giữa mấy trăm ngàn sơn phỉ như vậy...
- Đi thì đi đi!
Tiêu Lãng tự giễu nở nụ cười. Mình thì tính là gì. Chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ một địa phương nhỏ. Người ta có thể là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc siêu cấp, trên người có vô số chí bảo. Bất kỳ một cường giả nào trong gia tộc của nàng đều là Thiên Đế. Nàng không để ý tới mình cũng là chuyện bình thường...
- Công tử? Làm sao bây giờ?
Thanh Minh không để ý tới vẻ mất mắt trong mắt Tiêu Lãng, lôi kéo chéo áo của hắn truyền âm nói. Không còn Âu Dương Ấu Trĩ, hai người chỉ có chút thực lực như vậy, một khi không tốt sẽ bị đám sơn phỉ này xé thành từng mảnh.
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn không nghĩ nhiều nữa mắt chuyển động mấy lần. Hắn đột nhiên quay về không trung hét lớn lên:
- Tiểu thư, Tam trưởng lão, vân vân a! Đám sơn phỉ núi Mê Tung này phải xử lý như thế nào? Các người còn chưa nói!
Tiêu Lãng rống to một tiếng khiến đám người kia giật mình tỉnh lại. Mấy trăm ngàn sơn phỉ vốn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại tim lại dâng lên tới cổ họng. Tiêu Lãng vẫn và Âu Dương Ấu Trĩ ở chung một chỗ, còn gọi tiểu thư, thân mật ghê gớm. Hắn lại có chiến xa Thiên Cơ. Giờ phút này hắn còn gọi cường giả Thiên Đế kia là Tam trưởng lão? Bọn họ tất nhiên cho rằng Tiêu Lãng là người của gia tộc Âu Dương...
Mắt Thanh Minh sáng ngời, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Tiêu Lãng. Trong một thời gian ngắn ngủi đã nghĩ ra kế sách tuyệt diệu như thế. Đầu Tiêu Lãng quả nhiên vận dụng rất tốt.
Trong hư không hoàn toàn không có âm thanh đáp lại, cũng không có một, hai người từ trong khe nứt bước ra. Mấy trăm ngàn sơn phỉ lại thở phào nhẹ nhõm. Tất cả quay đầu nhìn về phía Tiêu Lãng đang đứng thẳng trên ngọn cây.
Vèo!
Tiêu Lãng không nhìn những ánh mắt ấy, lấy chiến xa Thiên Cơ từ trong Tu Di Giới ra, sau đó tiện tay lấy ra một viên huyền thạch Huyền phẩm, cứ như vậy ngênh ngang bổ sung năng lượng cho chiến xa lên.
Mấy trăm ngàn sơn phỉ kia càng khẩn trương hơn. Cũng không có người nào dám nghi ngờ chất vấn thân phận của Tiêu Lãng. Người có thể tùy tiện lấy ra huyền thạch Huyền phẩm tiêu xài có thể là người bình thường sao?
Trong lòng Tiêu Lãng lại đang chảy máu. Hắn chỉ có duy nhất một viên huyền thạch Huyền phẩm! Chỉ có điều giờ phút này hắn không lo được nhiều như vậy. Chỉ cần có thể thoát được một mạng, dựa vào số đầu và lệnh bài Thanh Minh thu thập được, có thể đổi được một hai ngàn huyền thạch. Cái huyền thạch Huyền phẩm cũng không tính là gì.
Điều khiến Thanh Minh và Tiêu Lãng như trút được gánh nặng chính là đám sơn phỉ kia từ đầu đến cuối không một ai dám động. Trái lại tất cả đều khẩn trương nhìn Tiêu Lãng, dường như đang chờ đợi hắn phán quyết.
Huyền thạch rất nhanh biến mất. Năng lượng cực lớn bên trong đã bị chiến xa hấp thu. Chiến xa lại phát ra hào quang, Tiêu Lãng nghênh ngang ngồi lên chiến xa. Nhất thời hắn cảm thấy sức lực tăng thêm. Nơi này tuy rằng có mấy chục vạn sơn phỉ, nhưng không có một cường giả Nhân Hoàng. Những võ giả Chư Vương đỉnh phong này căn bản không đuổi kịp chiến xa Thiên Cơ.
Tiêu Lãng vốn muốn trực tiếp bay đi, mắt lại quét qua vô số thi thể nằm dưới đất. Hắn thoáng sững người, lại có một chủ ý. Chỉ có điều đó là một chủ ý vô cùng mạo hiểm điên cuồng.
Vèo!
Chiến xa bay lên trong không trung, Tiêu Lãng cực kỳ ngạo nghễ chỉ vào một võ giả Chư Vương đỉnh phong của quân đoàn Lang Nha, quát to:
- Ngươi, lăn xuống thu thập Tu Di Giới đầu và lệnh bài trên người những thi thể kia cho bản công tử!
Võ giả Chư Vương đỉnh phong kia liền sửng sốt, nhưng không dám có nửa điểm ngỗ nghịch, lập tức dẫn dắt một đoàn người, thu thập tất cả đầu và lệnh bài cùng với Tu Di Giới của những cường giả Nhân Hoàng kia lại, bay tới giao cho Thanh Minh.
Tiêu Lãng càng kiêu ngạo, càng bá đạo, bọn họ lại càng không dám động. Cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám động vào người của Âu Dương gia.
Lúc này Tiêu Lãng mới thoả mãn gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh một lượt, lãnh đạm nói:
- Rất tốt, tất cả các ngươi đi tới trụ sở của quân đoàn Lang Nha đợi lệnh. Chờ ta đi xin chỉ thị của tiểu thư xong, sẽ quyết định xử trí các ngươi như thế nào! Tất cả cút đi!
Mấy trăm ngàn sơn phỉ đều thở phào nhẹ nhõm. Chí ít hiện tại không phải chết ngay lập tức? Giờ phút này, nếu như Tiêu Lãng muốn mọi người tự sát, sợ là có không ít người cũng không dám kháng lệnh?
Mấy chục vạn người lượt bay về phía trụ sở quân đoàn Long Nha, Tiêu Lãng và Thanh Minh ngồi trên chiến xa dừng ở trong không trung, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Chờ sau khi mọi người rời đi, thân thể hai người Tiêu Lãng và Thanh Minh lập tức mềm nhũn ra. Sau lưng Thanh Minh đã ướt sũng mồ hôi. Giờ phút này hắn mới dám lau đi mồ hôi lạnh trên trán...
Tuy rằng mấy chục vạn người không đuổi kịp chiến xa Thiên Cơ, nhưng nếu như có mấy vạn người đồng thời phát ra công kích, sợ rằng năng lượng của chiến xa Thiên Cơ khẳng định sẽ lập tức tiêu hao hết?
Vừa nãy Tiêu Lãng quá mạo hiểm. Cũng may đám người kia không có người nào dám hoài nghi. Hai người kiếm trở về được một cái mạng, thuận tiện nhặt được vô số trọng bảo.
- Phát tài...
Tiêu Lãng nuốt nước bọt, chà xát tay, một hồi lâu mới thốt ra được một câu như vậy. Bên trong Tu Di Giới của mười mấy cường giả Nhân Hoàng có bao nhiêu bảo vật, Tiêu Lãng không dám tưởng tượng. Đặc biệt là Tu Di Giới của hai tên trưởng lão của Phá gia kia. Nếu trong đó nếu không có vật gì đáng giá, đánh chết hắn cũng không tin.
Không nghĩ tới chuyện kiểm tra, Tiêu Lãng lấy tốc độ nhanh nhất khống chế chiến xa Thiên Cơ bay về phía xa, chuẩn bị lập tức tìm một tiểu thành, lập tức ngồi Truyền Tống Trận rời khỏi Phá Thiên phủ trước rồi nói sau. Phá gia đã có hai trưởng lão bị chết...
Nóng máu tất nhiên có, ngoại trừ hai trưởng lão Phá gia ra, trong những năm qua số cường giả Nhân Hoàng còn lại đều làm sơn phỉ đốt nhà giết người cướp của, bản thân tất nhiên có tính cách của một sơn phỉ. Nếu như đổi lại là tình huống khác sợ là đã sớm liều mạng.
Bọn họ sở dĩ nghe lời như thế, bởi vì bọn họ đắc tội không phải là một Thiên Đế, mà một đại thế gia siêu cấp vạn năm, là gia tộc tối cao đứng đầu Thiên Châu.
Nếu cường giả Thiên Đế này đã mở miệng, chứng tỏ chỉ cần bọn họ tự sát việc này rất có thể sẽ không truy cứu nữa. Những người này mặc dù là sơn phỉ, nhưng rất nhiều người cũng có vợ, có tộc nhân, có thân nhân. Nếu thật sự trêu chọc khiến gia tộc Âu Dương tức giận, toàn lực ra tay, sợ là mỗi một người thân nhân, người trong tộc bọn họ đều sẽ bị tìm ra giết chết...
Đừng nói bọn họ, cho dù có cường giả Thiên Đế của đại gia tộc khi đối mặt với gia tộc Âu Dương đều phải quỳ lạy!
Nội tình của gia tộc Âu Dương quá cường đại. Ngươi không thấy một tiểu cô nương cũng có thể mặc bảo giáp Nghê Thường một trong thập đại chí bảo trong thiên hạ, nắm giữ thần binh chí tôn sao?
Mấy trăm ngàn sơn phỉ đỏ mắt nhìn cường giả Thiên Đế đang đứng trên không trung, tim mọi người đều đập rất lợi hại. Bọn họ rất sợ nếu chẳng may người này lại nói thêm một câu, tất cả các ngươi cũng tự sát đi...
Sau khi cường giả Thiên Đế chờ đợi một cường giả Nhân Hoàng cuối cùng tự sát xong, mới tỏ ra hài lòng thu hồi ánh mắt, nhìn Âu Dương Ấu Trĩ đang ở trong không trung, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều, ôn hòa nói:
- Tiểu Ấu Trĩ, về nhà đi! Đi ra ngoài chơi hơn nửa năm, nếu còn không trở lại gia gia ngươi sẽ tức giận!
Âu Dương Ấu Trĩ nhẩu cái miệng nhỏ lên, không nói một lời nào, cúi thấp đầu. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Cường giả Thiên Đế nhìn dáng vẻ giống như một trung niên, khẽ mỉm cười thân thể lóe lên bay đến bên cạnh Âu Dương Ấu Trĩ. Hắn mang theo nàng trực tiếp xé rách không gian, biến mất trong không trung.
- Đi rồi sao?
Tiêu Lãng mở trừng hai mắt, trên mặt lộ vẻ mất mát. Hắn và Âu Dương Ấu Trĩ đã ở cùng nhau nửa tháng. Trước khi đi lại không chào hỏi một tiếng nào? Thậm chí còn không nhìn hắn?
Thanh Minh lại sợ đến mức thân thể run lên. Ban đầu hắn còn mừng như điên, cho rằng gặp được một chỗ dựa siêu cấp. Dựa vào mối quan hệ giữa Tiêu Lãng và tiểu cô nương kia, lập tức có thể lăn lộn vui vẻ sung sướng. Không nghĩ tới Âu Dương Ấu Trĩ lại đi dứt khoát như vậy, bỏ hai người bọn họ giữa mấy trăm ngàn sơn phỉ như vậy...
- Đi thì đi đi!
Tiêu Lãng tự giễu nở nụ cười. Mình thì tính là gì. Chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ một địa phương nhỏ. Người ta có thể là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc siêu cấp, trên người có vô số chí bảo. Bất kỳ một cường giả nào trong gia tộc của nàng đều là Thiên Đế. Nàng không để ý tới mình cũng là chuyện bình thường...
- Công tử? Làm sao bây giờ?
Thanh Minh không để ý tới vẻ mất mắt trong mắt Tiêu Lãng, lôi kéo chéo áo của hắn truyền âm nói. Không còn Âu Dương Ấu Trĩ, hai người chỉ có chút thực lực như vậy, một khi không tốt sẽ bị đám sơn phỉ này xé thành từng mảnh.
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn không nghĩ nhiều nữa mắt chuyển động mấy lần. Hắn đột nhiên quay về không trung hét lớn lên:
- Tiểu thư, Tam trưởng lão, vân vân a! Đám sơn phỉ núi Mê Tung này phải xử lý như thế nào? Các người còn chưa nói!
Tiêu Lãng rống to một tiếng khiến đám người kia giật mình tỉnh lại. Mấy trăm ngàn sơn phỉ vốn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại tim lại dâng lên tới cổ họng. Tiêu Lãng vẫn và Âu Dương Ấu Trĩ ở chung một chỗ, còn gọi tiểu thư, thân mật ghê gớm. Hắn lại có chiến xa Thiên Cơ. Giờ phút này hắn còn gọi cường giả Thiên Đế kia là Tam trưởng lão? Bọn họ tất nhiên cho rằng Tiêu Lãng là người của gia tộc Âu Dương...
Mắt Thanh Minh sáng ngời, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Tiêu Lãng. Trong một thời gian ngắn ngủi đã nghĩ ra kế sách tuyệt diệu như thế. Đầu Tiêu Lãng quả nhiên vận dụng rất tốt.
Trong hư không hoàn toàn không có âm thanh đáp lại, cũng không có một, hai người từ trong khe nứt bước ra. Mấy trăm ngàn sơn phỉ lại thở phào nhẹ nhõm. Tất cả quay đầu nhìn về phía Tiêu Lãng đang đứng thẳng trên ngọn cây.
Vèo!
Tiêu Lãng không nhìn những ánh mắt ấy, lấy chiến xa Thiên Cơ từ trong Tu Di Giới ra, sau đó tiện tay lấy ra một viên huyền thạch Huyền phẩm, cứ như vậy ngênh ngang bổ sung năng lượng cho chiến xa lên.
Mấy trăm ngàn sơn phỉ kia càng khẩn trương hơn. Cũng không có người nào dám nghi ngờ chất vấn thân phận của Tiêu Lãng. Người có thể tùy tiện lấy ra huyền thạch Huyền phẩm tiêu xài có thể là người bình thường sao?
Trong lòng Tiêu Lãng lại đang chảy máu. Hắn chỉ có duy nhất một viên huyền thạch Huyền phẩm! Chỉ có điều giờ phút này hắn không lo được nhiều như vậy. Chỉ cần có thể thoát được một mạng, dựa vào số đầu và lệnh bài Thanh Minh thu thập được, có thể đổi được một hai ngàn huyền thạch. Cái huyền thạch Huyền phẩm cũng không tính là gì.
Điều khiến Thanh Minh và Tiêu Lãng như trút được gánh nặng chính là đám sơn phỉ kia từ đầu đến cuối không một ai dám động. Trái lại tất cả đều khẩn trương nhìn Tiêu Lãng, dường như đang chờ đợi hắn phán quyết.
Huyền thạch rất nhanh biến mất. Năng lượng cực lớn bên trong đã bị chiến xa hấp thu. Chiến xa lại phát ra hào quang, Tiêu Lãng nghênh ngang ngồi lên chiến xa. Nhất thời hắn cảm thấy sức lực tăng thêm. Nơi này tuy rằng có mấy chục vạn sơn phỉ, nhưng không có một cường giả Nhân Hoàng. Những võ giả Chư Vương đỉnh phong này căn bản không đuổi kịp chiến xa Thiên Cơ.
Tiêu Lãng vốn muốn trực tiếp bay đi, mắt lại quét qua vô số thi thể nằm dưới đất. Hắn thoáng sững người, lại có một chủ ý. Chỉ có điều đó là một chủ ý vô cùng mạo hiểm điên cuồng.
Vèo!
Chiến xa bay lên trong không trung, Tiêu Lãng cực kỳ ngạo nghễ chỉ vào một võ giả Chư Vương đỉnh phong của quân đoàn Lang Nha, quát to:
- Ngươi, lăn xuống thu thập Tu Di Giới đầu và lệnh bài trên người những thi thể kia cho bản công tử!
Võ giả Chư Vương đỉnh phong kia liền sửng sốt, nhưng không dám có nửa điểm ngỗ nghịch, lập tức dẫn dắt một đoàn người, thu thập tất cả đầu và lệnh bài cùng với Tu Di Giới của những cường giả Nhân Hoàng kia lại, bay tới giao cho Thanh Minh.
Tiêu Lãng càng kiêu ngạo, càng bá đạo, bọn họ lại càng không dám động. Cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám động vào người của Âu Dương gia.
Lúc này Tiêu Lãng mới thoả mãn gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh một lượt, lãnh đạm nói:
- Rất tốt, tất cả các ngươi đi tới trụ sở của quân đoàn Lang Nha đợi lệnh. Chờ ta đi xin chỉ thị của tiểu thư xong, sẽ quyết định xử trí các ngươi như thế nào! Tất cả cút đi!
Mấy trăm ngàn sơn phỉ đều thở phào nhẹ nhõm. Chí ít hiện tại không phải chết ngay lập tức? Giờ phút này, nếu như Tiêu Lãng muốn mọi người tự sát, sợ là có không ít người cũng không dám kháng lệnh?
Mấy chục vạn người lượt bay về phía trụ sở quân đoàn Long Nha, Tiêu Lãng và Thanh Minh ngồi trên chiến xa dừng ở trong không trung, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Chờ sau khi mọi người rời đi, thân thể hai người Tiêu Lãng và Thanh Minh lập tức mềm nhũn ra. Sau lưng Thanh Minh đã ướt sũng mồ hôi. Giờ phút này hắn mới dám lau đi mồ hôi lạnh trên trán...
Tuy rằng mấy chục vạn người không đuổi kịp chiến xa Thiên Cơ, nhưng nếu như có mấy vạn người đồng thời phát ra công kích, sợ rằng năng lượng của chiến xa Thiên Cơ khẳng định sẽ lập tức tiêu hao hết?
Vừa nãy Tiêu Lãng quá mạo hiểm. Cũng may đám người kia không có người nào dám hoài nghi. Hai người kiếm trở về được một cái mạng, thuận tiện nhặt được vô số trọng bảo.
- Phát tài...
Tiêu Lãng nuốt nước bọt, chà xát tay, một hồi lâu mới thốt ra được một câu như vậy. Bên trong Tu Di Giới của mười mấy cường giả Nhân Hoàng có bao nhiêu bảo vật, Tiêu Lãng không dám tưởng tượng. Đặc biệt là Tu Di Giới của hai tên trưởng lão của Phá gia kia. Nếu trong đó nếu không có vật gì đáng giá, đánh chết hắn cũng không tin.
Không nghĩ tới chuyện kiểm tra, Tiêu Lãng lấy tốc độ nhanh nhất khống chế chiến xa Thiên Cơ bay về phía xa, chuẩn bị lập tức tìm một tiểu thành, lập tức ngồi Truyền Tống Trận rời khỏi Phá Thiên phủ trước rồi nói sau. Phá gia đã có hai trưởng lão bị chết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.