Quyển 2 - Chương 127: Quốc tắc.
Yêu Dạ
08/09/2014
Chiến Vương triều có lịch sử nhiều năm, chưa từng có ai làm phản, nói chính xác hơn là chưa ai quang minh chính đại làm phản. Không phải nói người Chiến Vương triều trung thành, chẳng qua dân chúng, tín ngưỡng chủng tộc ba vương triều hoàn toàn khác nhau, làm phản là chuyện cực kỳ sỉ nhục. Mấy năm nay có lẽ có vô số dân chúng Huyết Vương triều, Chiến Vương triều không chịu nổi khổ loạn lạc trốn đi Võ Vương triều nhưng đều là âm thầm. Hôm nay, lần đầu tiên có người quang minh chính đại làm phản, còn đi bên Huyết Man tử, quan trọng nhất là thân phận của người này quá hiển hách.
Nghĩa tử của Độc Cô nguyên soái, Thiếu Niên Hầu ngự phong của Chiến Vương triều, Yêu tướng quân, Tiêu Lãng
Dù là bất cứ thân phận nào đều là đại nhân vật danh chấn tmá phương trong Chiến Vương triều. Bốn thân phận cộng lại, danh tiếng của người này không thua gì gia chủ mười đại gia tộc ở đế đô. Nhưng hôm nay, hắn đứng giữa mấy trăm vạn đại quân, vô số cường giả hai bên công nhiên tuyên bố phản quốc.
Giọng Tiêu Lãng rõ ràng rót vào Huyền khí, thanh âm vang vọng trong ngoài Tuyết Hoang thành, làm nhiều binh sĩ trên Tuyết Hoang thành suýt té xuống, khiến Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu mới bay lên mém chút rớt dưới đất.
Vù vù vù vù vù!
Nhiều cường giả bay lên từ quân doanh, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng biểu tình bình tĩnh, xác định hắn không phải đùa giỡn. Mọi người xôn xao cả lên.
Chiến Vương triều đại thắng, giờ phút này binh đến dưới thành, có thế một hơi tấn công diệt Huyết Vương triều.
Một tướng quân Chiến Vương triều, nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành lại tuyên bố muốn phản quốc?
Binh sĩ hai bên cho rằng mình hoa mắt, hoặc là quỷ kế bên Chiến Vương triều. Có nhiều người rất nghi ngờ, nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành chẳng phải là Yêu Tà sao? Tại sao tự xưng là Tiêu Lãng?
Giờ phút này, Tả Bình Bình, Vân Tử Sam, nhiều người tỉnh ngộ ra.
Tả Bình Bình lạnh lùng cười, âm trầm nói:
- Thứ phản nghịch rốt cuộc là phản nghịch, Tiêu Lãng trời sinh phản nghịch. Trước đó Tiêu Lãng mới phản ra Tiêu gia bây giờ phản quốc, không ngờ lão bất tử sinh ra tôn tử như vậy!
- Tiêu Lãng...
Mắt Vân Tử Sam sáng như đèn pha nhưng ngay sau đó biến thành xấu hổ, tức giận vô cùng. Mắt Vân Tử Sam đầy sát khí nhìn chằm chằm vào thiếu niên người đầy máu.
Mắt Huyết Y và Huyết Nô cũng sáng ngời, mặc kệ Tiêu Lãng có quỷ kế gì, hắn đúng là xong Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt. Cho dù Tiêu Lãng giả bộ đầu thành thì lúc này đả kích rất mạnh đến sĩ khí bên Chiến Vương triều.
Huyết Y vạn Huyền khí vờn quanh, sau lưng có ảo ảnh kỳ lân, quát to:
- Ta là Huyết Y, nguyên soái của Huyết Vương triều, đồng ý Tiêu tướng quân đầu thành!
Bản thân Tiêu Lãng đã đứng dưới tường thành, lúc này Tu Di Giới chợt lóe, xuất hiện một thanh Huyền khí. Tiêu Lãng nhanh chóng nhảy lên, Huyền khí cắm vào tường thành, mượn lực lại nhảy lên tường thành, giao Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt cho Huyết Y. Tiêu Lãng lấy một viên đan dược ra khỏi Tu Di Giới, nuốt xuông, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng biến bình thường không có gì lạ.
Tiêu Lãng ở trước mặt mấy trăm vạn đại quân biến trở về hình dạng cũ làm nhiều người hiểu ra, càng khiến họ giật mình, ngạc nhiên.
Khiến nhiều người ngơ ngẩn là...
Tiêu Lãng bỗng nhảy lên đầu tường thành, ánh mắt xuyên qua thiên quân vạn mã nhìn chằm chằm vào Vân Tử Sam đứng trong đại quân, vận chuyển Huyền khí quát to:
- Vân Tử Sam, Vân gia các ngươi hại chết gia gia, phụ thân, nghĩa phụ của ta. Tiêu Lãng ta thề sẽ có một ngày diệt Vân gia của ngươi, nếu làm trái lời thề này sẽ như bức tường này!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một Huyền khí đao mang bắn ra cắt đứtm ột khúc đá xanh đầu tường, Huyền khí đao mang tiếp tục bắn xuống dưới tạc ra hố sâu dưới đất, khiến mấy trăm vạn quân sĩ rối loạn.
Nhiều người không biết xảy ra chuyện gì, tuy lờ mờ hiểu ra nhưng càng mờ mịt hơn. Yêu Tà chính là Tiêu Lãng? Vậy gia gia của hắn là Tiêu Bất Tử, phụ thân là Tiêu Thanh Đế rồi? Hai người này là đại nhân vật nổi danh trong Chiến Vương triều. Quan trọng nhất là, Tiêu Lãng nói Quân Thần Độc Cô Hành cũng bị hoàng thất hại chết?
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu suýt té từ trên trời xuống. Mắt Huyết Y và Huyết Nô sáng như sao, giờ bọn họ hoàn toàn tin tưởng nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành thật lòng đầu thành. Bởi vì Tiêu Lãng nói câu này rất quyết tuyệt, hoàn toàn không cho mình một chút đường lui. Đời này đã định Tiêu Lãng sẽ không quay về Chiến Vương triều được.
Diệt Vân gia của ngươi!
Vân gia là gì? Là hoàng thất Chiến Vương triều. Ở trước mặt mây trăm vạn người nói muốn diệt hoàng thất, đại nghịch bất đạo như vậy dù Tiêu Lãng giả bộ đầu thành e rằng sau này có trở về Chiến Vương triều cũng sẽ bị loạn đao phân thây đi?
- Đồn... Khốn! Lão phu nhìn lầm ngươi!
Đông Phương Bạch tức giận râu tóc dựng đứng. Đông Phương Bạch mặc kệ Tiêu Lãng biết tin từ đâu ra, nhưng hắn ở trước mặt mọi người nói câu đó là đả kích trầm trọng đến uy nghi của hoàng thất Chiến Vương triều. Bốn siêu cấp thế gia sống dựa vào Chiến Vương triều, vương triều hưng thì bốn siêu cấp thế gia hưng, lúc này Đông Phương Bạch không thể không lên tiếng tỏ thái độ.
Tả Bình Bình cũng giận dữ, khí thế ngút trời lạnh lùng quát hướng Tiêu Lãng:
- Cẩu tặc, ngươi đã giết đệ tử của Tả gia ta, Tả gia sẽ chặt cái đầu chó nhà ngươi!
Vân Tử Sam cũng lên tiếng, nàng không mở miệng không được, nếu không thì quân tâm không ổn, binh sĩ sẽ đột nhiên làm phản.
Vân Tử Sam vạn Huyền khí quát to:
- Tiêu Lãng, ngươi bán chủ cầu vinh thì đừng nói đàng hoàng như vậy. Rõ ràng nguyên soái đại nhân bị Kinh Lệ giết mà ngươi đổi trắng thay đen? Nguyên soái đại nhân nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ thu nghĩa tử lòng lang dạ sói làm nghĩa tử! Vân Tử Sam ta cũng thề, ai có thể chặt đầu phản tặc Tiêu Lãng, chỉ cần hắn chưa thành thân thì bổn công chúa sẽ đắn đo làm thê tử của hắn!
Tiêu Lãng không nói nữa, chỉ liếc Đông Phương Bạch, Vân Tử Sam, xoay người đi xuống đầu tường. Huyết Y vẻ mặt hớn hở nhìn Tiêu Lãng.
Huyết Y trầm giọng quát:
- Huyết Mộc, mang Tiêu tướng quân đi nghỉ ngơi, hãy chiêu đãi Tiêu tướng quân thật tốt, không được chậm trễ!
Một cường giả Chiến Hoàng cảnh lập tức dẫn Tiêu Lãng xuống tường thành, đi vào Tuyết Hoang thành, biến mất trong mắt mọi người.
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, thấy buồn bã trong mắt đối phương. Đông Phương Bạch mấtm ột tôn tếtốt, Nghịch Thủy Lưu mất một... Ngoại tôn giỏi. Đời này Tiêu Lãng không có khả năng quang minh chính đại trở về Chiến Vương triều.
Vân Tử Sam và ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình vốn định hôm nay liên hợp công thành , tiếp tục mở rộng chiến quả. Cho dù không thể diệt đại quân của Chiến Vương triều cũng quyết kéo đại quân, khiến bọn họ không thể cứu viện. Chỉ cần kéo đại quân của Chiến Vương triều mười ngày, nửa tháng là Tuyết Nhân tộc phương bắc đủ tạo thành vết thương không thể lành lại cho Huyết Vương triều.
Nhưng bị Tiêu Lãng gây chuyện, bên Chiến Vương triều giảm sĩ khí đến tận đáy thì làm gì dám tấn công? Lùi thì không thể rồi, chỉ đành truyền quân lệnh trú đóng dưới Tuyết Hoang thành, chờ ý chí của hoàng đế Vân Phi Dương.
Rất nhanh ý chỉ của hoàng đế Vân Phi Dương đến. Đại quân nghỉ ngơi hồi phục nửa tháng, sau đó chờ đại quân đến cứu viện. Hoàng đế Vân Phi Dương sẽ ngự giá thân chinh, tấn công Tuyết Hoang thành.
Hoàng đế Vân Phi Dương hạ chỉ rút đi phong hào Thiếu Niên Hầu của Tiêu Lãng, còn treo giải thưởng bất cứ ai xách đầu quốc tặc Tiêu Lãng trở về là sẽ ban công tước tước vị, phong thượng tướng quân, con cháu đời đời hưởng phúc vạn năm.
Tiêu Lãng một lần nữa nổi tiếng bốn bể, rất là nhiệt liệt, lần này là ác danh, được ban cho danh hiệu quốc tặc "tối cao".
Nghĩa tử của Độc Cô nguyên soái, Thiếu Niên Hầu ngự phong của Chiến Vương triều, Yêu tướng quân, Tiêu Lãng
Dù là bất cứ thân phận nào đều là đại nhân vật danh chấn tmá phương trong Chiến Vương triều. Bốn thân phận cộng lại, danh tiếng của người này không thua gì gia chủ mười đại gia tộc ở đế đô. Nhưng hôm nay, hắn đứng giữa mấy trăm vạn đại quân, vô số cường giả hai bên công nhiên tuyên bố phản quốc.
Giọng Tiêu Lãng rõ ràng rót vào Huyền khí, thanh âm vang vọng trong ngoài Tuyết Hoang thành, làm nhiều binh sĩ trên Tuyết Hoang thành suýt té xuống, khiến Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu mới bay lên mém chút rớt dưới đất.
Vù vù vù vù vù!
Nhiều cường giả bay lên từ quân doanh, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng biểu tình bình tĩnh, xác định hắn không phải đùa giỡn. Mọi người xôn xao cả lên.
Chiến Vương triều đại thắng, giờ phút này binh đến dưới thành, có thế một hơi tấn công diệt Huyết Vương triều.
Một tướng quân Chiến Vương triều, nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành lại tuyên bố muốn phản quốc?
Binh sĩ hai bên cho rằng mình hoa mắt, hoặc là quỷ kế bên Chiến Vương triều. Có nhiều người rất nghi ngờ, nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành chẳng phải là Yêu Tà sao? Tại sao tự xưng là Tiêu Lãng?
Giờ phút này, Tả Bình Bình, Vân Tử Sam, nhiều người tỉnh ngộ ra.
Tả Bình Bình lạnh lùng cười, âm trầm nói:
- Thứ phản nghịch rốt cuộc là phản nghịch, Tiêu Lãng trời sinh phản nghịch. Trước đó Tiêu Lãng mới phản ra Tiêu gia bây giờ phản quốc, không ngờ lão bất tử sinh ra tôn tử như vậy!
- Tiêu Lãng...
Mắt Vân Tử Sam sáng như đèn pha nhưng ngay sau đó biến thành xấu hổ, tức giận vô cùng. Mắt Vân Tử Sam đầy sát khí nhìn chằm chằm vào thiếu niên người đầy máu.
Mắt Huyết Y và Huyết Nô cũng sáng ngời, mặc kệ Tiêu Lãng có quỷ kế gì, hắn đúng là xong Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt. Cho dù Tiêu Lãng giả bộ đầu thành thì lúc này đả kích rất mạnh đến sĩ khí bên Chiến Vương triều.
Huyết Y vạn Huyền khí vờn quanh, sau lưng có ảo ảnh kỳ lân, quát to:
- Ta là Huyết Y, nguyên soái của Huyết Vương triều, đồng ý Tiêu tướng quân đầu thành!
Bản thân Tiêu Lãng đã đứng dưới tường thành, lúc này Tu Di Giới chợt lóe, xuất hiện một thanh Huyền khí. Tiêu Lãng nhanh chóng nhảy lên, Huyền khí cắm vào tường thành, mượn lực lại nhảy lên tường thành, giao Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt cho Huyết Y. Tiêu Lãng lấy một viên đan dược ra khỏi Tu Di Giới, nuốt xuông, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng biến bình thường không có gì lạ.
Tiêu Lãng ở trước mặt mấy trăm vạn đại quân biến trở về hình dạng cũ làm nhiều người hiểu ra, càng khiến họ giật mình, ngạc nhiên.
Khiến nhiều người ngơ ngẩn là...
Tiêu Lãng bỗng nhảy lên đầu tường thành, ánh mắt xuyên qua thiên quân vạn mã nhìn chằm chằm vào Vân Tử Sam đứng trong đại quân, vận chuyển Huyền khí quát to:
- Vân Tử Sam, Vân gia các ngươi hại chết gia gia, phụ thân, nghĩa phụ của ta. Tiêu Lãng ta thề sẽ có một ngày diệt Vân gia của ngươi, nếu làm trái lời thề này sẽ như bức tường này!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một Huyền khí đao mang bắn ra cắt đứtm ột khúc đá xanh đầu tường, Huyền khí đao mang tiếp tục bắn xuống dưới tạc ra hố sâu dưới đất, khiến mấy trăm vạn quân sĩ rối loạn.
Nhiều người không biết xảy ra chuyện gì, tuy lờ mờ hiểu ra nhưng càng mờ mịt hơn. Yêu Tà chính là Tiêu Lãng? Vậy gia gia của hắn là Tiêu Bất Tử, phụ thân là Tiêu Thanh Đế rồi? Hai người này là đại nhân vật nổi danh trong Chiến Vương triều. Quan trọng nhất là, Tiêu Lãng nói Quân Thần Độc Cô Hành cũng bị hoàng thất hại chết?
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu suýt té từ trên trời xuống. Mắt Huyết Y và Huyết Nô sáng như sao, giờ bọn họ hoàn toàn tin tưởng nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành thật lòng đầu thành. Bởi vì Tiêu Lãng nói câu này rất quyết tuyệt, hoàn toàn không cho mình một chút đường lui. Đời này đã định Tiêu Lãng sẽ không quay về Chiến Vương triều được.
Diệt Vân gia của ngươi!
Vân gia là gì? Là hoàng thất Chiến Vương triều. Ở trước mặt mây trăm vạn người nói muốn diệt hoàng thất, đại nghịch bất đạo như vậy dù Tiêu Lãng giả bộ đầu thành e rằng sau này có trở về Chiến Vương triều cũng sẽ bị loạn đao phân thây đi?
- Đồn... Khốn! Lão phu nhìn lầm ngươi!
Đông Phương Bạch tức giận râu tóc dựng đứng. Đông Phương Bạch mặc kệ Tiêu Lãng biết tin từ đâu ra, nhưng hắn ở trước mặt mọi người nói câu đó là đả kích trầm trọng đến uy nghi của hoàng thất Chiến Vương triều. Bốn siêu cấp thế gia sống dựa vào Chiến Vương triều, vương triều hưng thì bốn siêu cấp thế gia hưng, lúc này Đông Phương Bạch không thể không lên tiếng tỏ thái độ.
Tả Bình Bình cũng giận dữ, khí thế ngút trời lạnh lùng quát hướng Tiêu Lãng:
- Cẩu tặc, ngươi đã giết đệ tử của Tả gia ta, Tả gia sẽ chặt cái đầu chó nhà ngươi!
Vân Tử Sam cũng lên tiếng, nàng không mở miệng không được, nếu không thì quân tâm không ổn, binh sĩ sẽ đột nhiên làm phản.
Vân Tử Sam vạn Huyền khí quát to:
- Tiêu Lãng, ngươi bán chủ cầu vinh thì đừng nói đàng hoàng như vậy. Rõ ràng nguyên soái đại nhân bị Kinh Lệ giết mà ngươi đổi trắng thay đen? Nguyên soái đại nhân nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ thu nghĩa tử lòng lang dạ sói làm nghĩa tử! Vân Tử Sam ta cũng thề, ai có thể chặt đầu phản tặc Tiêu Lãng, chỉ cần hắn chưa thành thân thì bổn công chúa sẽ đắn đo làm thê tử của hắn!
Tiêu Lãng không nói nữa, chỉ liếc Đông Phương Bạch, Vân Tử Sam, xoay người đi xuống đầu tường. Huyết Y vẻ mặt hớn hở nhìn Tiêu Lãng.
Huyết Y trầm giọng quát:
- Huyết Mộc, mang Tiêu tướng quân đi nghỉ ngơi, hãy chiêu đãi Tiêu tướng quân thật tốt, không được chậm trễ!
Một cường giả Chiến Hoàng cảnh lập tức dẫn Tiêu Lãng xuống tường thành, đi vào Tuyết Hoang thành, biến mất trong mắt mọi người.
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, thấy buồn bã trong mắt đối phương. Đông Phương Bạch mấtm ột tôn tếtốt, Nghịch Thủy Lưu mất một... Ngoại tôn giỏi. Đời này Tiêu Lãng không có khả năng quang minh chính đại trở về Chiến Vương triều.
Vân Tử Sam và ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình vốn định hôm nay liên hợp công thành , tiếp tục mở rộng chiến quả. Cho dù không thể diệt đại quân của Chiến Vương triều cũng quyết kéo đại quân, khiến bọn họ không thể cứu viện. Chỉ cần kéo đại quân của Chiến Vương triều mười ngày, nửa tháng là Tuyết Nhân tộc phương bắc đủ tạo thành vết thương không thể lành lại cho Huyết Vương triều.
Nhưng bị Tiêu Lãng gây chuyện, bên Chiến Vương triều giảm sĩ khí đến tận đáy thì làm gì dám tấn công? Lùi thì không thể rồi, chỉ đành truyền quân lệnh trú đóng dưới Tuyết Hoang thành, chờ ý chí của hoàng đế Vân Phi Dương.
Rất nhanh ý chỉ của hoàng đế Vân Phi Dương đến. Đại quân nghỉ ngơi hồi phục nửa tháng, sau đó chờ đại quân đến cứu viện. Hoàng đế Vân Phi Dương sẽ ngự giá thân chinh, tấn công Tuyết Hoang thành.
Hoàng đế Vân Phi Dương hạ chỉ rút đi phong hào Thiếu Niên Hầu của Tiêu Lãng, còn treo giải thưởng bất cứ ai xách đầu quốc tặc Tiêu Lãng trở về là sẽ ban công tước tước vị, phong thượng tướng quân, con cháu đời đời hưởng phúc vạn năm.
Tiêu Lãng một lần nữa nổi tiếng bốn bể, rất là nhiệt liệt, lần này là ác danh, được ban cho danh hiệu quốc tặc "tối cao".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.