Quyển 1 - Chương 21: Sai rồi lại sai nữa
Yêu Dạ
06/04/2014
Trên nguyên tắc, Tiêu Lãng cho rằng hắn không phải loại người tùy tiện,
bởi vì hắn nhớ kiếp trước có một câu là nam nhân phải biết dè ặt, không
thể để nữ nhân nào cũng lên giường mình nằm, đó là thiếu đạo đức.
Bởi vậy Nhã phu nhân Liễu Nhã thỉnh thoảng dụ dỗ mà Tiêu Lãng bất động như núi, giống Liễu Hạ Huệ kiềm giữ mình.
Nhưng lúc này vẻ mặt đáng thương, đôi mắt cô độc bất lực của Nhã phu nhân Liễu Nhã xúc động trái tim Tiêu Lãng.
Người đáng hận có chỗ đáng thương, người đáng thương chưa chắc đáng hận.
Tiêu Lãng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đóng cửa phòng lại, bưng nước trà lên rót một ly cho Nhã phu nhân Liễu Nhã. Tiêu Lãng ngồi đối diện Nhã phu nhân Liễu Nhã.
Đôi tay Nhã phu nhân Liễu Nhã cầm ly, bình tĩnh nhìn Tiêu Lãng:
- Ngươi muốn nghe kể chuyện không?
Dưới ánh trăng, khuôn mặt như hồ ly, quyến rũ tận xương càng động lòng người.
Tiêu Lãng uống hớp trà, gật đầu, nói:
- Nàng nói đi, ta nghe.
Nhã phu nhân Liễu Nhã là người có chuyện xưa. Lúc trước Tiêu Lãng không có tâm tình nghe kể chuyện, nhưng tối hôm nay, không khí yên tĩnh này làm hắn muốn nghe nữ nhân nổi tiếng nhất Dược Vương thành rốt cuộc ẩn giấu chuyện xưa thê lương như thế nào.
- Thuở xưa có một cô bé sinh ra trong một đại gia tộc, phụ mẫu cưng chiều nàng, huynh trưởng bảo vệ nàng. Nàng ngây thơ, lãng mạng, cho rằng thế giới cực kỳ tốt đẹp, tràn ngập yêu thương. Từ nhỏ nàng đã rất xinh đẹp, là đệ nhất mỹ nữ trong võ viện. Người ái mộ, theo đuổi nàng xếp dài cả con phố. Nhưng nàng không thích những công tử ca này, vì bọn họ quá giả dối. Nàng thích một đệ tử nhà nghèo ngày nào cũng hái hoa cho nàng, đỡ một mũi tên thay nàng. Người đó là nhi tử của mã phu nhà nàng. Hai người lén yêu nhau, thề non hẹn biển, yêu nhau suốt đời. Tiếc rằng sự việc bị gia tộc của nàng biết, mã phu và nhi tử đột ngột biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nói đến đây mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã lộ ra ưu thương. Tiêu Lãng khẽ thở dài, biết mã phu và nhi tử chắc chắn bị giết hoặc bị đuổi đi rồi.
Nhã phu nhân Liễu Nhã ngừng một lúc, tiếp tục dùng thanh âm lạnh nhạt mà ưu thương kể:
- Ban đầu cô bé không biết, điên cuồng tìm kiếm nhi tử của mã phu khắp thành, vì nhi tử của mã phu từng nói dù chết cũng sẽ không rời xa nàng. Kết quả đã tìm được người, một công tử trong võ viện chính mắt thấy nhi tử của mã phu tiêu dao tự tại trong xóm cô đầu gần thành thị! Nàng không tin, kêu công tử dẫn nàng đi tìm, kết quả thấy người đó trong một kỹ viện. Nàng không nói một câu, xoay người rời đi, không để lại một giọt lệ.
Trên mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã không có bi thương mà là cô đơn, tiêu điều, ánh mắt nàng xa xăm như nhớ lại thời gian xa xưa.
- Cô bé đó chính là ta. Về đến gia tộc, ta bệnh nặng một thời gian. Sau khi hết bệnh, gia tộc sắp xếp gả cho đệ nhất công tử trong thành, con độc nhất của Mộc Đỉnh, Mộc Cẩu! Mộc Cẩu cũng là một trong các người theo đuổi ta, sau khi thành thân rất tốt với ta. Nhưng lòng ta chưa lành vết thương bị nhi tử của mã phu tổn thương, không mặn không nhạt với Mộc Cẩu. Sau nửa năm thành thân, Mộc Cẩu yêu chiều mọi chuyện, ta bắt đầu an tâm làm danh môn quý phụ.
- Nhưng mà!
Vẻ mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã chợt biến thống khổ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mộc Cẩu luôn chiều chuộng ta, yêu thương ta có một ngày đưa ra yêu cầu khiến ta không thể chấp nhận, hắn muốn ta ngủ với một khách nhân, là công tử hào môn đến từ đế đô. Tất nhiên ta không nghe, Mộc Cẩu liền dùng sinh mạng cả nhà ta buộc ta ngoan ngoãn, còn sai người bắt lấy nhi tử của mã phu, tự tay giết hắn trước mặt ta! Tiêu Lãng, ngươi có biết khi đó lòng ta đau đớn cỡ nào không?
Tiêu Lãng không lên tiếng, yên lạng nhìn nữ nhân đáng thương. Nữ nhân xinh đẹp cũng là lỗi lầm.
Nhã phu nhân Liễu Nhã lau nước mắt, tiếp tục bảo:
- Sau chuyện đó lòng ta hoàn toàn lạnh, mặc kệ Mộc Cẩu nịnh nọt cỡ nào ta cũng không bao giờ cười nữa. Nửa năm sau, phế vật Mộc Cẩu thực lực không ra gì nhưng thích đấu khí với người ta, dẫn người vào Ma Quỷ sơn nói muốn lấy đầu một con Huyền thú ngũ giai. Ha ha ha ha ha ha! Kết quả là hắn bị người nâng trở về, nửa thân thể bị Huyền thú cắn nát. Có Dược Vương nên đương nhiên hắn không chết, nhưng cái tên đó bị phế rồi! Hắn biến thành phế nhân thật sự, một nam nhân vô dụng. Trong thế giới của ta, năm tháng đau khổ nhất đã tới.
Trong mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã lộ ra sợ hãi, dường như là đoạn thời gian không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Người Nhã phu nhân Liễu Nhã khẽ run, nói:
- Thân thể của Mộc Cẩu bị phế không thể tu luyện, không có của quý, không thể làm nam nhân bình thường. Đoạn thời gian kia ta tội nghiệp hắn, cẩn thận chăm sóc hắn. Kết quả tâm lý hắn bắt đầu biến thái, suốt ngày say sưa, uống say thì đánh, mắng ta, bắt ta nhảy thoát y, mắng ta là dâm phụ, con điếm, dùng đồ vật khinh nhờn ta. Ta gần như phát điên, muốn sống không thể, muốn chết cũng không được, vì Mộc Cẩu nói ta dám tự tử hắn sẽ đùa chết cả nhà ta.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhắm mắt kể, người run lẩy bẩy, mặt hoảng sợ. Tiêu Lãng vẫn không nói gì, nhưng đứng dậy, ngồi trên giường, bàn tay to bao lấy bàn tay yếu đuối không xương, muốn truyền chút hơi ấm cho nữ nhân đáng thương.
Nhã phu nhân Liễu Nhã không nói tiếp, không nhúc nhích, người vẫn run. Thật lâu sau Nhã phu nhân Liễu Nhã thở hắt ra, miễn cưỡng cười với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng tiếp tục bảo:
- Mộc Cẩu chết, say chết. Tuy Mộc Cẩu có một phụ thân là Dược Vương nhưng không cứu mạng hắn được. Sau khi Mộc Cẩu chết, ta trở lại Liễu gia, không thừa nhận là con dâu Mộc gia. Lòng ta đã chết rồi, bắt đầu cuộc sống buông thả, thế là ta trở thành quả phụ nổi tiếng nhất Dược Vương thành, dâm phụ bị người xem thường, phun nước miếng, không có mặt mũi.
Tiêu Lãng vẫn không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã. Tiêu Lãng nhìn giường bạn tốt nhất trong lòng nam nhân Dược Vương thành, ngửi mùi huonwg nhàn nhạt trên người nàng, lòng yên tĩnh đến ỳ lạ.
Nhã phu nhân Liễu Nhã chợt ngoái đầu nhìn Tiêu Lãng, trong mắt lóe qua tia tự ti, sợ hãi:
- Tiêu Lãng, ngươi... Có chê ta không? Có xem thường dâm phụ ta không? Cho nên ngươi mới luôn không lạnh không nhạt với ta?
Tiêu Lãng mỉm cười, rất nghiêm túc nói:
- Nàng nên biết ta không phải loại người đó.
Nhã phu nhân Liễu Nhã gật mạnh đầu nói:
- Đương nhiên ta biết!
Mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã chợt ửng hồng, rèm mi run run, nhỏ giọng nói:
- Ngươi khác với nam nhân khác. Nam nhân khác hận không thể ăn ta, bọn họ xem ta là nữ nhân xinh đẹp nhất. Ngươi thì coi ta là một... Con người.
Hôm nay Hỏa Phượng công tử đến cửa, nếu là Nhã phu nhân Liễu Nhã trước kia thì nàng sẽ không trở mặt, ngược lại triền miên với gã. Nhưng vì Tiêu Lãng, Nhã phu nhân Liễu Nhã không muốn như vậy, hoặc nên nói là từ giây phút đó nàng không muốn sống phóng đãng nữa. Nhã phu nhân Liễu Nhã không muốn nói nguyên nhân này ra, nàng thầm mừng vì giây phút đó đã kiên trì.
- Được rồi.
Nhã phu nhân Liễu Nhã bỗng ngẩng đầu lên, lộ nụ cười ngọt ngào, thở một hơi dài.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nói:
- Tiêu Lãng, ngươi thắng, ta đấu không lại ngươi. Ta nhận mình thua, đã sa đọa, ta thừa nhận... Ta yêu ngươi. Mặc kệ ngươi nhìn ta như thế nào, có yêu ta hay không. Ta nghĩ ta có quyền yêu một người, đúng không?
Tiêu Lãng chớp mắt, cười khổ nói:
- Đó là bởi vì ta đã cứu nàng?
- Không hoàn toàn.
Nhã phu nhân Liễu Nhã lắc đầu, nói:
- Tiêu Lãng, ngươi có lẽ không biết, trên người của ngươi có khí chất đặc biệt, làm nữ nhân mê đắm. Nhưng loại nam nhân như ngươi nhất định không có nữ nhân nào có thể cột ngươi được. Có lẽ yêu ngươi là sai lầm, nhưng ta thà đã sai lại càng sai.
Đối mặt mỹ nhân thật lòng thổ lộ, dù Tiêu Lãng mềm lòng nhưng biểu tình bình tĩnh như nước.
Tiêu Lãng trầm ngâm thật lâu sau vỗ tay Nhã phu nhân Liễu Nhã, dịu dàng nói:
- Ngủ đi, có lẽ sáng mai nàng mở mắt ra sẽ phát hiện thế giới vẫn rất đẹp.
Nhã phu nhân Liễu Nhã ngoan ngoãn gật đầu, cùng Tiêu Lãng ôm nhau ngủ, như con mèo nhỏ ôm chặt hắn cả đêm không buông tay.
Một đêm này hai người không lỏa lồ, không quấn quýt nhau. Hai người ôm chặt nhau, ngủ bình yên như đôi tình nhân bên nhau nhiều năm.
Bởi vậy Nhã phu nhân Liễu Nhã thỉnh thoảng dụ dỗ mà Tiêu Lãng bất động như núi, giống Liễu Hạ Huệ kiềm giữ mình.
Nhưng lúc này vẻ mặt đáng thương, đôi mắt cô độc bất lực của Nhã phu nhân Liễu Nhã xúc động trái tim Tiêu Lãng.
Người đáng hận có chỗ đáng thương, người đáng thương chưa chắc đáng hận.
Tiêu Lãng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đóng cửa phòng lại, bưng nước trà lên rót một ly cho Nhã phu nhân Liễu Nhã. Tiêu Lãng ngồi đối diện Nhã phu nhân Liễu Nhã.
Đôi tay Nhã phu nhân Liễu Nhã cầm ly, bình tĩnh nhìn Tiêu Lãng:
- Ngươi muốn nghe kể chuyện không?
Dưới ánh trăng, khuôn mặt như hồ ly, quyến rũ tận xương càng động lòng người.
Tiêu Lãng uống hớp trà, gật đầu, nói:
- Nàng nói đi, ta nghe.
Nhã phu nhân Liễu Nhã là người có chuyện xưa. Lúc trước Tiêu Lãng không có tâm tình nghe kể chuyện, nhưng tối hôm nay, không khí yên tĩnh này làm hắn muốn nghe nữ nhân nổi tiếng nhất Dược Vương thành rốt cuộc ẩn giấu chuyện xưa thê lương như thế nào.
- Thuở xưa có một cô bé sinh ra trong một đại gia tộc, phụ mẫu cưng chiều nàng, huynh trưởng bảo vệ nàng. Nàng ngây thơ, lãng mạng, cho rằng thế giới cực kỳ tốt đẹp, tràn ngập yêu thương. Từ nhỏ nàng đã rất xinh đẹp, là đệ nhất mỹ nữ trong võ viện. Người ái mộ, theo đuổi nàng xếp dài cả con phố. Nhưng nàng không thích những công tử ca này, vì bọn họ quá giả dối. Nàng thích một đệ tử nhà nghèo ngày nào cũng hái hoa cho nàng, đỡ một mũi tên thay nàng. Người đó là nhi tử của mã phu nhà nàng. Hai người lén yêu nhau, thề non hẹn biển, yêu nhau suốt đời. Tiếc rằng sự việc bị gia tộc của nàng biết, mã phu và nhi tử đột ngột biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nói đến đây mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã lộ ra ưu thương. Tiêu Lãng khẽ thở dài, biết mã phu và nhi tử chắc chắn bị giết hoặc bị đuổi đi rồi.
Nhã phu nhân Liễu Nhã ngừng một lúc, tiếp tục dùng thanh âm lạnh nhạt mà ưu thương kể:
- Ban đầu cô bé không biết, điên cuồng tìm kiếm nhi tử của mã phu khắp thành, vì nhi tử của mã phu từng nói dù chết cũng sẽ không rời xa nàng. Kết quả đã tìm được người, một công tử trong võ viện chính mắt thấy nhi tử của mã phu tiêu dao tự tại trong xóm cô đầu gần thành thị! Nàng không tin, kêu công tử dẫn nàng đi tìm, kết quả thấy người đó trong một kỹ viện. Nàng không nói một câu, xoay người rời đi, không để lại một giọt lệ.
Trên mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã không có bi thương mà là cô đơn, tiêu điều, ánh mắt nàng xa xăm như nhớ lại thời gian xa xưa.
- Cô bé đó chính là ta. Về đến gia tộc, ta bệnh nặng một thời gian. Sau khi hết bệnh, gia tộc sắp xếp gả cho đệ nhất công tử trong thành, con độc nhất của Mộc Đỉnh, Mộc Cẩu! Mộc Cẩu cũng là một trong các người theo đuổi ta, sau khi thành thân rất tốt với ta. Nhưng lòng ta chưa lành vết thương bị nhi tử của mã phu tổn thương, không mặn không nhạt với Mộc Cẩu. Sau nửa năm thành thân, Mộc Cẩu yêu chiều mọi chuyện, ta bắt đầu an tâm làm danh môn quý phụ.
- Nhưng mà!
Vẻ mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã chợt biến thống khổ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mộc Cẩu luôn chiều chuộng ta, yêu thương ta có một ngày đưa ra yêu cầu khiến ta không thể chấp nhận, hắn muốn ta ngủ với một khách nhân, là công tử hào môn đến từ đế đô. Tất nhiên ta không nghe, Mộc Cẩu liền dùng sinh mạng cả nhà ta buộc ta ngoan ngoãn, còn sai người bắt lấy nhi tử của mã phu, tự tay giết hắn trước mặt ta! Tiêu Lãng, ngươi có biết khi đó lòng ta đau đớn cỡ nào không?
Tiêu Lãng không lên tiếng, yên lạng nhìn nữ nhân đáng thương. Nữ nhân xinh đẹp cũng là lỗi lầm.
Nhã phu nhân Liễu Nhã lau nước mắt, tiếp tục bảo:
- Sau chuyện đó lòng ta hoàn toàn lạnh, mặc kệ Mộc Cẩu nịnh nọt cỡ nào ta cũng không bao giờ cười nữa. Nửa năm sau, phế vật Mộc Cẩu thực lực không ra gì nhưng thích đấu khí với người ta, dẫn người vào Ma Quỷ sơn nói muốn lấy đầu một con Huyền thú ngũ giai. Ha ha ha ha ha ha! Kết quả là hắn bị người nâng trở về, nửa thân thể bị Huyền thú cắn nát. Có Dược Vương nên đương nhiên hắn không chết, nhưng cái tên đó bị phế rồi! Hắn biến thành phế nhân thật sự, một nam nhân vô dụng. Trong thế giới của ta, năm tháng đau khổ nhất đã tới.
Trong mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã lộ ra sợ hãi, dường như là đoạn thời gian không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Người Nhã phu nhân Liễu Nhã khẽ run, nói:
- Thân thể của Mộc Cẩu bị phế không thể tu luyện, không có của quý, không thể làm nam nhân bình thường. Đoạn thời gian kia ta tội nghiệp hắn, cẩn thận chăm sóc hắn. Kết quả tâm lý hắn bắt đầu biến thái, suốt ngày say sưa, uống say thì đánh, mắng ta, bắt ta nhảy thoát y, mắng ta là dâm phụ, con điếm, dùng đồ vật khinh nhờn ta. Ta gần như phát điên, muốn sống không thể, muốn chết cũng không được, vì Mộc Cẩu nói ta dám tự tử hắn sẽ đùa chết cả nhà ta.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhắm mắt kể, người run lẩy bẩy, mặt hoảng sợ. Tiêu Lãng vẫn không nói gì, nhưng đứng dậy, ngồi trên giường, bàn tay to bao lấy bàn tay yếu đuối không xương, muốn truyền chút hơi ấm cho nữ nhân đáng thương.
Nhã phu nhân Liễu Nhã không nói tiếp, không nhúc nhích, người vẫn run. Thật lâu sau Nhã phu nhân Liễu Nhã thở hắt ra, miễn cưỡng cười với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng tiếp tục bảo:
- Mộc Cẩu chết, say chết. Tuy Mộc Cẩu có một phụ thân là Dược Vương nhưng không cứu mạng hắn được. Sau khi Mộc Cẩu chết, ta trở lại Liễu gia, không thừa nhận là con dâu Mộc gia. Lòng ta đã chết rồi, bắt đầu cuộc sống buông thả, thế là ta trở thành quả phụ nổi tiếng nhất Dược Vương thành, dâm phụ bị người xem thường, phun nước miếng, không có mặt mũi.
Tiêu Lãng vẫn không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã. Tiêu Lãng nhìn giường bạn tốt nhất trong lòng nam nhân Dược Vương thành, ngửi mùi huonwg nhàn nhạt trên người nàng, lòng yên tĩnh đến ỳ lạ.
Nhã phu nhân Liễu Nhã chợt ngoái đầu nhìn Tiêu Lãng, trong mắt lóe qua tia tự ti, sợ hãi:
- Tiêu Lãng, ngươi... Có chê ta không? Có xem thường dâm phụ ta không? Cho nên ngươi mới luôn không lạnh không nhạt với ta?
Tiêu Lãng mỉm cười, rất nghiêm túc nói:
- Nàng nên biết ta không phải loại người đó.
Nhã phu nhân Liễu Nhã gật mạnh đầu nói:
- Đương nhiên ta biết!
Mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã chợt ửng hồng, rèm mi run run, nhỏ giọng nói:
- Ngươi khác với nam nhân khác. Nam nhân khác hận không thể ăn ta, bọn họ xem ta là nữ nhân xinh đẹp nhất. Ngươi thì coi ta là một... Con người.
Hôm nay Hỏa Phượng công tử đến cửa, nếu là Nhã phu nhân Liễu Nhã trước kia thì nàng sẽ không trở mặt, ngược lại triền miên với gã. Nhưng vì Tiêu Lãng, Nhã phu nhân Liễu Nhã không muốn như vậy, hoặc nên nói là từ giây phút đó nàng không muốn sống phóng đãng nữa. Nhã phu nhân Liễu Nhã không muốn nói nguyên nhân này ra, nàng thầm mừng vì giây phút đó đã kiên trì.
- Được rồi.
Nhã phu nhân Liễu Nhã bỗng ngẩng đầu lên, lộ nụ cười ngọt ngào, thở một hơi dài.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nói:
- Tiêu Lãng, ngươi thắng, ta đấu không lại ngươi. Ta nhận mình thua, đã sa đọa, ta thừa nhận... Ta yêu ngươi. Mặc kệ ngươi nhìn ta như thế nào, có yêu ta hay không. Ta nghĩ ta có quyền yêu một người, đúng không?
Tiêu Lãng chớp mắt, cười khổ nói:
- Đó là bởi vì ta đã cứu nàng?
- Không hoàn toàn.
Nhã phu nhân Liễu Nhã lắc đầu, nói:
- Tiêu Lãng, ngươi có lẽ không biết, trên người của ngươi có khí chất đặc biệt, làm nữ nhân mê đắm. Nhưng loại nam nhân như ngươi nhất định không có nữ nhân nào có thể cột ngươi được. Có lẽ yêu ngươi là sai lầm, nhưng ta thà đã sai lại càng sai.
Đối mặt mỹ nhân thật lòng thổ lộ, dù Tiêu Lãng mềm lòng nhưng biểu tình bình tĩnh như nước.
Tiêu Lãng trầm ngâm thật lâu sau vỗ tay Nhã phu nhân Liễu Nhã, dịu dàng nói:
- Ngủ đi, có lẽ sáng mai nàng mở mắt ra sẽ phát hiện thế giới vẫn rất đẹp.
Nhã phu nhân Liễu Nhã ngoan ngoãn gật đầu, cùng Tiêu Lãng ôm nhau ngủ, như con mèo nhỏ ôm chặt hắn cả đêm không buông tay.
Một đêm này hai người không lỏa lồ, không quấn quýt nhau. Hai người ôm chặt nhau, ngủ bình yên như đôi tình nhân bên nhau nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.