Quyển 4 - Chương 136: Tam anh chiến quần hùng
Yêu Dạ
10/12/2014
- Mộc Tiểu Đao, ngươi điên rồi sao? Mộc Gia các ngươi muốn khai chiến với Ma gia, Tu La điện chúng ta sao?
Vừa nãy công tử Ma Tiêu chỉ thản nhiên nhìn Tiểu Đao một chút, sau đó tiếp tục chú ý Tiêu Lãng ở phía nam. Vô Tình Kiếm kia có thể đánh xuống bất cứ lúc nào. Giờ phút này dư quang quét qua, phát hiện hai người trong gia tộc mình cũng bị giết giết, mà thân thể Tiểu Đao tiếp tục phóng vào trong đám người, hắn khẩn cấp tới mức tức đến nổ phổi quát.
- Mộc Tiểu Yêu, ta là Tinh Mộc. Ngươi muốn phát điên thì về Thần Khải phủ của ngươi mà phát điên đi!
Tinh Mộc cũng nổi giận. Mộc Tiểu Đao này không phân biệt tốt xấu trực tiếp xông vào đánh người, làm cho các nàng cảm thấy khó hiểu. Chỉ có điều nàng cẩn thận ngẫm lại lời Tiểu Đao nói một chút, lông mày hơi nhíu lại. Lẽ nào ca trong lời Tiểu Đao nói tới chính là Tiêu Lãng?
- Chết đi. Mọi người đều phải chết!
Tiểu Đao đã nổi khùng, căn bản không để ý tới lời nói của Ma Tiêu và Tinh Mộc. Lúc này, cho dù hai người xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ một búa đánh xuống. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng không người nào dám công kích hắn. Hắn cứ như vậy điên cuồng xông tới. Người ở đó còn có thể chạy đi đâu. Một cái rìu khổng lồ mang theo lực lượng hủy diệt tất cả vung lên trên không trung. Chỉ cần người nào bị rìu tập trung, trực tiếp một búa đập thành thịt nát. Cho dù võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng chỉ trúng một chiêu, liền trọng thương bay ngược ra ngoài.
- Bắt gã điên này lại cho ta. Có thể đánh trọng thương, đừng giết chết hắn!
Nhìn trong mấy lần chớp mắt đã có hơn mười người chết đi, cho dù tình cách của Tinh Mộc tốt mấy cũng không nhịn được. Nàng lập tức nhìn về phía thủ hạ của mình ra lệnh. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn tập trung vào Tiêu Lãng. Thấy Tiêu Lãng dường như bởi vì sự hỗn loạn đột ngột trong thành ngừng phóng thích Vô Tình Kiếm Khí, tong lòng nàng vui mừng. Càng kéo dài thời gian, đối với các nàng càng có lợi. Tuy rằng với khoảng cách xa như thế nàng cũng không úy kỵ Vô Tình Kiếm Khí kia.
Vô số người lập tức bắn nhanh về phía Tiểu Đao. Vô số hồn lực công kích đập vào trên người Tiểu Đao. Trong lúc còn có mấy đạo công kích của Nhân Hoàng đỉnh phong. Chỉ có điều bọn họ cũng không dám dùng toàn lực, bằng không đập chết Tiểu Đao, sẽ có phiền phức lớn.
Ầm!
Trong nháy mắt thân thể Tiểu Đao bị đập bay ngược ra ngoài, liên tục đập vào các sân viện, khiến cho một lầu các phía dưới bị phá vỡ thành một lỗ thủng lớn. Trong lòng tên Nhân Hoàng đỉnh phong kia cả kinh. Tiểu Đao đừng bị giết chết chứ?
Vèo!
Tiểu Đao không để hắn thất vọng. Thân thể Tiểu Đao lập tức từ phía dưới đống đổ nát bắn mạnh ra, tiếp tục bổ một búa vào trên người bốn, năm người gần đó. Tốc độ của hắn lại hoàn toàn không giảm bớt. Ngay cả khóe miệng cũng không có một chút máu nào. Hắn đồng thời chịu đựng năm, sáu đạo công kích... Lại hoàn toàn không có chuyện gì.
Nhìn thấy dưới một búa đánh xuống lại có mấy người bị giết. Trên mặt Tinh Mộc và công tử Ma Tiêu liền tối sầm lại. Tinh Mộc thầm than một tiếng.
Chiến sĩ Thần Khải quả nhiên danh bất hư truyền. Người này trưởng thành đến thực lực Thiên Đế, sợ là Thiên Đế bình thường căn bản không thể gây thương tổn được hắn. Nàng khẽ kêu lên:
- Tăng cường lực tấn công. Ngu xuẩn! Trên người hắn là thần hồn Thần Khải. Chút công kích đó của các ngươi còn không giết được hắn!
Ầm!
Lần lượt bị công kích, lần lượt bị đánh bay xuống, Tiểu Đao lại lần lượt bắn mạnh đi ra. Mỗi lần hắn đều có thể giết chết mấy người. Lực phòng ngự thần hồn Thần Khải màu tím của Tiểu Đao lại khủng bố đến cực điểm, cứng rắn chống đỡ một đòn toàn lực của võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong, mới chỉ bị một chút thương tích nhẹ. Còn công kích của võ giả Nhân Hoàng bình thường, hoàn toàn có thể không để ý tới.
Nhìn cường giả của gia tộc từng người bị giết chết, công tử Ma Tiêu thầm lo lắng, vội vàng truyền âm nói:
- Phu nhân Tinh Mộc, phu nhân mau ra tay đi. Nếu tiếp tục như vậy, người điên này còn chưa trọng thương, người của chúng ta đã chết mấy trăm rồi!
- Được rồi...
Phu nhân Tinh Mộc bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt quét qua Tiêu Lãng ở ngoài thành. Thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì cũng bớt lo lắng. Trong tay của nàng chậm rãi ngưng tụ ra thiên lực, chuẩn bị một chiêu đánh trọng thương Tiểu Đao.
Nàng kỳ thực có thể phóng ra thánh uy Thiên Đế, trực tiếp đông cứng Tiểu Đao. Chỉ có điều nàng không dám hành động. Một khi phóng ra thánh uy sẽ bị Tiêu Lãng chú ý. Đến lúc đó Vô Tình Kiếm Khí phóng tới, cho dù có thể nàng chống đối cũng sẽ bị thương...
Vèo!
Vào thời khắc này, trên bầu trời chợt một tia chớp chói mắt cắt phá trời cao đến. Từng đạo thần lôi đột nhiên đánh xuống, khiến Tinh Mộc và công tử Ma Tiêu chấn động, thân thể run lên.
Ánh mắt hai người nhìn về phía bắc, đồng thời nổi giận rống lớn:
- Âu Dương Ấu Trĩ ngươi điên rồi sao?
Phía bắc, một chiếc chiến xa Thiên Cơ phá không đến. Một tiểu cô nương trên người mặc y phục màu phấn hồng giống như một tinh linh đang ở trong chiến xa. Trong tay nàng giơ coa một quyền trượng tuyệt đẹp, không ngừng vung lên. Mà trên bầu trời, từng đạo thần lôi lại không ngừng đánh xuống, mỗi lần đều có thể khiến mấy cường giả Nhân Hoàng toàn thân cháy đen, da tróc thịt bong rơi xuống đất, sống chết không rõ.
Trên khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Ấu Trĩ lộ vẻ tức giận. Cái mũi nhỏ nhíu lại, ánh mắt oán hận nhìn võ giả trong khắp thành, mở miệng khẽ kêu:
- Hừ hừ, dám bắt nạt đại ca ca của ta, đây chính là kết cục. Tất cả mọi người đầu hàng! Bằng không... Ấu Trĩ sẽ không chút lưu tình!
- Điên, điên rồi!
Công tử Ma Tiêu và phu nhân Tinh Mộc còn có cả vô số cường giả khác kinh ngạc một chút thiếu chút nữa trực tiếp từ trong không trung ngã xuống.
Tất cả đầu hàng? Ngươi xem đây là nhà ngươi sao?
Mộc Tiểu Đao sau khi biến thân trở thành người điên thì thôi. Tại sao tiểu công chúa Âu Dương gia này cũng điên điên khùng khùng như vậy? Chẳng lẽ là di truyền từ lão già điên nhà nàng sao?
Vèo!
Phía sau Âu Dương Ấu Trĩ, một nhóm người nhanh chóng theo tới. Mộc Tiểu Yêu dẫn theo một đám cường giả Nhân Hoàng đến.
Cặp mắt linh động của Mộc Tiểu Yêu nhìn lướt qua xung quanh, lập tức khẽ kêu lên:
- Ai dám thương ca ca ta, chính là kẻ địch của Thần Khải phủ! Phụ thân và gia gia ta đã dẫn theo người đang trên đường tới đây. Không muốn chết thì cứ động thủ!
Một đám cường giả Nhân Hoàng thiếu chút nữa thì không ngăn chặn, trực tiếp phun máu tươi. Thần Khải phủ bá đạo hung dữ không nói lý đã nổi tiếng Thiên Châu. Ngày hôm nay cuối cùng bọn họ coi như đã được nhìn thấy.
Tiểu Đao xông tới trực tiếp đánh người. Muội muội hán lại giống như hắn, một lời không hỏi xem chuyện đúng sai phải trái thế nào đã trực tiếp nói ra một câu uy hiếp như vậy...
Chỉ có điều nghe nói Mộc Sơn Quỷ đang trên đường tới, trong lòng mọi người vẫn run sợ. Đây chính là cường giả đứng thứ hai Thiên Châu.
Vèo!
Mà vào thời khắc này, Tiêu Lãng ở thành nam rốt cuộc đã có hành động, khiến một đám người sợ gần chết!
Chỉ có điều Tiêu Lãng không phóng ra Vô Tình Kiếm Khí. Điều này khiến bọn họ bớt lo lắng. Chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng nhanh chóng bay vọt vào trong thành. Tất cả Thảo Đằng của hắn lại phóng vào trong lòng đất?
Mọi người nhìn thấy vậy có phần không hiểu. Nhưng Tinh Mộc theo bản năng cảm giác nguy hiểm. Nàng gầm thét:
- Cẩn thận!
Phu nhân Tinh Mộc mới vừa dứt lời, bên dưới thành đột nhiên có vô số phân thân Thảo Đằng đếm không hết đã bắn tới. Tiêu Lãng mạo hiểm tới gần thành trì mấy ngàn mét, sai phân thân Thảo Đằng bắt đầu công kích.
Bản thân hắn lại tập trung nhìn phu nhân Tinh Mộc. Hắn cầm Vô Tình Kiếm từ phía xa chỉ vào mặt nàng, quát lớn:
- Vị Thiên Đế này, có dám đi ra đánh một trận không? Ta không muốn đả thương người vô tội, hiểu không?
Vừa nãy, phu nhân Tinh Mộc vận dụng thiên lực đã bị Tiêu Lãng phát hiện. Giờ phút này trong thành đã bị Tiểu Đao và Âu Dương Ấu Trĩ làm cho hỗn loạn tưng bừng. Tiêu Lãng tất nhiên muốn đục nước béo cò.
Giờ phút này, hắn cách thành trì mấy ngàn mét. Nếu như Tinh Mộc dám phóng thích thánh uy Thiên Đế, hắn tuyệt đối sẽ bị bọn họ bao vây.
Nhưng hắn dám đánh cược, đánh cược vị Thiên Đế này... không dám ứng chiến!
Quả nhiên!
Tinh Mộc trầm mặc, từ phía xa ánh mắt của nàng đối diện Tiêu Lãng, giống như hai con hung thú cường đại. Cả hai đều cảm giác đối phương không dễ chọc, chỉ có thể đứng từ phía xa nhìn nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
- Giết!
- Đại ca ca, ta giúp ca. Không đầu hàng, Ấu Trĩ sẽ đánh chết tất cả các ngươi!
Giọng nói của Tiểu Đao và Âu Dương Ấu Trĩ đầy hưng phấn vang lên. Tiểu Đao công kích càng cuồng bạo. Mà thần lôi của Âu Dương Ấu Trĩ lại không ngừng đánh xuống. Đương nhiên càng kinh khủng hơn chính là mấy chục vạn phân thân Thảo Đằng của Tiêu Lãng. Những phân thân này cũng không công kích trên diện rộng, chỉ tập trung vào gần nghìn cường giả Nhân Hoàng bắt đầu cắn nuốt mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc, trong Hắc Lân Thành đã biến thành luyện ngục. Ba người trẻ tuổi đối mới ra đời chiến đấu với mấy vạn cường giả, lại... hoàn toàn chiếm thượng phong.
Vừa nãy công tử Ma Tiêu chỉ thản nhiên nhìn Tiểu Đao một chút, sau đó tiếp tục chú ý Tiêu Lãng ở phía nam. Vô Tình Kiếm kia có thể đánh xuống bất cứ lúc nào. Giờ phút này dư quang quét qua, phát hiện hai người trong gia tộc mình cũng bị giết giết, mà thân thể Tiểu Đao tiếp tục phóng vào trong đám người, hắn khẩn cấp tới mức tức đến nổ phổi quát.
- Mộc Tiểu Yêu, ta là Tinh Mộc. Ngươi muốn phát điên thì về Thần Khải phủ của ngươi mà phát điên đi!
Tinh Mộc cũng nổi giận. Mộc Tiểu Đao này không phân biệt tốt xấu trực tiếp xông vào đánh người, làm cho các nàng cảm thấy khó hiểu. Chỉ có điều nàng cẩn thận ngẫm lại lời Tiểu Đao nói một chút, lông mày hơi nhíu lại. Lẽ nào ca trong lời Tiểu Đao nói tới chính là Tiêu Lãng?
- Chết đi. Mọi người đều phải chết!
Tiểu Đao đã nổi khùng, căn bản không để ý tới lời nói của Ma Tiêu và Tinh Mộc. Lúc này, cho dù hai người xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ một búa đánh xuống. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng không người nào dám công kích hắn. Hắn cứ như vậy điên cuồng xông tới. Người ở đó còn có thể chạy đi đâu. Một cái rìu khổng lồ mang theo lực lượng hủy diệt tất cả vung lên trên không trung. Chỉ cần người nào bị rìu tập trung, trực tiếp một búa đập thành thịt nát. Cho dù võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng chỉ trúng một chiêu, liền trọng thương bay ngược ra ngoài.
- Bắt gã điên này lại cho ta. Có thể đánh trọng thương, đừng giết chết hắn!
Nhìn trong mấy lần chớp mắt đã có hơn mười người chết đi, cho dù tình cách của Tinh Mộc tốt mấy cũng không nhịn được. Nàng lập tức nhìn về phía thủ hạ của mình ra lệnh. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn tập trung vào Tiêu Lãng. Thấy Tiêu Lãng dường như bởi vì sự hỗn loạn đột ngột trong thành ngừng phóng thích Vô Tình Kiếm Khí, tong lòng nàng vui mừng. Càng kéo dài thời gian, đối với các nàng càng có lợi. Tuy rằng với khoảng cách xa như thế nàng cũng không úy kỵ Vô Tình Kiếm Khí kia.
Vô số người lập tức bắn nhanh về phía Tiểu Đao. Vô số hồn lực công kích đập vào trên người Tiểu Đao. Trong lúc còn có mấy đạo công kích của Nhân Hoàng đỉnh phong. Chỉ có điều bọn họ cũng không dám dùng toàn lực, bằng không đập chết Tiểu Đao, sẽ có phiền phức lớn.
Ầm!
Trong nháy mắt thân thể Tiểu Đao bị đập bay ngược ra ngoài, liên tục đập vào các sân viện, khiến cho một lầu các phía dưới bị phá vỡ thành một lỗ thủng lớn. Trong lòng tên Nhân Hoàng đỉnh phong kia cả kinh. Tiểu Đao đừng bị giết chết chứ?
Vèo!
Tiểu Đao không để hắn thất vọng. Thân thể Tiểu Đao lập tức từ phía dưới đống đổ nát bắn mạnh ra, tiếp tục bổ một búa vào trên người bốn, năm người gần đó. Tốc độ của hắn lại hoàn toàn không giảm bớt. Ngay cả khóe miệng cũng không có một chút máu nào. Hắn đồng thời chịu đựng năm, sáu đạo công kích... Lại hoàn toàn không có chuyện gì.
Nhìn thấy dưới một búa đánh xuống lại có mấy người bị giết. Trên mặt Tinh Mộc và công tử Ma Tiêu liền tối sầm lại. Tinh Mộc thầm than một tiếng.
Chiến sĩ Thần Khải quả nhiên danh bất hư truyền. Người này trưởng thành đến thực lực Thiên Đế, sợ là Thiên Đế bình thường căn bản không thể gây thương tổn được hắn. Nàng khẽ kêu lên:
- Tăng cường lực tấn công. Ngu xuẩn! Trên người hắn là thần hồn Thần Khải. Chút công kích đó của các ngươi còn không giết được hắn!
Ầm!
Lần lượt bị công kích, lần lượt bị đánh bay xuống, Tiểu Đao lại lần lượt bắn mạnh đi ra. Mỗi lần hắn đều có thể giết chết mấy người. Lực phòng ngự thần hồn Thần Khải màu tím của Tiểu Đao lại khủng bố đến cực điểm, cứng rắn chống đỡ một đòn toàn lực của võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong, mới chỉ bị một chút thương tích nhẹ. Còn công kích của võ giả Nhân Hoàng bình thường, hoàn toàn có thể không để ý tới.
Nhìn cường giả của gia tộc từng người bị giết chết, công tử Ma Tiêu thầm lo lắng, vội vàng truyền âm nói:
- Phu nhân Tinh Mộc, phu nhân mau ra tay đi. Nếu tiếp tục như vậy, người điên này còn chưa trọng thương, người của chúng ta đã chết mấy trăm rồi!
- Được rồi...
Phu nhân Tinh Mộc bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt quét qua Tiêu Lãng ở ngoài thành. Thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì cũng bớt lo lắng. Trong tay của nàng chậm rãi ngưng tụ ra thiên lực, chuẩn bị một chiêu đánh trọng thương Tiểu Đao.
Nàng kỳ thực có thể phóng ra thánh uy Thiên Đế, trực tiếp đông cứng Tiểu Đao. Chỉ có điều nàng không dám hành động. Một khi phóng ra thánh uy sẽ bị Tiêu Lãng chú ý. Đến lúc đó Vô Tình Kiếm Khí phóng tới, cho dù có thể nàng chống đối cũng sẽ bị thương...
Vèo!
Vào thời khắc này, trên bầu trời chợt một tia chớp chói mắt cắt phá trời cao đến. Từng đạo thần lôi đột nhiên đánh xuống, khiến Tinh Mộc và công tử Ma Tiêu chấn động, thân thể run lên.
Ánh mắt hai người nhìn về phía bắc, đồng thời nổi giận rống lớn:
- Âu Dương Ấu Trĩ ngươi điên rồi sao?
Phía bắc, một chiếc chiến xa Thiên Cơ phá không đến. Một tiểu cô nương trên người mặc y phục màu phấn hồng giống như một tinh linh đang ở trong chiến xa. Trong tay nàng giơ coa một quyền trượng tuyệt đẹp, không ngừng vung lên. Mà trên bầu trời, từng đạo thần lôi lại không ngừng đánh xuống, mỗi lần đều có thể khiến mấy cường giả Nhân Hoàng toàn thân cháy đen, da tróc thịt bong rơi xuống đất, sống chết không rõ.
Trên khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Ấu Trĩ lộ vẻ tức giận. Cái mũi nhỏ nhíu lại, ánh mắt oán hận nhìn võ giả trong khắp thành, mở miệng khẽ kêu:
- Hừ hừ, dám bắt nạt đại ca ca của ta, đây chính là kết cục. Tất cả mọi người đầu hàng! Bằng không... Ấu Trĩ sẽ không chút lưu tình!
- Điên, điên rồi!
Công tử Ma Tiêu và phu nhân Tinh Mộc còn có cả vô số cường giả khác kinh ngạc một chút thiếu chút nữa trực tiếp từ trong không trung ngã xuống.
Tất cả đầu hàng? Ngươi xem đây là nhà ngươi sao?
Mộc Tiểu Đao sau khi biến thân trở thành người điên thì thôi. Tại sao tiểu công chúa Âu Dương gia này cũng điên điên khùng khùng như vậy? Chẳng lẽ là di truyền từ lão già điên nhà nàng sao?
Vèo!
Phía sau Âu Dương Ấu Trĩ, một nhóm người nhanh chóng theo tới. Mộc Tiểu Yêu dẫn theo một đám cường giả Nhân Hoàng đến.
Cặp mắt linh động của Mộc Tiểu Yêu nhìn lướt qua xung quanh, lập tức khẽ kêu lên:
- Ai dám thương ca ca ta, chính là kẻ địch của Thần Khải phủ! Phụ thân và gia gia ta đã dẫn theo người đang trên đường tới đây. Không muốn chết thì cứ động thủ!
Một đám cường giả Nhân Hoàng thiếu chút nữa thì không ngăn chặn, trực tiếp phun máu tươi. Thần Khải phủ bá đạo hung dữ không nói lý đã nổi tiếng Thiên Châu. Ngày hôm nay cuối cùng bọn họ coi như đã được nhìn thấy.
Tiểu Đao xông tới trực tiếp đánh người. Muội muội hán lại giống như hắn, một lời không hỏi xem chuyện đúng sai phải trái thế nào đã trực tiếp nói ra một câu uy hiếp như vậy...
Chỉ có điều nghe nói Mộc Sơn Quỷ đang trên đường tới, trong lòng mọi người vẫn run sợ. Đây chính là cường giả đứng thứ hai Thiên Châu.
Vèo!
Mà vào thời khắc này, Tiêu Lãng ở thành nam rốt cuộc đã có hành động, khiến một đám người sợ gần chết!
Chỉ có điều Tiêu Lãng không phóng ra Vô Tình Kiếm Khí. Điều này khiến bọn họ bớt lo lắng. Chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng nhanh chóng bay vọt vào trong thành. Tất cả Thảo Đằng của hắn lại phóng vào trong lòng đất?
Mọi người nhìn thấy vậy có phần không hiểu. Nhưng Tinh Mộc theo bản năng cảm giác nguy hiểm. Nàng gầm thét:
- Cẩn thận!
Phu nhân Tinh Mộc mới vừa dứt lời, bên dưới thành đột nhiên có vô số phân thân Thảo Đằng đếm không hết đã bắn tới. Tiêu Lãng mạo hiểm tới gần thành trì mấy ngàn mét, sai phân thân Thảo Đằng bắt đầu công kích.
Bản thân hắn lại tập trung nhìn phu nhân Tinh Mộc. Hắn cầm Vô Tình Kiếm từ phía xa chỉ vào mặt nàng, quát lớn:
- Vị Thiên Đế này, có dám đi ra đánh một trận không? Ta không muốn đả thương người vô tội, hiểu không?
Vừa nãy, phu nhân Tinh Mộc vận dụng thiên lực đã bị Tiêu Lãng phát hiện. Giờ phút này trong thành đã bị Tiểu Đao và Âu Dương Ấu Trĩ làm cho hỗn loạn tưng bừng. Tiêu Lãng tất nhiên muốn đục nước béo cò.
Giờ phút này, hắn cách thành trì mấy ngàn mét. Nếu như Tinh Mộc dám phóng thích thánh uy Thiên Đế, hắn tuyệt đối sẽ bị bọn họ bao vây.
Nhưng hắn dám đánh cược, đánh cược vị Thiên Đế này... không dám ứng chiến!
Quả nhiên!
Tinh Mộc trầm mặc, từ phía xa ánh mắt của nàng đối diện Tiêu Lãng, giống như hai con hung thú cường đại. Cả hai đều cảm giác đối phương không dễ chọc, chỉ có thể đứng từ phía xa nhìn nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
- Giết!
- Đại ca ca, ta giúp ca. Không đầu hàng, Ấu Trĩ sẽ đánh chết tất cả các ngươi!
Giọng nói của Tiểu Đao và Âu Dương Ấu Trĩ đầy hưng phấn vang lên. Tiểu Đao công kích càng cuồng bạo. Mà thần lôi của Âu Dương Ấu Trĩ lại không ngừng đánh xuống. Đương nhiên càng kinh khủng hơn chính là mấy chục vạn phân thân Thảo Đằng của Tiêu Lãng. Những phân thân này cũng không công kích trên diện rộng, chỉ tập trung vào gần nghìn cường giả Nhân Hoàng bắt đầu cắn nuốt mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc, trong Hắc Lân Thành đã biến thành luyện ngục. Ba người trẻ tuổi đối mới ra đời chiến đấu với mấy vạn cường giả, lại... hoàn toàn chiếm thượng phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.