Yêu Giả Vi Vương

Quyển 2 - Chương 130: Thành chủ của Thần Hồn thành.

Yêu Dạ

10/09/2014

Mọi chuyện đều bởi vì Thanh Minh nhắc đến Tuyết Nhân tộc với Tiêu Lãng. Hôm đó trước xác của Quân Thần Độc Cô Hành, Thanh Minh nói rất nhiều chuyện cho Tiêu Lãng nghe. Cuối cùng Tiêu Lãng xác định hắn phải làm sao tăng thực lực trong thời gian ngắn. Tuyết Nhân tộc!

Một loại quái vật biến dị kết hợp Huyền thú và con người, không có trí tuệ như người, chỉ có linh trí đơn giản của Huyền thú cao giai. Tuyết Nhân tộc có lực lượng băng tuyết, thân thể cứng như băng vạn năm. Huyền khí võ giả công kích Tuyết Nhân tộc rất khó giết chết, chỉ có nước dựa vào chiến kỹ thần hồn mới đánh chết được. Tuyết Nhân tộc có thể chui xuống dưới băng tuyết, đây là lý do tại sao Tuyết Nhân tộc khiến Huyết Vương triều đau đầu ngàn năm.

Theo tài liệu Thanh Minh cung cấp, Tiêu Lãng phát hiện dường như Tuyết Nhân tộc... Trời sinh bị thảo đằng thần hồn màu tím của hắn tương khắc. Thảo đằng thần hồn màu tím có thể dễ dàng cắn nuốt máu thịt, sẽ bị một số năng lực công kích tổn thương, ví dụ như Huyền khí, thần tohong thiên phú của Huyền thú. Nhưng Tuyết Nhân tộc chỉ có thể dựa vào thân thể cứng như Huyền khí công kích, hơn nữa thực lực cực kỳ cường đại. Mỗi một Tuyết Nhân tộc tương đương với một Huyền thú cường đại. Nói cách khác, về mặt lý luận thì thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng có thể dễ dàng cắn nuốt Tuyết Nhân tộc.

Quân Thần Độc Cô Hành đã chết, Tiêu Lãng ở lại Chiến Vương triều tu luyện sẽ gặp nguy hiểm nhiều. Tả gia tùy thời có thể triệu tập cường giả truy sát Tiêu Lãng, trong vòng mấy năm hắn không có cách nào cắn nuốt nhiều Huyền thú cường đại để thảo đằng thần hồn màu tím tiến hóa. Bản tính của Tiêu Lãng làm hắn rất khó ẩn núp tu luyện yên một chỗ, cộng với biết hoàng đế Vân Phi Dương là kẻ chủ mưu. Vì vậy Tiêu Lãng dứt khoát đi Long Diệu thành, cứu Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt rồi cực kỳ phong cách phản quốc.

Tiêu Lãng không biết sau khi phản quốc thì Huyết Vương triều có giết hắn không, cũng không biết đi phương bắc Huyết Vương triều có sống nổi không, có thể nuốt nhiều Tuyết Nhân tộc để tăng cường thực lực không?

Tiêu Lãng chỉ nghĩ trong ngày tháng không còn lại bao nhiêu chơi lớn chút, làm chuyện mình muốn làm, dù có chết... Tiêu Lãng không muốn để lại tiếc nuối gì.

Tiêu Lãng cho ràng có một số chuynẹ là nam nhân thì phải đi làm. Tiêu Lãng luôn cho rằng tử vong không đáng sợ, cho dù chết, có thể tỏa ánh sáng rực rỡ trong phút chốc như pháo hoa là đủ rồi.

Có nhiều người không ngừng cố gắng cả đời chỉ vì khiến cuộc sống ngắn ngủi rực rỡ nhất vào một phút. Ví dụ như hoàng đế Vân Phi Dương ẩn nấp mấy chục năm giờ đạt được giây phút rực rỡ nhất trong đời gã.

Được làm vua thua làm giặc, luôn là người thắng viết nên lịch sử.

Hoàng đế Vân Phi Dương đại bại Huyết Vương triều, tự tay giết Huyết Đế, lập công khoáng thế, Thần Hồn đại lục chấn động, vạn dân thần phục.

Không ai để ý năm xưa hoàng đế Vân Phi Dương ngu ngốc cỡ nào, làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, âm thầm giết bao nhiêu người. Mọi người chỉ biết hoàng đế Vân Phi Dương thắng, bây giờ gã khiến bốn siêu cấp thế gia thần phục, tay nắm trăm vạn đại quân Bắc Cương. Hoàng đế Vân Phi Dương trở thành chúa tể duy nhất của Chiến Vương triều, uy vọng hoàng thất đạt đến đỉnh trong mấy trăm năm qua.

Thế giới này ít có ai đưa than trong ngày tuyết, lại có nhiều người dệt qua trên gấm. Vô số ngôn từ ca tụng công đức truyền ra, nhiều câu chuyện truyền kỳ về hoàng đế Vân Phi Dương lưu truyền trong Chiến Vương triều. Trong phút chốc hoàng đế Vân Phi Dương được đồn là thiên cổ đại đế, vô số đại gia tộc phái đệ tử biểu minh vĩnh viễn đi theo bước chân của hoàng đế Vân Phi Dương, trợ giúp gã thống nhất Thần Hồn đại lục, xây dựng cơ nghiệp thiên cổ.

Đại quân liên tục tụ tập hướng Bắc Cương, rất nhiều cường giả ẩn thế đều xuất hiện tập trung ở Bắc Cương. Thậm chí Tiêu gia ẩn núp đều phái Tiêu Thanh Long và mấy trưởng lão đến tham chiến.

Huyết Đế đã chết, Huyết Đế quân tinh nhuệ nhất Huyết Vương triều đã bị diệt. Giờ phút này, phương bắc Huyết Vương triều bị Tuyết Nhân tộc tàn phá. Ngược lại bên Chiến Vương triều cộng với hoàng đế Vân Phi Dương, có năm cường giả có thực lực Chiến Đế cảnh. Sĩ khí đại quân lên cao, số lượng binh sĩ vượt qua Huyết Vương triều. Giờ phút này không thừa cơ diệt Huyết Vương triều thì đợi đến khi nào?

Võ Vương triều suy nhược, năm đó bị Tiêu Du, Tiêu Phù Đồ giết mấy chục vạn đại quân, giết mấy trăm vạn dân chúng, nguyên khí đại thương. Chỉ cần diệt Huyết Vương triều là Chiến Vương triều sắp thống nhất Thần Hồn đại lục.



Cơ hội tốt như vậy làm sao các cường giả ẩn thế, đại gia tộc chịu bỏ qua? Nếu thống nhất Thần Hồn đại lục, xây dựng một siêu cấp đế quốc thì những người tham gia chiến đấu lập công sẽ là nguyên lão khai quốc.

Hoàng đế Vân Phi Dương càng hăng hái tiến lên, không ngừng điều chỉnh cấp bậc, lương thảo, khí cụ, ngồi chờ các lộ cường giả, đại quân, tụ tập, chuẩn bị một hơi đánh vào Huyết Vương triều, viết lãnh thổ Huyết Vương triều to lớn vào bản đồ Chiến Vương triều.

Về Huyết tông thì hoàng đế Vân Phi Dương hoàn toàn không để ý. Ẩn Đế có nói là chỉ cần Huyết tông ra tay thì Ẩn tông cũng vậy. Cho dù Huyết Đế có mạnh hơn thì sẽ cường hơn trăm vạn đại quân sao?

Sau nửa tháng, đại quân Bắc Cương lên đến gần hai trăm vạn, cường giả Chiến Hoàng cảnh cỡ trăm người. Hoàng đế Vân Phi Dương khiến Vân Tử Sam tọa trấn Thanh Y thành, điều độ công việc, bản thân gã dẫn dắt đại quân giết hướng Tuyết Hoang thành.

Năm cường giả bay lên trời, trăm cường giả Chiến Hoàng cảnh theo sau lưng. Huyền khí lấp lánh,s át khí tràn ngập. Bên dưới là vô số Chiến Suất cảnh, Chiến Tôn cảnh, Chiến Vương cảnh chiến ý ngút trời. Còn có đại quân của Chiến Vương triều rậm rạp như châu chấu.

Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc đứng trên Tuyết Hoang thành, cười khổ. Giờ phút này, trong Huyết Đế chỉ có mười mấy Chiến Hoàng cảnh, hơn một trăm vạn quân đội, có vô số người bệnh, sĩ khí giảm thấp đến tột độ.

Nhưng Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc không có đường lui, phía sau Tuyết Hoang thành là lãnh thổ Huyết Vương triều. Cường giả, đại quân trong Huyết Vương triều cơ bản đều tụ tập ở đây, bọn họ chỉ có thể liều mạng chiến đấu. Nếu thua trận chiến này thì Huyết Vương triều chỉ có đường vong quốc.

Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc chậm rãi ngưng tụ Huyền khí, ba ảo ảnh khổng lồ hiện r sau lưng, mười mấy Chiến Hoàng cảnh chậm rãi bay lên trời, cũng vận Huyền khí vòng quanh, phóng thần hồn ra. Đại quân trên tường thành cảm nhận quyết tâm liều chết của các cường giả trên bầu trời, sĩ khí giảm sút tăng nhanh vùn vụt. Mắt các Huyết Man tử lóe tia quét tuyệt.

- Giết!

Hoàng đế Vân Phi Dương không nói nhiều, gã biết Huyết Y và Huyết Nô không có khả năng đầu hàng, cũng luôn ủng hồ lý luận đao kiếm mới khiến kẻ địch hoàn toàn thầnp hục chứ không phải ngôn ngữ sáo rỗng.

Một bát trảo kim long to lớn gầm rống bay ra, không khí đông lại. Khí thế hủy thiên diệt địa khiến hoàng đế Vân Phi Dương hóa thành thần linh không thể chiến thắng.

Một thanh âm không nam không nữ vang lên:

- Giết!

Lưng lão thái giám vẫn còng nhưng giờ lão phóng ra khí thế còn cao lớn hơn cả Dực Thần sơn.



Ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình không chút do dự, năm người hóa thành năm mũi tên nhọn xông vào trong Tuyết Hoang thành.

- Giết!

Gần trăm Chiến Hoàng cảnh cùng phóng ra thần hồn theo sau lưng năm người, như tia chớp thế không thể đỡ bắn hướng phương bắc.

- Giết!

Gần hai trăm vạn đại quân rầm rộ, phô thiên cái địa bắt đầu xung phong, vô số Huyền khí đao mang lóe sáng trên bầu trời muốn rạch phá không gian, đánh nát mọi kẻ địch dám can đảm ngăn cản.

Tuyết Hoang thành to lớn giờ biến nhỏ bé, dường như giây tiếp theo sẽ bị san bằng.

Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc đồng thanh kêu lên:

- Giết!

Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc không lùi mà tiến lên, dẫn theo mười mấy Chiến Hoàng cảnh như bươm bướm lao vào lửa bay ra ngoài Tuyết Hoang thành. Trên Tuyết Hoang thành cùng bắn ra vô số Huyền khí đao mang. Công kích của hai phe như sao chổi va đụng vào nhau sắp nở rộ ánh sáng rực rỡ nhất.

- Đại chiến lần này đã chết quá nhiều người, ngừng chiến tại đây đi.

Trong khoảnh khắc này, bên tai mọi người vang thanh âm cực kỳ dễ nghe. Thanh âm như có ma lực vô hình khiến đám người hoàng đế Vân Phi Dương, lão thái giám, ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình, Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc ngừng xung phong, khựng giữa không trung. Khiến sát khí trên người mấy trăm vạn đại quân tan rã như thủy triều, ngừng công kích.

Mắt mọi người bất giác nhìn hướng đông, kẻ thù, chiến hữu, Tuyết Hoang thành biến mất trong mắt họ, thậm chí thiên địa cũng biến mất. Trong mắt bọn họ chỉ có một người, một nữ nhân đẹp đến nỗi làm người ta muốn quỳ lạy.

Nữ nhân kia xé gió bay đến, như đi dạo giữa không trung, mỗi bước ra một bước là vượt ngoài vạn thước. Nữ nhân không có chút khí thế, nhìn không rõ dung mạo, chỉ biết nàng là một nữ nhân, có đôi mắt xinh đẹp hút hồn người.

Hoàng đế Vân Phi Dương thẫn thờ giây lát sau tỉnh táo lại, có chút tức giận, khóe môi đọng lại bất lực, chua xót.

Hoàng đế Vân Phi Dương không biết nữ nhân này nhưng gã biết người khiến tất cả cường giả Chiến Đế cảnh không gợi lên chút chiến ý thì trong Thần Hồn đại lục chỉ có một người duy nhất, thành chủ của Thần Hồn thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook