Quyển 2 - Chương 22: Thiên hạ vô song
Yêu Dạ
27/06/2014
Tìm người múa minh họa tăng sức diễn dịch là bình thường, nhưng vấn
đè là Long Nha Phỉ Nhi tìm hai người múa quá đáng sợ. Long Nha Phỉ Nhi
kêu hai hộ vệ của mình múa, còn khiến một người nam phẫn nữ trang, đóng
vai vũ nữ? Quan trọng nhất là hai cái đầu trọc yêu diễm kia thật làk
hiến người cảm thấy kỳ cục.
May mắn Thiên Tầm dịch dung biến hơi gái, giờ hóa trang trông hơi giống nữ. Tiêu Lãng sắm vai nam võ giả rất có khí phái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm dựng đứng. Mặt Tiêu Lãng lạnh như tiền, rất là lạnh lùng.
Tiêu Lãng vào sân hành lễ Võ Sĩ tiêu chuẩn. Thiên Tầm thì yểu điệu cúi người, bắt chước các tiểu thư hành lễ vạn phúc, còn đá lông nheo với đám công tử, khiến bọn họ suýt ói hết đồ đã ăn.
Bong bong!
Tiếng tranh cổ du dương uyển chuyển vang lên, khiến mọi người lại đưa mắt nhìn Long Nha Phỉ Nhi, lòng từ từ bình tĩnh lại. Mọi người mở to mắt muốn nhìn xem Long Nha Phỉ Nhi muốn làm cái quỷ gì. Có người rất mong chờ ba người sẽ có tuyệt tác gì. Đông Phương Hồng Đậu đặt ly rượu xuống, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm, trong mắt đầy ý cười.
Cùng với tiếng đàn trong trẻo, Long Nha Phỉ Nhi mở miệng hát một đoạn:
- Phồn hoa thanh xuất gia, chiết sát thế nhân!
Thanh âm ai oán buồn bã làm tim mọi người hoàn toàn bình tĩnh lại, nhấm nháp lời nhạc, có mấy người mắt sáng rực lên.
- Mộng thiên lạnh, xoay vòng một đời, tình trái có mấy vòng? Nếu như ngươi yên lặng nhận, chờ đợi sinh tử, chờ đợi một vòng lại có mấy vòng tuổi...
Long Nha Phỉ Nhi tiếp tục hát, không thể không nói thanh âm của nàng rất là dễ nghe, giờ phút này ngữ điệu lại vô cùng ai oán cô đơn khiến người ta bất giác đắm mình vào ý cảnh.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng hành động. Tiêu Lãng bá khí rút trường kiếm từ sau lưng ra múa, tuy không phải chiêu thức cao thâm gì nhưng từng nhát kiếm bá đạo, lạnh băng.
Thiên Tầm múa ống tay áo, nhẹ nhàng tung bay, động tác rất đơn giản, đạp gót sen xoay quanh Tiêu Lãng, thỉnh thoảng phất ống tay áo dài. Ánh mắt Thiên Tầm tràn ngập tình yêu nhìn Tiêu Lãng, phối hợp với kiếm vũ của hắn. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng như đôi người yêu, miễn cưỡng hợp với làn điệu.
- Phù đồ tháp, đoạn mấy tầng, đoạn hồn ai? Đau thấu tim, một bấc đèn tàn, khuynh tháp sơn môn, cho ta chờ một chút, lịch sử xoay chuyển, chờ mùi rượu thuần, chờ ngươi đàn một khúc đàn cổ!
Giọng hát của Long Nha Phỉ Nhi càng thêm thê lương. Tiêu Lãng bỗng thu kiếm cắm sau lưng, vô tình đẩy Thiên Tầm ra xa, dứt khoát xoay người chậm rãi đi tới trước. Bước chân nặng nề, ánh mắt Tiêu Lãng kiên quyết. Thiên Tầm nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạc lõng nhìn bóng lưng Tiêu Lãng.
Các công tử, tiểu thư rung động. Mấy tiểu thư hốc mắt ướt nước, lúc này bọn họ không có cảm giác nhìn cuộc biểu diễn mà thấy một nam nhân vô tình rời đi, một nữ nhân ai oán chỉ có thể ngớ ngẩn nhìn theo người yêu đi xa.
- Mưa lất phất, bạn cũ sâu trong thảo mộc, ta nghe thấy, ngươi luôn là một người, cửa thành loang lổ, một gốc cây già đứng, trên phiến đá đung đưa đợi chờ.
Giọng Long Nha Phỉ Nhi biến thành như khóc như than. Tiêu Lãng đi tới sau lưng Long Nha Phỉ Nhi lại múa kiếm, biểu tình lạnh băng, vô tình, như một chiến sĩ vô tình giết địch, anh dũng chiến đấu. Thiên Tầm ở đằng trước nửa quỳ trên mặt đất múa tay áo, bi thương đơn độc múa.
Mọi người mờ mịt, hình như tình tiết thay đổi, không phải nam nhân vô tình bỏ đi mà là ra chiến trường?
- Phóa hoa lạnh lùng, người dễ đổi tay. Ngươi hỏi ta có còn nghiêm túc, ngàn năm sau mấy đời nối tiếp nhau tình thâm, còn ai vẫn chờ? Làm sao lịch sử không chân thật, ngụy thư Lạc Dương thành!
Long Nha Phỉ Nhi đổi giọng, biến đa sầu đa cảm, giai điệu tranh cổ chất chứa tình cảm. Kiếm chiêu của Tiêu Lãng ngày càng nhanh, tuy là chiêu thức đơn giản nhưng cho người cảm giác cô độc chiến đấu với thiên quân vạn mã. Thiên Tầm đóng vai nữ hoàn toàn tuyệt vọng, một người trong cô thành khổ sở chờ người yêu.
Mọi người thế là xem hiểu, toàn trường ngạc nhiên. Hốc mắt Đông Phương Hồng Đậu đỏ ửng, đôi mắt Vân Tử Sam mông lung. Trà Mộc, Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm im lặng. Các công tử, tiểu thư của Bắc Cương siết chặt nắm đấm, vẻ mặt sát khí, căng thẳng.
- Mưa lất phất, bạn cũ sâu trong thảo mộc, ta nghe thấy, ngươi vẫn thủ cô thành. Ngoài thành vang tiếng địch văng vẳng thôn dã, duyên phận sâu tận rễ, già lam tự nghe tiếng mưa trông chờ vĩnh hằng!
Câu cuối kết thúc, Tiêu Lãng bỗng che ngực chậm rãi ngã xuống đất, dường như không địch lại thiên quân vạn mã, sắp vùi thây. Mắt Tiêu Lãng nhìn hướng Thiên Tầm. Thiên Tầm ngừng múa, quỳ dưới đất, hai tay chắp vào nhau thành kính cầu nguyện, mắt trống rỗng.
Toàn trường tĩnh lặng như chết, vô số đôi mắt nhìn Tiêu Lãng chậm rãi ngã xuống đất, cực kỳ căng thẳng. Nhiều tiểu thư cắn chặt răng, nước mắt tuôn rơi.
Bong bong!
Long Nha Phỉ Nhi ngừng đàn, mắt đầy bi thương, rèm mi rũ xuống. Thân thể Tiêu Lãng hoàn toàn ngã xuống, Thiên Tầm vẫn quỳ trên mặt đất, thành kính cầu nguyện.
Giờ phút này...
- Không... !
Đông Phương Hồng Đậu, các tiểu thư thất thanh hét lên nhìn Tiêu Lãng ngã dưới đất, mắt tràn đầy bi thương, giống như lúc này bọn họ hóa thân thành nữ nhân kia nhìn người mình yêu chậm rãi chết trước mắt mình.
Một tiếng hét to đánh thức mấy người Đông Phương Hồng Đậu:
- Hay, tác phẩm tuyệt thế!
Nghịch Thương biểu tình nghiêm túc đứng dậy, khom người sát đất vái Long Nha Phỉ Nhi, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.
Nghịch Thương vẻ mặt khâm phục khẽ thở dài:
- Long Nha tiểu thư quá siêu phàm, đây thật là danh khúc tuệt thế đủ để lưu truyền thiên cổ. Phối hợp hai vị tráng sĩ biểu diễn nhập thần, làm người ta như rơi vào tình cảnh đó, như mộng như ảo. Cảm tạ các ngươi đã cho Nghịch ta mang đến biểu diễn đặc sắc như vậy. Nghịch ta to gan cam đoan khúc này trừ mấy bài tuyệt cú ngàn năm của Thiếu Niên Hầu ra, trong thiên hạ không người sánh được! Có thể nói tài nghệ của Long Nha tiểu thư là... Thiên hạ vô song!
- Tác phẩm tuyệt thế? Thiên hạ vô song!
Trà Mộc, Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên và các công tử thật giật mình. Tài tình của Nghịch Thương rất nổi tiếng trong đế đô, năm vị lão học sĩ từng chính mồm khen ngợi. Long Nha Phỉ Nhi được Nghịch Thương đánh giá cao như vậy?
Đúng là vừa rồi mọi người bị giai điệu thê mỹ, biểu diễn của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng làm cảm động, chìm trong cảnh tượng. Đông Phương Hồng Đậu, mấy tiểu thư bị xúc động khóc sướt mướt, thất lễ ra mặt.
Mọi người ngẫm nghĩ kỹ càng thêm cảm thấy ý ngụ sâu xa, đặc biệt là ca từ tuyệt đối có thể so sánh mấy bài tuyệt cú thiên cổ của Thiếu Niên Hầu. Long Nha Phỉ Nhi có tài tình như vậy? Ánh mắt các công tử nhìn Long Nha Phỉ Nhi biến nóng cháy.
Vân Tử Sam đứng lên khen:
- Đúng là siêu phàm. Long Nha tiểu thư đại tài, Tử Sam bái phục. Có thể được thưởng thực cuộc biểu diễn đặc sắc như vậy, lần này đến Bắc Cương không uổng công.
Nhóm Đông Phương Hồng Đậu xấu hổ ngồi xuống, toàn trường vang dội tiếng vỗ tay, la hay. Mấy tiểu thư Bắc Cương hưng phấn hét to, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Mấy tiểu thư đế đô biểu tình buồn bã lui xuống. Tuy bọn họ không phục nhưng không thể không thừa nhận tài nghệ của mình kém hơn Long Nha Phỉ Nhi một bậc.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã sớm đứng dậy. Thiên Tầm liên tục đá lông nheo với các công tử, Tiêu Lãng thì mặt không biểu tình, lạnh băng, phối hợp diện mạo hiện giờ của hắn, khí chất hoàn toàn thay đổi. Vậy mà không ai nghi ngờ gì, chỉ có Trà Mộc suy tư nhìn Tiêu Lãng.
Long Nha Phỉ Nhi khom người hành lễ, động tác ưu mỹ, cười ngại ngùng. Lúc này Long Nha Phỉ Nhi có chút phong độ giống Vân Tử Sam, liên tục gật đầu cảm ơn mọi người, dường như thật sự trở thành văn nghệ đại gia, thiên hạ vô song thật sự. Bộ dạng kiêu ngạo, tự phụ khiến Tiêu Lãng rất muốn tát cho Long Nha Phỉ Nhi một cái để nàng tỉnh táo lại.
May mắn Thiên Tầm dịch dung biến hơi gái, giờ hóa trang trông hơi giống nữ. Tiêu Lãng sắm vai nam võ giả rất có khí phái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm dựng đứng. Mặt Tiêu Lãng lạnh như tiền, rất là lạnh lùng.
Tiêu Lãng vào sân hành lễ Võ Sĩ tiêu chuẩn. Thiên Tầm thì yểu điệu cúi người, bắt chước các tiểu thư hành lễ vạn phúc, còn đá lông nheo với đám công tử, khiến bọn họ suýt ói hết đồ đã ăn.
Bong bong!
Tiếng tranh cổ du dương uyển chuyển vang lên, khiến mọi người lại đưa mắt nhìn Long Nha Phỉ Nhi, lòng từ từ bình tĩnh lại. Mọi người mở to mắt muốn nhìn xem Long Nha Phỉ Nhi muốn làm cái quỷ gì. Có người rất mong chờ ba người sẽ có tuyệt tác gì. Đông Phương Hồng Đậu đặt ly rượu xuống, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm, trong mắt đầy ý cười.
Cùng với tiếng đàn trong trẻo, Long Nha Phỉ Nhi mở miệng hát một đoạn:
- Phồn hoa thanh xuất gia, chiết sát thế nhân!
Thanh âm ai oán buồn bã làm tim mọi người hoàn toàn bình tĩnh lại, nhấm nháp lời nhạc, có mấy người mắt sáng rực lên.
- Mộng thiên lạnh, xoay vòng một đời, tình trái có mấy vòng? Nếu như ngươi yên lặng nhận, chờ đợi sinh tử, chờ đợi một vòng lại có mấy vòng tuổi...
Long Nha Phỉ Nhi tiếp tục hát, không thể không nói thanh âm của nàng rất là dễ nghe, giờ phút này ngữ điệu lại vô cùng ai oán cô đơn khiến người ta bất giác đắm mình vào ý cảnh.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng hành động. Tiêu Lãng bá khí rút trường kiếm từ sau lưng ra múa, tuy không phải chiêu thức cao thâm gì nhưng từng nhát kiếm bá đạo, lạnh băng.
Thiên Tầm múa ống tay áo, nhẹ nhàng tung bay, động tác rất đơn giản, đạp gót sen xoay quanh Tiêu Lãng, thỉnh thoảng phất ống tay áo dài. Ánh mắt Thiên Tầm tràn ngập tình yêu nhìn Tiêu Lãng, phối hợp với kiếm vũ của hắn. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng như đôi người yêu, miễn cưỡng hợp với làn điệu.
- Phù đồ tháp, đoạn mấy tầng, đoạn hồn ai? Đau thấu tim, một bấc đèn tàn, khuynh tháp sơn môn, cho ta chờ một chút, lịch sử xoay chuyển, chờ mùi rượu thuần, chờ ngươi đàn một khúc đàn cổ!
Giọng hát của Long Nha Phỉ Nhi càng thêm thê lương. Tiêu Lãng bỗng thu kiếm cắm sau lưng, vô tình đẩy Thiên Tầm ra xa, dứt khoát xoay người chậm rãi đi tới trước. Bước chân nặng nề, ánh mắt Tiêu Lãng kiên quyết. Thiên Tầm nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạc lõng nhìn bóng lưng Tiêu Lãng.
Các công tử, tiểu thư rung động. Mấy tiểu thư hốc mắt ướt nước, lúc này bọn họ không có cảm giác nhìn cuộc biểu diễn mà thấy một nam nhân vô tình rời đi, một nữ nhân ai oán chỉ có thể ngớ ngẩn nhìn theo người yêu đi xa.
- Mưa lất phất, bạn cũ sâu trong thảo mộc, ta nghe thấy, ngươi luôn là một người, cửa thành loang lổ, một gốc cây già đứng, trên phiến đá đung đưa đợi chờ.
Giọng Long Nha Phỉ Nhi biến thành như khóc như than. Tiêu Lãng đi tới sau lưng Long Nha Phỉ Nhi lại múa kiếm, biểu tình lạnh băng, vô tình, như một chiến sĩ vô tình giết địch, anh dũng chiến đấu. Thiên Tầm ở đằng trước nửa quỳ trên mặt đất múa tay áo, bi thương đơn độc múa.
Mọi người mờ mịt, hình như tình tiết thay đổi, không phải nam nhân vô tình bỏ đi mà là ra chiến trường?
- Phóa hoa lạnh lùng, người dễ đổi tay. Ngươi hỏi ta có còn nghiêm túc, ngàn năm sau mấy đời nối tiếp nhau tình thâm, còn ai vẫn chờ? Làm sao lịch sử không chân thật, ngụy thư Lạc Dương thành!
Long Nha Phỉ Nhi đổi giọng, biến đa sầu đa cảm, giai điệu tranh cổ chất chứa tình cảm. Kiếm chiêu của Tiêu Lãng ngày càng nhanh, tuy là chiêu thức đơn giản nhưng cho người cảm giác cô độc chiến đấu với thiên quân vạn mã. Thiên Tầm đóng vai nữ hoàn toàn tuyệt vọng, một người trong cô thành khổ sở chờ người yêu.
Mọi người thế là xem hiểu, toàn trường ngạc nhiên. Hốc mắt Đông Phương Hồng Đậu đỏ ửng, đôi mắt Vân Tử Sam mông lung. Trà Mộc, Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm im lặng. Các công tử, tiểu thư của Bắc Cương siết chặt nắm đấm, vẻ mặt sát khí, căng thẳng.
- Mưa lất phất, bạn cũ sâu trong thảo mộc, ta nghe thấy, ngươi vẫn thủ cô thành. Ngoài thành vang tiếng địch văng vẳng thôn dã, duyên phận sâu tận rễ, già lam tự nghe tiếng mưa trông chờ vĩnh hằng!
Câu cuối kết thúc, Tiêu Lãng bỗng che ngực chậm rãi ngã xuống đất, dường như không địch lại thiên quân vạn mã, sắp vùi thây. Mắt Tiêu Lãng nhìn hướng Thiên Tầm. Thiên Tầm ngừng múa, quỳ dưới đất, hai tay chắp vào nhau thành kính cầu nguyện, mắt trống rỗng.
Toàn trường tĩnh lặng như chết, vô số đôi mắt nhìn Tiêu Lãng chậm rãi ngã xuống đất, cực kỳ căng thẳng. Nhiều tiểu thư cắn chặt răng, nước mắt tuôn rơi.
Bong bong!
Long Nha Phỉ Nhi ngừng đàn, mắt đầy bi thương, rèm mi rũ xuống. Thân thể Tiêu Lãng hoàn toàn ngã xuống, Thiên Tầm vẫn quỳ trên mặt đất, thành kính cầu nguyện.
Giờ phút này...
- Không... !
Đông Phương Hồng Đậu, các tiểu thư thất thanh hét lên nhìn Tiêu Lãng ngã dưới đất, mắt tràn đầy bi thương, giống như lúc này bọn họ hóa thân thành nữ nhân kia nhìn người mình yêu chậm rãi chết trước mắt mình.
Một tiếng hét to đánh thức mấy người Đông Phương Hồng Đậu:
- Hay, tác phẩm tuyệt thế!
Nghịch Thương biểu tình nghiêm túc đứng dậy, khom người sát đất vái Long Nha Phỉ Nhi, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.
Nghịch Thương vẻ mặt khâm phục khẽ thở dài:
- Long Nha tiểu thư quá siêu phàm, đây thật là danh khúc tuệt thế đủ để lưu truyền thiên cổ. Phối hợp hai vị tráng sĩ biểu diễn nhập thần, làm người ta như rơi vào tình cảnh đó, như mộng như ảo. Cảm tạ các ngươi đã cho Nghịch ta mang đến biểu diễn đặc sắc như vậy. Nghịch ta to gan cam đoan khúc này trừ mấy bài tuyệt cú ngàn năm của Thiếu Niên Hầu ra, trong thiên hạ không người sánh được! Có thể nói tài nghệ của Long Nha tiểu thư là... Thiên hạ vô song!
- Tác phẩm tuyệt thế? Thiên hạ vô song!
Trà Mộc, Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên và các công tử thật giật mình. Tài tình của Nghịch Thương rất nổi tiếng trong đế đô, năm vị lão học sĩ từng chính mồm khen ngợi. Long Nha Phỉ Nhi được Nghịch Thương đánh giá cao như vậy?
Đúng là vừa rồi mọi người bị giai điệu thê mỹ, biểu diễn của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng làm cảm động, chìm trong cảnh tượng. Đông Phương Hồng Đậu, mấy tiểu thư bị xúc động khóc sướt mướt, thất lễ ra mặt.
Mọi người ngẫm nghĩ kỹ càng thêm cảm thấy ý ngụ sâu xa, đặc biệt là ca từ tuyệt đối có thể so sánh mấy bài tuyệt cú thiên cổ của Thiếu Niên Hầu. Long Nha Phỉ Nhi có tài tình như vậy? Ánh mắt các công tử nhìn Long Nha Phỉ Nhi biến nóng cháy.
Vân Tử Sam đứng lên khen:
- Đúng là siêu phàm. Long Nha tiểu thư đại tài, Tử Sam bái phục. Có thể được thưởng thực cuộc biểu diễn đặc sắc như vậy, lần này đến Bắc Cương không uổng công.
Nhóm Đông Phương Hồng Đậu xấu hổ ngồi xuống, toàn trường vang dội tiếng vỗ tay, la hay. Mấy tiểu thư Bắc Cương hưng phấn hét to, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Mấy tiểu thư đế đô biểu tình buồn bã lui xuống. Tuy bọn họ không phục nhưng không thể không thừa nhận tài nghệ của mình kém hơn Long Nha Phỉ Nhi một bậc.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã sớm đứng dậy. Thiên Tầm liên tục đá lông nheo với các công tử, Tiêu Lãng thì mặt không biểu tình, lạnh băng, phối hợp diện mạo hiện giờ của hắn, khí chất hoàn toàn thay đổi. Vậy mà không ai nghi ngờ gì, chỉ có Trà Mộc suy tư nhìn Tiêu Lãng.
Long Nha Phỉ Nhi khom người hành lễ, động tác ưu mỹ, cười ngại ngùng. Lúc này Long Nha Phỉ Nhi có chút phong độ giống Vân Tử Sam, liên tục gật đầu cảm ơn mọi người, dường như thật sự trở thành văn nghệ đại gia, thiên hạ vô song thật sự. Bộ dạng kiêu ngạo, tự phụ khiến Tiêu Lãng rất muốn tát cho Long Nha Phỉ Nhi một cái để nàng tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.