Yêu Giả Vi Vương

Quyển 6 - Chương 127: Thiên Vũ điện.

Yêu Dạ

10/12/2014

- Đại nhân!

Vô Ngân Thiên Đế thấy thân thể Tiêu Lãng bị tia chớp bao phủ, bị cửu thiên thần lôi bốn phương tám hướng thì kinh kuhngr hét to. Tiêu Lãng là chủ tử, bằng hữu của Vô Ngân Thiên Đế, nếu hắn chết thì gã cũng chết theo.

Nhưng...

Tiêu Lãng bị lôi điện vòng quanh rồi biến mất trước mắdt Vô Ngân Thiên Đế.

Vô Ngân Thiên Đế kinh hoảng kêu to lên, mắt trợn trừng:

- Đại nhân, đại nhân!

Phía trước trừ tia chớp lấp lóe ra không có thứ gì, Tiêu Lãng đã biến mất, hoặc nên nói là... Bị cấm chế đánh thành tro bụi.

- Đại nhân chết rồi? Đại nhân là chân mệnh thiên tử, là Đại Đế của Thiên Châu, làm sao chết được?

Vô Ngân Thiên Đế xụi lơ trên mặt đất, mắt thẫn thờ không biết làm sao. Tiêu Lãng chết rồi thì Vô Ngân Thiên Đế còn sống làm gì? Dù Vô Ngân Thiên Đế sống trở về Thiên Châu, Tiêu Đế thành không có Tiêu Lãng sẽ bị nuốt gọn, người đi theo hắn cũng chết không có chỗ chôn

Lát sau, mắt Vô Ngân Thiên Đế có tia kiên quyết:

- Đại nhân chết rồi, ta còn sống làm gì?

Vô Ngân Thiên Đế xông tới trước, muốn chôn cùng Tiêu Lãng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong cấm chế dấy lên vô số tia chớp vàng bắn hướng Vô Ngân Thiên Đế, cửu thiên thần lôi bốn phương tám hướng. Vô Ngân Thiên Đế nhắm mắt chờ chết, suy nghĩ cuối cùng trong lòng là nghi ngờ. Tại sao Tiêu Lãng là chân mệnh thiên tử nhưng lại chết?

- A? Có chuyện gì?

Vô Ngân Thiên Đế giật mình mở to mắt, 3r phát hiện cửu thiên thần lôi giáng xuống nhưng gã không cảm thấy đau đớn. Những tia chớp vòng quanh Vô Ngân Thiên Đế chỉ khiến gã cảm giác có lực lượng cường đại bao bọc. Trước mắt Vô Ngân Thiên Đế chợt lóe ánh sáng trắng, thân thể gã như bị truyền tống đi.

Vô Ngân Thiên Đế mở mắt ra thấy Tiêu Lãng thamnr nhiên đứng trước mặt, cười nhìn gã.

- A! Đại nhân?

Mắt Vô Ngân Thiên Đế chớp lóe, hoạt động cơ thể, phát hiện mình không chêtý.

Vô Ngân Thiên Đế mừng rỡ nói:

- Địa nhân, đó không phải là cấm chế mà là truyền tống?



Tiêu Lãng cười gật đầu, nói:

- Có người có thể vào trong khu vực trung tâm chứng minh trong hiệp cốc có đường. Cấm chế này chặn kín hết, chỉ có một lời giải thích, đó là cấm chế này là giả, là thử thách lòng can đảm.

Vô Ngân Thiên Đế chân thành cảm thán rằng:

- Đại nhân siêu quá đi.

Nhiều cấm chế trước đó đều là thật sự, khủng bố như vậy. Nghịch Phương9 này to lớn, đổi làm người khác sẽ không dám xông lên, nếu rút lui còn có thể từ chỗ khác tìm được đường ra.

- Ha ha ha ha ha ha! Đi đi, ta nghĩ chúng ta sắp vào khu vực trung tâm.

Tiêu Lãng mỉm cười, không để ý nhiều. Tiêu Lãng phóng phân thân thảo đằng thần hồn màu lam dò đường đằng trước, quả nhiên phía trước rất an toàn. Đằng trước vẫn là hiệp cốc nhưng từ từ biến hẹp.

Một đường an toàn. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi nửa canh igờ sau trước mặt xuất hiện một cánh cửa màu đen phá hỏng con đường, trên cửa có vô số hoa văn kỳ dị. Mặt trên cùng có ba chữ to màu vàng nghiêng ngã, cảm giác như quỷ họa phù.

- Đây là chữ gì? Tại sao ta không biết? Không lẽ là chữ thượng cổ?

Vô Ngân Thiên Đế nhìn chữ to bên trên, nhíu mày. Không nói đến Vô Ngân Thiên Đế thông kim bác cổ nhưng có đọc nhiều sách cổ, chưa từng thấy chữ như vậy.

- Thiên Vũ điện?

Tiêu Lãng ngây ra, không phải vì ba chữ đó rất có khả năng liên quan đến Thiên Vũ đại thần thời thọnwg cổ mà vì ba chữ này cho hắn cảm giác rất quen thuộc.

Tiêu Lãng không tinh thông kiểu chữ này nhưng mơ hồ thấy qua nên đại khái nhận ra. Tiêu Lãng khẳng định sách cổ hắn thấy không có loại chữ này, hắn không nghĩ ra từng thấy ở nơi nào.

Vô Ngân Thiên Đế kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng:

- Thiên Vũ điện? Địa nhân biết đọc kiểu chữ này? Thiên Vũ? Không lẽ là cung điện của Thiên Vũ đại thần thượng cổ?

Vô Ngân Thiên Đế khó hiểu, tuổi Tiêu Lãng còn trẻ mà đọc nhiều sách cổ hơn gã sao? Làm sao Tiêu Lãng biết chữ đó?

Tiêu Lãng tùy tiện đáp:

- Ta cũng không xác định, làm sao mở cánh cửa này?

Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, đánh giá cánh cửa to. Tiêu Lãng khống chế mấy thảo đằng thần hồn màu lam xông hướng cánh cửa.

Vù vù vù vù vù!

Cửa tỏa ánh sáng trong suốt ngăn trở thảo đằng thần hồn màu lam đi vào nhưng không xúc phát cấm chế diệty nó. Tiêu Lãng cầm bảo kiếm chém cánh cửa, vẫn không sứt mẻ gì.



- Mở!

Tiêu Lãng thử mấy lần, sau khi xác định an toàn thì vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể dốc sức đẩy hai cánh cửa, để xem cửa này có igống như Hải Để thần phủ, có thể dùng sức mạnh mở ra không.

Cửa không nhúc nhích. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tìm cơ quan xung quanh cửa. Nhưng sức quan sát nhạy bén như hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế lại không phát hiện ra chút lạ thường. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tìm hết nửa ngày, hoa mắt ù tai vẫn không thu hoạch được gì.

- Thiên Vũ điện? Thiên Vũ đại thần thượng cổ?

Tiêu Lãng đứng ngoài cửa lớn, chợt nghĩ ra một cách. Tiêu Lãng khiến Vô Ngân Thiên Đế lùi lại, Tiêu Lãng phóng ra Tình Đạo ngưng tụ Tình Thương đánh hướng cánh cửa.

Vô dụng.

Tiêu Lãng không bỏ cuộc, lại phóng tình động đánh vào cánh cửa, vẫn vô dụng. Cuối cùng Tiêu Lãng làm liều, lùi ra mấy trăm thước, đánh ra Tình Thương.

Vù vù vù vù vù!

Chữ tình trăm thước xé gió ay vào trong cánh cửa. Chuyện cực kỳ quái dị xảy ra, cánh cửa vàng lấp lánh ánh sáng, từ từ mở vào trong.

- Mở rồi!

Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế rất hưng phấn. Nhưng Tiêu Lãng không xác định rốt cuộc là Tình Thương có uy lực hay vì Tình Đạo liên quan đến Tình Đạo Thiên Vũ đại thần thượng cổ cảm ngộ.

Cửa mở ra, Tiêu Lãng không có thời gian nghĩ nhiều. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế chậm rãi đi vào trong, thấy bên trong có một hành lang dài, đều do đá đen xây thành, rộng rãi cho trăm người đi song song. Trên hành lang có ánh sáng nhạt, tuy không sáng sủa nhưng không có khói đen, lấy thị lực của hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế có thể thấy rõ phạm vi mấy ngàn thước.

Thảo đằng thần hồn màu lam dò xét bốn phía, bên trong không có nguy hiểm gì. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế chậm rãi đi tới trước, tinh thần căng như dây đàn. Đến khu vực trung tâm, chỗ này nguy hiểm hoàn toàn khác với bên ngoài, nếu gặp phải rất có thể là trí mạng.

Vân Tử Sam ngồi xếp bằng đằng trước hanhgf lang mấy vạn thước chợt mở mắt ra.

- Nhanh vậy đã vào cửa lớn, hắn có hể phá giải cấm chế trên cửa lớn? Không lẽ hắn thật sự là thiên tài? Năm xưa điện chủ tốn mấy năm mới phá giải cửa được.

Tiêu Lãng có thể thông qua u cốc đã làm Vân Tử Sam rất kinh ngạc, không ngờ hắn nhanh chóng đi vào cánh cửa.

Nếu không nhờ Diệt Hồn nói cho Vân Tử Sam cách phá giải cấm chế cánh cửa thì lấy năng lực, trí tuệ của nàng sợ là đời này không thể phá giải. Không ngờ Tiêu Lãng phá ngay trong chớp mắt, sao không khiến Vân Tử Sam giậtm ình cho được?

Vù vù vù vù vù!

Vân Tử Samn hanh chóng lao tới trước, quay đầu lại, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng, tay cầm lệnh bài đen như mực.

Vân Tử Sam lạnh lùng cười:

- Giỏi, giỏi! Tiêu Lãng, ta vốn muốn tu luyện ở đây một phen, nếu ngươi đã vào khu vực trung tâm trước thì chúng ta chơi trò chơi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook