Yêu Giả Vi Vương

Quyển 7 - Chương 2: Thu Tiểu Yêu muội muội.

Yêu Dạ

10/12/2014

Tiêu Đế thành.

Hiện tại có thể nói Tiêu Đế thành là đệ nhất thành trì trong Thiên Châu, lớn hơn cả Hồng Đế thành gấp mấy lần. Tuy Tiêu Lãng không ngay mặt xây dựng vương triều nhưng toàn bộ cường giả tây bộ một lòng quy thuận. Trà Mộc kỷ luật nghiêm minh, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, không khác gì vương triều.

Thành trì tây bộ đã xây dựng đầy đủ, đều lập phủ thành ở các phủ vực trước. Tuy rằng mọi người quy thuận nhưng Trà Mộc không nắm hết công việc, cho các phủ chủ quyền hạn lớn nhất. Trà Mộc biết rõ thế giới này cường giả là vương, chỉ cần có Tiêu Lãng thì tây bộ sẽ khuấy động. Nếu không còn Tiêu Lãng, dù có hạn chế bọn họ cỡ nào thì cũng như không.

Hôm nay Tiêu Đế thành rất nhộn nhịp, bởi vì hai ngày trước Ma Đế thành báo tin Tiêu Lãng trở về, còn mang theo Quân Thần Độc Cô Hành.

Nhiều người không biết Quân Thần Độc Cô Hành là ai nhưng đám người Tiêu Thanh Y, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Ma Thần đều ra mặt, đứng trên quảng trường cung kính chờ. Bọn họ biết Quân Thần Độc Cô Hành là đại nhân vật. Tin tức truyền ra, tất cả cường giả tây bộ đều tụ tập, một là nghênh đón Tiêu Lãng trở về, hai là đón chào cái gọi là đại nhân vật.

Quảng trường đã bị Thần Hồn quân giới nghiêm, Tiêu Thanh Y, biểu tình lạnh nhạt, Đông Phương Hồng Đậu, Liễu Nhã hơi kích động đứng trước siêu cấp truyền tống trận. Bên cạnh còn có Hòa Nhi, Mộc Tiểu Yêu đứng, và Âu Dương Ấu Trĩ luôn vui cười. Mặt sau là đám người Trà Mộc, Tiêu Ma Thần, Đông Phương Bạch, Ẩn Đế. Kích động nhất là Thanh Minh, gã đôi mắt trông mong, khóe môi co giật.

Vù vù vù vù vù!

Một luồng sáng đâm trời lấp lánh, trái tim mọi người treo cao. Khuôn mặt hờ hững của Tiêu Thanh Y hơi đỏ lên, mắt chớp lóe, tay nắm tay Đông Phương Hồng Đậu, Mộc Tiểu Yêu hơi siết chặt.

Các cường giả tây bộ phập ohồng mong chờ, muốn nhìn xem rốt cuộc là cường giả tuyệt thế, đại nhân vật gì mà khiến Tiêu Lãng bày ra tình hình long trong như vậy.

Ánh sáng yếu đi, hai bóng người hiện ra. Một người tóc bạc bắt mắt, cười tủm tỉm ôn hòa. Một người khác áo trắng phiêu phiêu, phong thần tuấn lãng, khí chất phiêu dật.

- Chúng Sinh cảnh?

Nhiều người suýt rớt tròng mắt, vì Quân Thần Độc Cô Hành gần như không có sức chiến đấu gì. Đây không phải thu liễm khí thế, lấy ánh mắt của cường giả tây bộ rõ ràng có thể cảm ứng được hơi thở trên người Quân Thần Độc Cô Hành cực kỳ yếu, tùy tiện kéo một đừa con nít trong Thiên Châu đều mạnh hơn gã.

Vù vù vù vù vù!

Đám người Trà Mộc, Tiêu Ma Thần, Thanh Minh, Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi bay ra khỏi đám người, cực kỳ cung kính quỳ một gối xuống.

Đám người Trà Mộc, Tiêu Ma Thần, Thanh Minh, Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi đồng thanh kêu lên:

- Hoan nghênh Quân Thần trở về!



- Hoan nghênh Quân Thần trở về!

Trà Mộc, Tiêu Ma Thần đều quỳ một gối nên Thần Hồn quân không chút do dự cùng quỳ xuống, hét to, thanh âm hòa cùng, túc mục vang vọng Tiêu Đế thành.

Các tộc trưởng đại gia tộc cường giả tây bộ lòng rất nghi ngờ không muốn hành lễ, dù sao trong số bọn họ có nhiều người lớn tuổi hơn Quân Thần Độc Cô Hành rất nhiều, thực lực càng là khác nhau một trời một vực. Nhưng Trà Mộc, Tiêu Ma Thần còn quỳ xuống thì bọn họ đành quỳ một gối.

Bọn họ cung kính hét to:

- Hoan nghênh Quân Thần trở về!

Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, không phải vì có nhiều người nghênh đón mà vì gã thấy... Tiêu Thanh Y. Trong khoảnh khắc này, thế giới biến mất trong mắt Quân Thần Độc Cô Hành, chỉ có mình Tiêu Thanh Y tồn tại. Mắt Quân Thần Độc Cô Hành nóng cháy mà chứa chan tình cảm, xen lẫn vui mừng, cảm kích khôn cùng.

Khuôn mặt tuyệt trần không còn bình tĩnh, Tiêu Thanh Y và Quân Thần Độc Cô Hành xa xa nhìn nhau, khóe môi cong lên, nụ cười rực rỡ như hoa.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã ngoan ngoãn cúi người hành lễ, kéo Tiêu Thanh Y đi tới, hai tay xiết chặt nhau. Quân Thần Độc Cô Hành đưa mắt nhìn bốn phía, tuy Tiêu Lãng đã giải thích đại khái thế cục Thiên Châu nhưng thấy nhiều cường giả làm lòng gã rung động. Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu, thong dong mỉm cười.

Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên nói:

- Nếu Độc Cô Hành ta đã sống lại thì toàn thiên hạ này không ai có thể lấy mạng của ta! Vân Tử Sam không được, thần ma cũng không được!

Nhìn nam nhân áo trắng bay bay, chắp hai tay sau lưng, dù thực lực thấp kém nhưng khí thế đè ép mọi người, trong mắt Tiêu Thanh Y tràn ngập ngưỡng mộ. Đây chính là nam nhân của nàng! Trong lòng nam nhân này ẩn nấp trăm vạn binh, bễ nghễ thiên hạ, nhất đại quân thần.

….. …. …. …. …..

Ngày hôm đó Tiêu Lãng mở tiệc lớn trong phủ thành chủ nhưng không mời người ngoaòi, chỉ mời người ở Thần Hồn vực diện đến chúc mừng Quân Thần Độc Cô Hành sống lại. Tiêu Thanh Y trở nên hoạt bát, cười tươi. Lòng Tiêu Lãng dỡ bớt tảng đá to, lòng cũng bớt lo lắng cho Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch.

Đến cuối tiệc, Quân Thần Độc Cô Hành đi nghỉ trước. Tiêu Lãng kéo Trà Mộc đi thiên điện hỏi tình huống. Tây bộ vẫn đang kiến thiết, Trà Mộc dùng gần hết huyền thạch. May mắn có chín đại gia tộc hỗ trợ, đưa tới nhiều tài liệu, nhân lực, nếu không thì Trà Mộc và đại gia tộc tây bộ sẽ phá sản.

Vọng Nguyệt các chủ trở lại Vọng Nguyệt hồ, mãnh thú, hải thú quay về địa bàn của mình. Man Thần trở về Man Thần sơn. Mộc Tiểu Đao vẫn canh giữ dưới Man Thần sơn. Chiến trường Thiên Ma rất bình tĩnh, hiển nhiên lần này Vực Ngoại Thiên Ma rầm rộ tấn công đã bị tổn thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tổ chức quy mô tấn công nữa.

Diệt Hồn Điện cũng yên lặng đến lạ lùng.

Không thấy sứ giả Diệt Hồn Điện đi đâu, đương nhiên người Diệt Hồn Điện hiểu mấy thứ giống thuấn di, nếu bọn họ âm thầm làm chuyện gì thì với thực lực của Tu La điện không dò xét được.



Tiêu Lãng nghe Trà Mộc báo cáo xong trầm ngâm.

Trà Mộc ngừng một lúc, chân thành nói:

- Tiêu Lãng... Nguyên soái đại nhân trở lại rồi, hay là để nguyên soái chủ trì đại cục đi? Ta làm trợ thủ cho nguyên soái là được.

Tiêu Lãng ngẩn ra, thấy ánh mắt nóng cháy của Trà Mộc thì biết gã không có ý khiêm nhường mà thật lòng muốn nhường vị. Quân Thần Độc Cô Hành kỳ trí nhược yêu, tính toán không bỏ sót. Cuộc đời Quân Thần Độc Cô Hành trải qua trăm trận không thua, phút cuối bị Vân Tử Sam tính kế đến chết nhưng cũng giúp Chiến Vương triều chiến thắng.

Tuy nhiên, Tiêu Lãng nhanh chóng từ chối đề nghị của Trà Mộc. Thiên Châu khác với Thần Hồn vực diện. Tại Thiên Châu cường giả là vua, binh pháp mưu lược không có tác dụng lớn. Hơn nữa Quân Thần Độc Cô Hành mệt nhọc cả đời, Tiêu Lãng không muốn khiến gã lại lao tâm lao lực nữa. Quân Thần Độc Cô Hành nên cùng Tiêu Thanh Y đi dạo chơi khắp nơi, sống tiêu dao như thần tiên.

Tiêu Lãng nói chuyện với Trà Mộc, gã hơi thất vọng nhưng cũng công nhận hắn nói có lý. Tiêu Lãng lại hỏi một số chuyện, đi hậu viện. Tiêu Lãng tạm đè nén lòng lo lắng Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch, làm bạn với ba vị kiều thê.

Tiểu biệt thắng tân hôn!

Dạo gần đây đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã ở trong không gian hư vô, nếu không phải nghe nói Tiêu Lãng trở về thì Trà Mộc đã không cho bọn họ đi ra. Tuy đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã không nói gì nhưng luôn lo âu, hoảng hốt, sợ hãi không yên. Tuy không biết Tiêu Lãng đi đâu nhưng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã có trực giác lo sợ, giờ thấy hắn bình an trở về thì rất mừng.

Bốn người đắp chung chăn, ân ái triền miên.

Phồn hoa tạm tan.

Đông Phương Hồng Đậu nhắc đến một việc:

- Tiêu Lang, ngươi thu Tiểu Yêu muội muội đi. Tiểu Yêu muội muội là cô nương tốt, gần đây quần áo rộng thùng thình, rất là tiều tụy, eo nhỏ một bàn tay nắm hết. Hồng Đậu thấy mà không đành lòng. Lúc trước Tiểu Yêu muội muội đã lập lời thề làm nô tỳ, nếu ngươi không cới nàng thì sợ là Tiểu Yêu muội muội cô độc đến già. Tiểu Yêu muội muội có tình có nghĩa với ngươi, nữ nhân này coi như xứng đôi với phu quân nhà ta.

- Cái gì?

Tiêu Lãng trái ôm phải ấp, hưởng phúc vô cùng, không nghĩ nhiều chuyện phiền lòng, ai ngờ Đông Phương Hồng Đậu nêu yêu cầu này. Có nương tử nhà nào chủ động nạp thiếp giúp trượng phu của mình không?

Tiêu Lãng quay đầu nhìn Hòa Nhi, Liễu Nhã, thấy mặt hai người không có gì là ghen tỵ mà còn gật đầu. Tiêu Lãng nhìn ba khuôn mặt đẹp hơn hoa, lòng thầm cảm thán hắn có tài đức gì mà được ba kiều nương xinh đẹp như vậy?

Nữ nhân là hay ghen nhất. Tuy nam nhân cường đại trong thế giới này có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, thậm chí là hậu cung bình thường. Nữ nhân có thực lực không mạnh đều thích dựa vào cường giả, nhưng dù là ai thì đều không muốn để nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình đi? Đó là bản năng của nhân loại, không liên quan đến đạo đức, cao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook