Quyển 2 - Chương 41: Thuật Liễm Tức
Yêu Dạ
15/07/2014
Bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm,
Nghịch Thương mặc chiến giáp màu xám, sau lưng dẫn theo năm ngàn đại
quân mặc đao giáp nhìn Trà Mộc có một ngàn người mà muốn vào Mê Huyễn
sâm lâm.
Nghịch Thương biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Trà Mộc, ngươi thật sự muốn vào Mê Huyễn sâm lâm?
Trà Mộc mặc giáp đen, một ngàn người sau lưng cũng mặc giáp đen, cầm thương đen. Bản thân Trà Mộc phong độ phiên phiên, giờ phút này mang binh mặc chiến giáp càng đẹp trai vô cùng. Nhưng Nghịch Thương rất lo lắng sau này không còn thấy khuôn mặt đẹp trai của Trà Mộc nữa.
Hai người đều là thần hồn thiên giai, tu luyện thần hồn. Khi Tiêu Lãng mới về đế đô thì Nghịch Thương đang trùng kích trung giai Chiến Suất cảnh, giờ đã đến đỉnh Chiến Suất cảnh, sắp đột phá Chiến Tôn cảnh. Trà Mộc vốn là cao giai Chiến Tướng cảnh giờ đã đến trung giai Chiến Suất cảnh.
Nghịch gia là siêu cấp thế gia, gần đây Trà gia cũng thuận buồm xôi gió. Trà Mộc, Nghịch Thương vào quân đội tuy chỉ là chức hiệu uy nhưng được gia tộc ngầm chấp thuận, âm thầm trợ giúp đôi trở thành thủ lĩnh dẫn dắt quân đội.
Tuy Nghịch Thương, Trà Mộc tu luyện thần hồn, được cường giả trong gia tộc bảo vệ nhưng Nghịch Thương không có nắm chắc an toàn rút lui chứ đừng nói là Trà Mộc chỉ dẫn theo một ngàn người, cho nên gã mới hỏi.
Trà Mộc mỉm cười, hờ hững nói:
- Đánh nhau chưa chắc cần nhiều người, phải xem thực lực của chủ soái mạnh cỡ nào. Nghịch Thương bảo trọng, Trà Mộc hy vọng chờ khi ta chém đầu đại tướng quân địch thì ngươi có thể cùng ta uống ly rượu chúc mừng!
Nghịch Thương bị hào khí của Trà Mộc kích thích, hét to một tiếng:
- Tốt!
- Nghịch Thương chờ Mộc huynh khải hoàn trở về, chúng ta chờ xem ai giết nhiều Huyết Man tử hơn. Đi!
Vân Yên các vung huyền kiếm vàng, năm ngàn người sát khí như hồng lao vào trong, chớp mắt đã tiến vào Hắc Sam Lâm âm u.
Trà Mộc nhìn theo Nghịch Thương rời đi, tay vung hắc thương chỉ vào phía trước, trầm giọng quát:
- Xưa nay chinh chiến bất tận, hôm nay hoàn phục thiên binh đến. Là nam nhi nên da ngựa bọc thây, chết trận sa trường. Kiến công lập nghiệp, công thành danh toại, ngay tại lúc này, giết!
Trà Mộc liếc mắt nhìn phía xa, nói nhỏ:
- Lãng thiếu gia, nếu lần này Trà Mộc chết trận thì hy vọng ngươi có thể chăm sóc Trà gia, U U, kính nhờ!
Một ngàn người như mãnh hổ xuống núi theo Trà Mộc dẫn dắt chui vào trong Hắc Sam Lâm, toàn bộ hắc giáp, hắc thương, tựa như một ngàn u linh.
Tiêu Lãng vẫn ở trong Hắc Sam Lâm, không săn giết Huyền thú mà bình tĩnh mỗi ngày chỉ đọa mọi người nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy, thời gian còn lại tu luyện Huyền khí, rèn luyện thân thể. Không biết cắn nuốt bao nhiêu Huyền thú sinh ra lệ khí trong người chậm rãi hóa giải.
Ban đêm, Tiêu Lãng ngồi trong doanh trướng, thao thức. Nếu đã quyết định đi Mê Huyễn sâm lâm hơn nữa không tiếc bại lộ thân phận thì Tiêu Lãng muốn nghĩ hết mọi cách tăng cao thực lực của mình.
Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng không thể săn giết Huyền thú, tốc độ tu luyện đã nhanh như sao xẹt, có muốn mau hơn nữa cũng không được, đành nghĩ cách khác.
Chiến kỹ!
Tiêu Lãng nghĩ đến chiến kỹ, giờ phút này hắn hối hạn không sao chép mấy quyển thiên giai chiến kỹ trong Tiêu gia. Chiến kỹ của Thiên Tầm là đồ bỏ, chỉ có một quyển thân pháp thiên giai, lại phải chờ đến Chiến Tôn cảnh mới học được. Không đến Chiến Tôn cảnh, không có đầy đủ Huyền khí duy trì thì vận hành thân pháp giây lát sẽ tiêu hao hết Huyền khí trên người Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ lặng lẽ lấy ra hai quyển chiến kỹ Quân Thần Độc Cô Hành cho, bắt đầu nghiên cứu.
Hai quyển chiến kỹ này trông có vẻ khá cũ, tờ giấy laong lổ ố vàng, không biết Quân Thần Độc Cô Hành kiếm ở đâu ra.
Tiêu Lãng bỏ qua một quyển, là loại chiến kỹ công kích, trang thứ nhất ghi rõ ràng ít nhất phải là Chiến Tôn cảnh mới tu luyện được. Đó là một loại tùy tiện phát một chiêu sẽ hao phí một nửa Huyền khí, chiến kỹ bá đạo.
Một quyển khác là tiềm hành thuật, Tiêu Lãng có hứng thú. Chẳng qua lúc mới vào Long Nha phủ tướng quân, Tiêu Lãng nghiên cứu vài ngày thấy trúc trắc khó hiểu, rất khó tu luyện.
Giờ phút này, Tiêu Lãng bất đắc dĩ lần nữa bắt đầu nghiên cứu, kết quả... Nghiên cứu hơn nửa đêm vẫn không hiểu nội dung năm trang đầu.
Tiêu Lãng thầm bực mình:
- Tổ cha nó, đây là chiến kỹ quái quỷ gì? Chẳng lẽ là thượng cổ chiến kỹ, khó tu luyện quá vậy?
Tiêu Lãng tự hỏi mình ngộ tính không tính quá kém, không nói đến tuyệt đỉnh nhưng ít nhất thượng đẳng. Thiên Tầm cảm ngộ quyển bí kỹ thiên giai kia chỉ mất mười ngày, nửa tháng, Tiêu Lãng cảm ngộ mấy lần mà chưa bước chân vào ngưỡng cửa được?
Tiêu Lãng tùy tiện vứt bí kỹ trong doanh trướng, xoa mắt khô khốc, chuẩn bị thổi tắt ngọn nến đi ngủ.
- A? Sao mặt sau bí kỹ có mấy bức tranh?
Tiêu Lãng cầm chiến kỹ định cất vào Tu Di Giới thì bỗng ngây ra, mặt sau chiến kỹ có mấy bức tranh? Tiêu Lãng cầm lên xem, vẻ mặt kinh ngạc.
Quyển bí kỹ này bao gồm hai loại chiến kỹ, mặt sau có một loại Thuật Liễm Tức.
[Thuật Liễm Tức, thuật ẩn nấp phối hợp công pháp, tu luyện thành công có thể che giấu hơi thở bản thân, võ giả hơn bản thân bốn cảnh giới tuyệt đối không thể tra xét ra cảnh giới chân thực của tu luyện giả. Sử dụng Thuật Liễm Tức phối hợp Thuật Tiềm Phục có thể ẩn nấp cách cảnh giới hơn mình bốn cảnh giới mà không bị phát hiện... ]
Miêu tả thật khoa trương, Tiêu Lãng nhìn giới thiệu về chiến kỹ, thấy nhàm chán.
Không tu luyện Thuật Tiềm Phục được, có học Thuật Liễm Tức cũng vô dụng. Kẻ địch không dò xét được cảnh giới của ngươi thì có ích gì? Chỉ cần phát hiện ngươi, phóng ra vô số đao mang Huyền khí là dễ dàng bằm ngươi ra. Nếu Thuật Tiềm Phục phối hợp Thuật Liễm Tức thì là thứ tốt để chạy trốn hoặc ám sát.
- Không đúng!
Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, đột nhiên giật mình tỉnh lại. Lỡ như Thuật Liễm Tức có thể che giấu thần hồn thì rất quan trọng rồi. Ví dụ kẻ địch Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh cảm ứng chính mình nhưng phát hiện không có thần hồn, thực lực thấp như vậy thì sẽ khinh địch, khi đó thảo đằng thần hồn màu tím có thể phát huy tác dụng kỳ binh!
Nghĩ tới đây, Tiêu Lãng hơi hưng phấn, âm thầm cầu nguyên Thuật Liễm Tức đừng khó luyện như Thuật Tiềm Phục. Tiêu Lãng cầm bí kỹ, bắt đầu tham ngộ.
Kết quả rất thuận lợi.
Luyện Thuật Liễm Tức chỉ cần vận dụng Huyền khí hình thành một vòng tuần hoàn bên ngoài thân thể, hoặc nên nói là hình thành một tầng hộ thuẫn Huyền khí mỏng manh huyền diệu ngoài người, để khí thế trên người không lộ ra ngoài, ảnh hưởng kẻ địch phán đoán.
Thứ này đơn giản hơn Thuật Tiềm Phục nhiều, Tiêu Lãng chỉ mất một canh giờ đã hiểu nguyên lý đại khái, nhưng thực tiễn sẽ rất khó. Bởi vì vận chuyển một phần nhỏ Huyền khí vận chuyển quanh thân cần tuyến đường vận chuyển cực kỳ quái dị, nếu không thì sẽ chẳng có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Lại qua nửa canh giờ, Tiêu Lãng cất bí kỹ, ngủ say. Nếu đã nhập môn thì sau này dễ làm, âm thầm tham ngộ trước khi đi Mê Huyễn sâm lâm, có lẽ thật sự có thể che giấu hơi thở thần hồn.
Chỉ đạo Hồng Y Vệ nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy, rèn luyện thân thể, tu luyện Huyền khí, ban đêm tham ngộ Thuật Liễm Tức.
Sinh hoạt của Tiêu Lãng rất dồi dào và vất vả. Thường thời gian ngủ của Tiêu Lãng chỉ khoảng hai, ba canh giờ. Nhưng Tiêu Lãng rất thích, có mục tiêu, có mơ ước, sinh hoạt dào dạt sức sống.
- Rốt cuộc đột phá Chiến Suất cảnh!
Mười một ngày sau, Tiêu Lãng đến Hắc Sam Lâm đã hai tháng, ngày đêm không gián đoạn tu luyện, có Hỏa Vân đan và thảo đằng thần hồn màu tím giúp tăng tốc độ tu luyện gấp ba lần, Tiêu Lãng nhanh như chớp đột phá Chiến Suất cảnh.
Thiên Tầm cảm giác rõ ràng khí thế trên người Tiêu Lãng tăng lên, thầm giơ ngón cái hướng hắn. Ai biết, một lát sau Huyền khí trên người Tiêu Lãng chợt run lên, khí thế biến mất không còn bóng dáng. Cảm giác như kinh mạch của Tiêu Lãng bị hủy, biến thành phế nhân, không có một chút Huyền khí vờn quanh.
- A!
Thiên Tầm kinh khủng nhìn bốn phía, phát hiện không có Hồng Y Vệ chú ý bên này thì vẻ mặt nghi ngờ hỏi Tiêu Lãng:
- Yêu Tà, sao, sao ngươi...
Tiêu Lãng không trả lời Thiên Tầm, hưng phấn nói nhỏ:
- Ngươi cẩn thận cảm ứng thần hồn của ta xem, có cảm ứng được trong người ta có thần hồn không?
Thiên Tầm cảm ứng ngay, lắc đầu, nói:
- Không có, bây giờ ngươi giống như người bình thường, không cảm ứng được gì. Yêu Tà, đây là công pháp quái dị gì vậy?
Tiêu Lãng nhếch môi âm trầm cười nói:
- Đây là vu thuật của A Lý Sơn tộc chúng ta, ngươi đã quên sao? Ha ha ha ha ha ha! Đi, tìm Hắc Sam Lâm khác, cuồng giết Huyền thú mười ngày là chúng ta xuất phát đi Mê Huyễn sâm lâm đại khai sát giới!
Nghịch Thương biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Trà Mộc, ngươi thật sự muốn vào Mê Huyễn sâm lâm?
Trà Mộc mặc giáp đen, một ngàn người sau lưng cũng mặc giáp đen, cầm thương đen. Bản thân Trà Mộc phong độ phiên phiên, giờ phút này mang binh mặc chiến giáp càng đẹp trai vô cùng. Nhưng Nghịch Thương rất lo lắng sau này không còn thấy khuôn mặt đẹp trai của Trà Mộc nữa.
Hai người đều là thần hồn thiên giai, tu luyện thần hồn. Khi Tiêu Lãng mới về đế đô thì Nghịch Thương đang trùng kích trung giai Chiến Suất cảnh, giờ đã đến đỉnh Chiến Suất cảnh, sắp đột phá Chiến Tôn cảnh. Trà Mộc vốn là cao giai Chiến Tướng cảnh giờ đã đến trung giai Chiến Suất cảnh.
Nghịch gia là siêu cấp thế gia, gần đây Trà gia cũng thuận buồm xôi gió. Trà Mộc, Nghịch Thương vào quân đội tuy chỉ là chức hiệu uy nhưng được gia tộc ngầm chấp thuận, âm thầm trợ giúp đôi trở thành thủ lĩnh dẫn dắt quân đội.
Tuy Nghịch Thương, Trà Mộc tu luyện thần hồn, được cường giả trong gia tộc bảo vệ nhưng Nghịch Thương không có nắm chắc an toàn rút lui chứ đừng nói là Trà Mộc chỉ dẫn theo một ngàn người, cho nên gã mới hỏi.
Trà Mộc mỉm cười, hờ hững nói:
- Đánh nhau chưa chắc cần nhiều người, phải xem thực lực của chủ soái mạnh cỡ nào. Nghịch Thương bảo trọng, Trà Mộc hy vọng chờ khi ta chém đầu đại tướng quân địch thì ngươi có thể cùng ta uống ly rượu chúc mừng!
Nghịch Thương bị hào khí của Trà Mộc kích thích, hét to một tiếng:
- Tốt!
- Nghịch Thương chờ Mộc huynh khải hoàn trở về, chúng ta chờ xem ai giết nhiều Huyết Man tử hơn. Đi!
Vân Yên các vung huyền kiếm vàng, năm ngàn người sát khí như hồng lao vào trong, chớp mắt đã tiến vào Hắc Sam Lâm âm u.
Trà Mộc nhìn theo Nghịch Thương rời đi, tay vung hắc thương chỉ vào phía trước, trầm giọng quát:
- Xưa nay chinh chiến bất tận, hôm nay hoàn phục thiên binh đến. Là nam nhi nên da ngựa bọc thây, chết trận sa trường. Kiến công lập nghiệp, công thành danh toại, ngay tại lúc này, giết!
Trà Mộc liếc mắt nhìn phía xa, nói nhỏ:
- Lãng thiếu gia, nếu lần này Trà Mộc chết trận thì hy vọng ngươi có thể chăm sóc Trà gia, U U, kính nhờ!
Một ngàn người như mãnh hổ xuống núi theo Trà Mộc dẫn dắt chui vào trong Hắc Sam Lâm, toàn bộ hắc giáp, hắc thương, tựa như một ngàn u linh.
Tiêu Lãng vẫn ở trong Hắc Sam Lâm, không săn giết Huyền thú mà bình tĩnh mỗi ngày chỉ đọa mọi người nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy, thời gian còn lại tu luyện Huyền khí, rèn luyện thân thể. Không biết cắn nuốt bao nhiêu Huyền thú sinh ra lệ khí trong người chậm rãi hóa giải.
Ban đêm, Tiêu Lãng ngồi trong doanh trướng, thao thức. Nếu đã quyết định đi Mê Huyễn sâm lâm hơn nữa không tiếc bại lộ thân phận thì Tiêu Lãng muốn nghĩ hết mọi cách tăng cao thực lực của mình.
Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng không thể săn giết Huyền thú, tốc độ tu luyện đã nhanh như sao xẹt, có muốn mau hơn nữa cũng không được, đành nghĩ cách khác.
Chiến kỹ!
Tiêu Lãng nghĩ đến chiến kỹ, giờ phút này hắn hối hạn không sao chép mấy quyển thiên giai chiến kỹ trong Tiêu gia. Chiến kỹ của Thiên Tầm là đồ bỏ, chỉ có một quyển thân pháp thiên giai, lại phải chờ đến Chiến Tôn cảnh mới học được. Không đến Chiến Tôn cảnh, không có đầy đủ Huyền khí duy trì thì vận hành thân pháp giây lát sẽ tiêu hao hết Huyền khí trên người Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ lặng lẽ lấy ra hai quyển chiến kỹ Quân Thần Độc Cô Hành cho, bắt đầu nghiên cứu.
Hai quyển chiến kỹ này trông có vẻ khá cũ, tờ giấy laong lổ ố vàng, không biết Quân Thần Độc Cô Hành kiếm ở đâu ra.
Tiêu Lãng bỏ qua một quyển, là loại chiến kỹ công kích, trang thứ nhất ghi rõ ràng ít nhất phải là Chiến Tôn cảnh mới tu luyện được. Đó là một loại tùy tiện phát một chiêu sẽ hao phí một nửa Huyền khí, chiến kỹ bá đạo.
Một quyển khác là tiềm hành thuật, Tiêu Lãng có hứng thú. Chẳng qua lúc mới vào Long Nha phủ tướng quân, Tiêu Lãng nghiên cứu vài ngày thấy trúc trắc khó hiểu, rất khó tu luyện.
Giờ phút này, Tiêu Lãng bất đắc dĩ lần nữa bắt đầu nghiên cứu, kết quả... Nghiên cứu hơn nửa đêm vẫn không hiểu nội dung năm trang đầu.
Tiêu Lãng thầm bực mình:
- Tổ cha nó, đây là chiến kỹ quái quỷ gì? Chẳng lẽ là thượng cổ chiến kỹ, khó tu luyện quá vậy?
Tiêu Lãng tự hỏi mình ngộ tính không tính quá kém, không nói đến tuyệt đỉnh nhưng ít nhất thượng đẳng. Thiên Tầm cảm ngộ quyển bí kỹ thiên giai kia chỉ mất mười ngày, nửa tháng, Tiêu Lãng cảm ngộ mấy lần mà chưa bước chân vào ngưỡng cửa được?
Tiêu Lãng tùy tiện vứt bí kỹ trong doanh trướng, xoa mắt khô khốc, chuẩn bị thổi tắt ngọn nến đi ngủ.
- A? Sao mặt sau bí kỹ có mấy bức tranh?
Tiêu Lãng cầm chiến kỹ định cất vào Tu Di Giới thì bỗng ngây ra, mặt sau chiến kỹ có mấy bức tranh? Tiêu Lãng cầm lên xem, vẻ mặt kinh ngạc.
Quyển bí kỹ này bao gồm hai loại chiến kỹ, mặt sau có một loại Thuật Liễm Tức.
[Thuật Liễm Tức, thuật ẩn nấp phối hợp công pháp, tu luyện thành công có thể che giấu hơi thở bản thân, võ giả hơn bản thân bốn cảnh giới tuyệt đối không thể tra xét ra cảnh giới chân thực của tu luyện giả. Sử dụng Thuật Liễm Tức phối hợp Thuật Tiềm Phục có thể ẩn nấp cách cảnh giới hơn mình bốn cảnh giới mà không bị phát hiện... ]
Miêu tả thật khoa trương, Tiêu Lãng nhìn giới thiệu về chiến kỹ, thấy nhàm chán.
Không tu luyện Thuật Tiềm Phục được, có học Thuật Liễm Tức cũng vô dụng. Kẻ địch không dò xét được cảnh giới của ngươi thì có ích gì? Chỉ cần phát hiện ngươi, phóng ra vô số đao mang Huyền khí là dễ dàng bằm ngươi ra. Nếu Thuật Tiềm Phục phối hợp Thuật Liễm Tức thì là thứ tốt để chạy trốn hoặc ám sát.
- Không đúng!
Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, đột nhiên giật mình tỉnh lại. Lỡ như Thuật Liễm Tức có thể che giấu thần hồn thì rất quan trọng rồi. Ví dụ kẻ địch Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh cảm ứng chính mình nhưng phát hiện không có thần hồn, thực lực thấp như vậy thì sẽ khinh địch, khi đó thảo đằng thần hồn màu tím có thể phát huy tác dụng kỳ binh!
Nghĩ tới đây, Tiêu Lãng hơi hưng phấn, âm thầm cầu nguyên Thuật Liễm Tức đừng khó luyện như Thuật Tiềm Phục. Tiêu Lãng cầm bí kỹ, bắt đầu tham ngộ.
Kết quả rất thuận lợi.
Luyện Thuật Liễm Tức chỉ cần vận dụng Huyền khí hình thành một vòng tuần hoàn bên ngoài thân thể, hoặc nên nói là hình thành một tầng hộ thuẫn Huyền khí mỏng manh huyền diệu ngoài người, để khí thế trên người không lộ ra ngoài, ảnh hưởng kẻ địch phán đoán.
Thứ này đơn giản hơn Thuật Tiềm Phục nhiều, Tiêu Lãng chỉ mất một canh giờ đã hiểu nguyên lý đại khái, nhưng thực tiễn sẽ rất khó. Bởi vì vận chuyển một phần nhỏ Huyền khí vận chuyển quanh thân cần tuyến đường vận chuyển cực kỳ quái dị, nếu không thì sẽ chẳng có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Lại qua nửa canh giờ, Tiêu Lãng cất bí kỹ, ngủ say. Nếu đã nhập môn thì sau này dễ làm, âm thầm tham ngộ trước khi đi Mê Huyễn sâm lâm, có lẽ thật sự có thể che giấu hơi thở thần hồn.
Chỉ đạo Hồng Y Vệ nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy, rèn luyện thân thể, tu luyện Huyền khí, ban đêm tham ngộ Thuật Liễm Tức.
Sinh hoạt của Tiêu Lãng rất dồi dào và vất vả. Thường thời gian ngủ của Tiêu Lãng chỉ khoảng hai, ba canh giờ. Nhưng Tiêu Lãng rất thích, có mục tiêu, có mơ ước, sinh hoạt dào dạt sức sống.
- Rốt cuộc đột phá Chiến Suất cảnh!
Mười một ngày sau, Tiêu Lãng đến Hắc Sam Lâm đã hai tháng, ngày đêm không gián đoạn tu luyện, có Hỏa Vân đan và thảo đằng thần hồn màu tím giúp tăng tốc độ tu luyện gấp ba lần, Tiêu Lãng nhanh như chớp đột phá Chiến Suất cảnh.
Thiên Tầm cảm giác rõ ràng khí thế trên người Tiêu Lãng tăng lên, thầm giơ ngón cái hướng hắn. Ai biết, một lát sau Huyền khí trên người Tiêu Lãng chợt run lên, khí thế biến mất không còn bóng dáng. Cảm giác như kinh mạch của Tiêu Lãng bị hủy, biến thành phế nhân, không có một chút Huyền khí vờn quanh.
- A!
Thiên Tầm kinh khủng nhìn bốn phía, phát hiện không có Hồng Y Vệ chú ý bên này thì vẻ mặt nghi ngờ hỏi Tiêu Lãng:
- Yêu Tà, sao, sao ngươi...
Tiêu Lãng không trả lời Thiên Tầm, hưng phấn nói nhỏ:
- Ngươi cẩn thận cảm ứng thần hồn của ta xem, có cảm ứng được trong người ta có thần hồn không?
Thiên Tầm cảm ứng ngay, lắc đầu, nói:
- Không có, bây giờ ngươi giống như người bình thường, không cảm ứng được gì. Yêu Tà, đây là công pháp quái dị gì vậy?
Tiêu Lãng nhếch môi âm trầm cười nói:
- Đây là vu thuật của A Lý Sơn tộc chúng ta, ngươi đã quên sao? Ha ha ha ha ha ha! Đi, tìm Hắc Sam Lâm khác, cuồng giết Huyền thú mười ngày là chúng ta xuất phát đi Mê Huyễn sâm lâm đại khai sát giới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.