Yêu Giả Vi Vương

Quyển 9 - Chương 26: Tiểu Bạch... Là ngươi sao?

Yêu Dạ

10/12/2014

Bên Hồng sơn mạch càng có nhiều đường hầm, giao nhau thông suốt bốn phương tám hướng. Không biết Hồng sơn mạch làm từ hòn đá nào, có nhiều dường hầm, bên trong liên tục xảy ra chiến đấu vậy mà chưa sụp đổ.

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu còn chưa thăm dò đến cuộc chiến sâu trong Hồng sơn mạch nhưng Tiêu Lãng thì có thể. Sau khi mấy trăm con Thổ Lang chết, Tiêu Lãng xác định chiến đấu bên dưới cực kỳ kịch liệt. Võ giả ba vực diện đang hỗn chiến, số người rất nhiều, tới gần ngàn người nhưng không phát hiện có bóng dáng Linh Manh Điểu.

Tiêu Lãng khiến đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu dứng lại giữa đường, tiếp tục hy sinh Thổ Lang dò xét.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng bỗng nhiên mở miệng nói:

- Chắc Linh Manh Điểu đã bị bắt, nằm trong tay võ giả của Ma Vực. Võ giả của Thần Vực, yêu tộc đang bắt tay giết võ giả của Ma Vực. Thiên Tâm đại ca, làm sao đây?

Hiên Viên Thiên Tâm vẻ mặt trầm trọng, cẩn thận hỏi:

- Bên kia có bao nhiêu võ giả? Thực lực như thế nào?

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Ta không thể khăng định, Thổ Lang mới đến gần liền bị giết. Ta tính đại khái võ giả của Ma Vực khoảng một, hai trăm, võ giả của Thần Vực, Yêu Vực khoảng ba, bốn trăm. Chắc không lâu sau võ giả của Ma Vực sẽ bị giết hết.

Hiên Viên Thiên Tâm trầm giọng hỏi:

- Võ giả của Thần Vực gồm những ai?

Nếu có đệ tử Chí Cao Thần thì sao bọn họ dám cướp? Sợ là trên đường về Thần Vực sẽ bị truy sát.

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Ta có thể khống chế Thổ Lang cảm ứng nhưng không có nghĩa là thần thức của ta có thể điều tra ra. Ở trong mắt Thổ Lang thì nhân loại đều giống như nhau.

Hiên Viên Thiên Tâm trầm ngâm, hơn nửa ngày sau lên tiếng:

- Chúng ta lén tới gần, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Ngươi cho Thổ Lang dò xét bốn phía, đừng để người đến gần tập kích chúng ta.

- Được!

Tiêu Lãng khiến Thổ Lang chui vào vô số đường hầm, bảo đảm xung quanh đều an toàn rồi đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu lặng lẽ đến gần trung tâm chiến trường.

Rất nhanh, thần thức của đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu có thể bao trùm nguyên chiến trường.

Hiên Viên Thiên Tâm quét sơ, cười khổ nói:

- Tiêu Lãng, đối thủ Long Kỵ của ngươi ở trong đó, Tu Kiếm đại nhân của Tu La gia cũng có mặt. Nếu bọn họ chiếm được thì chúng ta không tiện cướp. Uh, võ giả của Ma Vực gần như bị giết sạch, bên Thần Vực chiếm ưu thế nhân số.

- Long Kỵ?

Mắt Tiêu Lãng lạnh lùng. Nếu Long Kỵ công tử chiếm được Linh Manh Điểu thì không dễ cướp đoạt, dù sao người ta chiếm lý. Không nói đến có thành công cướp đoạt không, dù có lấy được thì Long Kỵ công tử sẽ không bỏ qua.

Tiêu Lãng vẻ mặt chán nản nói:

- Cứ xem thử, nếu không được thì thôi.

Thần thức của Tiêu Lãng quét qua, muốn xem Linh Manh Điểu nằm trong tay ai.

Hàn Liễu chửi thầm:



- Bà nội nó!

Hàn Liễu rất là buồn bực, lần này tổn binh hao tướng mang mọi người đến mà không dám cướp đoạt, lần này trở lại mất hết mặt mũi, không dám ngẩng đầu trong gia tộc.

Hiên Viên Thiên Tâm hét to một tiếng:

- A! Linh Manh Điểu ở trong tay võ giả của Ma Vực!

Mọi người phấn chấn tinh thần, vội vàng dò xét.

Thần thức của Tiêu Lãng bắn xuyên qua thấy trong hơn mười võ giả của Ma Vực sống sót có một võ giả toàn thân bao phủ trong khói đen tay cầm con chim nhỏ tỏa ánh sáng thần thánh. Thần thức của đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu quét qua người con chim nhỏ, cảm giác linh hồn ấm áp, thoải mái, lập tức xác định đây chắc chắn chính là Linh Manh Điểu.

Võ giả của Ma Vực bỗng nhiên giơ lên Linh Manh Điểu, quát to:

- Dừng tay lại, nếu không ta bóp chết con chim này thì mọi người đều không có được nó!

Tim mọi người căng thẳng theo, chiến đấu ngừng lại ngay.

Long Kỵ công tử lên tiếng trước:

- Dừng tay lại!

Bên yêu tộc ngừng công kích. Mọi người đến là vì con chim này, nếu nó chết thì coi như dã tràng se cát, có giết võ giả của Ma Vực này cũng vô dụng.

Thần thức của đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu liên tục tra xét, nắm rõ tình huống phía xa như lòng bàn tay. Tiêu Lãng phát hiện trong các cửa hang có nhiều cường giả ẩn núp, muốn làm chim sẻ tập kích một phen.

Long Kỵ công tử nhìn chằm chằm cường giả Ma tộc, hét lên:

- Cho ta Linh Manh Điểu, ta tha cho ngươi một con đường sống, nếu không thì ngươi chết chắc!

Trong tay Long Kỵ công tử có thần binh Chí Cao Thần, sức chiến đấu cao nhất trong những người có mặt. Thân phận, địa vị của Long Kỵ công tử đúng là đủ tư cách đại biểu võ giả của Thần Vực phát ra mệnh lệnh.

Một nữ nhân xinh đẹp của yêu tộc lên tiếng:

- Hừ! Ngươi là cái thứ gì? Đưa Linh Manh Điểu cho bổn hậu, nếu không thì không ai có thể cứu các ngươi!

Diện mạo của nàng rất nóng bỏng, đôi bồng đao trước ngực to kinh khủng, eo thì nhỏ đến khó tin, sợ là gió thổi một cái sẽ té ngay.

Thần thức của đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu quét bên kia. Khi Tiêu Lãng liếc vai nữ nhân yêu tộc Thần Tổ cảnh thì toàn thân run lên.

Tiêu Lãng cảm giác một hơi thở quen thuộc, hơi thở mà hắn suốt đời khó quên. Thần thức của Tiêu Lãng tỏa định một con thỏ ngọc trên vai nữ nhân yêu tộc. Người con thỏ ngọc run lên, Tiêu Lãng lập tức hiểu ngay.

Hiên Viên Thiên Tâm phát hiện Tiêu Lãng kỳ lạ, quan tâm hỏi:

- Có chuyện gì? Tiêu Lãng? Đám người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu nhìn hướng Tiêu Lãng, thấy mắt hắn đỏ ửng, người run bần bật.

- Không có gì, là chuyện tốt!

Tiêu Lãng hít sâu, không để ý tới đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu, thần thức tỏa định con thỏ ngọc.

Tiêu Lãng truyền âm:

- Là ngươi sao? Tiểu... Bạch?

Con thỏ ngọc càng kích động hơn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vì nữ nhân yêu tộc mà nó đứng trên vai nhận ra khác lạ, nghi hoặc nhìn lướt qua.



Thần thức của Tiêu Lãng vội dời đi, qua giây lát khi quét qua thì nhận được truyền âm:

- Chủ nhân, rốt cuộc ta đã tìm được ngươi!

Tiêu Lãng dò xét thấy nữ nhân yêu tộc lại liếc qua, vội truyền âm cho Huyễn ma thú Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch, đừng kích động, chút nữa thừa cơ hội trốn đi!

Tiêu Lãng truyền tin xong không dám dùng thần thức tỏa định Huyễn ma thú Tiểu Bạch nữa nhưng cứ quét tới quét lui bên yêu tộc.

Tiêu Lãng nghẹn ngào nói:

- Không có gì, ta gặp một con linh thú trước kia của mình ở bên yêu tộc.

- A!

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu không để ý, dù sao chỉ là một con linh thú. Thần thức của đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu lại quét trung tâm chiến trường, không khí bên kia càng căng thẳng hơn. Dường như cường giả Ma Vực luyến tiếc Linh Manh Điểu nhưng sợ chết.

Long Kỵ công tử giơ cao thần binh chiến đao màu đen, cực kỳ bá khí hỏi:

- Hỏi câu cuối, cho hay là không? Nếu không đưa ra thì chúng ta giết người!

Long Kỵ công tử và người Tu gia đã đạt thành hiệp nghị, mọi chuyện lấy gã dẫn đầu. Nhưng nghĩ đến Long Kỵ công tử gặp bình cảnh đột phá, nếu có Linh Manh Điểu thì sẽ có cơ hội đột phá Thiên Tôn, chắc hứa hẹn với Tu gia, cường giả có mặt ở đây trao đổi nhiều ích lợi.

Vù vù vù vù vù!

Thần binh Chí Cao Thần trong tay Long Kỵ công tử vờn quanh khói đen, gã định ra tay. Cường giả Ma Vực cắn răng vứt Linh Manh Điểu vào giữa võ giả của Thần Vực, yêu tộc, còn gã thì vọt sang một bên.

Võ giả của Ma Vực hét to:

- Tránh đường, nếu không thì chết!

Bên kia có mấy chục người vây quanh nhưng võ giả của Ma Vực đã vứt Linh Manh Điểu đi thì bọn họ sẽ không ngớ ngẩn tiếp tục liều mạng, toàn bộ tập trung ánh mắt vào con Linh Manh Điểu hấp hối nhưng hơi thở vẫn rất thần thánh.

- Ha ha ha ha ha ha! Linh Manh Điểu là của ta!

Long Kỵ công tử xông lên, mười mấy đỉnh Thần Tổ cảnh lập tức theo đuôi gã.

Thủ lĩnh yêu tộc không tỏ ra yếu thế, bay vút lên trời:

- Cút ra, đây là của bổn hậu!

Vù vù vù vù vù!

Một bóng trắng xé gió bay đến, tốc độ nhanh hơn bọn họ rất nhiều. Bóng trắng chợt lóe ánh sáng giữa không trung, một con thỏ ngọc biến thành tiểu long màu vàng, bốn móng vuốt cắp Linh Manh Điểu nhanh như chớp bay vào một đường hầm.

- A! Chuẩn bị hành động, yêu tộc kia bay hướng chúng ta!

Mắt Hiên Viên Thiên Tâm sáng hơn sao, nếu Linh Manh Điểu bị Long Kỵ công tử cướp được thì gã sẽ không ra tay, cũng không có gan. Nhưng con kim long bay hướng bên này, làm sao không cướp đoạt được?

- Đừng công kích, kim long đó là linh thú của ta biến ra!

Đầu óc Tiêu Lãng ngẩn ngơ, hắn không nghĩ ra tại sao tốc độ của Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến nhanh như vậy? Nhưng Tiêu Lãng nhanh chóng phản ứng lại, trầm giọng quát, khống chế toàn bộ đám người Tiêu Lãng vọt hướng đường hầm bên này, chặn kín đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook